Thứ
Ba, 23/12/2014
Vũ
Thư Hiên
- Đây là một chút kỷ niệm với nhà văn Bùi Ngọc Tấn. Nó được viết ra khi anh còn
sống, không rõ đã được in ở đâu, vào năm nào (tôi quên rồi). Nay tình cờ tìm thấy
nó trong đống lộn xộn những bài viết cũ, bèn đưa lên đây để chia sẻ cùng bè bạn
Facebook trong niềm đau thương tiếc một người đáng quý vừa chia tay chúng ta.
Ở
miền Bắc Việt Nam trong thập niên 60, mọi thứ tin tức đều chậm. Trong tù, tin ở
ngoài lọt vào còn chậm lắm lắm. Tin Bùi Ngọc Tấn bị bắt đến với tôi chậm tới bốn
năm.
Năm
1971, tôi ở nhà tù có tên Trại cải tạo Tân Lập. Trại này nằm trong vùng đồi núi
tỉnh Phú Thọ. Nó gồm vài phân trại, phân trại này cách phân trại kia năm bẩy
cây số, tù chính trị ở lẫn với tù hình sự trong những phòng giam khác nhau. Thỉnh
thoảng người ta lại xây thêm một phân trại mới cho tù từ các trại tạm giam các
địa phương chuyển đến. Không biết mọi năm thế nào, chứ hồi ấy được mùa tù, trại
giam mọc lên như nấm. Ngoài các trại Trung ương trên vùng rừng núi, tỉnh nào
cũng có trại cả. Tỉnh nào chưa có trại riêng, phải gửi tù qua trại khác ở nhờ
thì xấu hỗ.
Ở
trại nào cũng thế, cứ mỗi lần có tù mới là một lần cả trại náo nức. Tù mới đến
là sứ giả của cuộc sống bên ngoài. Không có tù mới thì tù cũ mù tịt, không có
cách nào biết ở bên kia những bức tường trại có chuyện gì xảy ra. Mà khốn nạn,
những tin tức tù mới mang theo thường cũng chẳng mới là bao. Bởi vì trước khi bị
hoặc được chuyển lên trại Trung ương họ có thể nằm trại tạm giam hoặc trại địa
phương từ một đến hai năm. Tin một người chồng chết khi đến chỗ chúng tôi thì vợ
đã kịp tái giá.
Trong
một buổi buổi uống trà lậu với ấm là ca men, chén là đốt nứa, bếp là bát sắt
men rách, một anh tù hình sự đất cảng đang lúc vui chuyện bỗng dưng nhắc tới một
người tù ở trại Thủy Nguyên. Rằng ông này rất chi là đặc biệt, bướng lắm, cứ
ngang xương mà tay đôi với cán bộ. Không cãi to, cứ nhỏ nhẹ, rì rầm, nhưng là
cãi. Mà cán bộ chịu đấy. Không hiểu họ không dám trấn áp, hay vì nể cái gì mà
không trấn áp, chỉ biết họ mặc, muốn cãi sao cũng mặc. Ai đã ở từng ở tù đều biết:
ăn nói với cán bộ không phải thế nào cũng xong, lơ mơ đi cùm liền. Tôi hỏi hình
dáng ông bạn tù ra sao, thì anh tù hình sự nói ông này không cao to cho lắm,nhưng
đậm người, tóc rễ tre, trước kia đâu như là nhà báo hay nhà văn thì phải. Tôi lại
hỏi: vậy cái ông nhà văn hay nhà báo nọ số chẵn hay số lẻ thì anh tù bảo ông ta
số chẵn, nhưng mọi người đều biết đích thực là tội chính trị. Hỏi tên thì người
kể chuyện bảo anh ta không biết. Tôi đồ rằng đó là Bùi Ngọc Tấn. Nhà báo, tóc rễ
tre thì đúng rồi, nhưng cao to thì không phải – Tấn người tầm thước, mập mạp.
Ra tù rồi tôi mới biết mình luận không sai. Tuấn bị bắt sau tôi mấy tháng, vào
đầu năm 1968.
Thời
bấy giờ xã hội miền Bắc Việt Nam giống như một tu viện, với những tôn ti trật tự
không giống ai do một vị chưởng quản khắc nghiệt đặt ra. Trong tu viện này bướng
là một cái tội, mà tội lớn. Người dân chỉ được một cái quyền: ấy là ngoan. Người
ngoan được coi là công dân tốt. Những người bị bắt vì tội bướng bỉnh nhiều lắm.
Tức là, không có một tội tên là như thế trong luật hình sự của nhà nước, tất
nhiên, nhưng người đi tù bắt đầu chỉ bằng sự cãi lại bề trên, là người được coi
như đại diện cho Ðảng và Nhà nước, thì ngay lập tức bị ghi vào sổ đen, bị báo
cáo, bị lập hồ sơ, sau rốt đi tù suốt. Chuyện như thế chẳng còn làm ai ngạc
nhiên.
Ðiều
tôi không hiểu được là Bùi Ngọc Tấn của chúng tôi đâu có được xếp đầu bảng đám
cư dân bướng bỉnh để đến nỗi bị bắt. Anh hiền lành, nho nhã, sống củ mỉ cù mì,
không châm chọc chính quyền, ăn nói cẩn trọng, viết văn thuận chiều, cũng chẳng
ho he nói xấu lãnh tụ hay là bới móc chế độ. Trong những câu chuyện anh em bàn
nhăng bàn cuội anh chỉ gật gù với thái độ tán thưởng, được hiểu là chúng ta như
nhau cả, không có gì khác. Vì thế, ở ngoài nhìn vào Bùi Ngọc Tấn là một công
dân không những bình thường, mà còn là công dân ngoan. Tấn mà cũng rơi vào tù
thì chắc còn khối người phải theo chân anh. Ðiểm mặt các bạn đồng nghiệp không
ngoan với chế độ thì thấy số có khả năng vào tù không phải là ít. Ðó là những
nhà văn nhà báo nếu không giữ được để thốt ra miệng sự bất đồng với mọi thứ đường
lối của Ðảng, thì cũng là loại người hấm hứ quay lưng lại với những đường lối ấy.
Bất đồng về đường lối văn nghệ không thôi thì còn thể tha, chứ với đường lối
chung, với chủ trương lớn của Ðảng mà cũng tỏ ý không bằng lòng thì Ðảng không
tha. Không cần phải có hành động chống đối, chỉ cần có ý nghĩ chống đối thôi đã
đủ để Ðảng trừng trị rồi. Mà ý nghĩ của con người ta khó giữ lắm, giấu mấy thì
giấu, cẩn thận mấy thì cẩn thận, rồi cũng lộ ra, không ở chỗ này thì chỗ kia,
không với người này thì người khác.
Sau
này, qua những tin tức lọt vào tôi mới biết đúng là Bùi Ngọc Tấn đã bị bắt. Những
người ngang cành bứa hơn anh nhiều lại không bị, mới kỳ. Những người ngang ngạnh
không bị bắt có thể là vì họ vừa bị mắng đã nước mắt nước mũi giàn giụa xin
tha. Mà cũng có thể các nhà lãnh đạo toàn năng và toàn quyền thấy bắt thế đủ rồi,
không cần bắt thêm nữa. Lại cũng có thể các vị e ngại làn sóng công phẫn ngấm
ngầm nhưng mạnh mẽ bắt đầu làm xáo động xã hội mà phải bắt, nhưng bắt nhiều quá
cũng không phải đắc sách , mới ngừng. Thôi thì cứ đổ mọi sự không giải thích được
cho cái số. Cho tiện.
Lại
nữa, cũng có thể luận rằng Tấn bị bắt là do chơi thân với Hồng Sĩ, trung tá
Công an, có quan hệ mật thiết với tôi, mà cả tôi lẫn Hồng Sĩ đều là “phần tử
xét lại chống Ðảng”, đều đã bị bắt. Cũng như thế, Hồng Sĩ bị bắt là do chơi
thân với Kỳ Vân. Kỳ Vân bị bắt vì chơi thân với Hoàng Minh Chính. Huy Vân bị bắt
vì chơi thân với Lê Liêm. Vân vân. Dưới triều Lê Duẩn, cái sự giao du thường
tình ở mọi xã hội khác được coi là thứ tiềm ẩn những tai họa cho chế độ. Tôi
còn nhớ hồi ấy nhiều người không dám khai bất cứ ai vào mục bạn bè thân thiết
trong lý lịch (trong bản khai lịch có mục đó). Cứ khai không có bạn thân thiết
nào hết là chắc ăn.
Tôi
kể đầu đuôi câu chuyện chúng tôi bị bắt nó là như thế nào, để giải nghĩa cái xã
hội trong đó chúng tôi sống nó là như thế, ở đó người chẳng có tội tình gì cũng
có thể bị bắt. Chứ tôi không có định kêu oan với ai. Càng không định kêu oan với
mấy ông con giời “có ăn tìm đến, đánh nhau bỏ đi” quen đứng trên đầu nhân quần
để đóng vai phán xét.
Thế
là Bùi Ngọc Tấn của tôi trở thành nhà văn phản động chống chế độ. Không phải bằng
văn chương (chắc chắn là như thế), mà bởi những mối quan hệ bè bạn (nhiều phần
là như thế).
Không phải thế thì còn do cái gì?
Chúng
tôi quen nhau vào đầu thập niên 60, cái thập niên đầy biến động sau cuộc tấn
công vào tệ sùng bái cá nhân của Nikita Khrushev trong Ðại hội lần thứ XX Ðảng
cộng sản Liên Xô, mà hậu quả của nó là làm rung lay tận gốc các quốc gia có đảng
cộng sản cầm quyền. Việt Nam không phải là ngoại lệ. Chống sùng bái cá nhân
chưa hẳn là chống chế độ toàn trị, nhưng cũng là đòn nặng đánh vào nó. Những
nhà lãnh đạo ruột rà với chế độ này hiểu ra hiểm hoạ đó bèn huy động mọi lực lượng
có trong tay để chống lại. Nếu như ở bên Tầu người ta làm đại cách mạng văn hóa
vô sản, thì ở Việt Nam cũng có một cái tương tự, nhưng bớt ồn ào hơn, chúng tôi
gọi nó là “tiểu cách mạng văn hóa vô sản”. Mục tiêu chính của cái việc làm mang
bản chất vô văn hóa này là phản công lại làn sóng yếu ớt đòi dân chủ hóa xã hội.
Nó nhằm vào lớp đảng viên cứng đầu và đám trí thức, xưa nay vốn bị đảng nghi kỵ
(các nhà lãnh đạo thất học bao giờ cũng đinh ninh bị trí thức khinh khi). Trong
cuộc truy lùng phù thuỷ do Lê Duẩn – Lê Ðức Thọ lãnh đạo, chúng tôi, những người
cầm bút do chính đảng cộng sản đào tạo, cũng trở thành con mồi của chúng.
Không
biết khi Bùi Ngọc Tấn trở thành kẻ thù của nhân dân thì anh nghĩ sao, chứ tôi
thì tôi ngao ngán lắm. Tôi tiếc mình đã không làm một cái gì hơn những lời phát
biểu ngang ngược làm đảng lãnh đạo bực mình, để rồi bị bắt một cách lãng nhách.
Thật uổng.
- Mình cũng nghĩ như
thế.
– Bùi Ngọc Tấn nói với tôi khi chúng tôi gặp nhau tại Sài Gòn năm 1985 – Nhưng
nếu làm, thì hồi ấy chúng mình làm được cái gì ?
Chúng
tôi chẳng làm được cái gì hết, trừ những lời nói. Ðành tự an ủi rằng dù sao
chúng tôi cũng đã gióng được một tiếng chuông nho nhỏ, để cho những nhà lãnh đạo
tự thị biết rằng cái sự ngoan ngoãn đi theo đảng không còn như trước nữa, rằng
cái sự đoàn kết dưới cờ đảng trong khối thống nhất không gì phá vỡ nổi chỉ có
giá trị huyền thoại. Và để nhân dân hiểu rằng cần phải tỉnh táo nghĩ bằng cái đầu
của mình, chứ không thể nhất nhất vâng theo đám đầu mục thời hiện đại.
Ðiều
làm tôi mừng là tinh thần Bùi Ngọc Tấn vẫn như xưa, khi anh chưa phải chịu đựng
sáu năm tù không có xét xử. Mái tóc nhiều sợi bạc, mặt nhiều nếp nhăn hằn sâu –
đó là tất cả những gì mà Ðảng anh minh có thể thay đổi trong con người anh.
-
Chúng mình sẽ phải viết về những gì chúng
mình thấy. – Tấn nói – Trách nhiệm đấy,
ông ạ.
– Hoặc đừng cầm bút nữa. – tôi đồng ý với anh.
Tôi
cặm cụi sưu tầm tài liệu cho cuốn sách của tôi. Nó sẽ phải ra đời, một lúc nào
đó.
Tấn
kể cho tôi nghe chuyện đời tù, nói anh ghi chép được khá nhiều cho những sáng
tác tương lai, bây giờ anh đang sắp xếp lại để viết. Nhưng anh than phiền rằng
anh viết chậm, chậm lắm. Và cảm thấy mình bất lực – sự thật ngồn ngộn trước mắt
mà ngòi bút thì ẻo lả, không sinh khí.
Tôi suy tôi ra thì hiểu tâm trạng Tấn. Bất cứ công việc nào cứ bỏ bê một thời gian thì cũng thế cả, bắt đầu lại lóng ngóng lắm. Trong chuyện viết văn còn tồn tại một cái ngáng trở ngòi bút nữa. Là cái sợ. Nó là con đỉa sống dai, bám chắc. Hồi ấy, năm 1985, chưa có gì hứa hẹn cái chết của nó.
Tôi
hình dung ra phòng văn của Tấn. Một căn phòng không quá hai chục thước vuông,
nơi vừa là phòng ăn, vừa là phòng ngủ của cả gia đình – vợ chồng anh và các
cháu. Nơi từ nhiều năm thường xuyên diễn ra những cuộc gặp gỡ ồn ào giữa mấy thế
hệ cầm bút, những cuộc tranh cãi nghệ thuật khi vui vẻ khi khùng điên bên cạnh
giường ngủ của vợ con Tấn, màn đã buông. Nơi Nguyên Hồng lui tới nhiều nhất mỗi
khi trở về vùng đất sinh thành của những nhân vật Bỉ Vỏ, Qua Những Màn Tối, Những
Ngày Thơ Ấu… Nguyên Hồng nhận xét về Tấn :”Thằng
này nó viết dí dỏm ra phết. Cái nhìn của nó cũng thế, tưởng là lờ đờ mà hoay
hoáy, hoay hoáy, phát hiện ra những cái mà người khác bỏ qua, hoặc là không thấy
được. Mình mà có cái chất của nó hồi trẻ thì phải biết!”
Những
kỷ niệm này được Tấn ghi lại một phần không nhiều trong Một Thời Ðể Mất.
Tấn
bắt đầu văn nghiệp bằng nghề phóng viên. Anh làm ở tờ Tiền Phong, một tờ báo của
Ðoàn thanh niên lao động (sau thay đổi tên thành Ðoàn thanh niên cộng sản Hồ
Chí Minh). Anh đi nhiều, viết nhiều. Những bài báo tầm phơ, tất nhiên. Nhưng những
chuyến đi liên miên ấy cho anh chất liệu để viết cái khác – những truyện ngắn,
bút ký. Bạn đọc bắt đầu chú ý tới anh bởi cái nhìn độc đáo, sắc sảo. Anh viết cần
cù, không nhiều, nhưng không nịnh bợ, không tô hồng, cũng không bôi đen, biết
tránh né. Có nghĩa không hoàn toàn là cách viết thời thượng, cũng không phải
cách viết để được khen là tiến bộ, chóng được lên lương, lên chức. Có những tác
phẩm anh viết để đấy, chỉ vài người bạn thân được biết. Mà chúng nào có phải
tác phẩm chửi đảng hoặc bôi đen chế độ đâu, chúng chỉ thực, hoặc quá thực mà
thôi. Không biết anh có bị mất những bản thảo ấy vào tay Công an không? Nếu là
thế, tội anh sẽ nặng thêm.
Bùi
Ngọc Tấn không bỏ bút, đúng như anh nói. Anh cặm cụi viết, và kết quả là hai cuốn
sách đã ra đời: Một Thời Ðể Mất, Những Người Rách Việc… Lần này cũng vậy,
những đề tài vẫn cứ là hiền lành, không chính trị chính em, chỉ là chuyện đời
thường, là những suy ngẫm về số phận và những quan hệ giữa người và người. Tuy
vậy, những cuốn sách hiền lành ấy cũng không thể được xuất bản ba mươi năm trước,
khi Bùi Ngọc Tấn bước chân vào nhà tù. Thời đã khác.
Tôi
sẽ không nói về nội dung những chuyện được ghi lại trong sáng tác của Bùi Ngọc
Tấn. Tự những câu chuyện bình dị được kể bằng giọng la đà, không có ý thuyết phục
ai, chẳng dám dạy bảo ai, nói lên cái nhìn nhân bản, xót xa đối với con người của
tác giả. Sáng tác của Bùi Ngọc Tấn lần đầu tiên đến với bạn đọc hải ngoại là Người Chăn Kiến, được đăng trong một số
tạp chí Diễn Ðàn ở Paris. Số phận của người giám đốc bị bỏ tù oan được miêu tả
một cách dửng dưng có sức mạnh của tiếng thét bất bình. Anh giám đốc cuối cùng
được trả lại tự do, được phục chức, lẽ công bằng có vẻ như đã được lập lại cho
anh ta, nhưng ở lúc lẽ ra anh ta phải vui nhất, sướng nhất, thì anh lại lẳng lặng
chui vào phòng riêng để làm cái công việc khổ sai kỳ cục mà những tên anh chị
lưu manh trong tù bắt anh phải làm, để hạ nhục anh, là đi bắt mấy con kiến và …
chăn chúng. Mặc cho ở ngoài kia người ta liên hoan tưng bừng, anh kiên nhẫn
dùng những tấm danh thiếp chặn đường đi của những con kiến trong cái trò chơi
vô nghĩa của mình. Than ôi, con người bị chà đạp đến đánh mất mình đến như thế
đấy. Ngay cả trong vô thức anh ta không nhận ra anh ta nữa. Người Chăn Kiến là
tiếng kêu cứu cho con người bé nhỏ, con người tội nghiệp, con người dân đen, là
lời nguyền rủa cái quyền lực bất nhân không đếm xỉa đến số phận thần dân nằm dưới
quyền cai trị của nó.
Ðược
viết mấy dòng về bạn mình, trong lúc bạn còn sống, là một niềm vui.
Bùi
Ngọc Tấn gặp rủi, nhưng vượt qua nỗi bất hạnh của mình, anh may mắn được sống tới
hôm nay, để còn có dịp gửi tới các bạn tiếng lòng anh.
Mong
rằng chúng ta sẽ còn nhiều dịp được gặp anh trong những cuốn sách khác, bởi vì
những gì mà thế hệ chúng tôi chứng kiến và nếm trải đáng được viết ra trong
không phải một vài, mà nhiều cuốn sách.
No comments:
Post a Comment