Tuesday, March 17, 2009

CHÓ VÀNG

Ba thằng đứng đó…
Mõ Sài Gòn

Đăng ngày 17/03/2009 lúc 00:00:00 EDT
http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=3620
“Công an, thuế vụ, kiểm lâm
Ba thằng đứng đó con đâm thằng nào?”


Người dân Việt nào sống tại quê hương ít nhất cũng một lần đã nghe qua câu vè này. Câu thơ dân gian không che giấu sự ấm ức hận thù, ngược lại bày tỏ rỏ ràng ý tưởng chống đối sự tàn ác và khinh miệt ba đối tượng công chức nhà nước cộng sản VN.

Công an

Những ngày biến loạn sau khi chính quyền Sài Gòn sụp đổ, người ta thấy khắp nơi những thanh niên nam nữ, những vị trung niên mặc bộ bà ba đen thui, bên tay trái đeo băng đỏ không có chữ đứng khắp nơi. Xóm làng không ai lạ gì họ: những tay anh chị giang hồ, những cô gái lăng loàng lười biếng làm việc, những chú không nghề nghiệp. Thay mặt cho một chính quyền mới, họ đứng ra giải quyết mọi việc: tố cáo những người trong quân đội cũ chưa ra trình diện. Đứng chốt ở các cây xăng để…ăn tiền hối lộ của những người cần mua xăng. Đứng canh ở những biệt thự bỏ trống của những nhân viên chế độ cũ để…hôi của khiêng đồ đạc về nhà mình hợp pháp. Hằng đêm họp tổ dân phố để đấu tố... Còn nhiều và rất nhiều trò bỉ ổi của những bóng ma mặc áo bà ba đen thời ấy.

Tại thôn quê, những người lười nhác làm việc, vô tài bất tướng nên cả đời là hình ảnh biểu trưng của một người “vô sản chuyên chính” cũng bỗng nhiên trở thành nhân vật quan trọng trong các cuộc họp. Họ có đủ mọi quyền hành để chửi rủa, mạt sát những gia đình “có công với Ngụy” hay “có của”. Những buổi họp thôn, họp tổ dân phố, họp phường được triệu tập hằng tuần, những ai không tới dự để nghe họ nói chuyện không đầu không đuôi sẽ bị liệt vào thành phần chống đối chính sách. Kết quả: cho đi học tập cải tạo.

Trong trường đại học những sinh viên ít khi tới trường, học hành yếu kém bỗng nhiên trở thành những vị thầy về đạo đức cách mạng. Họ triệu tập những cuộc họp “đấu tố” những người bị họ chiếu tướng, và kết cục là đa số những sinh viên học sinh có người thân là “Ngụy” phải bỏ học vì biết rằng ở đây không có chổ cho mình.

Bẳng đi một thời gian khoảng năm ba tháng sau, những hắc y nhân này biến thành người khác với bộ cánh áo vàng và huy hiệu công an nhân dân. Như hổ có thêm cánh, bọn người này đã trở thành hung thần của người dân Việt Nam. Một lời họ phán có thể hủy diệt cả một gia đình. Ai cũng có thể vào tù với mỹ từ “trại cải tạo” nếu những hung thần này phán quyết. Người dân sống trong lo sợ từng ngày từng giờ. Không dám nói lớn. Không dám ra đường. Không dám tỏ ra vui vẻ hạnh phúc. Không dám ăn mặc tươm tất sạch sẽ. Tất cả những quyền dân sự cơ bản của con người đều là tàn dư của Mỹ Ngụy cần loại bỏ.

Một thời gian sau, trong ngôn ngữ thường ngày của người dân có thêm từ mới: CHÓ VÀNG. Đó là danh xưng trìu mến khi người dân nói về anh công an bác Hồ. Trong ngôn ngữ Việt Nam, khi nói ai đó là “đồ chó” tức là người đó không còn nhân cách, bị giáng chức xuống làm chó. Rất nhục và rất đau. Nhắc lại rằng chó ở VN không có cùng giá trị như chó ở các nước phương Tây.

Chính quyền cộng sản thấy bọn lưu manh trong sắc phục công an bác Hồ làm rất được việc cho mình. Không một thằng nào dám ngo ngoe. Không một tiếng phê bình nhà nước. Trật tự an toàn của đảng được bảo vệ tuyệt đối. Kết quả ấy giúp các VIP cộng sản rảnh tay vơ của. Mua quan bán chức. Thời ấy chưa có “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa ” nên những chuyện hối lộ lớn cũng tương đối ít. Tất cả dồn vào việc vơ vét tài sản của chính quyền cũ, của những người bỏ của chạy lấy người còn sót lại. Chính vì thế, chính quyền thấy việc tuyển dụng một người vào ngành công an bác Hồ phải có những tư chất như sau: lưu manh. Tàn ác. Tình người bị “liệt kháng”. Biết vâng lời như….chó. Với những tiêu chuẩn này, một đội ngũ công an hung hậu từng bước trưởng thành.

Công an giao thông

Ngành công an giao thông là nơi có thể hái ra tiền mau nhất. Muốn vào ngành này, lý lịch ba đời phải là Chó thật sự. Nếu ai đó có ông bà cha mẹ không phải là Chó thì phải dùng tiền đút lót hối lộ các xếp Chó để được làm chó. Đám Chó Vàng này làm việc rất hăng. Không phải vì muốn giữ an toàn giao thông cho đồng bào nhưng phải “cày” để gỡ lại vốn đã mua chức làm chó. Họ làm việc thâu đêm tới sáng, phơi sương hôm tắm sương mai trên nhiều chặng đường từ Bắc tới Nam. Gặp xe nào đi ngang qua họ cũng bắt dừng lại. Một “con” nhảy lên xe giả vờ đảo mắt nhìn xem xét. Những “con” còn lại ngồi dưới tấm bạt hay trong xe đón chờ con mồi. Anh phụ xe (có nơi gọi là lơ xe) đon đả chạy đến với nụ cười và dáng vẻ dễ thương nhất anh có thể tạo ra. Một tài tử tuyệt vời. Đến gần bên mấy anh công an giao thông ngồi trong xe, anh phụ xe xuất trình giấy tờ. Mấy chàng công an bác Hồ, ngoài mặt có vẻ rất khẩn trương nghiêm túc. Không phải vì công vụ nhưng vì những tờ giấy bạc kẹp trong giấy xe. Họ đâu cần xem giấy xe làm gì. Cho dù anh phụ xe có đưa giấy lộn mà trong đó có “hình bác Hồ” là được rồi (tờ giấy bạc VN luôn có hình Hồ Chí Minh).

Không ít lần sau khi “xuất trình giấy tờ”, anh phụ vừa chạy tới xe vừa hô to “Tới luôn”. Khi đã nhảy vào xe, anh nói to không ngượng: “Đ.M. nó, đưa 50 (năm chục ngàn đồng) còn chê ít. Đồ chó. Ăn cứt cho nhiều”.

Anh công an bảo vệ chính trị

Đây là nơi nguy hiểm và thâm độc nhất trong guồng máy công an cộng sản Việt Nam. Người dân không ai dám “dỡn mặt” với bọn này. Được đám này chiếu cố coi như bị Nam Tào giữ sổ. Mười phần chết hoặc ở tù hết chín. Chuyên ngành này của công an không phải là nơi để hái ra tiền, không phải vì bọn chúng không thích tiền nhưng những công việc thường là đối phó với những cuộc biểu tình, những đòi hỏi thay đổi luật lệ vô lý, những xu hướng dân chủ đối lập với chủ trương nắm toàn quyền của đảng cộng sản, những kêu gào đòi những quyền con người, đòi công lý.

Bọn người trong chuyên ngành này thường rất “khát máu”. Ai rơi vào tay họ sẽ trở thành đống thịt bầy nhầy hay một người mất hồn qua những trò tra tấn, hỏi cung, bao vây kinh tế, hăm doạ gia đình và nhất là tạo cớ để vu khống người chúng muốn giam giữ. Nhân viên trong ngành này được học hỏi nhiều hơn những ngành khác, và điều kiện cơ bản đầu tiên phải chịu làm Chó. Một loại Chó dữ. Với bọn này từ không chúng có thể biến thành có. Từ trắng biến thành đen, tài phép không thua gì Tôn Ngộ Không nếu không nói là hơn. Rất nhiều bút mực đã đổ ra để phác hoạ chân dung của những anh công an bác Hồ này. Nhất là khoảng năm ba năm gần đây, hình ảnh và công việc của họ hiện nguyên hình qua những sự kiện truy bắt, tra tấn, hành hung các nhà đấu tranh dân chủ, các dân oan khiếu kiện chính phủ, các tổ chức tôn giáo. Cụ thể như vụ Linh Mục Nguyễn văn Lý, Bác Sĩ Quế, Luật sư Đài và Công Nhân, cô Phạm Thanh Nghiêm, mục sư Quang, mục sư Chính, Hò Thượng Quảng Độ, các linh mục ở Thái Hà và Đức Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt, luật sư Luật….Còn nhiều và nhiều lắm. Họ có tội gì? Nếu yêu nước và đòi hỏi dân chủ, đòi công lý được thực thi, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ Việt nam là có tội thì tất cả dân Việt Nam phải vào tù, trong đó có không ít những đảng viên cộng sản thật sự quan tâm đến vận mệnh dân tộc, những tín đồ của tất cả các tôn giáo không thuộc loại “Công giáo yêu nước” hay Phật giáo quốc doanh.

Bọn công an thuộc chuyên ngành này trơ tráo, gian trá và là Chó hơn tất cả các Chó khác. Không cần phải chết đi để xuống âm ty địa ngục hoặc hỏa ngục để thấy sự dã man của bọn quỷ sứ hành phạt tội nhân. Chỉ cần được bọn này quan tâm là thấy ngay. Độc ác và vô nhân tâm thay.

Nếu phải kể hết những gì anh công an bác Hồ trong mỹ từ “chó vàng” đã làm điêu đứng người dân có lẻ sẽ không bao giờ có hồi kết. Ngày nay họ được đào tạo để làm “chó” một cách tinh vi và khoa học hơn. Sau hơn 50 năm nắm chính quyền ở miền Bắc, sau đó cả nước Việt Nam, bọn “ chó vàng “ nay đã tu luyện thành tinh, đứng trên cả lớp sài lang vốn được coi là dã man tàn độc nhất. Trong ngành công an, chức vụ to tương ứng với khả năng tàn ác và tính vô nhân đạo. Ai lỡ mang trong mình nhân cách con người, có tí lương tâm và tôn trọng sự thật, lẻ công bằng thì đừng bao giờ mơ ước trở thành anh công an bác Hồ. Không có chỗ cho họ đâu.

Những ai chỉ vì miếng cơm manh áo mà chấp nhận làm Chó hay những người đang cố tập “điếc lương tâm” xin hãy hồi tâm. Đừng nhắm mắt bịt tai bảo vệ cho một bọn người lấy “đảng” làm phương tiện làm giàu, bán đứng đất nước và đẩy đưa dân tộc tới chỗ diệt vong. Tội của các anh to lắm, hỡi những anh công an bác Hồ. Nhân dân có thể tha thứ cho các anh nhưng lịch sử sẽ không khoan nhượng. Nhất là anh linh của những người từ thời vua Hùng dựng nước tới nay đã ngã xuống cho mảnh đất này, họ đã chết cho dân tộc và cho các anh, cho con cái các anh.

Mõ Sài Gòn
© Thông Luận 2009



No comments: