Thứ Năm, 06/15/2017 - 07:44 — tuongnangtien
Tôi quá khổ rồi, bên Miên quá khổ rồi nên mới về tới
đây, không có gạo mà ăn. Mà cũng không có chỗ để ở nữa, không có giấy tờ gì cả.
Nguyễn Thị Thô (VOA 25/05/2017)
Cũng như người Thái, người Lào, người Miến,
người Miên không biết ... uống cà phê. Cà phê đen họ pha rất dở, cà
phê sữa còn dở hơn nữa. Và nếu lỡ miệng mà “xúi” cho thêm vài cục
đá lạnh nữa là ... kể như rồi. Không uống thì tiếc (tiền) đứt ruột
mà uống vào thì ruột rà cũng gần muốn đứt ra từng khúc!
Biết vậy nhưng bữa nào ở Phnom Penh tôi cũng
tà tà vào quán kêu một ly xây chừng (cho có) rồi châm điếu thuốc –
dù không nhớ nhà, và cũng chả nhớ cái con bà gì ráo. Chậm lắm, qua
tới điếu thuốc thứ hai thì thế nào mấy cậu nhỏ bán báo cũng rà
tới nài nỉ mua dùm một tờ mở hàng - sáng sớm - lấy hên.
Có bữa – xui – tôi vừa ngậm trong miệng một
ngụm cà phê (dở ẹt) vừa liếc mắt vào bản tin của tờ Cambodia Daily,
và mém sặc vì không nín được cười:
“Nước Cam Bốt và nước Trung Hoa cùng uống nước
chung một dòng sông nên chúng ta có cảm giác như người cùng một gia đình
vậy,” Ông Triệu Tấn – đại biểu của ban tuyên huấn thuộc tỉnh đảng bộ
Vân Nam nói vậy đó. (“Cambodia and China have drunk the water from the
same river. Our sensations are like one family,” said Zhao
Jin, delegate of the Yunnan Provincial Party Committee’s publicity
department).
Thiệt nghe mà cảm động muốn ứa nước mắt
luôn!
Chỉ tiếc là mối “hảo cảm” này không kéo dài
lâu. Chỉ vài tháng sau, trang Freshnewsasia buồn
rầu cho biết: “Thủ Tướng Chính Phủ Cambodia đã ký một bức thư hủy
bỏ lễ nước năm nay vì mức nước cạn queo và Cambodia đang phải đối
diện với nạn hạn hán.” (According to Freshnewsasia,
HE, the prime minister of Cambodia signed on a letter to cancel the celebration
of this year water festival due to the low level of water and for the fact that
Cambodia is facing with drought).
Uống chung một dòng sông với người Tầu hồi
hộp thấy mẹ. Họ ở thượng nguồn, và xây đập tùm lum ở trển. Chỉ
cần chận nước lại là mấy thằng khác đều khô mỏ ráo, nhứt là hai
thằng (Miên/Việt) ở tuốt luốt phía dưới.
“Cư dân sống hai bên bờ sông Mekong luôn luôn bị chi
phối bởi khí hậu Gió Mùa Tây-Nam thổi vào từ Vịnh Thái Lan. Mùa mưa bắt đầu từ
tháng Năm đến tháng Chín, kết hợp với mùa tuyết tan từ rặng núi Hy Mã Lạp Sơn,
nước sông Mekong dâng cao từ 2 tới 8 mét mênh mông tràn bờ làm ngập lụt một phần
ba diện tích đất đai, phủ lớp phù sa màu mỡ mỗi năm lên khắp ruộng đồng.
Đó cũng là thời gian con sông Tonlé Sap đổi chiều chảy
ngược vào Biển Hồ, tăng diện tích mặt hồ tới 10 ngàn cây số vuông, gấp bốn lần
so với mùa khô và làm ngập hết các khu rừng lũ (flooded forest). Đây là Hồ nước
ngọt lớn nhất Đông Nam Á. Các đàn cá từ sông Mekong cũng lội ngược dòng sông
Tonlé Sap tới các khu rừng lũ chọn nơi trú ngụ an toàn để sinh đẻ và tăng trưởng.
Rồi mùa mưa qua đi để bước sang mùa khô từ tháng 1 tới tháng 5. Đây là thời
gian mực nước bắt đầu ổn định và con sông Tonlé Sap lại chảy xuôi dòng với vô số
tôm cá từ Biển Hồ đổ vào các nhánh sông Mekong và diện tích Biển Hồ bắt đầu co
lại. (Ngô Thế Vinh. Mekong
Dòng Sông Nghẽn Mạch. 2nd ed. Văn Nghệ: USA, 2002).
Vì bị vô số những con đập chận ở thượng
nguồn, những năm gần đây, con sông Tôn Lê Sáp không còn đủ sức “đổi chiều
chảy ngược vào Biển Hồ” như trước nữa. Không có nước thì dân Xứ Chùa
Tháp miễn có Water Festival, đã đành; họ buộc phải treo
niêu kho cá luôn mới là chuyện khó.
Theo Wikipedia: “Ngư nghiệp
trên hồ nuôi sống 3 triệu người và cung cấp 75% sản lượng cá nước ngọt cùng 60%
lượng chất đạm cho dân Campuchia.” Trong số ba triệu người này, tôi
ước đoán, có ít nhất khoảng 10 phần trăm, nghĩa là khoảng 300 ngàn
dân Việt!
Theo tường trình (“The
Situation of Stateless Ethnic Vietnamese in Cambodia”) của MIRO – Minority Rights Organization – có
khoảng năm phần trăm, hay 750.000 người gốc Việt, đang sinh sống ở đất
Miên. Đây là số dân thiểu số đông nhất ở đất nước này.
Hầu hết họ đều là dân ngụ cư, không khai sinh,
không căn cước, không được quyền tiếp cận với bất cứ dịch vụ xã hội
nào, và (tất nhiên) không có quyền sở hữu tài sản hay đất đai gì
ráo trọi. Bởi vậy, phần lớn kiều bào ở Miên (theo như cách gọi rất
lịch sự của Đại Sứ Quán Việt Nam ở Phnom Penh) đều sống lêu bêu –
rầy đây mai đó – trên những túp lều nổi xung quanh Biển Hồ, hoặc dọc
theo những nhánh sông phụ thuộc.
Ảnh: NgyThanh
Họ sống làm sao?
Cũng giản dị thôi. Chỉ cần một chiếc thuyền
con, cùng một mái chèo, và hai ba người miệt mài quăng chài hay thả
lưới suốt ngày – bất kể nắng mưa, bất chấp lệnh cấm – là có cá ăn,
phần dư dôi cũng đủ để đổi lại một hai ký gạo, ít mắm muối, và
vài ba xị đế.
Y tế, giáo dục, thể thao, giải trí ... đều
là những khái niệm mơ hồ – nếu chưa muốn nói là xa xỉ – và chả ai
có bao giờ nghĩ đến. Đời sống giản dị, và giản lược, từ tay đến
miệng thôi.
Cho đến khi mà Cửu
Long Cạn Dòng thì cuộc sống giản dị và giản lược, từ
tay đến miệng, cũng trở nên bất khả:
·
Khmer
Times: “Vietnamese Families Leave the Tonle Sap.”
·
Người
Lao Động: “Biển Hồ cạn cá, hàng ngàn Việt kiều hồi hương trong nghèo
túng.”
·
BBC: “Biển
hồ Tonle Sap ... một thế giới bất ổn.”
·
VOA:
“Dưới những túp lều rách nát chen chúc rất nhiều số phận không căn cước, không
có lấy mảnh đất cắm dùi. Họ từng bơ vơ, lạc lỏng trên Biển Hồ, Campuchia.”
·
RFA:
“Người Việt ở Biển Hồ sẽ về đâu?”
·
Theo báo Dân
Trí : “Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chỉ đạo cơ quan chức năng có giải
pháp cụ thể chăm lo cho những Việt kiều nghèo từ Campuchia về nước, sống ở đầu
sông Sài Gòn, đoạn nằm giữa 2 tỉnh Bình Phước và Tây Ninh…”
Chỉ cần một cái “chỉ đạo” cũng đủ thấy cái
tầm, chưa nói đến cái tâm, của người đứng đầu chính phủ hiện hành
ở Việt Nam. Việt kiều về từ Campuchia đâu phải chỉ có một nhóm nhỏ
ở đầu sông Sài Gòn – cha nội! Họ đang sống vất vưởng tại rất nhiều
nơi khác nữa: Tây Ninh, Long An, Đồng Tháp, Đồng Nai, An Giang, và Kiên
Giang. Cỡ Thủ Tướng mà bạ đâu nói đó, nói cho đã miệng (và cho qua
chuyện) vậy sao?
Tình trạng Biển Hồ cạn nước, và tình hữu
nghị Việt/Miên cũng đang đang từng bước cạn theo thì số lượng người
Việt buộc phải hồi hương sẽ mỗi lúc một tăng. Đây là một vấn đề
lớn. Ở tầm mức quốc gia, có thể ảnh hưởng cả đến những thế hệ
sau.
HÌNH
:
Không
quốc tịch, không chứng minh thư, Việt kiều Nguyễn Văn Tửng không đi làm
được nên ở nhà nuôi con. Ảnh & chú thích: Đoàn
Như Phú (08/2016).
Tuy hiện tại nhà nước VN có một ông Trợ Lý
Bộ Trưởng, Chánh Văn Phòng Bộ Ngoại Giao, Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao - Chủ
Nhiệm Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Nam Ở Nước Ngoài (cùng ba vị Phó Chủ
Nhiệm Thường Trực nữa) nhưng họ chỉ “chuyên trách” về những khúc
ruột xa ngàn dặm và có “tiềm năng kiều hối” mà thôi. Chớ khúc ruột
gần thì xin lỗi nha, tụi tui không rảnh.
Đời vẫn vốn không nương người thất thế!
Chỉ cần nhìn vào những xóm
liều, và những túp lều của dân oan – giữa lòng Hà Nội – cũng có
thể đoán biết được hoàn cảnh và số phận của những khúc ruột gần
(những kẻ khốn cùng) đang rẫy chết giữa lòng một quê hương vừa khốn
khổ vừa khốn nạn!
No comments:
Post a Comment