03:07:pm 20/12/14
Điếu Cày Nguyễn Văn Hải cùng đường đành chấp nhận đi
tị nạn tại Hoa Kỳ và bị công an Việt Nam trục xuất thẳng từ nhà tù ra phi trường
Nội Bài, đến Los Angeles, tiểu bang California. Khoảng 200 cư dân người Việt gần
đó hay tin đã tự động đi đón anh, một cuộc đón tiếp nồng nhiệt chưa có tiền lệ!
Trong sự xô đẩy chen lấn lại gần anh một ai đó tìm cách nhét lá cờ Vàng ba sọc
đỏ vào tay, anh không cầm. Cờ Vàng là biểu tượng của miền Nam, của Việt Nam Cộng
Hòa và hiện đang là biểu tượng của người Việt tị nạn. Động thái không cầm nầy
ngay lập tức bị/được khai thác vô số khía cạnh khác nhau. Vì nhiệt tình có. Vì
thủ đoạn có. Từ đó Điếu Cày bị đẩy vào vòng xoáy công luận!
“Cuộc chiến” tranh luận giữa cờ Vàng, cờ Đỏ của người
trong nước và hải ngoại vốn bất phân thắng bại tưởng đã qua rồi, bỗng bùng nổ
trở lại. Lần bùng nổ nầy có chủ đích! Phe nhiệt tình thì đòi hỏi Điếu Cày phải
dứt khoát với cờ Đỏ, đứng hẳn với cờ Vàng, vì cờ Vàng là Chính Nghĩa. Là tượng
trưng cho Dân chủ, Tự do. Phe thủ đoạn thì tìm mọi cách nhận chìm Điếu Cày vào
giữa vòng xoáy Vàng/Đỏ dai dẳng để mong xóa bỏ được hình ảnh kiên cường bất khuất
của anh trong chế độ lao tù khắc nghiệt mà cả thế giới đã biết. Họ cho rằng anh
không phải là một người tị nạn mà là “đặc tình” được ngụy trang “công tác” ra hải
ngoại. Gieo sự ngờ vực để ly gián, làm vô hiệu hóa khuynh hướng đoàn kết
trong/ngoài nước giữa lúc nội bộ đảng cộng sản Việt Nam đang đấu đá nhau về quyền
lợi nhưng đồng thuận việc tùng phục Tàu cộng để bảo vệ sinh mạng cho đảng cộng
sản Việt Nam (ném chuột không làm vỡ bình – Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư), phản
bội nguyện vọng của người Việt Nam!
Do đó xin không đề cập đến sự kiện nhân danh cờ Đỏ,
cờ Vàng, vì đã quá nhiều. Bài viết chỉ mong khơi gợi một cái nhìn, với chút hy
vọng mong manh, là hãy tôn trọng Điếu Cày trong đời sống bình thường của một
người tị nạn chân ướt chân ráo lúc ban đầu. Còn tương lai chính trị của anh tùy
thuộc vào chính anh. Thời gian sẽ gạn lọc, sẽ cho biết anh là ai, và khả năng
lãnh đạo (nếu có) của anh. Anh sẽ là một lãnh tụ hay cũng như số đông cùng chí
hướng với chúng ta, mong muốn sớm giải thể chế độ độc tài cộng sản Việt Nam, hoặc
giả là “đặc tình” được “cài cắm”!
Vài suy nghĩ bên dưới, mong sẽ giúp làm giảm bớt cường
độ những “cơn bão trong chén trà” để hướng về sự thật.
Trước hết là hành động nâng Điếu Cày lên thành lãnh
tụ để từ đó đả phá.
Nếu xem Điếu Cày là một người tị nạn chính trị cũng
như những người tị nạn trước đây (tuy trường hợp của anh có đặc biệt hơn) thì mọi
chuyện đã khác. Anh xuất thân là một công dân trong chế độ cộng sản. Anh cũng
“được trúng tuyển nghĩa vụ quân sự” như bao nhiêu thanh niên khác! Chính nhờ
“được trúng tuyển” nên anh đã trải nghiệm hình ảnh biển máu của người Việt Nam
trong cuộc chiến nồi da xáo thịt 1954-1975 chưa kịp khô, đã bị phung phí tiếp tại
Campuchia. Rồi nhờ cọ xát với thực tế đời sống có Dân chủ Tự do còn tiềm ẩn
trong xã hội miền Nam, đã giúp anh trở thành một Công Dân Yêu Nước, dứt khoát
không còn là “công dân Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” chỉ biết vâng theo lệnh
đảng, cho dù đảng đày đọa, bóc lột, tham nhũng và bán nước! Anh đã thực hiện
quyền của một Công Dân Việt Nam chân chính là lên tiếng và hành động. Cụ thể là
xuống đường phản đối Tàu cộng xâm lược. Chính việc làm nầy anh đã phải trả giá
đắt!
Gần 40 năm kiên trì chống cộng nhưng người Việt hải
ngoại đã thất bại trong việc hiệp lực vì mục đích chung.
Đã có rất nhiều tổ chức, hội đoàn, đảng phái có cùng
mục đích là chống cộng nhưng không thực hiện được đoàn kết, dù mọi người đều biết
chỉ có đoàn kết mới có sức mạnh! Điển hình tại Quận Cam, được gọi là Thủ đô của
người Việt tị nạn, có tới 2 Ban đại diện cộng đồng, 2 Hội chợ Xuân.
Cùng chứng kiến sự kiện các chế độ cộng sản sụp đổ
hàng loạt là thời cơ tốt nhất để cảnh báo cho giới lãnh đạo Hà Nội về sự không
tưởng của con đường Xã hội Chủ nghĩa, đồng thời thức tỉnh lòng yêu nước của người
Việt Nam để cùng đứng lên chống lại độc tài đảng trị nhưng đã không (hoặc chưa)
có kết quả. Không (hoặc chưa) có kết quả vì bản thân các hội đoàn, các tổ chức
không cởi mở, nghi kỵ nhau và chắc chắn không tránh khỏi tình trạng bị “thọc gậy
bánh xe” do các cán bộ cộng sản được cài cắm sẵn, vì họ thực thi chủ trương của
Hà Nội là gây chia rẽ. Càng chia rẽ càng tốt!
Không đón nhận kết quả chung để phát triển đoàn kết.
Cộng sản Việt Nam đã thất bại khi không thể nào khuất
phục được người tù Điếu Cày. Họ cũng không thể lặng lẽ giết anh vì tai mắt quốc
tế, để cuối cùng bị áp lực phải trục xuất. Thế nhưng một số người đã không đón
nhận Điếu Cày như là một thành quả tranh đấu của cộng đồng cho Tù nhân Lương
tâm, lại dấy lên ngờ vực! Ai âm mưu và đang thực sự đứng đàng sau việc đồn thổi
vô cớ nầy, câu trả lời chắc không khó!
Vô cớ, vì chưa có bằng chứng cụ thể. Vô cớ, vì trong
xã hội dân chủ, tự do sẽ không bao giờ có chuyện một người vừa mới xuất hiện, bỗng
dưng trở thành lãnh tụ mà chưa trải qua sự giám sát chặt chẽ của công luận. Vô
cớ, đơn giản là, Điếu Cày chỉ là một người tị nạn vừa mới đặt chân đến đất Tự
do, còn bỡ ngỡ với tất cả diễn biến chung quanh thì cho dẫu có là “đặc tình” được
ngụy trang kỹ cũng không, và không thể, là “lãnh tụ chống cộng” ngay lập tức được.
Việc giới truyền thông tổ chức họp báo hay một vài tổ
chức mời và tài trợ để Điếu Cày có cơ hội đi các nơi, gặp gỡ đồng hương thì
hoàn toàn thuộc về truyền thông, không thể vì thế coi Điếu Cày là “lãnh tụ” để
đả phá! Và nếu có là “lãnh tụ” chăng nữa thì chỉ là lãnh tụ của một tổ chức nào
đó chứ không phải là “lãnh tụ” của người Việt chống cộng tại hải ngoại! Vì cộng
đồng người Việt hải ngoại không phải là một tổ chức duy nhất. Vậy tại sao phải
tìm cách vô hiệu hóa hình ảnh Điếu Cày ngay từ đầu? Nếu có, thì chính Hà Nội phải
e ngại “hiện tượng Điếu Cày” hơn là người Việt hải ngoại!
Với thời gian, với tai mắt của hàng triệu người tị nạn
thì liệu một “Điếu Cày đặc tình” có thể dễ dàng phù phép qua mặt tất cả được
chăng? Nếu thế, thì niềm tự hào “kinh nghiệm chống cộng” của người Việt hải ngoại
trở thành một sự khôi hài đáng giễu cợt!
Điếu Cày đang thăm Tampa Bay do cộng đồng người Việt
địa phương mời, Hạ Long Bay Restaurant dành một phòng riêng chào đón anh và khoảng
gần 20 thân hữu (số người giới hạn tối đa) để dễ tâm tình. Hình ảnh một Điếu
Cày khá căng thẳng, chuẩn bị đối phó với những tình huống, những câu hỏi chứa đầy
cạm bẫy (được phổ biến trên youtube) không còn nữa. Một Điếu Cày trước mắt rất
tự nhiên. Thân tình, đầm ấm. Khi được tiếp đón thoải mái thì những kịch tính về
giao tế biến đi, cá tính mỗi người dễ bày tỏ. Đây chính là lúc bản chất thật nhất
của con người thể hiện mà khó thể che giấu. Điếu Cày thật tình cho biết anh chỉ
nhớ điệp khúc bản nhạc Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ của Nguyễn Đức Quang khi bỗng
dưng mọi người cùng hát (với đủ thứ giọng/điệu) theo nhịp vỗ tay trước khi “động
đũa”.
Tiếp xúc thấy Điếu Cày thật bình thường, dễ mến.
Bình thường như đã từng gặp nhau ở đâu đó và bây giờ tình cờ gặp lại. Hoàn toàn
không thấy những ánh mắt nghi ngại hay lời nói dè dặt mà tất cả thật chân tình!
Chân dung Điếu Cày đêm nay mới đúng là chân dung một người ra tù được hai
tháng, còn bỡ ngỡ chưa quen hẳn sinh hoạt đời thường. Cao lêu khêu, gầy rạc,
khuôn mặt đầy khắc khổ nếu không muốn nói là còn hằn vết ngục tù, khác hẳn với
hình ảnh trên chương trình họp báo của SBTN được trực tiếp truyền hình (vì lý
do thẩm mỹ phải make-up) Ấy thế mà anh cho biết đã lên được “2 ký”! Điểm khá đặc
biệt là anh đang đeo chiếc nhẫn cưới bằng vàng lóng lánh, mới tinh, thật xúc động.
Chiếc nhẫn đang đeo là minh chứng tái xác nhận lòng chung thủy hướng về người bạn
đời đã cam khổ theo anh trên từng chặng đường tù và hiện đang còn cách trở.
Câu hỏi vẫn còn nguyên: Quận Cam đã tự hào là Thủ đô
của người Việt tị nạn tại sao có tới 2 Ban đại diện Cộng đồng? Nếu vì khuynh hướng
khác nhau, tại sao không tranh cử như 2 đảng Cộng Hòa và Dân Chủ của Hoa Kỳ để
cùng phục vụ cho mục đích chung? Mùa bầu cử nầy thất bại thì lo vận động,
nghiên cứu chiến lược, chiến thuật, quảng bá chính sách, mục tiêu… chờ đến kỳ bầu
cử tới sẽ chinh phục cử tri? Sự chia rẽ nan giải hiện có là nguyên nhân cốt lõi
việc chống cộng chưa hữu hiệu. Bây giờ đẩy Điếu Cày lọt vào vòng xoáy chia rẽ
đó, rõ ràng là bất công cho anh. Nhưng điều tai hại hơn nhiều, rất nhiều, là
đánh mất cơ hội tiếp tay với những nhân tố đang chống chế độ cộng sản ngay tại
Việt Nam. Người trong nước sẽ nghĩ gì?
Nhân danh lá cờ Vàng, một biểu tượng cao quý của Tự
do Dân chủ, thay vì biểu lộ tính cởi mở khoan dung, đúng với bản chất của người
tự do, lại là nguyên nhân gây ra chia rẽ sâu sắc với người trong nước! Chống cộng
như vậy là vô tình kéo dài tuổi thọ sinh mạng của đảng cộng sản Việt Nam! Thử tự
đặt mình là Điếu Cày, mới vừa gặp được “đồng hương” chưa kịp hàn huyên đã bị “đồng
hương” chụp ngay cho cái mũ “đặc tình” thì sẽ ra sao? Người Việt hải ngoại chống
cộng hay đang tiếp tay để cộng sản tuyên truyền, cô lập thêm người đang tranh đấu
ở trong nước?
Xin hãy để Điếu Cày tự chứng minh khả năng của anh tại
hải ngoại trong cùng mục đích là chống chế độ cộng sản Việt Nam. Vì biết đâu lại
không còn có thêm những Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Quốc Quân, Tạ Phong Tần… và số
khác nữa? Cũng xin phân biệt rõ là không thể lẫn lộn những người “đóng vai chống
cộng” để tìm cách ra nước ngoài, còn bọn đặc tình thì đã có sẳn và con số chắc
chắn không nhỏ! Nhận diện đúng và chính xác những kẻ nầy mới chứng tỏ được kinh
nghiệm của người Việt chống cộng tại hải ngoại! Còn gây nghi ngờ, chụp mũ thì
chưa thể trưởng thành, cho dù có thêm vài mươi năm nữa!
© Hồ Phú Bông
© Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment