Thursday, July 7, 2011

NGÀY LỄ ĐỘC LẬP MỸ, NHỚ VỀ VIỆT NAM (Caubay, DCVOnline)

06-07-2011

Thế là thêm một lần nữa tôi chào mừng ngày 4 Tháng Bảy.

Buổi sáng thật yên tĩnh, tôi dậy sớm khi cả nhà vẫn còn ngon giấc. Năm nay ngày lễ rơi vào Thứ Hai, sáng đầu tuần mà được ngủ muộn là điều hiếm hoi ở xứ này. Ngày sinh nhật nước Mỹ thật im ắng, không có tiếng loa, không có meeting và hẳn nhiên không có lời kêu gọi thi đua lập thành tích chào mừng công lao của bất kỳ ai. Tôi pha ly cà phê, ra sau vườn ngồi nhâm nhi nhìn lên bầu trời dịu mát, nghe vài tiếng chim hót chíu chít đâu đây. Một buổi sáng trống vắng, rất thanh bình mà lòng tôi dường như vẫn có điều gì bất ổn. Từ bao nhiêu năm nay, hễ ngồi một mình là tôi lại thơ thẩn nghĩ về giải đất hình chữ S bên kia bờ đại dương. Nơi đó, trong ký ức của tôi, hiện về làng quê với những luỹ tre già gió đưa kẻo kẹt trong buổi trưa hè hay hàng dừa ngã bóng ven sông trong buổi hoàng hôn, đẹp lạ lùng mà cũng buồn não ruột. Nơi đó có thành phố với những con đường rợp bóng cây xanh đầy kỷ niệm. Những người bạn, những người tình, những em thơ... Nghĩ về quê nhà hầu như đã trở thành điều tự nhiên sau những giờ bận rộn của một người tha hương như tôi. Kẻ tha hương vốn dĩ đã buồn, người Việt tha hương còn buồn hơn gấp bội!

Ngày lễ độc lập của nước Mỹ nhắc tôi nghĩ về những ngôn từ đẹp đẽ vẫn thường được loài người trên khắp hành tinh này đề cao. Nơi quê huơng tôi cũng thế, người ta nói rất nhiều về độc lập, tự do, hạnh phúc, thống nhất, văn minh, tiến bộ, bình đẳng...

Đúng vậy! Mọi người sinh ra đều bình đẳng. Câu nói nổi tiếng này được ghi trong tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ và được ông Hồ Chí Minh nhắc lại nhân buổi lễ tuyên bố độc lập năm 1945. Nhưng từ ngày ấy, đã gần 66 năm qua rồi mà mỗi người Việt Nam chúng ta vẫn chưa một ngày được hưởng mùi hương cao quí đó. Nước ta ngày nay, so với thời phong kiến và thực dân, sự bất công vẫn còn tiếp diễn! Thời trước là sự bất bình đẳng giữa vua quan và dân đen, giữa kẻ xâm lăng và người bị trị; ngày nay là giữa Đảng Cộng sản và mọi người không theo cộng sản. Ngày trước, sự bất bình đẳng công khai, ngày nay nó được ngụy trang, che đậy bằng nhiều hình thức. Nói khác đi, kẻ cai trị thời thực dân, phong kiến có phần lương thiện hơn, ngày nay kẻ gây ra bất công xảo quyệt hơn.

Tôi nhớ đến tiêu đề "Độc lập - Tự do- Hạnh phúc" mà nhà nước CSVN vẫn ghi liền theo trong mọi văn bản, khẩu hiệu ở khắp nơi. Trong ba thứ cao quí đó, dân ta ngày nay có được thứ gì?

Đất nước Việt Nam hôm nay hoàn toàn độc lập ư? Tôi liên tưởng về mối quan hệ với giặc Tàu và cách hành xử của nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay. Tôi cho rằng dù ai đó, vì lý do nào đó, có cố gắng để suy nghĩ một cách lạc quan, cũng khó tìm ra một lý lẽ để tự hào là nước ta ngày nay "hoàn toàn độc lập."

Người Việt Nam có tự do ư? Tôi nghĩ về những quyền tự do căn bản của con nguời mà dân ta ngày nay không có được. Đau đớn thay, ngay cả quyền yêu nước, một thứ nhu cầu tự nhiên như ăn, như ngủ, cũng bị ngăn cấm. Hình ảnh những bạn trẻ gặp nhiều khó khăn khi đi biểu tình vừa qua hiện lên trong trí tôi. Có thời nào, ở đâu, thân phận con dân một nước "độc lập" lại bi đát như thế nhỉ?

Hạnh phúc ư? Ai là những kẻ đang có hạnh phúc trên đất nước Việt Nam hôm nay? Làm thế nào một con người có thể có hạnh phúc khi họ không có tự do, nhất là tự do về mặt tinh thần? Họa chăng "hạnh phúc" chỉ có đối với thiểu số cầm quyền và gia đình họ. Nhưng thật ra những kẻ ấy cũng không hề có hạnh phúc đích thực của con người, họ chỉ đạt được sự thỏa mãn của thú tính. Hạnh phúc của con người không đơn thuần là đạt được sự thỏa mãn về các nhu cầu vật chất và tinh thần của chính mình, mà con cả cho tha nhân. Đã là một con người, lẽ nào tạo hạnh phúc cho mình, cho gia đình mình bằng cách chà đạp lên hạnh phúc của kẻ khác? Tôi cũng mường tượng ra nỗi oan ức nhọc nhằn nông dân mất đất, của công nhân nghèo đói trong nhà máy, nỗi đắng cay của các cô gái quê tìm chồng xứ lạ, những thanh niên làm lao nô nơi quê người, những bé thơ quằn quại bên bãi rác hay trong các nhà chứa . Với họ, hạnh phúc là điều xa vời.

Độc lập không có. Tự do không có. Hạnh phúc không có. Thế thì bao nhiêu xương máu của đồng bào cả nước, bao nhiêu tài nguyên của quốc gia đã mất đi từ ngày đảng Cộng sản nắm quyền để đổi lấy cái gì? Thống nhất đất nước ư? Vâng, đó là điều đảng Cộng sản vẫn thường xuyên rêu rao như là một thành tích vĩ đại. Nhưng đó cũng chỉ là sự lập lờ đánh lận con đen. Những năm sau này, khi từ "giải phóng" trở nên lố bịch, nhóm chữ "ngày thống nhất đất nước" được dùng để chỉ ngày 30 tháng Tư năm 1975. Điều đáng buồn là không riêng gì nhà cầm quyền Cộng sản, mà có nhiều người trí thức trong và ngoài nước cũng dùng rất tự nhiên. Tôi cho rằng đó là một sự lầm lẫn. Thống nhất đất nước chỉ là cách ngụy biện để khỏa lấp tội ác mà đảng Cộng sản gây ra cho cả nước trong cuộc chiến nồi da xáo thịt vừa qua. Nước Việt Nam hôm nay đã thực sự thống nhất chưa? Hoàng Sa, Trường Sa và các vùng biên giới phía Bắc, đó cũng là những phần da thịt của tổ quốc. Ngày nào một tấc đất của cha ông vẫn còn trong tay giặc, ngày đó đất nước ta chưa thống nhất.

Hơn thế nữa, một quốc gia chỉ thực sự thống nhất khi cả lãnh thổ và nhân tâm cùng được thống nhất. Về phương diện nhân tâm, chính Đảng Cộng Sản đã làm điều ngược lại, vì chưa có thời nào sự phân hóa trong lòng người Việt lại trầm trọng như hôm nay.

Vậy thì ở nước ta hôm nay, độc lập, tự do, hạnh phúc, thống nhất, bình đẳng, văn minh, tiến bộ... là những điều không có thực. Điều có thực là mất mát và khổ đau.
Hôm nay là ngày lễ trọng đại của người Mỹ, trong đó có tôi. Thế mà vì sao tôi không hưởng được trọn vẹn niềm vui của hai chữ "độc lập" thiêng liêng ấy? Lý do chỉ vì tôi là một người Mỹ có thêm cái đuôi gốc Việt. Và chỉ vì không quên cái gốc, tôi luôn luôn cảm thấy buồn mỗi khi trông người rồi nghĩ đến ta. Là một người Việt Nam vì nạn nước mà bỏ xứ , tôi may mắn tìm được giấc mơ Mỹ quốc; tuy vậy tôi vẫn còn yêu quê hương Việt Nam tha thiết, vẫn còn nhớ về đồng bào tôi mỗi ngày. Giấc mơ của tôi là một ngày kia quê hương tôi được độc lập, đồng bào tôi được tự do, hạnh phúc như những người xung quanh tôi hôm nay.

Và tôi vẫn mong một ngày về... Ngày đó tôi sẽ nói lời cám ơn và giã từ giấc mơ Mỹ quốc. Tôi sẽ đi tìm lại giấc mơ Việt Nam, một giấc mơ êm đềm chân thật như lời ru của mẹ thuở đầu đời! Xin ghi lại đây mấy dòng trong một bài thơ tôi viết đã lâu:

Tôi ước mơ tự đáy lòng rất thật
Có một ngày khi đất nước tự do
Hoa dân chủ nở đầy trên đất mẹ
Và tôi về dù thân đã thành tro.


San Diego, July 4, 2011.

@DCVOnline
.
.
.

No comments: