Quốc
Dũng/Người Việt
Monday,
February 1, 2016 2:06:45 PM
WESTMINSTER,
California (NV) - “Trước
đây tôi nghĩ những nơi gửi tiền về Việt Nam chỉ dành cho người khá giả. Nhưng từ
khi làm công việc này thì tôi thấy rất hiếm người khá giả gửi tiền. Ða số người
gởi là người nghèo, người lớn tuổi. Thấy thương lắm!” Chị Trang Nguyễn, nhân
viên công ty chuyển tiền Hồng Lan, cho biết.
Bà Ba Nhàn gửi tiền về Việt Nam cho con, cháu.
(Hình: Quốc Dũng/Người Việt)
Trang
Nguyễn nói thêm: “Nhiều bác lớn tuổi phải
len lén con cháu đi gửi tiền, vì sợ con la. Có bác còn hối: 'Cô làm lẹ lẹ giùm
tôi, con tôi sắp đi chợ ra.' Có cô kia đi gửi tiền kể, cô xài $10 còn không dám
xài, nhưng cho người thân ở Việt Nam thì bao nhiêu cũng không tiếc. Rồi có nhiều
người đi xe lăn nhưng vẫn đều đặn hàng tháng mang tiền gửi về Việt Nam. Khách gửi
đông nhất là vào cuối tuần, một ngày có từ 100 đến 200 khách. Ðặc biệt vào những
ngày đầu tháng, nhiều bác nhận được ‘tiền già’ xong là ra đây gửi liền.”
Có vẻ như, người nghèo thương người nghèo hơn họ. Ngày cuối năm, xin ghi nhận một vài câu chuyện người Việt ở Little Saigon chắt chiu những đồng tiền “kiếm khó,” gởi về tặng người thân dịp Tết.
Có vẻ như, người nghèo thương người nghèo hơn họ. Ngày cuối năm, xin ghi nhận một vài câu chuyện người Việt ở Little Saigon chắt chiu những đồng tiền “kiếm khó,” gởi về tặng người thân dịp Tết.
Tiền
trên toàn thế giới gởi về Việt Nam, 2010-2014
2010:
$8.26 tỷ
2011: $8.6 tỷ 2012: $10 tỷ 2013: $11 tỷ 2014: $12 tỷ (Nguồn: Migration and Remittances Factbook 2015 - World Bank) |
Ðồng
tiền để dành từ bán dạo
Người
đàn bà nhỏ thó, còm cõi, đầu quấn khăn rằn, đội nón lá, đẩy chiếc xe chuyên dụng
dành để đi chợ, trong đó có vài trái bí, dăm nải chuối, vài trái đu đủ, và cả
ba nhánh đào chi chít búp sẽ nở trong dịp Tết. Hàng bán dạo của bà là một ít đồ
trong vườn nhà, một ít được hàng xóm cho. Tất cả, bà mang ra chợ bán, để dành dụm
tiền gửi về cho con cháu.
Khi được chị Trang Nguyễn cho hay mới hôm trước bà vừa gửi hơn $300 về Việt Nam, tôi đã thấy xót xa. Tự nhủ bằng mọi cách phải gặp được bà. Vòng vèo quanh khu chợ ABC ở Westminster, trước mặt tôi là “xe hàng” của bà.
Khi được chị Trang Nguyễn cho hay mới hôm trước bà vừa gửi hơn $300 về Việt Nam, tôi đã thấy xót xa. Tự nhủ bằng mọi cách phải gặp được bà. Vòng vèo quanh khu chợ ABC ở Westminster, trước mặt tôi là “xe hàng” của bà.
Bà
cụ đang ăn bánh mì, mà là bánh mì không, một cách ngon lành. “Mấy khúc bánh mì này có $1 hà, ăn xong uống
chai nước là no tới mai,” bà giải thích khi thấy tôi nhìn. Nhưng, phải rất
lâu tôi mới đến gần được bà, cũng nhờ là đồng hương cùng quê Cần Thơ mà bà cởi
mở hơn. Bởi vì bà “sợ cảnh sát, sợ người
ta điều tra, sợ bị bắt khi bán hàng rong.”
Bà
Ba Nhàn bán hàng rong quanh khu vực chợ ABC. (Hình: Quốc Dũng/Người Việt)
Tuy không ở miệt Cái Nai, một xã vùng sâu của Cần
Thơ, nhưng khi tôi nói đến Cái Răng, một nơi gần quê bà, thì bà vui hẳn lên. Bà
bảo: “Cứ gọi tui là Ba Nhàn, tui đi theo diện con lai. Tui qua Mỹ cũng mười mấy
năm rồi, sau năm 1995, khi đó cũng đã hơn 60, giờ thì gần 80 tuổi rồi.”
Vậy nhưng, bà vẫn còn dò xét, vì bởi: “Nói thiệt là tui cũng được chính phủ trợ cấp cho cái ‘housing’ ở Fountain Valley, rồi cũng có tiền già, nên tui sợ bị điều tra là nghèo, ăn tiền chính phủ thì làm gì có tiền mà gửi về Việt Nam.” Bà đã thổ lộ chút tâm tình sau khi liên tục nói: “Tui không nhớ nhà ở đâu hết, thành phố nào cũng hông biết luôn. Già rồi, lẩm cẩm lắm.”
Bà kể: “Tui gửi vài trăm để cho 10 đứa cháu kêu bằng cô, bằng dì, chia cho mỗi đứa vài chục; và cho cháu ngoại tui nữa. Tui ở đây cực, nhưng vẫn sướng hơn tụi nó ở bển, vì nhà nghèo lắm, không đủ ăn. Bên này thiếu ăn còn có food stamp, chứ bên đó ai mà cho. Tui cũng khổ quá mới đi bán dạo thế này, mới bán đây thôi.”
Vậy nhưng, bà vẫn còn dò xét, vì bởi: “Nói thiệt là tui cũng được chính phủ trợ cấp cho cái ‘housing’ ở Fountain Valley, rồi cũng có tiền già, nên tui sợ bị điều tra là nghèo, ăn tiền chính phủ thì làm gì có tiền mà gửi về Việt Nam.” Bà đã thổ lộ chút tâm tình sau khi liên tục nói: “Tui không nhớ nhà ở đâu hết, thành phố nào cũng hông biết luôn. Già rồi, lẩm cẩm lắm.”
Bà kể: “Tui gửi vài trăm để cho 10 đứa cháu kêu bằng cô, bằng dì, chia cho mỗi đứa vài chục; và cho cháu ngoại tui nữa. Tui ở đây cực, nhưng vẫn sướng hơn tụi nó ở bển, vì nhà nghèo lắm, không đủ ăn. Bên này thiếu ăn còn có food stamp, chứ bên đó ai mà cho. Tui cũng khổ quá mới đi bán dạo thế này, mới bán đây thôi.”
Bà có ba người con, khi sang Mỹ định cư thì chỉ có
hai người con kế đi theo. Người con lớn, do đông con quá, nên ở lại. “Thằng
con tui làm nghề chở cây cho người ta, nhưng tuần làm có vài ngày vì nó bịnh
hoài, bị đau bao tử kinh niên. Còn đứa con gái cũng bệnh, không được lanh, hơi
khờ khờ,” bà kể tiếp.
“Ðứa con dâu tui thì bị lật xe, chết rồi. Nó đi làm lúc 5 giờ sáng, chạy xe ngủ gục. Bảy giờ sáng tui nghe báo tin mà tui bần thần, rồi sụt mất 10 pounds chưa tới một tuần. Tiền già thì tui nhín nhút ăn để trả tiền nhà. Còn con trai đi làm thì lo cho hai đứa nhỏ và tiền điện, nước, rác...” bà bồi hồi kể.
“Ðứa con dâu tui thì bị lật xe, chết rồi. Nó đi làm lúc 5 giờ sáng, chạy xe ngủ gục. Bảy giờ sáng tui nghe báo tin mà tui bần thần, rồi sụt mất 10 pounds chưa tới một tuần. Tiền già thì tui nhín nhút ăn để trả tiền nhà. Còn con trai đi làm thì lo cho hai đứa nhỏ và tiền điện, nước, rác...” bà bồi hồi kể.
Tiền gởi từ Mỹ về Việt Nam, 2010-2014
2010: $4.7 tỷ
2011: $4.9 tỷ 2012: $5.7 tỷ 2013: $6.21 tỷ 2014: $6.8 tỷ (Nguồn: Migration and Remittances Factbook 2015 - World Bank) |
Bà bảo rằng, bà “gần đất xa trời rồi, nên đang cố gắng
hà tiện, hà tặn gửi cho con, cho cháu. Tết sắp tới nơi rồi, gửi tiền cho tụi nó
có nồi thịt kho ăn cho ấm bụng. Cảm ơn Trời Phật đã giúp tui, tui giúp người ta
thì người khác giúp tui, cũng như tui giúp Việt Nam năm ba chục, rồi người khác
giúp lại tui thì tui mới có mà cho nữa. Nhiều người mua hàng của tui không lấy
tiền thối, còn cho thêm nữa. Làm phước thì gặp phước, ở hiền thì gặp lành. Tui
cảm ơn lắm.”
Rồi bà chỉ vào cái áo lạnh đang mặc, cho biết vừa lượm ở ngoài đường. Cái quần thun bà mặc cũng là “người ta vứt đi,” nhưng “ấm lắm!”
Rồi bà nói: “Tới 23 Tết người ta sẽ mua nhiều, chứ hôm nay ế quá. Thôi chuẩn bị về vậy!” Ðồng hồ lúc này đã điểm 6 giờ tối, trời đã lạnh. Bà Ba Nhàn chuẩn bị đón xe bus, hôm nào con trai bà ra đón được thì bà không phải chờ xe công cộng.
Rồi bà chỉ vào cái áo lạnh đang mặc, cho biết vừa lượm ở ngoài đường. Cái quần thun bà mặc cũng là “người ta vứt đi,” nhưng “ấm lắm!”
Rồi bà nói: “Tới 23 Tết người ta sẽ mua nhiều, chứ hôm nay ế quá. Thôi chuẩn bị về vậy!” Ðồng hồ lúc này đã điểm 6 giờ tối, trời đã lạnh. Bà Ba Nhàn chuẩn bị đón xe bus, hôm nào con trai bà ra đón được thì bà không phải chờ xe công cộng.
“Hai đứa con là trên hết”
Cầm tờ $100, ông Nguyễn Duy Duyên, ở Westminster, hồ
hởi khoe với nhân viên gửi tiền: “Có tiền gửi về Việt Nam nữa nè.” Chẳng
là hôm qua ông mới gửi $900 về cho hai người con, còn $100 này là để cho người
thân trị bệnh, và tiền cúng sao, cúng chùa. Hầu như tháng nào ông cũng gửi vài
trăm cho con mình, ở Cái Tắc, Hậu Giang.
Hỏi sao ông không bảo lãnh con sang. Ông bảo: “Gia đình là trên hết, hai đứa con là trên hết. Nhưng hai đứa nó già hết rồi, bốn mấy năm chục rồi qua đây làm gì nữa. Tui học còn không vô thì làm sao tụi nó học nổi nữa. Dân nhà quê, làm ruộng quanh năm mà. Qua đây mà ở không thì đừng nên qua, ở quê tốt hơn.”
10 nước trên thế giới gởi nhiều tiền nhất về
Việt Nam, 2015
Mỹ: $6.8 tỷ
Úc: $1 tỷ Canada: $843 triệu Ðức: $647 triệu Nam Hàn: $522 triệu Cộng Hòa Czech: $209 triệu Nhật: $167 triệu Trung Quốc: $124 triệu Anh: $124 triệu Cambodia: $111 triệu (Nguồn: Migration and Remittances Factbook 2015 - World Bank) |
|
Ông cho hay: “Vợ chồng tui qua đây cũng hơn năm
năm, do đứa con gái bảo lãnh. Tui với bả tính rồi, tới 70 tuổi thì về, không ở
đây đâu, ở đây báo con chứ làm gì.” Rồi ông cười khì: “Năm nay tui 67 tuổi
rồi, còn ba năm nữa! Hiện tại còn làm được ra tiền thì ở, chứ sau này già thì về
bển. Tui cũng có học thi quốc tịch mà học lỗ tai bên này rồi chạy qua lỗ tai
bên kia hết trơn.”
Ông kể, ở đây ông đưa đón mấy đứa trẻ, còn bà thì giữ trẻ. “Tui làm hơn $300, còn bả làm được $1,300 một tháng. Thiệt tình đó, hai vợ chồng chỉ có $1,600 nhưng cũng còn dư chút ít cho hai đứa con ở quê. Dù gửi hoài nhưng tui cũng còn dư hơn $3,000 chứ không ít đâu. Hai đứa con dâu tui nói ‘Ba mẹ về đi tụi con lo. Ba mẹ nuôi tụi con rồi thì tụi con lo cho ba mẹ được bằng mọi giá.’ Già rồi, chỉ có Việt Nam mới là nhà mình.”
Ông kể, ở đây ông đưa đón mấy đứa trẻ, còn bà thì giữ trẻ. “Tui làm hơn $300, còn bả làm được $1,300 một tháng. Thiệt tình đó, hai vợ chồng chỉ có $1,600 nhưng cũng còn dư chút ít cho hai đứa con ở quê. Dù gửi hoài nhưng tui cũng còn dư hơn $3,000 chứ không ít đâu. Hai đứa con dâu tui nói ‘Ba mẹ về đi tụi con lo. Ba mẹ nuôi tụi con rồi thì tụi con lo cho ba mẹ được bằng mọi giá.’ Già rồi, chỉ có Việt Nam mới là nhà mình.”
Ông
Duyên Nguyễn: “Gia đình là trên hết, hai đứa con là trên hết.” (Hình: Quốc
Dũng/Người Việt)
Còn
bà Hoàng Mỹ Tho, ở Santa Ana, thì “gửi tiền cho thằng con trai nuôi $200. Tội
nó, 32 tuổi rồi mà con gái quen chút thì 'đá' hết vì chê thằng nhỏ nghèo. Nó là
con trai lớn của bạn thân tôi ở Nha Trang, đang làm nhân viên giao hàng ở Sài
Gòn, lương tháng có 4 triệu đồng, gần $200 thôi.”
Bà
cho biết: “Mất nước ngày nào là tôi đi
qua Mỹ ngày đó. Hiện tại tôi không dư dả gì nhưng thấy bạn mình nghèo quá, con
mình nghèo quá nên cũng có chút để gửi về ăn Tết. Hồi trước cũng cho nó mở tiệm
bán băng đĩa nhưng không thành công, cũng tại thằng nhỏ không có duyên làm chủ!”
“Tôi đi gửi tiền mà mấy
đứa con nó cằn nhằn hoài, vì có bà con gì đâu mà đi cho. Nhưng cái tình cái
nghĩa mà. Bởi vậy tôi đi gửi toàn phải len lén thôi. Nếu con tôi biết thì tôi
cũng chỉ biết nói, con làm phước đi, không đáng bao nhiêu hết. Con bên này dư ăn
dư mặc rồi, giúp người khác một chút thì mình cũng cảm thấy vui mà,” bà chia sẻ.
Gởi
tặng người thương binh
Bà
Lan Ðỗ, ở Midway, cho biết: “Tôi gửi tiền
về cho bà con thôi, chứ gia đình tôi và anh chị em đều ở bên này hết. $1,000
này là gửi cho mấy cậu mấy dì ăn Tết, mới là phía bên tôi thôi, còn phía bên chồng
chưa gửi nữa.”
“Năm nào cũng tặng
quà Tết cho người thân. Nếu còn người thân thì còn phải lo nhiều. Bên này có đồng
nào là để dành để gửi về Việt Nam hết. Tôi cũng muốn về chơi nhưng chưa sắp xếp
được,”
bà Lan cho hay. Hiện tại bà làm việc bán thời gian ở một tiệm ăn, chỉ làm 20 giờ
một tuần.
Bà
Lan Ðỗ: “Còn người thân thì còn phải lo nhiều.” (Hình: Quốc Dũng/Người Việt)
Bà
Lan Vũ, ở Westminster, nói: “Thường một
năm tôi gửi hai, ba lần cho ba má với mấy đứa em. Riêng Tết thì gửi nhiều hơn một
chút để mọi người đón Tết. Còn hằng tháng thì có đứa em gửi rồi. Tôi thì lâu
lâu có tiền mới gửi, vì đi làm hãng mà, đâu có tiền nhiều đâu. Hồi trước ở Việt
Nam khỏe lắm, đâu phải làm gì. Bây giờ qua đây mệt quá, phải đi làm, phải lo
nhiều thứ.”
Còn bà Nguyễn Thị Ngọc, ở Costa Mesa, thì: “Tôi gửi tiền về cho sui gia. Ðến dịp lễ Tết mới gửi, cái này là sui gia đứa con út. Chứ gia đình tôi gồm bà con họ hàng thì ở bên này hết, không ai còn ở Việt Nam nên không có nhu cầu về Việt Nam.”
Một trường hợp khác tôi gặp là bà Phương Nguyễn, ở Laguna Niguel. Bà cho biết: “Tôi thuộc Gia Ðình Mũ Ðỏ, hôm nay tôi gửi tiền không phải cho người thân của tôi, vì họ hàng tôi ở Mỹ hết, mà là gửi cho những thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa. Ðây là những con người đáng trân trọng, đã bỏ một phần thân thể của mình cho quê hương. Chúng tôi gửi tiền để chia sẻ với họ, để họ có một mùa Xuân vui hơn.”
“Trong danh sách thấy người nào tàn tật nhiều thì chúng tôi gửi, bởi vì chúng tôi không có tiền nhiều để gửi tất cả mọi người. Do đó, tùy vào hoàn cảnh của mỗi người mà chúng tôi giúp $100 hay $200, bởi vì có người cụt cả hai tay và hai chân thì làm sao kiếm ăn được. Thấy tội quá, họ phải lo cho con, cho vợ, lo đủ mọi thứ với thân hình tàn tật,” bà Phương nói.
Bà Phương cho hay: “Mỗi năm chúng tôi có nhiều lần gửi, chẳng hạn vào mùa hè, Lễ Tạ Ơn và Tết. Trong đó Tết là quan trọng nhất, để thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa có một bữa cơm có thịt, có trứng để cúng tổ tiên ông bà, và đón một cái Tết đầy đủ hơn.”
-----------------
Liên lạc tác giả: truong.dung@nguoi-viet.com
Còn bà Nguyễn Thị Ngọc, ở Costa Mesa, thì: “Tôi gửi tiền về cho sui gia. Ðến dịp lễ Tết mới gửi, cái này là sui gia đứa con út. Chứ gia đình tôi gồm bà con họ hàng thì ở bên này hết, không ai còn ở Việt Nam nên không có nhu cầu về Việt Nam.”
Một trường hợp khác tôi gặp là bà Phương Nguyễn, ở Laguna Niguel. Bà cho biết: “Tôi thuộc Gia Ðình Mũ Ðỏ, hôm nay tôi gửi tiền không phải cho người thân của tôi, vì họ hàng tôi ở Mỹ hết, mà là gửi cho những thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa. Ðây là những con người đáng trân trọng, đã bỏ một phần thân thể của mình cho quê hương. Chúng tôi gửi tiền để chia sẻ với họ, để họ có một mùa Xuân vui hơn.”
“Trong danh sách thấy người nào tàn tật nhiều thì chúng tôi gửi, bởi vì chúng tôi không có tiền nhiều để gửi tất cả mọi người. Do đó, tùy vào hoàn cảnh của mỗi người mà chúng tôi giúp $100 hay $200, bởi vì có người cụt cả hai tay và hai chân thì làm sao kiếm ăn được. Thấy tội quá, họ phải lo cho con, cho vợ, lo đủ mọi thứ với thân hình tàn tật,” bà Phương nói.
Bà Phương cho hay: “Mỗi năm chúng tôi có nhiều lần gửi, chẳng hạn vào mùa hè, Lễ Tạ Ơn và Tết. Trong đó Tết là quan trọng nhất, để thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa có một bữa cơm có thịt, có trứng để cúng tổ tiên ông bà, và đón một cái Tết đầy đủ hơn.”
-----------------
Liên lạc tác giả: truong.dung@nguoi-viet.com
Bài liên quan
No comments:
Post a Comment