Wednesday, September 1, 2010

CMT8 và NGÀY 2-9 : ĐẢNG CSVN HÃY TRẢ LẠI SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ

Cách mạng tháng Tám và ngày 2/09/1945: Đảng CS Việt Nam hãy trả lại sự thật cho lịch sử!

Tô Hải

Lê Diễn Đức Weblog

Tháng Chín 1, 2010

http://ledienduc.wordpress.com/2010/09/01/13774/

.

Trước Phủ Toàn quyền Đông Dương tháng 8/1945 - Ảnh: Tư liệu

http://ledienduc.files.wordpress.com/2010/08/cmt8_phutoanquyen.jpg?w=455&h=227

.

Nhạc sĩ Tô Hải, một nhân chứng (hiện còn sống ở Việt Nam) của những ngày tháng Tám 1945 sôi sục và sự kiện Việt Nam Dân chủ Cộng hoà ra đời vào ngày 2/09/1945

Ông đã viết ra những điều mắt thấy tai nghe về sự kiện lịch sử và đòi hỏi các nhà viết sử phải công tâm sửa lại, trả lại cho công luận sự thật những trang đã và đang bị Đảng CS Việt Nam bóp méo, xuyên tạc.

Dưới đây là một trong các bài viết của ông về ký ức của quá khứ, theo tôi, chúng ta nên xem như một tư liệu quý – không chỉ cho các nhà viết sử mà còn cho tất cả những ai quan tâm đến lịch sử của đất nước, nhưng đã phải sống trong sự dối trá.

***

Không có chuyện cướp chính quyền từ tay Pháp-Nhật

Tô Hải

.

1- Việt Minh có thực sự “cướp chính quyền” trong tay giặc Pháp và giặc Nhật hay không?

2- Từ 9 tháng 3 đến 19/8/45 nước Việt Nam không có chính quyền nào?

Và từ đó đặt ra vấn đề:

a) – Cuộc cướp chính quyền từ trong tay Nhật, Pháp không hề có, mà đơn giản chỉ là một cuộc lật đổ một chính quyền còn non trẻ: Chính phủ Trần trọng Kim với những nhân vật nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.

126 ngày nắm giữ một chính quyền của một đất nước hoang tàn, chết đói đầy đường, không một đồng trong ngân quỹ, 95% người dân không biết chữ, được thế giới công nhận và sau này đa số vẫn được mời vào “Chính phủ liên hiệp”… Vậy vì sao mà nhà nước Cộng sản Việt Nam phải “lờ tịt” cái Sự Thật đó đi?

b) – Có phải chính những người như bọn tớ, tay cầm cờ vàng ba sọc đỏ, miệng hát “Này thanh niên ơi! Quốc gia đến ngày giải phóng”, kéo nhau đi biểu tình ủng hộ chính phủ Trần trọng Kim đã “quáng gà cách mạng” nên giữa chừng a-dua, khi thấy người ta trương lên lá cờ đỏ sao vàng to tướng và phát cho chúng tớ những lá cờ đỏ nhỏ bằng cái quạt mo là những người đã được “Đảng giáo dục” và “đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống” để thực hiện nghị quyết của Đại Hội Quốc Dân (?) họp ở Tân Trào?

Không! Hoàn toàn không!

Chúng tớ, lúc ấy, dù bất cứ ai, bất cứ tổ chức nào, đã đưa ra đường lối chống Pháp, đã hứa hẹn Độc Lâp-Tự Do cho đất nước, đều sẵn sang đi theo!

Đến cựu Hoàng Bảo Đại cũng còn tuyên bố “Làm dân một nước tự do còn hơn là làm vua một nước nô lệ!” nữa là!

Hơn thế nữa, bọn thanh niên “hăng máu vịt” chúng tớ, lúc ấy cũng như Việt Minh ở chiến khu về, có quái gì mà phải lo. Ai cũng biết thừa đi là “Cướp chính quyền phen này sẽ chẳng có đổ máu vì Nhật đã đầu hàng vô điều kiện, Pháp vẫn chưa ra khỏi các trại giam chờ ngày trao trả cho quân đồng minh! Ai cũng biết chắc là sẽ chẳng có súng nổ, máu trào… chứ cứ như cách mạng Pháp, cách mạng Nga thì… sức mấy mà mặc com-lê, cà-vạt đàng hoàng, tay không mà dám đi “Cướp”chính quyền trong tay Nhật-Pháp cơ chứ!

Mọi “mâm cỗ độc lập tự do” đã có chính phủ Trần Trọng Kim dọn sẵn, kể cả hàng loạt cuộc mít tinh, biểu tình suốt từ ngày Nhật đầu hàng vô điều kiện cho đến ngày 19 tháng 8…, tất cả các hoạt động thanh niên tiền tuyến, thanh niên khất thực, phụ nữ, nhi đồng, công chức… đều được “tự giác” tổ chức bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, suốt 126 ngày….

Việt Minh với cái tên chẳng hề cộng sản, đệ tam, đệ tứ, đệ ngũ gì, có cái “tài”, theo tớ, duy nhất là, khi vào tiệc thì cầm cốc đứng lên hô to: “Nào! Mời các bạn cầm đũa!”. Cứ làm như bữa tiệc ấy là chính mình bỏ tiền ra chiêu đãi toàn dân vậy!

“Cuộc cách mang duy nhất nhân văn” (?), “duy nhất không đổ máu” do “Đảng ta lãnh đạo” mà ông Nguyễn Quyết nói lắp bắp trên thềm Nhà Hát Lớn Hà Nội đúng ngày 19/8/2010 vừa qua, nó vừa lẩm cẩm lại vừa làm những nhân chứng như tớ, nếu còn sống, phải… thương cho sự mất trí nhớ của ông về định nghĩa thế nào là cách mạng, là đảo chính, thế nào là nhân văn (?).

Chẳng lẽ không nhân văn thì ông huy động toàn dân dùng gậy gộc, dáo.mác “giết, giết hết bàn tay không ngơi nghỉ”, lao vào các trại lính Nhật lúc đó đã án binh bất động từ cả 3 tháng trời, chờ quân đồng minh vào giải giới hay sao? Hay là bắt toàn bộ cái “chính phủ bù nhìn Trần Trọng Kim”, các ông Phan kế Toại, Hoàng Xuân Hãn, Phan Anh… đi học tập cải tạo như hồi 1975 ở miền Nam?

Nói trắng ra rằng, dân Việt Nam chẳng hề biết đến cái sự lãnh đạo tài tình nào của Đảng Cộng Sản trước cái ngày 19 tháng 8 năm 1945 ấy! Vả lại lúc đó Đảng các ông có mấy người? Làm sao chỉ có gần 60 chục mống (trong đó có cả ông anh họ tớ, Tô Kim Châu, Ban Bình Dân Học Vụ cùng Nguyễn Hữu Đang, không hề là Đảng viên CS, sau này ông Châu bỏ vô Nam, làm cái gì đó ở toà án quân sự Việt Nam Cộng Hoà, nên đi học tập “có” 11 năm!) đi họp ở Tân Trào về mà động viên được cả triệu người, đủ mọi thành phần từ Bắc vô Nam, đứng lên đòi Độc Lập Tự Do kia chứ!

Chẳng qua là khổ quá, đói quá, nhục quá mà bất cứ tổ chức nào dám đứng ra điều khiển đất nước đang có nguy cơ rơi vào tình trạng vô chính phủ, chúng tôi, những người nông dân sắp chết đói, những người tiểu tư sản, trí thức biết tủi nhục, đều ủng hộ.

Và lớp trẻ chúng tớ, ủng hộ vô điều kiện chính phủ Trần Trọng Kim.

Chúng tớ “hoạt động cách mạng” từ đấy, một thành tích “cách mạng tiền khởi nghĩa” mà sau này nhiều, rất nhiều kẻ cơ hội đã kê khai là “hoạt động cách mạng tiền khởi nghĩa” để hưởng nhiều bổng lộc, lợi quyền. Một sự “đánh tráo” mà kẻ đánh tráo và người bị lừa đều… vui vẻ cả vì… tất cả đều công nhận sự đánh tráo để cùng có lợi… Số người tiền khởi nghĩa càng đông càng chứng tỏ “quần chúng đi theo đảng” thật sự hùng hậu, thừa sức “Cướp” chính quyền từ tay quân Nhật- Pháp!

.

Chính phủ của Thủ tướng Trần Trọng Kim - Ảnh: Tư liệu

http://ledienduc.files.wordpress.com/2010/08/chinhphuttk.jpg?w=350&h=283

.

Còn cái chuyện “giọn cỗ mời ông xơi” của chính phủ Trần Trọng Kim thì… coi như không có trong lịch sử! Có một thời người ta còn gọi là “chính phủ bù nhìn Trần Trọng Kim”. Tuy nhiên bù nhìn cho ai thì mãi sau này nó vẫn bị… bỏ ngỏ! Còn tớ và nhiều bạn bè đương thời của tớ thì đã có kết luận rất sớm là… bù nhìn cho… các ông cộng sản chứ còn ai nữa!!”

Tớ đã đưa ra những dẫn chứng trích trong các trang hồi ký của các ông Trần Trọng Kim, Vũ Đình Hoè… đặc biệt nhấn mạnh đến vụ tướng Yamamoto muốn trao vũ khí cho chính phủ Trần Trọng Kim để các ông ấy chống lại Việt Minh… Nhưng các ông đã cự tuyệt thẳng thừng vì “nhiệm vụ tước vũ khí quân đội Nhật là của Quân Đội Đồng Minh”. Hơn nữa các ông ấy “không muốn dân Việt Nam lại phải dùng vũ khí chống lại nhau”.

Tóm lại, theo tớ, 19 tháng 8 năm 45 nếu tớ là nhà viết sử có lương tâm tớ sẽ viết hẳn một chương: Chính phủ Trần Trọng Kim và cuộc đảo chính ngày 19/08/1945. Tiếp theo đó là những trang bi tráng nhất về lịch sử dân tộc Việt Nam sau cuộc Đảo Chính này, vì:

- Cuộc cách mạng giải phóng dân tộc đã bắt đầu bị đổi màu từ đây.

- Máu đổ xương rơi cũng bắt đầu từ đây.

- Hầu hết những ai không chịu đổi màu đã, hoặc bị thủ tiêu hoặc “tìm đường cứu nước” bằng một hướng đi khác để trở thành “kẻ thù của nhân dân” hoặc đơn giản hơn chỉ để sống và làm việc bằng trái tim và khối óc của chính mình. Một vài người đã mang theo nỗi oan ức xuống tuyền đài thậm chí có người phải tự sát với lời trăn trối để đời “Lịch sử sẽ phán xét cho tôi” (Nguyễn Tường Tam).

- Những ai còn lại đành cam chịu kiếp sống sợ, sống hèn chờ đợi, hy vọng vào một ngày được thực sự Tự do, Độc lập…

Trong cùng thời diểm đó, có biết bao nước thuộc địa khác trên khắp thế giới đã chẳng phải “thề phanh thây, uống máu quân thù….” cũng độc lập tự do… mà có một thời gian dài người ta “tuyên giáo” chúng ta là “Độc Lập… giả hiệu”! Cho đến hôm nay, cho đến bao giờ, bao giờ, nước ta mới đuổi kịp các “nước độc lập giả hiệu” như Ấn Độ, Indonesia, Singapore, Thái Lan… nhỉ?

Tóm lại, là một nhân chứng đã sống và “hoạt động cách mạng quáng gà” rồi “cách mạng câm-điếc” suốt 65 năm, qua 3 chế độ “Quân chủ lập hiến Trần Trọng Kim”, “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà” và “Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”, bây giờ sắp giã từ cõi đời này, tớ thấy có nhiệm vụ phải nói lên những gì mà lớp trẻ, kể cả các Nhà lãnh đạo trẻ, những trí thức trẻ (đối với tớ cứ từ 60 trở xuống đều coi là trẻ cả) và đặc biệt các nhà viết sử trẻ nên đào sâu, tìm hiểu về cái thời gian lịch sử bị xuyên tạc cố ý này…

Chỉ tiếc rằng: Những điều tớ kể lại chỉ nằm ở trên cái blog cỏn con của tớ, chẳng có ai hưởng ứng vì: Đa số nhân chứng sống như tớ, kẻ đã qua đời, kẻ còn sống thì đã lẩn thẩn, kẻ thì… vừa ngu vừa… hèn, cho nên có cho ăn “cháo gan cóc tía” cũng chẳng dám nói lên cái thời tay cầm cờ vàng ba sọc đỏ, miệng hát “Này thanh niên ơi…” dưới bàn tay bắt nhịp của chính Khâm sai đại thần Phan Kế Toại (sau này Hồ Chí Minh mời làm Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Bộ Nội vụ của Việt Nam Dân chủ Cộng hoà giai đoạn 1955-1961)!

.

Cờ Việt Nam màu vàng ba sọc đỏ hay còn gọi là cờ quẻ ly của Chính phủ chính danh Trần Trọng Kim (có từ 9/03/1945 đến 22/08/1945)

http://ledienduc.files.wordpress.com/2010/08/old_flag_of_vietnam.jpg?w=350&h=233

.

Cho nên, cứ mỗi lần 19 tháng 8 và 2/9, tớ luôn chịu khó theo dõi xem lịch sử có được “bổ sung” thêm điều gì đúng như tớ mong đợi không.

Thì đây:

1 – Ngày 13 tháng 7 vừa qua, giáo sư Philippe Devilliers 90 tuổi, cựu phóng viên tờ “Le Monde”có mặt tại Việt Nam năm 1945 đã trao tặng cho cá nhân giáo sư Phan Huy Lê 203 tấm ảnh, trong đó chắc chắn có nhiều “tấm ảnh lịch sử”. Cụ thể, theo báo “Tuổi Trẻ” ngày 19/8/2010 là tấm ảnh chụp cuộc biểu tình của “Tổng Hội Công Chức” ngày 7 tháng 8/1945 ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim mà tớ cũng có mặt và hò hét đến khản cổ “Việt Nam Độc Lập muôn năm!”, “Đả đảo phát xít Nhật!”.

Mong rằng tất cả những tấm ảnh của “cá nhân tặng cá nhân” đó sớm được công bố, đặc biệt là những tấm ảnh nào khẳng định được chính phủ Trần Trọng Kim là có thật. Tớ tin rằng, một nhà sử học đã dám công bố “Anh hùng Lê văn Tám là chuyện bịa đặt” (do Bộ Trưởng bộ Tuyên Truyền Trần Huy Liệu trối trăn lại), lại không dám lấp đầy cái “lỗ hổng lịch sử” này bằng những tấm ảnh mà có lẽ Devilliers không muốn trao cho Chính quyền vì sợ nó sẽ vô tác dụng khi bị xếp xó hoặc bị thủ tiêu vì một lý do chính trị nào đó?

2 – Lần đầu tiên,VTV1 đã có bài “Kể chuyện dân Hà Nội đã nổi dậy cướp chính quyền” Chỉ có một câu mà tớ chú ý vì nó được phát ra từ cái loa đắc lực nhất của Ban Tuyên Giáo. Đó là: công khai xác nhận có chuyện trao chính quyền cho cách mạng của đốc lý Trần văn Lai (tớ đã quên béng ông này, nhờ VTV1 mà tớ nhớ lại: Ông chính là người mở đầu buổi mít-tinh hoan nghênh ngày ra mắt của Tổng Hội Công Chức ngày 7/8/45 của chính phủ “bù nhìn” (không có tên và nói rõ bù nhìn của ai?).

3 – Đúng ngày 19/8/2010, báo “Nhân Dân” và VTV1 có đưa tin về “cuộc giao lưu gặp gỡ giữa các “nhân chứng sống” của cách mạng tháng 8/45 hào hùng”. Nhiều nhân vật tớ quá quen, quá biết, dù chỉ hơn tớ vài ba tuổi… Trong số các vị được mời đến đã quá lẩn thẩn, nói năng lắp bắp, câu trước ngược với câu sau… thậm chí nhầm luôn cả ngày tháng… Tớ có chú ý đến nhân vật Lê Trọng Nghĩa, đã quá già để nói gì nhưng được giới thiệu là thành viên đoàn đàm phán với “chính phủ bù nhìn của phát xít Nhật”!

Chỉ có mấy điều “mới lạ” đó, lần đầu tiên trong cuộc đời muộn màng làm blogger, tớ thấy khoái chí nói với bà xã :

- Đấy! đấy! bài trên blog của anh viết năm ngoái, năm nay nhà nước đã cho phép cái ông Nghĩa này trả lời trên Tivi công nhận là có chuyện đàm phán với chính phủ…

Bà xã cướp lời:

- Nhưng đâu có gọi là chính phủ Trần Trọng Kim mà gọi là chính phủ bù nhìn của phát xít Nhật!

Tuy mất hứng nhưng tớ vẫn câng câng lên giọng (tuy hơi có đuôi đuối)!

- Dù gì đi nữa thì cũng phải công nhận những gì tôi viết là chẳng có bịa đặt! Chính phủ Trần Trọng Kim là có thật, chính danh, là người “dọn cỗ ” cho cuộc Đảo Chính Không Tiếng Súng, Không Máu Đổ Xương Rơi và… rất “Nhân Văn” như tướng Nguyễn Quyết mới “sáng tác” (hoặc do ai mách nước?) trịnh trọng tuyên bố ngày 19 tháng 8 năm nay! Phủ nhận họ, vu cáo họ là “bù nhìn cho Phát Xít Nhật” là có tội với lịch sử!

Nhân dịp này, tớ kêu gọi:

- Những ai từng là nhân chứng lịch sử của cuộc cách mạng mùa thu, đang còn sống, còn tỉnh táo, còn có cái tâm trong sáng, còn có cái tầm… không biết sợ.

- Những nhà viết sử trẻ, những người có điều kiện tiếp cận với những tư liệu quý hiếm ở những Trung Tâm Lưu Trữ trong và ngoài nước như C.A.O.M bên Pháp, hãy bạch hoá tất cả những gì có được trong tay, hãy giúp các nhà “viết sử ăn lương nhà nước” mạnh dạn hơn, khách quan hơn nhìn về quá khứ (như mới đây vừa công bố trên mạng toàn cầu nội dung và bức hình “thủ tướng Trần văn Hữu của chính phủ Bảo Đại đã ký tên vào Hiệp Ước Cựu Kim Sơn xác định trước toàn thế giới Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam!”

- Tớ mong ước: Năm tới, sẽ còn những điều Mới hơn,Thật hơn, Đúng hơn, khi kỷ niệm những ngày tháng sục sôi cách mạng giải phóng dân tộc này.

Lịch sử phải được chỉnh sửa, phải được bổ sung, ngô phải ra ngô, khoai phải ra khoai”! Không thể u xoẹ, lập lờ, đánh tráo, đánh lận công-tội của những nhân vật lịch sử, phủ nhận vai trò của hàng triệu người (trong đó có tớ), ngày ấy, chẳng biết Đảng là ai, ở đâu, làm gì, mà chỉ lao mình vào cuộc “chơi cách mạng” dưới sự động viên của các ông Phan Kế Toại, Phan Anh, Dương Đức Hiền… chứ chẳng phải theo chân ông Nguyễn Quyết, hay được Đảng giáo dục tuyên truyền một tí ti ông cụ nào cả!

Tớ cũng hy vọng: Chính các nhà Tuyên Giáo đương thời cũng tỉnh ngộ dần trước những bằng chứng không thể chối cãi (vì hầu hết đều không là nhân chứng lịch sử) cho phép công bố những Sự Thật Lịch Sử Mới mà… không phải cái gì cũng “Nhờ công ơn của Đảng” tất tần tật!

Nguồn: Bài của nhạc sĩ Tô Hải. Lê Diễn Đức biên tập, hiệu đính, đặt tựa đề và minh hoạ hình ảnh.

.

-----------------------------------------

.

ĐỌC THÊM :

TÂM TÌNH MỘT NGƯỜI HÀ NỘI VỀ NGÀY 19-8-1945

http://nhanquyenchovn.blogspot.com/2010/08/tam-tinh-mot-nguoi-ha-noi-ve-ngay-19-8.html

.

.

.

No comments: