Bùi Quang Vơm
Posted by adminbasam on 10/04/2016
Ngày 07/04/2016, chính phủ do ông Nguyễn Xuân Phúc
làm thủ tướng đã được công bố, gồm năm phó thủ tướng, và 22 bộ
trưởng. Nhìn chung đây là một chính phủ tầm thường, lỏng lẻo và mờ
nhạt.
Ông
Nguyễn Xuân Phúc. Nguồn: internet
Khác với không khí có phần hừng hực của chính
phủ nhiệm kỳ hai của ông Dũng với phó thủ tướng trẻ tuổi Vũ Đức
Đam, với tư lệnh hăng máu như Đinh La Thăng, Vương Đình Huệ và một nhân
vật có lý lịch khá bí ẩn, đến bây giờ vẫn còn gây tò mò là
Nguyễn Thiện Nhân. Lầ̀n này, không hề có một khuôn mặt nào. Có vẻ
như chính những vị thượng thư mới của chế độ cũng chẳng hào hứng
gì lắm. Nhưng cũng chính vẻ thờ ơ này tạo ra sự bí ẩn của chính
phủ.
Ông Nguyễn Xuân Phúc, theo từ điển mở Wikipedia, là
út trong gia đình nghèo có 6 con, nên thường gọi là Bảy Phúc, (tiếng
Tàu gọi là Thất Phúc, xin lỗi, tức là vô phúc, tiếng Anh thì còn
tệ hơn…), lúc bé học trường làng, không nói đến lớp mấy. Bố tập
kết ra Bắc từ năm 1954 theo Hiệp nghị Giơnevơ, sống với mẹ và các
chị. Năm 1965, chị bị địch giết. Năm 1966, đến lượt Mẹ bị giết. Ông
theo một người bạn của bố mẹ bí mật đưa ra Bắc vào khoảng đầu năm
1967. Tại miền Bắc, ông được hưởng chế độ học sinh miền Nam, được
học văn hóa.
Năm 1973, ông theo học Đại học kinh tế quốc dân,
không nói có tốt nghiệp không và cấp bậc học vị gì, chỉ nói tốt
nghiệp năm 1978. Thông thường ở miền Bắc thời ấy, những học sinh quá
tuổi (ông ra Bắc lúc 13 tuổi, không biết văn hóa tương đương lớp mấy)
thường được học bổ túc công nông, tức là loại học thính, cốt cung
cấp kiến thức tóm tắt và không qua thi từng cấp, có thể trong ba năm
học hết chương trình phổ thông từ lớp ba đến hết lớp mười. Thời gian
này đang có nhu cầu cấp bách cán bộ cho miền Nam sau giải phóng, nên
có thể ông được ưu tiên điều động.
Ông được điều trở về Quảng Nam, và với lý lịch
là cán bộ tập kết, ông thăng tiến thuận tiện, trôi chảy trong sự khan
hiếm cán bộ vừa có đảng (tức là đảng viên cộng sản), vừa được đào
tạo tại miền Bắc XHCN.
Từ năm 1997, ông lần lượt làm giám đốc sở du
lịch, sở kế hoạch đầu tư, đến 2001, ông được bầu phó bí thư tỉnh
uỷ, chủ tịch UBND tỉnh.
Tháng ba năm 2006 được bổ nhiệm Phó tổng thanh tra
chính phủ, vào TW đảng khoá X, tháng 6/2006 được điều động làm phó
thường trực Văn phòng chính phủ. Tháng 8/2007, chính thức được Quốc
hội phê chuẩn Chánh Văn phòng chính phủ, hàm bộ trưởng, Uỷ viên
thường trực Uỷ ban Phòng chống Tham nhũng quốc gia.
Ngày 7/04/2016, ông được đảng phân công và tại phiên
11, Quốc hội 13 phê chuẩn chức vụ Thủ tướng Chính phủ.
Như vậy, ông Phúc có một lý lịch chính trị gần
giống với lý lịch chính trị của cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Văn
hóa chưa qua tiểu học, phần học lực còn lại là học lực được bồi
dưỡng theo hệ không chính thống. Mồ côi, và gần như mồ côi cả cha lẫn
mẹ từ bé. Đặc điểm này góp phần tạo nên tính cách tự chủ, tự
quyết, độc lập trong suy nghĩ, nhưng cũng tạo ra khoảng trống của
giáo dục các luân lý căn bản, quan điểm về nhân cách, thiếu một quy
chiếu cơ bản về khuôn mẫu đạo đức, nhân sinh. Có thiên hướng tự do,
phóng khoáng, không có tính thượng tôn và ràng buộc bởi các quy
chuẩn khuôn vàng thước ngọc. Là loại nhân cách chưa được định hình,
chưa cố kết và dễ thay đổi, khó khăn trong xác lập chân lý. Và cũng
sẽ giống ông Dũng là mặc cảm trình độ, muốn có người tài giúp
sức, nhưng lại không chịu được cảm giác phỉ báng khi bị phát hiện
sự thấp kém, nông cạn của bản thân. Trong bộ máy của ông, đương nhiên
không thể xuất hiện những gương mặt gây sửng sốt dư luận, những gương
mặt khả dĩ xuất chúng, những ngôi sao. Chính phủ của ông sẽ chỉ là
ánh trăng mờ mờ, sau khoảng sương mù.
Trong năm ông phó thủ tướng, ông Vũ Đức Đam, một
thời được dư luận ấp ủ hy vọng, bây giờ vẫn giữ nguyên khu vực giáo
dục, văn hoá thể thao, y tế và sự nghiệp xã hội, là khu vực được
xếp thứ ba, không được vào bộ chính trị, có nghĩa là triển
vọng mờ nhạt. Nếu chỉ sống theo nguyên tắc “im lặng ăn tiền”, thì sự
nghiệp chính trị của ông này coi như đã kết thúc, dù rằng, ông thừa
năng lực để đảm nhiệm chức vụ, thay ônh Phúc.
Khu vực quan trọng thứ nhất, khu sản xuất và công
nghiệp, được uỷ thác cho Trịnh Đình Dũng, kỹ sư xây dựng, thay chân
ông Hoàng Trung Hải. Ông này không có gì đặc biệt, là người có tiếng
thiếu quyết đoán, tín đồ của “chiến sách ném đá dò đường”, việc gì
cũng tung ra, cho đến khi dư luận bàn cãi chán, lắng xuống, ông mới
quyết định. Như vậy, không sai, nhưng vai trò của ông chỉ là chữ ký.
Khó mà có gì bột phát hay bứt phá cho nền công nghiệp những năm
tới. Nếu ông Hải một thời âm thầm như hoạt động bí mật, chắc ông
này sẽ còn im ắng hơn.
Khu vực quan trọng thứ hai, khu kinh tế tài chính,
được giao cho ông Vương Đình Huệ, nguyên trưởng ban kinh tế TW. Ông này
được đánh giá là túi khôn, có kiến thức kinh tế, nhưng thiên về lý
thuyết cơ bản, chưa có kinh nghiệm gì về quản trị và thực nghiệm.
Không chắc có gì mới, hoặc nếu có sáng kiến thì cũng chưa chắc dám
mạo hiểm. Phát kiến và mạo hiểm không phải con người của ông, ông có
thể nhận ra cái sai, cái yếu của người khác, khi ông đứng ngoài.
Nhưng đứng trong trận thì ông giống người bị tê liệt, liệt cả tay lẫn
chân. Nền kinh tế tới đây sẽ tự nó vận động mà tiến tới, hay đứng
đó, ông sẽ nhìn theo nó mà phụ họa, như người thuyết minh phim. Vậy
thôi.
Khu Ngoại giao có thể là đất riêng của Phạm Bình
Minh, nhưng vào bộ chính trị, uy tín của ông này sẽ chịu thử thách
lớn. Không phải được đưa vào bộ chính trị là biểu hiện sự thành
công, hay sự tin cậy, mà thực chất là con người ông sẽ bị buộc phải
biến thành bản sao, mỗi ngày một giống, một đầy đủ hơn của bộ
chính trị. Bộ chính trị sau sân khấu nhắc gì, ông sẽ nói đúng như
vậy, chung chung, quyết tâm, dứt khoát, nhất định, làm bạn với tất cả,
người tốt, xấu đều là bạn, kẻ thù và người giúp chống kẻ thù đều
là bạn, bởi vì kẻ tù là bạn, thì kẻ thù của kẻ thù cũng là
bạn…ai hiểu thế nào cũng được. Ông sẽ mất dần tiếng nói, và cũng
sẽ trở nên mờ nhạt. Nếu ông từng có mối quan hệ nào đó, mang màu
thiện cảm với ngài Johon Jerry, bộ trưởng Ngoại giao Mỹ, thì chắc
chắn nó sẽ mờ dần, và cũng sẽ chẳng còn mấy ý nghĩa. Cái nhìn
nảy lửa nổi tiếng của ông với Vương Nghị, bộ trưởng ngoại giao Trung
Quốc sẽ trở thành một sai phạm phải được quên đi, màu mắt của ông
với người anh lớn ấy sẽ xanh dần, xanh dần tới van lơn, thần phục.
Ngoại giao chủ đạo vẫn là thứ nhất chế độ, thứ
nhì tăng trưởng, thứ ba mới là chủ quyền. Ông ở đâu, lúc nào rồi
cũng chỉ nói như thế, nhạt và rỗng. Không còn cái khí phách cha ông
nữa.
*
Nhưng dù hoàn toàn tẻ nhạt, chính phủ lần này
cũng có điều khác biệt. Đó là việc vị trí phó thứ nhất, phó
thường trực lại giành cho ông Trương Hoà Bình, nguyên trung tướng công
an, nguyên Chánh án tòa án tối cao. Tốt nghiệp kỹ sư thuỷ lợi năm
1982, nhưng không một ngày hành nghề thuỷ lợi. Bắt đầu thăng tiến từ chức
phó phòng PA17 cảnh sát điều tra, công an TP HCM năm 1985, học chuyên tu
đại học công an 1990, lên cục phó cục an ninh 1991, năm 1997 giữ chức
phó giám đốc công an thành phố HCM, rồi lên dần tới thiếu tướng, thứ
trưởng bộ công an, năm 2006, sau đó được phong lên trung tướng 2007, và
được bầu Chánh án Tòa án tối cao năm 2007.
Để một con người có lý lịch như vậy vào vị trí
phó thủ tướng thứ nhất, người ta không hiểu được ý đồ của ông
Nguyễn Xuân Phúc là gì. Không thể tin ông này phù hợp với nhu cầu
bức thiết về cải cách thể chế, thay đổi cơ cấu nền kinh tế theo
phương châm tăng trưởng ổn định và bền vững, giải thoát khủng hoảng
nợ xấu và thâm hụt ngân sách.
Nếu nhìn lên, khi ông Phan Đình Trạc được giao
trưởng Ban nội chính TW nhưng không được bầu vào bộ chính trị, mặc
dù không còn chịu áp lực như dưới thời ông Dũng, có thể cho
thấy vai trò của Ban này đã giảm và không còn quan trọng nữa. Có vẻ
ông Trọng đã bằng lòng với việc cùng lúc tiêu diệt cả ba trung tâm
tham nhũng ghê gớm nhất là Thủ tướng Dũng, là Bí thư Lê Thanh Hải và
cha con ông Đại tướng Phùng Quang Thanh, muốn giảm áp lực đang như một
thanh gươm Damocles, treo lơ lửng trên đầu TW, gây chia rẽ và phân
rã.
Có thể suy đoán rằng, Uỷ ban quốc gia về Phòng
chống tham nhũng, kỳ này có thể sẽ được chuyển trọng tâm, trả về
cho Chính phủ, và ông Trương Hoà Bình sẽ là người nắm thường trực
Uỷ ban này, giống vai trò ông Phúc dưới thời ông Dũng.
Ông Nguyễn Xuân Phúc khi còn là phó thủ tướng
thường trực, đã đồng thời là thường trực Ban chỉ đạo phòng chống
tham nhũng, là người trực tiếp tổ chức thanh tra, chỉ đạo và nhận
các báo cáo thanh tra tham nhũng. Ông lên Thủ tướng có thể nhờ những
thành tích đạt được từ các hồ sơ chống tham nhũng của chính phủ,
đáp ứng được quyết tâm của ông Trọng và bộ chính trị, đặc biệt là
đóng góp của ông trong việc thuyết phục các thành viên còn lại trong
bộ chính trị, sau đó là thuyết phục TW gạt bỏ Thủ tướng Nguyễn tấn
Dũng, tất nhiên bằng những chứng cứ có độ đảm bảo không thể bác
bỏ. Có thể, từ chính những hành vi này, mà dư luận đánh giá, chủ
yếu được khuấy động bởi “chân dung quyền lực”, rằng ông là “tên phản
thày, bán chúa”. Ông Trương Hoà Bình với thâm niên Chánh án sẽ nhân
danh Pháp luật, trong sự hoàn thiện danh nghĩa về một chế độ Pháp
quyền XHCN, giấu đi phần nào cái vi hiến lộ mặt của chế độ đảng
trị.
*
Có một nhân vật đầy bí ẩn là tân uỷ viên bộ
chính trị Nguyễn Văn Bình. Nhân vật này, trước đại hội 12 vẫn được
cho là trùm mafia. Từ việc được xã hội đen phong soái tại Nga, từ
những năm 1985-1986, khi còn là sinh viên Đại học tổng hợp Lômônôxốp,
sau đó lại quay lại Nga với chức vụ giám đốc ngân hàng đầu tư quốc tế
MIB, rất nổi tiếng trong giới soái người Việt tại khu vực Đông Âu
thuộc phe XHCN cũ. Ít ai có thể ngờ rằng ông này sau khi về nước,
lại nhanh chóng vào TW tháng 1/2011, rồi leo lên chức Thống đốc ngân
hàng nhà nước, tháng 8/2011. Người ta đồn thổi những móc ngoặc ngầm
giữa Nguyễn Văn Bình và Thủ tướng NguyễnTấn Dũng, trong lúc tồn tại
mâu thuẫn công khai giữa ông Dũng và cựu Thống đốc Nguyễn Văn Giàu,
dẫn tới việc Nguyễn Văn Giàu bị ông Dũng đẩy sang Quốc hội, nhường
ghế thống đốc cho Nguyễn Văn Bình ngày 3/08/2011.
Sáu tháng sau, Nghị định 24/2012/NĐ-CP của Chính phủ
quy định Nhà nước độc quyền sản xuất vàng miếng, xuất khẩu vàng và nhập khẩu
vàng nguyên liệu để sản xuất vàng miếng. Nghị định này là cuộc tuyên
chiến với những tay đầu sỏ kinh doanh vàng thuộc giới tài phiệt gốc
Hoa tại Sài gòn, vốn vẫn độc quyền thao túng giá cả vàng và dollar
tại thị trường Việt Nam từ suốt 30 năm cho tới thời điểm đó. Bởi vì
không được đúc theo mẫu quốc gia, hoặc không được chuyển đổi ra vàng
do Ngân hàng nhà nước phát hành, vàng sẽ bị coi là hàng giả, hàng
phi pháp. Náo loạn này giống như vụ đổi tiền năm 1978 vậy. Chạy và hối
lộ bằng mọi giá các quan chức có quyền, dù vẫn là sở trường của
giới tài phiệt gốc Hoa, nhưng do tính quyết liệt của chính sách, đã
tạo ra một cuộc chiến giành giật quyền đút lót để thoát hiểm,
khiến người ta biết rằng mọi ngả đường, mọi nguồn vàng ngoài lề
đều đổ dồn vào chỗ ông Bình và phía sau ông Bình là Nguyễn Tấn
Dũng.
Sau đó là vụ thu gom các ngân hàng thương mại và
ngân hàng tư nhân. Mọi sự mua đi, bán lại, sáp nhập, hay giải thể,
đều được trả bằng giá thoả thuận, thông qua những vụ thương lượng
ngầm. Một loạt các ngân hàng biến mất, nhưng vượt lên tất cả, hệ
thống ngân hàng Phương Nam của Trầm Bê, một ông trùm gốc Hoa, có nguồn
gốc là tổ sòng bạc tại Campuchia, vẫn tồn tại như có phép thần.
Theo một thư tố cáo của ông Trịnh Văn Lâu, nguyên uỷ viên TW, nguyên phó
Ban kiểm Tra TW, viết rằng: , “Trầm Bê từng nói, anh Ba Dũng sống là
tôi sống, anh ba Dũng sổ mũi nhức đầu là tôi bệnh, tôi ho. Anh Ba còn
thì tôi còn…anh Tư lo cho anh Ba làm tổng bí thư kỳ này, tôi xin đáp
tạ xứng đáng…”.
“Vào khoảng thời gian này, xuất hiện khá nhiều tin
ngoài lề về việc Thống đốc Bình bị điều tra liên quan đến vài ngân hàng thương
mại, trong đó có Ngân hàng Phương Nam và một đại gia là ông Trầm Bê.
Gần hết năm 2015, gần như không thấy Nguyễn Văn Bình xuất
hiện trên mặt công luận như ầm ĩ thường thấy. Chính vào lúc này, hai Hội nghị
Trung ương 13 và 14 đã diễn ra với phần bất lợi nghiêng dần và rồi nghiêng hẳn
về Thủ tướng Dũng.
Tiếp sau Hội nghị 14 và gần Đại hội XII, Thống đốc Bình
bất chợt tái xuất hiện. Cùng lúc, nghe nói về một danh sách đề cử ủy viên mới
cho Bộ Chính trị, trong đó có tên ông Bình” (nhà báo độc lập Phạm Chí
Dũng).
Và đúng như điều “nghe nói”ấy, tại Đại hội XII, cùng
với sự kiện Thủ tướng Dũng chịu thất bại cay đắng là việc Nguyễn Văn Bình bất
ngờ trở thành tân ủy viên Bộ Chính trị.
Trước đó có dự đoán rằng, sau khi ông Dũng bị
loại, người thứ hai bị cho đi “tàu suốt” sẽ là ông Tư Liêm, Trần Quốc
Liêm, em vợ ông Dũng, tổng cục phó tổng cục an ninh, sau đó sẽ là
Nguyễn Văn Bình và Trầm Bê, rồi đến Tư Thắng, tức là Nguyễn Tất
Thắng, em ruột ông Dũng.
Mọi cái đều xảy ra đúng như vậy, trừ trường hợp
ông Nguyễn Văn Bình, không những không bị điều tra, mà lại leo ngược
lên bộ chính trị.
Ông Bình có thể đã cung cấp cho ông Trọng hay bộ
chính trị một bằng chứng tố cáo ông Dũng không? Và ngoài ông Dũng,
chắc chắn sẽ sẽ có nhiều vị khác nữa? Rất nhiều phỏng đoán như
vậy. Bởi vì thông thường, các trung tâm quyền lực, hay các tâm hút
tham nhũng, đồng thời là nơi quy tụ các bằng chứng tham nhũng không
thể chối cãi.
Nếu đúng thế, thì Bộ chính trị kỳ này, có ít
nhất có 5 vị trí được đưa vào nhờ có công. Ông Trần Đại Quang, ông Tô
Lâm, ông Ngô Xuân Lịch có công phát giác và dẹp yên vụ nhốn nháo
Phùng Quang Thanh, ngay từ trứng nước. Ông Quang, ông Phúc, và ông
Nguyễn Văn Bình có công tố cáo ông tội tham nhũng của Nguyễn Tấn
Dũng, tạo ra sự trở cờ ngoạn mục của gần như 100% những cá nhân
từng bỏ phiếu tín nhiệm ông Dũng tại Hội nghị TW 6, khiến ông Trọng
ức phát khóc. Cả hai ông Dũng và Thanh đều bị gạt ra ngoài.
Tránh cho chế độ một nguy cơ sụp đổ.
Như vậy, nếu vẫn như trước, rằng, chính phủ vẫn
chỉ là công cụ của đảng, với một cựu Chánh án làm phó thường
trực, bộ máy không có mũi nhọn, thì sẽ thấy, trọng tâm kỳ này,
nhiệm kỳ này, chống tham nhũng, nhằm giữ vững chế độ vẫn là ưu tiên
hàng đầu. Những cái khác sẽ không có gì chậm đi, cũng sẽ không nhanh
hơn. Một không khí ảm đạm.
Nhưng điều bí ẩn chưa được giải. Liệu cái chính
phủ này có tồn tại được không? Sự lỏng lẻo, không có diện mạo của
cả équipe, trong bầu không khí sôi sục đòi thay đổi, người ta phải suy
diễn rằng, nó sẽ sụp đổ, có khi rất nhanh chóng. Trước hết từ một
ông thủ tướng tài năng mờ nhạt. Và nếu chỉ leo lên bằng việc “phản
thầy bán chúa” thì rồi khi mọi chuyện qua đi, nguội đi, nguy cơ không
còn nữa, người ta rồi sẽ xử cái tội ấy, hoặc ít nhất thì khi
chim và thỏ không còn, cung tên dùng được vào việc gì?
Có dư luận ông Trọng sẽ ra đi trong khoảng 5 tháng
nữa, như lời hứa trước Đại hội. Cùng với ông này là ông Trần Đại
Quang và Nguyễn Xuân Phúc. Các ông Tô Lâm, Ngô Xuân Lịch, Nguyễn Văn
Bình rồi sẽ phải chung số phận, vì công với người này, là tội với
người khác, nhất là chỉ có công với một chế độ đang không tránh
khỏi sụp đổ, một chế độ đang cố vùng vẫy những năm tháng cuối
cùng. Hãy để mắt tới Đinh Thế Huynh. Nếu lại sắp sửa khai mạc kỳ
họp thứ XII Hội thảo Lý luận Trung Việt, trong khi dù đã ngồi trên
ghế Thường vụ Ban bí thư, ông này vẫn chưa bàn giao cho ai chức chủ
tịch Hội đồng lý luận TW. Kế độc từ trung tâm tội ác toàn cầu sẽ
được truyền qua Hội thảo này. Kế có thể rất độc, rất phi nhân tính,
như những kế mà Trần Bình từng giúp Lưu Bang đoạt Thiên hạ, nhưng mãi
mãi bí ẩn. Nhưng dù thế nào, trước thực tế một cơ thể đã chết,
không tội ác nào có thể đảo ngược.
Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn xu thế
mà thờ. Ông Trọng, có thể chỉ còn là cái xác không hồn. Bộ chính
trị, không phải là một mình ông Trọng. Liệu các ông có cách gì ngăn
cản dòng thác dân chủ đang tuôn chảy ào ào ngoài kia không? Hãy xuống
đường mà nghe dân nói. Đừng nghe cái đám cử tri được tuyển chọn
trước. Họ cũng chỉ là các ông, giống các ông. Phỉnh phờ các ông chỉ
cốt để giữ sổ lương. Họ sẽ là những người bịt mắt các ông cho đến
chết. Triệu Cao đã làm như vậy, để diệt nhà Tần.
Thờ một cái xác đang thối rữa, thì dẫu có tài,
cũng gọi là bất minh. Có một nơi hội tụ tình tự dân tộc, tự nhiên
như nước phải về chỗ trũng, như mọi con đường trên mặt đất sẽ tụ về
thành Rôma. Ở đấy có sự hoà giải, có sự chia sẻ, không có hận thù.
Và ở đấy tôn vinh con người tự do.
Paris ngày 09/04/3016
No comments:
Post a Comment