Thursday, May 5, 2011

NHÀ BÁO kiêm NHÀ HOẠT ĐỘNG CHÍNH TRỊ CỘNG SẢN NGUYỄN THƯỢNG LONG MUỐN GÌ ? (Lê Duy San)


Lê Duy San
Apr 30, '11 1:07 AM

Trong bài “ Tìm Mãi Yêu Thương”, sau một vài câu mào đầu, nhà báo kiêm nhà hoạt động chính trị Cộng Sản Nguyễn Thượng Long viết: “Tôi nghĩ rằng đã là người Việt Nam, dù là người chiến thắng hay là kẻ chiến bại, dù ở đâu trên mặt đất này thì ai ai vào ngày tháng đó cũng thở phào và không ít thì nhiều đều có chung cảm hứng yêu thương nhau như vậy”.

Ý nghĩ này chỉ đúng với đồng bào miền Bắc vì họ không còn lo con cái của họ phải “Sinh Bắc Tử Nam” nữa, không còn phải thắt lưng buộc bụng để nuôi quân. Còn đối với đồng bào miền Nam, nhất là những người đang sinh sống tại thành thị thì họ không thể nào có được cảm hứng như vậy, trừ những thành phần thân Cộng hay Việt Cộng nằm vùng, vì cả một tương lai đen tối đang chụp lên đầu họ ngay sau khi cánh cổng sắt của dinh Dộc Lập bị xe tăng của Việt Cộng dưới lốt quân đội Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam húc sập.

Tôi cũng không đồng ý với ông khi ông nêu lên một loạt những câu hỏi tại sao như:
- Tại sao lại phải “Đào tận gốc, trốc tận rễ” đám Trí – Phú – Địa – Hào… rồi bây giờ lại gọi đó mới chính là nguyên khí của đất nước !
- Tại sao sau CCRĐ, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã phải thay mặt Đảng thanh minh trước quốc dân đồng bào rằng : Một Đảng biết nhận ra khuyết điểm của mình, Đảng đó còn có thể tiến bộ, rồi ông lặng lẽ rút khăn tay lau nước mắt. ( !?).
- Tại sao lại phải cải tạo thực ra là đánh sập công thương nghiệp tư bản tư doanh tới 2 lần (Miền Bắc sau năm 1954 – Miền Nam sau 30/4/1975). Sau 1986 đến nay lại phải làm lại gần như từ đầu.
- Tại sao lại phải mở ra các “Pháp trường trắng” trong vụ đàn áp nhân văn giai phẩm và xét lại chống Đảng. Pháp trường trắng là : “Nơi không có đầu rơi, không có máu chảy, nhưng có người chết” – (Nguyễn Tuân). Thời gian và năm tháng đã trôi qua đã đủ để minh oan cho những con người tài hoa, dũng cảm và trung thực đó. Đến nay trên thực tế không ít người trong họ đã được vinh danh trở lại thì hỡi ôi người còn, người mất, người đang sống nhưng phải sống đời sống thực vật, cỏ cây, người tha hương biệt xứ mãi mãi ôm theo những kí ức đầy ám ảnh nặng nề, tại sao lại phải làm như thế ?
-Tại sao sau ngày 30/4/1975 ngày con Lạc ở miền Bắc chiến thắng cháu Hồng ở miền Nam, người chiến thắng không thực lòng hoà hợp, hoà giải mà lại tạo ra những thương tổn không đáng có trong lòng những kẻ bại trận. Những ngày tháng tù đầy, cải tạo và phân biệt đối xử với quân nhân, viên chức chính quyền cũ và vợ con gia đình họ đến nay vẫn là những kí ức đầy hãi hùng. Vì những hãi hùng này mà ngày đó hàng triệu người con đất Việt phải liều thân bỏ xứ ra đi, mong kiếm tìm một vận hội mới. Người chiến thắng không chỉ làm ngơ mà còn không hiếm những kẻ trục lợi dựa trên cuộc tháo chạy kinh hoàng diễn ra trong nhiều năm đã làm biết bao gia đình tan nát, bao nhiêu người phải chết trong tuyệt vọng, phải khuynh gia bại sản, phải nhơ nhuốc vì hải tặc, phải hoài thân trong bụng cá, phải bỏ xác trên đảo hoang. Người sống sót không mấy ai tránh khỏi những sang chấn tinh thần không dễ bình phục.

Là một nhà báo Cộng Sản và cũng là một nhà hoạt động chính trị, như chính ông đã tự nhận, dưới chế độ Cộng Sản, ông thừa hiểu thế nào là “Đấu Tranh Giai Cấp”, thế nào là “Chuyên Chính Vô Sản”, thế nào là “Bạo Lực Cách Mạng” vậy mà ông cũng không biết TẠI SAO thì kể cũng lạ !

Ông viết rằng: “Chưa người Việt Nam nào đã quên Tuyên Bố Thượng Hải ngày 28 /2 /1972. Đó là cuộc mặc cả trên lưng người Việt Nam ở cả 2 miền của Hoa Thịnh Đốn và Trung Nam Hải, là cú “Đi Đêm” đầy tai tiếng giữa Nixon và Mao”. Và ông viết tiếp: “Đặc biệt là sau khi Hội Nghị Ba Lê được các bên ký kết, Mỹ chính thức bước ra khỏi cuộc chiến, bỏ rơi Việt Nam Cộng Hoà, Mỹ không chỉ có lỗi với đồng minh chiến lược của mình, Mỹ có lỗi với cả dân tộc Việt Nam khi dửng dưng, ngoảnh mặt đi để Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa phần lãnh thổ thiêng liêng của Việt Nam (1974) và từ đó cho tới ngày 30 / 4 / 1975 trong tiếng gầm thét của cỗ máy chiến tranh trong tay người Việt Nam, chỉ có người Việt Nam chúng tôi ở 2 bên là ngã xuống trong cuộc lao vào nhau, chém giết nhau, thanh toán nhau chí mạng chứ đâu có người Mỹ”.

Sao ông chạy tội cho bọn đầu sỏ Cộng Sản Hà Nội khéo thế? Mỹ nó không giúp VNCH được nữa thì chúng bỏ. Chính bọn lãnh đạo Cộng Sản Hà Nội của ông còn dửng dưng ngoảnh mặt đi coi như không thấy, không biết thì tại sao ông lại đi trách bọn Mỹ ? Việt Nam mất cả chục ngàn cây số vuông biên giới cũng như cả trăm ngàn cây số vuông lãnh hải, Việt Nam mất Hoàng Sa, Trường Sa là do Phạm Văn Đồng đã ký vào ngày 14/9/1958 và Hiệp Định Phân Định Vịnh Bắc Bộ mà bọn lãnh đạo Hà Nội của ông đã ký vào năm 2000 để nhượng thêm Biển Đông cho Trung Cộng sao ông không tránh móc chúng mà lại đi trách móc bọn Mỹ là người dưng nước lã?

Ông viết: “ (Nếu) Sau hiệp nghị Giơnevơ 1954, phía Bắc vĩ tuyến 17 sẽ là những người dân miền Nam họ sẽ sống với Đảng cộng sản. Đảng sẽ dúi vào tay họ khẩu AK47 được sản xuất từ Liên Xô. Nam vĩ tuyến 17 sẽ là những người dân của miền Bắc. Họ sẽ sống với những người quốc gia. Trong tay họ là những khẩu AR15 được sản xuất ở Hoa Kỳ hay ở Tenavip. Điều gì sẽ xảy ra đây? Lịch sử sẽ phải viết khác đi chăng ? Tôi nghĩ rằng không thể. Người miền Nam mà sống ở miền Bắc cũng sẽ biết thế nào là đấu tố trong cải cách ruộng đất, thế nào là :
“Mang bục công an đặt giữa trái tim người,
Bắt tình cảm ngược xuôi theo luật đi đường nhà nước”
(Lê Đạt)
sẽ phải thắt lưng buộc bụng, phải làm viêc bằng 2 để xây dựng chủ nghĩa xã hội, vẫn phải dốc sức để “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Nguỵ nhào” như lời kêu gọi của ông Hồ Chí Minh. Người miền Bắc sống ở miền Nam cũng làm sao mà tránh khỏi những ngày quân trường Thủ Đức, có học hành chút ít như trang lứa chúng tôi tránh sao khỏi những ngày võ bị Đà Lạt !

Đúng, nhưng nói rằng: “Rồi tất cả cũng phải dốc sức để “Bắc Tiến”, để “Lấp sông Bến Hải !”, dốc sức để “Kéo dài biên giới Hoa Kỳ đến vĩ tuyến 17” như lời kêu gọi của ông Ngô Đình Diệm…” thì qủa là qúa cường điệu và lộng ngôn. Ông căn cứ vào đâu mà bảo rằng ông Ngô Đình Diệm nói như vậy hay sẽ nói như vậy ? Chính vì ông Ngô Đình Diệm không muốn cho người Mỹ đem quân vào VN để diệt bọn Việt Cộng gian ác của các ông nên đã bị người Mỹ dùng tiền mua chuộc một số tướng lãnh VNCH bất hảo giết.

Rồi ông kết luận: Và nếu như lịch sử lại có một kết cục ngược lại, ngày 30 /4 / 1975 lại kết thúc chiến tranh ở Hà Nội ! thì liệu người dân Miền Bắc có thoát được những cuộc tập trung cải tạo để tẩy não như ngày nào ông Diệm “Tố Cộng”, lê máy chém đi lấy đầu cộng sản theo Luật 10/ 59 ! Vậy là bi kịch vẫn đến với dân tộc chúng ta như một thứ tiền định “.

Trời! Sao ông lại có thể “ suy bụng ta ra bụng người” mà kết luận như vậy? Sao ông không chịu “động não” một chút ?

1/ Người Quốc Gia là người Quốc Gia. Người Cộng Sản là người Cộng Sản. Chế độ miền Nam tuy không được hoàn toàn tự do dân chủ như các chế độ dân chủ tiền tiến Tây Phương nhưng cũng không độc tài, dã man và khát máu như chế độ Cộng Sản miền Bắc của ông. Ông không thể dùng cái đầu óc Cộng Sản của các ông mà suy diễn ra cái đầu óc của người Quốc Gia cũng như vậy.

2/ Đảng Cần Lao Nhân Vị của Ngô Đình Diện hay Đảng Dân Chủ của Nguyễn Văn Thiệu dù có độc ác hay tàn bạo tới đâu cũng không thể nào bằng đảng Cộng Sản của các ông.
Ông thừa hiểu rằng người Cộng Sản các ông chủ trương Tam Vô: vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo. Còn người quốc gia chúng tôi chủ trương ngược lại: có gia đình, có tổ quốc, có tôn giáo. Người Cộng Sản các ông chủ trương “thà giết lầm hơn tha lầm” Còn người Quốc Gia chúng tôi chủ trương ngược lại: “thà tha lầm hơn giết lầm”.

3/ Về giáo dục, người Cộng Sản các ông chủ trương lấy học thuyết Mác Lê làm làm căn bản và áp đặt chủ nghĩa Duy Vật, một chủ nghĩa vô luân, vô đạo đức để đào tạo con người. Còn chính sách giáo dục của người Quốc gia chúng tôi chủ trương nhân bản và khai phóng, đặt trên căn bản Nhân Trị Chủ Nghĩa, lấy Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí và Tín làm đầu nhằm phát triển toàn diện con người trong chiều hướng tốt. Người dân miền Nam không có được chính quyền miền Nam nhồi sọ thù hận nhân dân miền Bắc như nhân dân miền Bắc đã được bọn Việt Cộng Hà Nội nhồi sọ sự thù hận nhân dân miền Nam.

Bởi vậy có thể nói rằng kết luận của ông hoàn toàn sai. Và nếu ngày 30/4/75, kết thúc chiến tranh ở Hà Nội nghĩa là người miền Nam (người Quốc Gia) thắng trận, chắc chắn không hề có chuyện tập trung cải tạo để tẩy não như ngày nào ông Diệm “Tố Cộng”, lê máy chém đi lấy đầu cộng sản theo Luật 10/ 59 như ông Nguyễn Thượng Long viết. Phải nói là ông đã tưởng tượng mới đúng vì thử hỏi máy chém dưới thời ông Diệm đã chém được bao nhiêu cái đầu Việt Cộng, nhưng nội cái vụ Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc thì sách sử đã ghi rỏ trên một trăm ngàn người dân vô tội miền Bắc đã bị giết chết một cách dã man và tàn bạo.

Ông viết tiếp: Tại sao sau ngày 30/4/1975 ngày con Lạc ở miền Bắc chiến thắng cháu Hồng ở miền Nam, người chiến thắng không thực lòng hoà hợp, hoà giải mà lại tạo ra những thương tổn không đáng có trong lòng những kẻ bại trận. Những ngày tháng tù đầy, cải tạo và phân biệt đối xử với quân nhân, viên chức chính quyền cũ và vợ con gia đình họ đến nay vẫn là những kí ức đầy hãi hùng. Vì những hãi hùng này mà ngày đó hàng triệu người con đất Việt phải liều thân bỏ xứ ra đi, mong kiếm tìm một vận hội mới. Người chiến thắng không chỉ làm ngơ mà còn không hiếm những kẻ trục lợi dựa trên cuộc tháo chạy kinh hoàng diễn ra trong nhiều năm đã làm biết bao gia đình tan nát, bao nhiêu người phải chết trong tuyệt vọng, phải khuynh gia bại sản, phải nhơ nhuốc vì hải tặc, phải hoài thân trong bụng cá, phải bỏ xác trên đảo hoang. Người sống sót không mấy ai tránh khỏi những sang chấn tinh thần không dễ bình phục”.

Đến đây thì ta đã hiểu mục đích của Nhà Báo Nguyễn Thượng Long kiêm Nhà Hoạt Động Chính Trị của Cộng Sản Hà Nội muốn gì. Ông muốn chúng ta quên quá khứ, quên hận thù để Hoà Hợp Hoà Giải với bọn Cộng Sản Hà Nội.
Nhưng chúng ta làm sao có thể Hoà Hợp Hoà Giải khi mà bọn lãnh đạo Hà Nội vẫn bấu víu vào Chủ Nghĩa Mác Lê? Làm sao chúng ta có thể Hoà Hợp Hòa Giải khi mà bọn lãnh Đạo Hà Nội vẫn chưa từ bỏ độc quyền cai trị? Làm sao chúng ta có thể Hoà Hợp Hoà giải được khi mà bọn lãnh đạo Hà Nội vẫn chưa chịu chấp nhận đa nguyên, đa đảng?
Làm sao chúng ta có thể Hoà Hợp, Hoà Giải với bọn bán nước?
Xin đừng mơ tưởng.

30/4/2011

--------------------------------

HOÀI NIỆM 30 -4 : TÌM MÃI YÊU THƯƠNG    -  Nguyễn Thượng Long   -  22-4-2011

Hoài niệm 30 – 4: Tìm mãi yêu thương   -   Nguyễn Thượng Long   -   Thứ Sáu, 22/04/2011

.
.
.

No comments: