06:04:am 14/03/12
(Viết tặng em Đỗ thị Minh Hạnh. người con gái ưu tú của nước Việt đau thương nhân ngày sinh nhật lần thứ 27( 13-3-1985- 13-3-2012)
Đỗ thị Minh Hạnh
Tình cờ chạm vào bức hình em trên mạng, chị sững sờ lặng mất mấy giây. Không ngờ cộng sản Việt Nam tàn độc thế? Với một người con gái đẹp, có nụ cười rạng rỡ như em mà chúng nỡ ra tay vô cùng ác độc. Không những giam em vào ngục tối suốt 7 năm trời, chúng còn liên tục tra tấn, đánh đập em. 19 tuổi đầu, khi em mạnh dạn bước trên con đường đạo lý, giúp đỡ những người dân oan, nạn nhân của chế độ độc tài, đảng trị , chúng đã treo lưỡi gươm Damocles lơ lửng trên đầu em, bắt em dập tắt lòng yêu nước, thương dân, trở thành những kẻ vô cảm, tồi tàn, trơn lông đỏ da như chúng…
Không thể làm súc vật nói tiếng người, suốt ngày chăm chút cho bộ lông của mình, em đã lặng lẽ đi theo tiếng gọi của con tim, âm thầm làm theo những điều trái tim mách bảo và lọt vào cặp mắt cú vọ của lũ sát sinh. Ngày 23/01/2009, khi em cùng mẹ và chị gái đến trụ sở công an để làm lại giấy chứng minh nhân dân, lũ chó ác đã xông vào kéo em lên lầu đánh đập. Nghe tiếng hét, chị gái em chạy lên đã thấy khuôn mặt em đầy máu. Cả đàn chó lập tức áp giải em về nhà lục soát giấy tờ, truyền đơn. Dù hai tay bị còng, em vẫn bị lũ chó ác của đảng hành hung bằng những cú đấm thôi sơn vào đầu, vào mặt. Ngày ra tòa, dù bị kết án 7 năm với tội danh dựng ngược: “Kích động công nhân nổi loạn, chống lại chính quyền nhân dân” em vẫn cất cao tiếng hát để động viên tinh thần người bạn, người yêu của mình và ngay lập tức bị một lũ chó ác (công an) lôi thẳng ra xe, rồi nắm tóc đập đầu vào thùng xe hết lần này lần khác. Chưa đủ, vào tù em lại bị chúng đánh và bị bỏ đói, đến mức thân thể em bầm dập, khiến em căm phẫn thốt lên:
- “Từ giờ tôi không tin bất kỳ một công an nào hết. Tại sao trong nhà trường lúc nào cũng được giáo dục Đảng với Bác Hồ? Mà ngoài đời thì hành xử như thú dữ vậy”?
Thực chất chúng không phải là công an nhân dân, cũng không phải là con người em ạ. Đơn giản vì làm người thì phải có nhân tính, mầm thiện, biết phân biệt tốt, xấu, đúng, sai. Đằng này, chúng chỉ là một lũ súc sinh. Vì thế để phân biệt chúng với mọi súc sinh khác, người dân Việt Nam gọi chúng là chó ác, kèm câu ca:
Bộ đội buông súng thì tha
Chó ác thì phải chặt ba khúc liền …
Chó ác thì phải chặt ba khúc liền …
Là công an của đảng cộng sản Việt Nam, một đảng chuyên quyền và hống hách. Coi bán nước là vinh quang, đàn áp là lẽ sống, cướp bóc là lương tâm, mị dân là chính sách v.v…Vì những đồng lương bố thí của lũ chó đảng mà phần người chúng đã hiến dâng cho đảng độc tài, khốn nạn hết rồi, chỉ còn lại phần con nhơ nhớp.
Nơi sản sinh ra biết bao nhiêu tội ác, cho nên chúng đã xuống tay với em độc địa như vậy. Trong khi danh nhân thế giới dạy: “ Không được phép đánh phụ nữ dù chỉ bằng một nhành hoa”, thì chúng đã dùng đôi bàn tay thô bạo của mình để đánh “thông tai”*, khiến em đau nhói, máu chảy đầm đìa…Đã từng ở tù cộng sản, chị biết nhiều người tù thường phạm, dù nam nhi, trai tráng hay nữ nhi, khỏe mạnh cũng không chịu nổi đòn đánh hiểm ác này, phải chịu cảnh chết dần, chết mòn hoặc điếc lác, ngơ ngẩn suốt đời. Còn em phận liễu yếu đào tơ ,làm gì nên tội, ngoài tội yêu nước thương dân, đi theo con đường đạo lý của dân tộc , hướng dẫn người công nhân, nông dân thấp cổ bé họng đòi lại quyền lợi cho mình. Từ quyền ăn, quyền ở, quyền lao động , sinh hoạt theo đúng khái niệm làm người. Vậy mà lũ ác ôn cộng sản đã không từ một thủ đoạn nào để vây bắt đánh đập em… Chúng đáng bị nhân dân Việt Nam nguyền rủa như người dân đã từng nguyền rủa đảng cộng sản và Bác Hồ của chúng vậy:
-Đảng cộng sản Việt Nam muôn năm …
-Hồ Chí Minh muôn năm..
-Hồ Chí Minh muôn năm..
Bị nhân dân Việt Nam nguyền rủa!
Những người đấu tranh cho chính nghĩa sẽ không bao giờ chịu cô độc em ạ, ngày tàn của chúng sắp cận kề. Cái mà chúng thơn thớt cho rằng chủ nghĩa xã hội nhân đạo gấp triệu lần tư bản, thì bằng vào những việc làm đồi bại của chúng ( từ tầng lớp lãnh đạo đến công an, quân đội, tòa án, viện kiểm sát, y tế, giáo dục , giao thông, cầu đường v.v) đều khốn nạn gấp triệu lần tư bản.
Trong khi chúng lom khom, luồn cúi từ lãnh đạo Bắc Kinh đến lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam để vinh thân phì gia, mặc đất nước trong cảnh nghèo nàn, lạc hậu thậm chí quay lại cảnh nghìn năm Bắc thuộc:
“Một nghìn năm áo rách,
Người chết đặc trong đất ,
Những mặt vàng sốt rét,
Những bộ xương đói khát vật vờ đi
Vó ngựa lao dồn dập,
Giặc phương Bắc kéo về
Bao đền đài bị đốt thành than
Bao cuốn sách bị quăng vào lửa
Bao đầu người bêu trên cọc gỗ
Con trai chinh chiến quanh năm
Con gái mong chồng hóa đá …”
Thì em đứng thẳng làm người, còn kêu gọi bạn bè giúp bao con người cùng khổ biết đứng thẳng như em… làm gì những lương tâm chó má chẳng trút hận lên thân hình bé nhỏ, oai hùng của em.
Trong chế độ cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam – nơi tận cùng của sự đốn mạt, thối nát, nơi tình người không còn đất sống, nơi chui rúc hoành hành của một bầy chuột cống, thì một con chim bồ câu hiền lành , nhỏ bé như em, chắc chắn sẽ bị lũ chuột đảng vặt lông, cấu xé.
Cái chính quyền nhân dân mà chúng vu cáo em lật đổ, là chính quyền người dân không hề được làm chủ, không được quyền sống theo ý mình, đến đi biểu tình cũng còn không được phép, thì lòng yêu nước của em bị đánh đồng với chống đối là điều không có gì phải ngạc nhiên. Từng hai lần đối mặt với tòa án của đảng, chị biết nhân danh nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là nhân danh đáng ngờ và khốn nạn nhất. Cái mà chúng gọi là cờ đỏ sao vàng ấy chỉ là mảnh khố rách che bộ phận bẩn thỉu của chúng mà thôi, không che nổi cả thân hình chúng đâu. Đã từ lâu người dân Việt Nam biết rõ hình búa liềm trên nền cờ đỏ đã biến thành liếm bùa Trung cộng, thành tấm giẻ để lau mặt cho Tàu cộng rồi. Chỉ đáng buồn vì cái búa liềm do cha anh mình đổ máu để rèn đúc nên, đã giáng vào thân hình bé nhỏ của em cũng như bao nhiêu người tranh đấu trước đó thật rồi. Còn gì mất mát tàn nhẫn hơn sự bội phản này , em ơi.
7 năm so với chế độ độc tài là qúa dài em ạ. Chúng làm sao tồn tại nổi 7 năm để giam hãm em? Phải xuống tay bắt một người hiền lành, bé nhỏ, quả cảm như em là chúng đang tự đào hố chôn mình rồi. Ngôi nhà cộng sản cho đến thời điểm này đã bắt đầu bong móng niềm tin. 90 triệu người Việt Nam từ quốc nội đến Hải ngoại, không ai còn tin vào những chính sách lỗi thời, ngu muội, độc địa của chúng nữa. Việc chúng đi đêm với Tàu cộng bán đất, dâng Biển đảo cho Tàu đã chứng tỏ chúng là những kẻ tội đồ của dân tộc , chưa kể bao nhiêu việc làm đồi bại táng tận lương tâm khác. Cho nên cái giá mà chúng đưa ra cho những ai muốn cất lên tiếng nói của mình – của những người có lương tri – đều nhất lọat bị cả thế giới phản đối, khinh bỉ , coi thường. Cái khố đỏ chúng khoác trên người 81 năm đã không đủ để che mắt người dân nữa. Chính người dân Việt Nam sẽ vùng dậy, giật khố đỏ sao vàng ném vào bộ mặt trơ lì như những cái mông đít của chúng . Những cái mông đít điển hình của sự ăn bẩn, làm càn, đè đầu cưỡi cổ và bậy lên đầu dân suốt bao nhiêu năm qua . Chúng là hiện tại đen tối của dân tộc, còn em và những người bạn của em cùng biết bao người tranh đấu khác là tương lai tươi sáng và cần phải có của đất nước Việt Nam em ạ.
Khuôn mặt ngẩng cao đầu và thái độ khinh bỉ của em với các “quan đồng chí” – thực chất là cái lũ kên kên thời đại, chuyên bức hại rỉa thịt đồng bào mình, đã tạc vào Thế kỷ 21 này một dáng hình bình dị mà quả cảm.
Em là khúc ca mùa xuân của Tự do – Dân chủ – Công bằng, em cũng là cô Bắc cô Giang, là con cháu bà Trưng bà Triệu. Em nắm trong tay đại nghĩa làm kẻ thù phải khiếp sợ .
Chị và cả cộng đồng sẽ luôn ở bên em, Hạnh ơi …
Sacramento 13-3 -2012
© T.K.T.T
© Đàn Chim Việt
—————————————–
*Thông tai: Cách đánh độc nhất vô nhị, vô cùng dã man của công an cộng sản, đặt hai bàn tay vào mang tai người dân rồi liên tiếp vỗ mạnh hàng chục lần, gây điếc tai, lộng óc. Nhiều người đã chết vì cách tra tấn hiểm độc này.
Ngô An
Hôm nay – ngày 13 tháng 3 – sẽ là một ngày rất bình thường nếu tôi không biết Hạnh. Tôi còn nợ cô bé ấy nhiều lắm. Có nhiều điều còn nhớ mãi, có những chuyện sẽ không thể nào quên. Thế nhưng, Hạnh vào tù đã được 3 năm, tôi chưa bao giờ viết được một bài trọn vẹn cho em. Có lẽ, tình càm tôi dành cho Hạnh đã bão hòa, đã đầy ắp để mỗi con chữ về Hạnh cũng là thừa. Có lẽ, tôi nhìn thấy sự thừa thãi trong những dòng chữ của mình vì đã có nhiều người viết về Hạnh mặc dù họ chưa được gặp em một lần. Mặc dù họ chưa được một lần nghe Hạnh hát, những bài hát do em tự đặt lời, giọng tự nhiên, trong sáng, không chải chuốt. Nhưng, quả thật, những dòng chữ họ dành cho Hạnh thật ấm áp, thật nghĩa tình như đã quen Hạnh từ lâu.
. . . . . . . . .
.
.
.
No comments:
Post a Comment