Nguyễn Trần Sâm
28/09/2015
Dân cư mạng chắc nhiều người thừa biết cái “tít” của
bài này là “ăn cắp” từ cái status message trên trang facebook Dũng Ngô Việt được
một số blog đăng lại.
Trước hết, xin nói ngay rằng tôi ở trong số những
người rất thích cái “status” đó của Dũng. Chỉ bằng vài chục câu ngắn ngủi, tác
giả đã “dùng” mấy tên đàn em của Bin Laden để vẽ nên thực trạng của đất nước VN
một cách sinh động và hài hước, mà phía sau đó là nỗi buồn.
Tuy nhiên, tôi phải viết bài này để đưa ra một cách
giải thích khác về lý do để Bin Laden nói “Không được đụng đến VN”. Bởi… tôi đã
gặp Bin Laden và nghe lời giải thích từ miệng của ông ta.
Hôm qua, lúc nửa đêm, do kém vui nên tôi quyết định
đi lang thang để giải tỏa tâm trạng. Tôi lên cầu Nhật Tân, định đứng trên đó
vài chục phút, nhìn xuống dòng sông để tìm sự thoáng đãng. Dường như trời chiều
tối, đêm qua hầu như không có người và xe cộ đi lại trên cầu. Đèn trên cầu
không hiểu sao cũng kém sáng hơn mọi đêm, và đó chính là điều tôi muốn. Khi đến
gần giữa cầu, tôi thấy một bóng đen khá cao. Có vẻ như ông ta quấn khăn trên đầu
giống như người Ấn hay A Phú Hãn, và để râu rất rậm. Giống Bin Laden, tôi nghĩ
bụng. Khi lại gần, người đó quay lại. Đúng là rất giống Bin, đến mức tôi giật
mình.
“Chào ông bạn.” Người kia nói.
“Chào… Ông là… Bin… À…” Tôi ngập ngừng.
“Đúng, ta là Bin. Bin Laden.” Người kia khẳng định.
“Nhưng ông đã…”
“Đúng. Ta đã bị bọn đặc nhiệm Mỹ giết. Nhưng ông biết
đó, làm gì có ai chết thật.”
“Vậy ông là…?”
“Là hồn ma, nếu ông bạn thích gọi như thế.” Bin thản
nhiên nói.
“Sao ông lại đến đây?” Tôi hỏi.
“Ta đến vì muốn tận mắt nhìn thấy đất nước VN, một đất
nước mà ta có thiện cảm. Và cũng vì muốn gặp một ai đó để giải thích về lý do
vì sao ta từng dặn bọn tay chân của ta dứt khoát không được đụng đến VN.”
Tôi chợt nghĩ đến cái status của Dũng Ngô Việt mà
tôi mới đọc lúc ban ngày.
“Đúng. Chính là vì cái status ấy đấy.” Bin dường như
đoán được ý nghĩ của tôi. “Đúng là ta từng nói không được đụng đến VN, nhưng lý
do thì khác.”
“Nhưng… sao ông lại tìm đến tôi?”
“Vì ta biết ông cũng thỉnh thoảng viết lách cho vài
blog, nên muốn qua ông nhắn gửi tới những ai đọc mấy blog đó lời giải thích về
lý do thật của việc ta nói câu đó.”
“Nhưng… thiếu gì người viết cho các blog?”
“Đúng vậy, và có những kẻ viết giỏi hơn ông, nhưng
ta không có duyên gặp họ.”
Rồi ông ta bắt đầu giải thích. Lý do hoàn toàn ngược
lại. Bin Laden dặn bọn tay chân như vậy không phải vì ghét VN. Thậm chí, ông ta
nhìn thấy ở người VN, nhất là lãnh đạo VN, những đồng minh trên chiến hào chống
Mỹ và chống phương Tây nói chung.
Bin nói :
“Bọn Mỹ và bọn Tây
Âu là những kẻ vô đạo.” “Chúng muốn xây dựng một xã hội không có tôn ti trật tự,
một xã hội cá mè một lứa. Chúng rêu rao dân chủ đa đảng, tam quyền phân lập.
Chúng ta, người Trung Đông, người VN, người Trung Hoa, người Triều Tiên,… không
cần những thứ đó. Chúng chỉ làm rối loạn xã hội. Xã hội phải có trên có dưới.
Trên bảo dưới phải nghe, phải tuyệt đối phục tùng. Mà ở phương Đông, không chỉ
tầng lớp thống trị mới ghét những giá trị tự do dân chủ kiểu Tây phương. Người
dân cũng không cần những thứ đó. Tâm lý dân phương Đông, trừ những nước theo
Tây như Nhật, Hàn, còn lại đều muốn được dựa vào tầng lớp thống trị. Dù có phải
sống nghèo đói, những bọn dân đen vẫn thấy vững tâm khi được ẩn náu dưới cái
bóng của nhà cầm quyền. Cho nên, ta đánh Mỹ còn vì cả người dân nữa.
Ngay từ những năm
dân Việt các ông đang chiến đấu chống Mỹ, ta đã rất có cảm tình với các ông, nhất
là lãnh đạo VN. Mấy năm trước, sau vụ 11-9, ta đã bố trí thành công một cuộc gặp
bí mật với một đại diện của lãnh đạo cao cấp của VN để bàn những phương án phối
hợp hành động. Nhân vật đó đã chuyển lời rằng lãnh đạo VN ca ngợi thành công của
vụ 11-9. Tiếc rằng ông ta có vẻ hơi đần độn, không đưa ra được sáng kiến nào
hay, cũng không hiểu và thực hiện được những ý đồ của ta, nên cuối cùng thì chẳng
phối hợp gì được. Hình như trong vài chục năm gần đây, cái thứ “quy hoạch cán bộ”
của các ông đã tạo ra một đội ngũ quan chức ngày càng ngu thì phải.
Một điều nữa cũng
đang làm ta ngày càng thất vọng với lãnh đạo của các ông là bọn họ tham lam vặt.
Ta đây, ta cũng đầy tham vọng về quyền lực và của cải. Ta đánh Mỹ cũng chính vì
ta không muốn bọn chúng thò bàn tay vào những mỏ dầu Trung Đông, trong đó có
Saudi Arabia của ta. Những mỏ dầu đó phải là của bọn ta. Chỉ bọn ta cai quản,
khai thác để bán cho chúng với giá mà bọn ta định ra. Bán lấy tiền, và bọn ta –
mình ta càng tốt – sẽ chia cho cho dân chúng một ít. Ta tham, nhưng ta không
bao giờ hạ mình đi hợp tác với kẻ thù. Còn lãnh đạo của các ông, khi thấy lợi
thì có thể ôm hôn cả bọn quan chức phương Tây dơ bẩn. Tất nhiên, ta biết rằng
đó chỉ là sách lược. Trong thâm tâm, lãnh đạo của các ông vẫn coi bọn tư bản
phương Tây là kẻ thù. Nhưng dù sao thì ta cũng không làm như họ được. Nếu ta đã
coi là kẻ thù thì ta không bao giờ có thể nói cười xơn xớt với chúng…”
“Vậy sắp tới”, tôi ngắt lời Bin, “nếu còn sống, ông
có lệnh cho tay chân của ông tấn công khủng bố VN để dạy cho lãnh đạo chúng tôi
một bài học…?”
“Không. Vì dù sao thì họ vẫn đang cùng chiến hào.”
Bin Laden nói. Rồi sau một phút trầm ngâm, ông ta tiếp tục: “Tuy nhiên…”. Rồi lại
dừng.
“Tuy nhiên cái gì?” Tôi hỏi.
“Thôi được”, Bin nói. “Ta sẽ nói thật với ông, vì dù
sao lời ta nói với ông cũng không đến tai lãnh đạo của ông. Hiện tại và trong
vài chục năm tới, kể cả nếu còn sống thì ta cũng không hạ lệnh tấn công VN.
Nhưng giả dụ đến một khi nào đó bọn ta đã xóa sổ được hết các nước như Mỹ, Anh,
Pháp, thì bấy giờ bọn ta sẽ tính đến những đất nước như của các ông, vì dù sao
thì những dân tộc đó cũng không phải tín đồ của Thánh Allah.”
Nói đến đó, hình bóng Bin Laden bỗng mờ đi. Sợ ông
ta biến mất, tôi vội hỏi:
“Ông có ra lệnh cho tay chân ông không được động đến
Trung Quốc và Triều Tiên?”
“Không.” Bin nói.
“Sao vậy? Bọn đó cũng giống nước tôi mà?”
“Đúng, gần giống hệt nhau. Tuy nhiên, bọn chúng
ngông nghênh hơn. Ta ghét. Còn lãnh đạo của các ông thì mặc dù cũng luôn tự khẳng
định mình là đỉnh cao trí tuệ nhân loại, nhưng trong giao tiếp thì dẻo mỏ hơn,
biết đóng vai những kẻ khiêm nhường. Thôi, chào ông bạn nhé!”
Dứt lời, Bin Laden bỗng đột nhiên biến mất.
27 – 9 – 2015
NGUYỄN
TRẦN SÂM
----------------------------------------
Đó chính là lời căn dặn trước khi chết của
Bin Laden đối với các thuộc hạ.
Lý do như sau:
Tổ chức khủng bố An-qaeda trước đây đã nhiều lần cử các phần tử khủng bố sang Việt Nam làm nhiệm vụ nhưng đều thất bại cay đắng.
Tên thứ nhất sang ám sát một đ/c lãnh đạo, nhưng đ/c này họp hành tiếp khách triền miên. Tên này mòn mỏi đợi chờ đến nỗi hết hạn visa, hết tiền khách sạn mà đ/c vẫn chưa họp xong, đành từ bỏ nhiệm vụ quay về căn cứ chịu tội.
Tên thứ hai bị ngập giữa đường phố Sài Gòn,
xe hỏng nặng, thuốc nổ ướt sũng, nhiệm vụ thất bại.
Tên thứ ba ra Hà Nội khủng bố Ga Hàng Cỏ
nhưng không tài nào chen lên xe buýt được.
Tên thứ tư bị trộm móc mất thiết bị điều
khiển từ xa ở cổng chợ Bến Thành, rút chiếc sơ - cua ra chưa kịp bấm
nút cũng bị 2 kẻ đi mô tô giựt mất luôn.
Tên thứ năm đánh bom Chùa Hương nhưng từ Ngã Tư
Sở đã bị đám Cò bám riết như đỉa, tìm mọi cách cũng không sao
thoát được, nhiệm vụ thất bại thảm hại.
Tên thứ sáu phá hoại thủy điện Sông Tranh,
nhưng vừa trèo lên thì đập nứt, cả người và dụng cụ bị nước cuốn
đi chết không kịp ngáp.
Tên thứ bảy bị kẹt xe ở khúc cong mềm mại
đường Trường Chinh gần 2 tiếng đồng hồ, ngộ độc khói xe chết tức
tưởi.
Tên thứ tám có nhiệm vụ đánh bom đường sắt
trên cao Cát Linh-Hà Đông đúng vào ngày khánh thành. Do chậm tiến độ
hết lần này đến lần khác, tên này không biết đợi đến bao giờ mới
khánh thành, sốt ruột đi qua hiện trường xem xét, bị giàn giáo và
sắt cây rơi trúng đầu chết thẳng cẳng.
Tên thứ chín chuẩn bị hạ cánh xuống Tân Sơn
Nhất, nhìn xuống thấy xe tải húc máy bay, kiểm soát không lưu mất
tín hiệu, máy bay lòng vòng không hạ cánh. Tên này tưởng máy bay đi
tìm nhà cao tầng để đâm như vụ 11/9 nên sợ quá vỡ tim chết hộc máu.
Tên thứ mười là một nữ khủng bố khét tiếng,
vợ lẽ của Bin Laden. Ả này vừa xuống sân bay Nội Bài, còn đang ngơ
ngác xem bản đồ, thì đã bị bọn buôn người bắt đi, đem sang Trung Quốc
bán, đến nay vẫn biệt vô âm tín.
Bin Laden không chịu nổi quyết định đích thân đưa con trai mới 6 tuổi sang Việt Nam đi học để thông thạo địa bàn, sau này lớn lên sẽ khủng bố đẫm máu. Nhưng mỗi lần họp phụ huynh là một cơn ác mộng đối với hắn. Ngoài học phí trái tuyến, Giáo viên bắt trùm khủng bố phải đóng đủ các loại tiền như quỹ lớp, tiền học thêm, tiền học ngoại ngữ, tiền điều hòa, tiền máy chiếu, tiền báo, tiền bảo hiểm thân thể, tiền bảo hiểm y tế...vv và vv...An-qaeda dù đã gồng mình cũng không đỡ nổi. Cuối cùng Bin Laden buộc phải ôm con tháo chạy về căn cứ, kế hoạch thất bại hoàn toàn.
Bin Laden không chịu nổi quyết định đích thân đưa con trai mới 6 tuổi sang Việt Nam đi học để thông thạo địa bàn, sau này lớn lên sẽ khủng bố đẫm máu. Nhưng mỗi lần họp phụ huynh là một cơn ác mộng đối với hắn. Ngoài học phí trái tuyến, Giáo viên bắt trùm khủng bố phải đóng đủ các loại tiền như quỹ lớp, tiền học thêm, tiền học ngoại ngữ, tiền điều hòa, tiền máy chiếu, tiền báo, tiền bảo hiểm thân thể, tiền bảo hiểm y tế...vv và vv...An-qaeda dù đã gồng mình cũng không đỡ nổi. Cuối cùng Bin Laden buộc phải ôm con tháo chạy về căn cứ, kế hoạch thất bại hoàn toàn.
Trước khi chết, Bin Laden đã thống thiết dặn dò thuộc cấp:" các ngươi hãy tấn công toàn thế giới để trả thù cho ta, nhưng vì sự tồn vong của tổ chức, tuyệt đối không được đụng đến Việt Nam"
Ơn Trời! chúng ta đang sống trong một đất nước an toàn nhất thế giới.
No comments:
Post a Comment