29-1-2015
« Khẩn trương hoàn thiện nhà nước pháp quyền » là lời của
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, dẫn từ Video của BBC đăng trên Youtube ngày
20-10-2014, nhân trả lời phỏng vấn Quỹ Körber tại Đức. Nguyên văn chép lại như
sau :
"Câu hỏi : từ
tháng 1 vừa rồi, ngài đã có những việc gì để tăng cường quyền tự do dân chủ của
người dân ?
Trả lời : Cái việc làm rất quan trọng của chúng tôi là sửa đổi hiến pháp, bản hiến pháp vừa được quốc hội chúng tôi thông qua vừa rồi. Đó là một bước tiến hết sức quan trọng về việc thực hiện quyền tự do dân chủ, nhà nước pháp quyền, kinh tế thị trường của nhà nước chúng tôi. Các bạn nên tìm hiểu bản hiến pháp mới nhất của chúng tôi."
Trả lời : Cái việc làm rất quan trọng của chúng tôi là sửa đổi hiến pháp, bản hiến pháp vừa được quốc hội chúng tôi thông qua vừa rồi. Đó là một bước tiến hết sức quan trọng về việc thực hiện quyền tự do dân chủ, nhà nước pháp quyền, kinh tế thị trường của nhà nước chúng tôi. Các bạn nên tìm hiểu bản hiến pháp mới nhất của chúng tôi."
Như vậy, theo ông Dũng, bản hiến pháp (2013) là nền tảng
để thực hiện « quyền tự do dân chủ », « kinh tế thị trường » và « nhà nước pháp
quyền ».
Vấn đề là :
Các quyền cơ bản của công dân ở Việt Nam đã có hay chưa ?
Có lẽ những nhà tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền ở VN có câu trả lời thuyết phục
nhất. Bởi vì nếu VN có các quyền về dân chủ, tự do… thì họ tranh đấu nữa làm
chi ? Nhưng sự hiện diện của (những người tranh đấu) không là một bằng chứng. Bởi
vì có (ít nhất) hai quan niệm về dân chủ và về tự do. Nếu ta xem Chương 2, hiến
pháp 2013, dân chủ mà ông Dũng nói ở đây là « dân chủ nhân dân », tức nền « dân
chủ tập trung » được định nghĩa theo Marx, Lenin. Điều này đã được khẳng định
nhiều lần trong Hiến pháp 2013. Trong khi đó còn có một quan niệm hoàn toàn
trái ngược khác về « dân chủ », là nền tảng chế độ của các nước tiên tiến hiện
nay.
Còn tự do (mà ông Dũng nói) là « tự do chế định », tức tự
do (bị hạn chế bằng những qui định của pháp luật) theo quan niệm của Marx. Hiến
pháp 2013 xác định công dân có đầy đủ các « quyền » (tự do ngôn luận, tự do tín
ngưỡng, tự do hội họp…) như chương 2, nhưng các quyền này luôn kèm theo câu «
theo hiến pháp và pháp luật ».
Điều này thể hiện trong các chế độ độc tài cộng sản, như
VN, người dân được quyền « làm những điều mà luật lệ cho phép ». Trong khi các
nước tự do dân chủ, người dân được quyền làm tất cả điều gì mà pháp luật không
cấm.
Về « kinh tế thị trường » ? Nền kinh tế Việt Nam, theo
qui định điều 51 của Hiến pháp 2013, là « kinh tế thị trường theo định hướng xã
hội chủ nghĩa ».
Đến nay Hoa Kỳ vẫn không nhìn nhận VN có nền « kinh tế thị trường », bất chấp những yêu cầu từ phía VN. Ở VN xí nghiệp quốc doanh vẫn chiếm đa số áp đảo. Kinh tế vẫn tuân theo « kế hoạch » và sự chỉ đạo của nhà nước. Nhưng ta không thể cấm lãnh đạo VN (như ông Dũng) cho rằng nền kinh tế VN là nền « kinh tế thị trường ».
Chỉ xét hai điểm này (đối chiếu với hiến pháp 2013) ta thấy
lời nói của thủ tướng NT Dũng là không sai, nếu đứng trên triết lý và lập luận
của người cộng sản.
Còn về « nhà nước pháp quyền » ?
Nguyên tắc về « nhà nước pháp quyền » được xác định theo điều
2 của Hiến pháp 2013.
Hầu hết trí thức VN, cũng như những « nhà tranh đấu cho
nhân quyền VN », đều nhìn nhận sự tương đương giữa « nhà nước pháp quyền » của
VN với các khái niệm nền tảng của các nước dân chủ Tây phương « Rule of law »
(Anh) và « Etat de droit » (Pháp). Việc này hàm ý bảo kê lời của TT Dũng là
đúng.
Ngạn ngữ la-tinh có câu « nemo censetur ignorare legem »,
có nghĩa tiếng Việt là « không ai có thể vịn cớ rằng mình không biết luật ».
Sai do (không biết) một vài điều luật, hậu quả bản thân có thể đi tù. Sai do
không phân biệt được hệ thống luật, có thể đưa vào tù cả một dân tộc.
Nguồn gốc chữ nghĩa của VN, cũng như các nước Nhật, Đại
Hàn, phần lớn bắt nguồn từ Trung Quốc.
Trung Quốc (Đài Loan và VNCH trước 1975) sử dụng từ « nhà
nước Pháp trị » để chỉ « Rule of law » hay « Etat de droit ». Nếu không lầm (do
dịch từ google), Nhật và Đại Hàn cũng sử dụng từ « pháp trị » tương tự.
Vậy tại sao lãnh đạo CSVN lại dừng từ « pháp quyền » ?
Từ « pháp quyền » đầu tiên sử dụng là ông Hồ Chí Minh,
trong bài vè lục bát tựa đề « Việt Nam yêu cầu ca ». Đây bản “phóng tác” của bản
yêu sách 8 điểm viết bằng tiếng Pháp « Revendications du peuple Annamite – Yêu
sách của nhân dân An Nam », viết năm 1919 nhân dịp Hội nghị các đại cường thắng
trận Đệ Nhất thế chiến tổ chức tại Versaille. Bài vè có câu :
« Bảy xin Hiến
pháp ban hành
Trăm điều phải có thần linh pháp quyền »
Trăm điều phải có thần linh pháp quyền »
Điều cần làm sáng tỏ là: ai xin, xin ai ? “hiến pháp” ở
đây là hiến pháp của VN hay của nước nào ?
Nguyên văn yêu sách số 7, bản tiếng Pháp :
« 7/ Remplacement
du régime des décrets par les régimes des lois. » Nghĩa tiếng Việt là : thay thế
chế độ pháp lệnh bằng chế độ luật lệ.
Điều này sẽ rõ rệt nếu ta xét lại yêu sách thứ 2:
« 2/ Réforme de
la justice indochinoise par l’octroi aux Indigènes des mêmes garanties
judiciaires qu’aux Européens, et la suppression complète et définitive des
Tribunaux d’exception qui sont des instruments de terrorisation et d’oppression
contre la partie la plus honnête du peuple Annamite. ».
Tạm dịch : cải cách lại pháp lý Đông dương bằng cách ban
bố cho người bản địa được bảo đảm về tư pháp (tài phán) như là người Châu Âu đồng
thời bãi bỏ vĩnh viễn tất cả những loại Tòa án đặc biệt mà thực chất chỉ là những
công cụ khủng bố và đàn áp thành phần những người An Nam lương thiện nhất.
« Bảy xin hiến pháp ban hành » ở đây có nghĩa là xin hiến
pháp của mẫu quốc ban hành những điều « luật » để bảo đảm « quyền » của người «
bản địa ».
Việc này rõ rệt hơn ở lời mở đầu của bản “yêu sách 8 điểm”
:
« En attendant
que le principe des Nationalités passe du domaine de l’idéal dans celui de la
réalité par la reconnaissance effective du droit sacré pour les peuples de
disposer d’eux- même, le peuple de l’ancien Empire Annam, aujourd’hui
Indo-Chine Française, présente aux Nobles Gouvernements de l’Entente en général
et à l’honorable Gouvernement Français en particulier les humbles
revendications suivantes : »
Tạm dịch : Trong khi chờ đợi các nguyên tắc về dân tộc từ
lý tưởng sang thực tế, qua việc nhìn nhận quyền thiêng liêng của mỗi dân tộc được
quyền tự quyết định số phận mình ; những thần dân của Đế quốc An Nam ngày trước,
nay là (dân tộc) Đông Dương thuộc Pháp, trình bày với quí ngài Lãnh đạo (Đồng
minh) và đặc biệt với chính quyền Pháp, những thỉnh nguyện khiêm tốn sau đây:
Như vậy,
« Bảy xin Hiến
pháp ban hành
Trăm điều phải có thần linh pháp quyền »
Trăm điều phải có thần linh pháp quyền »
trong bài vè của ông Hồ, người xin (dĩ nhiên là tác giả của
nó) là ông Hồ. Xin ai ? Hiển nhiên là “xin” lãnh đạo đồng minh (bằng những lời
nịnh bợ đến mức khó thở) như (Nobles Gouvernements) và (l’honorable
Gouvernement Français).
Nó có ý nghĩa là: « Xin » để được « ban phát » quyền được
bình đẳng về tài phán như người Châu Âu.
Pháp quyền ở đây
là “quyền tài phán”, tức “juridiction”.
Tự điển tiếng Hoa, cũng như dưới thời VNCH, vẫn dịch
“juridiction” là “pháp quyền”. Tức là “quyền được xét xử”.
Ông Dũng xài “double standard”, tức là “chơi chữ”, nói
sao cũng đúng. Pháp quyền ở đây là "pháp quyền" của ông Hồ.
10+10=20 là đúng hay 10+10=14 là đúng ?
Cái nào cũng đúng, nếu ta đứng “trong hệ thống” của nó.
Nếu những người tranh đấu cho “dân chủ, nhân quyền” VN
chưa hiểu được ông Dũng nói gì, trên căn bản nào đã “a dua” ủng hộ ông Dũng. Tệ
hơn nữa, những người này lên án những người sử dụng từ "pháp trị" là
cộng sản.
Tranh đấu kiểu này là đồng nghĩa với “tự sát” chính trị.
*
COMMENTS :
Trần Vinh Ở VN, theo cơ chế đảng
lãnh đạo toàn diện, báo chí chịu kiểm duyệt trực tiếp hay gián tiếp, có khi
chính nhà báo phải tự kiểm duyệt, không có bầu cử tự do, không có báo chí độc lập,
không có tam quyền phân lập...mà nói đến chuyện nhà nước pháp quyền thì quả là
khôi hài. Ông thủ tướng nói gì thì nói chứ khi tôi là người VN chả mảy may tin
là có nhà nước pháp quyền ở VN, có dân chủ ở VN (mà ở VN, ít ra là ở miền bắc
VN) đã bao giờ có nhà nước pháp quyền, dân chủ đâu) thì làm sao người Đức họ
tin cho được? Thực tế là hệ thống tư pháp ở VN, đặc biệt là tòa án, chưa bao giờ
xét xử chỉ tuân theo hiến pháp và pháp luật như lời rêu rao của các quan, nên mới
có vụ Nguyễn Thanh Chấn ngồi tù oan 10 năm, mới có vụ Hồ Duy Hải và Nguyễn Văn
Chưởng đang làm dậy sóng trên mạng. Không thay đổi cơ chế chính trị mà nói đến
nhà nước pháp quyền thì chỉ nói cho...trẻ em đang đi mẫu giáo nghe mà thôi. Đằng
nào thì các cháu cũng có biết gì đâu mà cãi lại?
Nhân Tuấn Trương định nghĩa của bạn
Trần Vinh không phải là định nghĩa về "nhà nước pháp quyền" mà là nhà
nước pháp trị. nếu đọc lại định nghĩa của Trung quốc hiện nay (và Đài Loan) hay
VNCH ngày trước, ta thấy đó là định nghĩa của "nhà nước pháp trị".
nhà nước nào cũng "cai trị" người dân bằng pháp luật. định nghĩa cơ bản
"rule of law" của Dicey (cha đẻ của Rule of law), đã nói như vậy. Vấn
đề là mọi người, người dân cũng như lãnh đạo, đều bị pháp luật "cai trị"
như nhau. chữ "quyền" trong nhà nước pháp quyền không ai nói được nó
có nghĩa gì (law, right, hay power ?) không nói được chữ quyền có nghĩ là gì,
thì nói đến "pháp quyền" lại càng mù mịt. laji có người nói chữ quyền
này bắt nguồn từ "chủ quyền". càng sai, vì chủ quyền (vốn đã dịch
sai) có hai ý nghĩa cùng lúc (bất khả tách rời) là "quyền lực chủ tể"
và "độc lập". Vả lại, chủ quyền là một từ chỉ dành cho quan hệ giữa
"nhà nước" với nhà nước và nhà nước với "quốc dân" của nước
đó. không thể dùng từ "chủ quyền" trong một trường hợp nào khác.
Nhân Tuấn Trương Câu tôi viết :
10+10=20 là đúng hay 10+10=14 là đúng ?
Có thể có nhiều bạn không hiểu.
10 + 10 = 20 là phép cộng theo hệ thập phân (décimal).
10 + 10 = 14 là phép cộng theo hệ thập lục phân (A+A=14 hexadécimal)
Có thể có nhiều bạn không hiểu.
10 + 10 = 20 là phép cộng theo hệ thập phân (décimal).
10 + 10 = 14 là phép cộng theo hệ thập lục phân (A+A=14 hexadécimal)
15 hrs ·
Trần Vinh Cảm ơn bác Nhân Tuấn
Trương. Vâng, khi dịch "Rechtsstaat" là nhà nước pháp quyền là tôi đã
dịch không chuẩn. Nhà nước pháp trị thay cho nhà nước đức trị kiểu Khổng giáo
thời phong kiến ở Trung Quốc và VN mới là cái cần thiết lập. Còn thực tế ở VN
và Trung Quốc hiện nay đang là nhà nước đảng trị, nghị quyết của đảng có giá trị
thực thi hơn luật, quốc hội chỉ như cơ quan của đảng, có nhiệm vụ luật hóa các
nghị quyết của đảng. Rõ ràng đó là điều vô lí, không thể chấp nhận được.
Nhân Tuấn Trương cần phân biệt
"pháp trị", "đức trị" thời xưa với "pháp trị" bây
giờ. pháp trị bây giờ có ý nghĩa rộng hơn, là mọi người, kể cả cấp lãnh đạo cao
nhất, đều bình đẳng với mọi người dân trước pháp luật. "pháp trị"
ngày xưa thực ra, chính xác phải là "dụng pháp trị". tức là vua chúa,
tập đoàn độc tài... sử dụng pháp luật để cai trị còn họ thì ở ngoài, hay đứng
trên pháp luật.
No comments:
Post a Comment