Mô hình bầu cử nào
dân chủ nhất?
Emma Dương - Luật Khoa tạp chí
August 14
202410:50 AM
https://www.luatkhoa.com/2024/08/mo-hinh-bau-cu-nao-dan-chu-nhat/?ref=luat-khoa-newsletter
“Một
khu vực, một đại diện” hay “đại diện theo tỷ lệ”?
Photo
by Arnaud Jaegers / Unsplash.
Phần lớn
các nước dân chủ hiện nay đều là dân chủ đại diện (representative democracy),
chứ không phải là dân chủ trực tiếp (direct democracy). Dân chủ đại diện là một
hình thức nhà nước mà người dân sẽ không trực tiếp tham gia vào quá trình lập
pháp. Thay vào đó, cử tri sẽ bầu các chính trị gia đại diện cho mình trong quốc
hội. Thụy Sĩ là đất nước hiếm hoi trên thế giới vẫn áp dụng mô hình dân chủ trực
tiếp. [1]
Bài viết
này sẽ phân tích ưu và nhược điểm của hai mô hình bầu cử phổ biến hiện nay là
“một khu vực, một đại diện” (single-member district) và “đại diện theo tỷ lệ”
(proportional representation).
Mô
hình “một khu vực, một đại diện”
Hai nước
có nền dân chủ lâu đời là Mỹ và Anh đều sử dụng mô hình này để chuyển số phiếu
bầu thành số ghế trong quốc hội.
Theo đó, một
quốc gia sẽ được chia thành nhiều đơn vị bầu cử (electoral district). Cử tri sẽ
chọn ra một người thắng cử để đại diện cho toàn bộ dân cư thuộc đơn vị bầu cử
đó.
Nước Mỹ có
435 đơn vị bầu cử, tương ứng với 435 số ghế trong Quốc hội. Tương tự, 650 đơn vị
bầu cử của Anh là 650 ghế trong Nghị viện.
Trong mô
hình này, có nhiều cách để tìm ra người thắng cử, nhưng phải đảm bảo nguyên tắc
“được ăn cả, ngã về không” (first past the post/ winner takes all), tức một người
đắc cử khi nhận được đa số phiếu.
Ví dụ, giả
sử tại một đơn vị bầu cử ở Mỹ, có ba ứng cử viên, gồm một ứng cử viên Đảng Dân
chủ và hai ứng cử viên Đảng Cộng hòa. Tỷ lệ số phiếu bầu của mỗi ứng cử viên lần
lượt là 40% - 30% - 30%. Theo kết quả này, ứng cử viên Đảng Dân chủ đã thắng dù
chỉ giành được 40% số phiếu bầu.
Ưu điểm lớn
nhất của nguyên tắc bầu cử này là đơn giản, dễ hiểu và có thể xác định chính
xác ai là người thắng cử.
Ngoài ra,
còn có cách thức bầu cử khác là bỏ phiếu xếp hạng ưu tiên (ranked choice
voting), tuy nhiên nó khá phức tạp. [2] Với cách này, các cử tri sẽ xếp hạng ưu
tiên các ứng cử viên. Người nào có ít phiếu ưu tiên nhất sẽ bị loại và phiếu của
họ sẽ chuyển sang cho ứng cử viên đứng thứ hai. Quy trình này lặp lại cho đến
khi có một ứng cử viên đạt 50% phiếu ưu tiên.
Với mô
hình “một khu vực, một đại diện”, cử tri biết rõ ai là người đại diện cho mình
trong quốc hội.
Tại Mỹ,
người đại diện của mỗi đơn vị bầu cử được công khai trên một trang web của Quốc
hội. [3] Do đó, người dân dễ dàng liên lạc trực tiếp với văn phòng của nhà lập
pháp đại diện cho mình để nêu ý kiến.
Chẳng hạn,
sau cuộc tranh luận giữa hai ứng cử viên tổng thống Mỹ Joe Biden và Donald
Trump diễn ra vào ngày 27/6/2024, nhiều cử tri của Đảng Dân chủ rất thất vọng về
màn thể hiện yếu kém của Tổng thống Joe Biden. Họ đã dùng X (Twitter) để kêu gọi
mọi người viết thư hoặc email đến đại diện của mình trong Quốc hội để bày tỏ
mong muốn ông Biden rút lui.
Việc biết
rõ ai là người đại diện cho mình trong quốc hội cũng như được truyền đạt nguyện
vọng trực tiếp sẽ giúp cử tri cảm thấy lá phiếu của mình có ý nghĩa. [4]
Một ưu điểm
lớn khác của mô hình này là để được cử tri tín nhiệm, nhà lập pháp đại diện cho
đơn vị bầu cử phải quan tâm đến các vấn đề của địa phương đó như sửa chữa cầu
đường, vệ sinh môi trường, xây dựng trường học, v.v…
Tuy nhiên,
trở lại ví dụ về một đơn vị bầu cử ba ứng cử viên của Mỹ đã nêu ở trên, vì người
đắc cử đã thắng chỉ với 40% số phiếu bầu, 60% cử tri còn lại có thể sẽ cảm thấy
nguyện vọng của mình không được đại diện.
Ngoài ra,
mô hình “một khu vực, một đại diện” đem lại lợi thế cho các đảng lớn. Điều này
có nghĩa một đảng lớn có thể nhận được đủ phiếu bầu để chiến thắng ở nhiều khu
vực bầu cử (đồng nghĩa với nhiều số ghế trong quốc hội), ngay cả khi đảng đó
không đạt được đa số tuyệt đối trên toàn quốc. [5] Do đó, mô hình này có thể
không công bằng đối với các đảng nhỏ.
Một đảng
nhỏ có thể có nhiều người ủng hộ dàn đều trên toàn quốc, nhưng nếu không đạt được
nhiều phiếu nhất ở bất cứ đơn vị bầu cử nào thì đảng đó cũng sẽ không có người
đại diện trong quốc hội.
Ví dụ, ở
Anh, hai đảng lớn là Đảng Lao động (Labour Party) và Đảng Bảo thủ (Conservative
Party) thường giành được nhiều số ghế nhất trong Nghị viện nhưng hiếm khi giành
được đa số phiếu bầu trên toàn quốc.
Mặc dù Đảng
Lao động thắng lớn trong cuộc bầu cử Quốc hội Anh năm 2024 với số 410 ghế (thắng
ở 410 đơn vị bầu cử) trong tổng số 650 ghế, nhưng nhiều người coi đây là một
chiến thắng thiếu thuyết phục, [6] vì thực tế Đảng Lao động chỉ giành được
33,9% số phiếu bầu trên toàn quốc. [7] Vậy có thể nói Đảng Lao động thật sự đại
diện cho mong muốn và ý chí của đa số người dân Anh hay không?
Một thách
thức khác của mô hình này nằm ở quy trình vẽ bản đồ khu vực bầu cử.
Tại mỗi
bang ở Mỹ, các khu vực bầu cử phải là những khu vực địa lý riêng biệt nhưng thường
phải có dân số khá tương đồng. [8] Tuy nhiên, khu vực bầu cử này hoàn toàn có
thể bị thay đổi sau mỗi đợt bầu cử.
Các chính
trị gia của đảng thắng cử có thể “vẽ lại” bản đồ nhằm tạo ra kết quả có lợi cho
đảng của họ cho các cuộc bầu cử trong tương lai. Chính bản thân các nhà lập
pháp cũng đóng một vai trò trong việc phân chia khu vực bầu cử. [9] Đó chính là
tình trạng “gerrymandering”. [10] Vì thế, nhiều khu vực bầu cử được tạo ra với
hình dạng và kết cấu dân số bất thường để đạt được kết quả bầu cử mong muốn.
[11]
Mô
hình “đại diện theo tỷ lệ”
Với mô
hình này, cả quốc gia là một đơn vị bầu cử. Tỷ lệ ghế ngồi trong hệ thống lập
pháp cho các đảng sẽ dựa trên tỷ lệ phiếu mà đảng đó giành được trên toàn quốc.
Giả sử đảng
X giành được 44% số phiếu bầu, đảng Y giành được 33%, và đảng Z giành được 22%
thì các đảng lần lượt sẽ có 44%, 33% và 22% số ghế trong quốc hội.
Ưu điểm lớn
nhất của mô hình này là cử tri dành sự tập trung cho đảng chính trị và đề xuất
chính sách của đảng. Trong khi đó, với mô hình “một khu vực, một đại diện”, các
ứng cử viên có vẻ ngoài lôi cuốn và khả năng hùng biện có lợi thế hơn mặc dù họ
chưa chắc đưa ra các quyết sách hợp lòng dân. [12]
Ưu điểm thứ
hai, cơ quan lập pháp sẽ đại diện cho nhu cầu và mong muốn của cử tri toàn quốc
thay vì một đơn vị địa lý cụ thể nào đó. Đảng giành được đa số phiếu bầu (hoặc
liên minh các đảng, trong trường hợp không có đảng nào giành được 50% phiếu bầu
trên toàn quốc) sẽ được ủy quyền thành lập chính phủ và quản trị đất nước. Trên
lý thuyết, việc này đảm bảo chính phủ có khả năng thông qua luật pháp và triển
khai các chính sách mà toàn dân mong muốn.
Mô hình
này cũng tạo điều kiện cho các đảng nhỏ thành lập và tranh cử. Ở đa số các quốc
gia đang áp dụng mô hình “đại diện theo tỷ lệ”, một đảng phải đạt được số phiếu
bầu tối thiểu (minimum threshold) để được phân bổ ghế trong quốc hội. Ví dụ, ở
Đức, một đảng phải nhận được ít nhất 5% số phiếu bầu trên cả nước để có thể
tham gia cơ quan lập pháp. [13] Nhờ đó, tiếng nói của những nhóm thiểu số cũng
có cơ hội tác động đến quá trình làm luật và chính sách.
Tuy nhiên,
với mô hình này, người dân đang bầu cho một đảng chính trị chứ không phải một
cá nhân. Nói cách khác, cử tri không có nhà lập pháp cụ thể nào đại diện cho
mình. [14] Do đó, ở một số quốc gia, như Brazil, người dân bỏ phiếu cho đảng
chính trị theo nguyên tắc “danh sách mở” (open list), tức người dân bầu cho một
đảng chính trị và đồng thời bầu một chính trị gia cụ thể trong đảng mà họ tín
nhiệm. [15]
Ngoài ra, ở
mô hình này, trong quá trình tranh cử, các đảng chính trị thường tập trung vào
những vấn đề ở tầm quốc gia và ít chú ý tới các vấn đề dân sinh của từng địa
phương. [16]
Thêm vào
đó, tuy mô hình này cho phép nhiều nhóm trong xã hội được đại diện trong cơ
quan lập pháp, nhưng nó có thể gây ra những thách thức lớn trong quá trình hình
thành chính phủ, quản trị nhà nước và thực thi luật và chính sách. [17] Nếu có
quá nhiều đảng có mặt ở quốc hội và không có đảng nào đạt được đa số phiếu bầu
trên toàn quốc, đảng lớn nhất phải tìm kiếm và xây dựng liên minh với các đảng
khác để thành lập nội các.
Hầu hết
các nước áp dụng mô hình “đại diện theo tỷ lệ” đều là chính thể cộng hòa đại
nghị, vì thế, quốc hội sẽ bầu các thành viên nội các, bao gồm cả thủ tướng, từ
chính các thành viên của quốc hội.
Nhưng việc
hình thành liên minh sau bầu cử mất rất nhiều thì giờ và người dân có thể phải
sống trong tình trạng “không có chính phủ” trong thời gian dài. Điều này có thể
ảnh hưởng đến việc thi hành chính sách và làm các chính trị gia sao nhãng nhiệm
vụ quản trị đất nước. Cần lưu ý rằng, tình trạng này chỉ là vắng mặt người đứng
đầu chính phủ trong lúc các đảng phái thỏa thuận liên minh, chứ các cơ quan
hành chính đều hoạt động bình thường và không bị đình trệ.
Chẳng hạn,
sau bầu cử Quốc hội năm 2016, Tây Ban Nha đã thiếu chính phủ trong vòng 10
tháng vì các đảng không thể thỏa hiệp và liên minh với nhau. [18]
Trong nhiều
trường hợp, các liên minh có thể bao gồm những đối tác kỳ lạ. Chẳng hạn, ở Hy Lạp,
đảng cánh tả cực đoan Syriza đã liên minh với đảng cánh hữu cực đoan
Independent Greeks. Ở Đan Mạch, từng có một liên minh giữa đảng Liberal
Alliance (chủ trương cắt giảm chi tiêu của chính phủ) và đảng Danish People’s
Party (muốn tăng chi tiêu) điều hành chính phủ. [19]
Mô
hình nào cũng cần cải thiện
Trước sự
phân cực chính trị mạnh mẽ ở Mỹ, nhiều tổ chức và chuyên gia đang gia tăng vận
động thay đổi mô hình bầu cử cho nhánh lập pháp (legislature). [20] Họ lập luận
rằng thay vì áp dụng mô hình “một khu vực, một đại diện”, Mỹ nên áp dụng mô
hình “đại diện theo tỷ lệ” như phần lớn các nước châu Âu.
Trong khi
đó, ở phía bên kia Đại Tây Dương, nhiều nước châu Âu như Hy Lạp, Hà Lan và Ý -
nơi có mô hình “đại diện theo tỷ lệ”, cũng đang đau đầu kêu gọi cải cách hệ thống
bầu cử vì đã quá chán ngán với sự manh mún của hệ thống này và tình trạng thiếu
chính phủ trong một thời gian dài. [21]
Điều này
cho thấy không có mô hình bầu cử nào là hoàn hảo và luôn cần phải cải thiện để
đảm bảo nguyện vọng của người dân cũng như để chính sách được ban hành và thực
thi kịp thời.
-------------
Chú
thích
[1] https://www.weforum.org/agenda/2017/07/switzerland-direct-democracy-explained/
[2]
Bokat-Lindell, S. (2021, June 24). Opinion | Can Ranked-Choice Voting Cure
American Politics? The New York Times. https://www.nytimes.com/2021/06/24/opinion/ranked-choice-new-york.html
[3]
Representatives | house.gov. (2021). House.gov. https://www.house.gov/representatives
[4]
Dickovick, J. Tyler, Jonathan Eastwood, Robin M. LeBlanc, and Zoila Ponce de
León Seijas. Comparative politics: Integrating theories, methods, and cases.
New York: Oxford University Press, 2016, p.225-253.
[5] The
Economist. (2024, July 11). Britain’s skewed election reinforces the case for
voting reform. After 2029. The Economist; The Economist. https://www.economist.com/leaders/2024/07/11/britains-skewed-election-reinforces-the-case-for-voting-reform-after-2029
[6] The
Economist. (2024, July 6). How shallow was Labour’s victory in the British
election? The Economist; The Economist. https://www.economist.com/britain/2024/07/06/how-shallow-was-labours-victory-in-the-british-election
[7] Who
won the popular vote? A breakdown of the main parties. (2024, July 5). Sky
News; Sky. https://news.sky.com/story/general-election-who-won-the-popular-vote-a-breakdown-of-the-main-parties-13171045
[8] US
Census Bureau. (2023, November 13). About Congressional Districts. Census.gov. https://www.census.gov/programs-surveys/geography/guidance/geo-areas/congressional-dist.html
[9]
Leonhardt, D. (2022, September 30). Gerrymandering, the Full Story. The New
York Times. https://www.nytimes.com/2022/09/30/briefing/gerrymandering-maps-districts-republicans-democrats.html
[10] [11]
Huỳnh Minh Triết. (2020, November 2). Gerrymandering: thuật đẽo gọt bản đồ để
thao túng bầu cử Mỹ | Luật Khoa tạp chí. https://www.luatkhoa.com/2020/11/gerrymandering-thuat-deo-got-ban-do-de-thao-tung-bau-cu-my/
[12]
Dickovick, J. Tyler, Jonathan Eastwood, Robin M. LeBlanc, and Zoila Ponce de
León Seijas. Comparative politics: Integrating theories, methods, and cases.
New York: Oxford University Press, 2016, p.225-253.
[13] Dạ
Lãm. (2016, February 19). Người Đức bầu cử Quốc Hội như thế nào? | Luật Khoa tạp
chí. https://www.luatkhoa.com/2016/02/3701/
[14]
Dickovick, J. Tyler, Jonathan Eastwood, Robin M. LeBlanc, and Zoila Ponce de
León Seijas. Comparative politics: Integrating theories, methods, and cases.
New York: Oxford University Press, 2016, p.225-253.
[15]
Nicolau, J. (2024). The open-list electoral system in Brazil. Dados , 3(SE). http://socialsciences.scielo.org/scielo.php?script=sci_arttext&pid=S0011-52582007000100003
[16]
Dickovick, J. Tyler, Jonathan Eastwood, Robin M. LeBlanc, and Zoila Ponce de
León Seijas. Comparative politics: Integrating theories, methods, and cases.
New York: Oxford University Press, 2016, p.245.
[17] The
Economist. (2017, January 12). Too many parties can spoil politics. The
Economist. https://www.economist.com/leaders/2017/01/12/too-many-parties-can-spoil-politics
[18]
Worstall, T. (2016, October 27). Spain Has No Government For 10 Months -
Economy Grows, Unemployment Falls To 18.9%. Forbes. https://www.forbes.com/sites/timworstall/2016/10/27/spain-has-no-government-for-10-months-economy-grows-unemployment-falls-to-18-9/; Caparrós, M. (2016, August 28).
Opinion | Spain: A Country With No Government. The New York Times. https://www.nytimes.com/2016/08/29/opinion/spain-a-country-with-no-government.html
[19] Xem
[17]
[20]
Allen, J. (2024, May 2). Can Proportional Representation Create Better
Governance? Protect Democracy. https://protectdemocracy.org/work/can-proportional-representation-create-better-governance/#primary-footer-menu-section; Brooks, D. (2018, May 31). Opinion |
One Reform to Save America. The New York Times. https://www.nytimes.com/2018/05/31/opinion/voting-reform-partisanship-congress.html
[21] Xem
[17]
------------
Đọc
thêm:
Điều
gì quyết định sự sống còn của một nền dân chủ?
No comments:
Post a Comment