Ts. Nguyễn Đình Thắng - Mạch Sống
Posted on Friday, April 03, 2015 @ 15:24:24 EDT
Chủ Nhật vừa rồi, sau buổi nói chuyện ở Nhà Thơ Đức
Mẹ Ban Ơn Lành, một số anh chị ở Detroit "khoản đãi" chúng tôi bữa
cơm lỡ cỡ giữa trưa và chiều trước khi chúng tôi lái xe hơn 2 tiếng đồng hồ về
lại Grand Rapids. "Chúng tôi" đây gồm có anh Việt Hải, cư dân Grand
Rapids, là người lái xe; chị Jackie đến từ Chicago; và tôi.
Trong không khí thân tình và san sẻ giữa những người
nặng lòng với quê hương, câu chuyện xoay quanh nhiều đề tài, nào là xây dựng
tinh thần đoàn kết, tuyển mộ giới trẻ, vận động chính sách Hoa Kỳ, phối hợp
trong-ngoài...
Mọi người có vẻ chú ý nhất khi nghe tôi khẳng định:
"Tôi không làm chính trị" dù ở Hoa Kỳ hay ở Việt Nam.
Quả vậy, chủ trương của tôi từ trước đến giờ là
không làm chính trị. Các anh chị ở Detroit tỏ vẻ ngạc nhiên về thái độ này.
Nhưng khi tôi giải thích thì mọi người đều cảm thông và biểu tỏ sự đồng ý.
Thế
nào là làm chính trị?
Chúng ta không thể đồng ý hay không đồng ý với một
khái niệm mơ hồ, mỗi người diễn giải một cách.
Trong định nghĩa của tôi, mà cũng là định nghĩa
thông dụng ở các xã hội dân chủ, thì làm chính trị hàm ý tham chính: Hoạt động
để chính mình hay người của mình tham gia chính quyền, kể cả việc thay thế đảng
đương quyền. Đó là ở Hoa Kỳ. Còn ở Việt Nam thì sự tham chính này đòi hỏi tiền
đề là phải thay đổi chế độ.
Để thay đổi hiện trạng xã hội, có hai cách: từ trên
xuống và từ dưới lên. Làm chính trị là tác động sự thay đổi từ trên xuống, và
muốn vậy thì phải tham chính. Tôi chẳng bao giờ thích thú với việc “làm từ trên
xuống” ấy dù ở Hoa Kỳ hay ở Việt Nam. Tôi chủ trương làm từ dưới lên.
"Tôi không làm chính trị" là hiểu theo
nghĩa ấy.
Làm
điều chính đáng
"Không làm chính trị" không đồng nghĩa với
“không làm điều chính đáng”.
Chống bất công xã hội là điều chính đáng.
Bảo vệ quyền con người là điều chính đáng.
Đẩy lùi chính sách đàn áp tôn giáo là điều chính
đáng.
Quốc tế vận để áp lực chế độ độc tài chấp nhận dân
chủ hoá là điều chính đáng.
Bênh vực cho các tù nhân lương tâm là điều chính
đáng.
Xây dựng thế và lực cho người dân để tự bảo vệ quyền
và lợi ích là điều chính đáng.
Làm điều chính đáng là hành động theo lương tâm và ý
thức, là thực thi nghĩa vụ của con người đối với con người, của đồng bào đối với
nhau.
Có người gọi "điều chính đáng" là
"chính sự". Dùng ngôn ngữ ấy, dù không làm chính trị thì vẫn phải làm
chính sự, nhất là đối với những người tị nạn như chúng ta đã được ân sủng từ các
việc làm chính đáng của nhân loại. Khi chúng ta bỏ nước ra đi, bao nhiêu người
xa lạ đã lên án chế độ cộng sản độc tài và vận động Liên Hiệp Quốc và các chính
quyền cưu mang, cứu giúp, bảo vệ và định cư chúng ta. Nhờ họ đã làm điều chính
đáng mà chúng ta được có ngày nay.
Thay
đổi chế độ từ dưới lên
Hôm ấy có người lên tiếng không chấp nhận chế độ cộng
sản và chủ trương phải loại trừ nó.
Tôi chia sẻ rằng điều này không là mục đích mà chỉ
là hệ quả của phương cách “từ dưới lên”. Phương cách ấy đem dân chủ đích thực
và trường tồn cho dân tộc vì chỉ có dân chủ thì đất nước mới phát triển và độc
lập. Chúng ta không muốn một chế độ độc tài ra đi để rồi "được" thay
thế bởi một chế độ độc tài khác, kể cả độc tài không cộng sản.
Và muốn có dân chủ thì thế và lực của dân phải vượt
lên trên thế và lực của chế độ, bất kỳ chế độ nào. Khi ấy, người dân sẽ kiểm
soát chính quyền, chọn chế độ họ muốn và sa thải chế độ họ không muốn. Đấy là
phương pháp "từ dưới lên": tạo nội lực cho người dân để người dân
vĩnh viễn làm chủ vận mạng của chính mình, của xã hội và của đất nước. Con đường
này xa hơn nhưng phúc lợi sẽ lâu bền hơn cho dân tộc.
Và rồi tôi chia sẻ ngắn gọn kế hoạch ba bước 10 năm
để thực hiện điều này, mà đến nay đã đi nửa đoạn đường.
Cảm
thông dù không đồng ý
Tôi không rõ những người bạn ở quanh bàn nghĩ sao về
quan điểm của mình, nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là sự trao đổi,
chia sẻ quan điểm trong tinh thần tương kính. Và quan trọng hơn nữa là những tấm
lòng son sắt cùng hướng về tổ quốc, sẵn sàng mở rộng lòng và trí tuệ để tìm hướng
đi đúng cho dân tộc và quê hương.
Và mọi người cùng đồng ý rằng không làm chính trị
thì vẫn phải làm chính sự.
Hôm ấy trời bất chợt đổ tuyết dù đã vào Xuân. Cuộc
trò chuyện trong không khí ấm cúng của nhà hàng kéo dài đến chiều.
Khi 3 người chúng tôi về đến Grand Rapids thì đã là
10 giờ đêm. Nửa tiếng sau tôi lại có buổi tâm tình với một số bạn trẻ thuộc
nhóm Đại Tín đến tận khuya.
No comments:
Post a Comment