Sunday, March 11, 2012

THƯ gửi NGƯỜI LÍNH QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN - THƯ SỐ 4 (Phạm Bá Hoa, Texas)



Phạm Bá Hoa
February 20, 2012 10:10 AM

Tôi tên Phạm Bá Hoa, chào đời năm 1930 tại đồng bằng sông Cửu Long. Tôi phục vụ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa 21 năm trong chiến tranh bảo vệ tổ quốc, sau đó tôi bị tù không án trong các “trại tập trung” mà lãnh đạo của Các Anh gọi là “trại cải tạo” 12 năm 3 tháng. Hiện cư ngụ tại Hoa Kỳ.
Xin được gọi “Người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam” là Các Anh để tiện trình bày. Chữ “người lính” mà tôi sử dụng ở đây, bao gồm từ người lính đến các cấp chỉ huy, ngoại trừ lãnh đạo cấp Sư Đoàn, Quân Đoàn, Quân Chủng, Bộ Tổng Tham Mưu, và Bộ Quốc Phòng, gọi chung là “cấp lãnh đạo”. Là người lính trong quân đội “Nhân Dân”, chắc rằng Các Anh phải có trách nhiệm bảo vệ Tổ Quốc Nhân Dân, vì Các Anh trong quân đội Nhân Dân mà. Với lại, Tổ Quốc & Dân Tộc là trường tồn, trong khi đảng cộng sản hay bất cứ đảng chính trị nào cũng chỉ là một giai đoạn của lịch sử. Và nội dung tôi gởi đến Các Anh được đặt trên căn bản đó.

Với thư này, tôi mời Các Anh nhìn lại “Chân Dung Xã Hội Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” dưới góc cạnh tham nhũng trong xã hội Việt Nam ngày nay.

1. XÃ HỘI.

“Quốc Gia” bao gồm: Một lãnh thổ, một dân tộc, một nền văn hoá, một dòng lịch sử, một hệ thống công quyền, những công trình kiến trúc mỹ thuật.
“Xã Hội” hình thành từ gia đình. Mỗi gia đình là một đơn vị, nhiều đơn vị gia đình hợp lại thành một đơn vị hành chánh, và tất cả các đơn vị hành chánh trong hệ thống dọc từ dưới lên trên hợp lại thành một xã hội của quốc gia.
“Sinh Hoạt Xã Hội” được ví như sự vận hành của cái đồng hồ, với hằng chục hằng trăm bánh xe lớn nhỏ sắp xếp bên trong lớp võ, mỗi bánh xe được nhà phát minh đặt vào một vị trí với một công việc nhất định, và tất cả công việc của các bánh xe gộp lại được gọi là sự vận hành của cái đồng hồ, giúp con người biết được thời gian đi qua từng giây từng phút. Tương tự như vậy, con người sinh ra, lớn lên, và thành đạt trong sinh hoạt xã hội chớ không thể tự mình trong riêng rẽ. Do đó, mỗi người phải tạo dựng cho mình mối tương quan tốt với mọi người, chớ không thể tự cho mình giỏi hơn mọi người mà coi thường mọi người, bởi không có nghề nào trong xã hội là không cần thiết, vì tất cả các ngành nghề đều có mối tương quan với nhau trong sự vận hành của guồng máy xã hội.
“Xã Hội Thăng Tiến Hay Suy Sụp” là do các cấp trong hệ thống lãnh đạo, nhất là lãnh đạo cấp quốc gia, thể hiện trong chính sách giáo dục học đường, và những chính sách giáo dục xã hội ngang qua các lãnh vực sinh hoạt trong đời sống, đặc biệt là các phương tiện truyền đạt tin tức trong hệ thống truyền thông.

2. HÃY NHÌN VÀO XÃ HỘI XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM.

Lãnh đạo cấp quốc gia mà xã hội xã hội chủ nghĩa Việt Nam gọi là Bộ Chính Trị với 14 đảng viên cộng sản, là cơ quan quyền lực tuyệt đối. Bởi trong hệ thống tổ chức không có cơ quan nào kiểm soát, vì vậy mà nhóm lãnh đạo quyền lực này tự đứng trên Tổ Quốc, trên Dân Tộc, trên Quốc Hội, trên hệ thống Nhà Nước, và trên hệ thống Tư Pháp. Đã có lần ông Nguyễn Văn An khi giữ chức Chủ Tịch Quốc Hội, trong lúc quá bực tức đã phát biểu: “Bộ Chính Trị là 14 ông vua tập thể!” Đúng vậy, Bộ Chính Trị là nơi hình thành hệ thống tham nhũng để bảo vệ sự sống còn của đảng cộng sản, vì đảng không còn lý tưởng làm điểm tựa từ khi “thành trì vững chắc của chủ nghĩa cộng sản là Liên bang Sô Viết sụp đổ từ đầu những năm 90 của thế kỷ 20, kéo theo sự sụp đổ của các quốc gia cộng sản Đông Âu. Tự bản thân các đảng viên lãnh đạo trong Bộ Chính Trị tham nhũng, cùng lúc ăn chia với lãnh đạo cấp dưới tham nhũng, khi cấp dưới bị phát giác tham nhũng thì lãnh đạo cấp trên che chắn, vì mục đích của luật pháp xã hội chủ nghĩa đặt ra là bảo vệ đảng viên. Nếu không như vậy thì đảng cộng sản với chế độ độc tài của Các Anh đã sụp đổ từ cuối những năm 90 rồi.

Dưới đây chỉ là những trường hợp điển hình, cộng với những gì mà chính Các Anh biết về những vụ tham nhũng từ vụn vặt đến những vụ mà báo chí “lề phải” trong xã hội Các Anh được phép đăng tải, tôi nghĩ, nó sẽ giúp Các Anh tìm lại được chính mình trong một xã hội mà đảng với nhà nước đã tạo cho người dân phải chấp nhận “quốc nạn tham nhũng” một cách bình thường như một nếp sống trong văn hoá mới xã hội chủ nghĩa ngày nay. Từ đó, tôi hy vọng Các Anh có đủ lý lẽ để đánh giá các cấp lãnh đạo trong hệ thống đảng và hệ thống nhà nước Việt Nam.

Năm 2001. Báo Tuổi Trẻ phát hành tháng 08/2001, số sinh viên tốt nghiệp đại học mà không tìm được việc làm gia tăng hằng năm: Năm 1997 thất nghiệp 64%. Năm 1998 hơn 80%. Năm 1999 là 89%. Số còn lại tìm được việc làm thì hầu hết là gia đình của các cấp lãnh đạo đảng và lãnh đạo nhà nước, những chuyên viên chuyên gia ngoài đảng cộng sản phải có tiền mới “mua” được chỗ làm. Mời Các Anh đọc tiếp để hiểu rõ chữ “mua” nó tàn nhẫn như thế nào.

Năm 2002. Đặc san Mạng Lưới Tuổi Trẻ Việt Nam/Houston 2002, trong bài “Những Con Ký Sinh Trùng Làm Chủ”, của Nguyễn Bảo An, định cư ở Pháp, có đoạn sau đây: “Lúc ở Paris, tôi cũng theo dõi thời cuộc Việt Nam, nên cũng biết dân tôi khốn khổ vì nạn tham nhũng, nhưng lúc đó tôi khó hình dung được là dân tôi khốn khổ vì tham nhũng như thế nào, và đến mức độ nào. Nhưng sau hai tháng hè về thăm quê hương, tôi mới hiểu nạn tham nhũng tàn bạo và khốc liệt ngoài sự tưởng tượng của tôi, và của mọi người. Trong một lần cùng người nhà đưa cháu tôi vào bệnh viện, tôi đã chứng kiến cảnh một bà mẹ ôm xác con khóc sướt mướt ở phòng chờ đợi. Chỉ vì bà quá nghèo, không có tiền hối lộ cho bác sĩ nên họ bỏ mặc cho mẹ con bà ngồi đó, và con bà đã chết”. Trong suốt thời gian ở quê nhà, tác giả đến bất cứ nơi đâu cũng bị làm tiền một cách trắng trợn. Tại phi trường, tại những cơ quan hành chánh, nơi đâu cũng phải xì tiền hối lộ mới được làm giấy tờ. Bị bắt buộc hối lộ nhiều đến nỗi tác giả không chịu được nữa, tác giả đem những điều tai nghe mắt thấy về tham nhũng nói với người em họ, một cán bộ trong cơ quan chánh phủ từ Hà Nội vào Sài Gòn, anh ta trả lời một cách tỉnh bơ cứ như tham nhũng như là một nếp sống rất bình thường: “Mọi người phải trả hối lộ cũng là hợp lý thôi, vì một nhân viên sở di trú phải bỏ ra chục triệu đồng mới mua được chỗ làm. Nếu họ không làm tiền đồng bào thi bao giờ họ mới thu lại được số vốn bỏ ra mua lấy chức vụ. Chức vụ của những viên chức là một dịch vụ thương mại, mà đã là thương mại thì phải có lợi nhuận”. Người em cộng sản của tôi phát ra một tràng lý luận kiểu bất lương, lưu manh, nham nhở, ”. Nghe đến đó tác giả cảm thấy lạnh xương sống trước lý luận kiểu xã hội chủ nghĩa, hoàn toàn trái với đạo đức con người. Vậy là tham nhũng đã đánh đổ cả lương tri, làm đảo lộn tất cả những giá trị đạo đức trong xã hội. Quay trở lại Paris, tác giả tự mình khẳng định: “Từ nay, đọc những bài báo nói về tham nhũng tại Việt Nam, tôi thật sự hiểu tham nhũng tại đó là gì, và nó đã gây thiệt hại, đớn đau, mất mát, đổ vỡ cho dân tộc Việt Nam, quê hương Việt Nam như thế nào! Không bút mực nào diễn tả hết nỗi thống khổ của đồng bào trên quê hương về nạn tham nhũng khủng khiếp. Dân tôi bị bóc lột, bị làm tiền một cách trắng trợn vô liêm sỉ từ những kẻ tự xưng là “đầy tớ của nhân dân”!

Tôi nhấn mạnh với Các Anh rằng, tiền thuế là mồ hôi nước mắt của người dân làm ra sản phẩm hay dịch vụ để có tiền đóng thuế cho nhà nước, nhà nước dùng tiền đó trả lương cho những viên chức chánh phủ, và viên chức chánh phủ có trách nhiệm phục vụ người dân. Đó là sinh hoạt trong một xã hội văn minh là như vậy, nhưng với xã hội chủ nghĩa Việt Nam thì khác. Những viên chức nhà nước được trả lương bằng tiền thuế của dân, lại đem những chức vụ có trong tay bán cho những viên chức cấp dưới, những viên chức cấp dưới đem bán những công việc cho người dân có nhu cầu để thu lại vốn lẫn lời, mà đúng ra họ phải phục vụ người dân. Sau khi cầm quyền trên toàn cõi Việt Nam từ năm 1975, nhóm lãnh đạo CSVN đã phá nát tất cả những giá trị cao quí của văn hoá dân tộc.

Thêm vào đó, kinh tế thị trường theo “định hướng xã hội chủ nghĩa”, một loại “định hướng không có định hướng trong các nền kinh tế thế giới”, đã biến nhóm lãnh đạo CSVN từ trên xuống dưới thành “giai cấp tư bản đỏ vô luân và vô cảm”. Không sai, vì xã hội chủ nghĩa Việt Nam là một thứ xã hội đen do nhóm lãnh đạo CSVN cầm đầu, với trợ thủ đắc lực của cả bộ máy đảng và bộ máy nhà nước. Cũng không sai, vì xã hội chủ nghĩa tại quốc gia sản sinh ra nó là Liên Sô đã sụp đổ hoàn toàn do cái tồi tệ của bản thân nó, vì vậy mà xã hội chủ nghĩa Việt Nam trở thành nơi dung túng xã hội đen để bao che cho sự tồn tại của họ, bảo vệ quyền lợi riêng tư của họ. Đây là cách tận cùng của những cách thực hiện. Nhưng nói cho cùng, nhóm lãnh đạo CSVN chỉ có cách đó là cao nhất của họ, và xứng hợp với cái gọi là “đỉnh cao trí tuệ” của cái đảng cầm quyền độc tài, của bộ máy cầm quyền vô cảm trước nỗi đau của đồng bào! Do vậy mà trong xã hội Việt Nam ngày nay, tham nhũng hoành hành đến tận cùn các ngóc ngách trong các cơ quan đảng, cơ quan nhà nước. Trong nhiều trường hợp, người nộp hối lộ không bực mình vì mất một số tiền, mà phẫn uất vì cái nạn hối lộ tràn lan đến tận hang cùn ngỏ hẻm ở Việt Nam, đến mức không còn một chỗ nào để tránh né được. Đúng là không thể tránh né được, vì bất cứ ngành nào trong bộ máy đảng lẫn bộ máy nhà nước, tất cả đều mua quan bán chức, từ chức lớn xuống chức nhỏ địa phương, mới có một vị trí trong xã hội dù chỉ là vị trí thấp nhất của tổ chức, để từ vị trí đó những người mua chức đều đòi hối lộ, nhận hối lộ, như lời nhận xét thật đau của Nguyễn Bảo An, một tuổi trẻ Việt Nam tại Paris sau chuyến về thăm quê hương hai tháng!

Chắc Các Anh có biết là nhóm lãnh đạo CSVN từ Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước, đến Thủ Tướng, đều tuyên bố là chống tham nhũng quyết liệt, chống bất cứ kẻ tham nhũng là ai, ở chức vụ nào, đều phải đưa ra pháp luật. Tuyên bố “quyết liệt” như vậy, nhưng khi hai ông Phạm Quế Dương với Trần Khuê nộp đơn xin thành lập Hội Chống Tham Nhũng để trợ giúp cho nhà nước thì nhà nước ra lệnh bắt lên bắt xuống, hành hạ sách nhiễu đủ điều. Rõ ràng là tuyên bố chống tham nhũng chỉ là lời dối trá của nhóm lãnh đạo CSVN, họ dối trá với người dân dưới quyền cai trị của họ, dối trá với thế giới văn minh, và dối trá với chính bản thân họ nữa.

Năm 2003. Tóm tắt bài viết ngày 4/10/2003 “Trong vòng vây của Công An CSVN, những người Việt Nam xin tị nạn ở Đức bị tống tiền như thế nào”, bài của Việt Hùng từ Cộng Hòa Liên Bang Đức. Đó cũng là tên của bài phóng sự trên đài truyền hình ARD lớn nhất của Đức quốc, tường trình từ thành phố Munchen. Chuyện bắt đầu từ số phận của khoảng 40.000 người Việt bị từ chối tị nạn tại Đức sau khi các quốc gia cộng sản Đông Âu sụp đổ, và đang chờ trục xuất về Việt Nam. Theo “Hiệp Định Hồi Hương” giữa lãnh đạo CSVN với CHLB Đức, hai bên phải thực hiện xong công tác hồi hương trong thời gian 1995-2000. Nhưng đến năm 2003, số người hồi hương mới đạt được con số rất nhỏ. Lý do: CSVN không chấp nhận số người mà họ cho là không xác minh được lý lịch. Chánh Phủ Đức muốn công tác trục xuất được nhanh hơn, nên đồng ý cho CSVN cử phái đoàn Công An sang Đức thẩm vấn trực tiếp để xác minh lý lịch.

Phần lớn trong số hơn 40.000 người này, không ai muốn trở về “thiên đường xã hội chủ nghĩa”, dù khối người này khi rời Việt Nam dưới danh nghĩa nhà nuớc CSVN cử đi du học, hoặc xuất cảng lao động. Bằng một máy thu hình giấu kín đã được tòa án cho phép, nhóm phóng viên đài truyền hình ARD, có đầy đủ bằng chứng qua người trung gian của Công An đã ra giá cụ thể với ông Vũ Phương Chiến: “Nếu nộp 1.500 Euro thì được ở lại thêm mấy tháng nữa, nhưng vẫn trong tình trạng không hợp pháp. Nếu nộp 5.000 Euro thì anh sẽ đuợc cấp thông hành Pháp và ở lại thêm 1 năm. Có thông hành thì thời gian 1 năm là hợp pháp, mọi sự đi lại đều không sợ bị bắt. Sau đó, cứ 5.000 Euro cho 1 năm hợp pháp với thông hành của Pháp, không sợ chánh phủ Đức trục xuất”. Một người Việt Nam khác, nhận được số điện thoại của một người trung gian đưa qua gầm bàn khi thẩm vấn, để liên lạc trao đổi giá cả. Và anh thuật lại sau khi liên lạc: “Nếu anh nộp 600 Euro thì được ở lại thêm 6 tháng. Điểm chính của vấn đề là nếu người nào nộp tiền theo giá qui định của từng thời gian, thì người đó không hồi hương Việt Nam, cũng không lo sợ sẽ bị tìm ra tung tích, vì phái đoàn Công An CSVN thông báo cho chánh phủ Đức là không xác minh được lý lịch, lúc đó chánh phủ Đức có muốn trục xuất cũng không biết trục xuất đi đâu, và đành phải để những người đó ở lại Đức. Thế là mọi việc ổn thỏa”.

Dân Biểu Joseph Winkler, người phát ngôn về di trú của Đảng Xanh trong liên minh cầm quyền tại Đức, phát biểu: “Một quốc gia dân chủ như nước Đức, việc mua bán thuộc dạng tống tiền ngay trên lãnh thổ này là không thể chấp nhận được”. Dân Biểu Winkler nói thêm: “Những nạn nhân Việt Nam của những vụ tống tiền này, có quyền đạt đơn xin tị nạn tại Đức, và họ đáng được chấp nhận tị nạn”. Đảng PDS, cũng trong liên minh đảng cầm quyền, đã họp và ra thông báo đệ trình lên Chánh Phủ một bản nghị quyết, tạm thời đình hoản việc cho phép Công An CSVN sang Đức thẩm vấn người tị nạn. Về phía các tổ chức nhân quyền Đức, đã đồng loạt lên tiếng phản đối dữ dội về hành động tống tiền của Công An CSVN. Ông Karl Hafen, nhân danh Chủ Tịch Hiệp Hội Nhân Quyền Quốc tế, trụ sở tại thành phố Frankfurt/Main, tuyên bố: “Đây là một thảm kịch! Những người tị nạn phải chịu sức nặng từ hai phía, một bên là chánh quyền Đức về vấn đề trục xuất, một bên là Công An CSVN về những vụ tống tiền. Họ đứng trước một sự chọn lựa không dễ dàng. Nếu họ chịu tống tiền, thì họ biết rằng cho dẫu có được ở lại cũng không bảo đảm chút nào vì vẫn là không chánh thức, rồi một ngày kia cũng bị trục xuất như những tội phạm. Nếu họ chọn không bị tống tiền, họ có thể bị đưa về Việt Nam, và bị toà án xét xử”.

Các Anh có nghĩ là lãnh đạo nhà nước Việt Nam cảm thấy nhục khi biết Công An chẳng những đòi hối lộ người dân trong nước, mà còn đòi hối lộ người dân xã hội chủ nghĩa ở ngoại quốc không? Ô, tôi quên, nếu nhóm lãnh đạo CSVN mà biết nhục thì đâu phải là cộng sản.

Năm 2007-2010. Tóm tắt và trích dẫn bài của ông Nguyễn Duy Vinh, Tiến sĩ ngành Cơ Khí Động Học. Theo tác giả thì ông Trần Văn Tuyền, Tổng Thanh Tra Chính Phủ của nước CHXHCN Việt Nam, một quan chức hàng đầu về chống tham nhũng, phát biểu trong một cuộc họp báo tại Hà Nội: “…Việt Nam coi việc chống tham nhũng là quốc sách, là sự nghiệp quan trọng liên quan đến sự sống còn của chế độ. Việt Nam đã cam kết và sẽ thực hiện đầy đủ các công việc mà Công Ước Liên Hiệp Quốc đã đề ra”.… Rồi tác giả nhận định: Một điều tôi phải nói ngay rằng, nhà nước Việt Nam từng tuyên bố mục tiêu hàng đầu là chống tham nhũng, nhưng những vụ tham nhũng đầy tai tiếng trong 9 năm gần đây cho thấy nhà cầm quyền Việt Nam không đủ quyết tâm để giải quyết tệ nạn này.…” Tác giả nhắc đến đại hội Việt Kiều với hơn 800 người tham dự tại Hà Nội hồi đầu năm 2010, Chủ Tịch Nguyễn Minh Triết đã phát biểu: “…Chúng ta từ một nước trong chiến tranh, chưa có những cái kinh nghiệm trong quản lý, và ở nước người ta đó thì muốn tiêu cực, muốn tham nhũng cũng khó, vì hệ thống luật pháp nó chặt chẽ. Còn ở Việt Nam của mình, thì có khi không muốn tham cũng động lòng tham, cái người thủ quỹ cứ giữ tiền khư khư, ở quỹ lúc nào cũng có số dư, cho nên lúc bí quá thì em mượn một chút, mượn không thấy ai đòi hết, thì em mượn thêm. Chứ không phải người Việt Nam tham nhũng nhứt thế giới, không phải vậy! Cho nên tui đề nghị quí vị ở nước ngoài khi nghe những thông tin này, rồi nhìn về Việt Nam cũng đừng có hốt hoảng, cứ nghĩ rằng trong nước mình tiêu cực quá… Đây là quy luật muôn đời. Con người ta, trong mỗi người, ai cũng có hỉ, nộ, ái, ố. Chúng ta là con một nhà, là con Lạc, cháu Hồng, cùng một bọc trứng sinh ra, trên thế giới này ít nơi nào có cái đó lắm…”

Các Anh nghĩ gì khi mà nghe ông Chủ Tịch nước “thành thật khai báo” là Bộ Chính Trị dốt nát đã tạo nên hệ thống tham nhũng trong toàn đảng, toàn nhà nước, và toàn xã hội? Phải hiểu rằng, ông Triết chỉ nói cái người thủ quỹ tham nhũng vụn vặt, chớ không nói đến cái bản thân ông ta cùng với cả cái Bộ Chính Trị là tiền ở đâu ra mà cái ông nào cái bà nào cũng có tài sản đến hằng chục hằng trăm triệu mỹ kim? Những cái người đó là loại người tham nhũng “quy mô” chớ đâu phải “tham nhũng vụn vặt” như cái người thủ quỹ mà ông Triết nói. Chữ “tham nhũng” mà tôi sử dụng ở đây bao gồm: Đòi và nhận hối hộ quốc nội lẫn quốc tế, ăn cướp của dân, ăn cắp tài sản quốc gia, ăn xén ngân khoản trong các dự án lớn của họ đặt ra mà càng nhiều dự án lớn chừng nào thì cả hệ thống lãnh đạo càng thêm nhiều tài sản, ăn xén ngân khoản do ngoại quốc tài trợ, đầu tư ngoại, và tham nhũng do bán đất bán biển của tổ quốc (2 tỷ mỹ kim). Thật là khủng khiếp! Mời Các Anh xem tiếp một số vụ tham nhũng chẳng những trong nước biết mà thế giới cũng biết.

Vẫn theo Tiến Sĩ Nguyễn Duy Vinh, bản báo cáo của Ban Chỉ Đạo Trung Ương về phòng chống tham nhũng cho biết: Năm 2007 có 584 vụ bị phát giác với gần 1.300 người tham nhũng, gây thiệt hại hơn 860 tỉ đồng VN (860,000,000,000 đồng) (1 USD = trên dưới 20,000 đồng VN). Trong 584 vụ này, đến cuối năm 2011, nhà nước chỉ mới đưa ra xét xử 360 vụ. Việc xử lý các vụ tham nhũng tăng dần mỗi năm và những vụ lớn tập trung tại Hà Nội với Sài Gòn. Những vụ được “báo chí lề phải” của Các Anh và báo chí hải ngoại đăng tải nhiều nhất:

(1) Vụ PMU 18. PMU là chữ viết tắt của Anh ngữ “Project Management Unit, dịch sang Việt ngữ là Ban Quản Lý các dự án 18 thuộc Bộ Giao Thông Vận Tải (BGTVT) với ngân khoản lên đến hằng trăm triệu mỹ kim mà trong nước gọi là “đô la Mỹ”. Một vụ án phải đưa ra ánh sáng trong bối cảnh chuẩn bị đại hội 10 đảng cộng sản, làm cho Bộ Chính Trị cảm thấy bất an vì tham nhũng đã tràn ra ngoại quốc, khiến dư luận Nhật Bản rất bất mãn khi được biết Tổng Giám Đốc Bùi Tiến Dũng (BTD), đã dùng 7 triệu mỹ kim trong số tiền vay của ngoại quốc để xây dựng hệ thống giao thông đường bộ vào cuộc đỏ đen cờ bạc. Khi bị bắt để chờ ngày xét xử, ông Dũng lại sử dụng khoảng 1 tỉ đồng Việt Nam để hối lộ các viên chức điều tra! Theo báo VietNnamNet, BGTVT đã quyết định đình chỉ nhiều viên chức liên quan trong đó có Thứ Trưởng Nguyễn Việt Tiến. Cuối cùng, trong vụ án PMU 18, Bùi Tiến Dũng và 4 người nữa cùng lãnh án tù. Chưa hết, ngày 27/06/2011, tại Hà Nội, Bùi Tiến Dũng, cùng với 8 tòng phạm khác lại phải ra tòa với tội biển thủ công quỹ với số tiền 3 tỷ 400 triệu đồng, trong dự án xây dựng cầu Bãi Cháy, Quảng Ninh hồi năm 2003.

(2) Vụ PCI, Nhật hối lộ PMU Việt Nam. Năm 2008, ông Huỳnh Ngọc Sỹ, giám đốc ban quản lý dự án đại lộ Đông Tây, bị bắt do báo chí Nhật Bản tố giác ông đòi và nhận hối lộ 820.000 mỹ kim từ công ty tư vấn Nhật PCI (Pacific Consultants International). Công tố viện Nhật khẳng định là PCI xác nhận đã đưa ông Sỹ tổng cộng 2.600.000 mỹ kim.

(3) Vụ buôn lậu ở Nam Phi. Vụ này do viên chức tòa đại sứ CSVN tại Nam Phi buôn lậu sừng tê giác. Thật là nhục nhã cho đất nước Việt Nam vì ngay trong ngành ngoại giao cũng buôn lậu. Bản tin của đài truyền hình Nam Phi SABC, phát đi đoạn băng toàn cảnh nhân viên tòa đại sứ CSVN tại thủ đô Pretoria, đang giao dịch mua bán sừng tê giác với một tay buôn lậu ngay trước cửa tòa đại sứ. Trước bằng chứng không thể chối cãi, đại sứ CSVN Trần Duy Thái phải xác nhận người xuất hiện trong đoạn băng chính là bà Bí Thư thứ nhất Vũ Mộc Anh.

(4) Vụ mua sắm trang bị bưu điện. Với dự án mua trang bị cho 38 bưu điện tỉnh và các thành phố trên toàn quốc do nhà buôn Nguyễn Lâm Thái (NLT) cầm đầu, đã hối lộ hơn 1 tỉ đồng cho Giám Đốc, Phó Giám Đốc, Trưởng Phòng của 9 bưu điện lớn ở Việt Nam.

(5) Vụ tham nhũng ở Hóc Môn. Tháng 8/2009, Tòa Án Nhân Dân thành phố Sài Gòn đã xét xử hai vụ án tham nhũng liên quan đến Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân huyện Hóc Môn Nguyễn Văn Khoẻ. Ngoài 10 bị cáo về tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản, nhận hối lộ, lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ, Hội Đồng Xét Xử (HĐXX) còn có 60 nhân chứng. Theo cáo trạng, để xin được dự án khu dân cư và công nghiệp sạch với diện tích hơn 6,9 mẫu tây tại xã Đông Thạnh, Hóc Môn, vợ chồng ông bà Hà & Hòa chủ nhân Công ty Thành Phát, kết thân với Trần Văn Tè (lúc đó là Chủ tịch UBND xã Đông Thạnh), Dương Minh Trung (lúc đó là trưởng phòng tài chính, kế hoạch và đầu tư huyện Hóc Môn) và ông Nguyễn Văn Khỏe, lúc đó là Chủ tịch UBND huyện. Trong thời gian thực hiện dự án này, Công ty Thành Phát đã đưa hối lộ tổng cộng hơn 2 tỷ 200 triệu đồng, và cho các bị cáo mượn hằng tỷ đồng nữa.

(6) Vụ tham nhũng đất đai tại Sơn La. Đây là vụ tham nhũng đất đai lớn nhất từ trước đến nay ở Sơn La. Lợi dụng trách nhiệm được giao trong thời gian thực hiện các dự án nâng cấp quốc lộ 6 thuộc thành phố Sơn La năm 2002-2005, các bị cáo thực hiện việc kiểm kê và đền bù không đúng quy định. Tám bị cáo đều là cán bộ công chức nhà nước đã làm trái các quy định, gây thiệt hại tài sản cho nhà nước gần 4 tỷ 300 triệu đồng. Tòa án nhân dân tỉnh Sơn La tuyên án phạt 9 bị cáo.

(7) Vụ cựu Thống Đốc Ngân Hàng Việt Nam. Ông Lê Đức Thúy, bị báo chí Úc Đại Lợi tố cáo đã nhận hối lộ vụ Việt Nam in tiền giấy nhựa Polymer tại Australia. Vụ hối lộ này đã được chính quyền Australia điều tra trong 20 tháng. Theo nhật báo Anh Financial Times, một người thân cận với giới điều tra cho biết, công ty thầu in tiền Securency mà 50% vốn là Ngân Hàng Quốc Gia Australia, đã thú nhận hối lộ 15 triệu Úc kim cho ông Lê Đức Thúy, bằng cách trả học phí cho con trai của ông là Lê Đức Minh du học trường Đại Học Durham tại Luân Đôn, là trường dành cho con nhà giàu. Ông Lê Đức Thúy là người đứng đầu Ngân Hàng Trung Ương Việt Nam từ năm 1999 đến năm 2007, trước khi được bổ nhiệm làm Chủ Tịch Hội Đồng Giám Sát Tài Chánh Quốc gia.

Năm 2011. Tập đoàn Công Nghiệp Tàu Thủy Việt Nam Vinashin, cùng hơn 20 tổng công ty liên quan, vừa bị khởi kiện tại tòa án ở London, Anh quốc, vì không trả nợ đúng hạn cho ngân hàng Thụy Sĩ. Viên chức tòa án xác nhận đơn kiện được Tòa Thương Mại, Chi nhánh Queen’s Bench thuộc Tòa Thượng thẩm nhận và mở hồ sơ ngày 01/11/2011, và Cơ Quan Hình Sự Quốc Tế (Interpol) đã phát lệnh truy nã hai cựu lãnh đạo tập đoàn Vinashin, đã làm cho ngành tài chính Việt Nam bị mất uy tín trên thế giới. Hai “bị cáo” này chắc chắn được sự che chắn của nhóm lãnh đạo quyền lực nên nhanh chóng và dễ dàng ra khỏi Việt Nam rồi: “
(1) Hồ Ngọc Tùng, nguyên Tổng giám đốc tài chính của tập đoàn Vinashin, xuất ngoại với lý do trị bệnh nhưng không thấy trở về.
 (2) Giang Kim Đạt, trưởng phòng kinh doanh công ty vận tải viễn dương, một chi nhánh của Vinashin, ra nước ngoài trước khi bị khởi tố”. Báo Tuổi Trẻ cho biết, hai người này thuộc nhóm 10 cựu lãnh đạo và viên chức cao cấp của tập đoàn đóng tàu Vinashin bị truy tố về tội cố ý làm trái các quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng, nói rõ hơn là tội tham ô và biển thủ ngân sách. Theo thẩm định chánh thức, tập đoàn Vinashin bị lỗ đến 4 tỷ mỹ kim. Nhưng vào đầu tháng 6/2011, báo chí cho biết Vinashin có thể bị mất thêm 1 tỷ mỹ kim nữa vì bị phạt do không thi hành các hợp đồng. Tháng 8/2011, nhân vật đầu tiên bị bắt do hành vi biển thủ tài sản Vinashin là Tổng Giám Đốc Nguyễn Thanh Bình.

KẾT LUẬN.

Xin hỏi: “Có khi nào Các Anh tự hỏi tại sao xã hội chủ nghĩa ưu việt lại quá nhiều tham nhũng như vậy không? Hay Các Anh nhìn những tệ nạn, thậm chí là quốc nạn tham nhũng, chỉ là nếp sống bình thường của những người vô cảm trong xã hội Việt Nam?” Cho dù có, hay không có, mời Các Anh đọc thêm hai đoạn văn dưới đây.

Trích trong bài viết “Ngày Phán Xét Sẽ Đến” của “Tuổi 20” viết từ Hà Nội, để Các Anh nhận ra “tuổi trẻ Việt Nam” đã vượt lên trên chính sách bịt mắt bịt tai bịt miệng của một chủ nghĩa thối rửa trên chính trường quốc tế:

“Trong đêm giao thừa 2012, trước tiên tôi xin cám ơn nhân loại, và đặc biệt cám ơn những người đã sáng tạo ra hệ thống Internet, nhờ đó mà thế hệ trẻ Việt Nam không còn bị giam giữ trong ngục tù ngu dốt của đảng CSVN nữa. Cám ơn ông Bill Gates, ông Steve Jobs, nhờ quí vị mà ngày hôm nay chúng tôi được thênh thang lướt mạng ngay trước mũi bọn Công An. Những bức màn tre, màn sắt trước đây giam giữ cha anh chúng tôi, bây giờ chỉ là trò cười cho thế hệ a-còng (@). Khi những hàng rào ngăn cấm tư tưởng con người bị phá bỏ bằng công nghệ thông tin, khi những bức tường lửa (firewall) trở thành bất lực trước khát vọng tự do, đấy là lúc dân chủ khai sinh. Tuổi trẻ Việt Nam sẽ đồng khởi vùng lên để trả lại tên đường TỰ DO, chúng tôi sẽ nam kỳ khởi nghĩa để đem lại CÔNG LÝ….
Chúng con xin cám ơn Cha Mẹ đã cho con khối óc chắp cánh bay lên những vì sao cao nhất, và nhận thức được sự giẫy chết của chủ nghĩa xã hội chớ không chủ nghĩa tư bản như người ta đã nói. Cha Mẹ đã dạy chúng con biết thế nào là dân chủ thực sự khi cho phép chúng con nói lên những điều khiến Cha Mẹ lo nhiều, sợ hãi nhiều, Cha Mẹ không bịt miệng chúng con, cũng không bắt chúng con phải suy nghĩ một chiều như đảng CSVN vẫn làm. Chúng con biết tóc Cha Mẹ đang bạc đi vì sợ hãi, để tuổi xanh chúng con vươn lên dưới ánh mặt trời. Xin Cha Mẹ yên tâm, nếu một mai con phải vào tù thì chế độ hôm nay cũng sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian để giam giữ con, bạn bè, và anh chị em chúng con sẽ hàng hàng lớp lớp như thác đổ triều dâng phá đi khung cửa ngục tù, và ngày đó không xa đâu Cha Mẹ. Tại Việt Nam hôm nay làm gì có tự do, chỉ có nhà tù lớn hay nhà tù nhỏ mà thôi. Sợ hãi, chính là tên cai tù nguy hiểm nhất cho mỗi người chúng ta, nhưng khi vượt qua được nỗi sợ hãi thì chính là lúc kẻ thù của chúng ta lo sợ. Con không còn sợ nữa, bạn bè con không còn sợ nữa, chúng con đang tỉnh thức sau đêm dài u mê. Bây giờ là lúc đảng CSVN sợ hãi, chính vì sợ hãi nên chúng ra tay bắt bớ giam cầm bất cứ ai, như con chó điên cắn càn trước khi nhận viên đạn thi ân và bị vất xuống cống. ….”

Trong đoạn kế tiếp, tác giả như đang nói với nhóm lãnh đạo quyền lực Bộ Chính Trị:

 “…. Tuổi trẻ Việt Nam ngày hôm nay đã quen với thế giới a-còng (@), iPhone và iPad, sẽ không dễ bị che mắt, bịt mặt, và lừa đảo như thế hệ cha anh chúng tôi. Nếu 14 ông bà bộ chính trị, những đỉnh cao của sở thú còn tin vào quyền năng vô hạn của hơn 700 tờ báo, đài phát thanh, và truyền hình các vị có thể định hướng, dẫn dắt chúng tôi. Hãy tỉnh thức, Việt Nam hôm nay có hằng triệu triệu người trẻ không buồn đọc báo, không thèm nghe đài và đang âm thầm cùng nhau xây thêm ống cống đủ cỡ cho các vị, và các quan tham….. Tuổi trẻ chúng tôi không thích những kẻ loạn ngôn, chúng tôi lợm giọng và buồn nôn khi thấy quý vị ngu dốt, trơ trẽn và vô liêm sỉ đến tột cùng khi tiếp tục lải nhải “Đảng CSVN quang vinh muôn năm”. Có ai lại tôn vinh cái đảng mà bàn tay thấm máu dân mình, cái đảng xây nhà tù nhiều hơn trường học, cái đảng dựng phòng massage nhiều hơn nhà thương, cái đảng đem con gái ra trần truồng phơi bày trước người Đài Loan, Hàn Quốc, … để họ sờ nắn như đi mua gà vịt với một hy vọng mong manh là sớm thoát ra khỏi cái thiên đàng xã hội chủ nghĩa…….”.

Và đoạn dưới đây trích trong “Lời Kêu Gọi” của ông Đào Văn Nghệ viết ngày 23/10/2010, ông Nghệ là Đại Tá Quân Đội Nhân Dân của Các Anh đó. Ông cất lời than: “Đất nước lâm nguy! Giang sơn rơi lệ! Dân chúng lầm than! …..”
Rồi ông kêu gọi: “Hỡi toàn dân Việt Nam ở mọi miền đất nước! Hỡi Quân Đội và Công An Việt Nam, hãy bảo vệ cho người dân Việt Nam, như những chiến sĩ Quân Đội và Công An Nga Sô, Ba Lan, Đông Âu trước kia. Họ đã sớm thức tỉnh, nắm lấy thời cơ, cầm súng đứng về phía Nhân Dân, để ngày nay chính họ, gia đình, vợ con họ được dân chủ, ấm no. Họ không còn phải sống trong lo sợ, đói khổ, giả dối dưới chế độ Cộng Sản cũ đầy dối trá và tội lỗi. Chế độ đã bao năm khống chế họ bằng luật rừng, họng súng, nhà tù, cưỡi lên đầu lên cổ nhân dân họ. Bởi vậy, đây là thời điểm nhân dân và đất nước đang cần những anh hùng đứng lên giúp dân làm nên một trang sử, đưa dân tộc ta bước vào kỷ nguyên dân chủ, ấm no không còn Cộng sản độc tài. Kỷ nguyên Quốc gia Cộng Hòa….”
“Quân Đội Nhân Dân còn chờ gì nữa? “Tiên hạ thủ vi cường”. Khẩn cấp tiến hành cách mạng lật đổ chế độ Cộng Sản Hà Nội, kiến lập quốc gia Cộng Hòa Việt Nam…. Tiến hành tổng tuyển cử toàn quốc, để nhân dân được thật sự tự do, ứng cử, bầu cử, tìm những người tài đức lãnh đạo đất nước và có nhiệm kỳ. Thay đổi Hiến Pháp phù hợp với Hiến Pháp chung quốc tế, để bảo vệ quyền con người cho toàn dân. Việt Nam ơi! Thời thế tạo anh hùng. Mẹ Việt Nam ơi! Sinh ra những anh hùng”.
Xin gởi những hiểu biết cùng với sự suy nghĩ của tôi đến Các Anh, “Những Người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam”, hãy bình tâm mà nhận định một chuỗi sự kiện đã diễn ra, và suy nghĩ từ chiều sâu tâm hồn của chính mình chớ không phải tâm hồn của người đảng viên cộng sản. Các Anh đừng đứng nhìn Nhân Dân của mình một cách vô cảm nữa, mà hãy đứng về phía Tuổi Trẻ và Nhân Dân đứng lên giật sập chế độ cộng sản độc tài, tham nhũng, tàn bạo với dân nhưng lại khiếp nhược hèn hạ với Trung Cộng, để mọi người Việt Nam trong nước và hải ngoại cùng nhau vá lại mảnh giang sơn đã rách loang lỗ, xóa tan những “vệt da beo trên da thịt quê hương” do những cơ sở làng mạc Trung Cộng rãi rác khắp nội địa Việt Nam, để xây dựng một nền văn hoá nhân bản khoa học, và phát triển một xã hội dân chủ pháp trị mà mọi người được hưởng một cách tự nhiên những quyền căn bản của mình.
Tôi vững tin bà con trong Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại – đặc biệt là Những Người Lính Chúng Tôi – vẫn hết lòng hỗ trợ Các Anh và quí vị đồng bào, những thế hệ làm nên lịch sử.
“Tự Do, phải chính chúng ta tranh đấu, vì Tự Do không phải là quà tặng”.

Texas, tháng 2 năm 2012
Phạm Bá Hoa

Tin đặc biệt gởi Các Anh đọc:

Tin nhạc sĩ Việt Khang (Võ Minh Trí, Mỹ Tho) bị bắt tháng 12/2011 đã làm tràn ly nước, ly nước đầy lòng uất hận và căm phẫn của người dân đối với lãnh đạo CSVN. Cộng Đồng chúng tôi tị nạn cộng sản tại Hoa Kỳ đã cùng nhau ký vào “Thư Thỉnh Nguyện” gởi trực tiếp Tổng Thống Hoa Kỳ, can thiệp với lãnh đạo CSVN trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm và tù nhân chính trị, kể cả nhạc sĩ Việt Khang. “Tù nhân”, là những người bị bắt chỉ vì nói lên tiếng nói yêu quê hương trước sự lấn chiếm khống chế của Trung Cộng, hát lên tiếng hát thương đồng bào phải sống dưới chế độ độc tài, bị tước đoạt quyền sở hữu đất đai, quyền sở hữu tư tưởng, và quyền làm người của 89 triệu đồng bào trên quê hương Việt Nam.
Tổng Thống chỉ cần 25.000 thư thỉnh nguyện trong vòng 30 ngày kể từ 0 giờ ngày 8/2/2012, nhưng đến 6 giờ 53 phút chiều 19/2/2012 – tức ngày thứ 12/30 – văn phòng Tổng Thống Hoa Kỳ đã nhận 54.485 thư thỉnh nguyện và vẫn tiếp tục gia tăng, cho thấy sức mạnh của Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại nói chung, và tại Hoa Kỳ nói riêng. Sức mạnh này là “Vũ Khí Nhân Quyền”, sẽ tác động mạnh mẽ vào những chính sách của Hoa Kỳ trong bang giao với Việt Nam cộng sản, từ đó gia tăng sức mạnh cho thành phần đấu tranh ôn hòa trên quê hương trong cuộc chiến giành lại quyền làm người cho đồng bào. Bởi, giai đoạn hiện nay và trước mắt, những tiến bộ trong bang giao với Việt Nam, Quốc Hội và chánh phủ Hoa Kỳ đặt trên căn bản “những tiến bộ về Nhân Quyền tại Việt Nam”.
Xin hỏi: “Các Anh có suy nghĩ gì không?” Nếu không, thì Các Anh là ai? Nếu có, thì Các Anh đừng dành thì giờ để ân hận bất cứ điều gì, mà hãy nghĩ bằng cách nào đó để đứng vào hàng ngũ Tuổi Trẻ và Đồng Bào, chính Các Anh tự lột xác từ “những thần dân” trở thành “những Công Dân” và làm tròn bổn phận với Dân với Nước. Đó cũng là cách đẹp nhất mà Các Anh góp phần giúp cho những thế hệ Con Cháu được hưởng tròn vẹn quyền làm người trong một xã hội văn minh lịch sự, lúc ấy người ngoại quốc sẽ trân trọng khi nghe nói đến DÂN TỘC VIỆT NAM./.





No comments: