HỒ CHÍ MINH - THẦN TƯỢNG HAY HUYỄN TƯỢNG
Ngô Đức Diễm
http://www.doi-thoai.com/baimoi1208_238.html
Hồ Chí Minh, một nhân vật được Đảng Cộng Sản Việt Nam tôn thờ như một lãnh tụ thần thánh, và cũng thường được thế giới nhắc tới như một nhà cách mạng Việt Nam đáng kính. Nhiều tác giả từ Đông sang Tây đã từng viết về nhân vật lịch sử này, khen cũng có mà chê cũng không ít. Mới đây, hai sự kiện khá lý thú vừa xảy ra đang làm dư luận chú ý. Hội Đồng Thành Phố Acapulco của Mễ Tây Cơ đã thông qua quyết nghị vinh danh Hồ Chí Minh như một anh hùng Việt Nam và dựng tượng họ Hồ bên cạnh tượng Gandhi tại thành phố du lịch này. Trong khi đó, Giáo Sư Hồ Xuân Hùng tại Đài Loan mới đây vừa tung ra qủa bom làm chấn động dư luận, cho rằng Hồ Chí Minh không phải là người Việt Nam mà là người Trung Hoa, thuộc sắc tộc He (Hakka). Trước những cái nhìn trái ngược đó, thiết tưởng đặt lại vấn đề “Hồ Chí Minh là thần tượng hay huyễn tượng” là điều hợp lý và hợp tình.
Hồ Chí Minh là ai? Cho đến nay, người ta vẫn chưa tìm thấy câu trả lời dứt khoát. Thực vậy, tên tuổi, ngày tháng, năm sinh cũng như quãng đời hoạt động của họ Hồ đã được ghi lại một cách khác nhau, biến nhân vật lịch sử này thành một dấu hỏi lớn, nếu không nói là một huyền thoại! Theo nhiều tài liệu được viết ra, Hồ Chí Minh tên thật là Nguyễn Sinh Cung. Con ông Phó Bảng Nguyễn Sinh Huy có tên sổ bộ là Nguyễn Tất Sắc. Bước vào con đường hoạt động chính trị, Nguyễn Sinh Cung đổi tên là Nguyễn Tất Thành, rồi Nguyễn Ái Quốc và chính thức là Hồ Chí Minh.
Khuynh hướng đề cao Hồ Chí Minh không hẳn là thiếu phổ biến. Với Đảng Cộng Sản Việt Nam, Hồ Chí Minh là vị “cha già dân tộc” khả kính, soi đường dẫn lối đưa dân Việt tới đài vinh quang. Theo người cộng sản, tư tưởng Hồ Chí Minh cũng được sánh ví ngang hàng với tư tưởng Mác-Lê trong vai trò chỉ đạo, nên Điều 4 Hiến Pháp cộng sản Việt Nam đã ghi rõ “Đảng cộng sản Việt Nam...theo chủ nghĩa Mác Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh..là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội.” Bên cạnh tư tưởng chỉ đạo, người cộng sản còn đề cao đạo đức cánh mạng của Bác Hồ như một ông thánh, hy sinh hạnh phúc cá nhân để phục vụ dân nước. Nào là Bác sống độc thân không vợ không con. Nào là Bác sống một đời thanh đạm, ở nhà sàn, chân đi dép lốp, mặc áo Khaki..Nhất là Bác luôn luôn đề cao những giá trị độc lập tự do thống nhất, và còn chú trọng đến chính sách “thụ nhân” chủ trương “mười năm trồng cây, trăm năm trồng người..” Chính vì những công lao đáng nhớ đó, nên Đảng cộng sản Việt Nam mới cố gắng duy trì hình ảnh “Bác sống mãi trong quần chúng” với xác ướp và lăng Hồ Chí Minh tại Ba Đình, giống như xác ướp Lê Nin tại Quãng Trường Đỏ Cẩm Linh. Nhất là Đảng cộng sản Việt Nam còn lấy tên Hồ Chí Minh đặt cho thủ đô Sài Gòn ngày 1 tháng 5 năm 1975 để nhớ công ơn “giải phóng miền Nam” theo di chúc của Bác.
Không phải chỉ có cộng sản Việt Nam tôn vinh Hồ Chí Minh làm cha già dân tộc, mà chính cơ quan Unesco thuộc Liên Hiệp Quốc trong phiên họp khoáng đại ngày 20 tháng 10 năm 1987, đã thông qua quyết nghị vinh danh Hồ Chí Minh như một anh hùng văn hóa (great man of culture) trong ngày sinh nhật thứ 100 của họ Hồ. Nhưng quyết định đó không được thực hiện vì bị cộng đồng người Việt chống đối mạnh mẽ, đưa ra ánh sáng những sự thật tiêu cực đàng sau những huyền thoại được tô son điểm phấn đầy tính cách lừa phỉnh.
Mới đây nhất là sự kiện thành phố Acapulco của Mễ Tây Cơ quyết định vinh danh Hồ Chí Minh như một anh hùng dân tộc và dựng tượng họ Hồ bên cạnh tượng Gandhi tại thành phố tươi đẹp trên bờ Thái Bình Dương này. Quyết nghị này đã làm dân Việt khắp nơi bất bình phẫn nộ. Trước sự vận động mạnh mẽ của Tổ Chức Phục Hưng Việt Nam, 20 cộng đồng người Việt từ Úc Châu, Canada, Pháp, Hòa Lan, Bỉ và đặc biệt là Hoa Kỳ đã ký tên trong một thư ngỏ đăng trên nhật báo El Sur ngày 7 tháng 12 năm 2008, đòi hỏi Hội Đồng Thành Phố Acapulco hủy bỏ quyết định gây sóng gió nói trên, đồng thời phô bày bộ mặt thật của họ Hồ cho thế giới. Theo thư ngỏ, Hồ Chí Minh không xứng đáng được tôn vinh, vì họ Hồ không phải là nhà đại cách mạng hay anh hùng dân tộc, mà chỉ lả một tên cộng sản quốc tế, đã đem chủ thuyết Mác Lê bất nhân lỗi thời phản tiến hóa về đày đọa dân tộc Việt Nam trong suốt nửa thế kỷ qua.
Đối lại với cái nhìn của Đảng cộng sản Việt Nam, của Unesco và thành phố Acapulco, nhiều tác giả khác đã đưa ra những cái nhìn mới về Hồ Chí Minh. Dưới ngòi bút của Minh Võ, Nguyễn Thuyên, Nguyễn Hữu Thống, Đỗ Thông Minh, Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, và mới đây là Trần Khải Thanh Thủy và Hồ Tuấn Hùng, Hồ Chí Minh đã xuất hiện như một con người tầm thường, và huyền thoại Hồ Chí Minh phải được phế bỏ để trả lại sự thật cho lịch sử.
Theo tài liệu và luận chứng của các tác giả nêu trên, Hồ Chí Minh không phải là một nhà ái quốc chân chính, một cha già dân tộc hay hơn nữa một anh hùng văn hóa. Trái lại, họ Hồ chỉ là con người tầm thường như muôn người khác với những sai lầm, khiếm khuyết cũng như những yếu đuối thường tình của một con người. Hơn nữa, Hồ Chí Minh còn tiêu biểu là con người giả dối, ác độc và thiếu đạo đức cách mạng.
Thứ nhất, người ta đã khám phá thấy nhiều điểm không thật trong tiểu sử của họ Hồ liên hệ đến tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ cũng như đời tư của ông đàng sau những nét son phấn tô điểm để thần thánh hóa lãnh tụ.
Về tên thì ngoài những tên quen thuộc như Nguyễn Sinh Cung, Nguyễn Ái Quốc, Hồ Chí Minh, họ Hồ còn xuất hiện với nhiều tên khác mà Trần Khải Thanh Thủy trong tác phẩm “Hồ Chí Minh nhân vật trăm tên nghìn mặt” đã đếm được 167 bút danh bút hiệu, như Nguyễn Tất Thành, Paul Thành, Lê Văn Ba, Lý Thụy, Tống Văn Sơ, Vương Chí Sơn, Chang Vang, Già Thu, Lin, Trần Dân Tiên...
Về ngày sinh và năm sinh, cho đến nay, người ta vẫn chưa có thể xác quyết Hồ Chí Minh thật sự sinh ngày nào, tháng nào năm nào! Theo báo chí tuyên truyền của Đảng cộng sản, Hồ Chí Minh sinh ngày 19 tháng 5 năm 1890. Thế mà trong đơn xin vào học trường thuộc địa Pháp với cái tên Paul Thành, họ Hồ lại khai là sinh năm 1892 tại thành phố Vinh. Thề rồi tại sở cảnh sát Paris, dưới tên Nguyễn Ái Quốc, họ Hồ lại khai là sinh ngày 15 tháng 1 năm 1894! Ba năm sau, taị Bá Linh, họ Hồ đã đổi tên là Chang Vang và đổi ngày và năm của mình, khai là sinh ngày 15 tháng 2 năm 1895. Trong cuốn”những mẩu chuyện về đời hoạt độngt của Hồ Chủ Tịch” họ Hồ đã giả danh Trần Dân Tiên, khai là sinh ngày 19 tháng 5 năm 1895!
Về tư cách thì ôi thôi, hình ảnh vị cha già dân tộc, hình ảnh Bác với “mắt như sao râu dài, nước da nâu người sương gió” đã hy sinh trọn vẹn đời mình cho tổ quốc dân tộc, nay xuất hiện dưới ngòi bút của Trần Khải Thanh Thủy cũng như nhiều tác gỉa khác như một con người vô đạo đức, thiếu tư cách, nếu không nói là vô liêm sỉ. Thật vậy, hình ảnh Bác độc thân không vợ không con, chỉ có “hàng triệu con cháu, những thanh niên, trẻ em Việt Nam” đã biến thành con hùm râu xanh có nhiều vợ nhiều con như văn chương dân gian đã mô tả:
Bác sinh Bác vốn đa tình
Cho nên Bác lấy Tuyết Minh vợ Tàu
Tuyết Minh đâu phải vợ đầu
Lạc Xuân Trưng nữa ngõ hầu năm cô!
Thế là Bác có năm thê bảy thiếp. Tại Hồng Kông, Bác dan díu với cô gái Trung Hoa tên Li Sam. Tại hang Pắc Bó, Bác cũng có ôm ấp cô gái thượng tên là Nông Thị Ngát (Trưng). Tại Cao Bằng, Bác đã có con với Đỗ Thị Lạc. Tiêu biểu nhất là Bác đã có con với Nguyễn Thị Xuân, mà nhân chứng sống của mối tình oan nghiệt đó là cậu Nguyễn Tất Trung hiện nay còn sống tại Hà Nội. Văn chương dân gian cũng đã nhại thơ Lưu Trọng Lư để kể lại mối tình giữa Bác và cô Xuân, cùng với cái chết oan nghiệt của cô Xuân như sau:
Em có nghe Đảng kể
Về một vụ hoang thai
Xác nai vàng ngơ ngác
Bọc trong lá cờ ta..
Vũ Thư Hiên, trong tác phẩm Đêm Giữa Ban Ngày, đã trích dẫn lá thư của cô Nguyễn Thị Vàng, em Nguyễn Thi Xuân, tiết lộ về cái chết oan ức của cô Xuân như sau: “ Bác sĩ tuyên bố, đây có thể bị trùm chăn lên đầu rồi dùng búa đánh vào giữa đầu. Đây là phương pháp giết người của bọn lưu manh chuyên nghiệp.” Theo tài liệu, thì đây là luỡi búa của Bộ Trưởng công an Trần Quốc Hoàn hạ xuống theo lệnh Bác để phi tang..
Thế đó! Không phải Bác chỉ đa tình, mà Bác còn xuất hiện như một con người nham hiểm ác độc:
Bác sống như một gã hoang dâm
Chơi hoa rồi lại phái người đâm
Làm cha như Bác khổ non nước
Nghĩa hận lòng căm những sớm chiều
Trở lại câu hỏi Hồ Chí Minh có phải là nhà ái quốc chân chính không, nhiều tác giả đã khẳng định là không. Luật Sư Nguyễn Hữu Thống, trong cuốc Giải Thể Chế Độ Cộng Sản, đã qủa quyết “Hồ Chí Minh không phải người yêu nước. Nguyễn Ái Quốc không phải là nhà ái quốc, nên ông ta vẫn tiếp tục đẩy tới chiến tranh võ trang để phá vỡ mọi giải pháp độc lập quốc gia.” Theo LS Thống, độc lập thống nhất chỉ là chiêu bài Hồ Chí Minh dùng để áp đặt chủ nghĩa cộng sản lên đầu dân Việt, vì thực sự Việt Nam đã có độc lập thống nhất từ năm 1949, khi Tổng Thống Pháp Vincent Auriol ký Hiệp Định Elysee với Quốc Trưởng Bảo Đại, công nhận Việt Nam độc lập thống nhất trong Liên Hiệp Pháp.
Sở dĩ Hồ Chí Minh dùng độc lập thống nhất làm chiêu bài nhuộm đỏ Đông Nam Á, vì trước sau, họ Hồ chỉ là một con người cộng sản quốc tế. Đỗ Thông Minh trong cuốn Con Đường Dân Chủ Hóa Việt Nam đã xác nhận: “Lý Thụy là một đảng viên quốc tế cộng sản, cán bộ được đào tạo dể bành trướng chủ nghĩa cộng sản vùng Đông Nam Á. Các tài liệu trong văn khố Nga và Bộ Văn Khố Đảng Toàn Tập của Đảng cộng sản Việt Nam cho thấy ông hoàn toàn lãnh lương và làm theo chỉ thị của quốc tế cộng sản.” Chính Búi Tín, trong cuốn Về Ba Ông Thánh, cũng thú nhận; “ Trước đây, tôi đã nhận định ông Hồ là người yêu nước, nhân vật có công lao với đất nước, đồng thời ông có trách nhiệm trong những lỗi lầm, trong những lầm lẫn, để cho đất nước nghèo khổ, không có dân chủ, không có luật pháp nghiêm minh..”
Điều đáng nói và hẳn lịch sử không bao giờ quên, là Hồ Chí Minh đã dựa vào chủ thuyết cộng sản sai lầm và bất nhân, gieo bao thảm họa lên đầu dân Việt, tiêu biểu nhất là cuộc đấu tố cường hào ác bá tại Liên Khu IV năm 1953 và cuộc cải cách ruộng đất tại miền Bắc năm 1956, với chủ trương “trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ” đã giết hại bao dân lành vô tội. Hàng trăm ngàn người dân đã bị hành quyết một cách dã man duới bàn tay đao phủ của Đảng: “Giết giết nữa bàn tay không ngưng nghỉ, cho ruộng đống lúa tốt tốt thuế mau xong.” Nếu Milosovich của Nam Tư và Sadam Hussein của Irap bị kết án diệt chủng, thì Hồ Chí Minh, với cái chết của gần nửa triệu người trong các đợt đấu tố và cải cách ruộng đất, cũng đáng được liệt vào hàng ngũ những tên tội phạm phi nhân bản đó.
Viết đến đây, tôi cảm nhận rằng, lịch sử còn diễn biến, và giòng lịch sử quả phức tạp và uyển chuyển. Nhưng rồi, trước sau, mọi sự thật lịch sử cũng sẽ được phơi bày. Mọi phê phán vội vàng có thể thiếu khách quan và chuẩn xác. Nhưng người viết có thể cảm nhận rằng, Hồ Chí Minh không phải là thần tượng, mà chỉ là một huyền thoại hay đúng hơn, một huyễn tượng. Cảm nhận như thế, tôi liên tưởng ngay tới Phong Trào Quốc Dân Đòi Trả Tên Sài Gòn, trong nỗ lực phế bỏ huyền thoại Hồ Chí Minh. Trong lúc chờ xem cuốn phim tài liệu “Sự Thật Về Hồ Chí Minh” do Phong Trào thực hiện và phổ biến, người viết xin mượn lời Bùi Tín trong cuốn Về Ba Ông Thánh để kết bài nhận định này: “Xin chớ coi ông là một ông thánh, vì ông không phải là thánh.”
Ngô Đức Diễm
No comments:
Post a Comment