Trần Minh Thảo
14/10/2011
Tác giả bài viết dựa trên một số hiện tượng xảy ra rất gần đây, hiện tượng trong nội tình của chính Việt Nam cũng như đâu đó tại các nước láng giềng, để đưa ra một số đề xuất mà ông gọi là “những dự kiến của người giàu tưởng tượng”. Thôi thì trong tình hình hiện nay, tưởng tượng đôi khi cũng là một thủ pháp cần thiết, giúp người ta đẩy lùi sự mỏi mệt, tìm thêm được ít nhiều nghị lực để nhìn vào triển vọng của đất nước cũng như nuôi hy vọng về một xu thế chung của lịch sử toàn cầu.
Bauxite Việt Nam
-----------------
Nhiều nhà nghiên cứu quốc tế đã nói về viễn cảnh chiến tranh Trung – Việt để giành quyền kiểm soát Biển Đông. Một số người Việt nói nên có chiến tranh Trung – Việt một lần cho xong và bày tỏ ý chí quyết thắng nếu xảy ra chiến tranh.
Trung Quốc một mặt đề cao tình hữu nghị 4/16, một mặt hô hào đánh một trận ‘giết gà dọa khỉ’ xấc láo ngay trước ngày TBT Nguyễn phú Trọng sang thăm Trung Quốc.
Trong bối cảnh có mùi thuốc súng, tôi chú ý một cáo buộc rất lạ đối với người Việt biểu tình chống Trung Quốc gây hấn, xâm lược ViệtNam: Âm mưu kích động, thúc đẩy Đảng, Nhà nước phạm sai lầm, tạo cớ cho Trung Quốc tiến hành chiến tranh xâm lược. Kiểu buộc tội này khác một tí kiểu của Đài truyền hình Hà Nội đối với nhân sĩ trí thức tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược về đối tượng ‘thế lực thù địch’.
Lập luận này cho rằng Đảng, Nhà nước ViệtNamđang nhẫn nhục tạo thế tạo lực kiểu Việt vương Câu Tiễn, không phải là sợ hãi, quy hàng Trung Quốc.
Phải chăng Đảng, Nhà nước đang thực hiện kế sách Câu Tiễn? Phải chăng những người Việt biểu tình chống Trung Quốc xâm lược có ý đồ phá hoại ‘sách lược Câu Tiễn’ của Đảng?
Những người Việt yêu nước khi là tay sai của đế quốc tư bản chủ nghĩa, khi là tay sai của đế quốc XHCN bá quyền bành trướng. Vậy thực ra họ là ‘tay sai’ của ai? Cáo buộc ai là tay sai của ai là công việc bộ máy cai trị và cả của người dân, do hướng đi và hướng nhìn của dân và đảng còn khác nhau.
Sau đây là hai cáo buộc đối với Đảng, Nhà nước mà tôi đọc được, nghe được trên mạng toàn cầu:
Cáo buộc thứ nhất: Nhất định sẽ có chiến tranh Trung – Việt trên biển. Ý kiến này còn nói: ViệtNam – Trung Quốc sẽ tiến hành cuộc chiến trên biển một cách chớp nhoáng để không ai có đủ thời gian can thiệp. Cũng không ai can thiệp vì đó là chuyện nội bộ hai đảng anh em. Đó là phương thức ‘đánh để được’ và ‘đánh để mất’. Được hay mất đều được tiếng ‘yêu nước’.
Cáo buộc thứ hai: Trung – Việt không cần có chiến tranh, chỉ cần ‘diễn biến hòa bình’, lâu lâu diễn tuồng cắn nhau một tí. Ý kiến này nói: giữ nguyên trạng nhập nhằng, khi nóng khi lạnh hiện nay chính là lợi ích cốt lõi của hai đảng Trung Việt. Chưa chiếm được Việt Nam mà sản vật, nguyên liệu từ “rừng vàng, biển bạc, đất phì nhiêu” của Việt Nam cứ ùn ùn vượt biên hợp pháp, phục vụ cho nhu cầu quốc kế dân sinh của Trung Quốc. Hàng hóa đủ thứ (kém chất lượng và độc hại là chủ yếu) của Trung Quốc có mặt khắp hang cùng ngõ hẻm Việt Nam. Tình hình đó có khác gì thực dân ngày trước khai thác tài nguyên, sức lao động, bán hàng tiêu dùng cho các thuộc địa? Việt Nam vẫn giữ được tiếng độc lập, quyền lực cai trị và các nhóm lợi ích vẫn giữ được ‘quyền tiền’. Chỉ có nhân dân Việt Nam là mất nhiều thứ nhưng lại không có cách phản ứng do cái tròng ‘phản động, tay sai’ (Mỹ, Tàu, Nga…) treo trên đầu. Anh em đồng chí cùng nhau thực hiện chiến lược cù cưa để thằng em giữ được quyền lãnh đạo và thằng anh không mất phên dậu phía Nam. Đây là ‘phương án diễn biến hòa bình’ hai bên cùng có lợi (Giải quyết vấn đề biển Đông bằng thương lượng hòa bình).
Hai kịch bản đánh và không đánh nói trên ít thiện cảm (có thể là rất ác cảm) với Đảng, Nhà nước ViệtNamphát xuất từ thực tế: hai đảng anh em Trung Việt cam kết cùng xây dựng thành công chủ nghĩa xã hội (Ông Ủy viên BCT, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng nói vậy).
Kịch bản ‘nhẫn nhục’ tỏ ra ‘trung với đảng’ hơn: ViệtNamtạm chịu nhún, nhục, mua thời gian để tăng cường binh lực, tạo liên minh quốc tế và cũng cố lòng dân.
Kế sách Câu Tiễn hiện đại?
Nhẫn nhục kiểu Câu Tiễn ‘nếm phân định bệnh’ thì rõ rồi, thực thi mấy chục năm rồi. Những kế khác thì sao? Đã dâng mỹ nhân chưa? Chưa nghe nói Việt Nam dùng kế mỹ nhân mà chỉ nghe dư luận đồn thổi có mấy ‘người lớn’ Việt Nam sinh được ‘thái tử’, ‘công chúa’ với mỹ nhân Trung Quốc khi sang thăm làm việc bên đó. Cũng dễ hiểu vì sao kế Câu Tiễn này đã bị lật ngược: 1,3 tỉ người thì mỹ nhân ngàn lần nhiều hơn 100 triệu dân. Mà Việt Nam có dâng mỹ nhân thì cũng chỉ là ‘mỹ nhân một đêm’, không thể ăn dầm nằm dề như Tây Thi ngày xưa làm cho ‘đại nhân’ Trung Quốc xao lãng chính sự.
Đã dùng vàng, đô la mua chuộc được tướng tá, quan lại nào của Trung Quốc để phân hóa, gây mâu thuẫn nội bộ Đảng, Nhà nước Trung quốc? ViệtNamchi 1 tỉ đô la là quá khó, Trung Quốc chi ra 100 tỉ đô dễ như trở bàn tay (dự trữ ngoại tệ hàng ngàn tỉ đô la thì khó gì số đó). Có lẽ kế này cũng đã bị lật ngược khi nhìn vào số phần trăm trúng thầu của Trung Quốc, số lượng công nhân Trung Quốc đã qua nghĩa vụ quân sự có mặt trên các công trường khắp nước, thương nhân Trung Quốc đi lại thoải mái ở ViệtNam, tự do hơn công dân ViệtNam… Người Trung Quốc đã chiếm lĩnh các địa bàn trọng điểm an ninh quốc phòng từ biên giới phía Bắc, Tây Nguyên (không chỉ có bauxite), ven biển miền Trung đến tận Cà Mau cực Nam của Tổ quốc. Ít ra họ cũng đã có một tấm bản đồ chi tiết về Việt Nam.
Đã bán được bao nhiêu tấn lúa giống luộc chín cho nông dânTrung Quốc nhằm làm cho Trung Quốc mất mùa, đói kém liên miên? Kế này cũng bị lật ngược mất rồi: Trung Quốc thu mua móng trâu, rễ hồi; mua khoai làm giảm diện tích trồng lúa; mua sắn, gỗ quý, tiêu, cà phê làm tăng nạn phá rừng; mua mèo, rắn làm tăng đàn chuột phá hoại mùa màng; xây đập trên dòng Mekong nhằm làm biến mất vựa lúa Nam Bộ. Gây khó cho ngư dân Việt đánh bắt thủy sản trên vùng biển thuộc chủ quyền Việt nam, lại tăng cường thu mua thủy sản ít ỏi của ngư dân Việt, làm giảm lượng protein từ biển trong bữa ăn của người Việt, xuất tràn lan thịt động vật tẩm hóa chất, tăng cường tuồn hàng hóa giá rẻ, độc hại đến tận hang cùng ngõ hẻm của Việt Nam…
Tăng cường binh bị, rèn luyện quân đội ra sao, có giữ được bí mật quốc phòng? Người Việt Nam nào cũng vui mừng, tự hào, tin tưởng khi Đảng, Nhà nước mua sắm vũ khí, trang bị, phương tiện quốc phòng tân tiến, hiện đại bậc nhất, diễn tập bắn đạn thật trên biển… Tuy vậy Mỹ và phương Tây vẫn không chịu bán khí tài hiện đại phục vụ chiến tranh vệ quốc cho ViệtNam. Có người nói do Mỹ sợ bí mật kỹ thuật quân sự hàng đầu lọt vào tay gián điệpTrung Quốc. Các nước Nga, Ấn Độ, phương Tây có sợ bị mất bí mật công nghệ hàng đầu vào tay Trung Quốc không? Những thứ mà ViệtNammua sắm phải chăng là tối tân nhất, Trung Quốc chưa biết gì về tính năng, tác dụng, cách phòng chống?
Tác giả Lê ngọc Thống trên trang Viet-studies.info (bài 1, bài 2) phân tích tình hình chiến tranh Trung Việt trên biển gây được niềm tin, lòng tự hào cho người Việt. Tuy vậy lòng tin này sẽ tăng lên nếu Đảng, Nhà nước có động thái quyết liệt xử lý vấn đề cả triệu người Trung Quốc đã qua nghĩa vụ quân sự trong lực lượng quân giải phóng đang đi lại, cư trú, làm việc tự do trên lãnh thổ Việt Nam. Cả triệu người Trung Quốc đó sẽ đứng yên nhìn máy bay, pháo mặt đất, hỏa tiễn tầm xa, tầm gần… bắn chìm tàu chiến Trung Quốc trên biển Đông khi có chiến tranh xảy ra? Khi chiến tranh biển xảy ra thì lưng phía Tây của ViệtNam có còn ấm?
Việt Namcó thể thủ đắc vũ khí, phương tiện quân sự tối tân, hiện đại hơn Trung Quốc được không? Nhất định là không do quan hệ Trung – Việt ngày càng thắt chặt như Đảng nói. An ninh quốc phòng Việt nam có lỗ thủng. Đó không phải là chủ trương của lãnh đạo Đảng mà phần chắc do lợi ích nhóm tạo ra nhưng Đảng bất lực, không thể ngăn cấm được. (Đó là nguyên nhân sinh ra câu hỏi: ai đang lãnh đạo, điều hành ViệtNam?).
Những cáo buộc lẫn nhau như vậy (đảng với dân, dân với đảng) nhất định làm ViệtNamsuy yếu nhiều mặt, chỉ có lợi cho âm mưu bành trướng.
Tuy vậy đã có những tín hiệu lạc quan cho thấy một bộ phận quan trọng trong Đảng, Nhà nước Việt Nam còn có ý chí chính trị, không chịu buông tay cho các nhóm lợi ích thân Trung Quốc tác oai tác quái.
Đốm lửa trong đêm đen
Nhạc sĩ Tô Hải có phát hiện lý thú về hội nghị trung ương chuẩn bị cho chuyến đi Trung Quốc của Tổng bí thư: “Vậy mà… đêm qua VTV1 đã truyền hình trực tiếp ngày khai mạc Trung ương Đảng Công sản VN lần thứ 3 khóa 11, tớ chuẩn bị thuốc dị ứng với hai ông Tây này thì… lạ quá! Hai ông biến đi đâu mất tiêu rồi!? Dụi mắt xem lại… Vẫn không thấy! Sáng nay vào mạng, truy cập website của Đảng lấy kính hiển vi soi chiếc ảnh nhỏ ti… Vẫn không thấy! Vào các trang mạng khác… Chẳng ai nhắc tới chi tiết cực kỳ quan trọng này. Thôi thì… cứ post lên để mọi người bình luận. Nếu có sự “truất phế” này thì quả là… sấm nổ ngang trời và công làm ra sấm xin mọi người dành cho tớ một mẩu thành tích để mang xuống mồ làm kỷ liệm! (sic)” (Nhạc sĩ Tô Hải nhìn ra thì nhất định những con mắt cú vọ ở Bắc Kinh cũng thấy được). Ban tổ chức sơ suất, gần hai trăm UVTƯ bất cẩn, không quan tâm sự vắng mặt của ‘hai ông Tây râu xồm’ trên biểu tượng ý thức hệ kiên định, sáng tạo, kim chỉ nam của hai đảng Việt Trung? (Do vậy nên chuyến đi Bắc Kinh của đoàn TBT Nguyễn phú Trọng không còn ‘hữu nghị anh em’ tuy có ôm hôn, bắt tay nồng nàn?).
Nếu đó là sự ‘cố ý từ bỏ’ thì quả là tín hiệu cho thấy Đảng đang tìm đường ‘đồng thuận’ với dân. Việc tiếp theo là gì?
Những người Việt giàu tưởng tượng đã thử hình dung các bước tiếp theo:
Chính sách hai hướng:
Hướng nội (Đoàn kết, xây dựng nội lực)
- ‘Nói chuyện’ với tù nhân chính trị (tội chống phá nhà nước XHCN theo luật hình sự) nay được gọi là công dân yêu nước, nhà dân chủ, bất đồng chính kiến, tù nhân lương tâm…: công dân yêu nước Cù huy Hà Vũ chẳng hạn.
- Chuẩn bị cho cuộc bầu cử tự do, dân chủ trong tương lai gần (chế độ chuyên chế quân phiệt Miến Điện đã làm được một bước. Bà Suu Kyi gặp đại diện Chính phủ, Miến Điện sắp có đợt ân xá lớn, Miến Điện bắt đầu thực hiện lệnh ân xá).
Hợp lý nhất là triệu tập một “Quốc dân đại hội” bàn việc sửa đổi Hiến pháp. Việc này có ý nghĩa , có thực chất hơn nhiều một ủy ban gồm nhiều ủy viên chưa quen lập hiến, lập pháp.
- Dừng các dự án gây hại an ninh quốc phòng, kinh tế, xã hội, sức khỏe nòi giống… đến hết nhiệm kỳ Chủ tịch nước (bauxite Tây Nguyên chẳng hạn) (Chế độ chuyên chính quân phiệt Miến điện đã ngưng xây đập thủy điện bị phản đối dù bị TQ đe nẹt).
Cần giải thích việc nhà nước Miến Điện làm được mấy việc ‘động trời’. Sở dĩ chế độ độc tài chuyên chính quân phiệt độc đảng Miến Điện làm được mấy việc phải chăng một phần do cơ sở tư tưởng, văn hóa, xã hội Phật giáo đã rễ sâu gốc bền, vẫn giữ được bản chất tốt đẹp nhất, chưa bị làm cho băng hoại, méo mó, biến thành một thứ đa thần giáo dụ hoặc tín đồ đi vào đường tham-sân-si mê tín dị đoan cho bọn thống trị lợi dụng, đè đầu cởi cổ (Các nhà sư Miến điện gắn bó mật thiết với số phận của nhân dân bị áp bức, cùng khổ).
- Sửa đổi Hiến pháp theo hướng mở rộng quyền dân (quyền lập hội, quyền biểu tình…), hạn chế tối đa quyền của Nhà nước nhằm ngăn nó biến thành ‘con quái vật nhà nước’ chuyên ‘ăn thịt dân’, xây dựng cơ chế quyền lực ‘một nguyên thủ’ nhằm thống nhất quyền lực chính trị vào một mối, thủ tiêu đặc tính vô chính phủ do cơ chế tam tứ nguyên thủ, hai ba quyền lực cùng cai trị đất nước sinh ra (do đó lại tinh giản được bộ máy cai trị cồng kềnh, tốn kém, ít hiệu quả, ít ra cũng được 30%), triệt tiêu nạn kiêu binh, côn đồ mất nhân tính hiếp đáp, nhủng nhiễu lương dân, hủy bỏ một số luật hoặc điều luật phản tiến hóa, mất dân chủ, ban hành thêm luật bảo vệ quyền dân, hạn chế quyền quan trong hai năm 2012-2013.
- Cuộc bầu cử phổ thông người đứng đầu (nguyên thủ: Chủ tịch hay Tổng thống) có tranh cử dân chủ, bình đẳng vào năm 2014 hoặc 2015 (Thời điểm bầu cử rất có lợi cho đảng đương quyền).
Mấy việc đó là mấu chốt tạo niềm tin của người dân và bạn bè quốc tế về một Việt Nam thật sự là quốc gia độc lập, toàn vẹn lãnh thổ, có chủ quyền, dân chủ, tự do, khả tín.
Hướng ngoại (liên minh quốc tế)
Đã có tín hiệu cho thấy Đảng, Nhà nước có những động thái ngoại giao độc lập, tự chủ, hợp lòng dân, dám ‘sờ răng cọp’ như BBC Việt ngữ nhận xét (Việt Nam lại ‘chọc giận’ Trung Quốc?); tham gia các liên minh khu vực và quốc tế của khối các nước dân chủ, kiên trì giải pháp đa phương cho công cuộc giành lại chủ quyền biển đảo và chỗ dựa cho công cuộc bảo vệ, cải tổ, phát triển (đổi mới lần hai) đất nước.
Có thể hình dung một ViệtNamsẽ hoàn toàn khác từ những việc‘tưởng tượng’ nói trên.
Nếu làm được vậy thì Trung Quốc mất ‘điểm tựa’ nhũng nhiễu, yêu sách rất côn đồ, vô lối, sẽ không có trận quyết chiến Trung – Việt nào cả hoặc đó là trận đánh có khả năng chia năm xẻ bảy Trung Quốc đế quốc XHCN, hình thành những Trung Quốc dân chủ phù hợp với nguyện vọng của người dân và đặc thù của một đất nước mênh mông, nhiều đối kháng. Đó sẽ là trận quyết chiến của Trung Quốc với Trung Quốc. Làm được vậy thì đảng lại lập công không chỉ với dân mà anh hàng xóm hung hăng, hiếu chiến sẽ thận trọng hơn, hòa hoãn hơn hoặc phải thay đổi cơ bản nhiều thứ và do đó góp phần cho hòa bình, ổn định và phát triển trong khu vực và thế giới.
T. M.T.
.
.
.
No comments:
Post a Comment