Sunday, March 1, 2015

TRẢ LỜI MỘT SỐ NGHI VẤN và THẮC MẮC [về CN Mác-Lênin] (Nguyễn Đình Cống)






Vừa qua tôi công bố một số bài có “tính phản động” so với đường lối hiện tại của Đảng cầm quyền, cụ thể là tôi phản biện Chủ nghĩa Mác- Lênin (CNML ), cho rằng chủ nghĩa đó mang lại cho nhân loại lợi ít, hại nhiều, làm cho dân tộc VN phạm những sai lầm và thất bại trong kinh tế, văn hóa, đạo đức. Đa số dân VN có nhận thức nhầm lẫn về nó, cho rằng nhờ nó mà VN làm cách mạng thành công, chiến thắng trong các cuộc chiến tranh, xây dựng xã hội tốt đẹp. Cứ nhìn qua bề ngoài và nghe theo tuyên truyền thì như vậy, nhưng phân tích kỹ và so sánh với con đường của nhiều nước thì không phải vậy. Cứ mỗi lần Đảng tìm cách áp dụng CNML , thực hiện đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản, công hữu hóa nền kinh tế là mỗi lần dân tộc chịu thảm cảnh lầm than. Cải cách ruộng đất, hợp tác hóa nông nghiệp, cải tạo tư sản, phát triển kinh tế quốc doanh, đàn áp các phong trào tự do dân chủ, thực hành toàn trị dẫn tới chuyên quyền tạo ra một tầng lớp quan lại thoái hóa biến chất, làm cho xã hội rối loạn, tham nhũng, mua bán quan tước, gian lận, dối trá tràn lan. Bên trong thì nội bộ mất đoàn kết, mất lòng tin của dân. Bên ngoài thì bị Trung cộng lừa bịp, thao túng, bị lệ thuộc. Tôi cho rằng nguyên nhân gốc nhiều tệ nạn của xã hội VN hiện nay là do sự phối hợp, sự cộng hưởng giữa một bên là những mặt yếu kém trong tính cách, trong nền văn hóa của người Việt và một bên là những độc hại của CNML. Vì vậy muốn giảm bớt và tiến tới trừ khử các tệ nạn nhằm phát triển đúng hướng và bền vững thì đồng thời phải CHẤN HƯNG DÂN TRÍ và TỪ BỎ CNML. Đề nghị này đã được nhiều bạn thông cảm và tán đồng. Tạm bỏ qua sự ném đá của một số dư luận viên, vẫn có một số bạn nghi ngờ và thắc mắc, yêu cầu tôi giải đáp.

Xin tóm tắt trong 4 vấn đề sau :

1-Nghe thầy nói, xem thầy viết thì thấy nhiều ý có thể chấp nhận, nhưng liệu thầy đã làm được gì cho dân tộc hay chỉ là kiểu anh hùng bàn phím, chỉ biết lý luận suông. Thầy hãy làm cái gì đó thiết thực, ích nước lợi dân thì tốt hơn là bàn chuyện giữ cái này, bỏ cái kia.

2-Chúng em đã được học, được tuyên truyền ,đã biết Chủ nghĩa Mác-Lê nin là hoàn toàn đúng, là kết tinh trí tuệ của nhân loại, là con đường tất yếu của loài người, thế mà thầy lại bảo trong chủ nghĩa đó chứa đựng độc hại. Xin chỉ rõ ra các độc hại đó. Nếu bảo Chủ nghĩa Mác- Lênin có sai lầm thì tại sao trong mấy chục năm qua VN theo nó mà vẫn có kinh tế phát triển, đời sống vẫn được nâng cao, VN vẫn có quan hệ bạn bè khắp thế giới và uy tín ngày càng tăng.

3-Thầy là một trí thức tuổi đã cao. Thầy nên theo như những đồng nghiệp khác chỉ hoạt động khoa học và xã hội. Về chính trị hãy để cho những người khác lo. Thầy có uy tín với nhiều bạn trẻ. Những ý kiến mang “ tính phản động” của thầy sẽ có tác dụng xấu đến tư tưởng các bạn ấy. Trước nhiều tệ nạn của đất nước trong đó có nguy cơ từ Trung cộng, cần củng cố khối đại đoàn kết toàn Đảng toàn dân, việc làm của thầy liệu có ảnh hưởng xấu đến sự đoàn kết đó . Thầy, nếu có năng lực thì nên nghiên cứu những biện pháp hữu ích đóng góp cho Đảng hơn là việc vạch ra những sai lầm rồi để đó. Mà rồi những ý kiến của thầy chỉ như ném hạt cát xuống bể, chẳng có tác dụng gì. Thật là dại dột khi làm một việc mà đã biết rõ là vô ích.

4-Đảng Cộng sản VN hơn 70 năm qua dựa vào Chủ nghĩa Mác-Lênin để lãnh đạo đất nước, nay từ bỏ nó thì sẽ lấy chủ nghĩa nào để thay vào, một đất nước mà không có chủ nghĩa dẫn dắt thì sẽ theo con đường nào để phát triển.

Tạm thời có 4 vấn đề như vậy. Tôi sẽ lần lượt trao đổi trong vài bài liên tiếp. Sau đó nếu bạn nào thấy cần tìm hiểu thêm vấn đề gì mà tôi có điều kiện thì sẽ xin đáp ứng. Thực ra cả 4 vấn đề tôi đã giải đáp rải rác trong một số bài đã đăng trước đây trên trang này như là các bài : Một số nhầm lẫn của Mác. Đối thoại cha con. Đuổi hổ cửa trước, rước sói cửa sau. Kỷ niệm về Bectơrăng Russen. Nguyên nhân gốc của nhiều tệ nạn. Các bạn có thể đọc lại các bài đó để hiểu thêm.

Vấn đề 1.
Tóm lược : Thầy đã làm được gì hay chỉ là một lão già lý luận suông .

Trả lới câu này tôi không nhằm thanh minh, vì tôi làm được gì thì những người có trách nhiệm, có liên quan đã đánh giá, không thể để mọi người đều biết. Tôi trả lời vì muốn giúp một số bạn có cách nhìn khoa học trước một vấn đề. Câu hỏi nêu ra một nghi ngờ. Tôi hoan nghênh , vì nghi ngờ là khởi đầu của nhiều đề tài nghiên cứu khoa học. Nhưng nghi ngờ có 2 loại : tích cực và tiêu cực. Nghi ngờ tích cực là đặt ra câu hỏi để tìm tòi, để khám phá nhằm tìm chân lý. Nghi ngờ tiêu cực là để dè bỉu, để phủ nhận và nguy hại hơn là để đưa ra kết luận thiếu căn cứ, làm hiểu sai bản chất. Bạn có thể và nên nghi ngờ công việc của tôi theo hướng tích cực, tôi cũng mong được bạn làm thế. Muốn vậy không có gì khó. Đơn giản nhất là vào Google, gõ tên tôi, sẽ có một số thông tin cơ bản, nhưng còn thiếu nhiều. Tôi sẽ kể thêm.

Năm 2015 tôi 79 tuổi,tôi bắt đầu nghề dạy học từ năm 1959. Mặc dầu đã nghỉ hưu theo chế độ từ 1998 nhưng tôi vẫn liên tục làm NCKH, giảng dạy, viết sách, hướng dẫn nghiên cứu sinh cho đến bây giờ. Tự kiểm điểm tôi thấy mình đã có nhiều đóng góp xứng đáng cho ngành Xây dựng và Giáo dục. Tôi vốn là chuyên gia trong lĩnh vực Kết cấu Bê tông cốt thép. Sách tôi viết ( tự tôi viết ra chứ không sao chép của người khác ) được dùng để giảng dạy trong nhiều trường Đại học, phục vụ cho hàng ngàn kỹ sư thiết kế.Tôi đã biên soạn tài liệu được dùng làm Tiêu chuẩn của nhà nước, đó là TCVN 5574-91. Là GS về kết cấu nhưng do yêu cầu đào tạo trên Đại học tôi đã tự học để dạy các môn Phương pháp luận NCKH và sáng tạo, môn Lý luận dạy học cho trình độ Thạc sĩ và Tiến sĩ ở nhiều trường. Công trình NCKH mà tôi nhận được giải thưởng về Khoa học Công nghệ ứng dụng năm 2013 mỗi năm tiết kiệm cho ngành xây dựng hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ, có thể đến hàng ngàn tỷ đồng. Ngoài ra tôi còn là Trọng tài viên của Trung tâm Trọng tài Quốc tế Việt nam, đã làm chủ tịch và thành viên nhiều Hội đồng xét xử tranh chấp Hợp đồng xây dựng của nhiều công ty nước ngoài, rất có hiệu quả. Hiện nay ở tuổi U 80 tôi vẫn chưa nghỉ ngơi để an phận tuổi già mà hàng năm vẫn hướng dẫn vài trăm học viên thạc sĩ và tiến sĩ khắp các miền đất nước học tập phương pháp NCKH, hướng dẫn hàng chục luận văn, luận án, được nhiều người tin cậy.

Về Cách mạng, gia đình tôi có thời là cơ sở hoạt động của ông Trung tướng Đồng Sỹ Nguyên, cha tôi là liệt sĩ, gia đình tôi được ấp giấy chứng nhận Gia đình có công với CM. Đối với quê hương là Phường Quảng phong, thị xã Ba đồn tôi cũng có nhiều đóng góp đáng kể trong Xây dựng và Giáo dục, được nhân dân trong Phường biết rõ.. Điểm qua vài nét như thế thì không thể nghi ngờ là tôi chưa làm được gì đáng kể cho đất nước, không thể nói tôi chỉ lý thuyết suông.

Các bạn nêu yêu cầu : Thầy hãy làm cái gì đó thiết thực…Liệu thế hệ trên dưới 80 tuổi như tôi, theo các bạn thì làm được gì. Bạn bè cùng lứa với tôi một số đã chết, số còn lại kẻ ốm đau, người bệnh tật. Có một ít còn hơi khỏe thì phần lớn chỉ lo giữ thân mạng theo kiểu “ Bưng tai bịt mắt làm ngơ. Rằng khôn cũng kệ, rằng khờ cũng thây- Nguyễn Khuyến”. Còn lại một ít có chí khí thì chỉ có thể ngo ngoe ngòi bút, lắp bắp cái mồm. Chúng tôi đã đến lúc “ lực bất tòng tâm”, không thể xông pha dẫn đầu đoàn biểu tình, không còn sức đi vận động các nơi hoặc phanh ngực ra trước lưỡi lê, mũi súng. Tôi tự xét thấy việc làm thích hợp nhất, có lợi nhất cho đất nước là góp tiếng nói cổ vũ cho dân chủ, cho sự cải cách, là thức tỉnh một số bạn trẻ biết tự đi tìm chân lý, tránh đi theo đường mà cha ông đã chọn nhầm. Tôi chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực Giáo dục và Xây dựng. Trong các lĩnh vực này tôi vẫn cố đóng góp phần trí tuệ của mình. Ngoài ra tôi có quan tâm đến một số vấn đề chính trị thì vẫn tốt thôi, chẳng có sai phạm gì. Tôi thấy những tiếng nói cổ vũ cho cải cách còn yếu nên mới cố liều cái thân già mà tham gia, nếu phong trào cải cách đã đủ mạnh thì tôi sẽ vui mừng mà nghỉ tuổi già. Những bài viết của tôi nếu được các bạn quan tâm thì chính là có thể giúp cho các bạn một điều gì đó, còn khi các bạn phản bác đúng thì tôi cũng mừng vì một người, khi tìm được căn cứ và lập luận chính xác để phản bác một ý kiến chứng tỏ đã có trưởng thành về tư duy. Chỉ nên và cần hết sức tránh sự phản bác hàm hồ, thiếu căn cứ, thiếu lập luận.

 ( Xem tiếp các vấn đề còn lại vào các kỳ sau ).

*

Vấn đề 2
Chúng em đã được học, được tuyên truyền, đã biết Chủ nghĩa Mác-Lê nin ( CNML ) là hoàn toàn đúng, là kết tinh trí tuệ của nhân loại, là con đường tất yếu của loài người, thế mà thầy lại bảo nó chứa đựng độc hại. Xin chỉ rõ ra các độc hại đó. Nếu bảo CNML có sai lầm thì tại sao trong mấy chục năm qua VN theo nó mà vẫn có kinh tế phát triển, đời sống vẫn được nâng cao, VN vẫn có quan hệ bạn bè khắp thế giới và uy tín ngày càng tăng.

Trả lời.

Để phân tích CNML, đặc biệt là vạch ra những độc hại của nó phải có công trình nghiên cứu đồ sộ và thể hiện ra bởi nhiều tập sách dày. Việc này hàng ngàn, hàng vạn các học giả trên thế giới và trong nước đã làm trong thời gian dài ( trên 150 năm nay ) . Bằng một câu trả lời ngắn gọn tôi không thể giải đáp hết mọi thắc mắc mà chỉ có thể nêu ra một số gợi ý cơ bản để các bạn tiếp tục tìm hiểu. Các bạn phải tự mình suy nghĩ và đối chiếu với cuộc sống để rút ra kết luận, nếu không làm như thế thì các bạn có thể trở thành những con sáo vẹt hót theo người khác. Các bạn biết CNML hoàn toàn đúng là do đâu, do được học, được nghe tuyên truyền một chiều, được nhồi sọ từ một nguồn duy nhất hay là do đã đối chiếu từ nhiều nguồn, đã so sánh với thực tiễn của cuộc sống. Nếu chỉ từ một nguồn thì có khả năng là mới chỉ biết một phần mà chưa biết đầy đủ toàn bộ sự thật . Sự thật phải được tiếp cận từ nhiều phia. Lại nữa, khi nghe tuyên truyền cần hiểu được, đoán được mục tiêu của việc đó. Khi tuyên bố làm một việc gì người ta thường có 2 mục tiêu, công khai và ẩn dấu. Mục tiêu công khai thường là rất tốt đẹp, hợp lý nhưng đó chưa phải là mục tiêu chính. Mục tiêu ẩn dấu chỉ có một số rất ít biết được và đó mới là cơ bản, là chủ yếu. Người ta, nếu thông minh thì có thể dựa vào việc làm cụ thể để đoán mục tiêu ẩn dấu của người khác, còn nếu vì dễ tin hoặc vì kém cỏi thì thường bị lừa để chỉ biết tin vào mục tiêu công khai do họ nói ra.
Khi giảng dạy và tuyên truyền CNML mục tiêu công khai là giúp bạn tìm chân lý để đấu tranh, để xây dựng xã hội tốt đẹp, để mang lại quyền lợi, hạnh phúc cho bạn, cho giai cấp và dân tộc bạn, mục tiêu ẩn dấu là lôi kéo bạn trở thành người theo họ trong việc thực thi chủ thuyết đấu tranh giai cấp, mang lại cho họ quyền lực , phục vụ họ củng cố địa vị, quyền lợi. Trong khi tuyên truyền họ thường dùng cách phô ra và bịa thêm điều tốt đẹp, hợp lý mà che dấu đi điều vô lý. Xin nhớ câu nổi tiếng sau “ Một phần của bánh mỳ vẫn là bánh mỳ, nhưng một phần của sự thật nhiều khi là dối trá”. Cách dùng một phần của sự thật để chứng minh, để tuyên truyền là thủ đoạn của những người ngụy biện.

Các bạn nếu cho CNML là hoàn toàn đúng thì trước hết hãy suy nghĩ, hãy tìm câu trả lời “ Thế thì tại sao Liên xô và phe XHCN sụp đổ”, hãy phân tích từ bên trong, chớ vội nhẹ dạ cả tin nghe người ta giải thích là “ do bị các nước tư bản thù địch phá hoại “

Riêng tôi, hồi còn trẻ, cũng giống như một số bạn bây giờ, tôi chỉ được học từ một nguồn, thiếu thông tin nên hoàn toàn tin tưởng vào CNML, tin tưởng một cách ngây thơ và mù quáng, lại còn nguyện suốt đời theo nó. Từ 40 đến 65 tuổi , được mở mang trí tuệ bằng các nguồn tài liệu khác và đặc biệt là chiêm nghiệm cuộc sống ở trong và ngoài nước, đối chiếu lý thuyết và thực tế tôi nghi ngờ sự đúng đắn của CNML và tìm cách vừa nghiên cứu sâu để nắm thật vững bản chất của nó, vừa tìm cho ra nguyên nhân của mâu thuẩn giữa lý thuyết và thực tế cuộc sống. Về mâu thuẩn này nhiều người cho rằng lý thuyết luôn đúng, thực tế sai vì người thực hiện sai, đó là một sự ngộ nhận quá nguy hiểm của những người thật ra là mù quáng mà cứ nhầm tưởng là thông minh. Từ trên 65 tuổi tôi nhận ra những chỗ sai trong lý thuyết, phát hiện ra một số nhầm lẫn cúa Mác, một số độc hại trong CNML . Nhầm lẫn cơ bản của Mác là ở chỗ vì lòng tốt, vì tình thương mà đánh giá sai vai trò của giai cấp vô sản, vì lòng hận thù mà đánh giá sai xã hội tư bản, lại phạm sai lầm khi cho rằng đấu tranh giai cấp là động lực phát triển xã hội. Sự độc hại của CNML nằm trong các vấn đề sau : đấu tranh, hận thù và tiêu diệt giai cấp, chuyên chính vô sản, công hữu nền kinh tế, xây dựng chế độ cộng sản làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu.

Tôi bắt đầu từ cảm nhận đến chiêm nghiệm rồi tìm tòi chứng cứ để chứng minh và kết luận : “ Nguyên nhân gốc nhiều tệ nạn của xã hội VN hiện nay là do sự kết hợp, sự cộng hưởng giữa các nhân tố yếu kém trong tính cách của người Việt và những phần độc hại của CNML”, là đối với nhân loại thì CNML mang lại “ lợi ít, hại nhiều ”.

Vào thế kỷ 19, lúc nền kinh tế tư bản bắt đầu quá trình tập trung, việc công nhân bị bóc lột, bị bần cùng trở thành tai họa xã hội. Nhu cầu phải thay đổi thể chế trở nên bức thiết. Để thay đổi có 2 con đường : Cách mạng và cải cách. Làm CM vô sản, như trong bài Quốc tế ca là “ Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian; Quyết phen này sống chết mà thôi; Chế độ xưa ta mau phá sạch tan tành; Bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình ; Đấu tranh này là trận cuối cùng…” Cách mạng nói chung là triệt để nhưng tàn khốc, một mất một còn, phá hoại xã hội cũ đến tận gốc rễ, trong đó có cả nền tảng đạo lý. CM vô sản càng tàn khốc, nó dựa vào bạo lực của số đông , dựa vào chiến tranh CM, dựa vào lòng tham lam vật chất của con người trong việc tước đoạt tài sản của người giàu chia cho người nghèo, trong việc cổ vũ lòng hận thù giữa những con người khác giai cấp, là quyết “ đạp đầu lũ chúa đất xuống bùn đen vạn kiếp” ( Ta đi tới- Tố Hữu ), là giai cấp công nhân phải làm nhiệm vụ đào mồ chôn vùi tư bản. CM và chiến tranh không những tàn phá ghê gớm mà còn tạo ra một số tầng lớp công thần với đặc quyền đặc lợi, trở thành tầng lớp thống trị mới. Cải cách là thay đổi trên cơ sở hiện có, được tiến hành hòa bình, dựa trên sự dung hòa quyền lợi. CM cần bạo lực còn cải cách cần trí tuệ. Mác, Enghen, đặc biệt là Lênin, Stalin, Mao Trạch Đông và những đồ đệ trung thành của các ông cố hết sức chứng minh “ CM vô sản là con đường tất yếu và duy nhất đúng”, họ phản bác con đường cải cách, cho như thế là cải lương, nửa vời, là phản bội quyền lợi giai cấp vô sản. Phái chủ tương cải cách chiếm số đông hơn, họ là những đảng chính trị tại nhiều nước như Anh, Đức, Hà lan, Bỉ, Thụy điển, Đan mạch, Na uy, Phần lan, v.v…, họ chủ trương hợp tác và dung hòa quyền lợi giữa các giai cấp. Thực tế lịch sử hơn một trăm năm qua chứng tỏ cải cách có hiệu quả hơn nhiều.

Chuyên chính hoặc độc tài nếu do người sáng suốt và có đạo đức lớn cầm đầu thì sẽ tạo cho xã hội ổn định và phát triển. Nhưng khi chuyên chính rơi vào tay những kẻ gian hùng, tham lam và đếu cáng thì sẽ trở thành tai họa lớn cho dân tộc vì nó tạo ra và duy trì sự thối nát, tham nhũng, bè phái, áp bức. Chuyên chính vô sản diễn ra tại những nước do cộng sản nắm quyền đều thực thi sự toàn trị , sự độc đoán . Với luận điệu giữ gìn sự thống nhất lập trường Đảng đàn áp khốc liệt các tư tưởng và quan điểm khác .Chuyên chính vô sản với hệ thống công an rộng khắp là một thể chế tàn bạo so với nền chính trị dân chủ đa nguyên dựa trên tam quyền phân lập. Sự độc ác của cải cách ruộng đất, của việc thủ tiêu phong trào Nhân văn với Nguyễn Hữu Đang, của việc đàn áp nhóm bất đồng quan điểm Hoàng Minh Chính, Vũ Đình Huỳnh,Đặng Kim Giang, sự thanh trừng những người đấu tranh cho dân chủ như Trần Độ, Nguyễn Thanh Giang, Trần Huỳnh Duy Thức, Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường đều là những thí dụ cụ thể và sinh động. Những tên tuổi vừa được kể ra cùng với hàng vạn, hàng chục vạn người khác đều là những người yêu nước chân chính, họ bị đàn áp, bị vùi dập, bị qui kết là phản động , là chống Đảng, chống chế độ chỉ vì có quan điểm khác với Bộ Chính trị của Đảng Cộng sản.

Chúng ta , do đã quen với việc sống trong sự toàn trị của Đảng, do được không ngừng nghe tuyên truyền nhồi sọ về sự sáng suốt và công ơn của Đảng, về chế độ vô cùng tốt đẹp, do trình độ dân trí quá thấp, chưa biết rõ thế nào là xã hội thực sự dân chủ tự do nên dễ dàng chấp nhận sự toàn trị đó mà không thắc mắc gì, cho rằng xã hội như vậy là tất yếu. Dân Việt nam nếu chưa đi đến các nước văn minh để khảo sát cuộc sống vật chất và tinh thần của họ thì chưa thể biết rõ về dân chủ , tự do. Thực tình hàng trăm năm qua dân Việt chưa được hưởng nền dân chủ tự do đúng đắn. Một số bạn nêu ra sự rối loạn tạm thời ở một số nước như Thái lan, Ly bi, Ai cập, Ucraina để cho rằng dân chủ, đa nguyên bị rối loạn hơn chuyên chính. Đó là một sự so sánh ngụy biện. Tại sao lại lấy những nước như Ly bi, Ai cập để so sánh mà không lấy các nước như Đức, Anh , Thụy điển, Hà lan, Na uy, Đan mạch, Bỉ, Ba lan, Tiệp, Úc, Niu di lân, Singapo, Canađa và nhiều nước khác.

Về sự độc hại của nền kinh tế công hữu , của sự tuyên truyền cho chế độ cộng sản tươi đẹp chắc nhiều bạn đã rõ, tôi tạm bỏ qua.

Các mầm mống độc hại đã có sẵn trong CNML nhưng trong thời gian đầu, lúc các đảng cộng sản còn vận động làm CM thì nó được dấu kín, chưa có điều kiện nẩy nở. Lúc này người ta nhìn vào CNML chỉ thấy màu hồng, lại bị sự tuyên truyền thiên lệch làm phát sinh nhận thức nhầm và tạo ra ảo tưởng. Chỉ đến khi Đảng Cộng sản nắm được quyền thống trị thì các độc hại mới phát tác, lây lan và gây ra tác hại ghê gớm.

Tôi là người phát hiện ra sự độc hại trong CNML lúc đã quá muộn và cũng chỉ là một trong hàng vạn người Việt phát hiện ra nó. Trên thế giới người ta đã phát hiện ra mầm mống của sự độc hại đó từ lúc phong trào cộng sản mới ra đời vào giữa thế kỷ 19 với hình ảnh “ bóng ma cộng sản” ở Châu Âu . Những người nghiên cứu về Mác cũng chỉ ra hai thời kỳ khác nhau của ông. Thời kỳ trẻ Mác hăng hái, cổ vũ cho đấu tranh để tiêu diệt chế độ tư hữu, thời kỳ già Mác đã tỉnh ngộ ra, thấy được sai lầm trong sự bồng bột của tuổi trẻ. ( đề nghị xem lại các bài đã đăng trước đây : Một số nhầm lẫn của Mác, Đuỏi hổ cửa trước, rước sói cửa sau , Nguyên nhân gốc của nhiều tệ nạn ).

CNML có độc hại, tại sao Đảng CSVN theo nó mà mấy chục năm qua kinh tế vẫn phát triển, đời sống được nâng cao.

Những năm sau khi thống nhất đất nước ( 1975- 1986 ) nền kinh tế VN kiệt quệ, một phần do chiến tranh, phần lớn do Đảng áp dụng đường lối kinh tế của CNML trong nông nghiệp , trong quốc doanh và cải tạo tư sản. Kinh tế chỉ phục hồi khi Đảng thực hiện đổi mới mà thực chất là làm ngược lại với CNML. Đàng tuyên bố kiên trì CNML nhưng chỉ kiên trì trong chính trị, quyết giữ độc quyền toàn trị của chuyên chính còn về kinh tế thì đã theo thị trường, đã từ bỏ CNML. Thế thì không thể nói nhờ CNML mà phát triển kinh tế. Hơn nữa sự phát triển của VN chủ yếu dựa vào khai thác tài nguyên, vào lao động đơn giản và vốn vay nước ngoài chứ ít dựa vào lao động sáng tạo và công nghệ hiện đại, vì vậy đó là sự phát triển ít bền vững.

Về quan hệ Quốc tế. VN có 90 triệu dân, là nước thuộc loại cường quốc về dân số, vì vậy VN có quan hệ ngoại giao và kinh tế với nhiều nước là lẽ đương nhiên. Tiếc là với các nước lớn VN chỉ có quan hệ xã giao là chủ yếu mà không có quan hệ thân thiết cùng chí hướng ( xin xem lại bài Sự lựa chọn ủa VN theo ý kiến cố vấn của Putin ). VN, nếu vẫn kiên trì CNML thì dễ bị lệ thuộc vào Trung quốc, không thể độc lập tự chủ.

( còn tiếp )

*

VẤN ĐỀ 3
Thầy là một trí thức tuổi đã cao. Thầy nên theo như những đồng nghiệp khác chỉ hoạt động khoa học và xã hội. Về chính trị hãy để cho những người khác lo. Thầy có uy tín với nhiều bạn trẻ. Những ý kiến mang “ tính phản động” của thầy sẽ có tác dụng xấu đến tư tưởng các bạn ấy. Thầy, nếu có năng lực thì nên nghiên cứu những biện pháp hữu ích đóng góp cho Đảng hơn là việc vạch ra những sai lầm rồi để đó. Mà rồi những ý kiến của thầy chỉ như ném hạt cát xuống bể, chẳng có tác dụng gì. Thật là dại dột khi làm một việc mà đã biết rõ là vô ích. Trước nhiều tệ nạn của đất nước trong đó có nguy cơ từ Trung cộng, cần củng cố khối đại đoàn kết toàn Đảng toàn dân, việc làm của thầy liệu có ảnh hưởng xấu đến sự đoàn kết đó .

Trả lời
Đây là một lời khuyên xuất phát từ lòng tốt, mới nghe qua thì thấy rất hợp lý, nhưng nghĩ kỹ thì không thích hợp. Trí thức là người biết thế nào là tốt xấu, đúng sai. Giá trị của trí thức là ở chỗ làm được cái đúng, cái tốt, phát hiện và phản biện cái xấu, cái sai. Phản biện chính xác là việc rất cần cho sự phát triển đúng hướng. Đảng và Nhà nước rất quan tâm, kêu gọi mọi người, đặc biệt là trí thức thực hành phản biện. Quốc hội, Mặt trân Tổ quốc nhận trách nhiệm phản biện các đường lối, chủ trương, chính sách, pháp luật của Đảng và nhà nước.

Để có thể phản biện, ngoài trình độ kiến thức cao, có phương pháp đúng, cần có lòng trung thực và dũng cảm. Phản biện là việc làm không bắt buộc, chủ yếu là tự giác. Khi thấy một việc được cho là “ có vấn đề” là xấu, là sai, người ta, tùy thuộc vào phẩm chất của mình mà lựa chọn một trong các cách : phản biện hoặc chống lại, không có ý kiến gì, ủng hộ hoặc lợi dụng nó để kiếm lợi. Mỗi cách lại trải rộng ra trên nhiều mức độ . Đất nước đang có những vấn đề về chính trị và xã hội đáng quan tâm, bạn biết tôi là một trí thức, bạn khuyên tôi chỉ nên làm khoa học mà để việc đó cho người khác lo, như vậy là bạn muốn tôi theo nhóm người “ không có ý kiến gì”. Tôi xin cám ơn bạn vì lòng tốt nhưng tôi từ chối lời khuyên đó .

Trước một vấn đề của dân tộc, của đất nước, khi không có ý kiến gì thì cần phân biệt 3 trường hợp : không thể, không muốn, không dám.

Không thể có ý kiến phản biện vì không biết, không quan tâm hoặc tuy có biết, có quan tâm nhưng tự thấy là chưa đủ thông tin và kiến thức. Tự nhận mình không thể có ý kiến , nếu đúng như thế thì chỉ mới là trung thực chứ chưa chưa phải là điều đáng mong đợi. Không muốn có ý kiến phản biện khi xét về khả năng là có biết, có đủ trình độ để làm nhưng vì một lý do chủ quan nào đó mà không thích thú với công việc đó. Không muốn phản biện các vấn đề của đất nước là một nhược điểm bình thường, chứng tỏ chưa có đủ dũng cảm chứ cũng chưa vi phạm đạo lý. Nhưng khi thực chất là không muốn mà lại nhận là không thể thì đã phạm vào sự thiếu trung thực. ( riêng việc không muốn phản biện vấn đề của cá nhân khi không được hỏi lại là cần thiết ). Không dám có ý kiến khi phải sợ một thứ gì đó. Sự sợ này là do kết hợp giữa tính chất hèn yếu bên trong với sự đàn áp, dọa nạt đến từ bên ngoài. Sợ là một tính cách bình thường của những con người bình thường . Sự sợ sẽ được giảm bớt, bị loại bỏ trong một chế độ thật sự tự do, dân chủ, tôn trọng nhân quyền, nó sẽ trầm trọng hơn dưới thể chế cai trị tàn bạo, đàn áp. Biết mà không dám phản biện dễ bị mang tiếng là hèn. Sẽ không những chỉ hèn mà còn phạm tội dối trá khi thực chất là “không dám” nhưng lại nói là “ không muốn hoặc không thể”. Sự đàn áp tàn khốc những người “dám cả gan phản biện lãnh đạo” đã làm hủy hoại biết bao cá nhân tài giỏi và gia đình họ, làm thui chột dũng khí của nhiều người, làm tiêu tan nhiều ý tưởng sáng tạo, làm vùi dập nhiều tư tưởng tiến bộ, tuy vậy không thể đàn áp được ý chí của những người dũng cảm, không thể dập tắt được phong trào dân chủ . Nhiều người tự rút ra bài học vô cùng khôn ngoan là khi bị thống trị đàn áp thì hãy bưng tai, bịt mắt, ngậm miệng trước mọi tội ác, bất công, sai lầm, trước mọi oan trái của người khác để giữ yên cho bản thân và gia đình . Đó là sự khôn ngoan của những người hèn. Những kẻ thống trị đang muốn tạo ra càng nhiều người hèn càng tốt cho họ. Trong bài viết “Chó sủa ngoài đường” ( đã đăng trước đây trên trang này ) tôi tự nhận mình cũng chỉ là một người hèn nhưng không hèn đến mức không dám, không muốn, không thể phản biện, không quá hèn đến mức xu nịnh để tiến thân.

Các bạn mách là nếu tôi có ý kiến gì thì nên viết thư, viết kiến nghị gửi cho các cơ quan lãnh đạo. Thưa rằng tôi đã làm việc đó nhiều lần, bạn nào quan tâm thì chắc đã biết. Về cơ quan tôi đã 5 lần gửi cho Quốc hội, Trung ương Đảng, về cá nhân tôi đã gửi cho Chủ tịch nước, Tổng Bí thư Đảng, Thủ tướng chính phủ, Chủ tịch Quốc hội, nhiều vị Bộ trưởng, nhiều vị Chủ tịch UBND các tỉnh thảnh, nhiều lần gửi cho Bộ trưởng Bộ Giáo dục. Tất cả những lần đó đều không nhận lại được một hồi âm nào, tất cả đều rơi vào im lặng. Mà không phải chỉ riêng trường hợp của tôi, thư và kiến nghị của nhiều cá nhân và tổ chức cũng đều rơi vào im lặng như thế cả. Tôi thấy chỉ còn một cách là viết công khai, viết để bộc lộ tâm can, viết để trao đổi với bạn bè, viết để thức tỉnh các bạn trẻ.

Các bạn sợ “ những tư tưởng phản động” của tôi sẽ vô tình làm ảnh hưởng đến một số bạn trẻ. Thì chính tôi rất muốn chủ động tạo ra ảnh hưởng ấy mà tôi cho là tốt, là cần và thực tế đã được nhiều bạn hoan nghênh, còn bạn nào cho là xấu, là phản động thì hoàn toàn có quyền phản bác, chống lại. Tôi không có một chút vô tình nào trong việc này cả. Bạn mách tôi chỉ nên hướng dẫn các bạn trẻ học tập chuyên môn. Thưa rằng việc đó đã có nhiều thầy làm được, và tôi, nếu có bạn nào hỏi về chuyên môn, về tình cảm, về cuộc sống mà tôi biết thì tôi vẫn thành tâm hướng dẫn, giải đáp, không từ chối. Tôi cho là hướng dẫn các bạn trẻ có nhận thức đúng về chính trị là quan trọng mà các nhà trường, đoàn thể phần lớn đã bị bắt buộc chỉ tuyên truyền một chiều, làm cho một số bạn hiểu nhầm, các bạn đó cần biết thêm thông tin khác để tự mình tìm ra sự thật. Việc cung cấp một cách nhìn khác chỉ mới có một số ít người làm được, nhiều thầy không thể, không muốn hoặc không dám làm. Vì vậy tôi mới chọn làm, dẫu biết rằng công việc này có thể nguy hiểm.

Các bạn cho là ý kiến phản biện của những người như tôi chỉ như những hạt cát ném xuống bể, thật vô ích. Như những hạt cát là đúng phần nào, còn nói vô ích thì tôi không đồng ý. Đúng phần nào vì không phải mọi ý kiến đều là hạt cát mà trong đó có các hạt sạn, có cả đá tảng, thậm chí có cả trái núi ( thí dụ ý kiến đề nghi từ bỏ CNML ). Cho rằng các ý kiến của người dân thường là vô ích vì những người cần nghe không ai nghe, mà có nghe rồi cũng bỏ mặc. Đó là một thực tế. Tuy vậy đó cũng là một cách nhìn thiển cận vì một vài ý kiến riêng rẽ thì giá trị còn rất bé, nhưng tập hợp hàng triệu, hàng tỷ ý kiến thì sẽ thành sức mạnh lớn. Trong những người cần nghe, trừ một số ít đã mất hết lương tri, số đông còn lại vẫn còn lương tri, người còn nhiều, người còn ít, dù sao vẫn còn. Khi chỉ vài ý kiến phản biện thì chưa đủ sức mạnh để thức tỉnh lương tri đó, nhưng hàng triệu, hàng tỷ ý kiến sẽ thức tỉnh được. Mà nếu không có từng ý kiến nhỏ, riêng lẻ gộp lại thì lấy đâu ra con số hàng triệu, hàng tỷ. Lập luận coi thường các ý kiến riêng lẻ chỉ là nơi ẩn nấp của sự sợ hãi. Trong những năm 1976 – 1986 nhiều ý kiến phản biện về hợp tác xã nông nghiệp cũng được cho chỉ là những hạt cát, nhưng rồi những hạt cát ấy đã tích lũy lại để thành “ sự đổi mới” ngoạn mục trong nông nghiệp.

Đoàn kết tạo nên sức mạnh. Điều này chỉ đúng khi đoàn kết quanh một trung tâm gồm những con người ưu tú, trong sạch. Còn khi mà trung tâm đã rệu rã, con người ở đó đã thoái hóa, biến chất thì việc quan trọng là phải củng cố và làm trong sạch trung tâm trước đã. Nếu không thể nào củng cố và làm trong sạch thì phải tạo ra trung tâm mới, còn khi chỉ biết nhắm mắt đoàn kết xung quanh những người đã thoái hóa thì càng đoàn kết càng phạm vào tội ác. Thái độ xu nịnh, cúi đầu khuất phục , ôm chân những kẻ đồi bại đang nắm quyền lực thì đó không phải là để bảo vệ sự đoàn kết mà là bảo vệ cái xấu xa. Rõ ràng là khi tôi kêu gọi từ bỏ CNML thì không thể đoàn kết với những người cố duy trì nó. Việc này tạo nên sự mất đoàn kết tạm thời để khi thống nhất được thì sẽ có sự đoàn kết mới vững chắc hơn
Sức mạnh là ở sự đoàn kết của tổ chức. Về điều này người ta hay lấy thí dụ “ bó đũa”.

Nhưng cần phân biệt hai loại bó. Loại 1 khi dùng keo để gắn từ bên trong. Loại 2 khi dùng dây để buộc bên ngoài. Với bó loại 1 keo gắn là sự chung mục đích, chung lý tưởng, là sự thương yêu, tôn trọng, đoàn kết. Chất keo cần được thường xuyên bổ sung, đổi mới đề khỏi bị rã rời. Người ta dùng bó loại 2 khi không tìm ra chất keo hữu hiệu hoặc là từ bó loại 1 nhưng chất keo đã bị tan rã. Bó loại 2 nếu được buộc bằng nhiều loại dây khác nhau có độ bền cao thì khi bị đứt một vài dây vẫn còn tạm giữ được cả bó. Khi chỉ dùng một dây chủ để quấn quanh cả bó , chỉ cần dây bị đứt một chỗ thì toàn bộ sẽ bị bung ra ngay. Bó đũa VN trước đây được gắn bởi chất keo Lòng yêu nước trộn với CNML. Tưởng rằng chất keo đó sẽ bền vững muôn đời, không ngờ nó đã bị ăn mòn dẫn đến mục nát. Để giữ được bó đũa này Đảng đã dùng một dây chủ bó chung quanh, đó là chế độ toàn trị với đội ngũ công an đông đảo.

( còn nữa )

*

VẤN ĐỀ 4
Đảng Cộng sản VN hơn 70 năm qua dựa vào Chủ nghĩa Mác-Lênin để lãnh đạo đất nước, nay từ bỏ nó thì sẽ lấy chủ nghĩa nào để thay vào, sẽ theo con đường nào để phát triển. Chúng ta đã theo CNML mấy chục năm qua, bao nhiêu thế hệ đã hy sinh xương máu để có thành quả CM, từ bỏ CNML có phạm phải việc phản bội sự hy sinh của ông cha.

TRẢ LỜI : Chủ nghĩa này, học thuyết kia là công việc của các nhà triết học. Những người lãnh đạo, quản lý đất nước có thể theo hoặc không theo một thứ nào cả. Phần lớn nhân dân, nếu biết được chủ nghĩa này nọ thì cũng tốt mà nếu không biết cũng chẳng sao . Cái họ cần biết, cần theo là Hiến pháp, pháp luật, thể hiện ý chí và nguyện vọng của đại đa số nhân dân tự do. Mà để làm ra Hiến pháp và pháp luật chỉ cần biết tôn trọng nhân quyền, dân quyền, tự do, dân chủ. Hơn nửa thế kỷ chúng ta được tuyên truyền, được nhồi sọ để hình thành thói quen là phải lấy CNML làm kim chỉ nam thì mới xây dựng được chế độ XHCN.

Chúng ta đã vì dân trí thấp mà phạm sai lầm, cứ tưởng CNML là tốt, phải theo đến cùng. Nay thấy được nó không phù hợp, phải từ bỏ nó như từ bỏ giây trói của ý thức hệ thì mới phát triển được đất nước đúng hướng. Từ bỏ CNML có nghĩa là từ bỏ việc xây dựng chế độ XHCN, một chế độ không tưởng. Phần đông thế giới không cần đến CNML, không cần đến một chủ nghĩa mới nào cả mà vẫn phát triển tốt đẹp. Thế thì tại sao khi chúng ta từ bỏ CNML lại cần đến một chủ nghĩa mới để theo. Không, trước mắt chúng ta không cần , chưa cần một chủ nghĩa mới nào cả mà chỉ cần thực hành chế độ dân chủ với “ Tam quyền phân lập” như nhiều nước dân chủ khác , cần thực sự tôn trọng nhân quyền, thực sự vì ĐỘC LẬP, TỰ DO, HẠNH PHÚC như tiêu đề của Quốc gia. Những điều này đã có khá đầy đủ , cả văn bản lẫn kinh nghiệm thực tế của hàng trăm quốc gia. Khi một nước nào đó muốn trở thành ngọn cờ đầu, trở thành bá chủ ( đại bá hoặc tiểu bá ) thì mới phải có học thuyết mới, chủ nghĩa mới để lôi kéo các nước khác, còn khi chỉ phát triển đất nước vì hạnh phúc của nhân dân thì không cần học thuyết mới, không cần chủ nghĩa mới nào cả. Những nguyên lý của chế độ dân chủ đã có sẵn cho chúng ta dùng. Cái mà nhân dân cần ở những người lãnh đạo và quản lý đất nước là năng lực trí tuệ, là sự liêm chính. Chúng ta đã được Đảng tạo ra một thói quen tai hại kiểu “ Định hướng XHCN” là trông chờ vào các kế hoạch ( 5 năm), trông chờ vào Nghị quyết của các kỳ Đại hội. Thói quen tai hại đó làm thui chột khả năng linh hoạt, sáng tạo của mọi cấp. Chúng ta không những cần từ bỏ các nguyên lý của CNML mà phải từ bỏ các thói quen xấu do nó tạo ra. Khi những người lãnh đạo và quản lý có năng lực trí tuệ và liêm chính thì tự họ sẽ biết, sẽ nghĩ ra những việc làm cần thiết , phù hợp mà không cần ai vạch ra nghị quyết cho họ cả. Đó là bài học mà Lý Quang Diệu đã rút ra cho chính quyền Singapo, đó là việc mà Nguyễn Bá Thanh đã làm ở Đà nẵng.

Hãy thử nhìn lại những điều mà Đảng cho là đổi mới về kinh tế trong mấy chục năm qua như khoán trong nông nghiệp, như công nhận 5 thành phần kinh tế v.v.. Thực chất là sửa sai, là cởi trói, là quay về cái cũ chứ so với lịch sử của dân tộc và của thế giới thì chưa thấy cái mới ở chỗ nào cả. Một con người đang tự do, vì thất thế mà bị anh bắt trói lại cho đến gần chết, thế rồi do một chút lương tri còn lại, anh không thể tiếp tục trói mà phải cởi cho người ta để họ tự xoay xở kiếm sống, thế mà anh kể ơn là nhờ anh đổi mới, anh bắt người ta ca tụng và nhớ ơn. Nếu chỉ nhìn một lúc khi anh cởi trói thì thấy quả anh là người tử tế, nhưng nhìn hết cả quá trình thì mới biết anh là người “ công ít, tội nhiều” ( Xét mình công ít tội nhiều- Kiều- Nguyễn Du). Sẽ là tốt hơn rất nhiều khi từ đầu anh không trói người ta.

Xin các bạn đừng băn khoăn khi dân tộc ta chưa có Chủ nghĩa mới để thay thế CNML bị từ bỏ. Xin đừng sợ sẽ phản bội lại sự hy sinh của ông cha khi từ bỏ CNML. Cái sợ đó là do bị nhồi sọ tạo nên. Xin hãy nhìn vào sự thật cuộc sống. Nền dân chủ với đa nguyên chính trị và Tam quyền phân lập là thành tựu vĩ đại của nhân loại chứ không phải là sản phẩm xấu của chú nghĩa tư bản như người ta tuyên truyền nhồi sọ một chiều.

Hãy đặt câu hỏi “ Sự hy sinh xương máu của thế hệ ông cha chúng ta là vì cái gì ( hoặc mục đích cuối cùng của cuộc đấu tranh CM là gì, thành quả cần đạt được là gì )

Trả lời câu này không dễ, phải suy nghĩ sâu, còn nếu chỉ suy nghĩ hời hợt, nông cạn thì dễ bị mắc vào “ bẫy tuyên truyền một chiều”.

Theo sự tuyên truyền thì : Mục đích của đấu tranh CM là giành chính quyền , là xây dựng Đảng và chế độ XHCN. Thành quả của CM là độc lập, thống nhất, toàn bộ chính quyền về tay nhân dân, là tổ chức Đảng vững mạnh, là xây dựng chế độ XHCN trên toàn đất nước. Hàng triệu người con ưu tú của dân tộc hy sinh xương máu vì mục đích ấy, vì thành quả ấy. Vì vậy thế hệ chúng ta phải bảo vệ thành quả CM đã đạt được ( nghĩa là phải bảo vệ Đảng , Chính quyền và chế độ ), nếu không bảo vệ thành quả ấy của CM thì sẽ phạm tội phản bội lại sự hy sinh xương máu của các thế hệ trước.

Nếu các bạn tin vào những điều vừa viết thì rõ ràng là đã bị lừa, bị mắc vào vòng ngụy biện mà không biết.

Trong lập luận trên đây người ta đã dùng một phương pháp ngụy biện thuộc dạng “ đánh tráo khái niệm”. Đó là sự lập lờ giữa mục đích và phương tiện hoặc giữa mục đích cơ bản và nhiệm vụ hoặc mục tiêu trước mắt. Hãy đặt liên tiếp các câu hỏi và trả lời.
1- Vận động nhân dân, thành lập tố chức để làm gì ? Để làm CM ( vậy làm CM là mục tiêu trước mắt ).
2- Làm CM để làm gì ? Để giành chính quyền về tay nhân dân ( Vậy giành chính quyền là mục tiêu trước mắt của CM, còn CM là phương tiện để giành chính quyền ).
3- Giành chính quyền để làm gì ? Để xây dựng chế độ XHCN ( vậy chính quyền trở thành phương tiện còn mục tiêu là chế độ ).
4- Xây dựng chế độ để làm gì ? Để mang lại tự do, hạnh phúc cho nhân dân. ( vậy xây dựng chế độ từ mục tiêu ở quá trình trước, trở thành phương tiện ở quá trình sau).
Đến đây tạm dừng lại, xem tự do, hạnh phúc là mục đích cần đạt. Nếu đặt tiếp câu 5- Tự do, hạnh phúc để làm gì ? Để ABC.
6- Có ABC để làm gì ? Để DHF.. Vậy ABC là gì, DHF là gì thì chúng ta chưa biết, may ra có lẽ Trời mới biết được. Như vậy nói mục tiêu của CM là giành chính quyền, là xây dựng chế độ thì cũng có phần đúng, vì đó là mục tiêu trước mắt, nhưng không đúng hoàn toàn. Phải chỉ ra mục đích cuối cùng có thể hiểu được, đó là tự do, hạnh phúc của nhân dân. Đừng bao giờ nhầm lẫn phương tiện ( hoặc mục tiêu trước mắt ) với mục đích cuối cùng. Sự đánh tráo các khái niệm này là mưu mô xảo quyệt của tuyên truyền ngụy biện, vạch ra mưu mô này không phải dễ.

Mục đích cơ bản của CM VN là TỰ DO VÀ HẠNH PHÚC CHO TOÀN DÂN ( chứ không phải là chính quyền của công nông ), thành quả cần đạt được là TỰ DO VÀ HẠNH PHÚC CỦA NHÂN DÂN ( chứ không phải sự lãnh đạo, sự toàn trị của Đảng ), sự hy sinh xương máu của ông cha cũng là vì TỰ DO VÀ HẠNH PHÚC CỦA CON CHÁU ( chứ không phải để công hữu hóa ruộng đất). Điều này được viết rõ ràng trên Quốc hiệu, được Hồ Chí Minh căn dặn “ nếu nước được độc lập mà dân không được tự do và hạnh phúc thì độc lập ấy chẳng để làm gì”. Tự do và Hạnh phúc của nhân dân là mục đích cơ bản, mục đích cuối cùng của CM hoặc Cải cách, của mọi hoạt động .So với mục đích cuối cùng là tự do và hạnh phúc thì việc làm CM, việc giành chính quyền , việc xây dựng XHCN chỉ là phương tiện, Đảng Cộng sản, chủ nghĩa Mác Lênin cũng chỉ là phương tiện. Người ta đã đánh tráo, lấy phương tiện thay cho mục đích. Mục đích là thiêng liêng, là bất biến trong thời gian dài, còn phương tiện là tạm thời, là có thể dùng cái này hoặc cái khác, là có thể sửa đổi, có thể thay thế .

Khi đã công nhận mục đích, thành quả là TỰ DO VÀ HẠNH PHÚC CỦA NHÂN DÂN thì xin các bạn trả lời câu hỏi : Ai đang lợi dụng và phản bội, ai đang đấu tranh, bảo vệ mục đích ấy, thành quả ấy.

Câu trả lời của tôi cũng như của nhiều người như sau, xin nêu ra để các bạn tham khảo :

Nhân dân VN đã đấu tranh và hy sinh nhiều nhưng chỉ mới đạt được một phần của ĐỘC LẬP, THỐNG NHẤT, một phần nhỏ của TỰ DO, HẠNH PHÚC, còn chưa đạt được thật sự tự do và hạnh phúc như mong muốn ( độc lập chưa trọn vẹn vì còn bị Trung quốc uy hiếp. Thống nhất chưa trọn vẹn vì mới thống nhất lãnh thổ, chưa thật sự thống nhất lòng dân ). Khi xem ĐỘC LẬP, THỐNG NHẤT là thành quả quan trọng của sự hy sinh xương máu của hàng triệu người thì trên 95% dân tộc VN chỉ được hưởng một phần nhỏ thành quả đó, còn phần lớn đã bị một nhóm người dưới 5% chiếm đoạt, phục vụ cho lợi ích cá nhân và lợi ích nhóm. Một số người trong số họ đã lộ mặt như Hồ Xuân Mãn, Trần Văn Truyền và còn hàng triệu người được gọi là “ một số không ít đảng viên, cán bộ các cấp, các ngành thoái hóa biến chất, mất đạo đức”. Chính số này tạo ra và nuôi dưỡng những tệ nạn như tham nhũng, mua bán quan tước, dối trá, gian lận, đàn áp tự do , gây ra thống khổ cho hàng vạn người dân bị oan sai. Chính họ mới đúng là bọn phản bội mục đích của CM, phản bội sự hy sinh xương máu của ông cha. Chúng nó ở đâu ra, làm sao tồn tại được. Chính CNML, nền chuyên chính vô sản sinh ra và nuôi dưỡng , và đến lượt mình, chúng nó tìm đủ mọi cách để duy trì sự chuyên chính ấy nhằm củng cố quyền lực và lợi ích. Ngoài miệng chúng nó nói những lời hoa mỹ là vì dân, lo cho dân nhưng trong sâu thẳm của tâm trí thì chủ yếu là lo củng cố vị thế của chúng. Khi có một số cá nhân và phong trào tự phát của nhân dân vạch mặt chúng, chống lại chúng thì bị vu cáo là phản động, là chống Đảng, là muốn lật đổ chế độ, bị đàn áp, bắt bớ , tù đày .

Những người hoạt động cho dân chủ muốn Đảng từ bỏ sự toàn trị, từ bỏ CNML, muốn xây dựng chế độ với tam quyền phân lập, muốn cho dân được tự do, hạnh phúc. Như vậy họ là những người tiếp bước ông cha để đấu tranh cho mục đích cuối cùng là TỰ DO VÀ HẠNH PHÚC cho toàn dân, họ không phản bội ông cha, họ chỉ muốn từ bỏ phương tiện mà ông cha đã dùng nhầm , họ lựa chọn con đường cải cách mà trước hết là nâng cao dân trí, là đi tìm sự thật và nói cho mọi người biết sự thật để cân bằng lại sự tuyên truyền một chiều. Việc làm của họ đụng chạm đến uy thế và lợi ích của một số người có quyền lực nên bị vu cáo là phản động, bị đàn áp. Nhưng chính họ mới đúng là những người đang đấu tranh cho mục đích TỰ DO VÀ HẠNH PHÚC của toàn dân.

Bài trả lời tạm chấm dứt. Bạn nào còn có vấn đề chưa rõ, còn thắc mắc xin nêu câu hỏi, nếu có điều kiện tôi xin trả lời sau.

Xin cám ơn các bạn đã chia sẻ quan điểm.








No comments: