Cánh Cò, viết từ Việt Nam
Thứ Tư, ngày 11 tháng 3
năm 2015
Tại
kỳ thi trang phục dân tộc tại cuộc thi Nam vương toàn cầu 2015, thí sinh của Việt
Nam đã mang đến trang phục bộ đội. Câu hỏi đặt ra quần áo bộ đội có thể được
xem là trang phục dân tộc hay không?
Cộng
đồng mạng và ai quan tâm đến những lễ hội hay sự kiện từ đầu năm tới giờ không
khỏi băn khoăn với câu hỏi, tại sao người dân tôi hôm nay lại như thế này?
Không
ít ý kiến cho rằng do quản lý yếu kém, do dân trí thấp và do chạy theo lợi nhuận
nên kéo theo sự xuống cấp của lễ hội. Nhìn chung dù lý do gì thì cái hại tiềm ẩn
ngày một lan rộng sẽ đến một ngày nào đó khiến cả nước sẽ bơi trong một chiếc
ao khổng lồ ô nhiễm văn hóa. Ao chứ không phải là sông vì sông thì còn chảy ra
biển, được tái tạo lại sinh khí, nhưng bơi lội trong ao thì chỉ tự mình ăn lấy
mình, gậm nhấm thành quả do mình tạo ra và tiêu hóa rồi bài tiết nó.
Không
một phép lạ nào có thể cứu những sinh vật đang chết lâm sàng trong chiếc ao tù
văn hóa ấy, nơi mà tự thân mỗi cá nhân bơi uể oải tìm kiếm chút thực phẩm văn
hóa chưa bị ô nhiễm ngày càng hiếm hoi và đang mất hẳn.
Văn
hóa nếu không là thực phẩm cho người nghèo thì chí ít nó cũng là sức sống tinh
thần nuôi dưỡng tâm tính của tầng lớp dân chúng thấp kém nhất qua các lễ hội
dân gian. Văn hóa bị tổn thương chính là khởi đầu của ý thức cộng đồng đang bị
xâm hại. Tới một lúc nào đó khi phản ứng cộng đồng tê liệt thì thành phần bần
nông sẽ là vùng đất hoang hóa sơ khai dễ dàng nảy sinh nhanh chóng bất cứ một hủ
tục nào mà trước đây loài người nỗ lực tiêu diệt chúng.
Văn
hóa giống như tất cả các chủ thể khác, luôn đi kèm và dính liền với chính trị,
nói gọn lại là chính thể của một nhà nước. Văn hóa Việt Nam từ khi Đảng cầm quyền
đến nay gần một thế kỷ, đã tạo nên một khuôn mặt mới, khó thể nói là tốt hơn
hay xấu hơn nhưng cái đáng nói là nó có kết quả không thể chối cãi: Đảng đã rất
thành công trong công tác biến văn hóa thành công cụ phục vụ cho đảng và mọi hoạt
động văn hóa đều do đảng định hướng, điều hành và chỉ đạo.
Chỉ
cần nhìn qua các hoạt động mang tính văn hóa đều thấy nơi nào được tổ chức trọng
thể, đông người nơi ấy không thể thiếu vắng các khuôn mặt cộm cán trong chính
quyền tham dự từ cắt băng khánh thành cho tới đọc diễn văn khai mạc. Người dân
không để ý tới vì đối với họ chờ thêm năm mười phút nghe bài đọc ngớ ngẩn của một
chủ tịch cũng đáng với cuộc vui mà họ chờ đợi. Cái tác hại không phải ở bài diễn
văn mà sự thả lỏng những hành vi nháp nhúa đang làm băng hoại văn hóa.
Đầu
năm là văn hóa cung đình của ông Nông Đức Mạnh.
Hàng
ngàn bài viết phê phán chiếc ngai vua của ông cựu TBT xem ra không đáng cho nhà
nước để ý. Guồng máy đảng đang chạy tối đa lo bảo vệ chính mình hơn là lên tiếng
về cung cách xa hoa của một ông vua tập thể. Sự im lặng ấy cho thấy giai cấp giữa
người dân và vua chúa không thể san bằng như nguyên tắc chống phong kiến mà nó
được công khai tuyên truyền.
Nhà
nước im lặng xem như không biết. Một mảnh vỡ văn hóa về cung cách sống rơi ra
có gì đáng nói?
Một
ông Vũ Khiêu đại diện cho nền văn hóa tiếm đoạt đang được chính quyền đỡ đầu
không thể nói là bình thường. Những huy hiệu cao quý, bằng khen tráng lệ, hay
huân chương hoành tráng ông Khiêu nhận được từ các lãnh đạo cao nhất của Đảng
cho thấy Đảng đang lái chiếc xe kiến thức Việt Nam vào đầm lầy ngu dốt. Những
câu thơ trộm đạo, những hành vi nhố nhăng cộng với thành tích bất hảo của ông
ta được nhà nước sùng bái cho thấy trình độ của hệ thống đã cán mức chịu đựng của
người dân có học.
Văn
hóa trộm đạo ấy khi được vinh danh cũng là lúc người dân cùng nhau bịt mặt biến
thành cướp biển trước mắt nước ngoài, đặc biệt là phương Bắc nơi bị ông Khiêu
thẳng tay ẳm trọn thơ phú quý giá của họ.
Một
cá nhân thì gọi là trộm có văn hóa, còn một tập thể thì chế độ có từ riêng ấn
tượng hơn: cướp có văn hóa!
Người
phát biểu câu ấy là đại diện của Đảng Cộng sản Việt Nam, ông Phó trưởng ban
Tuyên giáo Hà Nội Phan Đăng Long.
Khi
cho rằng hàng ngàn người chen lấn để cướp cho bằng được lộc thánh là cướp có
văn hóa, Đảng đã khuyến khích mọi thành phần xã hội hãy tham gia cướp bóc trong
tất cả các lễ hội (Dĩ nhiên không ngoài phạm vi lễ hội) thì ngay bản chất cái lễ
hội được khoác chiếc áo văn hóa ấy đã có thêm phạm trù cướp bóc. Giống như ông
Vũ Khiêu và ông Nông Đức Mạnh, có gì khác nhau?
Đảng
không những làm ngơ, im lặng trước các câu hỏi có liên quan đến việc trộm cắp
hay ăn cướp văn hóa công khai, mà còn âm thầm khuyến khích một cách rất tự
giác, những văn hóa âm tính mang nặng hủ tục từ Tàu. Nhà nước đã lập hẳn ra những
cơ quan nghiên cứu về bói toán mang danh phong thủy và đổ tiền vào đấy không
thương tiếc để cơ quan này tuyên truyền cho những điều mà người dân ngu đang
cùng với quan chức mỗi năm chờ có dịp thi hành chuyện cướp bóc.
Các
cơ quan bói toán ấy hiên ngang tư vấn cho người dân cách đúng nhất khi may mắn
xin, hay giật được ấn về nhà. Ông Nguyễn Mạnh Linh, Trưởng phòng Phong thủy Kiến
trúc Viện quy Hoạch và Kiến trúc đô thị chỉ dẫn người dân: “Nếu muốn sử dụng
hiệu quả hơn theo phong thủy, tùy theo mục đích sử dụng mà dán ở các vị trí
khác nhau, như năm 2015 để tăng tài lộc thì dán ấn ở chính Bắc”.
Hướng
chính Bắc nếu tính từ Hà Nội sẽ đâm thẳng sang Trung Quốc, nơi mà câu chuyện
phong thủy được nâng lên hàng quốc sách.
Định
hướng văn hóa không phải chỉ trong lễ hội mà ngay cả những hoạt động văn hóa
khác mang tính quốc tế Đảng cũng không hề quên.
Cách
đây hai ngày báo Dân Trí chạy tít: “Trong phần thi trang phục dân tộc tại cuộc
thi Nam vương toàn cầu 2015, thí sinh của Việt Nam đã gây ấn tượng với bạn bè
quốc tế khi mang đến trang phục bộ đội.”
Ai
là người định hướng cho thí sinh Nguyễn Văn Sơn mặc áo quần bộ đội ngoài những
người trong đảng? Cậu thanh niên ấy có muốn mặc bộ quân phục nghèo nàn, không
ít thì nhiều đã nhuộm máu ấy trình diện trước mặt báo chí quốc tế hay không là
câu hỏi không khó trả lời.
Câu
hỏi đặt ra quần áo bộ đội có thể được xem là trang phục dân tộc hay không?
Không
khó để nói rằng trang phục dân tộc không dính gì tới quần áo quân đội, vật cốt
giúp người lính giấu mình trước kẻ thù, ngược lại hoàn toàn với trang phục dân
tộc, vốn tôn vinh tính thẩm mỹ, văn hóa ăn mặc và nhất là lòng yêu chuộng hòa
bình của bất cứ quốc gia nào.
Lấy
chiến tranh đi thi biểu tượng hòa bình và hữu nghị chỉ có Đảng mới dám làm, bất
kể cái nhìn rẻ rúng của cộng đồng quốc tế.
Đúng
như báo Dân Trí đã xỏ xiên, “đây là một hành động gây ấn tượng với bạn bè thế
giới”. Cái văn hóa bị nhuộm đỏ ấy của Việt Nam làm sao họ không ấn tượng
cho được vì chính nó đã làm cho cuộc thi nhơ nhuốc?
No comments:
Post a Comment