Chuyện người dân huyện Văn Giang bị Chính quyền đàn áp
Nhóm phóng viên Nhân Quyền
Tuesday, January 13, 2009
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=89410&z=1
Thưa bà con, anh em cô bác ba xã Xuân Quang, Cao Cửu, Phùng Công
Chúng tôi là nhóm phóng viên nhân quyền đã chứng kiến cảnh gần 2000 người thuộc các thôn 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, cũng như thôn Khúc, thôn Hạ của xã Xuân Quang, Cao Cửu, Phùng Công thuộc huyện Văn Giang, Hải Hưng, khiêng bà mẹ Việt Nam anh hùng trong tấm bông gòn đến trước cửa văn phòng chính phủ phản đối trưa ngày 7-1- 2009, và bị lực lượng công an nhân dân, cảnh sát cơ động và nhóm xã hội đen đàn áp dã man, cứ 2-3 kẻ xốc nách một người tống lên xe cảnh sát bịt bùng kín mít rồi chở về lại Văn Giang vứt ven bờ đê Sông Hồng, mặc mọi người kêu khóc như ri, quằn quại hơn cá nằm trên thớt, dưới cả rừng dùi cui, còn hơn cảnh chạy loạn của cụ Nguyễn Ðình Chiểu xưa...
Khắp làng chỉ nghe tiếng dân la
Một vùng thôn xã hóa ra tro
Bỏ làng cả nhà lo đi kiện
Xót tiền người dân khóc chết cha
Phụng Công, bạc tiền tan thành nước
Cửu Cao: Vườn ruộng nhuốm màu tang
Xuân Quang, bao người dân chết giấc
Chỉ vì đảng tham, cướp sạch làng
Chính vì thế, ngay ngày hôm sau chúng tôi đã bí mật đến tận làng để tìm hiểu thực hư sự việc, thật là đau lòng khi ngoài mặt đảng và nhà nước kêu gọi dân giàu, nước mạnh, song bên trong lại bóp nghẹt cuộc sống của dân, đẩy dân đến bước đường cùng, không lối thoát.
Cụ thể cả 3 xã Xuân Quang, Cao Cửu, Phụng Công có hơn 5000 hecta trồng cây cảnh, làm vườn, gây dựng kinh tế thì bị lấy cả 100% với giá đền bù vô cùng rẻ mạt, từ 60.000 đồng 1met năm 2006, đến 135.000 1 m2 năm 2009. Trị giá tương đương với 10 kg gạo theo giá thị trường. Trong khi mảnh đất ấy đã đùm bọc nuôi dưỡng cho bà con mình bao nhiêu đời nay. Từ tiên tổ, cụ, kỵ, ông bà, cha mẹ, con cháu v.v... vậy mà trong phút chốc trở thành... đất của đảng, của nhà nước, của doanh nghiệp tư nhân? Khiến bà con mình chỉ còn nước ca lại câu ca cũ của cụ Nguyễn Khuyến-Tam Nguyên Yên Ðổ ngày xưa:
Ăn mày là ai, ăn mày là ta
Bị đảng cướp đất hóa ra... ăn mày.
Khác với nhiều đồng đất ở 64 tỉnh thành cả nước, Hưng Yên có một địa thế là gần trung tâm thủ đô (cách 12-15 km), nằm ngay ven đê Sông Hồng, nên đồng đất, con người ở đây đều trù phú và thông minh, nhanh nhạy hơn hẳn. Cụ thể, cả ba xã chúng tôi đến, không hề có bóng dáng của sự nghèo nàn, kiệt quê, xơ xác như các làng quê bị thiên nhiên phụ bạc khác, mà tầm mắt thực sự được nuôi dưỡng bằng cảnh giàu có, khang trang. Thậm chí, hai xã Xuân Quang, Phụng Công còn được gọi với cái tên đầy trân trọng, quý mến là: Xã tỷ phú. Nhờ năng động, biết đổi mới tư duy, làm vườn và trồng cây cảnh, nên ngay cả đối tượng thanh niên trai tráng trong làng, mới ở độ tuổi 25-27, đã tự xây nhà 3 tầng, trị giá lên tới cả 5, 700 triệu đồng, hoàn toàn từ đôi bàn tay cần cù, tháo vát và sự bén nhạy của mình. Có thể nói Phụng Công và Xuân Quang là nơi xuất cây cảnh đi khắp nước, từ đa, xanh, si, lộc vừng... đặc biệt là cau vua, mỗi cây có giá ít nhất từ 4-5 triệu đồng...
Thật không ngờ... cảnh đẹp như vẽ, như tranh họa đồ đó, lại bị đe dọa từng ngày, từng giờ kể từ năm 2004 đến nay và đến bây giờ một hiện thực phũ phàng đã xảy ra:
Một buổi sáng đảng càn
Ngút trời đồng bốc hận...
Bao nhiêu cây xanh bị chặt, bao nhiêu tiền tỉ bị mất đi, bao nhiêu mái đầu xanh phải trốn, vì sợ không chịu nổi sự uất hận, nhục nhã này mà biểu lộ nỗi căm hờn ra ngoài mặt, thông qua ánh nhìn, giọng nói, hay bàn tay vung lên, là lập tức bị 500 công an của đảng, cảnh sát cơ động, xã hội đen quy tội chống người thừa hành công vụ, bị đánh giập mặt hoặc đi tù mút mùa. Bao nhiêu giọt nước mắt oan khiên của các bà các mẹ, vườn cây phải đổ. Nước mắt đâu phải là nước lã mà kết tinh từ sự mặn mòi day dứt lắm, đặc sánh hơn nhựa cây khi nhìn thành quả lao động của gần cả đời mình và tương lai con cháu phút chốc thành tay trắng. Máu đổ một giây di họa đủ một đời, đằng này máu người và máu cây cùng đổ trong suốt cả tháng trời cưỡng chế thì di họa biết bao nhiêu mà kể xiết?
Thưa bà con cô bác anh em.
Chỉ xuất hiện ở làng trong vòng 4, 5 tiếng, nhưng qua lời kể của bà con, của mắt nhìn, tai nghe, chân bước, chúng tôi đã hình dung hết những nỗi oan khiến mà bà con phải trả, thật vô cùng đau xót, tang thương.
Bác Ðàm như Hải, xóm 1, xã Xuân Quang, gầm lên đau xót:
- Sống 80 tuổi đầu rồi, qua ba chế độ thực dân, đế quốc, xã hội chủ nghĩa, tôi chưa từng thấy sự độc ác dã man nào như chế độ ta, có đời thuở nhà ai chính quyền ra mặt đàn áp dân không?
... Ðầu tiên là áp đặt giá đền bù rẻ mạt: Trong khi đất sinh lời mỗi năm cả tỷ đồng thì đòi mua đứt bán đoạn, với cái giá không bằng 1/10; 1/100. Không đi nhận tiền đền bù thì bị kết tội “thoái hóa, biến chất, đảng viên không đầu tàu gương mẫu”, mà nhận tiền về thì liệu đủ tiền đóng quan tài chôn cất mình không? Mình già cả, cả cuộc đời trẻ trai say trí lớn, theo đảng đánh giặc đến cùng rồi , chỉ có miếng đất ông bà để lại là tài sản quý giá nhất, không làm được thì nhường lại cho con cháu... ai dè... Từ cấp đảng, cấp chính quyền, hùa vào sai công an, cảnh sát cơ động, xã hội đen đến tàn sát, cướp bóc trắng trợn. Cả cánh đồng hoa, đồng màu, đồng cảnh, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa bị xe ủi của đảng tàn sát, đau xót hơn cả cảnh bạo tàn, bom rơi đạn nổ, giặc lùng thời chiến tranh phs hoại của đế quốc Mỹ.
Anh Nguyễn Văn Thịnh - cựu công an, người đã từng theo bảo vệ Thủ Tướng Phạm Văn Ðồng, Chủ Tịch Nước Tôn Ðức Thắng, hay lãnh đạo nước bạn Căm Pu Chia 8 năm liền, chỉ vì cảnh nhà neo bấn, nghèo túng mà xin về phục viên, chăm lo vun xới trên mảnh đất ông cha, hoàn toàn thỏa nguyện với những thành quả lao động mình gây dựng được... Không ngờ, chỉ vì thấy cảnh bất công phi lý chưa từng xảy ra, nên đem máy ảnh và video (do con từ Hàn Quốc gửi về) để quay lại cảnh ruộng vườn nhà mình cùng cả 23.000 người của 3 xã, bị hàng chục xe ủi đến tàn phá, dưới sự chỉ đạo của cái gọi là cảnh sát (Police), nên bị cả đám công an hùng hổ lao vào giật máy, đập vào đầu, quật túi bụi dùi cui vào mặt, vào người đến mức lăn ra bất tỉnh, bà con phải đưa đi cấp cứu.
Mẹ Lê Thị Phụ - xóm 4 - mẹ Việt Nam anh hùng... không chấp nhận nổi cảnh con mình hy sinh vô ích, nên đã đem cả ảnh con cùng tấm bằng liệt sĩ ra để phân trần, trình bày, hòng giữ đất, giữ vườn, ngăn không cho những kẻ “thừa hành công vụ” tràn vào ủi phá, san phẳng, cũng bị dùi cui điện đánh cho ngất xỉu, ảnh liệt sĩ bị đập tan...
Bà Lê Thị Phụ, 75 tuổi, cư dân xóm 4 và là “mẹ Việt Nam anh hùng” bị dùi cui điện của công an CSVN đánh ngất xỉu. (Hình: dân xã Xuân Quang cung cấp)
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/articlefiles/89410-big_VN_XQ_bieutinh_7.JPG
Chị Huỳnh Anh, tay bế cháu, tay dắt con vừa ở trường mẫu giáo về, thấy cảnh chen lấn xô đẩy của công an với người làng liền đặt cả 3 đứa xuống đất để nhảy vào chất vấn, can thiệp, lập tức bị cả một rừng dùi cui đập xuống tóe máu, chết ngất, máu chảy đỏ lòe cả vạt đất, thấm đẫm cả chiếc khăn mặt, khiến cánh chị em trong làng phải đưa đi cấp cứu, khâu 7 mũi.
Một loạt tên tuổi khác mà chúng tôi chưa kịp gặp nhưng đã lập tức găm vào bộ nhớ là chị Ðỗ Thị Chuông, anh Nguyễn Văn Tăng, bà Ngô Thị Tảo, chị Nguyễn Thị Sáng, ông Phan Văn Hoành v.v... Người bị dùi cui điện, người bị cả khúc cây đập vào cổ, vào vai, người bị giày đinh giẫm lên bụng, tưởng bục dạ dày, khi nghe tin chúng tôi đến, có người vào tận nhà mời ra gặp để ghi hình, chụp ảnh, lấy bằng chứng sống mà đau quá không lết nổi, đành phải nói trong dòng nước mắt, nhờ người nói với dư luận trong nước và thế giới về thực trạng của mình và dân làng, mong bà con xa gần thương xót, kêu cứu giúp.
(Còn tiếp)
Nhóm Phóng Viên Nhân Quyền
No comments:
Post a Comment