Sunday, March 11, 2012

THƯ gửi NGƯỜI LÍNH QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN - THƯ SỐ 5 (Phạm Bá Hoa, Texas)



Phạm Bá Hoa
March 11, 2012 5:12 AM

Tôi tên Phạm Bá Hoa, chào đời năm 1930 tại đồng bằng sông Cửu Long. Tôi phục vụ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa 21 năm trong chiến tranh bảo vệ tổ quốc, sau đó, tôi bị tù không án 12 năm 3 tháng trong các “trại tập trung” mà lãnh đạo của Các Anh gọi là “trại cải tạo”. Hiện cư ngụ tại Hoa Kỳ.

Xin được gọi “Người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam” là Các Anh để tiện trình bày. Chữ “người lính” mà tôi sử dụng ở đây, bao gồm từ người lính đến các cấp chỉ huy, ngoại trừ lãnh đạo cấp Sư Đoàn, Quân Đoàn, Quân Chủng, Bộ Tổng Tham Mưu, và Bộ Quốc Phòng, gọi chung là “cấp lãnh đạo quân đội”. Là người lính trong quân đội “Nhân Dân”, chắc rằng Các Anh phải có trách nhiệm bảo vệ Tổ Quốc Nhân Dân, vì Tổ Quốc & Nhân Dân là trường tồn, trong khi đảng cộng sản hay bất cứ đảng chính trị nào cũng chỉ là một giai đoạn của lịch sử. Và nội dung tôi gởi đến Các Anh được đặt trên căn bản đó.

Bài này do tham khảo và trích dẫn trong một số bài của các tác giả Nguyễn Phát Quan, Huỳnh Ngọc Tuấn, Lê Mạnh Hùng, đài RFI, RFA, và các trang báo điện tử trên internet, tôi mời Các Anh tiếp tục nhìn lại “Chân Dung Xã Hội Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” qua góc cạnh rất bình thường trong cuộc sống, xoay quanh hai chữ “đất đai”.

Từ nhiều ngàn năm trước, đất đai là vấn đề chìm sâu trong đời sống mọi người, nhưng từ khi có đảng CSVN nhất là từ năm 1945, đất đai trở thành tai họa ập xuống toàn dân Việt, trong đó có Các Anh và thân nhân thân quyến Các Anh, được lãnh đạo CSVN ẩn dưới nhóm chữ “Đất đai sở hữu toàn dân”. Đây là một trong những tội ác của lãnh đạo CSVN, vì đã gieo rắc đau khổ triền miên cho dân tộc từ khi có đảng!

1. LUẬT ĐẤT ĐAI.

Khởi thủy là Luật Đất Đai 1988. Sau đó được thay thế bởi Luật Đất Đai 1993, được tu chỉnh năm 1998 và 2001. Mười năm sau, Luật Đất Đai 2003 ban hành, thay thế Luật Đất Đai 1993 và tất cả những văn kiện liên quan ban hành trước đó, hiệu lực từ ngày 1/7/2004. Luật Đất Đai có 146 Điều trong 6 Chương, có các điểm chính: (1) Đất đai thuộc quyền sở hữu toàn dân, do nhà nước bao gồm Quốc Hội, Chính Phủ, Ủy Ban Nhân Dân cấp tỉnh và huyện quản lý. (2) Đất được chia làm 3 loại: “Đất nông nghiệp, đất không sử dụng trong nông nghiệp, và đất bỏ hoang. (3) Người được sử dụng đất với thời hạn 20 năm để nuôi thủy sản, và 50 năm để trồng cây dài hạn, có quyền chuyển nhượng. (4) Mỗi năm cho phép sử dụng đến 100.000 mẫu đất nông nghiệp vào mục đích kinh doanh”. Nhóm lãnh đạo trong Bộ Chính Trị CSVN, đã dựa trên lý luận ngang ngược chẳng khác những nhóm cướp đường, cướp biển, cướp núi, rồi tự cho mình cái quyền sở hữu toàn bộ đất đai trên dãi đất hình cong chữ S, rằng: “Đất đai là kết quả của thời kỳ chế ngự thiên nhiên chớ không của riêng ai. Không một cá nhân nào có thể khai phá và giữ gìn bất cứ mảnh đất nào, để rồi nói là của mình. Họ chỉ có công khai phá và sử dụng.”

2. NGUYÊN NHÂN THAM NHŨNG.

Tôi nhấn mạnh để Các Anh nhớ rằng, mỗi cá nhân cũng như mỗi gia đình, cần có một diện tích đất để ở. Mỗi người dân bất cứ là ngành nghề nào trong xã hội, cần một lượng gạo làm lương thực, với một lượng thủy sản & thịt động vật làm thực phẩm để sống. Như vậy, nông dân cũng như ngư dân, ngoài diện tích đất để ở, còn cần một diện tích đất để trồng lúa, để chăn nuôi gia súc và thủy sản, cung cấp cho người dân trong nước. Nhưng sau khi đánh chiếm Việt Nam Cộng Hòa cuối tháng 4/1975, lãnh đạo CSVN đã gom đất đai trên toàn cõi Việt Nam dưới nhóm chữ “sở hữu toàn dân” vào tay nhóm lãnh đạo tự xưng là “đỉnh cao trí tuệ” trong Bộ Chính Trị, nhưng thực tế cho thấy họ là “đỉnh cao gian trá”. Về phía người dân, sau khi bị tước đoạt quyền sở hữu đất đai chỉ được phép sử dụng đất ngang qua chính sách “dân xin đảng cho”, còn cho hay không cho, hoặc cho bao nhiêu, tùy mức độ quyền lợi của lãnh đạo có thẩm quyền. Vậy mà “ông Hồ và các nhóm lãnh đạo của Các Anh” gian dối với nhân dân rằng: “Nhân dân là Chủ, cán bộ là Đầy Tớ”, nhưng mỗi khi “Chủ” có việc phải đến cơ quan thì bị “Đầy Tớ” sách nhiễu đến khi “Chủ” móc túi hay mở tủ thì “Đầy Tớ” vui vẻ giải quyết.
Lãnh đạo nhà nước xuống đến cấp Huyện, có quyền quyết định giao đất cho các tổ chức, gia đình, hay cá nhân, sử dụng trong thời hạn nhất định. Đồng thời, cũng có quyền quyết định thu hồi đất để sử dụng theo cách riêng có lợi cho bản thân lồng dưới nhóm chữ “lợi ích nhà nước. Vậy, luật đất đai đã tạo cho các cấp lãnh đạo trong bộ máy đảng lẫn bộ máy nhà nước cái quyền tham nhũng không giới hạn, miệng thì nói đến “luật pháp nghiêm minh” nhưng hành động cho quyền lợi riêng tư thì đứng trên pháp luật. Với những vụ tham nhũng của nhóm lãnh đạo trong Bộ Chính Trị thì họ tự che chắn cho nhau, với những vụ tham nhũng của lãnh đạo cấp dưới mà không thể che giấu lấp liếm thì lãnh đạo cấp trên che chắn cho họ, vì họ cùng chia chác nhau trong hệ thống tham nhũng và cùng nhau bảo vệ đảng. Trong nhiều trường hợp tham nhũng, lãnh đạo các địa phương đã sử dụng quân đội nhân dân, công an nhân dân và côn đồ nhân dân, để “trấn áp nhân dân”, thậm chí “tấn công nhân dân” chẳng khác tấn công kẻ thù. Chắc chắn và rõ ràng, đây là nguyên nhân tham nhũng trong lãnh vực đất đai.

3. THAM NHŨNG.

Mời Các Anh nhìn lại một số sự kiện dưới đây:

Năm 2002, tại quận Hoài Đức tỉnh Hà Tây, khi Công An, viên chức, và công nhân, dùng vũ khí buộc khoảng 190 người trong 38 gia đình phải dọn khỏi vùng giải tỏa để xây khu công nghiệp, thì cuộc xô sát xảy ra. Tại đại hội đảng, Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh vừa cảnh báo vừa dạy dỗ các đảng viên rằng: “Những xáo trộn xã hội sẽ gây ra những bất ổn”. Ông Mạnh nói tiếp: “Tội ác và đồi trụy lan rộng, cùng với tình trạng tham nhũng của một số đảng viên và viên chức nhà nước”.
Các Anh thấy không, ông Mạnh nói tỉnh bơ cứ như ông ấy không hề tham nhũng, không hề gây tội ác vậy. Khi đảng viên lên hàng lãnh đạo đều giống nhau ở điểm “nói dai, nói dài, nói không giống ai, chỉ giống người nói đại, nói như thể mình là người có tài”, nhưng thật ra họ tệ hơn những đảng viên mà ông Mạnh nói nữa.

Năm 2003-2004. Theo Viện Kiểm Sát Nhân Dân, trong những năm qua, mỗi năm nhận từ 5.000 đến 7.000 đơn khiếu nại thưa kiện. Đến cuối năm 2003, có hơn 120.000 đơn của dân bị oan ức về đất đai. Những lệnh thu hồi đất của đồng bào thiểu số Cao Nguyên trong những năm 2001-2004, đã dẫn đến những hành động phản kháng mạnh mẽ, đáng kể là trường hợp đồng bào tỉnh Bắc Giang đã dùng vũ khí thô sơ như giáo mác, gậy gộc cuốc xẻng, chống đối nhà nước thu hồi đất để công ty Đại Hàn xây dựng sân Golf, đến mức “đầy tớ của nhân dân” đưa “quân đội nhân dân” đến “đàn áp nhân dân” để chiếm đoạt cho bằng được “đất đai của nhân dân”, vừa có tiền đút lót vừa có chỗ cho lãnh đạo tham nhũng giải trí!
Nhân vụ này tôi có câu hỏi: “Có khi nào Các Anh suy nghĩ: Tại sao quân đội nhân dân lại đàn áp nhân dân không? Nếu không, thật sự Các Anh là ai mà vô cảm đến như vậy? Nếu có, Các Anh đã hành động như thế nào đối với dân oan khi thi hành lệnh cấp trên?”

Năm 2005. Những người dân khiếu kiện đã gởi ra hải ngoại một lá thư kêu cứu có 44 người ký tên thay mặt cho: (1) 900 gia đình ở thôn Phú Thượng, quận Tây Hồ, Hà Nội. (2) 560 gia Đình ở xã Lai Vũ, Hải Dương. (3) 100 gia đình ở tỉnh Thái Bình. (4) Và 200 gia đình ở tỉnh Bắc Giang. Thư kêu cứu cho biết các đoàn dân oan thường xuyên có mặt tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng (Hà Nội) để kêu oan, nhưng không cơ quan nào nhân vật nào tiếp xúc cả.
Trước sự kiện ngày càng có nhiều cuộc biểu tình, ông Nông Đức Mạnh đã phang một câu: “Chế độ dân chủ của chúng ta ngày càng loạn.” Sau đó, nhà nước CSVN ban hành Nghị Định số 38 ngày 18/3/2005, quy định các biện pháp bảo đảm trật tự công cộng với những biện pháp ngăn chặn các cuộc biểu tình. Và Bộ Công An ban hành Thông Tư số 9, “cấm những cuộc tập trung từ năm người trở lên”.

Tôi nghĩ, chắc Các Anh nghe quen rồi nên không cảm nhận được gì trong câu nói của ông Mạnh, nhưng với tôi thì hai chữ “dân chủ” mà ông Mạnh nói nó tàn bạo lắm! Bởi, Việt Nam áp dụng: (1) Chế độ độc đảng trong chính trị, vì duy nhất chỉ có đảng cộng sản là đảng chính trị. (2) Độc tài trong cầm quyền, vì chỉ có đảng cộng sản cầm quyền. (3) Độc tài trong truyền thông, vì toàn bộ hệ thống phát thanh, phát hình, báo chí, ..v..v.. trong tay của đảng cộng sản. (4) Độc tài trong Quốc Hội, vì gần 90% là những cấp lãnh đạo từ Bộ Chính Trị xuống đến tận cùng hệ thống tổ chức đảng và tổ chức nhà nước, đều là Đại Biểu. (5) Độc tài trong tư tưởng, vì bất cứ ai suy nghĩ khác hành động khác với đảng và nhà nước cộng sản, sẽ là tội phạm và bị bắt. (6) Độc tài trong luật pháp, vì tất cả viên chức từ cơ quan điều tra đến viên chức trong phiên tòa đều là đảng viên cộng sản. (7) Độc tài sở hữu đất đai, vì chỉ có đảng cộng sản là chủ nhân toàn bộ đất đai.

Một quốc gia độc tài như vậy mà ông Mạnh dám nói đến dân chủ. Liệu ông Mạnh có hiểu được nghĩa của hai chữ “Dân Chủ” không nhỉ? Hay là lãnh đạo CSVN chỉ có tài khôn vặt (chớ không có tài lãnh đạo), nên hiểu biết chỉ có đến ngần ấy thôi? Thật lòng mà nói, lãnh đạo của Các Anh là ai mà lạnh lùng vô cảm với nỗi khổ của dân tộc Việt Nam đến như vậy? Cũng nói thêm rằng, lãnh đạo CSVN rất sợ người dân, vì đâu có ai chấp nhận chế độ độc tài nên lúc nào họ cũng sợ người dân lật đổ, họ mới chuyển nỗi sợ hãi của họ sang người dân mà phương tiện chính là Công An, đôi khi có cả Các Anh nữa. Lãnh đạo đảng với nhà nước chỉ cho thấy, cho nghe, cho nói, những gì mà họ cho phép, vì đội ngũ nhân viên truyền thông “lề phải” xã hội chủ nghĩa chỉ thi hành chính sách bịt mắt bịt tai bịt miệng mọi người dưới quyền cai trị của họ. Trong khi những nhà báo “lề trái” là phục vụ đồng bào, dù khó khăn trong cuộc sống, dù phải tránh né Công An rình mò (mời Các Anh đọc thêm bản tin Việt Khang ở cuối bài).

Năm 2001-2006. Theo Bộ Nông Nghiệp & Phát Triển Nông Thôn, khoảng 376,000 mẫu trồng lúa đã bị thu hồi làm một triệu nông dân không có đất canh tác để sống. Vì vậy mà Luật Đất Đai 2003 nhắm đơn giản hóa thủ tục cho các hợp đồng lớn, cũng từ đó mà nông dân bị mất đất ngày càng nhiều hơn, nhanh hơn. Cũng theo Bộ này thì số lượng các đoàn có đông dân oan gia tăng trong những năm gần đây: (1) Năm 2008 với gần 1.000 đoàn. (2) Năm 2009 khoảng 2.500 đoàn. (3) Năm 2010 với hơn 3.500 đoàn.

Các Anh thử làm bài toán bằng cách dùng con số 3.500 đoàn DÂN OAN của năm 2010 x 20 người (trung bình của mỗi đoàn) có ngay con số 70.000 người. Với ngần ấy người bỏ công ăn việc làm từ nhiều địa phương nhất là trong Nam xa xôi lặn lội đến đất Bắc, sống vất vưỡng ở những nơi công cộng để mong được nhà nước giải quyết nỗi đau mất đất mất nhà cửa tài sản của họ, nhưng các cơ quan có trách nhiệm chỉ cần có tấm bảng trưng trước cơ quan làm cảnh, còn viên chức thì bất động cứ như không nghe không thấy không biết gì về nỗi oan ức của người dân xã hội chủ nghĩa rất đáng thương và tội nghiệp. Tôi có ý kiến: “Các Anh thử tìm đến đoàn dân oan nào đó, cố gắng tiếp xúc một vài người, và dùng con tim của Các Anh trao đổi với họ như lời tâm sự chia sẻ cho nhau qua tình người dân Việt, tình Người Lính với tình Người Dân, tôi tin là Các Anh sẽ cảm nhận được nỗi đau cũng từ con tim của họ”. Các Anh nghĩ sao?

Sau khi tóm tắt một số trường hợp dân oan về đất đai, bây giờ mời Các Anh nhìn vào vụ cưỡng chế đất đai của ông Đoàn Văn Vươn, ông ta là cựu chiến binh của Các Anh đó. Sau khi trở về đời sống dân thường, ông Vươn theo học đại học Nông Nghiệp, tốt nghiệp Kỹ Sư. Và chuyện bắt đầu được nhìn thấy từ ngày 5/1/2012, những ngày trước Tết Nguyên Đán Nhâm Thìn.

Căn cứ Điều 37 Luật Đất Đai 2003, ông Vươn xin phép và được sử dụng 50 mẫu tây đất ven biển để nuôi thủy sản trong 20 năm. Đây là vùng đất mà không ai dám nghĩ sẽ sản xuất được gì, thế nhưng ông Vươn và gia đình từ 1993, với sáng kiến, kiên nhẫn, tiền bạc, và bao công sức trong hằng chục năm để ngăn sóng, đắp đồng, đã biến khu đầm lầy bỏ hoang, biển mặn, thành khu đất bồi ven biển, trồng cây và nuôi thủy sản. Khi mà “những sản phẩm” sắp đưa vào thị trường thì lãnh đạo của ông tại Xã, Huyện, và thành phố Hải Phòng, ra lệnh cưỡng chế thu hồi toàn bộ phần đất mà ông còn trong thời hạn sử dụng. Ông Vươn khởi kiện. Huyện Tiên Lãng bác đơn, ông Vươn kháng cáo lên tòa án Hải Phòng. Lúc ấy, lãnh đạo Huyện tiếp xúc với ông, dụ dỗ ông Vươn rút đơn kháng cáo thì Huyện cho ông tiếp tục sử dụng đất. Nhưng khi ông Vươn rút đơn kháng cáo thì huyện Tiên Lãng lập tức thi hành cưỡng chế.
Các Anh thấy chưa, những “đầy tớ lãnh đạo” Huyện Tiên Lãng đã lừa dối “chủ” là ông Vươn. Sự kiện này nhìn theo góc cạnh đạo lý con người là không đúng, nhưng nhìn theo góc cạnh đảng viên thì “những đầy tớ” đó làm đúng theo bản chất của đảng cộng sản. Bởi, từ ngày dẫn đoàn quân xâm lăng từ ngoài rừng tràn vào các thành phố của Việt Nam Cộng Hòa năm 1975 đến nay, lãnh đạo CSVN đã “xây dựng” được một xã hội mà mọi người phải sống với nhau bằng những lọc lừa dối trá. Vì, nếu không như vậy thì không phải là cộng sản.

Giả thử, nếu Các Anh ở vào trường hợp của ông Vươn, Các Anh có căm phẫn không? Có chớ hả! Và sự căm phẫn đó đã dẫn ông Vươn đến phản ứng tự vệ. Với kiến thức đại học, cộng với những hiểu biết khi là Người Lính trong “quân đội nhân dân” Các Anh, ông tự làm ra “chất nổ và súng hoa cải” để thể hiện sự phẫn uất của người dân cô thế bị lãnh đạo tìm cách cướp đoạt tài sản bằng mồ hôi nước mắt của ông và gia đình, chớ loại vũ khí đó làm sao ngăn chận được Quân Đội với Công An.

Ngày 5/1/2012, đoàn quân đông đảo hơn 100 người gồm cán bộ các ngành, Công An, Quân Đội, kéo đến cưỡng bách ông Vươn phải thi hành lệnh giao trả khu đất bồi, dù còn trong thời hạn mà ông Vươn được quyền sử dụng. Với phản ứng mạnh mẽ của ông Vươn và gia đình trong ngôi nhà trơ trọi, đoàn quân cướp đất có mấy người bị thương. Ngày hôm sau, lãnh đạo cho máy ủi đến ủi sập nhà ông Vươn, san bằng khu đất, đốt phá hết vật dụng, tài sản, và phong tỏa khu đất. “Công An nhân dân đầy tớ” bắt “nhân dân chủ” là Đoàn Văn Vươn cùng gia đình ông, truy tố như vụ án giết nhân viên nhà nước thi hành công vụ.

Mời Các Anh nghe ông Phil Robertson, Phó Giám Đốc Khu Vực Châu Á thuộc tổ chức theo dõi nhân quyền thế giới, nhận định về trường hợp ông Vươn: “Hành động này cho thấy sự cùng quẫn mà gia đình này phải đối mặt vì họ không còn con đường nào khác. Nó cho thấy sự thoái hóa của chính quyền địa phương, nó cho thấy sự mất lòng tin vào việc thực thi luật pháp, nó cũng cho thấy ngày càng nhiều suy nghĩ là chân lý thuộc về kẻ mạnh tại Việt Nam, và nó vượt qua cái gọi là nhà nước pháp quyền mà chính quyền Hà Nội thích nói về mình.” (RFI ngày 1/2/2012)
Các Anh có thấy là người ngoại quốc còn nhận ra tình cảnh người dân Việt Nam bị lãnh đạo ức hiếp đến mức không còn sợ chết để bảo vệ tài sản của họ không?.

Rồi nhìn vào phản ứng của:
(1) Nguyễn Tấn Dũng, Thủ Tướng, cũng là “đại biểu Quốc Hội” của nhân dân Tiên Lãng, xuống Hải Phòng nghe tường trình sự việc, rồi kết luận: “Hành động của Xã, Huyện, và Hải Phòng là sai”. Rồi ông nhép miệng ra lệnh cho các cơ quan trực thuộc điều tra và báo cáo. Vậy là xong.
(2) Ngày 16/1/2012, trên báo Lao Động đăng lời nhận định của ông Lê Đức Anh, một thời là Chủ Tịch Nước của Các Anh: “Chính quyền từ Xã đến Huyện đều sai”.
(3) Ngày 18/1/2012, Đại Tá Đỗ Hữu Ca, Giám Đốc Công An Nhân Dân Hải Phòng kết luận vụ việc trên màn ảnh truyền hình Hải Phòng rằng: “… Sau khi lực lượng chống tội phạm khám nghiệm hiện trường xong, giao lại cho địa phương, thì chính những người dân chung quanh đấy người ta vào đạp đổ, phá đổ. Cho nên việc phá cái chòi ấy cho đến bây giờ chúng tôi kiểm tra lại không có ai ra lệnh phá cái nhà ấy, mà cũng không biết ai phá vì nhân dân lúc ấy đứng rất đông.”
(4) Tương tự như vậy, ông Đỗ Trung Thoại, Phó Chủ Tịch Hải Phòng, tuyên bố trong buổi họp báo tại Hà Nội rằng: “… người dân bất bình đã phá nhà của gia đình ông Vươn”.
(5) Tại câu lạc bộ Bạch Đằng, ông Nguyễn Văn Thành, Bí thư thành ủy Hải Phòng, nói như lời thách thức Thủ Tướng của ông, rằng: “… Báo chí nói sai, ghép ảnh chỗ khác vào chứ đâu có chuyện xe ủi nhà ông Vươn…
(6) Nhưng nhân chứng là ông Lê Văn Kết, nói với báo chí rằng: “Anh Khanh, anh Hoan, và anh Liêm, nhờ tôi gọi máy xúc để ban cưỡng chế giải tỏa mặt bằng. Tôi điện thoại cho anh Thái, chủ máy xúc ở Hồng Thắng, nhưng anh ấy bận nên tôi gọi anh Đỗ Văn Thoàn, chủ máy xúc ở Tiên Hưng. Lúc 8 giờ sáng, ông Hoan, ông Liêm, và nhiều người trong ban cưỡng chế có mặt tại khu vực nhà ông Vươn. Tôi làm theo sự chỉ đạo của ban cưỡng chế mà trực tiếp là ông Hoan với ông Liêm trong công tác ủi sập và san bằng nhà ông Vươn. Đến 11 giờ thì xong, tôi đưa đề nghị thanh toán cho ông Hoan, với tiền công 1.500.000 đồng sau 3 tiếng đồng hồ làm việc”.
(7) Thiếu Tướng Phạm Chuyên, nguyên Giám Đốc Công An Hà Nội, đã cùng một số cựu đảng viên và trí thức đến Tiên Lãng thăm căn nhà của ông Vươn đã bị tàn phá và tìm hiểu sự việc. Ông ta lên tiếng đề nghị cách chức ngay Bí Thư, Chủ Tịch và Giám Đốc Công An Hải Phòng, và tha bổng cho Đoàn Văn Vươn.

Về phía nạn nhân, Bà Hiền (vợ ông Vươn) nói như một lời than: “Cơ quan điều tra ngăn cản luật sư, họ không cho luật sư tiếp xúc với những người trong gia đình nhà em”. Chính luật sư cũng nói: “Không hiểu lý vì do gì mà Công An Hải Phòng vẫn không cho ông (luật sư) tiếp xúc với bị can.”

Tôi nhấn mạnh vài điểm hầu giúp Các Anh dễ nhận ra một xã hội độc tài dối trá:

(1) Ông Nguyễn Tấn Dũng vừa là thành viên trong Bộ Chính Trị, lại là Đại Biểu nhân dân Tiên Lãng trong Quốc Hội. Các Anh thử nhìn vào sân cỏ của một trận banh hào hứng nào đó, nếu Các Anh thấy một người vừa là cầu thủ lại vừa là trọng tài, Các Anh có thấy quái đản không? Thủ Tướng của Các Anh cũng vậy đó, vừa là đại biểu của dân vừa là trong hàng ngũ lãnh đạo tham nhũng, vậy mà chỉ nhép miệng ra lệnh điều tra là xong chớ đâu có bảo vệ cử tri của ông ta. Các Anh cũng nên nhớ rằng, lãnh đạo trung ương ra lệnh là việc của trung ương, còn địa phương có thi hành hay không là việc của địa phương, vì trong cùng hệ thống tham nhũng với nhau mà.
(2) Ông Ca với ông Thoại, cả hai cùng dựng chuyện nói dối việc ủi sập nhà ông Vươn là do người dân địa phương, trong khi người dân trong vùng không ai có máy ủi thì làm sao ủi sập nhà xây bằng gạch. Thêm nữa, nếu không dối trá thì tại sao Công An tìm mọi cách ngăn chận luật sư tiếp xúc với ông Vươn?
(3) Trái với lời dối trá trắng trợn của Giám Đốc Công An và Phó Chủ Tịch Hải Phòng, người lái xe ủi và ủi sập rồi san bằng nhà ông Vươn đã tường thuật rõ ràng. Chưa hết, người dân trong vùng cũng như nhiều người dân oan về đất đai từ nhiều nơi trong Nam lẫn ngoài Bắc, đến tận nền nhà ông Vươn mà chia sẻ nỗi đau của ông và gia đình, vì gia đình họ cũng uất ức phẫn nộ khi bị nhà cầm quyền địa phương cưỡng chế thu hồi đất đai đến mức không còn nhà ở, cũng không còn phương tiện sinh nhai.

Sự kiện cưỡng chế đất đai của ông Đoàn Văn Vươn làm tràn ly nước. Đúng, ly nước đầy lòng căm phẫn của hằng chục ngàn, thậm chí là hằng trăm ngàn gia đình nông dân bị cưỡng chế đất đai đã tràn thật rồi, và nhờ ly nước tràn mới biết thêm những vụ cưỡng chế đất đai trước đó.
(1) Ông Nguyễn Thế Đọc, chủ đầm nuôi tôm cũng ở Tiên Lãng. Đầu năm 1998, Huyện ký quyết định cho ông thuê 30 mẫu tây đất đầm bãi nuôi thủy sản. Chưa hết thời hạn mà có quyết định thu hồi nhưng ghi rõ “không đền bù”. Ông Đọc không bàn giao. Ông Đọc đưa đơn kiến nghị Huyện tiếp tục cho thuê đất vì chưa hết hạn sử dụng, Huyện không giải quyết. Ngày 18/2/2008, Chủ Tịch Huyện Tiên Lãng tên Lê Văn Hiền, mời ông Đọc lên trụ sở huyện làm việc, và khẳng định sẽ thực hiện cưỡng chế nếu gia đình không bàn giao đầm. Sáng 23/8/2008, cả trăm dân quân, tự vệ, công an viên, lực lượng liên ngành của 4 xã và từ Huyện kéo đến đầm tôm của ông Đọc. Khi đưa máy xúc đến phá đầm, gia đình ông Đọc huy động gần 50 người ra phản kháng, ông yêu cầu lập biên bản về việc tại sao phá đầm. Biên bản lập xong, có chữ ký đầy đủ của ban ngành. Thấy không chiếm được, họ rút lui”.
(2) Tại Sài Gòn, ông Nguyễn Xuân Ngữ, cũng là cựu chiến binh, đã nhiều lần gởi thư lên Thủ Tướng và lãnh đạo Quốc Hội, Bộ Quốc Phòng, Hội Cựu Chiến Binh. Và gần nhất là ngày 29/1/2012, ông gởi thư cho Trương Tấn Sang, Chủ Tịch Nước. Tóm tắt nội vụ: “Khi đất nước chiến tranh, tôi cũng như triệu triệu thanh niên Miền Bắc đáp lời Đảng gọi. Rất sẵn sàng lúc Đảng gọi thanh niên chiến đấu giỏi cho xóm làng bình yên. Tôi cũng được lịch sử “Kính chào anh con người đẹp nhất, lịch sử hôn anh… Năm 2000, tôi về hưu ở Phường Long Mỹ, Quận 9 Sài Gòn. Hai năm trước đó, tôi mua thửa đất với diện tích 3.601 m2, xây ngôi nhà và một trang trại để kiếm sống khi về hưu vì đồng lương hưu ít ỏi. Năm 2003, Quận 9 ra lệnh miệng thu hồi thửa đất vì nơi đây sẽ xây dựng khu công nghệ cao, và ép gia đình tôi đến ở trong khu nhà trọ, số 41 đường Tăng Nhơn Phú, cũng thuộc Quận 9. Chính quyền Quận 9 được Chủ Tịch thành phố chấp thuận cho tàn phá, hủy diệt, và cướp hết. Nhà mất, trang trại mất, tiền của đổ vào xây dựng mất, vật nuôi bị cướp mất, đất đai mất… Tất cả, tất cả đều mất… Bố tôi sau Cách Mạng Tháng 8 theo Việt Minh bị thực dân Pháp bắt và giết ngay, nhà cửa bị đốt nhưng họ không cướp gia súc gia cầm, không ủi sập hết tường. Nay, tôi là Việt Cộng bị những ông đảng viên đảng CSVN Quận 9 cướp hết. Tất cả… tất cả đều mất, và đang chết dở, sống dở chớ không chết ngay như Bố tôi trước đây. Đảng CSVN, Quốc Hội nước CHXHCNVN hãy cứu giúp gia đình tôi. Nhà Nước Việt Nam là nhà nước pháp quyền, sao thành phố không có pháp luật? Chủ Tịch UBND thành phố lại chấp nhận sự chỉ đạo của ông Phó Chủ Tịch Quận 9 phụ trách nhà đất chỉ có văn hóa lớp 5. Trước khi là Phó Chủ Tịch Ủy Ban, ông chỉ là người chăn vịt mướn. Hơn nữa, ông chăn vịt còn vô hiệu hoá cả Thanh Tra Chính Phủ”.

4. KẾT LUẬN.

Đến đây, tôi nghĩ là trong một chừng mực nào đó, Các Anh đã hiểu được “đất đai sở hữu toàn dân” nó tác hại như thế nào với người dân nông thôn và người dân ven biển phải không? Nếu hiểu được, Các Anh hãy dành chút thì giờ để bình tâm mà nhận định chuỗi sự kiện vừa đọc, và suy nghĩ từ chiều sâu tâm hồn của chính Các Anh chớ không phải tâm hồn của người đảng viên cộng sản. Mong Các Anh đừng đứng nhìn một cách vô cảm nữa, mà hãy đứng về phía đồng bào và hành động đúng với bổn phận công dân là Bảo Vệ Tổ Quốc, Bảo Vệ Nhân Dân.

Tôi vững tin rằng, bà con trong Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại -đặc biệt là Những Người Cựu Lính Chúng Tôi- vẫn hết lòng hỗ trợ Các Anh và quí vị đồng bào, những thế hệ làm nên lịch sử.
“Tự Do, phải chính chúng ta tranh đấu, vì Tự Do không phải là quà tặng”.

Texas, tháng 3 năm 2012.

* * *

Trở lại tin về nhạc sĩ Việt Khang

Tin nhạc sĩ Việt Khang (Võ Minh Trí, Mỹ Tho) bị bắt tháng 12/2011 đã làm tràn ly nước. Đúng, ly nước đầy lòng căm phẫn của người dân đối với lãnh đạo CSVN, về hành động tào bạo với dân nhưng khiếp nhược hèn hạ với Trung Cộng đã tràn thật rồi. Cộng Đồng chúng tôi tại Hoa Kỳ đã cùng nhau ký vào “Thư Thỉnh Nguyện” (một phương tiện chuyển đạt ý kiến của người dân) gởi trực tiếp Tổng Thống Hoa Kỳ, can thiệp với lãnh đạo CSVN trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm và tù nhân chính trị, kể cả nhạc sĩ Việt Khang. “Tù nhân”, là những người bị bắt chỉ vì viết lên trang giấy phơi trải nỗi giày vò từ trong chiều sâu tâm thức của mình đối với quê hương dân tộc, nói lên tiếng nói yêu quê hương trước sự lấn chiếm khống chế của Trung Cộng, hát lên tiếng hát thương đồng bào phải sống dưới chế độ độc tài, bị tước đoạt quyền sở hữu đất đai, quyền sở hữu tư tưởng, nói chung là quyền làm người của 89 triệu đồng bào trên quê hương Việt Nam.

Ít nhất phải có 25.000 thư thỉnh nguyện gởi đến tòa Bạch Ốc (White House) trong vòng 30 ngày kể từ 0 giờ ngày 8/2/2012 thì yêu cầu của Cộng Đồng sẽ được cứu xét. Đến hết ngày thứ 30/30 (8/3/2012) chung cuộc, tòa Bạch Ốc đã nhận 148.773 thư thỉnh nguyện. Đây là sức mạnh của Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại nói chung, và tại Hoa Kỳ nói riêng. Sức mạnh này là “Vũ Khí Nhân Quyền”, sẽ tác động mạnh mẽ vào những chính sách của Hoa Kỳ trong bang giao (mà Các Anh gọi là quan hệ) với Việt Nam, từ đó gia tăng sức mạnh cho thành phần đấu tranh ôn hòa trên quê hương trong cuộc chiến giành lại quyền làm người cho đồng bào. Bởi, giai đoạn hiện nay và trước mắt, những tiến triển trong bang giao với Việt Nam, Quốc Hội và chánh phủ Hoa Kỳ đặt trên căn bản “những tiến triển tốt về Nhân Quyền tại Việt Nam”.

Ngày 5/3/2012, Ông Jon Carson, Giám Đốc Văn Phòng Tiếp Cận Cộng Ðồng (Office of Public Engagement), đón tiếp phái đoàn 185 người của Cộng Đồng tị nạn cộng sản, và thảo luận tình hình nhân quyền tại Việt Nam. Ngoài ông Jon Carson ra, còn có các vị đứng đầu từng phần vụ trong Bộ Ngoại Giao tham dự: (1) Ông George Selin, Vietnam Desk. (2) Ông Thomas Debass, Global Partnerships Initiative. (3) Ông Eric Barboriak, Văn Phòng Ðông Nam Á Sự Vụ. (4) Và ông Michael Posner, Phụ Tá Ngoại Trưởng đặc trách Dân Chủ, Nhân Quyền và Lao Ðộng. Các vị có cùng nhận định: “Tinh thần dấn thân của Cộng Đồng Việt Nam rất cao cho Nhân Quyền tại Việt Nam. Với hơn 130.000 chữ ký (ngày 5/3/2012), quý vị đã tạo ra một hiện tượng đặc biệt chưa từng có”. Cùng thời gian đó, phần còn lại khoảng 700 người đứng bên ngoài dinh Tổng Thống, giương cao rừng cờ vàng ba sọc đỏ với những biểu ngữ tập trong vào một mục tiêu “Ủng Hộ Nhân Quyền Cho Việt Nam” để hỗ trợ phái đoàn bên trong.

Ngày 6/3/2012, Quốc Hội Hoa Kỳ đón tiếp phái đoàn Cộng Đồng chúng tôi hơn 500 người, được tổ chức thành 40 toán đến từng văn phòng của 100 Nghị Sĩ & Dân Biểu, cùng trình bày tình hình nhân quyền tại Việt Nam, kèm theo danh sách gần 600 tù nhân lương tâm & tù nhân chính trị. Đặc biệt, Bà Chủ Tịch Ủy Ban Đối Ngoại Hạ Viện (gốc Cuba) am hiểu về tình trạng Nhân Quyền tại Việt Nam. Bà biết CSVN đã áp dụng điều khoản 74 và 88 trong Luật Hình Sự để bắt giam những người đấu tranh cho dân chủ trong ôn hòa, và Bà sẽ làm hết sức mình cho vấn đền này.

Ngay ngày hôm sau, 7/3/2012, Uỷ Ban Đối Ngoại của Hạ Viện Hoa Kỳ đã thông qua Dự Luật “Nhân Quyền Cho Việt Nam” (ký hiệu HR 1410) sau khi cập nhật mới nhất về sự leo thang vi phạm nhân quyền của CSVN.

Xin nói thêm để Các Anh biết qua một góc trong sinh hoạt dân chủ.

Ngày 22/9/2011, tòa Bạch Ốc đáp ứng phong trào quần chúng, trong đó có Cộng Đồng Việt Nam, bằng cách thành lập trang “We the People”, để các công dân Hoa Kỳ đưa “thỉnh nguyện” (petition) giúp chánh phủ biết được nguyện vọng của mình, với yêu cầu trong vòng 30 ngày phải có ít nhất 25.000 thư thỉnh nguyện, sẽ được cứu xét. Đó là sinh hoạt Dân Chủ trong xã hội văn minh, chớ không phải Dân Chủ kiểu xã hội chủ nghĩa mà ông Tổng Bí Thư họ Nông của Các Anh đã nói ở trên.

Nhớ lại năm 2004 Nghị Quyết 36 ra đời, lãnh đạo CSVN đặt trách nhiệm lên vai toàn bộ hệ thống chính trị, toàn bộ tổ chức đảng, tổ chức nhà nước, mặt trận tổ quốc, các ngành các cấp từ trung ương đến địa phương, và các đoàn thể nhân dân, từ trong nước ra đến hải ngoại. Họ kêu gọi toàn dân phải coi đây là một nhiệm vụ quan trọng, nhằm phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân vì sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc, nhưng mục đích tối hậu của lãnh đạo CSVN là “vừa dụ dỗ, vừa mua chuộc, vừa đánh phá, để khống chế mà sử dụng khối tài chánh không lồ cùng với khối chuyên gia tài năng phục vụ cho họ, và moi tất cả “phân bón xã hội chủ nghĩa ưu việt” bên trong những “khúc ruột già ly hương ngàn dặm” trong Cộng Đồng chúng tôi tỊ nạn cộng sản tại hải ngoại mà chia chác cho nhau, như họ đã và đang móc ruột người dân trong nước. Nhưng, với sức mạnh của Cộng Đồng chúng tôi trong cuộc vận động Nhân Quyền sau sự kiện Việt Khang bị bắt, NQ 36 của CSVN tự nó đã chết, như những Nghị Quyết “tài tình sáng suốt” của các đại hội đảng đã từng chết.

Và bản tin ngắn cuối cùng:
Bản tin từ Cục Hàng Không Việt Nam, ngày 15/1/2012, chuyến bay VN 416 từ Hà Nội đi Seoul – thủ đô Hàn quốc – Phi cơ cất cánh rời khỏi Hà Nội, khi bay ngang không phận Quảng Châu thì đài kiểm soát không lưu Trung Cộng yêu cầu bay vòng vòng một chỗ trong 55 phút vì chung quanh có hoạt động nguy hiểm, mà thật ra không có gì nguy hiểm gi cả. Sau 55 phút thì nhiên liệu trong bình không đủ để tiếp tục không trình, phải đáp xuống Thượng Hải đế tiếp tế nhiên liệu. Đến Seoul không đúng giờ, hành khách cần chuyển phi cơ đi nơi khác đều bị trễ chuyến bay, nhưng may mắn là an toàn.
Qua sự kiện nhỏ nhoi này, Các Anh có nhận ra điều gì không? Tôi thì có. Trạm kiểm soát không lưu “nước lạ” có một yêu cầu “rất lạ” đối với chuyến bay quốc tế của một nước “rất quen”. Đây là sự kiện “rất lạ” đối với một nước “rất quen” nhưng lại rất bình thường của “nước lạ”. Các Anh nhớ lại xem, vài ngày trước đó, Bộ Ngoại Giao Việt Nam có nêu vấn đề với Trung Cộng về sự kiện tàu Hải Giám Trung Cộng cướp tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam. Phải chăng, vì vậy mà Trung Cộng “vỗ mặt” lãnh đạo Các Anh chăng?

.
.
.


No comments: