Saturday, February 18, 2012

NHẬT KÝ MỞ MẤY TRANG BÁI PHỤC CHỊ HIỀN ĐỨC (Nhạc sĩ Tô Hải)



Nhạc sĩ Tô Hải
Feb 18, '12 5:01 AM

"Chính quyền Trung Ương chẳng qua là sự phóng to chính quyền Tiên Lãng Hải Phòng” thì… còn chờ đợi gì nữa mà chị không hành động để xóa bỏ cái “mô hình phóng to Tiên Lãng-Hải-Phòng” đó đi!
Và hành động đầu tiên theo ”em”, có thể làm ngay vừa sức, vừa khả năng (chị là người già ngoài 80 sau em, có thể xử dụng Internet):
1- Ra một bản tuyên bố: LY KHAI KHỎI TỔ CHỨC GỌI LÀ ĐẢNG CỘNG SẢN HIỆN HÀNH, không chịu trách nhiệm, không liên đới gì với cái “hình ảnh phóng to của Tiên lãng Hải Phòng” đó!
2- Khởi thảo một bản tuyên bố chung cho tất cả những đảng viên nào cùng nhận thức đồng lòng ký tên ủng hộ và làm theo...

* * *

Trước khi vào bài, xin dành 3 phút để:
1- Thắp hương tưởng niệm tới những “oan hồn” đã bỏ mình dưới họng súng và lưỡi lê, thuốc độc của những tên “kẻ thù trước mắt và nguy hiểm nhất”, khi cuộc chiến “dậy cho bọn côn đồ Việt Nam một bài học” của đồng chí bốn tốt Đặng Tiểu Bình phát lệnh “giết hết phá hết!” tại sáu tỉnh biên giới phía Bắc.
2- Suy tôn những người nông dân bất khuất ở Đồng Nọc Nạng đã liều mình giết chết cả quan Tây để bảo vệ thành quả lao động của mình.
Hai sự kiện lịch sử này đều xảy ra đúng hôm nay!
Ông Tô Huy Rứa, cũng chọn (hay bị triệu tập?) chính hôm nay, có mặt tại Bắc Kinh để nhắc lại “Tình Hữu Nghị Lâu Đời giữa hai dân tộc do bác Mao và Bác Hồ cùng các lớp lãnh đạo kế tiếp (có cả thằng hạ lệnh giết hết bọn côn đồ Việt Nam) xây đắp .
Than ôi! Anh Duẩn, dưới suối vàng liệu có thở dài?

* * *

Ngày 17 tháng 2/2012
XIN NGẢ MŨ... GẦN SÁT ĐẤT… CHÀO CHỊ!
(Thư ngỏ gửi chị Lê Hiền Đức)

Mặc dù chị sinh ngày 12/12/1935, còn “Em”, sinh ngày 24/9/1927 nghĩa là tháng 8 năm 1945 "em“ đã đủ tuổi xung phong đi Vệ Quốc Đoàn, còn chị năm đó mới chỉ là em bé liên lạc 13 tuổi, kém “em”… 8 tuổi…
Nhưng… với những gì chị viết trên mạng gần đây, quả là “em” phải phục chị… gần sát đất, mà gọi chị bằng “Chị”.

Tại sao lại còn chữ “gần” thì em xin phép nói sau, nhưng trước hết hãy cho nói thật lòng em vì sao em gọi chị là... “chị” đã:

1-
Trong lúc các nhà lý luận, trí thức, lãnh đạo cũ, mới đủ mọi tầm cỡ, đủ mọi mầu sắc, đủ thứ thiệt, dỏm, đủ kiểu “phản biện trung thành”, ”phản biện xây dựng”… đang còn né tránh cái “nguyên nhân của mọi nguyên nhân” đưa đất nước ta đến cảnh “tồn hay vong”, đến sự bất công chưa từng có trên cái đất nước mà “làm cái xe đạp hoàn chỉnh cũng chưa xong” này, bằng những lời lẽ hoa mỹ, nhũng cụm từ lơ mơ, trừu tượng như “lỗi hệ thống?”, “Cơ chế không phù hợp”, hoặc “vua tập thể”, ”sâu đàn”, “sâu con” v.v... để né tránh cái tội lớn nhất là “Phản lại cái chủ nghĩa nhập khẩu từ bên Tây đã qúa lỗi thời, muốn xóa bỏ cái chế độ, cái cơ chế mà chính họ đã có cả một thời gian dài là tội đồ xây dựng nên nó..., nhưng không đủ chữ "Dũng" mà nhìn nhận....
Tóm lại họ cứ lý luận dài dòng, trích dẫn đủ thứ nhưng cuối cùng thì… ậm ừ vì “Sĩ”! Và vì “Sĩ” nên “Hèn” và đã hèn thì đành phải… ngọng!
Kiểu “vững tin Đảng ta là một sự tồn tại chính danh”, kiểu “Đảng ta lần này sẽ đủ sức dẫn dắt toàn dân tiến lên” hoặc mạnh dạn hơn tí chút thì... “Đảng ta nên lấy lại tên Đảng Lao Động” hoặc “Đảng ta nên chia đôi thành hai Đảng để có… đa đảng!?

Còn Chị, người đàn bà đầu tiên dám cả gan động tới “ổ con chuồn chuồn” và thách thức nó công khai, không lý luận mà bằng thực tế đầy máu xương, mồ hôi và nước mắt trong hàng ngàn lá đơn mà dân oan của cả năm mươi đến năm mươi hai tỉnh thành chị đang có trong tay nhưng chị đành bó tay trước sự lặng im vô cảm của những nhà cầm quyền!
Mang tiếng là người chống tham nhũng nổi tiếng toàn thế giới, được giải thưởng của tổ chức “Minh Bạch Quốc Tế”, chị chỉ “nổi tiếng” ở lòng “nhiệt tình (!), không sợ bọn xấu đặt vòng hoa tang trước cửa nhà, không sợ bọn xấu sẽ tông xe, bỏ tiền lương hưu ít ỏi ra để photocopy đơn từ, trả tiền bưu điện cho các thư “kính chuyển”.

Còn cụ thể chị đã cứu nổi một dân oan nào? đã vạch mặt được một cái “mặt mốc” nào thì… quả tình, cho đến nay chị chỉ là… dã tràng se cát! Chị đã được phép đấu tranh phản biện theo con đường… “cơ chế đã vạch ra” nghĩa là: đấu tranh có tổ chức và tuân theo chỉ thị 112-HD một cách rất có... hệ thống, nên… chính bản thân em, cũng lắm lúc thấy thương cho chị mà chẳng dám nói ra, chỉ dám… lắc đầu mà nghĩ: ”Tội nghiệp bà lão! Sắm vai tuồng trong vở diễn “Nước ta dân chủ gấp vạn lần…” mà không biết!!!

Nhưng những ngày qua, thực tế tiếng súng hoa cải Đoàn văn Vươn chống ác bá cường hào đã làm chị, dưới mắt em, trở thành một nhà đấu tranh cho dân chủ và công bằng kiên quyết, thẳng thắn, vững chắc về lý luận và thực tế nhất…

- Trong bài viết “Đừng dễ tin như thế!” được đăng (lần đầu trên boxitvn.net) trên khắp các mạng toàn cầu, ai cũng thấy: “Bà lão này đã không còn ngại gì những “tảng đá”, “cục đá”, và đã tỉnh người qua những sự “hứa hẹn Bà Túi Đễ” qua “thư ngỏ gửi “ông” Nguyễn Phú Trọng” mà các lần trước chị vẫn “kính gửi đồng chí nọ, đồng chí kia” rồi đây!
Ranh giới giữa “các ông” và " tôi”, trong các bài viết của chị đã rõ ràng! Không có chuyện xin-cho, đảng viên cấp dưới gửi đảng viên cấp trên gì nữa rồi.
Sự thách đố đối với “các ông ấy” càng ngày càng rõ nét. Chị đã dứt khoát “không để trái tim trên đầu” (y như Sartre khi giã từ chủ nghĩa CS mà không cần dẫn chứng Sartre) để có thể tin vào những lời hứa nhăng hứa cuội của các ông ấy bằng đưa ra những sự thật cụ thể, có tên tuổi, ngày giờ, năm tháng, khó mà cãi chày cãi cối đươc! (Y như lý luận của V.Havel mà không cần dẫn chứng Havel)

- Đặc biệt sau cuộc họp của "ông" thủ tướng về vụ cưỡng chế "sai sót" về mọi mặt pháp luật của bọn cường hào, ác bá Vinh Quang, Tiên Lãng, Hải Phòng... nhưng "ông" chỉ kết luận là do “yếu kém về quản lý, về luật pháp” rồi giao cho chính mấy quan Hải Phòng tổ chức kiểm điểm nhau (!) Trái lại với các anh Vươn-Quý thì “mau chóng đưa ra xét xử nghiêm minh theo pháp luật với tội danh “giết người” và “chống người thi hành công vụ” (có chiếu cố giảm nhẹ”) thì…

Một mình chị đã là người dám tuyên bố:
"Chừng nào ông Đoàn Văn Vươn và những người thân của ông còn phải nằm trong vòng lao lí, còn chưa được bồi hoàn các quyền lợi về vật chất, tinh thần đã bị xâm phạm thì chừng đó tôi còn nhìn chính quyền trung ương của Việt Nam chỉ như là sự phóng to của chính quyền huyện Tiên Lãng, chính quyền thành phố Hải Phòng". Nay lao lí vẫn lao lí, cửa nát nhà tan vẫn cửa nát nhà tan, màn trời chiếu đất vẫn màn trời chiếu đất, việc giải quyết vụ việc đã được giao cho lãnh đạo thành phố Hải Phòng thực hiện đúng theo kiểu xử lí nội bộ, trong đó Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Đỗ Trung Thoại – người đã đã dối trá tới mức "vô liêm sỉ", "lèo lá, tráo trở" tới mức "không còn giới hạn" (chữ dùng của ông Bùi Hoàng Tám) khi nói về thủ phạm phá nhà ông Đoàn Văn Vươn – được cử làm Tổ trưởng rồi đổi sang Tổ phó thường trực Tổ công tác xử lí những vấn đề liên quan vụ cưỡng chế, trang mạng "lề phải" VTC thì có bài "Cưỡng chế Tiên Lãng: Ông Vươn có thể chỉ bị 12 năm tù", chẳng biết có phải để dọn đường, rõ ràng dưới con mắt tôi, xin nhắc lại, chính quyền trung ương của Việt Nam vẫn chỉ như là sự phóng to của chính quyền huyện Tiên Lãng, chính quyền thành phố Hải Phòng mà thôi.
Thật không có gì dứt khoát hơn, mạnh mẽ hơn.
Với cái kết luận không e dè này, chị đã là người đầu tiên dám vạch ra cái nguyên nhân của mọi nguyên nhân dẫn đến hàng vạn vụ khiếu kiện của dân oan chỉ là điều vô ích khi không xóa bỏ được cái “HÌNH ẢNH PHÓNG TO CỦA CHÍNH QUYỀN TIÊN LÃNG, CHÍNH QUYỀN THÀNH PHỐ HẢI PHÒNG”!
Đối với những kẻ đang mơ ngủ, đang bị hưng phấn bởi những bài báo hoặc có nhận định mơ hồ, hoặc có chủ trương bốc thơm thủ tướng, như:

Chị Lê Hiền Đức tiếp đón gia đình dân oan Đoàn văn Vươn trong dịp Tết bị tan cửa nát nhà.

- “Một kết luận hợp lòng dân” hoặc “Kết luận của thủ tướng thấu tình, đạt lý”, hoặc “Người dân vỡ òa niềm vui trước kết luận của TT” hoặc “Kết luận công bằng tạo niềm tin cho cả nước”, “Và con tim đã vui trở lại” v.v… thì chị chỉ cần “uốn nắn” bằng một bài viết ngắn ‘ĐỪNG VỘI TIN NGƯỜI NHƯ THẾ” đủ để mọi ngưởi tỉnh táo lại.
Riêng đối với các nhà báo “chuyên hướng dẫn dư luận vào con đường “ngu lâu”, chị chỉ cần kể ra một kinh nghiệm bản thân khi bị báo lề phải giật một cái tít “Bà già Lê Hiền Đức kỳ vọng vào thủ tướng”, một tình cảm mà chị không hề “đặt ở trên đầu” với chính ông Dũng!
Rồi chị kể ra tất cả những gì ông thủ tướng đã nói một đằng, làm một nẻo, hứa “Bà Tú Đễ” với đồng chí, với Nhân Dân như thế nào!....
Còn với các nhà báo ăn lộc Đảng - Nhà nước thì chị kết luận “Nhiệm vụ cúa họ là như thế mà!” Chỉ có mấy chữ mà nó tổng kết tất cả cái đắng cay vinh quang, tủi nhục, hèn hạ của các nhà báo thời nay!!!!!!!
BÁI PHỤC! BÁI PHỤC!

Vây thì còn cái gì mà “Em” vẫn chưa chịu” bái phục chị sát đất”? Mà chỉ… “gần” sát đất thôi?
Đó là:
Em còn chờ mong ở chị nói và làm ngay những gì sau khi chị đã tuyên bố công khai những suy nghĩ của mình. Nghĩa là lời nói phải đi đôi với việc làm!

Trước mắt:
- Với uy tín và được sự ủng hộ của nhân dân trong nước và quốc tế có thừa.
- Với quá trình tham gia cách mạng, tuổi Đảng, tuổi đời và kinh nghiệm đã từng được giao những công tác hệ trọng ngay từ thuở mười ba, mười bốn như “mật báo viên” của cụ Hồ, của các cơ quan công an, dịch cả mật mã cho cụ Hồ (được cụ đổi cái tên Phạm thị Mỹ Dung thành Lê Hiền Đức).
Chị có thừa những điều kiện để loại bỏ những âm mưu nào dám xếp chị vào “những lực lượng thù địch” hoặc liều lĩnh bắt chị ra tòa về các tội “nói xấu cán bộ”... thậm chí… “âm mưu lật đổ”…
- Với nhận thức rõ ràng và dứt khoát về cái sự "Chính quyền Trung Ương chẳng qua là sự phóng to chính quyền Tiên Lãng Hải Phòng” thì … còn chờ đợi gì nữa mà chị không hành động để xóa bỏ cái “mô hình phóng to Tiên Lãng-Hải-Phòng” đó đi!

Và hành động đầu tiên theo ”em”, có thể làm ngay vừa sức, vừa khả năng (chị là người già ngoài 80 sau em, có thể xử dụng Internet):

1- Ra một bản tuyên bố: LY KHAI KHỎI TỔ CHỨC GỌI LÀ ĐẢNG CỘNG SẢN HIỆN HÀNH, không chịu trách nhiệm, không liên đới gì với cái “hình ảnh phóng to của Tiên lãng Hải Phòng” đó!

2- Khởi thảo một bản tuyên bố chung cho tất cả những đảng viên nào cùng nhận thức đồng lòng ký tên ủng hộ và làm theo tấm gương người Đảng viên kỳ cựu Lê Hiền Đức..một việc làm mà bao lâu nay hàng ngàn cựu đảng viên đã âm thầm làm mà không tuyên bố hoặc chờ người có uy tín đứng lên khởi thảo một tuyên bố chung rồi cùng ký tên. Nhưng chưa ai “dám” đứng ra làm cái việc mình chỉ dám nghĩ hoặc nói chứ chưa một ai dám làm hoặc có làm thì lại… đơn độc (như Phạm Quế Dương, Vũ Cao Quận, Phạm Đình Trọng…). Vậy thì lần này, cờ đã đến tay chị nên làm ngay kẻo chậm!

3- Với những đơn từ của dân oan có trong tay nhưng luôn vấp phải những “tảng đá” cản đường, những sự đe dọa gián tiếp hay trực tiếp, chị hãy chọn một vài vụ điển hình đưa thẳng ra Tòa kiện hẳn những cái tên, những tổ chức cụ thể (như vụ kiện không đi đến đâu con mẹ Bích Hòa chẳng hạn)… Dư luận trong và ngoài nước chắc chắn sẽ ở bên chị …

Thế thôi! Với tuổi tác và sức khỏe của bà già tám mươi mốt, đòi hỏi LÀM ĐI ĐÔI VỚI NÓI, với chị như thế, “em” cũng thấy hơi ép chị quá rồi!

Em đang chờ giây phút để viết về chị với một cái tít:
CHỊ HIỀN ĐỨC ƠI! XIN PHỤC CHỊ SÁT, SÁT ĐẤT!


.
.
.

No comments: