Lý Thái Hùng
Cập nhật: 7/10/2011
Tuy nhiên, Hoa Kỳ cũng đã thất bại trong một số vụ, điển hình là Phát Hoán Quyền (Park Hwan Kwon), một người Nam Hàn làm việc cho tình báo Trung Quốc. Phát đã thành công trong việc xuất khẩu hai đầu máy trực thăng Backhawk sang Trung Quốc thông qua một công ty Mã Lai. Tuy nhiên, sau đó, Phát Hoán Quyền đã bị bắt tại phi trường Dulles, Hoa Thịnh Đốn khi tìm cách bay qua Trung Quốc với một va-li chứa đầy những trang bị quân sự để quan sát ban đêm.
Trong khi nhiều gián điệp Trung Quốc gần như là nghiệp dư như Mộ và Phát, một số gián điệp – được gọi là “đặc vụ chìm” (sleeper agents) – được Trung Quốc cố ý cài lâu dài trong nước Mỹ. Đó là trường hợp Tôn Đông Phương (Chung Dong Fan), kỹ sư làm việc 30 năm cho hãng Boeing đã thu thập những thiết kế của Phi thuyền con thoi và Hỏa tiễn Delta IV chuyển cho Bắc Kinh. Khi bị bắt, Tôn Đông Phương đã giấu nhẹm được 3 triệu Mỹ Kim, và bị tìm thấy hơn 300,000 trang tài liệu kỹ thuật trong nhà, cùng với các ghi chép về những điều mà họ Tôn hy vọng sẽ giúp cho “mẫu quốc của mình.”
Trường hợp của Chi Mak còn có tên là Mai Dazhi (Mạch Đại Chí) đã bị bắt khi chuyển những dự án thiết kế về động cơ tàu ngầm nguyên tử và hệ thống chỉ huy và kiểm soát hải quân Hoa Kỳ cho Trung Quốc. Theo tác giả thì trường hợp Mạch Đại Chí khá nghiêm trọng và là bài học đặc biệt giúp cho Hoa Kỳ thấy rõ làm thế nào để những tay trùm gián điệp Trung Quốc thường xuyên cung cấp những danh sách mua hàng liên quan đến những kỹ thuật đặc biệt mà họ đang tìm. Những tài liệu bị cắt nát và được FBI phục hồi cho thấy là Trung Quốc yêu cầu Mạch Đại Chí “phải tham dự nhiều cuộc hội thảo hơn nữa về những vấn đề chuyên môn” và để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt trong công tác gián điệp của Mạch bằng cách liệt kê cả những kỹ thuật đặc biệt mà Mạch cần phải quan tâm.
Điểm đáng chú ý theo tác giả là đối với những đặc vụ chìm (sleeper agents), như cả Mạch và Tôn đều sống kín đáo ở Hoa Kỳ từ nhiều thập niên như những công dân di dân. Và, điều mà tất cả chúng ta ít biết đến, họ có sứ mạng là phản bội lại quốc gia đã nuôi dưỡng họ và chuyển giao cho kẻ thù những hệ thống vũ khí tối tân nhất về mặt kỹ thuật của Hoa Kỳ.
Theo tác giả thì đáng lý ra những người như Mạch Khả Thuấn và Tôn Đông Phương phải nhận những bản án tử hình về tội phản quốc, nhưng hệ thống tư pháp của Mỹ chỉ kết án họ từ 15 đến 20 năm tù về tội gián điệp. Ngay cả bản án của Phát Hoán Quyền, tòa án Hoa Kỳ cũng chỉ phạt 32 tháng tù về tội đánh cắp kỹ thuật, hoàn toàn không có tính răn đe đối với những tội bán đứng Hoa Kỳ. Rõ ràng là theo tác giả, những thẩm phán và bồi thẩm đoàn Hoa Kỳ đã không nhận thức được một cách nghiêm chỉnh là chúng ta đang ở trong tình trạng chiến tranh “không tuyên chiến” với Trung Quốc.
Chương 10 :
Death By Red Hacker: From Chengdu’s “Dark Visitor” to Manchurian Chips.
Chết Bởi Tin Tặc Đỏ: Từ Hắc Khách Thành Đô Đến Con Chip Mãn Châu.
Chết Bởi Tin Tặc Đỏ: Từ Hắc Khách Thành Đô Đến Con Chip Mãn Châu.
Theo Shadows in the Cloud: “Gián điệp mạng ảo là đòn cân bằng vĩ đại. Nhiều quốc gia không phải chi hàng tỷ Mỹ Kim cho việc thiết kế những vệ tinh phủ chụp toàn cầu để theo đuổi việc thu thập các tình báo cao cấp khi họ có thể làm như vậy qua mạng Internet.”
Trong khi mạng lưới gián điệp bằng con người của Trung Quốc không ngừng thu thập bất cứ bí mật nào mà người của họ có thể đột nhập để lấy từ bất cứ đại học, cơ sở kinh doanh, viện nghiên cứu và những văn phòng chính quyền Hoa Kỳ; sự gia tăng đội ngũ tin tặc của Trung Quốc có thể là một đe dọa ngang bằng hoặc thậm chí lớn hơn cả đoàn quân gián điệp ăn cắp qua những ngõ ngách khác.
Cho đến nay, những lữ đoàn tin tặc đỏ Trung Quốc đã thâm nhập vào cơ quan NASA, Ngũ Giác Đài và Ngân hàng Thế giới; tấn công phòng Kỹ nghệ và An ninh của Bộ thương mại Hoa Kỳ rất mạnh đến nỗi Bộ này phải hủy bỏ hàng trăm máy điện toán; xóa sạch ổ dĩa cứng chứa dự án hỗn hợp phi cơ chiến đấu F-35 của hãng Lockheed Martin, và gần như dội bom rải thảm vào hệ thống kiểm soát không lưu của Không quân Hoa Kỳ. Chúng cũng đã xâm nhập vào những máy điện toán của những dân biểu có đầu óc cải cách trong Ủy ban ngoại giao Hạ Viện.
Trong cuộc vận động bầu cử Tổng thống năm 2008, những lữ đoàn tin tặc đỏ Trung Quốc đã đột nhập vào máy chủ chứa thư điện tử (mail servers) của hai nhóm vận động tranh cử Obama và McCain cũng như Tòa Bạch Ốc của Tổng Thống Bush. Và một trong những vụ xâm nhập lì lợm nhất đối với nghi thức ngoại giao, đó là những máy laptop của Bộ trưởng Thương mại Hoa Kỳ và những nhân viên trong phái đoàn đã bị cướp và bị cài những phần mềm gián điệp trong một sứ mạng mậu dịch tại Bắc Kinh.
Thêm nữa, trong khi gián điệp truyền thống thường dựa vào “bẫy mật” (honeypot trap) – cô tình nhân Mata Hari moi những bí mật trong lúc thì thầm bên gối hay một người đẹp về đêm gài những đối tượng tiềm năng vào vị thế phải thỏa hiệp; những tay trùm gián điệp trên mạng ảo của Trung Quốc hiện đang xử dụng những “bẫy mật” đa dạng của kỹ thuật số mới để đánh cắp dữ kiện từ các máy điện toán. Thật vậy, ngoài những gái điếm thông thường và những phòng khách sạn nghe trộm tại Thượng Hải, những gián điệp Trung Quốc đang tặng không những thẻ nhớ chứa virus và thậm chí cả những máy ảnh digital làm quà. Theo sở mật vụ M15 của Anh Quốc, khi được gắn vào máy điện toán của nạn nhân, những nhu liệu chứa trong ‘bẫy mật” của máy digital sẽ cho phép tin tặc chiếm quyền kiểm soát.
Trong thực tế, “Là một tin tặc ở Trung Quốc cũng giống như là một ca sĩ nhạc Rock”, đó là nhận xét của ông Scott Henderson, một chuyên gia về tin tặc Trung Quốc và là tác giả sách “Hắc Khách” (The Dark Visitor). Thậm chí nó còn là một nghề (career) mà hơn 1/3 học sinh Trung Quốc khao khát.
Hệt như hình ảnh trong gương của hệ thống gián điệp Trung Quốc phát tán khắp nơi, đông đảo những gián điệp tài tử thực hiện âm thầm những nghiệp vụ trong cuộc chiến vi tính to lớn. Mỗi ngày, hàng ngàn người được gọi là “tin tặc” liên tục thăm dò, phá hoại và đánh cắp những định chế của Phương Tây – cũng như các đối thủ Á Châu như Nhật Bản và Ấn Độ. Để tìm hiểu mức độ đe dọa trong cuộc chiến tranh vi tính của Trung Quốc, điều hữu ích trước hết là xác định những mục tiêu chính của tình báo mạng vi tính (cyberespionage).
Mục tiêu đơn giản trước nhất là làm gián đoạn hoạt động của hệ thống Phương Tây bằng cách phá hoại những trang nhà hay tấn công ồ ạt hay tấn công vũ bão các máy chủ (servers) với “từ chối dịch vụ” DoS.
Mục tiêu thứ hai là đánh cắp những thông tin có giá trị: mã số thẻ tín dụng và chi tiết cá nhân; kỹ thuật, hồ sơ đấu thầu, tài chánh công ty, và bí mật thương mại ở cấp độ kỹ nghệ và hệ thống vũ khí ở cấp độ quân sự.
Mục tiêu thứ ba là phá hủy dữ kiện nhằm gây ra những thiệt hại hạ tầng đáng kể. Ví dụ, để làm ảnh hưởng đến hệ thống giao dịch về thị trường trái phiếu và chứng khoán, lữ đoàn tin tặc đỏ Trung Quốc làm gián đoạn giao dịch, thao túng dịch vụ (manipulate transaction), hay bóp méo các báo cáo và do đó kích động sự hoảng loạn tài chánh.
Mục tiêu thứ tư là tin tặc có thể gây tác động đến thế giới thực bằng cách kiểm soát những hệ thống vốn kiểm soát những tài sản vật lý. Chẳng hạn, một nhóm các gián điệp vi tính Trung Quốc có thể đóng cửa mạng lưới điện của New England để “trừng phạt” Hoa Kỳ về hành động như chào đón Ngài Đạt Lai Lạt Ma đến Tòa Bạch Ốc hay bán vũ khí cho Đài Loan.
Những Nhóm Tin Tặc Đỏ.
Tất cả các hoạt động chính của lữ đoàn tin tặc đỏ Trung Quốc có một điểm chung, họ là cánh tay nối dài và nằm dưới sự giám sát lỏng lẻo của đảng Cộng sản. Tất nhiên, đảng giữ một khoảng cách - chính là để họ luôn luôn có thể đưa ra một sự phủ nhận khả dĩ đối phó với bất cứ tình huống nào xảy ra – như cuộc tấn công vào Ngũ Giác Đài, cướp quyền truy cập mạng 18 phút đồng hồ, cuộc tấn công vào mã nguồn (source code) của Google…
Nhưng đừng lầm lẫn chuyện đó. Những kẻ gọi là đạo quân “tin tặc’ Trung Quốc sẽ không bao giờ hiện hữu nếu không có bàn tay chỉ đạo của Bắc Kinh. Như James Mulvenon thuộc Trung tâm Phân tích và Nghiên cứu Tình báo giải thích rằng: “Những tin tặc trẻ được dung túng.. với điều kiện là họ không tiến hành các cuộc tấn công bên trong Trung Quốc, họ thuộc loại ngu xuẩn hữu ích cho chế độ Bắc Kinh.”
Đám ngu xuẩn hữu ích (useful idiots), quả đúng vậy. Trong khi Los Angeles có những nhóm Crips và Blood nổi tiếng, đạo quân tin tặc Trung Quốc đã tổ chức thành hàng ngàn nhóm nhỏ với những tên như Đội Quân Xanh (Green Army Corps), Nhóm Cua (Crab Group), và thậm chí tất cả đám nữ tặc gom lại như Lục Hoàng Hoa (Six Golden Flowers). Họ làm việc với nhau để cải thiện tay nghề, chia xẻ những đồ nghề và kỹ thuật, và kích động lẫn nhau lòng tự ái dân tộc. Chung lại, bọn băng đảng mạng tạo thành một liên minh được lèo lái bởi một chủ nghĩa vô dạng dưới những tên màu mè như Honkers.
Trung Quốc thậm chí còn có hàng trăm “trường tin tặc’ dạy nghệ thuật hắc cho đám thanh niên giỏi vi tính. Những quảng cáo lớn chuyên nghiệp về huấn luyện và dụng cụ gián điệp vi tính được tìm thấy đầy nơi công cộng, và trên trang nhà Hackerbase.com của mình, Vương Xuân Bình nói họ: “dạy học sinh cách tấn công những máy điện toán không được bảo vệ và đánh cắp thông tin cá nhân.”. Trong khi đó, chính phủ trung ương Trung Quốc cho phép những nhóm như Liên Hiệp Tin Tặc Trung Quốc (China Hacker Union) được công khai hoạt động và thậm chí được duy trì những cơ sở thương mại trong khi bóc lột người ngoại quốc - miễn là chúng không tấn công vào các trang mạng hay nhu liệu nội địa.
Những ai không tin rằng tin tặc Trung Quốc hoạt động dưới sự bảo vệ của chính quyền trung ương, thì cần nhớ là Trung Quốc kiểm soát và giám sát chặt chẽ mạng Internet nhất thế giới. Quả là điều vô lý khi bất kỳ tin tặc nào có thể tồn tại trong một thời gian dài ở Trung Quốc mà lại nằm ra ngoài tầm kiểm duyệt của Bắc Kinh.
Thật vậy, bất cứ lúc nào một nhóm tin tặc phá vỡ quy tắc bất thành văn lớn nhất của Bắc Kinh, đó là: không bao giờ tấn công chính quyền Trung Quốc, thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt ngay. Ví dụ, khi một số thành viên của nhóm tin tặc khai thác một lỗ hổng trong nhu liệu kiểm duyệt Green Dam của Trung Quốc – một dụng cụ quan trọng được Bắc Kinh xử dụng để theo dõi những người truy cập mạng Internet - những tin tặc này lập tức bị bắt giữ. Cũng như thế, theo tin của tờ Nhân Dân Nhật Báo, một tin tặc từ tỉnh Hồ Bắc đã thay đổi “một tấm hình của một quan chức trên trang mạng nhà nước bằng hình cô gái mặc bikini”. Tên đùa ngu này bị phạt rất nhẹ theo tiêu chuẩn của Trung Quốc - chỉ ở tù có một năm sáu tháng.
Tất nhiên, chính những loại đàn áp này giúp giữ những lữ đoàn tin tặc đỏ Trung Quốc tập trung vào những định chế và chính phủ nước ngoài. Và những lữ đoàn này có thể luôn luôn được huy động một cách nhanh chóng vào cuộc khuấy động chủ nghĩa dân tộc với chỉ một cái nháy mắt và gật đầu từ giới lãnh đạo đảng Cộng sản.
Tác giả đã kể lại một trường hợp điển hình: Khi Thủ tướng Nhật Junchiro Koizumi viếng Đền Yasukuni - nơi mà những nhà dân tộc chủ nghĩa Trung Quốc coi là đền thờ những tội phạm chiến tranh – những tin tặc Trung Quốc đã xóa trang nhà của đền Thần Đạo này với một thông điệp có nội dung: “the girl pissing on the Yasukuni toilet” (con gái đi tiểu trong cầu tiêu Yasukuni). Liên đoàn Honkers sau đó tiếp tục với làn sóng tấn công trên cả chục trang mạng của chính phủ Nhật Bản, kể cả Sở Quản lý Thảm họa và Cứu hỏa, và Sở Quản lý Quốc phòng.
.
.
.
No comments:
Post a Comment