Thursday, February 19, 2009

ÂM MƯU VĂN HOÁ ĐỎ

ÂM MƯU VĂN HÓA ĐỎ
Đinh Lâm Thanh
Cập nhật ngày 17/02/2009
http://www.netsecu.net/HVHNVTD/main.php?div=kgMN32ZmR3EZa33pCK6fW&idm=0&str=mmPCwLYwqaqOyHz9jnprn&ids=31&elc=WDEFT73xgjPG6SwNMYSPY&ida=21&idv=BMtfRcQpTefYQ17zrynmC

Đối với những người đã nghiên cứu qua thuyết Marx-Lênin hoặc bất cứ ai từng sống dưới chế độ cộng sản thì những âm mưu văn hóa đỏ trình bày trong bài viết nầy không có gì mới lạ. Ngược lại với giới trẻ thuộc thế hệ 1,5 và 2 lớn lên hoặc sinh trưởng ở hải ngoại, chắc chắn đây là những vấn đề chưa được nghe đến. Tôi nghĩ vậy vì gia đình nào vừa đặt chân đến vùng đất tự do, cha mẹ phải dành trọn thời giờ để làm lại cuộc đời và lo tương lai cho con cháu. Nhưng rất tiếc, một số lớn bậc phụ huynh đã lơ là bổn phận giáo dục hoặc dành rất ít thời gian để hướng dẫn thế hệ đi sau về phương diện văn hóa cũng như chính trị. Đây là bài học đau lòng mà ngày hôm nay thế hệ thứ nhất phải nhận lấy những hậu quả không mấy tốt đẹp khi một số thanh niên thuộc thành phần trẻ thế hệ 1, 5 và 2 trở lại chống đối cha mẹ mình Các bạn trẻ hải ngoại được cha mẹ, gia đình và xã hội nuông chiều trong những môi trường quá tự do, khi thành công thì quên hẳn nguồn gốc rồi tự cao tự đại, trở mặt miệt thị đấng sinh thành cũng như các bậc chú bác là thành phần ít học, sống bám vào trợ cấp, tranh đấu hung hăng, chống cộng một cách điên cuồng…làm ô danh cộng đồng và xấu hổ cho lớp trẻ !
Lý do nào đã đưa đến tình trạng nầy ? Trước khi đi vào chi tiết xin tất cả hãy ghi nhận một thực tế : Giới trẻ tại Âu-Mỹ sống dưới chế độ tự do, được hấp thụ một nền văn hóa nhân bản nhưng thành phần nầy lại ăn phải bã văn hóa đỏ của cộng sản mà vẫn không hay biết. Có thể vì giới trẻ không có nhiều thời gian để sống chung với gia đình hoặc cha mẹ quá bận rộn công ăn việc làm rồi lơ là trong vấn đề chăm sóc con cái. Đừng quên rằng, gia đình chính là môi trường cần thiết để gặp gở, tạo thông cảm, trao đổi, học hỏi và chuyện trò thân mật với nhau, giữa cha mẹ, anh em, họ hàng thân thuộc. Ngoài ra còn lý do chính cũng nên nói ra, là một số cha mẹ bị mặc cảm thua kém con cháu nên thường tránh né đề cập đến những kinh nghiệm hiểu biết của mình hoặc những suy tư thời cuộc, lý do tranh đấu và tương lai của đất nước. Chính điều nầy càng tạo thêm hoặc đào sâu những cái hố ngăn cách về quan niệm sống, tinh thần đạo lý cũng như chính trị giữa hai lớp tuổi già với trẻ hay nói đúng hơn, giữa cũ và mới.
Trường học, thư viện, hội đoàn, câu lạc bộ, các tổ chức văn hóa nghệ thuật là những môi trường hữu hiệu để đào tạo và phát triển con người nhất là giới trẻ Việt Nam ở hải ngoại. Cộng sản đã lợi dụng nơi đây để tuyên truyền, mua chuộc, biến thành lò cấy và trồng người ngắn hạn qua chương trình kiều vận của chúng. Thành phần trẻ là cái đích mà Hà Nội nhắm vào, chúng không từ một phương tiện gì, từ tình cảm, tiền bạc cho đến những hứa hẹn suông. Ngoài ra Hà nội còn xử dụng thủ đoạn hăm dọa khi một thành phần trẻ nào đó bị ‘dính chàm’ do cái bẫy giăng sẵn về tiền bạc, trai gái hoặc tội phạm…Chúng chụp ngay cơ hội để buộc con mồi phải thi hành các chỉ thị thâm độc của chúng. Cái đểu của cộng sản là lợi dụng thành phần thuộc thế hệ 1,5 và 2 hải ngoại bằng cách đánh vào tâm lý thanh niên, khơi động lòng yêu nước, nghĩa đồng bào và tinh thần hăng say phục vụ bất vụ lợi để biến thành phần nầy trở một lực lượng vừa chống lại cha ông, chú bác, anh em và cộng đồng bằng hình thức nầy hay hình thức khác. Mục đích chính của cộng sản là nhuộm đỏ những con thiêu thân trẻ nhẹ dạ ở hải ngoại để mai kia xử dụng thành phần thay thế lớp già là những người đã kiên trì chống chế độ chúng từ ba mươi bốn năm qua.
Để thực hiện mưu đồ thu gọn cộng đồng người Việt trong thời gian sắp đến, nghĩa là sau khi thế hệ thứ nhất hết khả năng tranh đấu hoặc đến tuổi phải rủ nhau về chầu ông bà, đảng cộng sản đã và đang thi hành một kế hoạch chuẩn bị đưa thành phần thuộc giới đỏ lên thay thế, lãnh đạo cộng đồng để thi hành âm mưu hòa giải hòa hợp, nghĩa là đem nguyên cộng đồng người Việt tỵ nạn dâng cho đảng. Một đội ngũ hùng hậu được tung ra, ngoài cán bộ tuyên truyền đội lốt ngoại giao, các tay nằm vùng, những văn nghệ sĩ đầu đỏ ba xu, bọn cò mồi ăn lương tháng, Hà nội còn gởi hằng trăm ngàn ‘rắn con’ là những du sinh ra nước ngoài để chiêu dụ thành phần trẻ hải ngoại nhất là sinh viên học sinh trong các trường trung cũng như đại học. Đám du sinh nầy được huấn luyện kỹ thuật tuyên truyền, nói như vẹm, miệng tráo trở như rắn và nếu cần, chúng xử dụng luôn tình cảm cá nhân để thuyết phục thành phần nai tơ hải ngoại.
Nhiệm vụ chính của đám rắn con nầy : Một, chiêu dụ lớp trẻ hải ngoại phản bội cha ông để quay về bắt tay hòa giải hòa hợp với cộng sản theo chương trình kiều vận. Hai, kiếm vợ kiếm chồng xứ ngoài, tìm nơi nương tựa cho bản thân và gia đình sau nầy, đồng thời thi hành lệnh Hà nội bằng cách cấy người, xâm nhập vào ngay trong tập thể cộng đồng người Việt tỵ nạn bằng hình thức hôn nhân. Điều nầy không lạ vì có một ít gia đình chống cộng ở hải ngoại nhưng sau ngày thành sui gia với cán bộ đỏ thì tự nhiên đổi ngay thái độ, né tránh hoặc ngang nhiên chống lại cộng đồng. Họ được ‘đổi đời’ lần thứ hai nhờ bám vào cộng sản, chỉ trong một sớm một chiều đã lên ngay chức thông gia, ngang hàng với quan quyền chế độ đỏ, đồng thời trở nên giàu có với số ‘hồi môn’ ân huệ do sui gia tặng dưới hình thức mua dâu mua rể !
Tôi không ngạc nhiên khi một số bạn trẻ hải ngoại ra mặt chống lại cha ông mình vì thành phần trẻ hải ngoại vô tình hoặc thiếu thông tin và giáo dục chính trị, nên chỉ thấy ‘cái hay cái đẹp’ của chế độ cộng sản qua xảo quyệt tuyên truyền của những tay cộng sản, để rồi ngang bướng chống lại các đấng sinh thành và miệt thị chương trình tranh đấu của cộng đồng nhằm giải thể chế độ cộng sản.

Bài viết ‘Âm Mưu Văn Hóa Đỏ’ không ngoài mục đích gởi đến giới trẻ hải ngoại thuộc thế hệ 1,5 và 2 :
Cộng sản nhân danh thành phần nông công để cướp chính quyền từ chế độ quân chủ Nga và bành trướng chủ nghĩa vô sản nhằm mưu đồ nhuộm đỏ nhân loại. Cướp được nơi nào cộng sản xóa ngay nền văn hóa truyền thống đồng thời thay thế bằng một ‘quái thai văn hóa’, mục đích chính là gột rửa, tẩy xóa tính chất nhân bản – hay gọi là văn hóa tự do - tốt đẹp của con người. Đó chính là đường lối cai trị đất nước và phục vụ quyền lợi riêng tư của đảng cộng sản. Văn hoá vô sản chính là phương tiện nhồi sọ con người nhằm ‘thần tượng hóa đảng’ cũng như ca tụng ‘lãnh tụ đỏ’ của chúng, đồng thời đây cũng là vũ khí tinh thần để bảo vệ chế độ của chúng. Ngoài ra, văn hóa đỏ còn chủ trương ‘ngu muội hóa’ và ‘bần cùng hóa’ con người mà trong quá khứ cộng sản đã dùng tất cả phương tiện nhằm đưa cả dân tộc đến tận cùng ngu dốt và nghèo đói. Người dân dưới chế độ cộng sản, một khi đã dốt mà còn đói nữa thì chắc chắn sẽ trở thành con vật, không biết gì hơn là phải ngoan ngoãn phục tùng nhà nước để được phân phối thực phẩm Như vậy chủ trương cộng sản là dùng bao tử để trị dân, tức là hình thức khốn nạn của một giống súc vật man ri mọi rợ, xử dụng miếng ăn để sai khiến con người ! Đây chính là âm mưu đen tối, thâm độc và vô nhân đạo của chủ nghĩa cộng sản mà ‘văn hóa đỏ’ đóng một vai trò tối quan trọng trong đời sống hằng ngày của người dân dưới chế độ của chúng.
Nhưng rồi từ chủ nghĩa cho đến các tập đoàn cầm quyền cộng sản đều bị thành phần bị trị cũng như toàn thể thế giới tự do khinh tởm, tẩy chay và hạ bệ. Liên Sô cũng như các xứ Đông Âu đã thẳng tay liệng thuyết Marx-Lenin vào sọt rác và lật đổ bọn cầm quyền qua những cuộc cách mạng xanh trong thế kỷ vừa qua. Thế giới ngày nay chỉ còn lại bốn tập đoàn lì lợm, vẫn ngoan cố dùng kẽm gai súng đạn làm phương tiện duy trì quyền lực để bảo vệ vĩnh viễn ngai vàng của chúng. Trong đó đảng cộng sản Việt Nam là tập đoàn ù lì nhất, khốn nạn nhất, tham nhũng nhất và thâm độc nhất đang dẫn đầu bọn cộng sản thế giới ! Giới trẻ cần phải ghi nhận một điều, tất cả tập đoàn cộng sản ngày nay không còn núp bóng danh từ vô sản cũng như dựa vào thành phần nông công để cai trị và vinh thân phì gia, mà chúng lợi dụng cái vỏ của đảng làm thành trì bảo vệ ngai vàng, tài sản và dòng họ của chúng. Như vậy bốn chữ ‘chuyên chính vô sản’ đã lỗi thời, thành phần nông dân thợ thuyền ngày nay trở thành nạn nhân hàng đầu của chế độ cộng sản : Chính giới vô sản bị bọn tỷ phú đỏ bóc lột đến tận cùng xương tủy, điều nầy không lạ gì, giới thợ thuyền nông dân là thành phần lao động căn bản của xã hội nhưng lại nghèo đói nhất trong cái thiên đường cộng sản lạc hậu và khốn nạn nhất của nhân loại. Các thành phần nầy phải lệ thuộc, sống bám vào các điều kiện của nhà nước, bán mồ hôi, đổi máu để kiếm bữa cơm bữa cháo qua ngày. Vậy, tính từ giới lãnh đạo xuống đến đảng viên của Việt cộng, Tàu cộng, Hàn cộng cũng như Cuba cộng đều là những tay tỷ phú, thì những chữ ‘chủ nghĩa vô sản’, ‘văn hóa vô sản’ là những danh từ bịp bợm do chúng đẻ ra cũng hoàn toàn lỗi thời, cần phải đổi thành ‘tư bản đỏ’ và ‘văn hóa đỏ’ thì đúng và chính xác.
Như đã trình bày ở phần trên, cộng sản lợi dụng giới ‘vô sản’ để kích động, gây căm thù và xúi giục thành phần nông công đứng lên chống lại chế độ quân chủ thời đó. Nhưng trong cái vỏ ‘vô sản’ mị dân đó lại gồm có ba cái ‘vô’, chủ trương đi ngược với luân thường đạo lý con người và văn minh tiến bộ xã hội : Đó là vô gia đình, vô tổ quốc và vô tôn giáo…là những âm mưu để tiêu diệt tình cảm gia đình, tình yêu tổ quốc và niềm tin tôn giáo, nhằm biến con người thành một sinh vật vô tri giác do đảng sinh ra và chỉ biết phụng sự đảng !

1.Gia đình là đơn vị căn bản và tối cần thiết để đào tạo và giáo dục con người trở thành những công dân hữu ích cho xã hội và đất nước. Một xã hội vô gia đình, theo chủ trương của cộng sản, chẳng khác gì một đơn vị sản xuất, nơi mà trẻ con sinh ra được huấn luyện để thành những cái máy nhằm để phục vụ đảng như tổ chức loài ong, loài kiến…Như vậy con người dưới xã hội chủ nghĩa đã biến thành một loại sinh vật không nguồn gốc, không tình cảm, không lý trí, suốt đời phải lao động để được phân phối khẩu phần ăn theo khả năng làm việc. Có thể nói rằng cộng sản xem gia đình như một ‘xưởng đẻ’ nhỏ để sản xuất con người theo tiêu chuẩn và kế hoạch của nhà nước, cha mẹ chỉ có bổn phận sinh con, nuôi ăn từ lúc mới sinh đến khi biết đi biết nói. Tới tuổi cắp sách đến trường thì phải dâng con cho đảng để đảng giáo dục và huấn luyện trong các đội nhi đồng, thiếu niên cờ đỏ, đoàn thanh niên lao động. Nếu lý lịch tốt thuộc thành phần con cháu cán bộ, gia đình tử sĩ hay có công với chúng thì được cân nhắc vào đảng, bằng không, sẽ bị liệt vào hạng công dân thứ yếu, thuộc thành phần bị trị, là sâu bọ của xã hội và cuối cùng nhà nước tập trung thành một lực lượng để bán ra xứ ngoài làm nô lệ lao động và nô lệ tình dục.
Theo tinh thần của nền văn hóa nhân bản thì cha mẹ giữ một vai trò quan trọng trong việc giáo dục con cháu. Gia đình chính là lớp học đầu tiên, nơi khai trí bằng bài vở lòng ‘tiên học lễ hậu học văn’ từ lúc đứa trẻ vừa biết nói. Khi vừa đủ trí khôn con cái cũng được chính gia đình giáo dục tiếp về ‘công dung ngôn hạnh’ và ‘trung hiếu lễ nghĩa’ để tạo cho lớp trẻ phải biết bổn phận với quê hương tổ quốc, đạo hiếu thảo với cha mẹ, đạo xử thế với đồng bào và đạo làm người với Trời Đất. Chủ trương vô gia đình chính là mục đích mà cộng sản muốn xóa bỏ công lao sinh thành và nuôi dưởng của cha mẹ đồng nhồi sọ lớp trẻ chối bỏ trách nhiện và bổn phận đối với gia đình, quên người thân để trở thành những con thiêu thân chỉ biết tuân lệnh, phụng sự, sống và chết cho đảng. Chủ trương nầy cũng không ngoài âm mưu tách rời liên hệ máu mủ và tình cảm gia đình giữa cha mẹ anh em, vợ chồng con cái, người thân ruột thịt, để con cái sinh ra trở thành những đứa trẻ vô thừa nhận xem bậc sinh thành, người thân như kẻ thù nghịch. Như vậy có thể kết luận, con người sinh ra dưới chế độ cộng sản là những con vật do đảng sinh ra, giáo dục, kiểm soát từng cá nhân một từ tư tưởng, hành động, tình cảm cho đến cuộc sống hằng ngày như ăn ngủ, học hành, làm việc, tiếp xúc, giao tế, cưới vợ gã chồng, đau ốm, sống chết đều do nhà nước an bài.
Cộng sản thay gia đình giáo dục gì cho trẻ thơ ? Ngay từ ngày cắp sách đến trường chúng đã nhồi vào trí óc non dại những bài học nói láo rập theo lối tuyên truyền của cộng sản, phản bội bằng cách theo dõi hành động, nghe ngóng lời ăn tiếng nói của cha mẹ để báo cáo với cô giáo, thù hận đối với quân dân cán chính VNCH, chém giết những ai chống lại đảng và nhà nước và nặc mùi sắt máu phải tranh đấu đến giọt máu cuối cùng ! Chúng còn dạy cho trẻ con mới lọt lòng mẹ đã biết căm thù tư bản và chính thể Việt Nam Cộng Hòa cũ đồng thời đem già Hồ ra so sánh và bôi nhọ từ Chúa đến Phật. Tôi vắn tắt vài chuyện nhỏ để biếu cho thành phần trẻ theo cộng sản cũng như những tên chủ trương hòa giải hòa hợp với Hà nội. Đây là những chuyện thật được in ra trong các sách giáo khoa và truyện bằng hình vẽ dành cho trẻ em, ví dụ :
- Bài toán cọng trừ cho các lớp nhỏ tiểu học : Có 5 thằng ngụy đi vào làng cướp của hiếp người, quân ta anh dũng bắn hạ một lượt 4 thằng. Vậy còn mấy thằng chạy thoát ?
- Truyện bằng tranh dành cho các lớp mẫu giáo : Cô giáo đưa ra một truyện vẽ bằng bốn bức họa và giải nghĩa rằng, không có Chúa cũng không có Phật nào cả mà chỉ có bác Hồ vĩ đại của các cháu mà thôi. Chính bác Hồ đem lại cơm ăn áo mặc cho các cháu. Bây giờ các cháu nhắm mắt lại xin Chúa xin Phật cho các cháu kẹo xem thử có đứa nào cho không ? Nếu không, thì bây giờ các em nhắm mắt và xin Bác Hồ thì bác Hồ sẽ cho ngay ! Thế là kẹo bánh được liệng vào từ các cửa sổ !
- Nhồi sọ trẻ con ngay từ lúc biết đánh vần : Trong việc đánh Mỹ cứu nước, các chị nông dân miền Bắc đã dùng súng trường bắn rơi hàng ngàn chiếc máy bay thả bom B52 của Mỹ Ngụy và trẻ chăn trâu thì dùng ná cao su hạ hàng vạn máy bay lên thẳng của địch !
- Tuyên truyền láo khoét gây căm thù cho dân chúng miền Bắc : Thằng Ngô Đình Diệm kéo cái máy chém đi khắp miền Nam, hằng ngày nó đã chém đầu hàng ngàn quân dân anh hùng của chúng ta ! Bài học sau cùng nầy chúng vẫn còn đem ra giảng dạy trong thời kỳ đầu cho những người đi tù cải tạo !
Đó có phải là những bài học vở lòng rất ‘đạo đức’ và ‘văn hóa’ để dạy cho trẻ con tại Việt Nam ngay khi chúng vừa cắp sách đến trường ! Ngày nay, đối với thành phần ngây thơ hải ngoại thì những chuyện lố bịch nầy có lẽ cũng không thể đem ra thuyết phục, chúng đổi chiến lược bằng những trò xảo thuật kín đáo qua hình thức ca tụng công lao đảng vì dân vì nước đồng thời tráo trở, biến tên tội đồ thành cha gia dân tộc, không ngoài mục đích níu kéo lòng ngưỡng mộ của thành phần trẻ và những người nhẹ dạ, mục đích đánh lận con đen, kêu gọi bắt tay hòa giải hòa hợp và gởi tiền về xây dựng đất nước.
Không có gia đình thì không còn xã hội, ý tôi muốn nói là một xã hội có tôn tri trật tự, thấm nhuần đạo đức và mang nặng tính nhân bản. Một khi không còn gia đình và xã hội, con người sẽ mắt hẳn nguồn gốc đạo lý và căn nguyên hướng thiện mà Trời đã ban sẵn cho mỗi người khi mới lọt lòng mẹ. Cái gốc con người khi vừa sinh ra bao giờ cũng tốt, chỉ có xã hội xấu mới tạo ra con người xấu. Thử tính xem những trẻ con xuất thân trong hoàn cảnh thiếu mái ấm gia đình, không tình thương cha mẹ, không người chăm sóc dạy dỗ, thiếu giáo dục nhà trường thì đại đa số trở nên tội phạm của xã hội. Vậy gia đình là gốc của con người, là cái nôi của đạo lý và là môi trường giáo dục con người từ lúc mở mắt chào đời đến lúc trưởng thành khôn lớn. Chỉ có cộng sản mới chủ trương vô gia đình, nghĩa là diệt bỏ tình thân ruột thịt để con người không còn bận bịu tình cảm riêng tư. Điều nầy chứng minh trẻ con sinh ra dưới chế độ cộng sản không có con tim và khối óc, lớn lên thành những người mang dòng máu lạnh, sẵn sàng bán đứng cha mẹ anh chị em mình để trở nên đảng viên cuồng tín, sặc mùi tranh đấu và sẵn sàng biến thành con thiêu thân trọn đời hiến dâng cho đảng.
Trước đà tiến bộ của nhân loại cũng như sự phát triển về truyền thông, cộng sản Việt Nam không dám ngang nhiên tuyên truyền như trước kia ba cái ‘vô’ khốn nạn của chúng, nhưng chúng vẫn âm thầm tráo trở, đặt lên hàng đầu ba âm mưu diệt gia đình, tổ quốc cũng như tôn giáo trong lề lối cai trị của chúng. Hậu quả của chủ trương ‘vô gia đình’ có nghĩa là biến xã hội thành một tập thể thiếu giáo dục, do đó Việt Nam ngày nay dưới chế độ cộng sản được đánh giá bởi người ngoại quốc : Một xã hội không có tình người, không còn luân lý đạo đức.
Một xã hội chỉ biết gian manh dối trá và vật chất là cái thước để đo con người. Thậy vậy, thiên đường ngày nay dưới chế độ cộng sản là một xã hội :
- Không còn luân lý : Mất đạo đức dẫn đến tình trạng mẹ bán con đi làm điếm. Ăn thai nhi cường dương bổ thận. Những tên già lấy trẻ con đáng tuổi cháu chắt. Con gái chưa sạch mũi, cần tiền bán ngay trinh tiết. Trong gia đình không còn tôn tri trật tự, ai có tiền làm chủ. Ngoài xã hội đồng tiền cái thước, là chiếc cân để đo giá trị con người. Trường hợp điển hình, một tên tỉnh ủy thành phố Sàigòn bất lực đã dụ mua trái thận của một sinh viên nghèo và anh nầy đã chết sau khi bán gần toàn bộ trái thận của mình !
- Không có tình người : Văn hóa đỏ đã làm cho mọi người trong gia đình, láng giềng, hàng xóm nghi kỵ lẫn nhau, nhìn nhau bằng cặp mắt nghi ngờ, mở miệng ra thì sợ lở lời liên lụy đến bản thân. Bổn phận của người dân là phải báo cáo từ tư tưởng đến hành động của người thân, bạn bè, láng giềng, người làm việc cùng sở cho công an, cho chính ủy cơ quan ! Mọi người ra đường thì nhắm mắt làm ngơ vì sợ liên lụy mỗi khi bắt gặp ai bị thương vì tai nạn hoặc đau nặng vì trúng gió…
- Gian manh dối trá : Xem những tờ báo của cộng sản phát hành trong nước, ai cũng thấy trên hai phần ba tin tức đều đăng các tin ăn quỵt, cướp giựt, đâm chém, giựt vợ chém chồng xảy ra từng giây phút. Đánh nhau, gây thương tích án mạng cũng vì những chuyện nhỏ nhặt như tranh nhau một củ khoai, vài đồng bạc, bó rau, ký gạo….
- Xô bồ vật chất : Mua quan bán chức, mua bằng các cấp, mua trinh đủ loại, mua mạng người dễ dàng như đi chợ mua con gà con vịt. Tiền bạc vật chất giải quyết được tất cả mọi việc một cách hiệu quả và nhanh chóng. Muốn có tiền, với một người không còn lương tri tình cảm thì họ không bao giờ bỏ qua bất cứ hình thức tội phạm nào. Một xã hội chỉ biết tiền và tiền, đua đòi vật chất thì đồng tiền vật chất đã làm mất hẳn lý trí con người. Đây là hậu quả của âm mưu văn hóa đỏ nhằm xóa bỏ vai trò giáo dục gia đình qua chủ trương ‘vô gia đình’ của cộng sản !
- Sa đọa trầm trọng : Con người dưới xã hội chủ nghĩa hiện giờ chỉ còn hai cái quan trọng nhất : Ăn và Ôm ! Chưa có xứ nào mà tình trạng ăn uống ngoài bữa cơm gia đình ồn áo náo nhiệt như ở Việt Nam. Từ trong ngỏ hẻm ra đến đường, cảnh ăn uống tấp nập từ lúc vừa thức dậy cho đến quá khuya. Gánh hàng nhỏ lớn bày ngay giữa đường, xe đẩy chen nhau dành chỗ, người ngồi la liệt dưới đất và ăn uống một cách ngon lành, dù là trái cóc, con khô cho đến gói xôi, ly chè, tô cháo nhậu với nước lạnh pha cồn mà lúc nào cũng đát khách ! Ăn (và uống) để quên đời ! Dù kéo xe, đạp xích-lô, làm thợ vịn, bán hàng rong… ngày kiếm được vài chục ngàn (chừng 1 hay 2 US$) nhưng trước khi về nhà cũng ghé qua quán nhậu làm vài ly để quên ! Người dân lao động muốn quên đi nỗi cực nhọc thân xác, uống cho say rồi về ngủ để ngày mai tiếp tục đi cày. Giới trẻ sinh viên học sinh thì không còn hy vọng, học được ngày nào hay ngày đó, uống cho say để quên đi cái tương lai đen như mõm chó. Giới có tiền thì ngồi chật nhà hàng từ sáng đến tối, ăn trả thù đời cho những ngày đói khổ trước kia. Lúc nào còn tiền thì cứ việc hưởng thụ, không cần suy nghĩ để mặc cho đời đưa đẩy. Những con quỷ đỏ cán bộ cán bộ ăn no rững mỡ lại bị bất lực, chúng phải lùng kiếm những thứ gì cường dương bổ thận. Bất cứ con gì, củ gì giúp chuyện phòng the, dù bao nhiêu cũng ra lệnh cho đàn em cung phụng. Khốn nạn nhất là đám cán bộ nhà nước nghe theo lời mấy thằng Tàu, ăn thai nhi còn sống lấy ra từ bụng người mẹ, càng nhỏ thì kết quả càng cao ! Và cái xã hội thiếu đạo đức đã sinh nhiều cảnh đau lòng, những cô gái các bà mẹ nạo thai con mình đem bán lấy tiền !
Thú thứ hai độc đáo nhất địa cầu, cũng phát sinh ra từ dưới chế độ cộng sản nhằm giúp cho con người đi tìm cảm giác : Đó là ôm ! Việt Nam là một động ôm khổng lồ, từ Bắc kéo xuống Nam, từ hang ổ chủ tịch tới ủy ban xã, từ thành phố đến thôn quê, từ đêm đến ngày, từ trong nhà ra ngoài ngỏ, từ trên khô xuống dưới nước …với các hình thức : Café ôm, bia ôm, nhậu ôm, câu ôm, tắm ôm, chòi ôm, võng ôm, (đi) học ôm, đấm bóp ôm, hớt tóc ôm, karaôm, du lịch ôm, tham quan ôm…nhằm giải quyết thất nghiệp cho phụ nữ và thỏa mãn dục vọng cho nam giới. Văn hóa đỏ đã biến con người dưới chế độ cộng sản bại hoại tinh thần, suy nhược thể xác, con người trở thành thiêu thân, ngụp lặn trong đam mê hèn hạ, mất niềm tin để trở thành công cụ phục vụ đảng.

2. Vô tổ quốc có thể hiểu rằng dưới chế độ cộng sản không còn tổ quốc. Đảng đã thay thế vai trò tổ quốc để giáo dục và lãnh đạo con người và con người chỉ còn bổn phận độc nhất với đảng qua châm ngôn ‘trung với đảng hiếu với lãnh tụ’. Âm mưu vô tổ quốc của cộng sản không ngoài mục đích của nhà nước là chủ trương ‘quản lý’ cả thể xác lẫm tâm hồn người dân dưới chế độ. Chúng muốn biến tất cả từ tình yêu quê hương, niềm tự hào dân tộc đến mồ hôi và xương máu trở thành công cụ phục vụ đảng. Cộng sản chủ trương rằng lý tưởng quốc gia phải bị tiêu diệt, người dân không có quyền yêu nước theo con tim và lý trí của mình, mà tất cả suy tư cũng như hành động đều phải được chỉ đạo và chịu kiểm soát bởi nhà nước. Đảng cộng sản Việt Nam luôn đề cao cảnh giác tinh thần yêu nước của người dân khi đưa ra chủ trương vô tổ quốc. Chúng quan niệm rằng phải tận diệt tinh thần quốc gia, lòng yêu nước chân chính để che giấu âm mưu già Hồ bán đứng người quốc gia cho phát xít Nhật và thực dân Pháp trong thế kỷ vừa qua, đồng thời đem chủ nghĩa cộng sản khốn nạn của Nga Tàu về đặt lên đầu lên cổ dân tộc Việt Nam và tình nguyện làm tôi mọi cho quan thầy đỏ Nga Tàu. Mới đây cộng sản đàn áp lòng yêu nước của người dân, nhất là thành phần trẻ khi họ đồng thanh vùng dậy xuống đường chống việc Tàu cộng xâm chiếm lãnh thổ.
Cộng sản chủ trương vô tổ quốc cũng nhằm chận đứng tinh thần yêu nước của người Việt tha phương. Chúng sợ những tổ chức yêu nước từ quốc nội ra đến xứ ngoài mở màn cho một cuộc cách mạng. Chúng sợ những cuộc nổi dậy của người dân cũng như các lực lượng quân sự từ nước ngoài xâm nhập vào. Chúng sợ những nhà tranh đấu đang xuất hiện kêu gọi lòng yêu nước của toàn dân. Chúng sợ những ngòi bút kích động lòng yêu nước, hướng dẫn dư luận và vạch trần tội ác. Chúng sợ thành phần trẻ bất mãn vì chuyện bán đất nhượng biển mà già Hồ và đảng cộng sản đã ký công hàm dâng cho Tàu cộng.
Tiếng hát ‘Quê hương là chùm khế ngọt’ và hình ảnh ‘duyên dáng áo dài’, là những miếng mồi chiêu dụ người Việt hải ngoại về thăm quê hương, mục đích đem tiền của về để cứu vớt chế độ đang trên đà tuột dốc kinh tế. Cộng sản đã chứng tỏ chủ trương vô tổ quốc qua vụ bán đất nhượng biển cho quan thầy Tàu cộng mà cả thế giới đều biết và gắt gao lên án. Trong nước, những ai yêu tổ quốc đều bị theo dõi, hăm dọa tù đày cũng như cuộc xuống đường nào mang tinh thần yêu nước đều bị trấp áp bằng kẽm gai, súng đạn và nhà tù. Xin nhắc nhở bạn trẻ một điều, những ai đụng đến quan thầy Tàu cộng đều phải tù tội, như vậy đối với cộng sản, tổ quốc bây giờ không còn là Việt Nam mà chính là Tàu cộng !

3. Cộng sản vô thần chúng cho rằng tôn giáo là một loại thuốc phiện mê hoặc con người. Không có Ông Bà Thần Thánh Phật Chúa mà chỉ có độc nhất đảng và lãnh tụ là thần tượng phải thờ phượng. Thực ra cộng sản rất sợ tôn giáo, vì tôn giáo không chấp nhận một xã hội vô thần và tôn giáo là thành phần đối đầu quan trọng với chủ nghĩa vô thần cộng sản. Ngoài ra, tôn giáo nào cũng được tổ chức chặt chẽ, có niềm tin, có tinh thần, có chỉ huy và tín đồ tin tuyệt đối vào đấng Thần Linh, họ sẵn sàng nghe mệnh lệnh các chủ chăn hay lãnh đạo giáo hội để bảo vệ đạo giáo. Con chiên sẽ tranh đấu đến hơi thở cuối cùng, Phật tử có thể tự thiêu vì đạo pháp, đó là mối lo sợ của cộng sản. Tôn giáo là những tập thể lớn đủ khả năng đánh bại bạo quyền cộng sản. Do đó chúng nhất quyết phải loại bỏ tôn giáo, xóa tan niềm tin người dân vào Thượng Đế vào Đức Phật. Muốn đạt được mục tiêu, trước tiên cộng sản tạo lên những thần tượng và bắt dân chúng thờ phượng thay Chúa thay Phật. Liên sô thì Staline, Tàu có Mao và Việt Nam, cộng sản phải thần tượng tội đồ dâm tặc Hồ thành kẻ yêu nước, cha già dân tộc không ngoài mục đích bắt dân chúng tôn sùng thờ phượng.
Ngày nay cộng sản không thể bưng bít, bịp bợm và tiếp tục xảo trá nhồi sọ dân chúng ba cái chủ nghĩa súc vật ‘vô gia đình, vô tôn giáo và vô tổ quốc’ nữa, chúng phải âm mưu tạo ra những trò bịp bợm có vẻ văn minh và hợp lý để lừa dân chúng đồng thời che mắt quốc tế. Mặt trận tổ quốc là một tổ chức ngoại vi của đảng cộng sản, đóng vai trò thu tóm các tôn giáo, đoàn thể để kiểm soát, thao túng và chỉ đạo theo đường hướng đảng đã vạch ra : Các hội đoàn yêu nước, công giáo, phật giáo, cao đài quốc doanh là những tổ chức do các đảng viên cộng sản trá hình sáng lập và lãnh đạo để thu các tổ chức khác về một mối. Đối với bên ngoài, tôn giáo nào dưới chế độ cộng sản cũng phát triển, được tôn trọng những bên trong là những tổ chức chỉ được hoạt động theo chỉ thị của đảng và nhà nước mục đích gây xáo trộn và làm suy thoái tinh thần đạo giáo để những tổ chức nầy trở nên cộng cụ phục vụ cho nhà nước.
Gần đây trên các diễn đàn vừa xuất hiện một bài viết tuyên truyền cho cộng sản, tác giả bài viết cho rằng cộng sản Việt Nam ngày nay đã thực sự chấp nhận tôn giáo. Bằng chứng ngay tên đầu nậu đảng Lê Khả Phiêu trong nhà còn có bàn thờ Phật và luôn luôn có một ni cô (trông thật mát mắt !) luôn đi kèm bên cạnh tên dâm dục Lê Khả Phiêu ! Xin đừng ngây thơ hoặc chủ mưu tuyên truyền cho cộng sản, một khi chúng kêu Trời Đất, Chúa, Phật bằng thằng Trời, thằng Chúa, thằng Phật thì trong gia đình chúng nó cả chục bàn thờ thì cũng chỉ là hình thức đánh lận con đen ! Khu Đại Nam cách Sàigòn khoảng 40 cây số (cách thị xã Thủ Dầu Một 5 cây số) là một vùng lâu đài cộng sản cho xây trên một diện tích 450 ha, vĩ đại như cung vua chúa bên Tàu ngày xưa, trong đó, ngay chánh điện có tượng Đức Phật và chúng đã ngang nhiên đặt thêm tượng già Hồ khốn nạn để cho dân chúng đến thắp hương vái lạy ! Thật ra đó chính là cung điện để tưởng niệm già Hồ (như lăng Ba Đình ở Hà nội) nhưng bọn cộng sản chưa dám nêu đích danh mà phải núp bóng Phật để tráo trở bán vé cho khách vào vái lạy. Chúng tạm thời phải mượn danh Phật giáo lừa gạt dân chúng xem như đây là ngôi chùa lớn nhất Việt Nam với lối kiến trúc phí tổn hàng trăm tỷ đồng. Nếu các vị trong hàng giáo phẩm công giáo Việt Nam không khôn khéo thì mai đây đám quốc doanh cũng sẽ đem già Hồ vào trong các nhà thờ để dân chúng đến đọc kinh cầu nguyện hằng ngày !
Xin đừng nhìn một cách hời hợt trước những trò giả tạo như tổ chức ngày lễ Vua Hùng, lễ Hội dân tộc, Thi Hoa Hậu trong nước hoặc các chương trình văn hóa cổ truyền do các đoàn văn công Việt Cộng trình diễn ở xứ ngoài. Đây là hình thức mà chế độ cộng sản dùng để che đậy âm mưu tội đồ của chúng trước sự tồn vong của dân tộc và đất nước mà quan trọng, tôi xin nhấn mạnh, thật quan trọng là việc suy đồi văn hoá.
Tóm lại, cộng sản thường vỗ ngực tuyên truyền rằng nhờ văn hóa đỏ mà Việt Nam trở thành trung tâm ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’ và ‘chiếc nôi của nhân loại’. Nhưng thực ra chúng đã đem lại gì cho quê hương tổ quốc sau trên 60 năm cai trị ? Về phương diện văn hóa thì, luân lý đảo lộn, thú (Việt cộng) lên làm người và người (dân miền Nam) trở xuống thú, xã hội xô bồ, trộm cắp, cướp giật, đĩ điếm, tình người biến mất. Tính mạng con người không đáng vài xu, anh em giết nhau vì vài đồng bạc, cha mẹ bán con vì củ khoai ký gạo. Cái thâm độc của cộng sản là đã biến xã hội thành thiên đường của ăn chơi đàng điếm để hủy hoại tinh thần đạo đức, tình người cao thượng của dân tộc Việt Nam. Dưới chế độ cộng sản hiện giờ, muốn sống còn thì phải biết lừa thầy phản bạn, dối gạt cha mẹ anh em, lừa lọc bạn bè hàng xóm. Những gì đã và đang xảy ta dưới xã hội chủ nghĩa của cộng sản Việt Nam cho thấy đạo đức và tình người đã khoát áo ra đi nhường chỗ gian manh tội ác ngự trị.
Ngoài ba triệu đảng viên và thành phần đỏ vinh thân phì gia nhờ bám vào chế độ cộng sản, còn lại vẫn còn trên một nửa dân số sống trong nghèo đói thiếu ăn thiếu mặc, con cái không được học hành và đau ốm thiếu nơi chăm sóc chữa trị. Đừng nhìn những kiến trúc vật chất dành cho thành phần tỷ phú đỏ và người nước ngoài, lối sống phô trương chụp giựt của kẻ ‘đổi đời’ học làm sang mà cần nhìn vào thực trạng xã hội, cần suy nghĩ để thấy rằng ở Việt Nam hiện giờ vẫn còn hàng triệu người lương thiện phải đi ăn xin, lượm rác để sống, hàng trăm ngàn thanh niên thiếu nữ phải ra nước ngoài làm nô lệ hoặc chấp nhận bán mình làm điếm khắp năm châu. Trên địa cầu nầy, dù những nơi chậm tiến, thiếu văn minh nhưng vẫn không đến nỗi tồi tệ như thiên đường cộng sản Việt Nam hiện nay.
Tài sản vật chất của quê hương tổ quốc bị tàn phá hoặc mất mát thì có thể sửa chữa và xây dựng lại trong vòng vài năm, vài chục năm. Nhưng một khi văn hóa và đạo lý con người hoàn toàn suy sụp thì phải tính từ thế hệ nầy qua thế hệ khác và mất hằng thế kỷ mới có thể phục hồi lại nguyên vẹn. Đó là cái tột lớn đối với tổ quốc và dân tộc Việt Nam mà đảng cộng sản đã gây ra. Sử sách sẽ ghi lại, nghìn đời để cho hậu thế phán xét.

Đinh Lâm Thanh
Paris, 15.02.20


No comments: