Thursday, February 11, 2016

HỒI KÝ TẠ PHONG TẦN : ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI (KỲ 27 & 28)





Tạ Phong Tần
Wednesday, February 10, 2016 6:13:54 PM

1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam

*
Tôi giơ ngón tay phải ra: “Có thương tích ở tay phải nè, và ở chân trái nữa.” Nhìn đồng hồ, lúc này đã trễ hơn 1 giờ rồi, tôi nói tiếp: “Bây giờ trễ quá rồi, tôi không đi thi nữa. Tôi đến bệnh viện khám lấy giấy chứng thương, để lâu mất dấu vết hết. Anh này phải bồi thường cho tôi (chỉ thằng áo sọc đang ngồi) vì thương tích ở chân trái là do anh này gây ra.” Nó giãy nảy: “Tôi phải lấy xe ra, tại sao lại giữ xe của tôi, giữ bao lâu?” Tôi nói: “Giữ một tháng. Tôi đề nghị anh Tân giữ xe lại hết.” Tưởng tôi nói thiệt, ông Tân vội nói: “Làm gì giữ đến 1 tháng lận, tôi cho chị cái giấy hẹn, thứ 6 đến gặp tôi giải quyết, chị lấy giấy này qua bệnh viện Sài Gòn khám thương tích đi.”

Lúc hỏi đến giấy tờ thì thằng áo sọc ngoài cái giấy chứng minh nhân dân cũ đến mức nhìn chữ đọc hổng ra thì không có giấy tờ gì khác. Theo quy định, khi lưu thông bằng phương tiện gì thì phải mang theo người đầy đủ giấy phép lái xe và giấy đăng ký loại phương tiện đó.

Không cần có trình độ nghiệp vụ gì, suy nghĩ chút xíu cũng thấy rõ ràng bọn an ninh dựng lên để cản trở tôi đi thi. Tôi biết chúng đã từng làm như vậy với nhiều người khác rồi. Không ai dại gì đi ăn vạ khi lỗi do mình gây ra, càng gọi công an tới xử lý thì càng bị thiệt hại. Không ai tự dưng không bị thương tích gì nhưng lại lăn kềnh ra nằm giữa đường kêu “gãy chân,” trừ phi người đó có “mưu đồ đen tối.” Người dân quanh đó đều khuyên: “Thôi không có gì to tát, tự thỏa thuận với nhau cho mau lẹ, kêu công an chi cho mất thời gian,” nhưng hai thằng này vẫn kiên quyết ăn vạ, đòi công an giải quyết, và hai thằng có thái độ rất thân mật. Khi người dân ngạc nhiên hỏi: “Ủa, hai người này quen thân nhau hả?” thì thằng áo sọc nói “Không” và lãng ra xa thằng áo trắng, nhưng vẫn kiên quyết bám chân tôi từng tấc đất. Cảnh sát giao thông cố ý làm ngay những công việc mà theo lẽ thường, không cần phải làm ngay. Hai chiếc xe của hai thằng này có đặc điểm giống y chang nhau mà cũng là đặc điểm chung của bọn an ninh chuyên làm “đuôi”: Không có kính chiếu hậu đúng quy định; Xe số đời mới đôn dên xoáy nòng gắn biển số đời cũ không có giá trị sử dụng, có thể hiểu đó là biển số giả; gắn biển số vào xe bằng cách khoan lỗ trực tiếp vào mặt trước biển số và gắn vào bằng 2 con ốc sắt to đùng, thấy gớm, giống y như cùng một lò sản xuất ra vậy; lái xe với tốc độ nhanh, trong khi đó tốc độ quy định trong nội thành, nội thị là không quá 30km/h; không mang theo người giấy đăng ký xe và giấy phép lái xe; rất “khoái” làm việc với cảnh sát giao thông và không bao giờ sợ bị phạt vạ dù phương tiện mắc rất nhiều lỗi.

Hậu quả của “màn kịch” kể trên là tôi phải làm đơn xin bảo lưu điểm thi 2 môn còn lại, môn thi của ngày hôm nay thì đợi 6 tháng nữa... thi chung với khóa sau. Tôi không ngạc nhiên về điều này nhưng ngạc nhiên là đến giờ này tại sao mình vẫn chưa chết, nếu tôi chết rồi thì có phải là “nhiều loại công cụ” mừng rơn vì được “phẻ” cả tinh thần lẫn thể xác rồi không.

Càng nghĩ, càng thấy căm thù bọn Cộng Sản chúng nó. Sự hèn hạ, dùng thủ đoạn bẩn thỉu, trái pháp luật đối với phần lớn người dân Việt Nam đều làm cho họ phải run sợ, cúi đầu khuất phục. Có người sợ chính bản thân họ bị khổ vì bình thường họ đã quen sống sung sướng, cơm bưng nước rót, cà phê, thuốc lá, rượu bia, gái gú, nhà cửa đầy đủ tiện nghi, mùa Đông có chăn êm nệm ấm, mùa Hè máy lạnh chạy ro ro, bước ra đường đã có xe hơi sang trọng... nên mới vào nhà tù đã không chịu nổi sự thiếu thốn, có vài ngày đã đầu hàng, mọp xuống lạy bọn công an Cộng Sản như con gián. Có người vì nặng gánh gia đình, nghe lời bọn công an dụ dỗ mà “nhận tội” theo ý chúng nó, tưởng rằng được về sớm thì yên ổn làm ăn. Thật ra loại người này rất đáng thương, đặt niềm tin nhầm “tướng cướp,” ra tù sớm cũng có thiệt, nhưng sống dưới sự quản chế của chúng chúng nó, làm gì phải có sự đồng ý của chúng nó, ra đường không dám gặp người quen, bạn bè cũ cảm thấy xấu hổ vì đã không giữ được phẩm chất, khí tiết làm người, chính mình nhổ nước miếng xuống đất rồi cũng chính mình liếm lên, thiên hạ trông vào còn ai coi mình là cái gì nữa, sống dật dờ như cái bóng như vầy chết còn sướng hơn.

Đối với tôi, chúng nó càng hành xử trái luật, càng dùng thủ đoạn xấu xa hiểm ác bao nhiêu thì sự căm hận trong lòng tôi càng lớn bấy nhiêu. Bọn chúng tưởng rằng như vậy sẽ đè bẹp tôi, nhưng chúng không hiểu rằng tôi ngang bướng, sự đê tiện của chúng giống như chế thêm dầu vào lửa, ngon lửa căm thù sôi sục trong lòng tôi ngày càng bừng lên mãnh liệt, chỉ chơ có dịp gặp điều tra viên là phát tiết ra ngoài, mà ông Trần Văn Cống là người trực tiếp hứng chịu những cơn thịnh nộ của tôi.

Có lần, tôi ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế trước mặt ông ta, ông ta làm ra vẻ tình cảm, chiếu cố, nói:
- Chị làm việc với tôi chị muốn ngồi sao thì ngồi, chớ người khác làm việc với tôi mà ngồi gác chân lên như thế là không được.

- Sao vậy? - Tôi hỏi lại: - Có luật nào quy định cấm tôi gác chân lên chân tôi không? Nếu có anh đưa văn bản ra cho tôi xem, tôi chấp hành liền. Nếu không có thì đừng nói. Tôi gác lên chân tôi chớ tôi có gác lên chân anh đâu mà anh khiếu nại, phản đối.

Ông Cống làm thinh luôn. Coi như ông ta ra chiêu này đã bị tôi cho “đo ván” ngay lập tức.
(Còn tiếp)

*
*

Tạ Phong Tần
Sunday, February 7, 2016 12:24:13 PM 

1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam

*
Thằng mặc áo trắng ép xe tôi qua làn đường ô tô, xe không hề hấn gì nhưng tự ngã ra và nằm lăn ra la toáng lên là bị gãy chân trong khi xe tôi không hề đụng vào anh ta. Thằng áo sọc cũng tự đụng vào tôi, xe và người không hề hấn gì nhưng cũng la toáng lên ầm ĩ là bị bể xe, định giật chìa khóa xe tôi, khi giật không được và bị người dân xung quanh bu vào xem đông quá thì vội vàng móc điện thoại ra gọi công an. Nhưng khi nó thấy tôi cũng lấy điện thoại ra gọi thì quát ra lệnh: “Chị không được gọi điện thoại. Chị gọi cho ai?” Tôi quát lại: “Tôi cũng gọi cho công an. Anh lấy quyền gì ngăn cản tôi?” Anh ta hùng hổ xông vào tôi, nhưng có một một số anh em bảo vệ, nhân viên ngân hàng “kiến sự bất bình” đã ra tay can thiệp. Một anh cao lớn (ăn mặc có vẻ như cán bộ ngân hàng) lớn tiếng: “Anh gọi điện thoại là quyền của anh, chị kia gọi điện thoại là quyền của người ta, anh làm gì ngăn cản không cho gọi.” Quay sang tôi, anh này nói: “Chị cứ gọi cho người nhà đi, không ai dám làm gì đâu.”

Người dân ở đó ai cũng nói: “Cứ để xe y nguyên đó, đợi CSGT tới, chị vô trong đứng đi, đứng ngoài này coi chừng bị giật đồ.” Khi thằng áo sọc định dời xe thì bị hai người đàn ông quát: “Anh để y nguyên đó, không được dời đi,” nó hậm hực vô lề đường đứng. Còn thằng áo trắng la làng là gãy chân cũng tự vào trong lề đường ngồi lúc nào không biết nữa.

Đợi hơn 15 phút mới thấy có 2 cảnh sát áo xanh tới “bảo vệ hiện trường.” Thấy cảnh sát tới, thằng áo sọc dìu thằng áo trắng đi cà nhắc (thấy kiểu đi là biết giả bộ rồi) lên xe taxi, nói là “cấp cứu,” không kịp để cho hai cảnh sát nhìn mặt và hỏi giấy tờ.

Tôi trình bày với 2 công an đúng 5 giờ chiều (tức 17 giờ) tôi phải có mặt ở phòng thi, bây giờ các anh cứ giữ xe, giữ giấy tờ của tôi, tôi đi thi xong quay trở lại. Hai anh này còn đang ậm ừ thì thằng áo sọc (luôn theo rình từng bước chân của tôi) vội la lớn lên: “Chị đụng người ta gãy chân, đụng tôi bị thương, bể xe hết mà tính đi đâu, phải ở lại đây cho công an giải quyết.” Thái độ nó như sẵn sàng xông vào “xé xác,” “ăn thịt” tôi. Chúng nó cùng nhau dựng một màn kịch vụng về nhằm kéo dài thời gian không để tôi đi thi. Diễn viên tiếp theo là Thái Đăng Tân (trung tá) Đội Cảnh Sát Giao Thông quận 1 (số 21 Trịnh Văn Cấn). Tôi đã nói thẳng vào mặt Thái Đăng Tân để ông ta báo cáo lại cho mấy thằng khốn an ninh nghe:
- Tôi nói cho anh biết, tôi từng làm công an, mấy vụ này tôi làm nhiều rồi, không cần thiết phải ghi lời khai hay tự khai gì ngay bây giờ hết. Anh lập biên bản sự việc, khám xe đi, lời khai thì tôi thi xong trở lại ghi sau. Anh muốn gây khó khăn, cản trở tôi đi thi thì cứ nói thẳng, đừng làm bộ nữa!.

Ông Tân cười ngượng nghịu trả lời:
- Tôi làm khó chị làm chi, ích lợi gì cho tôi. Hồi trước chị làm công an ở đâu, bộ phận nào?.
- Tôi công tác ở Anh Ninh Điều Tra Bạc Liêu.

Ông Tân kêu“Ồ” lên ngạc nhiên:
- An Ninh Điều Tra à? Ở đó nghề giỏi lắm đó.

Tôi trả lời:
- Cũng bình thường như người khác thôi!

Thấy ông trung tá có vẻ “xìu” khi nói chuyện với tôi, thằng áo sọc chõ mồm vào ý chỉ đạo, giục ông ta làm theo ý nó.

Mỗi lần như vậy, tôi lại quay sang nhìn thẳng vào mặt nó nghiêm giọng:
- Tôi đang làm việc với anh này, tôi không nói chuyện với anh. Đây là cơ quan công an, không phải chỗ để anh muốn nói gì thì nói.

Thằng áo sọc lại cụp mắt xuống ngồi im.

Khi làm biên bản khám dấu vết xe, chính ông Tân xem xét kỹ từng dấu vết trên các xe rồi buộc miệng nói: “Trời ơi, thằng này (chỉ xe Future đen-đỏ) bộ nó xỉn dữ lắm sao mà chạy như vậy.” Ông lấy thước chỉ từng chỗ: “Chị coi nè, sơn đen trên xe này (Future đen-đỏ) nó dính hết qua xe chị rồi.” Xem đến xe tôi, ông Tân kêu lên: “Trời, nó đụng xe chị mạnh dữ vậy đó hả, coi nè. Tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao là bị đụng mạnh thế này mà chị không bị làm sao cả.” Tôi muốn nói: “Trời thương anh ơi. Người tính không bằng Trời tính,” nhưng tôi nghĩ có nói thế thì ông Tân cũng không hiểu nên nói: “Tôi luôn đi đúng luật và đúng tốc độ quy định.” Người CSGT trẻ đang ngồi viết biên bản khám xe cũng thêm vào: “Ừ, lạ thiệt đó, đụng vậy mà chị hổng bị sao cả.”

Tôi biết những câu ông Tân và cán bộ cảnh sát giao thông kia nhận xét về việc đụng xe là rất thành thật. Ơn trên đã che chở cho tôi.

Còn cái xe Future đen xanh của thằng áo sọc thì ngoài dấu cao su từ gác chân trước xe tôi dính vào bửng xe bên phải của nó chút xíu thì không có dấu vết gì khác, xe còn nguyên vẹn, bản thân nó không có thương tích gì dù mồm nó luôn gào là “bị thương” (từ phía sau ủi tới người khác mà kêu mình bị thương mới lạ chứ).
(Còn tiếp)

-----------------------------

Hồi Ký Tạ Phong Tần:
*
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 26)     Wednesday, February 3, 2016 7:10:27 PM
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 25)     Sunday, January 31, 2016 3:06:01 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 24)     Wednesday, January 27, 2016 7:15:57 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 23)     Sunday, January 24, 2016 4:39:24 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 22)      Wednesday, January 20, 2016 6:16:59 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 21)     Sunday, January 17, 2016 3:18:27 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 20)    Wednesday, January 13, 2016 6:59:06 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 19)     Sunday, January 10, 2016 3:16:44 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (kỳ 18)     Wednesday, January 6, 2016 1:57:37 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 17)     Sunday, January 3, 2016 2:37:07 PM 
Ðứng Thẳng Làm Người (Kỳ 16)     Wednesday, December 30, 2015 2:07:52 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 15)     Sunday, December 27, 2015 4:33:50 PM 
Ðứng Thẳng Làm Người (Kỳ 14)     Wednesday, December 23, 2015 3:24:23 PM 
Đứng Thẳng Làm Người  -  Kỳ 13    Sunday, December 20, 2015 5:39:45 PM
Ðứng Thẳng Làm Người  -  Kỳ 12      Wednesday, December 16, 2015 3:57:05 PM
Ðứng Thẳng Làm Người (Kỳ 11)     Wednesday, December 16, 2015 4:44:26 PM
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 10)     Wednesday, December 9, 2015 1:00:29 PM
Đứng Thẳng Làm Người (kỳ 9)      December 5, 2015 3:46:12 PM
Đứng Thẳng Làm Người (kỳ 8)     Wednesday, December 2, 2015 12:53:45 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 7)     Saturday, November 21, 2015 5:40:07 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (kỳ 6)      Saturday, November 21, 2015 5:28:16 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (kỳ 5)      Saturday, November 21, 2015 5:10:49 PM 
Ðứng Thẳng Làm Người (Kỳ 4)     Wednesday, November 18, 2015 1:28:10 PM 
Ðứng Thẳng Làm Người (kỳ 3)     Wednesday, November 11, 2015 3:47:02 PM 
Đứng Thẳng Làm Người (Kỳ 2)     Saturday, November 7, 2015 5:21:51 PM 
Khởi đăng Hồi ký Tạ Phong Tần: 'Đứng Thẳng Làm Người'     Wednesday, November 4, 2015 5:26:07 PM 








No comments: