Monday, May 16, 2011

TẠI SAO ĐẢNG CỘNG SẢN PHẢI ĐƯA TOÀN THỂ BỘ CHÍNH TRỊ VÀO QUỐC HỘI ? (Đặng Kim Tân)


Đặng Kim Tân (đã tốt nghiệp sư phạm)
Thứ Hai, 16/05/2011

Hy hữu chưa từng có

Đến nay, tất cả mọi uỷ viên BCT đã có mặt trong danh sách ứng cử đại biểu QH.
Điều lạ lùng này nghe nói chưa từng gặp trong suốt cả 12 lần bầu cử trước đây và cũng là trong cả 66 năm đảng CS cầm quyền ở Việt Nam. Lạ hơn nữa, trên thế giới cũng chưa có nước CS nào từng một lần làm như vậy.
Tóm lại đây là điều hi hữu duy nhất mà thế hệ chúng ta may mắn chứng kiến để kể lại cho con em mình.

Dư luận “chửi” đảng ta đã từ quá lâu và đã quá nhiều về chuyện đảng viên chiếm dụng 90% ghế QH – vốn là cơ quan mang tính đại diện rộng rãi nhất cho toàn dân. Sự ngang ngược ngày càng lộ liễu tới mức hết cần che giấu thế giới.

Dân ngày càng không tin Đảng

Do vậy, đảng cũng ngày càng ít tin dân tới mức rất khó kiếm ra cho đủ số 10% người ngoài đảng để đưa vào QH, mặc dù những người loại này đang chiếm tới 96% dân số cả nước.

Trong số khoảng 500 đại biểu, thì 50 người ngoài đảng được lựa chọn hết sức kỹ càng, bằng cách:
a) có sẵn một số nhân sĩ (được thử thách qua thời gian) mà đảng đã túm chặt được tóc;
b) một số sư sãi, cố đạo, từ lâu đã được đảng lắp cho một cái lưỡi khác;
c) một số người đang phấn đấu vào đảng (để có cơ hội tiến thân). Hõ sẽ vào đảng ngay trong nhiệm kỳ mà họ vừa được bầu;
d) một số đồng bào dân tộc ít tuổi, trình độ rất thấp, “nói sao biết vậy”…
Khó mà bớt số đại biểu ngoài đảng hơn nữa.

Sự trỗi dậy của QH khoá XII

Điều này khiến cho đảng thấy rõ: Dù đảng viên có chiếm tuyệt đa số trong QH, nhưng ngày càng nhiều người trong số họ vẫn không thể quá trơ tráo - bất chấp nguyện vọng nhân dân - để mà muối mặt bỏ phiếu thông qua những chủ trương “ích đảng, hại dân”.
Dẫu bị giáo huấn về “ý thức đảng” thì những đảng viên già trong QH vẫn bất chấp lời nhắc nhở của cấp trên (tuổi đời, tuổi đảng và quá trình đều thấp hơn họ) mà cứ bỏ phiếu theo ý riêng. Các ông Nguyễn Minh Thuyết, Lê Văn Cuông, Nguyễn Văn Thuận… là những người như thế.
Chính vì vậy, đảng ngày càng bị bó tay khi muốn QH thông qua (cho hợp lệ) những chủ trương lớn. Số phiếu tán thành cứ ngày càng thấp trước các ý đồ mở rộng thủ đô, khai thác bôxit, đường sắt cao tốc, đường Hồ Tây – Ba Vì, điện nguyên tử… hoặc gần đây nhất là ý đồ làm chìm lấp vụ Vinashin…
Phản ứng của QH khi ông phó thủ tướng Nguyễn Sinh Hùng thông báo chủ trương của Bộ Chính Trị “không cần thiết kỷ luật ai” trong vụ này, khiến không những ông Hùng mà toàn thể bộ chính trị tự thấy lo lắng và bẽ mặt. Họ càng lo khi nhân dân nhận ra chính quý vị cao cấp nhất trong đảng đang bao che tội lỗi cho nhau.

Vậy, các “ông vua tập thể” này sẽ đối phó thế nào?

Khó mà bớt số đại biểu ngoài đảng hơn nữa. Thế thì, chỉ còn 2 cách (mà là một thôi). Và đã thực hiện xong khi lập danh sách ứng cử viên.
a) Tăng số đảng viên quyền lực tối cao vào quốc hội. Và tăng tới tối đa, với mục đích thật sự là... đe nẹt!
b) Giảm số đảng viên già (cứng cổ) để tăng tới mức tối đa có thể số đảng viên trẻ (biết sợ, vì còn muốn tiến thân). Để dễ đe nẹt.

Chúng ta thử nghĩ coi:

1- Bộ Chính Trị có biết bao việc phải làm hàng ngày, làm sao có thể dành ra mỗi năm tới 4 tháng lận chỉ để họp quốc hội? Vậy mà, một tiêu chuẩn để ứng cử là “đủ điều kiện (sức khoẻ, năng lực và thời gian) hoạt động quốc hội”. Rõ ràng, mỗi vị trong Bộ Chính Trị không thể đủ thời gian để không vắng mặt ngày nào trong mỗi đợt họp QH?.
Ấy vậy mà, mỗi người cứ ứng cử, lại còn hè nhau đồng loạt ứng cử toàn bộ nữa chứ (!). Thế, gọi là gì? trơ trẽn? hay là liều? hay là bất chấp luật? hay là muốn chửi toàn dân?...
Chưa nói đến nhân cách. Cái ông tướng công an Trần Đại Quang khai man tuổi (cho thấp đi) và khai man bằng cấp (cho cao lên) có thể gian dối với đảng để được bầu vào BCT, nhưng làm sao dám gian dối với dân để lần này cũng ra ứng cử QH? Hẳn là BCT chủ trương bao che cho ông này trước dân.
Cứ xem QH khoá vừa qua thì rõ: Có lẽ trừ ông Nguyễn Phú Trọng ra, những uỷ viên BCT khác – dù chính thức kiêm đại biểu QH - đều chỉ có mặt trong những giờ phút quan trọng nhất trong đợt họp QH mà thôi. Ngoài ra, là trốn biệt.
Đố ai tưởng tượng nổi khi nào và ở bất cứ đâu, toàn thể Bộ Chính Trị sẽ không làm gì khác, mà dành toàn bộ thời gian họp QH suốt cả 4 tháng mỗi năm.

2- Để chọn người ứng cử đại biểu QH thì cần gì phải nhấn mạnh quá nhiều tới chuyện hạn chế tuổi tác, mà sao lần này họ lại nhấn mạnh quá mức như vậy? Và trên thực tế, họ đã chọn người như vậy.
Tới nay, đã thành quá phổ biến, tới mức giấu không nổi và không cần giấu nữa: Người trẻ vào đảng chỉ có một nguyện vọng, vừa duy nhất, vừa tối đa: là mong tiến thân nhanh hơn năng lực thực có. Chỉ có một cách: Vào Đảng.
Họ rất biết trung thành là tiêu chuẩn tối cao, chứ không phải là trung thực.
Họ càng biết, nếu nói năng ở QH mà trái ý “14 ông vua” thì con đường tiến thân sẽ tịt ngay lập tức. Vậy mà thân xác hoặc hình bóng 14 ông này đang hiện diện lù lù trong QH, như muốn nhắc nhở họ: “lũ bay cứ liệu cái thần hồn đấy!”.
.
.
.

No comments: