Monday, May 17, 2010

CHÂN ĐÁ BANH TAY CẦM BÚA MÁC HÒA GIẢI

Chân đá banh tay cầm búa Mác hoà giải

Lê Hải Lăng

Tháng Năm 17, 2010

http://ledienduc.wordpress.com/2010/05/17/chan-da-banh-tay-c%e1%ba%a7m-bua-mac-hoa-gi%e1%ba%a3i/

Khi mà cả thế giới lên án tội diệt chủng do chủ nghiã cộng sản (CS) tạo ra, khi chính nhân dân Nga kéo sập tượng Lenin, khi những cuốn phim tài liệu phơi bày các vụ thảm sát dã man người vô tội do Stalin chỉ đạo, thì Đảng CS Việt Nam lại khăng khăng ôm lấy và ca tụng cái chủ thuyết mà nhân loại đã ghê tởm.

.

Bắc Bộ phủ Ba Đình cố sức đào xới cái thây ma trong đống rác xã hội chủ nghĩa rồi tô son vẽ phấn bắt người dân Việt Nam (VN) chiêm ngưởng coi đó như là ngọn đuốc hải đăng.

Trong cuộc họp kỷ niệm 140 năm sinh nhật Lenin, Trương Tấn Sang đọc diễn văn: “…Ðảng ta luôn vận dụng một cách sáng tạo những tư tưởng của Lenin vào điều kiện cụ thể của Việt Nam. Tinh thần khoa học, tính cách mạng, sức sống của chủ nghĩa Mác-Lê-nin vẫn còn mãi trong trái tim, khối óc của hàng triệu, hàng triệu người trên thế giới…”

.

Trong ngày kỷ niệm 35 năm ngày chiếm miền Nam, báo Lao Động viết: “Trong bản tham luận gửi đọc tại hội thảo, Đại tướng Lê Đức Anh khẳng định: “Đại thắng mùa xuân 1975 được tạo nên bởi ý chí, nghị lực, trí tuệ của toàn Đảng, toàn quân, toàn dân, của khối đại đoàn kết dân tộc, của sự giúp đỡ của các nước anh em, bạn bè quốc tế. Đại thắng mùa xuân 1975 đã chứng minh hùng hồn: Đoàn kết dân tộc, đoàn kết quốc tế, chiến thắng trọn vẹn”.

.

Xem những phát biểu trên đây, tự nó đã cho thấy tập đoàn Ba Đình đã vì chủ nghĩa CS quốc tế mà đã cài đặt chiến tranh tương tàn lên quê hương. Hết họ Hồ cõng rắn cắn gà nhà, gây cảnh nồi da xáo thịt, đến xương máu đổ trên xứ Chùa Tháp. Rồi chính vì quyền lợi cuả nghĩa vụ thiên lệch về Nga mà Đảng CS Trung Quốc đã “dạy cho VN một bài học” trên sáu tỉnh biên giới.

.

Bè phái Ba Đình tiếp tục ngự trị trên ngai vàng, vẫn manh tâm đi ngược lại trào lưu tiến hoá của nhân loại, đưa thảm hoạ nô vong càng ngày càng lún sâu vào cái bánh xe xiềng xích từ Bắc phương. Những tên đóng phim chính trị Ba Đình không có chủ trương khai phóng, phát triển quốc gia trên cương vị lấy dân tộc làm gốc. Ngược lại, chúng cố sức bám víu cái chắp nối này tới cái chắp nối kia trong cái quỹ đạo Trung Cộng để đảng được sống và tác oai tác quái lên đầu cổ hơn 80 triệu người.

.

Đảng đã từng chụp mũ cho Cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu là bán nước, tham nhũng. Nhưng thử hỏi có tài liệu nào cho thấy Việt Nam Cộng hoà làm mất một tấc đất nào về tay ngọai bang không. Tập đoàn CS đã có bản văn dâng Hoàng Sa do thủ tướng Phạm Văn Đồng ký. Mười sáu tấn vàng đảng uỗm lấy chia nhau xài. Ông Thiệu có lấy đi ký lô nào chưa. Ông Thiệu đã từng ban luật người cày có ruộng giúp nông dân, trong khi Đảng cướp đất bán rẻ cho tài phiệt ngoại bang xây sân gôn du hí ăn chơi. Ai là đại tham nhũng, đại cướp bóc, làm cho đồng bào mất nhà cửa đất đai để rồi con gái phải bán đi nước ngoài làm nô lệ tình dục, chưa kể tới chuyện trẻ con đi làm điếm? Ai là thủ phạm kéo cột mốc biên giới dần dần xuống gần Hà Nội? Ai cúi đầu vâng dạ lệnh Thiên triều phương Bắc để ngư dân không có quyền đánh cá trong biển cả của tổ tiên để lại.

.

Đảng thay phiên nhau đi đi về về nâng ly chúc tụng đàn anh với “mười sáu chữ vàng, bốn tốt”. Khi quay lại cố quận đảng xiết cổ kẻ đồng hội đồng thuyền với mình. Trong lịch sử từ cổ tới kim, giặc Tàu đã dùng kế sách mua chuộc, tạo phân hoá, chia rẽ để trị dân Nam. Chuyện đảng bắt tù những người yêu nước, đánh đập, cướp phá nhà thờ, tu viện, chuà chiền, nhất định phải có bàn tay lông lá “môi hở răng lạnh, thắm thiết Việt -Trung”.

.

Chuyện bắn giết, tịch thu thuyền đánh cá rành rành hàng ngày như sáu câu vọng cổ quen thuộc. Thế mà nhà nước độc tài vì “tiền đồ dân tộc” lại sợ phạm húy nên chỉ dùng chữ “tàu lạ”, “nước ngoài’! Có phải chăng Việt Nam đã trở thành tỉnh lẻ?

.

Dòng họ Hán vào Tây Nguyên như đi chợ Tây Tạng. Người Thượng ở miền núi không rành tiếng Kinh nhưng họ vẫn gọi đích danh là “Tàu Cộng”. Còn như cả một bộ máy quyền lực lố nhố tư bản đỏ, mặc áo vét tông xuống núi lại không dám mở miệng kêu rõ tên “thằng lưu manh hải tặc”gốc gác là Tàu.

Đúng là tập đoàn khôn nhà dại chợ. Bị chủ kéo mũi như súc vật cũng chịu khâm phục làm cái kiếp ngựa trâu tôi mọi.

.

Đã làm cả nước khốn khố, dân mất đất đứng, thế mà đảng chưa chịu dừng ở đó. Đảng vươn cánh tay dài ra hải ngoại phá bĩnh, lũng đoạn tập thể người Việt. Nghị quyết 36 ra đời sáu năm nay, tuy nhiên đảng đã ôm cay ngậm đắng khi những tên hoạn heo, lái buôn mang bị đi chu du phải chui cửa sau để vào nhà thiên hạ. Còn gì nhục hơn khi người lãnh đạo ra nước ngoài bị chính dân mình dàn chào bằng la ó “cút đi”. Thế mà khi về nước lại đứng trên bệ ngọc hả mồm cười nhìn công an dùng lựu đạn, dao găm, dùi cui đá đạp dân oan khiếu kiện.

.

Gần đây Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn biên thư cho Dân biểu Cao Quang Ánh thỉnh cầu hợp tác.

Bao lâu nay trò ma giáo rẻ tiền đã hết hiệu nghiệm rồi. Ngay cả chuyện tổ chức đại hội Việt kiều cũng chỉ có vài con nhạn trở về vì thích đi xe có hụ còi. Chân đảng đá trái banh ra tự nó đã xì hơi vì chính bị bàn tay đảng cầm cái buá Mác đè lên.

.

Bản chất của Đảng là lường gạt, nhổ nước miếng ra rồi liếm lại, xạo ke hơn những tay anh chị đứng đường, quỷ quyệt ma mãnh hơn thảo khẩu cướp biển. Thế thì làm sao đổ thừa người Việt hải ngoại “ngộ nhận” cho được.

.

Người viết xin đưa ra một vài trường hợp điển hình dưới đây về chuyện những người ở trong chăn để biết thế nào là “con đường mang tên hoà hợp hoà giải”.

.

Trương Như Tảng năm 1976 qua sống lưu vong ở Pháp, đã hối hận là không vâng lời cha dạy mà đi theo CS.

.

Còn bà Dương Quỳnh Hoa nói: “Trong chiến tranh, chúng tôi sống gần nhân dân, sống trong lòng nhân dân. Ngày nay, khi quyền lực nằm an toàn trong tay rồi, đảng đã xem nhân dân như là một kẻ thù tiềm ẩn”. Và khi nhận định về bức tường Bá Linh, bà nói: “Đây là ngày tàn của một ảo tưởng vĩ đại”.

.

Trả lời câu hỏi “Hoàn cảnh đưa đẩy họ đến núi đó có tương tự như ông không?” của phóng viên Nguyễn An đài RFA, Lê Văn Hảo cựu Chủ tịch Ủy ban Nhân dân cách mạng Huế trong biến cố Mậu Thân nói như sau:

Nói thật anh, việc ấy thì tôi biết ngay khi tôi lên trên núi thì tôi biết MTGP là một trò bịp bợm, tức là một tổ chức hữu danh vô thực, nó là tổ chức của CS thôi, gọi là Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam nhưng mà tất cả đều do Hà Nội chỉ đạo thôi. Việc đó tôi biết ngay và họ cũng không giấu anh ạ! Lúc đó mình ở trong tay họ rồi nên họ cũng không giấu”.

Giống hệt như tôi! Vị nào cũng được mời họp hết. Riêng cụ Thích Đôn Hậu thì cụ bị bắt cóc lúc mà quân giải phóng đã chiếm được thành phố Huế rồi thì họ mời cụ lên võng để đi họp, võng cụ lên trên núi luôn. Bà Nguyễn Đình Chi cũng trường hợp như vậy, tức là mời bà đị họp rồi võng Bà lên núi luôn”.

Những người trẻ hơn như anh Tôn Thất Dương Tiềm thì lúc đó đi theo quân giải phóng, ông Tiềm là Việt Cộng nằm vùng mà! và một vài vị khác cũng là Việt Cộng nằm vùng thì cũng tà tà lên núi thôi và tất cả chúng tôi gặp nhau ở trên núi, và khi đi ra ngoài Bắc thì chúng tôi cũng đi cùng một lượt với nhau”.

.

Đoàn văn Toại viết:

Sau khi Sài Gòn thất thủ, rất nhiều nhà trí thức tiến bộ cũng như nhiều nhà lãnh đạo các phong trào phản chiến trước đây đều tin rằng chính quyền mới sẽ đem lại dân chủ và tự do thay cho sự thống trị của ngoại bang. Họ tin rằng chính quyền mới sẽ đeo đuổi các quyền lợi tốt nhất cho nhân dân. Sẽ giữ đúng lời hứa của chính họ về chính sách hoà giải dân tộc, không có sự trả thù. Phủi sạch những hứa hẹn, nhà cầm quyền cộng sản đã bắt giam hàng trăm ngàn người, không chỉ những người đã cộng tác với chế độ Thiệu mà cả những người khác, bao gồm các vị lãnh đạo tôn giáo và các cựu thành viên MTDTGPMN

“…Một cái chết âm thầm khác là của Luật sư Trần Văn Tuyên, một lãnh tụ khối đối lập tại Quốc hội dưới thời Tổng thống Thiệu. Nhà hoạt động nổi tiếng này đã chết dưới bàn tay cộng sản vào năm 1976, mặc dù vào cuối tháng 4/1977, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã tuyên bố với các phóng viên Pháp rằng ông vẫn còn sống mạnh khoẻ trong trại cải tạo. Một trong những tổn thất to lớn nhất là cái chết của triết gia nổi tiếng Việt Nam Hồ Hữu Tường. Tường, bạn đồng môn với Jean Paul Sartre thập niên 30 tại Paris, có lẽ là nhà trí thức hàng đầu tại Nam Việt Nam. Ông chết tại nhà tù Hàm Tân vào ngày 26/06/1980. Đây là những người bị bắt, cùng với rất nhiều những người khác trong nhóm những người Nam Việt Nam ưu tú và được trọng nể nhất, với mục đích ngăn ngừa bất cứ một sự chống đối nào với chế độ cộng sản”…(Trích bản dịch Felix Nguyễn)

.

Cha Nguyễn Ngọc Lan, dùng báo“Đối diện” với chính quyền VNCH, là vua quậy phá nền dân chủ tự do chưa được hoàn hảo cho lắm. Dùng báo và tu viện làm bàn đạp tấn công nền tảng pháp trị miền Nam. Khi được đảng CS cho ăn bánh “hoà giải” con ma vú xẹp này không được viết theo suy nghĩ cuả mình, không được ăn bã mía, đành quay sang “Đứng dậy”(tiền thân cuả tạp chí Đối Diện). Rồi cả báo, cả người chết trong tức tưởi vì không được nói. Và khi biết thành phần thứ ba chỉ là thứ công cụ giai đoạn, biết thế nào là “Tin Sáng” hoặc Tin tối, thế nào là hoà hợp hoà giải, thì đã phải ôm khăn đi theo “bác Hồ”

.

Khi đảng lâm thế kẹt với cộng đồng thế giới, đảng xuất chiêu hoà giải tôn giáo.Tăng đoàn Làng Mai đi từ Bắc vô Nam tha hồ múa xiệc cái bánh vẽ tự do. Lúc đạt được chuyện lừa lọc, không bao lâu sau đảng quay lưng đánh phủ đầu sư Thích Nhất Hạnh qua vụ Bát Nhã.

.

Khi đảng chìa một tay ve vuốt “khúc ruột ngàn dặm” để vớt đô la, thì tay kia chém vè kéo tóc, kéo cổ áo, bịt miệng bà con họ hàng của Việt kiều sinh sống trong nước. Đảng là tay tổ xỏ lá. Ngay cả trong hàng ngũ đảng. Như ông Nguyễn Hộ cuả Câu lạc bộ kháng chiến cũ cũng bị bỏ tù.

.

Đám ma Tướng Trần Độ, ông Hoàng Minh Chính đảng cũng kéo ghế ăn có phá đám như kiểu con nít trả thù vặt.

.

Đảng CS đã có một thời nhai đi nhai lại như giẻ rách là vu khống miền Nam bị chế độ kềm kẹp không có tự do. Thử hỏi ba mươi năm cai trị miền Bắc, CS đã cho ai được tự do nói,tự do biểu tình chưa. Hãy hỏi sư cô Huỳnh Liên, Huỳnh Tấn Mẫm, Đoàn Văn Toại, Lê Văn Nuôi xuống đường đóng chốt bao nhiêu lần để hô hào chống chính quyền.

.

Cháy nhà mới ra mắt chuột. Không có gì che đậy mãi dưới ánh sáng mặt trời. Đảng CS đã lộ nguyên hình một băng cướp. Cướp chính quyền, cuớp tài sản quốc gia. Bên cạnh đó chính tập đoàn CS là một bầy gia nô cho quan thầy Trung Cộng. Bắc Bộ phủ Ba Đình ví như cái chuồng sở thú mà kẻ nuôi ăn sai khiến thú vật chính là bàn tay bá quyền Bắc Kinh.

.

Khi nhà cầm quyền bất tín với dân, khi cả nước đứng bên bờ vực thẳm ngoại xâm, đưa trái banh hoà hợp hoà giải cho tập đoàn Ba Đình chẳng khác nào đưa cô gái 16 trăng tròn xóm củi cho thằng ma cô cầu ba cẳng. Chân đảng đá banh “đối thoại”tay giữ chặt cái búa Mác. Nguyễn Thanh Sơn,Trương Tấn Sang trả lời dùm, nếu chấp nhận đối thoại thì có bao nhiêu cái đầu vô tội bị buá đập khi lỡ mắc bẩy? Nói như Michail Gorbachev: “Đảng CS mà ông phục vụ chỉ giỏi gian xảo tuyên truyền.”

.

Muốn chống ngoại xâm, không gì mạnh hơn là có một chính quyền hợp pháp do dân lựa chọn. Đây là vấn đề mà thế hệ trẻ phải đặt ra để tự chung tay giải quyết. Đất nước đi thụt lùi hay phú cường tùy vào giới lãnh đạo. Một khi sơn hà bị xâm lăng vì nhà cầm quyền khiếp nhược, nhiệm vụ và bổn phận công dân của tuổi trẻ là dấn thân nhập cuộc để cứu nguy Tổ quốc. Không có đảng nào lại bán giang san Tổ quốc bằng Đảng cướp Cộng sản VN!

.

Không có ai yêu nước thương bản thân mình bằng trái tim 80 mươi triệu người dân Việt.

Không có ai lo cơm áo cho “khúc ruột nghìn dặm” bằng chính họ.

Hô hào đừng “ngộ nhận” nữa, “yêu cầu hợp tác” chỉ là bánh vẽ – gông cùm. Ai muốn ăn, cứ việc, nhưng đừng rập toa nhau xúi dại người khác lao đầu vào chổ chết. Chết kiểu bị chôn sống ở Huế Mậu Thân 1968 đó, biết không?

.

Nguồn: Bài nhận được từ tác giả

.

.

.

No comments: