Thursday, July 30, 2015

Thư gửi ông Nguyễn Phú Trọng (Hồ Ngọc Nhuận - Diễn Đàn)





Hồ Ngọc Nhuận  -   Diễn Đàn
Cập nhật lần cuối 28/07/2015

Tôi có mấy chữ gửi ông Trọng, về chuyến đi Mỹ của ông.

Nhiều người nói ông Trọng không đảm nhiệm chức vụ chánh thức nào trong chính quyền Việt Nam, ông đang lãnh đạo “một đảng duy nhất” độc quyền chính trị trong một chánh thể độc tài, với thành tích nhân quyền tệ hại nhất, với tình trạng về tự do báo chí và tự do ngôn luận ảm đạm nhất, nhưng ông lại được nhà lãnh đạo đứng đầu thế giới tự do đón tiếp. Đó là một khích lệ không nhỏ đối với ông, nhưng lại là điều đáng tiếc đối với nhiều người.

Người ta cũng nói ông đứng đầu một chế độ liên tục đàn áp, bắt bớ giam giữ có hệ thống các nhà hoạt động chính trị và xã hội, liên tục vi phạm các “nghĩa vụ quốc tế về nhân quyền”, và không bao giờ giữ lời cam kết cải thiện chế độ cho phù hợp với những nguyên tắc nhân quyền phổ quát, nhưng ông vẫn được Tổng thống Hoa Kỳ chấp nhận đón tiếp một phần là nhờ ông đang lãnh đạo trên thực tế một đất nước có ít nhiều giá trị đối tác.


Một phần nữa là vì Trung Quốc ngày càng có những hành động bạo ngược quá đáng trên biển Đông, nơi mà Hoa Kỳ đang có một số lợi ích chiến lược. Tổng thống Mỹ tiếp ông cũng là nhân cơ hội mà tiếp thêm sức cho ông thoát khỏi phần nào cái ách lệ thuộc Trung Quốc, mở đường giúp ông tránh xa bóng tối mà đến gần hơn với ánh sáng. Nhưng phần lớn là vì quyền lợi Mỹ là trên hết. Mà quyền lợi Mỹ, suy cho cùng, cũng là quyền lợi của Thế Giới Tự Do, Thế Giới Văn Minh, Dân chủ, Dân quyền và Nhân quyền.

Có thể nói thêm : Quyền lợi Mỹ, về nhiều mặt, cũng là quyền lợi của mấy triệu đồng bào Việt Nam ở Mỹ, tức mấy triệu người Mỹ gốc Việt, và về mặt nào đó, là của cả người Việt Nam đang đấu tranh vì tự do ở trong nước. Ông đi thăm Mỹ cũng là bước đầu đi đến đồng bào Việt Nam ở Mỹ, dù là gián tiếp, dù có thể không ai gặp ai. Sau lần nầy có thể còn lần khác, sau người nầy có thể còn người khác. Để có một lần sau khác, khác hơn.

Tôi có mấy chữ gửi ông là vì có mấy thứ thực tế có phần nào đáng khích lệ đó. Chớ không phải vì “người Việt Nam chưa bao giờ được sống trong bầu không khí dân chủ như hiện nay”, theo như ông đã giở giọng tuyên truyền vừa rồi với báo chí Mỹ.

Bởi khi ông đem khoe bầu không khí dân chủ độc đảng của ông, thì Tổng thống Mỹ cũng đã nói cho báo chí Hoa Kỳ và thế giới biết là “đã thảo luận thẳng thắn một số những khác biệt xung quanh vấn đề nhân quyền” với ông. Mà “thẳng thắn nói về những khác biệt” là thế nào? Không lẽ là gật gù khen cái “chế độ dân chủ xã hội chủ nghĩa triệu lần hơn chế độ dân chủ Mỹ” ? Hay là nhắc ông đừng có trắng trợn gọi là “thể hiện vai trò lãnh đạo trực tiếp và toàn diện của đảng, bằng cách quy hoạch, bổ nhiệm, bố trí đảng viên giữ các chức vụ chủ chốt, lãnh đạo trong Chính phủ, trong Quốc hội, trong lực lượng an ninh, trong quân đội, trong Mặt trận Tổ quốc và các đoàn thể quần chúng, trong Tòa án và trong Viện kiểm sát, trong các ngành các cấp chánh quyền từ trung ương đến cơ sở”, tóm lại là trong toàn bộ guồng máy nhà nước, gồm cả ba quyền Lập pháp, Hành pháp,Tư pháp, tức là để đảng cộng sản, thực chất là một nhúm lãnh đạo đảng, làm cha mẹ đẻ của tất cả các thứ đó, để rồi tất cả những thứ đó theo lệnh lãnh đạo đảng mà bắt nhốt những ai không nói theo họ, bắt nhốt những người làm báo, làm văn, công khai ôn hòa nói lên nguyện vọng tự do dân chủ của nhân dân ? Là nhắc ông đừng có bắt Tổng thống Mỹ và nhân dân Mỹ phải liên tục tiếp đón người dân Việt Nam đấu tranh cho tự do bị các ông trục xuất đi làm công dân tự do ở nước Mỹ, sau khi cầm tù họ trong nhiều năm. Là đừng có xua bộ hạ chận đường hành hung những người Việt Nam có nguyện vọng sống dân chủ.

Khi ông nhớ lại ông Hồ Chí Minh từng nhiều lần viết thư cho các Tổng Thống Mỹ đặt vấn đề về mối quan hệ Việt Mỹ trong quá khứ và về nhiều cơ hội hợp tác Việt Mỹ đã bị bỏ lỡ, thì Tổng Thống B. Obama cũng có thể nhớ lại rằng ông Hồ Chí Minh, khi viết tuyên ngôn độc lập Việt Nam, đã chỉ cóp có khúc đầu tuyên ngôn độc lập Hoa Kỳ, là “Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có ý nghĩa là: tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do”.

Nhưng lại bỏ sót phần còn lại là : “Các chánh quyền được thiết lập giữa mọi người dân là để bảo đảm cho những quyền đó, và quyền hành chính đáng của các chánh quyền là xuất phát từ sự đồng thuận của những ngưới dân tự đặt dưới quyền họ. Bất cứ lúc nào có một hình thức chánh quyền trở thành phá hoại mục đích đó thì nhân dân có quyền thay đổi hình thức chánh quyền đó, hoặc phá bỏ nó và thiết lập một chánh quyền mới, đặt nền tảng trên các nguyên tắc và tổ chức theo hình thức đối với họ là thích hợp để đem đến cho họ an ninh và hạnh phúc. Khi có một chuỗi dài lạm dụng và tiếm quyền, luôn hướng đến một mục tiêu bất di bất dịch, và khẳng định ý đồ đặt họ dưới nền độc tài chuyên chính tuyệt đối, thì họ có quyền, thì ho có nghĩa vụ loại bỏ một chánh quyền như vậy, và tự mình tạo ra cho mình những bảo đảm mới cho an ninh tương lai của mình” (Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ, tạm dịch bản dịch tiếng Pháp từ tiếng Anh, của Thomas Jefferson, năm 1776).

Chính vì ông Hồ Chí Minh đã đút túi cái đoạn vô cùng quan trọng trên đây, là cái nền cho các quyền tự do dân chủ ở Hoa Kỳ, mà đảng ông và những kẻ kế nghiệp ông đã tha hồ gồm thâu thao túng mọi quyền làm dân và làm người, độc quyền cai trị đất nước, lại có người còn hơn một lần ký giấy, trước là giao đảo giao đất, sau là giao cả linh hồn cho Trung Quốc, để mãi mãi trường tồn trong cương vị độc tôn trên đầu dân tộc.

Tôi cũng nói để ông biết : với tư cách là một trưởng nhóm dân biểu đối lập, và là một người làm báo đối lập dưới chế độ Sài Gòn cũ, tôi đã từng vô ra hầu hết các khám đường của chế độ cũ ở miền Nam, kể cả Côn Đảo, mà không hề bị ai ngăn cản, để thăm hỏi, điểu tra về các nhà tu hành, các tù nhân lương tâm, về các tù nhân chánh trị, về những tù nhân thanh niên sinh viên tranh đấu, trong đó có không ít là đảng viên cán bộ đảng Nhân dân, thực chất là đảng cộng sản, mà có người hiện đang còn sống và sẵn sàng làm chứng. Còn ở nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam mà đảng của ông đang độc quyền cai trị, không cần mon men đến các nơi các ông đang giam giữ hàng loạt công dân vô tội, chỉ thỉnh thoảng muốn đến tham gia sinh hoạt báo chí với bạn bè, cả với các đảng viên cộng sản chán đảng, tôi cũng từng nhiều lần bị tay chân các ông hét từ ngoài ngõ bắt trở vô nhà, để tiếp tục được “sống trong bầu không khí dân chủ chưa bao giờ có như ngày nay” của các ông. Hay có lúc chỉ muốn ra đường cùng đồng bào lên tiếng chống lại bọn giặc bành trướng cướp nước, tôi cũng từng bị người của các ông, thay cho giặc, cấm cửa không cho ra khỏi nhà, để lại tiếp tục được…“sống trong bầu không khí dân chủ chưa từng thấy như hiện nay” của các ông.

Tôi thấy ông Nguyễn Phú Trọng, và những người như ông, của ông hiện nay, rõ ràng là cả đời chỉ biết có hưởng thụ, và cha truyển con nối những quyền lợi được hưởng thụ. Trên lưng của cả một dân tộc. Và nếu có gọi là “đấu tranh” thì thật sự chỉ là “đấu đá” vì quyền lợi riêng tư của mình hay phe phái mình. Nên không biết thế nào là đấu tranh cho quyền con người, đấu tranh để thay đổi vận mạng của mình và vận mạng của dân tộc. Ông Trọng và những người của ông, như ông, vì cả đời thâu tóm tất cả các quyền tự do căn bản của người dân, để tự do muốn làm gì thì làm trên đầu trên cổ người dân, nên cho rằng tuyệt đại đa số người Việt Nam bị đạp xuống làm người dân hạng hai, hạng ba như chúng tôi, khi chưa bị vô cớ chận đường, băt nhốt, thì đã được “sống trong bầu không khí dân chủ” của các ông rồi. Mấy chục triệu người Việt Nam hạng hai hạng ba chúng tôi, từ nhiều chục năm nay, chưa hề có một lá phiếu bầu nào cho ông, cũng chưa hề bầu bất cứ một người nào trong các ông, vào bất cứ một chức vụ nào từ chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, đến các chủ tịch nhỏ to đến các đại biều to nhỏ, trên cả nước, từ khi các ông bê từ đâu đó về cái gọi là “cộng hòa xã hội chủ nghĩa” để gắn lên đầu hai chữ Việt Nam, một chế độ mà hằng chục nước từng bị áp đặt đã thẳng thừng vứt bỏ từ một phần tư thế kỷ qua để nhân dân nước họ được đứng thẳng làm người, nhưng các ông cứ luôn miệng huênh hoang cho đó là “bầu không khí dân chủ mà người Việt Nam chúng tôi chưa bao giờ được sống”, thì đúng là các ông đang làm cái trò “dân chủ hề” như ở Bắc Triều Tiên, mà ấn bản Việt Nam, không có màn dân chúng nhảy múa đầy đường với áo quần lòe loẹt, mà thay vào đó là trò múa mép của các ông bà lãnh đạo đảng.

Nhưng dù sao thì ông cũng đã đến Mỹ, để chí ít cũng hít thở được cái không khí thật sự tự do của một đất nước tự do thật sự. Nên đã tới lúc ông nên vất bỏ cái tròng cộng sản chủ nghĩa quái ác trên cổ mình, và cởi bỏ những xích xiềng trói buộc nhân dân trong chính đât nước mình, buông tha cho người dân Việt Nam chúng tôi khỏi phải tiếp tục bị nhốt trong cái nhà tù lộ thiên cộng sản chủ nghĩa của các ông nữa. Chớ không lẽ ông nghĩ Tổng thống Mỹ tiếp ông là đã bầu cho các ông và chế độ của các ông rồi, nên nhân dân Việt Nam không cần phải có tự do bầu cử, ứng cử, không cần một chế độ dân chủ ? Hay ông nghĩ ông được Tổng Tống Mỹ đón tiếp là ông đã được tấn phong làm một thứ lãnh đạo chính danh của một đất nước phải làm nô lệ cộng sản suốt đời ? Cũng như Trung Quốc khi ban cho các ông mười mấy chữ vàng và mấy cái tốt là đã tấn phong các ông cha truyền con nối muôn năm làm thái thú trên đất nước Việt Nam ? Trung Quốc thì có thể như vậy, vì là đàn anh và quan thầy của các ông. Nhưng Tổng thống một nước tự do như nước Mỹ thì ắt phải biết tôn trọng quyền tự do và quyền tự quyết của dân tộc Việt Nam, thì không thể không biết chính các đảng viên cộng sản Việt Nam ngày càng có nhiều người lên án đảng cộng sản đã phản bội họ, và phản bội quyền lợi dân tộc.

Những đảng viên cộng sản bình thường, yêu nước hơn là yêu chủ nghĩa cộng sản và đảng đó, cũng không hề muốn ông dựa hơi Mỹ để kèn cựa trả giá với đàn anh Trung Quốc của ông trên đầu dân tộc, mà là muốn ông hợp lực cùng đồng bào trong ngoài nước, cùng tạo cơ hội cho đảng cộng sản của ông thoát khỏi sự lệ thuộc tội lỗi đối với kẻ thù truyền kiếp phương Bắc. Một kẻ thù mà suốt mấy mấy ngàn năm lịch sử là xuyên suốt mấy ngàn năm gây chiến xâm lược Việt Nam. Và giờ đây cũng lại dở thói cậy số đông, ỷ mình có thể công kênh nhau lên chiếm lĩnh cả bầu trời thiên hạ, đang dở trò thổi cát lấp biển Đông, âm mưu thôn tính nước ta và các nước láng giềng khác cho bằng được. Một đất nước muôn đời âm mưu bằng mọi cách thôn tính nước khác để lấy đất sống cho dân mình, thì có chỗ dung thân cho vài tên Ích Tắc lẻ tẻ đã là khó, chớ chỗ đâu cho cả một tập đoàn đông đảo ?

Từ lâu tôi đã từng nghe ông Trọng và người của ông luôn miệng lớn tiếng cảnh giác về “âm mưu diễn biến hòa bình” của các thế lực thù địch. Cái diễn biến hòa bình mà các ông sợ, “nó” rõ ràng cụ thể là gì và như thế nào, tôi không được rõ. Nhưng trong nghĩa nào đó thì chinh ông Trọng, với chuyến đi Mỹ của ông vừa qua, lại muốn đi làm “diễn biến hòa bình ngược” ở Mỹ, tìm cách vận động không chỉ với Tổng thống Mỹ, mà còn với cả bà con người Mỹ gốc Việt. Nếu vậy thì tại sao ông không để cho nhân dân chúng tôi, trong và ngoài nước, cùng thi đua làm diễn biến hòa bình với ông ? Ông thì thi đua đánh bóng cho cái chế độ cộng sản đang đi vào bảo tàng lịch sử, còn chúng tôi thì thi đua cùng sống hòa bình hòa hợp, tự do dân chủ và độc lập trên mảnh đất quê cha đất tổ của mình ? Mà không sợ đe dọa bị bắt, bị nhốt, hay bị trục xuất ? Trừ phi một lần nữa ông lại tiếp tục nói một đàng làm một nẻo. Trừ phi ông chỉ nói tự do dân chủ khi ở Mỹ, còn khi về Việt Nam thì ông lại tiếp tục cho công an chận đường về nước của người nầy, rút hộ chiếu ra nước ngoài của người khác, lôi ra tòa, tống vô tù bất cứ ai không chấp nhận chế độ độc đảng chủ xã hội chủ nghĩa. Trừ phi ông chết sống cố giữ cho bằng được cái bia miệng “Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy ngó những gì cộng sản làm”. Để muôn đời mắc tội với lịch sử, với hàng hàng lớp lớp các thế hệ tưởng lai của dân tộc.

Sài Gòn, 23-7-2015
Hồ Ngọc Nhuận








No comments: