Hà Văn Thịnh
Gửi cho BBC từ Đại học Khoa học Huế
.
Đặng Tiểu Bình (thứ hai, từ trái) là lãnh tụ
của thời kỳ đổi mới thời kỳ hậu Mao của TQ, năm 1979 ông đã chỉ đạo mở một cuộc
chiến để 'dạy cho VN một bài học'.
Dư
luận cả nước Việt Nam mới đây xôn xao về cuốn sách do Nhà xuất bản Lao Động ấn
hành năm 2015, nhan đề "Đặng Tiểu Bình – một trí tuệ siêu việt."
Tò mò,
tôi tìm đọc và ngã ngửa bởi thấy thật hổ thẹn cho sự kém cỏi, u mê của mình: Cuốn
sách thảm họa ấy thực ra là tái bản.
Cuốn
tôi có trên tay do Nhà xuất bản Văn hóa – Thông tin in từ năm… 2003(!), dày 600
trang, giá 60.000 đồng. Các tác giả là Lưu Cường Luân, Uông Đại Lý; dịch giả là
Tạ Ngọc Ái, Nguyễn Viết Chi.
Thế mới
biết cái gọi là sự “quan tâm” đối với vận nước, nỗi nhà của trí thức thời nay
(trong đó có tôi) đáng thất vọng đến mức nào…
Trước hết,
phải ghi nhận rằng Đặng Tiểu Bình là một trong những nhân vật chính trị nổi bật
của nửa sau thế kỷ XX, công lao và tài năng của ông ta "rất đáng được ca
ngợi" – dĩ nhiên, khi kẻ dịch, kẻ cho in đều là người… Trung Quốc.
Vì tài
năng của Đặng không phải là mục đích phân tích của bài viết này nên tôi sẽ nhìn
nhận dưới góc độ của một độc giả - về cái tinh thần cốt lõi: ca ngợi kẻ thù của dân tộc, kẻ
đã gây ra cuộc chiến tranh Biên giới năm 1979 và cũng là kẻ đã ra lệnh cho quân
xâm lược tấn công, xâm chiếm Gạc Ma, thuộc Trường Sa năm 1988 – chủ quyền đương
nhiên của Việt Nam là vì mục đích gì để, từ đó, thử xem việc nói tài năng của Đặng
là "siêu việt" có thỏa đáng hay không?
Thú
nhận bàng hoàng
Điều phải
thú nhận đầu tiên đó là sự bàng hoàng: Một người đọc với ý định phê phán như
tôi, cũng là một người có 40 năm giảng dạy lịch sử Trung Quốc mà vẫn bị cuốn
hút, không ít khi bị đánh lừa bởi cách viết, cách dẫn chuyện thì, đối với những
người “đọc cho biết, cho vui”, mức độ gây hại của nó sẽ ghê gớm đến mức nào!
Thứ nhất, tư tưởng xuyên suốt của cuốn sách ngoài chuyện tài năng
của Đặng ra thì đó là ca ngợi hết lời về tài năng, bản lĩnh, sự không thể thay
thế được, không có nó là không thể được của đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Nói như thế để thấy đã hiện ra đâu đó từ đường chân trời những giả định mịt mù
của những người in sách: Họ bất chấp tất cả sự thật, bất chấp cái chết của hàng
vạn con dân nước Việt do Đặng gây ra; chỉ cần bảo vệ một điều duy nhất, đó
chính là sự ổn định trên cương vị lãnh đạo của ĐCSTQ…
Bất chấp
những sai lầm khủng khiếp do Mao và ĐCSTQ làm chết cả 100 triệu người (tr.
483), các tác giả liên tục nhắc đi nhắc lại lời Đặng là sống chết gì cũng phải
bảo vệ ĐCSTQ, rằng “mấu chốt là ở Đảng, ở người, ở lớp kế tục” (tr.484), rằng
“…không được vứt bỏ Mác, không vứt bỏ Lê Nin, cũng không vứt bỏ Mao Trạch Đông,
cụ tổ không được vứt đi nhé!” (tr.168).
Thứ
hai,
cuốn sách đã đạt đến mức thượng thừa của những kẻ có tài ngoa ngôn đến mức
không còn sợ thị phi, không quan tâm đến sự thật lịch sử khi liên tiếp cố tình
phạm các sai lầm logic để “chứng minh” tài Đặng là tuyệt luân, chấp cả hàng tỷ
người trong thời ông ta sống.
Người
viết khẳng định Đặng là người “… đã vượt lên trên tất cả các nhà kinh tế học
phương Tây, với tinh thần sáng tạo và tính quyết đoán đáng kinh ngạc…” (tr 295,
chúng tôi nhấn mạnh – HVT).
Người
viết sàm ngôn và lú lẫn đến mức: Để ca ngợi Đặng, coi cái chết của 8.000 bộ đội
Trung Quốc (tr. 483) trong chiến dịch Hoài Hải (1948) chỉ là tổn thất không
đáng kể(!) so với việc tổ chức vượt sông cho cả “trăm ngàn hùng binh” chỉ nhằm
đảm bảo cho chiến dịch thắng lợi(?) Thế mới biết mạng người dân đen trong tay
nhào nặn của đảng cộng sản Trung Quốc e chưa bằng cỏ rác…
Thứ ba, Đặng – y chang đảng cộng sản Trung Quốc, tìm mọi cách để
bôi đen lịch sử miễn là có lợi cho đảng để cầm quyền vững chắc. Đặng thừa nhận
Mao có 27 năm cống hiến (1949-1976) cho nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, trong
đó 7 năm đầu thành công, 10 năm tiếp theo 5 năm có công, 5 năm có tội; 10 năm
tiếp nữa thì “không tính” (tội lỗi ngập tràn) nhưng không được phanh phui ra:
“Không
nên viết quá về những sai lầm của Mao Trạch Đông. Nếu không, như thế thì sẽ bôi
đen Mao Trạch Đông, đồng thời bôi đen cả Đảng và Nhà nước…” (tr.433). Đọc đến
đây, ai cũng hiểu vì sao khoa học lịch sử trong một nhà nước cộng sản còn tệ
hơn cả một tuồng hề.
Đặng đã
biển lận khi trơ tráo cho rằng mặc dù tội nhiều, công lắm như thế nhưng Mao vẫn
là người… siêu phàm: “Đồng chí Mao Trạch Đông phạm sai lầm, đó là một nhà cách
mạng vĩ đại phạm sai lầm, là một người Mác-xít vĩ đại mắc sai lầm” (tr.435).
Tham
quyền hay vì dân?
Thứ tư, các tác giả biện minh cho việc Đặng tham quyền cố vị khi
“lui dần từng bước quyền lực” là vì… nhân dân(!); cố bào chưa bằng mọi giá cái
chuyện dẫu đã về hưu vẫn còn đi thị sát, chỉ đạo miền Nam năm 1992, khi đã… 88
tuổi!
Những
ngôn từ có cánh của loài hoa dại dọc đường tàu tha hồ bay bay đuổi theo con tàu
bảo thủ, trì trệ cứ cố tăng tốc như để giễu cợt người đọc: Sau mỗi bước rút lui
của ông thì sự nghiệp do ông sáng tạo lại tiến thêm một bước. Trí tuệ thật uyên
thâm, chất nghệ thuật thật tuyệt diệu (tr. 490). Nói vậy rồi, chỉ trong 2 trang
sau đó, những người viết lại tự mâu thuẫn rằng “Năm 1985, Đặng Tiểu Bình từ chức
Phó Thủ tướng Quốc Vụ viện, và tiết lộ năm 1985 sẽ chỉ làm cố vấn “ (tr. 492).
Dối trá
không có giới hạn hình như là nguyên tắc của cuốn sách này: Tại sao lại “quên”
cái chuyện phải đến ngày 9.11.1989, sau khi thảm sát xong hàng ngàn sinh viên
Trung Quốc ở Quảng trường Thiên An Môn, Đặng mới chính thức rời khỏi chức vụ Chủ
tịch Quân ủy Trung ương?
Thứ
năm,
Đặng có thực tài trong biến hóa ngôn từ, biến cả cái của người ta thành của
mình. Các tác giả đã khẳng định rằng, theo Đặng, cái thứ chủ nghĩa Mác của tất
cả những người khác chỉ là “chủ nghĩa Mác trong khe núi” (tr. 123); còn Đặng,
cái mà ông có, là “chủ nghĩa Mác chân chính”(?)
Làm sao
lý giải rằng đó là “chân chính” trong khi xây dựng, hướng tới “chủ nghĩa đại đồng”
lại phát động chiến tranh xâm lược Nước Việt Nam XHCN năm 1979, rồi 9 năm sau lại
đánh chiếm Gạc Ma, bắn chết 64 chiến sĩ công binh Việt Nam không được lệnh nổ
súng? Làm sao “chân chính” khi đàn áp biểu tình năm 1989 bằng cái cách ngay cả
Hitler cũng không dám (chỉ có cộng sản dám) là dùng xe tăng nghiền nát hàng
trăm sinh viên trẻ trung, trong trắng?...
Sử gia Hà Văn Thịnh nêu 9 điểm phê phán cuốn
sách 'Đặng Tiểu Bình - một trí tuệ siêu việt' mới tái bản ở Việt Nam.
Thứ sáu, có thể là vô ý, nhưng các tác giả đã cho người đọc biết
rõ bộ mặt thật của những người cộng sản Trung Quốc khi đã làm “lóe lên” những
tia sáng ít ỏi, hiếm hoi của sự thật; theo tôi, đây là cái TỐT đáng kể. Ở trang
390, các tác giả khẳng định rằng chủ ngĩa bè phái (lợi ích nhóm) dường như là
thuộc tính của công sản: “trong nhiều đơn vị, không cầm quyền theo tính đảng mà
là theo tính bè phái”.
Ghê gớm
hơn, ở trang 483, cuốn sách cho người đọc biết rõ chuyện: Chỉ để chống lại một
bí thư tỉnh ủy, “người ta” có thể làm chết vài vạn người: “Năm 1968, vụ án do
Khang Sinh tạo ra nhằm chống lại Bí thư tỉnh ủy Vân Nam Triệu Kiến Dân làm chết
16.000 người, trong khi năm 1948, Đặng chỉ huy “trăm vạn hùng binh” vượt sông
Hoài chỉ thương vong có… 8.000 (tr. 483). Tiếp đó, là chuyện Trần Bá Đạt chỉ
vì… “nghi” đảng bộ Khu Ký Đông có liên hệ với Quốc dân đảng, mà tổng cộng
84.000 người đã bị bức hại, trong đó có 2.955 người chết chỉ nhằm mục đích… “trị
loạn cứu ổn”?
Trời hỡi
trời là câu người viết bài này phải thốt lên khi nghĩ, bàn về chuyện “cứu ổn định”
cho chế độ cộng sản có thể làm tán gia bại sản, làm chết hàng vạn con người…
Biến
hóa hay siêu việt?
Thứ bảy, cuốn sách của người
viết cho người đọc biết rõ trong ba luận điểm nổi tiếng của Đặng được người đời
truyền tụng là luận thuyết không tranh luận, luận thuyết mò đá qua sông, luận
thuyết mèo trắng mèo đen thì có đến 2/3 là tư tưởng, ý nghĩ, hành động của Lưu
Bá Thừa (tr. 507). Tài năng của Đặng so với Lưu chỉ bằng 1/3; 2/3 là biến hóa
thì làm sao có thể gọi là siêu việt?
Đặng có
thực tài đến cỡ siêu quần không khi cả ba lần lên - xuống, vào – ra Trung Nam Hải
của ông ta đều có sự tài trợ của Chu Ân Lai? ( từ tr. 495 đến tr. 507)
Người
xưa nói “quân tử cậy mình mà thành” nhưng Đặng thì đã biết cách lợi dụng người
mà thành. Ca ngợi đó là trí tuệ siêu việt thì chẳng khác chi tiếp nối bước đi của
Trạng Quỳnh vẽ 10 con vật sau 3 tiếng trống…
Tiếp
theo, thứ tám, đọc cuốn
sách này mới biết chuyện lan truyền trên mạng xây dựng CNXH đến cuối thế kỷ này có khi vẫn “chưa biết được” có thành
công hay không, có xuất xứ từ Đặng nói. Chính Đặng đã khẳng định là
xây dựng CNXH phải mất vài trăm năm: “Đường lối cơ bản (xây dựng CNXH) phải
theo đuổi hàng trăm năm, không được dao động…” (tr. 357).
Cũng biết
thêm rằng lời ‘đồn” về việc cho rằng Mao từng coi trí thức chỉ là cục phân là
có thật. Các tác giả cuốn sách đã khẳng định điều này – chỉ có điều không hiểu
nổi là vì sao những người dịch lại chuyển ngữ thành “sự thối tha”: “Mao Trạch
Đông rõ ràng có cách nhìn không đúng với giới trí thức, những phần tử trí thức
thành ‘thối tha’” (tr. 361)…
Ông Hà Văn Thịnh cho rằng Việt Nam không nên
'vui mừng' khi mà từ năm 2003 cuốn sách mà ông phê phán đã 'thao túng' hàng vạn
người dân Việt.
Thứ
chín
và cũng là cuối cùng, những người dịch chắc hẳn nằm trong đội ngũ đặc thù vì họ
phiên âm tên người nước ngoài một cách quái đản mà chỉ có trong nội bộ mới hiểu
được. Ví dụ, Ngoại trưởng Mỹ Zbignew. Brzezinsky (1977-1981) thì được phiên âm
là Brêzinsky 9tr. 71), TS H. Kissinger, ngoại trưởng Mỹ (1971-1974) thì được
phiên âm là Kítxingiơ (tr. 63).
Chỉ có
những người vừa ta đây “tân tiến” lại vô cùng bảo thủ mới có thể có cách phiên
âm kì quặc thế. Thật tiếc là Nhà xuất bản không dám sửa?...
Có một
lời bình trong cuốn sách chắc là phù hợp khi dẫn ra để kết thúc bài viết này:
“…nếu bức tượng đồng Đặng Tiểu Bình có lý trí, hẳn cũng sẽ mỉm cười hài lòng” (tr
287).
Đặng sẽ sung sướng vô cùng ở nơi suối
vàng khi biết Việt nam cho in cuốn sách, tái bản nhiều lần để ca ngợi kẻ đã
CHÂM ngòi lửa chiến tranh, thôn tính dần đất nước Việt Nam.
Trong lịch
sử loài người ít khi gặp những kẻ tội đồ trơ lì và ngạo ngược đến thế. Cách đây
vài ngày, tôi có đọc được những sự tán tụng rằng đã có “lệnh miệng” cho thu hồi
cuốn sách trên in năm 2015? Vui mừng cái nỗi gì khi từ năm 2003, cuốn sách độc
hại này đã thao túng hàng vạn người dân Việt?
Thành
thật xin lỗi mọi người vì lẽ: Tuy mang danh dạy sử mà chỉ biết đến sự thật trụi
trần, dơ dáy này sau những… 13 năm(!)…
---------------------------
Bài
viết thể hiện văn phong và phản ánh quan điểm riêng của tác giả, một nhà nghiên
cứu và giảng dạy sử học từng có nhiều năm làm việc tại Khoa Lịch sử, Đại học Khoa
học, Đại học Huế, Việt Nam.
No comments:
Post a Comment