David
Cole - The
New York Review of Books
Biên dịch: Nguyễn
Huy Hoàng
Posted
on 31/01/2017
Khi
trở thành tổng thống thứ 44 của Hoa Kỳ năm 2009, Barack Obama đã bổ nhiệm
Norman Eisen, một “cố vấn đặc biệt về đạo đức và chính phủ,” nhằm đảm bảo mình
không vi phạm bất cứ điều cấm nào về xung đột lợi ích. Trước khi được thay thế
vào năm 2011, Eisen, sau này là đại sứ Hoa Kỳ tại Cộng hòa Séc và một luật sư
chuyên về những vụ liên quan đến gian lận, đã giải quyết một loạt câu hỏi, bao
gồm những vấn đề như liệu Tổng thống Obama, một người hâm mộ bóng rổ, có thể nhận
vé đi xem đội Washington Wizards hay đội Georgetown Hoyas chơi hay không.
Khi
được trao giải Nobel Hòa bình, Obama đã hỏi xin ý kiến chính thức của Văn phòng
Tư vấn Pháp lý thuộc Bộ Tư pháp về việc ông có thể nhận giải mà không vi phạm lệnh
cấm tổng thống hay bất cứ viên chức liên bang nào khác nhận “các khoản thù
lao,” về cơ bản là bất cứ khoản thanh toán hay lợi ích nào, từ một nhà nước nước
ngoài, vốn được quy định trong hiến pháp hay không. (Văn phòng kết luận rằng
ông có thể nhận giải, chỉ vì Ủy ban Nobel là một thực thể tư nhân không có sự
can dự của chính phủ nước ngoài.) Giống như mọi tổng thống tiền nhiệm
trong bốn thập niên trước, Tổng thống Obama đã đặt mọi khoản đầu tư của mình
vào một “quỹ tín thác mật” (“blind trust”), để ông không biết được những lợi
ích của mình và do đó tránh được xung đột lợi ích trong nhiều quyết định ông có
thể đưa ra mà có ảnh hưởng đến tài sản cá nhân của mình. Tổng thống Obama, một
lần nữa làm theo tiền lệ của những người tiền nhiệm, cũng công khai các tờ khai
thuế của mình, cả trong chiến dịch tranh cử lẫn khi đã là tổng thống. Nói ngắn
gọn, Obama rất câu nệ về vấn đề đạo đức, và chính quyền ông gần như hoàn toàn
không dính đến các vụ bê bối đạo đức.
***
Donald
J. Trump, người trở thành tổng thống thứ 45 vào ngày 20 tháng 1, có một cách tiếp
cận khác. Ông đã nhậm chức trong khi nhiều lần từ chối công khai các tờ khai
thuế của mình, ngay cả sau vụ rò rỉ cho thấy có thể ông đã không trả thuế trong
18 năm. Ông viện đến một cuộc kiểm toán đang diễn ra của Sở Thuế vụ (IRS) làm
lý do không tiết lộ các tờ khai thuế, nhưng chính IRS đã bác bỏ tuyên bố này,
nói rằng “không có gì ngăn cản các cá nhân chia sẻ thông tin thuế của chính
mình.” Hai ngày sau lễ nhậm chức, chính quyền của Trump thông báo rằng ông sẽ
không công khai các tờ khai thuế ngay cả khi cuộc kiểm toán đã hoàn tất. Trump
có phần hân hoan khi khẳng định rằng các quy định về xung đột lợi ích không áp
dụng cho tổng thống. Ông đã pha trộn việc kinh doanh cá nhân với ngoại giao
chính thức trong nhiều cuộc gặp gỡ và đối thoại với các quan chức nước ngoài
trong quá trình chuyển giao chức vụ. Và bất chấp cổ phần tư nhân rộng lớn của
mình trong bất động sản thương mại, tổ hợp chung cư, khách sạn, và sân gôn ở trong
nước và trên thế giới, ông đã từ chối làm theo những người tiền nhiệm là bán
tài sản của mình và đặt doanh thu vào một quỹ tín thác mật. Thay vào đó, ông đã
chuyển giao quyền quản lý, nhưng không chuyển giao quyền sở hữu, của
Trump Organization. Ông vẫn nắm giữ toàn bộ quyền sở hữu. Và ông đã giao trách
nhiệm vận hành nó không phải cho một ủy thác viên độc lập, mà cho các con mình,
Eric và Donald Jr.
Kết quả là, Tổng thống Trump gần như chắc
chắn đã bắt đầu vi phạm hiến pháp từ thời điểm ông tuyên thệ nhậm chức. Đúng là các quy chế
về xung đột lợi ích không nói đến tổng thống – không phải vì chúng ta không
quan tâm đến các vị tổng thống thiếu nguyên tắc, mà vì những quy định như vậy
nói chung thường yêu cầu quan chức rút lui khỏi các quyết định mà họ có lợi ích
tài chính cá nhân trong đó, và trong trường hợp tổng thống thì rút lui hiếm khi
là một lựa chọn khả thi, do không có người ra quyết định thay thế.
Nhưng
hiến pháp cũng đặt tổng thống vào một điều luật về xung đột lợi ích: cái gọi là
điều khoản “thù lao.” Điều khoản này quy định rằng không quan chức liên bang
nào có thể, nếu không có sự chấp thuận rõ ràng của Quốc hội, nhận “bất cứ quà tặng,
thù lao,… nào dưới bất cứ hình thức nào, từ bất cứ vị Vua, Hoàng tử, hay Nhà nước
nước ngoài nào.” Nó được thiết kế nhằm đảm bảo các quan chức liên bang, từ tổng
thống trở xuống, chỉ phục vụ cho lợi ích của công chúng Hoa Kỳ, và không bị tác
động bởi ảnh hưởng nước ngoài. Năm 1787, thượng nghị sĩ Charles Pinckney của tiểu
bang Nam Carolina đã đề xuất một tu chính án tại Hội nghị Lập hiến, thúc giục
“sự cần thiết của việc duy trì sự độc lập của Ngoại trưởng và các quan chức
khác của Hoa Kỳ khỏi ảnh hưởng bên ngoài.”[1] Tại hội nghị Virginia phê chuẩn hiến
pháp, cựu Ngoại trưởng Edmund Randolph Jennings giải thích rằng điều khoản này
“được đưa ra để ngăn chặn tham nhũng.”[2]
Điều
khoản thù lao là một rào chắn rõ ràng nhằm ngăn tổng thống nhận các khoản thanh
toán từ các nhà nước nước ngoài. Thừa nhận rằng lòng trung thành bị chia rẽ là
rất khó nhận ra, rằng tư lợi là một động cơ đặc biệt mạnh mẽ, và thừa nhận rằng
các nhà nước nước ngoài có thể sẽ tìm cách mua sự ảnh hưởng, các nhà soạn thảo
hiến pháp đã chọn cách cấm mọi quà tặng hay “thù lao… dưới bất
cứ hình thức nào.”
Ngoại
lệ duy nhất là khi Quốc hội ủy quyền rõ ràng cho một giao dịch, có thể dựa trên
lý thuyết là thanh toán công khai và minh bạch như vậy sẽ giảm nguy cơ tham
nhũng và ảnh hưởng không mong muốn. Theo Văn phòng Tư vấn Pháp lý thuộc Bộ Tư
pháp năm 1981, một khoản “thù lao” là bất cứ “lợi nhuận hay lợi ích nào phát
sinh từ địa vị, chức vụ, hay việc làm: tiền thưởng, tiền công, tiền lương.”[3] Như dẫn chiếu đến “tiền lương” và “lợi
ích” gợi ý, lệnh cấm này không chỉ giới hạn trong các quà tặng trực tiếp, mà
bao gồm cả những khoản thanh toán cho các dịch vụ cung cấp hoặc lợi nhuận từ
các giao dịch kinh doanh thông thường.
***
Điều
này có ý nghĩa gì đối với Donald Trump? Quy mô doanh nghiệp của ông, Trump
Organization, là không rõ ràng, do nó do tư nhân nắm giữ và Trump đã hết sức
không sẵn lòng tiết lộ chi tiết. Nhưng hồ sơ công cho thấy tổ chức của ông có
tham gia vào những giao dịch và hợp đồng trên toàn cầu. Nhiều công việc trong số
này có thể thu lợi từ hoạt động của các chính phủ nước ngoài hoặc các đại diện
của họ – bao gồm các khoản đầu tư vào các công ty thuộc sở hữu nhà nước nước
ngoài, hợp đồng hoặc giấy phép chính phủ, các thỏa thuận cho thuê tài sản, hay
thậm chí các buổi lưu trú qua đêm hoặc các sự kiện được tổ chức ở các khách sạn,
sân gôn, hoặc các tài sản khác của Trump.
Bên
thuê đơn lớn nhất của Trump Tower là Ngân hàng Công Thương Trung Quốc, thuộc sở
hữu nhà nước hoàn toàn. Đối tác kinh doanh chính của Trump ở Philippines được Tổng
thống Rodrigo Duterte chỉ định làm đặc phái viên tại Hoa Kỳ. Trump có những dự
án kinh doanh đang diễn ra trên toàn thế giới, bao gồm cả Argentina và Gruzia.
Ông nhận được hàng triệu đô la doanh thu li xăng từ một khách sạn Trump ở
Panama. Và dĩ nhiên có cả Nga, nơi mà Trump từ lâu đã có những giao dịch kinh
doanh rộng lớn, và nơi mà các quan chức chính phủ gần đây theo nguồn tin từ các
cơ quan tình báo của chúng ta là đã chúc mừng Trump đắc cử, sau một chiến dịch
tranh cử mà trong thời gian đó Nga đã tấn công qua mạng và tiết lộ các e-mail mật
từ Ủy ban Quốc gia Dân chủ, cùng các tổ chức khác của Đảng Dân chủ, nhằm tăng
cơ hội cho Trump.
Trong
một báo cáo toàn diện và thuyết phục được Viện Brookings công bố hồi tháng 12,
Norman Eisen và Richard Painter, cựu chuyên gia đạo đức cho Tổng thống Obama và
Tổng thống George W. Bush, cùng học giả hiến pháp Laurence Tribe tại Đại học
Harvard, đã cảnh báo rằng “chưa bao giờ trong lịch sử Hoa Kỳ có vị tổng thống đắc
cử nào có nhiều vấn đề xung đột lợi ích và can hệ nước ngoài hơn Donald Trump.”[4] Theo quan điểm của họ, một quan điểm
được chia sẻ bởi nhiều chuyên gia về luật hiến pháp và chuyên gia về đạo đức,
cách duy nhất để Trump tránh nhận lợi ích từ các chính phủ nước ngoài hoặc các
đại diện của họ, xét trên những lợi ích kinh doanh rộng lớn của ông, là bán
doanh nghiệp và thành lập một quỹ tín thác mật cho tài sản của mình – như những
người tiền nhiệm của Trump đã làm khi nhậm chức.
Trump
ban đầu đã bác bỏ ý tưởng ông điều hành Hoa Kỳ và Trump Organization cùng lúc
là có vấn đề. Nhưng khi chỉ trích gia tăng, ông hứa hẹn sẽ tìm ra một biện pháp
cho vấn đề này trước khi nhậm chức. Trong một buổi họp báo hồi tháng 1, ông đã
trình bày “giải pháp” của mình. Ông nói sẽ chuyển giao quyền quản lý Trump
Organization cho các con trai. Trump Organization sẽ không tham gia vào các
giao dịch nước ngoài mới. Ông sẽ chỉ định một nhân viên đạo đức xem xét bất cứ
giao dịch nước ngoài nào mới. Và ông sẽ đóng góp bất cứ khoản thu nào từ các
quan chức nước ngoài đến lưu trú tại khách sạn của ông cho người dân Hoa Kỳ.
Những
biện pháp này không hề đủ để giải quyết những lo ngại về hiến pháp. Điều khoản
thù lao cấm nhận bất cứ khoản lợi ích nào từ một nhà nước nước
ngoài hay đại diện của nó. Điều khoản này rõ ràng không chỉ giới hạn trong các
buổi lưu trú tại khách sạn. Nó cũng không chỉ giới hạn trong các giao dịch mới
hoặc các giao dịch nước ngoài. Lệnh cấm này mở rộng đến bất cứ lợi
ích nào thu được từ bất cứ đại diện nước ngoài hay quan chức nhà nước nào trong
bất cứ giao dịch kinh doanh nào với một công ty của Trump Organization, ở ngoài
nước cũng như ở trong nước. Để đảm bảo không có khoản thanh toán nào như vậy được
chi trả bởi bất cứ quan chức nước ngoài nào, cần có sự minh bạch tuyệt đối về mọi
khoản cho thuê, hợp đồng, hóa đơn khách, và lệ phí sân gôn của Trump
Organization.
Đó
là lý do vì sao Eisen, Painter, và nhiều chuyên gia đạo đức khác đã lên án kế
hoạch của Trump là chưa đủ. Walter Shaub, Chánh Văn phòng Đạo đức Chính phủ Hoa
Kỳ, đã gọi kế hoạch này là “vô nghĩa.” Theo dàn xếp hiện nay, Trump hoàn toàn nắm
giữ quyền sở hữu doanh nghiệp của mình, và do đó thu lợi từ việc kinh doanh
đang diễn ra với các đại diện nước ngoài vốn tìm kiếm sự ủng hộ. Trump biết rõ
mình có công việc kinh doanh ở nơi nào. Và giờ thì ông sẽ ở một vị thế có thể
dùng quyền lực tổng thống để mang lại lợi ích cho thương hiệu tập đoàn của
chính mình. Điều duy nhất “mật” (với Trump) về đồ án này là việc gần như ai bên
ngoài gia đình Trump cũng sẽ tiếp tục mù tịt về những chi tiết trong các mối
quan hệ kinh doanh nước ngoài của Trump.
Luật
sư thuế lâu năm của Trump, Sheri Dillon, người dường như không có hoặc có rất
ít kinh nghiệm về luật hiến pháp, đã bảo vệ những biện pháp từng phần này trong
buổi họp báo tháng 1 bằng cách tuyên bố rằng bán tài sản sẽ khó. Bà cho rằng
không có mối liên hệ với Trump, các doanh nghiệp có thể sẽ mất giá trị đi nhiều
và do đó sẽ phải bán giảm giá. Bà nói rằng cho dù Trump có bán những lợi ích
kinh doanh của mình đi chăng nữa thì ông vẫn có quyền nhận được tiền bản quyền,
mặc dù bà không giải thích tại sao Trump không bán cả chúng luôn. Những người
khác đã lưu ý rằng việc thanh lý Trump Organization sẽ có những hệ quả đáng kể
về thuế. Nhưng việc Trump có thể phải chấp nhận một tổn thất kinh tế hoặc thực
sự phải trả thuế không biện minh được cho việc vi phạm một ràng buộc hiến pháp
được thiết kế để ngăn chặn tham nhũng và ảnh hưởng nước ngoài. Như chúng ta biết
quá rõ, ảnh hưởng nước ngoài không phải là một mối lo ngại thuộc kiểu suy đoán
hay trừu tượng đối với vị tổng thống này.
***
Giờ thì sao? Trump đã tuyên thệ nhậm chức,
và ông đang vi phạm hiến pháp. Những biện pháp nào khả dĩ? Các nhà soạn thảo hiến pháp
đã xem lệnh cấm này là rất quan trọng đến mức họ đưa việc vi phạm nó làm căn cứ
luận tội. Nhưng không ai mong đợi Quốc hội của Đảng Cộng hòa sẽ sớm bắt đầu các
thủ tục luận tội. Nếu hiến pháp muốn được thực thi, nó sẽ phải nhờ đến sự cương
quyết của người dân.
Một
ngày trước lễ nhậm chức, Liên đoàn Tự do Dân sự Hoa Kỳ (ACLU) đã đệ một loạt
yêu cầu theo Đạo luật Tự do Thông tin nhằm đưa những xung đột lợi ích của Trump
ra ánh sáng. Bí mật – có người có thể còn nói là khói và gương (che đậy và bóp
méo) – là phương thức ưu tiên của Trump đối với những giao dịch kinh doanh của
mình. Nhưng là tổng thống, ông phải chịu những nghĩa vụ minh bạch mà ông không
phải đối mặt với tư cách công dân. Và minh bạch là bước đầu tiên trên con đường
đến trách nhiệm giải trình.
Trump
cũng rất có thể sẽ phải đối mặt với nhiều vụ kiện. Ngày 23 tháng 1, Eisen,
Painter, và Tribe đã đệ đơn kiện đại diện cho Công dân vì Trách nhiệm và Đạo đức
(CREW), một nhóm giám sát phi lợi nhuận, cáo buộc Trump đang vi phạm điều khoản
thù lao. Có thể sẽ có vấn đề phát sinh về việc tổ chức này đã chịu một tổn hại
đủ cụ thể để cho nó “địa vị” pháp lý để khởi kiện hay chưa. Nhưng các vụ kiện
khác rất có thể sẽ theo sau. Các tòa án liên bang đã công nhận rằng các doanh
nghiệp có “địa vị” (pháp lý) khi các hành động của quan chức được cho là bất hợp
pháp đặt họ vào một bất lợi cạnh tranh so với các doanh nghiệp khác. Một công
ty khách sạn, nhà phát triển bất động sản, hoặc chủ sở hữu sân gôn đối thủ có
thể khởi kiện về tính bất hợp pháp của những thỏa thuận đang diễn ra của Trump.
Liệu một giao dịch kinh tế cụ thể giữa một quan chức hoặc đại diện nước ngoài với
một doanh nghiệp của Trump có tạo nên một khoản “thù lao” bị cấm trong hiến
pháp hay không là một câu hỏi pháp lý – không phải chính trị – hoàn toàn có thể
được các tòa án giải quyết. Nếu các tòa án có thể ra lệnh cho Tổng thống Bush,
trong một cuộc xung đột vũ trang đang diễn ra, đưa việc ông giam giữ các “chiến
binh kẻ thù” vào xem xét pháp lý, thì chắc chắn họ cũng có thể ra lệnh cho
Trump tuân thủ những lợi ích kinh doanh của mình theo những yêu cầu rõ ràng của
hiến pháp.
Tổng
thống Hoa Kỳ phải phụng sự người dân Hoa Kỳ, không phải chính mình, và chắc chắn
không phải những lợi ích của các nhà nước nước ngoài. Tổng thống Trump đã chọn
tìm đến chức vụ này, và trách nhiệm này. Ông đang cố đi cả hai đường, phục vụ bản
thân, gia đình, và những lợi ích kinh doanh rộng lớn của mình trong lúc đồng thời
đưa ra những quyết định chính sách đối ngoại và đối nội vốn tất yếu sẽ có những
tác động trực tiếp lên sở hữu cá nhân của ông. Cách thức đó sẽ đặt ra bê bối,
tham nhũng, và bất hợp pháp. Không may là vị tổng thống thứ 45 của chúng ta đã
cố tình chọn cách làm suy yếu những lợi ích của người dân mà ông đại diện nhằm
thúc đẩy những lợi ích của một con người mà ông quan tâm nhiều nhất.
*
David
Cole là Giám đốc Pháp lý Quốc gia của Liên đoàn Tự do Dân sự Hoa Kỳ (ACLU) và
giáo sư ngành luật và chính sách công tại Trường Luật Đại học Georgetown.
[1] The Records
of the Federal Convention of 1787, edited by Max Farrand (Yale University
Press, 1966), Vol. 2, p. 389.
[2] The Records
of the Federal Convention of 1787, edited by Max Farrand (Yale University
Press, 1966), Vol. 3, p. 327.
[4] Norman L.
Eisen, Richard Painter, and Laurence H. Tribe, “The Emoluments Clause: Its
Text, Meaning, and Application to Donald J. Trump,” Brookings Institution, December
16, 2016.
Nguồn: David Cole, “Trump
Is Violating the Constitution,” The New York Review of Books,
February 23, 2017 Issue.
No comments:
Post a Comment