Nguyễn
Giang
bbcvietnamese.com
22
tháng 12 2014
Tin
Hoa Kỳ và Cuba sắp bình thường hóa quan hệ ngoại giao sau hơn nửa thế kỷ thù địch
được người Việt thuộc nhiều xu hướng quan tâm đặc biệt.
Các
diễn đàn mạng đều chú ý vào câu hỏi tương lai Cuba sẽ ra sao.
Phái
dân chủ thì hy vọng ‘hội nhập’ sẽ giúp Cuba tự do hơn, và đấy sẽ là một ví dụ
tốt cho Việt Nam tương lai.
Tuy
thế, có người lo Hoa Kỳ nhẹ tay giúp Havana mở cửa sẽ không đem lại dân chủ, tự
do cho dân Cuba mà chỉ giúp chế độ của hai anh em ông Fidel và Raul Castro trụ
lâu hơn.
Phái
còn mặn nồng tư duy xã hội chủ nghĩa thì lo ‘ta mất Cuba về tay Mỹ’ rồi
chăng.
Giống
như vậy, hồi năm 1989 nhiều cán bộ ở Hà Nội, nhất là các cụ hưu khi nghe tin
Công đoàn Đoàn kết tham gia cầm quyền cũng từng băn khoăn ‘sắp mất Ba Lan’.
Khi
sang Warsaw học và kể lại câu chuyện đó tôi đã khiến nhiều bạn Ba Lan vô cùng
ngạc nhiên.
Họ
lấy làm lạ vì Việt Nam chỉ là nước ‘ăn theo’ con đường xã hội chủ nghĩa và chắc
hiểu biết rất ít chuyện châu Âu nên mới lo lắng không đâu như vậy.
Cảm
giác 'mất mát' chỉ phản ánh nỗi sợ cô đơn sau thời 'Hai phe bốn mâu thuẫn'
hoặc sự thiếu tin tưởng rằng người dân các nước sẽ quyết định tương lai của
chính họ.
Với
Cuba ngày nay, theo cảm quan của tôi, tình cảm của một số bạn Việt Nam dành
cho người Cuba cũng chỉ là đơn phương.
Tiếp
xúc với một số bạn Cuba từ thời sinh viên đến hiện nay ở BBC, tôi thấy họ
thân thiết hơn cả với dân các nước cùng nói tiếng Tây Ban Nha, chứ không phải
Việt Nam.
Họ
có thể nghe nói nhiều về Việt Nam thời chiến tranh nhưng nếu có quý mến người
Việt thì cũng chỉ ngang các nước khác.
Có
chăng, điểm chung của gần như tất cả bạn bè từ các nước nhỏ mà tôi quen, từ
Armenia, Uzbekistan, Ba Lan, Bỉ, Slovakia, Serbia, Syria, Colombia, Cuba tới
Myanmar, Bangladesh...chỉ là sự cảm thông bị láng giềng to bắt nạt trong lịch sử.
Còn
chuyện yêu quý nhau, tốt với nhau là quan hệ cá nhân, không gắn với dân tộc
tính.
Ở
tầm quốc gia, đúng là có những quan hệ đôi khi hữu hảo hơn giữa nước này với
nước kia nhưng thường là giữa các nước cách xa nhau, không va chạm láng giềng
hàng xóm, hoặc có tính toán chính trị bao trùm, hay bị bộ máy tuyên truyền thổi
lên.
Cũng
như vậy, câu chuyện Cuba thay đổi đang được cả thế giới quan tâm chứ không chỉ
người Việt Nam.
Tươi sáng hơn Việt Nam
Vậy
những nỗi lo hộ Cuba trong người Việt cần được trả lời thế nào?
Theo
tôi, ta không có gì phải lo cả vì tương lai Cuba có nhiều khả năng sẽ sáng sủa
hơn Việt Nam những năm tới.
Dù
nhanh hay chậm, ta dễ thấy quốc gia này có nhiều điều kiện để trở nên giàu có
một khi hệ thống hiện nay biến đổi.
Thứ
nhất, so với Việt Nam, nước đông dân thứ 13 thế giới, cả Cuba chỉ có trên 11
triệu người nên đầu tư nước ngoài sẽ dễ tạo tác động nhanh chóng biến đổi
diện mạo hòn đảo nhỏ xinh đẹp, nắng ấm quanh năm này.
Một
số nhà kinh tế đã bắt đầu so sánh Cuba với Costa Rica, một đảo quốc tuy nhỏ
nhưng phát triển kinh tế rất tốt thời gian qua.
Cả
hai có cấu trúc dân số tương tự (đa số gốc Âu) và có hệ thống giáo dục tốt,
cộng thêm lợi thế về du lịch vì gần Hoa Kỳ.
Nay,
Costa Rica có thu nhập 18 nghìn USD bình quân đầu dân và Cuba chỉ cần một khoản
đầu tư lớn từ bên ngoài, ví dụ vài trăm tỷ USD, là có thể tái thiết và đẩy mức
thu nhập 6 nghìn USD bình quân đầu dân một năm hiện nay lên rất cao trong thời
gian ngắn.
Thứ
hai, ta không nên quên người Cuba ở Mỹ có trên 2 triệu, một tỷ lệ rất cao so
với cộng đồng Việt Nam ở Mỹ, Canada trên 90 triệu người Việt trong nước.
Tác
động do tiền kiều hối người Cuba gửi về đã rất mạnh và trong tương lai, với
khoảng cách rất gần họ sẽ còn về nhiều, đầu tư, làm ăn nhiều hơn.
Cộng
đồng này cũng đã rất mạnh về chính trị tại Mỹ với nhiều dân biểu Hạ viện, Thượng
nghị sỹ, thậm chí ứng viên tổng thống, nên tác động của họ vào Cuba là đương
nhiên.
Thứ
ba, điều dễ thấy là nền tảng văn hóa của Cuba gắn liền với khối Nam Mỹ và cả
cộng đồng Hispanic đang lớn mạnh ở Hoa Kỳ nên Cuba không sớm thì muộn cũng
‘rơi trở lại’ vào cái gốc đó.
Giai
đoạn một thời cách mạng kiểu thân Moscow sẽ chỉ còn là một dĩ vãng.
Thứ
tư, khác với Việt Nam hiện lơ lửng giữa tác động truyền thống của Trung Quốc
và giao lưu có phần tăng lên với ASEAN, Cuba có 64% là người da trắng và gắn kết
chặt chẽ với Tây Ban Nha - cha ông Fidel Castro là người đến từ Galicia, Tây
Ban Nha - nên tác động từ Liên hiệp châu Âu tới Havana đã và đang đều đặn và
tích cực.
Và
thêm nữa, như báo chí đã viết, đa số người Cuba theo Công giáo và các vị Giáo
hoàng, từ John Paul II tới Benedict XVI và Francis hiện nay đều kiên trì tác
động để Cuba mở cửa.
Báo
Anh tuần qua viết về Cuba và ba nhân vật liên quan đến dòng Tên (Jesuits).
Ông
Fidel Castro và người bạn lớn của Cuba, nhà văn Colombia Gabriel Garcia Marquez
đều từng học trong trường do các giáo sỹ Jesuits dạy.
Vị
giáo sỹ dòng Jesuit Jorge Mario Bergoglio từ Argentina nay là Giáo hoàng
Francis thì đóng vai trò trực tiếp bảo trợ cho cuộc đàm phán Washington -
Havana một năm qua.
Thậm
chí, không phải tình cờ mà cả hai ông Barack Obama và Raul Castro đều chọn ngày
sinh nhật 78 của Giáo hoàng đầu tiên người Nam Mỹ để công bố tin thay đổi ngoại
giao.
Tôi
viết ra để cho các bạn thấy dù có chút gắn kết tình cảm chống Mỹ giữa Havana và
Hà Nội, tương lai Cuba đang phụ thuộc vào các tác nhân hoàn toàn không dính
líu gì đến Việt Nam cả.
Với
các bạn vận động cho dân chủ, bài học Cuba chắc chắn rất thú vị nhưng Cuba có
các tác nhân hoàn toàn khác Việt Nam nên cách đi của họ cũng sẽ khác.
Tương
lai Cuba sẽ dần do người Cuba, gồm cả cộng đồng đông đảo của họ ở Hoa Kỳ, quyết
định, cộng thêm tác động từ Vatican và châu Âu, chưa kể cả khối Công giáo khắp
vùng châu Mỹ La Tinh.
Một thời mà thôi
Cũng
phải nói thêm là tại vùng Nam Mỹ, hào quang cách mạng thiên tả một thời lừng lẫy
của Fidel Castro nay đã mờ dần.
Cuộc
khủng hoảng tên lửa năm 1962 đã đẩy Fidel về phía Liên Xô và kinh tế Cuba hoàn
toàn phụ thuộc vào Moscow.
Sau
khi Liên Xô tan rã, ông Fidel tìm đến nước Venezuela nhưng với giá dầu sụt giảm,
Carracas cũng không thể nào cưu mang được Havana mãi.
Dù
người ta có thể đổ lỗi cho Hoa Kỳ nhưng nhìn lại thì cả hai quyết định tìm đồng
minh nói trên của Fidel đều đem lại hậu quả tai hại về kinh tế.
Người
Mỹ La Tinh từng ngưỡng mộ ông Fidel nhưng gần đây họ đã có những ngôi sao
khác.
Đó
là Tổng thống Lula da Silva có tầm nhìn toàn cầu của Brazil hay Tổng thống Jose
Mujica ‘nghèo nhất thế giới’ của Uruguay, người từ chối ở dinh thự sang và tiếp
khách quốc tế tại nông trại đơn sơ của mình.
Cứ
thế, lịch sử luôn thay đổi và Cuba cũng phải dần biến đổi để không bị rớt lại
thành một bảo tàng lớn của mô hình bao cấp kiểu Liên Xô.
Một quốc gia Cuba
giàu mạnh, dân chủ trong tương lai sẽ là một điểm sáng cho khu vực Nam Mỹ và cả
thế giới nên chẳng việc gì mà các bạn Việt Nam phải lo chuyện ‘được hay mất’
đầy hoài niệm cảm tính.
No comments:
Post a Comment