Mặc Lâm, biên tập
viên RFA, Bangkok
2015-03-12
2015-03-12
Mỗi
năm vào ngày 14 tháng Ba, hình ảnh cuộc tàn sát 64 bộ đội công binh Quân đội
Nhân dân Việt Nam lại ám ảnh gia đình họ và người có quan tâm. Những cái chết
này là một sự kiện lịch sử cần phải làm rõ ai là thủ phạm trực tiếp, trói tay bộ
đội bằng chính sách kềm chế trước đội quân hung hãn Trung Quốc
Lệnh
không được nổ súng
Từ
đầu năm 1988 Trung Quốc đã có những hành động lấn chiếm các đảo đá thuộc quần đảo
Trường Sa bằng cách đưa hai chiến hạm thị uy chung quanh khu vực. Trước hành động
khiêu khích công khai ấy Việt Nam đã khởi động chiến dịch có tên Chủ quyền 88
viết tắt là CQ-88 bằng cách gửi bộ đội công binh mang vật liệu xây dựng tới
nhóm đảo Cô Lin, Len Đao và Gạc Ma để xây dựng các cơ sở tại đây nhằm khẳng định
sự có mặt của Việt Nam trên nhóm đảo quan trọng này.
Tuy
biết trước sự hiếu chiến và quyết tâm chiếm đảo của Trung Quốc nhưng bộ đội
công binh Việt Nam lại không được trang bị vũ khí và quan trọng hơn nữa họ được
lệnh không được bắn trả lính Trung Quốc. Chỉ một vài bộ đội trên tàu mang vũ
khí cá nhân và nhóm bộ đội tiến vào cắm cờ trên đảo Gạc Ma đã tay không đối diện
với giặc. Anh Nguyễn Văn Thống một
người sống sót trong khi tiến vào Gạc Ma xác nhận với Đài Á Châu Tự Do lệnh không
được nổ súng này :
-
Bên mình lúc ra đi là quán triệt không được nổ sung. Bất kỳ giá nào cũng không
được nổ súng.
Thượng tá Hoàng Hoan,
Chỉ huy phó Chính trị trung đoàn công binh 83 kể lại với báo chí cái chết của trung
úy Trần Văn Phương người đầu tiên ôm cờ chịu bị lính Trung Quốc bắn chết trước
mặt đồng đội. Thượng tá Hoan xác nhận đây là hành động kềm chế trước sự hung
hãn của lính Trung Quốc:
-
Sau một thời gian giằng co nhau quyết liệt và xảy ra việc Phương bị thương và
sau chết tại đảo và Lanh thì bị thương nằm gục xuống rồi thì anh em cùng với
nhau đối với bọn Trung Quốc đó cuối cùng thì bọn nó nhanh chóng rút lui ra.
Nhưng mà nó có cái chuyện, tức là nó nổ súng trước còn ta thì có thái độ kềm chế
chủ yếu là mềm dẻo để giải quyết đúng đắn khẳng định rõ chủ quyền Việt Nam, tôi
đã ở đây rồi! Thế nhưng phía Trung Quốc vẫn cứ nổ súng vào cán bộ chiến sĩ của
xây dựng và đi giữ đảo.
Câu
chuyện của 27 năm về trước vẫn nằm im trong những trang sử của Quân đội Nhân
dân Việt Nam. Lời kể của những bộ đội công binh không đủ sức thuyết phục dư luận
cho đến khi chính một vị tướng chính thức lên tiếng về việc này. Ông là thiếu
tướng Lê Mã Lương, Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân, từng giữ chức Giám đốc
Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam nói trước cuộc tọa đàm kỷ niệm cuộc chiến Gạc
Ma do Trung tâm Minh triết tổ chức vào năm ngoái, Tướng Lê Mã Lương cho biết:
-
Nó có một câu chuyện như thế này: Có đồng chí lãnh đạo cấp cao ra lệnh bộ đội
ta không được nổ súng nếu như đánh chiếm cái đảo Gạc Ma hay bất kỳ đảo nào ở
Trường Sa. Không được nổ súng! Và sau này nó có một câu chuyện và nó đã được
ghi vào tài liệu mà ta đã rõ rồi là khi trong một cuộc họp của Bộ Chính Trị, đồng
chí Nguyễn Cơ Thạch đập bàn và nói là ai ra lệnh cho bộ đội không được nổ súng?
Những
người lính hy sinh đầu tiên ấy cộng thêm con số bộ đội bị quân Trung Quốc sát hại
nâng lên 64 người là một vết thương lớn cho người lính bất cứ quân đội nào khi
họ không được cầm súng chống lại quân thù, tướng
Lê Mã Lương chia sẻ:
-
Trong lịch sử của Hải quân Nhân dân Việt Nam chưa có trận nào mà hải quân ta chỉ
có mấy phút thôi chúng ta chết đến hơn nửa đại đội. Không có chuyện lịch sử Hải
quân, lịch sử của các đơn vị chiến đấu bộ binh chỉ trong mấy phút mà tiêu như
thế, trừ bom, nó bỏ trúng đội hình đang hành quân hoặc là nó thả trúng đội hình
đang đóng quân còn trong đánh nhau ta cũng trong thế chủ động thì không có chuyện
đó. Cho nên đó là cái nỗi đau mà nỗi đau này nó âm ỉ và nó sẽ đi với người lính
cho tới khi kết thúc sứ mệnh trên cái đất này.
TS Nguyễn Văn Khải người tham dự buổi hội
thảo cho biết nhận xét của ông về việc tướng Lương công khai điều mà Bộ quốc
phòng Quân đội Nhân dân Việt Nam giấu kín sau sự cố Gạc Ma:
-Câu
đó của Lê Mã Lương là hoàn toàn đúng bởi vì những năm 80 tôi là TS Thiếu tá và
có anh họ là Lê Ngọc Hiền là Thứ trưởng Quốc phòng, Lê Trọng Tấn là Tổng Tham
mưu trưởng quân đội cho nên những chuyện này chúng tôi biết cả.
Bộ
trưởng Quốc phòng, Lê Đức Anh
Ông Nguyễn Khắc Mai giám đốc Trung tâm
Nghiên cứu Văn hoá Minh Triết cho biết vai trò của ông Lê Đức Anh lúc ấy là Bộ
trưởng Quốc phòng, người được xem là đã ra lệnh cho bộ đội không được nổ súng:
-
Ngài Bộ trưởng Bộ Quốc phòng hồi bấy giờ là ngài Lê Đức Anh đã ra cái lệnh như
vậy mà anh Lê Mã Lương đã tường thuật trong hội thảo tưởng niệm Gạc Ma của chính
Trung tâm Minh Triết tổ chức ở Khách sạn Công đoàn năm ngoái, thì bây giờ ta phải
công khai cái này.
Một
Bộ trưởng Quốc Phòng thấy giặc nó xâm lấn bờ cõi của mình mà ra lệnh không được
chống lại, đứng im như thế cuốn cờ lên người mình để cho nó nã súng nó bắn!
Thiếu tướng Nguyễn Trọng
Vĩnh,
một nhà ngoại giao kỳ cựu, am hiểu sâu sắc vấn đề Trung Quốc đánh giá quyết định
không nổ súng của Bộ trưởng Quốc phòng Lê Đức Anh:
-
Tôi cho rằng lúc bấy giờ ông Lê Đức Anh được đưa lên làm Bộ trưởng Quốc phòng
mà làm cái việc như thế là một việc phản quốc. Ra lệnh không được bắn lại để
cho Trung Quốc nó giết chiến sĩ của mình như là bia sống thì tôi cho đó là một
hành động phản động, phản quốc.
Ông
Lê Đức Anh là cai đồn điền cao su của một người tình báo của Pháp chứ ông ta
không phải tham gia cách mạng lâu dài gì đâu. Chẳng qua ông ấy khai man lý lịch
rồi thì được lòng ông Lê Đức Thọ, ông Lê Đức Thọ cứ đưa ông ấy lên vù vù trở
thành Bộ trưởng Quốc phòng, sau này thành chủ tịch nước. Cái điều đó những người
biết chuyện như tôi lấy làm đau lòng lắm và cho là một nỗi nhục của đất nước.
Sau
khi bị tàn sát, thi thể những người lính tay không súng ống ấy không phải đều
được về nhà mà một số rất lớn đã trôi dạt khắp vùng biển quê hương bởi Bộ Quốc
phòng Việt Nam không có một một cố gắng nào mang họ về đất liền như tất cả mọi
quân đội khác trên thế giới phải làm. Ông
Nguyễn Khắc Mai nhận xét:
-
Cho đến hôm nay 64 người anh hùng liệt sĩ ở Gạc Ma đấy nhiều người xác vẫn còn
nằm dưới biển và cái ông Nông Đức Mạnh nguyên Tổng bí thư lại trả lời rằng thôi
cứ để yên như thế! Đáng lẽ anh phải can thiệp với Chữ thập đỏ quốc tế để tìm
cách vớt và đưa thân xác của các liệt sĩ ấy về quê mẹ thì anh lại để im, bởi vì
anh sợ Tàu mà. Động chạm đến Tàu thì anh run lên vì anh bị cầm tù rồi.
Tại
sao cứ im lặng? chỉ cho mấy cái anh cấp người phát ngôn Bộ Ngoại giao nói tới
nói lui một điệp khúc nhàm chán vô cùng và bọn Trung Quốc nó không thèm đếm xỉa
gì tới, nó coi đấy là cái chuyện tào lao thì đấy là cái đau, đấy là cái nhục về
Gạc Ma.
Ngày
14 tháng Ba mỗi năm không những là ngày giỗ chung của 64 gia đình liệt sĩ nhưng
còn là ngày mà lịch sử Việt Nam sẽ phải làm rõ ai là thủ phạm chính trong cuộc
tàn sát này. Mặc dù nó được phóng lớn lên thành cuộc chiến Gạc Ma nhưng người
trong cuộc biết rõ đó là một cuộc chiến mà bên bị hại không được nổ súng.
---------------------------------
SỰ KIỆN GẠC MA
.
.
.
Gạc Ma 1988: Bộ đội VN có nổ súng bắn lại TQ
hay không? (Chép Sử Việt)
.
.
.
Phạm Đỉnh 12-3-2014
.
VIDEO
: TRUNG QUỐC CHIẾM GẠC MA
.
No comments:
Post a Comment