Thứ bảy 10 Tháng Ba 2012
Khi những phương tiện phản kháng ôn hòa truyền thống như biểu tình hay tuyệt thực bị đàn áp thì người bị áp bức phải làm gì trong cơn tuyệt vọng ? Theo Thủ tướng chính phủ Tây Tạng lưu vong thì nguồn cội làm cho 26 thanh niên Tây Tạng tự thiêu trong một năm qua là chính sách cứng rắn của ban lãnh đạo Trung Quốc hiện nay.
Theo bản tin của AFP từ New Delhi, Thủ tướng Tây Tạng lưu vong Lobsang Sangay tố cáo thành phần « cứng rắn » trong chính quyền Trung Quốc là thủ phạm gây ra hàng loạt vụ tự thiêu tại Tứ Xuyên và Cam Túc trong 12 tháng qua.
Thủ tướng Tây Tạng lưu vong đưa ra lời nhận định này nhân ngày 10/03 hôm nay, ngày nhân dân Tây Tạng nổi dậy năm 1959 và bị đàn áp trong biển máu.
Thủ tướng Lobsang Sangay nhắc lại lập trường bất bạo động, nhưng ông nhấn mạnh rằng hành động tự thiêu của 26 người Tây Tạng trong một năm qua là hành động dứt khoát vất bỏ « thiên đường xã hội chủ nghĩa ». Nguyên nhân thứ hai là vì người dân không có hình thức phản đối ôn hòa nào khác, vì biểu tình hay tuyệt thực cũng bị cấm nên họ phải chọn giải pháp tự thiêu.
Hôm nay là ngày mà cộng đồng Tây Tạng gọi là « ngày toàn quốc nổi dậy ». Tại New Delhi và nhiều thủ đô Tây phương đều có những cuộc biểu tình đòi tự do cho Tây Tạng.
Từ Dharamshala, ông Lobsang Sangay đề nghị Liên Hiệp Quốc gởi báo cáo viên đặc biệt đến thăm Tây Tạng. Ông kêu gọi thành phần nhân sự lãnh đạo Trung Quốc sắp thay thế Hồ Cẩm Đào phải nhìn nhận chính sách đàn áp đã thất bại, và thay thế nó bằng một giải pháp trung dung : nhìn nhận nền tự trị của Tây Tạng.
Tại New York, vợ của nhà điện ảnh Tây Tạng Dhondup Wangchen bị cầm tù cũng lên án Bắc Kinh là cội nguồn của làn sóng tự thiêu. Theo AFP, trong niềm xúc động, bà Lhamsoto kêu gọi tự do cho chồng và tất cả tù nhân chính trị. Cuốn phim tài liệu « Vượt lên nỗi sợ » do chồng bà thực hiện bí mật đã được trình chiếu trong cuộc họp báo.
Trong khi đó tại Bắc Kinh, Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào tuyên bố là cần phải duy trì « ổn định và hài hòa » ở Tây Tạng.
Chủ tịch Trung Quốc không lạ gì tình hình Tây Tạng, nơi mà 20 năm trước đây ông đã chỉ huy một cuộc đàn áp thẳng tay, mà nhiều nguồn tin nhân quyền nói là có 130 nạn nhân tử vong. Theo nhiều nhà quan sát, sự kiện này đã giúp Hồ Cẩm Đào thăng quan tiến chức một cách nhanh chóng.
Vào tháng Ba năm 2008, những cuộc biểu tình của tu sĩ tại Lhassa nhân kỷ niệm 49 năm cuộc nổi dậy và 49 năm lưu vong của Đức Đạt Lai Lạt Ma đã biến thành bạo động tấn công hàng quán người Hán.
-----------------------------------
Tú Anh - RFI
Thứ bảy 10 Tháng Ba 2012
Từ nhiều tháng qua, chính quyền Trung Quốc phát động chiến dịch trấn áp người Tây Tạng. Mục tiêu của Bắc Kinh là không cho người Tây Tạng kỷ niệm ngày tổng khởi nghĩa 10/03/1959. Các biện pháp kềm kẹp này chỉ làm gia tăng phong trào tự thiêu phản kháng của người dân.
Từ vùng Tây Tạng tự trị đến bốn tỉnh miền Tây Trung Quốc có đông đảo dân cư Tây Tạng sinh sống thì việc tưởng niệm ngày nổi dậy chống Trung Quốc xâm lăng 10/03/1959 luôn được ghi nhận bằng những hành động phản kháng.
Theo phóng viên của AFP tại Thanh Hải thì đặc biệt năm nay biện pháp kiểm soát các tu viện đã được tăng cường hầu tránh mọi bất ổn. Một tu sĩ tại tu viện Kumbum nói với phóng viên Tây phương là tu viện đang bị giám sát chặt chẽ và không phải lúc thuận tiện để trao đổi với nhà báo về vấn đề này.
Từ những tuần qua, các biện pháp gia tăng kềm kẹp đã được thi hành, đặc biệt là kiểm duyệt thông tin và giới hạn tự do đi lại tại vùng tự trị, cũng như ở bốn tỉnh miền Tây Trung Quốc. Cán bộ tôn giáo « trụ » ngay trong chùa để theo dõi sinh hoạt và tổ chức « học tập cải tạo chính trị ». Tuy nhiên, chân dung của Đức Đạt Lai Lạt Ma vẫn được tôn thờ chứng tỏ các biện pháp cấm đoán không làm người dân Tây Tạng lo sợ.
Đối với người dân Tây Tạng thì ngày 10/03 là một ngày lịch sử bi hùng, ghi dấu tinh thần bất khuất của một dân tộc bé nhỏ của xứ Phật ôn hòa, một mình đương đầu với đoàn quân xâm lược của láng giềng Trung Quốc.
Vào năm 1951, chỉ hai năm sau ngày thống trị Trung Quốc, chế độ Mao Trạch Đông gây sức ép buộc Tây Tạng phải ký « hiệp ước 17 điểm » từ bỏ chủ quyền quốc gia.
Đây chỉ là bước đầu trong chính sách « sống chung hòa bình » giữa Tây Tạng Phật giáo và Trung Hoa Cộng sản. Kéo dài được khoảng 9 năm thì những đơn vị quân đội « giải phóng » của Mao tràn qua biên giới phá hủy chùa chiền, hạ sát tu sĩ, gây sức ép lên tinh thần dân chúng, làm hàng trăm ngàn người phải di tản về thủ đô Lhassa với tâm trạng hoài nghi « thiện chí hòa bình » của ban lãnh đạo Bắc Kinh.
Ngày 10/03/1959, hàng chục ngàn dân kể cả phụ nữ và tu sĩ đã tuần hành tại Lhassa đòi Trung Quốc phải trả tự do cho Tây Tạng.
Phong trào tranh đấu bị đàn áp trong biển máu. Trong vòng ba ngày « giải phóng quân » đã dẹp tan cuộc khởi nghĩa với gần 87.000 người thiệt mạng kể cả tu sĩ nam nữ. Tuy nhiên phong trào kháng chiến đã lan khắp Tây Tạng và những nơi có cộng đồng Tây Tạng sinh sống ở Trung nguyên.
Hậu quả của chính sách đàn áp là Đức Đạt Lai Lạt Ma lúc đó tuổi mới đôi mươi đã phải cùng toàn bộ chính phủ và 80 ngàn dân chạy sang Ấn Độ tị nạn. Từ đó, Đức Đạt Lai Lạt Ma lãnh đạo cuộc tranh đấu bất bạo động chống Trung Quốc xâm lăng, và từ cuộc tranh đấu này đã phát sinh phong trào đòi tự do cho Tây Tạng lan tỏa khắp thế giới.
Trong ngày 10/03 năm nay, tại châu Âu có 49 thành phố kết nghĩa với 49 thành phố Tây Tạng, trong đó quận 11 Paris đã chọn Lhassa.
Ngược lại, từ Bắc Kinh, chủ tịch Hồ Cẩm Đào kêu gọi phải duy trì « ổn định và hài hòa » tại Tây Tạng. Lãnh đạo Trung Quốc đã từng nổi danh với cuộc đàn áp đẫm máu vào tháng 3/1989 khi ông chỉ huy đảng Cộng sản tại Tây Tạng.
Từ một năm nay, hơn 26 thanh niên nam nữ Tây Tạng, phần đông là tu sĩ tại Tứ Xuyên đã dùng giải pháp biến thân làm đuốc để cảnh tỉnh đảng Cộng sản Trung Quốc.
.
.
.
No comments:
Post a Comment