25/2/2016
“Chính
trị là nghệ thuật của điều có thể” (Politics is the art of the possible). (Bismarck)
*
Biển
Đông xa quá!
Sau
khi đọc bài của Alexander Vuving (Vũ Hông Lâm), “Trung Quốc sẽ
làm gì ở Biển Đông?”, Dự án Đại sử ký Biển Đông, 21/2/2016), tiếp theo
mấy bài trước cùng nội dung, đã làm tôi mất ngủ. Không phải vì có nội dung gì mới
gây sốc, mà vì tác giả khẳng định một kết luận cũ làm độc giả nhức đầu. Nó làm
người ta liên tưởng đến một tai họa sắp xẩy ra, như một trận đại hồng thủy
(tsunami) “ai kiểm soát Biển Đông sẽ thống trị châu Á, và bất cứ ai thống trị
châu Á sẽ thống trị thế giới”. (Còn ai vào đây nữa!)
Kết
luận này là một suy diễn, nên độc giả sẽ suy diễn tiếp (hầu như chắc chắn) là
Trung Quốc sẽ kiểm soát Biển Đông, sẽ thống trị Châu Á, và thống trị thế giới.
Nói cách khác, trong vòng 15 năm nữa (nếu không có cách gì ngăn chặn), thì
Trung Quốc sẽ biến Biển Đông thành cái ao nhà của họ (theo báo cáo của CSIS “Asia
Pacific Rebalance 2025”). Nếu điều này xảy ra thật thì (lạy Chúa! lậy Phật!)
chắc nhiều người không muốn sống lâu, hoặc phải di cư. Nhưng đi đâu? Chẳng lẽ
lên mặt trăng hay sao hỏa! Vì Mỹ, Canada, Australia… sẽ đầy người Trung Quốc
(Hán Hóa) trong khi Châu Âu sẽ đầy người Arab (Hồi giáo hóa).
Có
cách gì thoát không? Rất khó! Không biết sau khi đọc báo cáo của CSIS, tổng thống
Obama (hay ông Donald Trump và bà Hillary Clinton) có nghĩ ra cách gì không,
hay là họ quá bận rộn tranh cử nên không có thời gian cho những chuyện viển
vông. Lyle Goldstein khen phát biểu của Donald Trump (về việc Trung Quốc xây
sân bay trên các đảo mới bồi đắp ở Biển Đông) là “hợp tình hợp lý nhất” (most
sensible comments), “nó ở xa quá, và chúng ta có rất nhiều vấn đề. Mà nó đã được
xây xong rồi.” (It is very far, and we have a lot of problems, OK? And they are
already built). Nói cách khác, hãy mặc kệ nó, không phải chuyện của Mỹ. Nếu
Donald Trump mà làm tổng thống Mỹ thì nguy quá. (Lyle Goldstein, “The
South China Sea Showdown: 5 Dangerous Myths, National Interest, September 29,
2015; “The Main Problem with America’s Abundant South China sea Hawks”,
National Interest, October 28, 2015).
Hay
là đến hỏi Henry Kissinger xem ông ấy có cao kiến gì không, vì chính ông ấy (và
sếp của ông ấy là tổng thống Nixon) đã có công tạo ra con quái vật Frankenstein
của Châu Á. Nếu ông ấy không nghĩ ra được cách gì để ngăn chặn Frankenstein thì
hãy cách chức ông ta. (Nhưng ông ấy đã về hưu lâu rồi, làm sao cách chức được nữa).
Vậy thì hãy kiện ông ấy ra toàn án quốc tế, vì đã góp phẩn tạo ra hiểm họa này
cho thế giới (và nước Mỹ). Chắc nhiều người trên thế giới muốn kiện ông
Kissinger (nhất là người Bangladesh).
Binh
pháp nào?
Cái
chốt trong lập luận của Alexander Vuving về bàn cờ Biển Đông là người Trung Quốc
đang ứng dụng binh pháp Tôn Tử (và cờ vây), trong vùng xám (gray zones), để
giành chiến thắng mà không cần phải đánh. Trong khi đó, các chiến lược gia Mỹ lại
nhìn nhận bàn cờ Biển Đông theo binh pháp Clausewitz (và cờ vua), trong vùng
sáng tối rõ ràng (black & white). Có lẽ tư duy chiến lược của họ được điều
khiển bởi hai hệ điều hành (hay văn hóa) khác nhau, nên hiểu thực chất vấn đề
khác nhau và đề xuất giải pháp khác nhau. Có người khuyên Mỹ không nên ngăn chặn
Trung Quốc. Tranh luận giữa Vuving và Goldstein về Biển Đông phản ánh thực trạng
đó. (Alexander Vuving, “Think again: Myths and Myopia about the South China
sea”, National Interest, October 16, 2015; Lyle Goldstein, “The
Main Problem with America’s Abundant South China Sea Hawks”, the National
Interest, October 28, 2015).
Trong
nhiều trường hợp, việc tranh luận về học thuyết rất khó nhất trí, không ai chịu
ai. Nhận ra sai lầm và thừa nhận mình nhầm là một điều rất khó. (nhất là giới
academic!) Đó là cảm tưởng của tôi khi theo dõi các học giả lập luận và
tranh luận. Đã có thời, các học giả Mỹ đổ xô kết luận Trung Quốc giống Liên Xô,
và Việt Nam giống Trung Quốc (vì họ đều là cộng sản). Muốn ngăn chặn Trung Cộng,
phải đánh Việt Cộng (thuyết Domino). Gần đây, muốn ngăn chặn khủng bố, phải
đánh Iraq. Can thiệp, hay không can thiệp, đều có thể sai lầm, không phải sai về
hành động, mà là sai về lý do hành động. Lịch sử có thể lặp lại.
Điều
đáng mừng là trong báo cáo của CSIS gần đây, “Asia Pacific Rebalance 2025”,
các tác giả khuyến nghị rằng học thuyết ngăn chặn (containment) áp dụng từ thời
Chiến tranh lạnh không còn phù hợp nữa. Muốn đối phó hiệu quả với sự trỗi dậy
“không hòa bình” của Trung quốc hiện nay (đặc biệt là tại Biển Đông), Mỹ phải kết
hợp cả ba yếu tố là “tham dự” (engagement), “răn đe” (deterrence) và “trấn an”
(reassurance). Dù đây có phải là sự thỏa hiệp giữa các trường phái hay không,
thì cách đề cập của CSIS là hợp lý, vì nó phản ánh được bản chất phức tạp của
bàn cờ Biển Đông và tư duy lắt léo của người Trung Quốc.
Khi
ứng dụng “Binh pháp Tôn tử” (hay cờ vây), chắc người Trung Quốc cũng ứng dụng một
cách linh hoạt như “Tam chủng Chiến pháp” (three warfares doctrine). Linh hoạt
(hay “quyền biến”) theo logic “hư hư thực thực” (vừa thật vừa giả), thiên biến
vạn hóa như ma trận, luôn là phương châm chỉ đạo hành động của người Trung Quốc.
Có thể hình dung bàn cờ Biển Đông sẽ diễn biến giống như một ma trận (hay “trận
đồ bát quái”). Nhìn cách Trung Quốc triển khai bố trí các cơ sở hạ tầng quân sự
tại Biển Đông (Trường Sa và Hoàng Sa), cũng như trên đất liền, ta thấy hình dạng
một chiến lược tổng thể, như một ma trận.
Cách
đánh giá của một số chuyên gia quân sự về giá trị của các hạ tầng quân sự (sân
bay, bến cảng, trận địa tên lửa, ra đa, kho tàng…) mà Trung Quốc triển khai
trên các đảo mới san lấp tại Trường Sa và Hoàng Sa, có thể sai lạc
(misleading). Thoạt nghe thì có vẻ đúng về lý thuyết quân sự nhưng lại không
đúng về thực tế, vì không lý giải được bản chất sự việc. Đúng là nếu xung đột
quân sự (với Mỹ) xảy ra, thì các hạ tầng quân sự đó (military assets) dễ dàng bị
phá hủy trong một trận oanh kích (từ máy bay hay tàu chiến Mỹ). Nhưng tại sao
Trung Quốc vẫn đầu tư xây dựng các “lâu đài trên cát”? Không phải họ ngu, mà
theo Vuving, họ đang chơi cờ vây, theo binh pháp Tôn Tử (để không đánh mà thắng).
Trung
Quốc triển khai trận địa tên lửa HD-9 và ra đa tại đảo Phú Lâm (Hoàng Sa) không
phải chỉ để uy hiếp máy bay B-52, mà còn để nhắn nhủ Obama và lãnh đạo 10 nước
ASEAN đang họp tại Sunnylands ai là người quyết định cuộc chơi. Một ví dụ khác,
trước chuyến thăm Mỹ của ông Tập Cận Bình, Trung Quốc đã cho mấy tàu chiến đến
ngoài khơi Alaska, không phải để đe dọa Anchorage, mà để nhắn nhủ Obama (lúc đó
đang thăm Alaska) rằng Trung Quốc là một cưòng quốc hải quân không thua kém Mỹ,
cần được đối xử bình đẳng theo luật chơi giữa các “nước lớn” (great power
relations). Một kiểu gunboat diplomacy.
Một
số người lập luận rằng còn lâu Trung Quốc mới mạnh bằng Mỹ (về tiềm lực hải
quân và không quân), nên hiện nay Mỹ chưa phải lo. Nhưng họ quên rằng sự trỗi dậy
một cách hung hăng của Trung quốc hiện nay là hệ quả của những gì Mỹ đã làm
(hay không làm) cách đây vài thập niên. Nếu Mỹ xoay trục như “tiếng kèn ngập ngừng”
(uncertain trumpet), đối phó với Trung Quốc một cách nửa vời (half-hearted) như
hiện nay thì không răn đe được Trung Quốc, mà còn khuyến khích họ hành động quyết
đoán hơn. Thái độ do dự của Mỹ trong vụ tranh chấp đảo Scarborough giữa Trung
Quốc và Philippines là một ví dụ. Cho tàu tuần tra FONOP tại Biển Đông theo kiểu
“vô hại” (innocent passage) là một ví dụ khác. Đúng là Trung Quốc hiện nay còn
yếu hơn Mỹ về tổng thể, nhưng nếu Mỹ không hành động quyết đoán thì Trung Quốc
sẽ mạnh hơn Mỹ tại Biển Đông. “Điều duy nhất quan trọng là phải mạnh hơn tại
địa điểm quyết định, vào lúc quyết định, để đạt mục đích” (Clausewitz)
Tại
sao Trung Quốc không muốn xung đột với Mỹ, nhưng lại gây căng thẳng
(brinkmanship)? Thứ nhất, Mỹ là mối lo lớn nhất của Trung Quốc: họ gây căng thẳng
để hù dọa Mỹ không can thiệp vào khu vực. Nếu xung đột nhỏ với Việt Nam hay
Philippines xảy ra thì họ dễ dàng đè bẹp đối phương, và coi đó là việc nội bộ
(song phương), không liên quan đến Mỹ. Trung Quốc sẽ rất mừng nếu có người đề
xuất với lãnh đạo Mỹ đừng can thiệp vào Biển Đông. Những người có quan điểm như
Goldstein rất dễ rơi vào bẫy của họ (playing into their hands). Thứ hai, Trung
Quốc không muốn Nhật, Úc, Ấn Độ can thiệp vào Biển Đông (cùng với Mỹ) vì một
liên minh như vậy là mối lo thứ hai của Trung Quốc. Nếu vô hiệu hóa được hai mối
lo trên, thì Trung Quốc dễ dàng cô lập, phân hóa ASEAN, có thể dùng cái gậy (vũ
lực) để răn đe và củ cà rốt (viện trợ) để mua chuộc các nước này. Vì vậy, cuộc
gặp cấp cao Mỹ-ASEAN tại Sunnylands, và đoàn kết ASEAN là mối lo thứ ba của
Trung Quốc.
Lý
thuyết cái bẫy chiến tranh “Thucydices trap” có giá trị răn đe vì xung đột tất
yếu giữa một cường quốc đang trỗi dậy với một cường quốc đang suy yếu. Nhưng
cái bẫy này có thể bị trung hòa và triệt tiêu bằng hai yếu tố khác: Thứ nhât, Mỹ
và Trung Quốc bị trói buộc bởi lợi ích kinh tế (economic codependency trap); Thứ
hai, Mỹ và Trung Quốc cùng lo bị hủy diệt (Mutual assured destruction). Vì vậy,
giá trị thực tiễn của lý thuyết “Thucydices trap” tại Biển Đông không cao. Khả
năng xảy ra xung đột Trung-Mỹ rất thấp.
Trên
thực tế, răn đe sử dụng vũ lực (threat perception) có giá trị thực tiễn và hiệu
quả hơn nhiều so với sử dụng vũ lực (tốn kém và rủi ro cao). Chiến tranh tâm lý
thường diễn ra trước khi có xung đột thực sự. Tình trạng “nửa chiến tranh, nửa
hòa bình” (no war no peace) là lý tưởng để Trung Quốc gây khủng hoảng (bên ngoài)
nhằm tháo ngòi khủng hoảng (bên trong) bằng cách bành trướng theo chiến thuật cắt
lát (salami), và biến thành chuyện đã rồi (fait accompi), đồng thời nắn gân đối
phương bằng nước cờ “gambit”.
Nhưng
Trung Quốc chỉ có thể làm được điều đó nếu đối phương (Mỹ và đồng minh) tự hạn
chế và tự kiểm duyệt mình, để chơi theo cờ vây của Trung Quốc. Nếu người Mỹ lo
ngại xung đột có thể leo thang (thành chiến tranh hạt nhân) nên không dám can
thiệp vào Biển Đông, là mắc mưu Trung Quốc (dù là vô tình). Mỹ cần chuyển đổi
tư duy chiến tranh thông thường sang tư duy phản ứng linh hoạt để đối phó với
tình trạng “nửa chiến tranh, nửa hòa bình” (no war no peace). Nhưng quan trọng
hơn cả là người Mỹ phải vượt qua “hội chứng Trung Quốc”, cho rằng Mỹ không nên
đối đầu và không thể ngăn chặn được Trung Quốc. Nếu nghĩ rằng không nên đối đầu
với Trung Quốc chỉ vì mấy cái đảo nhỏ, hay mấy bãi đá trên biển, là nhầm to
(misleading). Trung Quốc đang lặng lẽ thay đổi thưc địa, và chỉ vài năm nữa là
những bãi đá hoang trở thành các căn cứ quân sự, cơ sở hậu cần, và cứ điểm mạnh,
để kiểm soát toàn bộ Biển Đông. Vì vậy, không thể chơi cờ vây với Trung Quốc bằng
tư duy Clausewitz.
Có thể
làm gì?
Về
căn bản, tôi tán thành cách nhìn nhận vấn đề và lập luận của Vuving (về Biển
Đông). Đây là một trong số ít các nhà nghiên cứu có quan điểm thực tế
(realist), hiểu biết sâu sắc về tư duy chiến lược lắt léo của người Trung Quốc,
và thực trạng Biển Đông (mà nhiều người khác chưa chắc đã hiểu rõ). Vuving đã
giải thích “Trung Quốc SẼ làm gì”, và trong một số trường hợp, thực tế đã diễn
ra như vậy. Tôi chỉ muốn bổ sung một chút xem “Trung Quốc CÓ THỂ làm gì”, vì điều
này phụ thuộc vào những yếu tố mà có lẽ Trung Quốc không kiểm soát được (như một
hệ quả không định trước). Hay nói khác đi, Mỹ và đồng minh CÓ THỂ làm gì để kiềm
chế Trung Quốc tại Biển Đông, trong bối cảnh hiện nay.
Thứ
nhất, Mỹ và đồng minh/đối tác tiềm năng cần liên kết thành một liên minh thực tế
(de facto alliance) dựa trên cơ sở hợp tác (TPP) và cơ chế an ninh tập thể
(liên khu vực), để ngăn chặn Trung Quốc. Một liên minh như vậy có thể gồm mấy
nước nòng cốt như Mỹ, Nhật, Việt Nam, Philippines, Ấn Độ, Úc, để cùng tuần tra
Biển Đông, bổ sung cho vai trò an ninh tập thể của ASEAN đang yếu kém vì chia rẽ,
đồng thời hỗ trợ tam giác Mỹ-Trung-Việt chuyển động theo hướng “thoát Trung”.
Điều này là khả thi vì sau sự kiện tranh chấp đảo Điếu Ngư và sự kiện dàn khoan
HD 981 là 2 bước ngoặt lớn (tipping point) làm quan hệ Trung-Nhật và Trung-Viêt
thay đổi về bản chất, không còn như trước nữa (beyond the point of no return).
Điều này là tối cần thiết, vì mối liên kết để lập một liên minh thực tế như vậy
còn khá rời rạc, ngay cả sau thỏa thuận TPP và cuộc gặp cấp cao Mỹ-ASEAN tại
Sunnylands. Bầu cử tổng thống Mỹ và chuyển giao quyền lực ở một số nước khu vực
(như Myanmar, Đài Loan, Việt Nam) có thể ảnh hưởng phần nào tới tiến trình hợp
tác với Mỹ (theo lộ trình đó). Thứ hai, những gì đang diễn ra tại Đài Loan,
Hong Kong, Myanmar, Việt Nam, Lào…đang theo xu hướng “thoát Trung”. Trung Quốc
càng đối phó cực đoan, họ càng bị cô lập và khủng hoảng.
Thứ
ba, Trung Quốc có thể mạnh lên về quân sự (tại Biển Đông), nhưng tình hình kinh
tế, xã hội, chính trị nội bộ đang xấu đi nghiêm trọng (tới mưc khủng hoảng), có
thể đẩy nhanh quá trình sụp đổ của chế độ. Đây chính là tử huyệt của Trung Quốc.
Nó vừa là nguyên nhân vừa là hệ quả của chủ nghĩa bành trướng bá quyền Đại Hán,
dựa trên tinh thần dân tộc cực đoan, để thay đổi nguyên trạng (bên ngoài), và
tăng cường các biện pháp trấn áp để duy trì nguyên trạng (bên trong). Đó là hai
trụ cột chính của Tập Cận Bình để thực hiện “Giấc mộng Trung Hoa”. Nhưng chính
điều này có thể phản lại ông ta, dẫn đến “hệ quả không định trước”. Đó là sự sụp
đổ của mô hình phát triển độc đáo (authoritarian resilience) mà nhiều người đã từng
đánh giá cao như là động lực làm Trung Quốc phát triển thần kỳ.
Nhưng
ngày càng nhiều người nhất trí về nguy cơ sụp đổ không tránh khỏi của chế độ Cộng
sản Trung Quốc. (Minxin Pei, “The twilight of Communist Party rule in
China”, American Interest, Nov 12, 2015). Danh sách ngày càng dài, gồm
những tên tuổi như Paul Krugman, David Shambaugh, Minxin Pei… Chẳng ai muốn
Trung Quốc sụp đổ, vì điều đó là một thảm họa toàn cầu, do phản ứng dây chuyền.
Nhưng một nước Trung Quốc ốm yếu và suy sụp (implosion) có thể làm giảm động lực
và năng lực bành trướng bá quyền tại Biển Đông. Nói cách khác, những gì đang diễn
ra tại Biển Đông không thể tách rời những gì đang diễn ra tại Bắc Kinh và Thượng
Hải. Biển Đông là một canh bạc lớn, và một con dao hai lưỡi đối với Trung Quốc,
mà mối lo chung (mutual fear) là ẩn số trong mọi trò chơi quyền lực (game of
thrones).
Tham
khảo
Alexander
Vuving, “Trung Quốc sẽ làm gì ở Biển Đông?”, Dự án Đại sử ký Biển Đông,
21/2/2016; “Think Again: Myths and Myopia about the south China sea”, National
Interst, October 16, 2015; “A Tipping Point in the US-China-Vietnam Triangle”,
the Diplomat, July 6, 2015; “China’s Sun Tzu Strategy: Preparing for
Winning without Fighting”, Interview by Patrick Renz & Frauke Heidemann,
March 27, 2015;
Lyle
Goldstein, “The South China Sea Showdown: 5 Dangerous Myths”, Nationa Interest,
September 29, 2015; “Main Problem with America’s Abundant South China sea
Hawks”, National Interest, October 28, 2015.
Minxin
Pei, “The Twilight of Communist Party Rule in China”, American Interest,
November 12, 2015
Robert
Kapland, “Eurasia’s Coming Anarchy”, Foreign Affairs, March/April, 2016
NQD.
25/2/2016
Tác
giả gửi cho viet-studies
No comments:
Post a Comment