3-7-2011
“Thưa thầy ! Sao các thầy cô giáo, học sinh phổ thông lại thờ ơ với những cuộc xuống đường ôn hoà như thế này hở thầy?”. Câu hỏi của cô học trò cũ hỏi tôi và tôi cũng chưa đưa ra được 1 trả lời thoả đáng cứ ám ảnh tôi suốt dọc đường bị các ông An Ninh chính trị đưa về và đó cũng là can cớ để tôi cầm bút, cố lý giải những câu hỏi mang tính thời sự chỉ có ở đất nước tôi, rằng : Ngăn cấm biểu tình, đàn áp biểu tình CAND họ được gì? Vị thế Việt Nam trên trường quốc tế được gì? và vì sao những đồng nghiệp của tôi lại vắng mặt trong những sinh hoạt chính trị này?...
*
Có lẽ thành công lớn nhất đối với tôi khi còn gọi là được tự do trong buổi sáng chủ nhật 25/6/2011, buổi biểu tình lần thứ 4 của sinh viên & học sinh, trí thức khu vực Hà Nội trước Đại Sứ Quán Trung Quốc trên đường Hoàng Diệu là tôi đã gặp được Blogger nổi tiếng N…, người có nhiều triệu lượt truy cập trên mạng toàn cầu, người đã cho cả thế giới biết việc nói những cuộc biểu tình vừa qua của SV-HS, trí thức, văn nghệ sỹ… chỉ là những cuộc tụ tập tự phát của một số ít người… như những gì mà VNTTX đã loan tin là không đúng. Gặp tôi giữa vòng vây của an ninh Bộ công an (A42), Bloger N…cũng chỉ kịp dành cho tôi một lời ngắn ngủi:
“Nguyễn Thượng Long mà đến được đây cũng là một kỳ tích rồi đấy !” rồi anh lại nhanh chóng mất hút trong đám đông SV – HS cùng các nhà báo trong và ngoài nước đang túm tụm trước chân cột cờ Hà Nội.
Thành công thứ 2 tôi đạt được trước khi bị các ông An Ninh chính trị Quận Hà Đông “dẫn độ mềm” về là tôi đã gặp được HT, cô học sinh cũ của tôi nay đang là sinh viên đại học năm cuối của một trường đại học danh tiếng của Hà Nội. Thầy trò gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, lại gặp nhau trong bối cảnh thế này thì cũng thật thú vị. Tôi không giấu học trò tôi về những gì mà tôi đã gặp trong mấy chủ nhật vừa rồi và tôi cũng thông báo để học trò tôi biết là tôi đang lọt vào vòng ngắm của các nhân viên an ninh đang lảng vảng xung quanh chúng tôi. Họ đã nhận ra sự có mặt của tôi sáng hôm nay rồi, chắc chắn tôi sẽ lại bị cách li khỏi đám đông như sáng 5/6 tôi đã bị. Trước khi chia tay, học sinh tôi trăn trở:
“Thưa thầy ! Sao các thầy cô giáo, học sinh phổ thông lại thờ ơ với những cuộc xuống đường ôn hoà như thế này hở thầy?”.
Câu hỏi của cô học trò cũ hỏi tôi và tôi cũng chưa đưa ra được 1 trả lời thoả đáng cứ ám ảnh tôi suốt dọc đường bị các ông An Ninh chính trị đưa về và đó cũng là can cớ để tôi cầm bút, cố lý giải những câu hỏi mang tính thời sự chỉ có ở đất nước tôi, rằng : Ngăn cấm biểu tình, đàn áp biểu tình CAND họ được gì? Vị thế Việt Nam trên trường quốc tế được gì? và vì sao những đồng nghiệp của tôi lại vắng mặt trong những sinh hoạt chính trị này?
***
Về logic hình thức, việc Công An & các cấp lãnh đạo GD ĐT khống chế, cấm đoán người dân, sinh viên – học sinh thực hiện quyền được tự do bầy tỏ quan điểm của mình một cách ôn hoà là họ đã vi phạm “Tuyên Ngôn nhân quyền của Liên Hợp quốc”, “Công Ước quốc tế về các quyền tự do dân sự chính trị” mà Việt Nam đã cam kết, vi phạm điều 69 của Hiến Pháp CHXHCN Việt Nam rồi đấy. Họ đã vô tư đi ngược lại tiến trình để Việt Nam hướng tới một xã hội tiến bộ hơn, tốt đẹp hơn.
Việc cơ quan công an đã ngăn chặn thành công các kế hoạch xuống đường một cách ôn hoà của SV – HS ở Sài Gòn, Vinh, Đà Nẵng và nhiều thành phố khác trong những chủ nhật vừa qua và việc họ chủ động để có cuộc xuống đường ở quy mô kiểm soát được ở Hà Nội 4 chủ nhật vừa qua đã nói lên những gì?
Trước hết, không biết Công An làm thế thì hình ảnh họ sẽ thế nào trong con mắt của nhân dân Việt Nam? Họ đang tự giới thiệu họ đứng về phía nào giữa ranh giới Việt Nam và Trung Quốc? Với tình trạng như thế, lời dậy “ Công An Nhân Dân vì nước quên thân vì dân phục vụ…” hỏi sẽ còn ý nghĩa gì?
Sau là… không chỉ ngăn cản, khống chế, xô đẩy người tuần hành mà còn cả những cú song phi, những cú Kung Fu rất hoàn hảo, những cú bẻ cổ, vặn sườn SV – HS ngay trên đường phố Sài Gòn. Hành xử như thế với những người dân biểu lộ lòng yêu nước một cách ôn hoà, họ đã chính thức phủ nhận vai trò của nhân dân, chính thức khai trừ nhân dân ra khỏi các yếu tố được gọi là tiềm năng, là nguồn lực để bảo vệ đất nước. Họ đã quên câu dân là “Biển Lớn”, dân có sức mạnh nâng thuyền và đẩy thuyền đi.
Hình :
Như thế, hành trang của phía Việt Nam trong cuộc đối đầu với những tham vọng nuốt chửng Biển Đông của Trung Quốc hôm nay sẽ có những gì? Chẳng lẽ lại chỉ là: Một dân tộc mà lòng yêu nước đã bị cùm trói, mấy chiếc máy bay SU, mấy tầu ngầm KILO mới mua được của Nga, có thể còn chưa biết vận hành, cùng với những văn bản pháp lý quốc tế… mà cũng chỉ là những văn bản quốc tế nào có lợi cho sự độc quyền điều hành của lãnh đạo, còn những văn bản quốc tế nào có lợi cho người dân như “Tuyên Ngôn Nhân Quyền”, “ Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị”& ngay cả Điều 69 của Hiến Pháp CHXHCN Việt Nam với biết bao tự do cho người dân thì chưa bao giờ được ban lãnh đạo Việt Nam nhìn nhận. Họ chỉ gắng gỏi kiếm tìm trạng thái bình an trong những nỗ lực nhẫn nhục trước Trung Quốc, cố gắng “đánh đu” với siêu cường này, “đưa mắt” với nước lớn nọ…trong khi đó lại rẻ rúng lòng yêu nước rất nhiệt thành của người dân, thậm chí còn rẻ rúng ở mức diễu cợt và bôi bác như những gì mà VNTTX đã loan tin không đúng về cuộc biểu tình ngày 5/6/2011 ở Hà nội và Sài gòn. Ngay với việc tự mình xé rào “Đa Phương” để một mình một ngựa đến cuộc yết kiến song phương với Đới Bỉnh Quốc ngày 25/6/2011 vừa qua, Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao Việt Nam Hồ Xuân Sơn cũng đã đưa ra những tung hô quá nhiều về “16 chữ vàng” và “4 Tốt” (!?) cùng với lời khẩn cầu để có được hoà bình và an ninh cho Biển Đông. Ông Sơn đâu có đếm xỉa gì đến những tiếng hô của các đoàn tuần hành trước Đại Sứ Quán và Lãnh Sự Quán Trung Quốc ở Hà Nội và Sài Gòn, những tiếng hô “Hoàng Sa – Việt Nam !” và “Trường Sa – Việt Nam!”. Những tiếng hô, những biểu ngữ này mới là điều người Việt Nam cần nói với người Trung Quốc, mới là quyết tâm đòi và gìn giữ bằng được chủ quyền biển đảo mà tổ tiên để lại chứ đâu gặp gỡ chỉ để xin xỏ được hoà bình!
Hình :
Nếu Ban Lãnh Đạo Việt Nam chỉ cần an ninh, hoà bình cho Biển Đông mà không dám khẳng định chủ quyền của Việt Nam trước mặt người Trung Quốc thì những tuyên bố của ông Nguyễn Tấn Dũng ngày 8 – 6 – 2011 ở Nha trang, cuộc tập trận bắn đạn thật trên biển vừa qua, nghị định 42/2011 NĐ – CP về “Các trường hợp được miễn gọi nhập ngũ trong thời chiến” có hiệu lực thi hành từ 1 – 8 – 2011, giải pháp đa phương cho vấn đề Biển Đông, những xích lại gần nước Mỹ hơn… đã được ông Hà Xuân Sơn cho vào… nơi chứa đựng những đại ngôn hùng hồn nhưng chỉ là lời nói suông, những tiểu xảo chưa diễn đã bị người xem bóc mẽ. Hoá ra tất cả cũng chỉ để xoa dịu nỗi đau rất thật của người dân chúng tôi & điều gì đã xẩy ra mà Đới cứ giục phía Việt Nam sớm thực hiện những cam kết! Cam kết gì vậy hở trời? Phải chăng là chuyện chiếc dàn khoan khổng lồ trị giá ngót nghét cả tỉ USD của Trung Quốc sắp được đặt vào vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam! Thực hư có lẽ lúc này chỉ có Ban Lãnh Đạo Việt - Trung và trời mới được biết.
Phủ nhận vai trò người dân, rẻ rúng lòng yêu nước của người dân ! Chẳng lẽ Ban Lãnh Đạo Việt Nam đã quên câu “Cách Mạng là sự nghiệp của quần chúng”, quên câu:
“Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Quân điếu phạt trước lo trừ bạo”
(Bình Ngô Đại Cáo – Nguyễn Trãi)
rồi hay sao? Hay là nhân dân chỉ cần cho giai đoạn “Cướp Chính Quyền”! Còn khi trong tay đã có chính quyền rồi thì không cần nhân dân nữa hay sao?
Nói dại mồm, một mai lỡ có chiến sự nổ ra, ai sẽ lại là những:
“Thần chiến thắng là những chàng áo vải,
Những binh nhất binh nhì 18 tuổi…”
(Chế Lan Viên)
Và nếu Tố Hữu sống lại, liệu ông có còn cảm hứng rạt rào để viết:
“Yêu biết mấy những con người đi tới
Hai cánh tay như hai cánh bay lên”
nữa không ?
***
Sáng nay khi chia tay cô học trò cũ, trước câu hỏi: “Vì sao giáo viên và học sinh phổ thông lại vắng mặt ở đây?”, tôi cũng chỉ kịp nói : Câu hỏi của em cũng là câu hỏi của nhiều người và đúng là chỉ có một số sinh viên các trường Cao Đẳng và Đại Học ở khu vực Hà Nội là tham gia sinh hoạt chính trị này, còn học sinh phổ thông, giáo viên phổ thông thực sự là thiếu vắng. Nhưng, nếu vì sự thiếu vắng này mà nói họ là những người không yêu nước, nói thế là không đúng. Đã là người thầy, thì mọi người đều có cùng một công việc là phải hình thành nhân cách cho học trò của mình. Trong những phẩm chất của nhân cách thì lòng yêu nước phải là phẩm chất số 1. Ngay trong 5 điều Hồ Chí Minh dậy thiếu niên và nhi đồng, dù không thấy nói gì về tình yêu ông – bà – cha - mẹ thì “Yêu Tổ Quốc …” vẫn được ông tôn lên hàng đầu đấy chứ. Vậy làm sao lại có tình trạng như cô học trò tôi vừa phát hiện ?
Là người mới bước ra khỏi con thuyền nát GD ĐT sau ngót 40 năm tận tụy, buồn, vui, cùng cay đắng với nó, tôi biết đây là một đề tài không đơn giản. Có lẽ ngành nghề cao quý đang phải chịu đựng những áp lực nào đó. Thầy trò phổ thông chưa đến đây là vì họ chưa vượt qua được điều gì đó tương tự như những nỗi sợ hãi. Vậy những ai đã đem đến họ những nỗi sợ hãi? Công an! hay là các quan GD ĐT trên Bộ! trên Sở!. Tôi không tin những người không đến đây họ cũng là những “Ả Mỵ Châu” lụy tình đang tênh hênh nằm chờ “Trọng Thuỷ!” như một bài viết gần đây của bà Dương Thu Hương. Vấn đề này xin được đề cập vào dịp khác./.
(còn nữa)
Hà Đông một ngày tháng 6 – 2011
Gửi Dân Làm Báo
- Nguyên giáo viên dậy Địa Lý của GD Hoà Bình & Hà Tây.
- Nguyên thanh tra Giáo Dục kiêm nhiệm Hà Tây.
- Nơi ở: Tổ 6 Đường Văn La – Phường Phú La – Hà Đông – Hà Nội.
- Email: nguyenthuonglong571@gmail.com
Đón đọc:
“ Vì sao họ không đến? ” - (NTL)
.
.
.
No comments:
Post a Comment