Phần
1 – Một thời văn-chương
1954-1975
là thời gian của một cuộc chiến tranh ý thức hệ quốc gia / cộng sản – đồng thời
cũng là huynh đệ tương tàn với áp lực của các cường quốc trong một cuộc đối đầu
gọi là chiến tranh lạnh! Ngày 20-7-1954, nước Việt Nam bị chia đôi ở vĩ tuyến
XVII và cuộc di cư ngay sau đó đã thay đổi bộ mặt văn học nghệ thuật miền Nam
cho đến thời điểm ấy chủ động bởi người địa phương mà những nơi hoạt động mạnh
là Huế, Mỹ Tho và nhất là Sài Gòn. Sài Gòn, thủ đô Quốc Gia Việt-Nam, đã là nơi
sinh hoạt báo chí và văn học nghệ thuật chủ yếu và nhiều nhà báo và văn nghệ sĩ
gốc Trung và Bắc đã đến lập nghiệp hoặc cộng tác từ đầu thế-kỷ XX. Hơn 20 năm
văn học này có sự đóng góp của nhiều nhóm văn nghệ, văn hóa thường tập trung ở
các tạp chí như Sáng Tạo, Quan Điểm, Văn Hóa Ngày Nay, Nhân Loại, Hiện Đại,
Văn Đàn, Bách Khoa, Văn Học, v.v.
Chúng
tôi phân chia văn học miền Nam thành hai thời kỳ chính 1954-1963 và
1964-1975. Vào giai đoạn đầu 1954-1963, một nền văn nghệ tự do sinh
hoạt trong một không khí văn hóa, tin tưởng, thì đến giai đoạn sau 1964-1975,
văn nghệ đa dạng hơn nhưng cũng đa tạp hơn với những người làm văn nghệ phân
hóa, cả bạo động, trong một xã hội thời chiến giá trị phong hóa mất dần. Giai
đoạn đầu có thể nhận ra hai thời, thời đầu 1954-1960 tự tạo niềm tin và là thời
tái dựng hậu chiến và thiết lập nền chính trị cộng hòa, dân chủ, tự do; sinh hoạt
văn-hóa và văn-học hồi sinh, lý thuyết cùng ảnh hưởng Ấu Tây nhập dòng văn-học
Việt từ miền Bắc di cư vào và dòng văn-học miền Nam. Chống qua phân đất nước,
chống Cộng bên cạnh những đề tài nhớ quê nhà nay đã phải xa không thấy được
ngày trở về và nền hòa bình tìm thấy sau những năm dài chiến tranh. Thời sau,
1961-1963, báo chí và ấn phẩm phục vụ giai đoạn đầu dần tự chỉnh đốn lại (kể cả
đình bản như Sáng Tạo, Thế Kỷ Hai Mươi, Hiện Đại). Cuộc đảo chánh ngày
1-11-1963 không những đóng lại nền Đệ nhất Cộng hòa, mà cả sinh hoạt cùng nảo
trạng văn hóa. Giai đoạn hai của nền văn-học miền Nam, 1964 (11-1963)-1975, đã
tiến triển qua ba thời: 1964-1968, đa nguyên văn hóa và văn chương nở rộ, văn-học
chiến tranh dần rõ nét với các nhà văn thơ trẻ. Thời 1968-1972 hốt hoảng sau cuộc
tổng tấn công Tết Mậu Thân 1968 và cuối cùng là "Mùa Hè đổ lửa" 1972,
văn-học chiến tranh "sung mãn" một cách bi thảm theo cuộc chiến,
khuynh hướng phản kháng và phản chiến ngày càng nặng nề với nguồn gốc và động
cơ khác nhau. Thời cuối 1973-1975 với hiệp định đình chiến Paris 27-1-1973,
sinh hoạt văn-học phần nào trầm lắng hơn bên cạnh những đấu tranh chính trị.
*
Trong
bầu không khí chính trị mới, tự do và dân chủ của sau hiệp định Genève 1954,
văn chương của Đỗ Thúc Vịnh, Kỳ Văn Nguyên, Võ Phiến, Đỗ Tấn, Mai Thảo, Nguyễn
Mạnh Côn, Doãn Quốc Sỹ,… – những con người từng theo kháng chiến, đã góp phần
xây dựng chính trị và văn hóa cho miền đất mới trong giai đoạn đắp nền của thời
đệ nhất cộng hòa. Tác phẩm của họ đã đáp ứng những chờ đợi của con người thời
đó. Văn chương trở thành vũ khí đấu tranh chính trị với cộng sản, dĩ độc trị độc,
cũng như người cộng sản đã đặt văn nghệ thành chính sách. Những chuyện xảy ra ở
các liên khu kháng chiến; trong Người Tù, Kỳ Hoa Tử, Khu Rừng Lau, Mùa Ảo Ảnh,
v.v., đấu tranh con người và chính trị là một! Doãn Quốc Sỹ quyết tâm bảo vệ lý
tưởng, ý nghĩa đã có, dứt khoát về vai trò của người trí thức, phải bỏ chủ
nghĩa cộng sản, đề cao dân tộc tính và tình người khi còn có thể. Nguyễn Mạnh
Côn nhiệt thành Đem Tâm Tình Viết Lịch Sử trình bày cho đồng hao và thế
hệ trẻ biết những thất vọng của ông về một chủ nghĩa, với kinh nghiệm chính ông
đã Lạc Đường Vào Lịch Sử (1965). Một cách phá đổ huyền thoại kháng chiến
đồng thời nhận chân giá trị thực sự của công cuộc vận động kháng thực đó!
Vì
an sinh của miền Nam Cộng hòa, nơi tập hợp mới của con người không cộng sản,
văn chương chống cộng, tố cộng, đề cao tự do, cảnh tỉnh người dân về hiểm họa cộng
sản là thiết yếu, là những viên gạch không thể thiếu trong hoàn cảnh. Miền Nam
đến cuối thập niên 1950 đã có được những cơ cấu chính trị và xã hội nền tảng của
một chế độ dân sự hiện đại. Nhưng từ năm 1960, đã bắt đầu có những tiếng nói
khác nhịp với chính quyền. Nhóm Caravelle (4-1960), rồi đảo chính ngày
11-11-1960, rồi hai phi công Phạm Phú Quốc, Nguyễn Văn Cử thả bom dinh Độc lập
2-1962, những nỗ lực chính trị của một số người của chế độ muốn cứu nền đệ nhất
cộng hòa không kết quả, bàn cờ domino khiến "đồng minh" Hoa Kỳ
thiếu kiên nhẫn muốn đi nước cờ theo ý mình, bèn cấu kết đưa đến đảo chính
1-11-1963, rồi chỉnh lý, biểu dương chính trị, tôn giáo, v.v. Và một thế hệ tuổi
trẻ mới, năng động trong hành trình trí thức và tâm cảm, nhiều khắc khoải, ưu
tư, nhưng họ lại có thể không cùng kinh nghiệm kháng chiến hay chống Cộng của lớp
trước nên cũng dễ ngây thơ chính trị. Miền Nam bốc lửa, nếp thanh bình tương đối
của thời ngưng chiến sau 1954 dần mất. Nhà văn cũng như bao người dân khác, bị
thời cuộc xáo trộn, phải đối phó. Sinh hoạt văn hóa cũng bị biến cố thời thế ảnh
hưởng, và ảnh hưởng nặng nề. Những Sáng Tạo, Hiện Đại, Thể Kỷ Hai Mươi,
… đề xướng văn nghệ "hôm nay" thì từ 1964, những tạp chí Văn, Văn
Học, Nghệ Thuật, v.v. đã "hiện đại" mạnh mẽ hơn! Rồi sự góp mặt của
một thế hệ nhà văn trẻ hơn như Lê Tất Điều (Khởi Hành, 1961), Nguyễn
Đình Toàn (Chị Em Hải, 1961), Dương Nghiễm Mậu (Cũng Đành, Gia Tài
Người Mẹ, xuất bản cùng năm 1963). Cái không khí Dostoievski nặng nề và bi
quan, cái không khí buồn tột cùng hay bất lực đó đã thấy trong các tác phẩm của
Võ Phiến, Dương Nghiễm Mậu, … cũng như cái phi lý dửng dưng trong tác phẩm
Thanh Tâm Tuyền, Dương Nghiễm Mậu, Nguyễn Đình Toàn. Thanh Tâm Tuyền và Nguyễn
Đình Toàn chẳng hạn đều đi tìm ý nghĩa của cuộc sống : trong khi Thanh Tâm Tuyền
hăm hở mà dửng dưng, tự kỷ, không cảm tính, thì Nguyễn Đình Toàn chậm chạp khám
phá theo cảm tính và tư duy. Sau họ là nhiều nhà văn thơ trẻ hơn nữa (Trần Hoài
Thư, Lữ Quỳnh, Hoàng Ngọc Tuấn, Hồ Minh Dũng, Nguyễn Lệ Uyên,…) nhưng chưa được
văn học sử ghi nhận đúng đắn.
Các
nhóm văn nghệ
:
Sau
những đấu tranh văn nghệ cho chính trị ý thức hệ của hai năm đầu, người làm văn
nghệ muốn làm nghệ thuật mới, thuần túy nghệ thuật hơn, bên cạnh khuynh hướng
nghệ thuật của hôm nay, thời nay – sau sẽ rõ ra cũng là một công cụ của chính
trị giai đoạn! Tạp chí Sáng Tạo ra đời trong hoàn cảnh mới đó. Số
1 ra tháng 10-1956 và kéo dài được 31 số, ngưng từ tháng 9-1959, đến tháng
7-1960 tiếp tục bộ mới nhưng cũng chỉ ra thêm được 7 số. Mai Thảo, trong số ra
mắt tạp chí Sáng Tạo đã phần nào chủ quan nói văn nghệ từ thủ đô Hà Nội
đã chuyển vào thủ đô văn hóa Sài Gòn! Nhưng khẳng định của Mai Thảo là một diễn
dịch khác của một cơ cấu xã hội và chính trị bị-động, phải đối phó tức thời với
kẻ thù cộng sản. Đảng Cần Lao được tổ chức như cơ cấu của kẻ thù, đòi hỏi hy
sinh và một lòng, một mục đích. Với những phương tiện tương đương. Sáng Tạo
không đi ra ngoài quỹ đạo đó! Sáng-Tạo ra đời với cái gọi là ý thức văn
nghệ mới và làm mới văn học cho thời đó. Tạp chí Sáng Tạo muốn làm đại
diện cho nền nghệ thuật mới được gọi là "nghệ thuật hôm nay". Nói đến
nhóm "Sáng Tạo" người ta nghĩ đến nhiều người: Mai Thảo "đầu
đàn" với văn nói chung mới và tân cải hình thức, Thanh Tâm Tuyền, Tô Thùy
Yên và Quách Thoại với thơ tự do, Nguyên Sa với thơ ca tụng tình yêu tân kỳ,
Cung Trầm Tưởng, Sao Trên Rừng (Nguyễn Đức Sơn) và Trần Tuấn Kiệt làm mới thơ lục
bát, Trần Thanh Hiệp, Nguyên Sa và Nguyễn Văn Trung (Hoàng Thái Linh), người lập
thuyết, người giới thiệu triết lý thời thượng của Âu châu. Ngoài ra còn có Doãn
Quốc Sỹ, Thảo Trường, Viên Linh, Người Sông Thương (Nguyễn Sỹ Tế), Thạch Chương
(Cung Tiến), Vương Tân (Hồ Nam), Hoàng Anh Tuấn, Mai Trung Tĩnh, Nguyễn Nghiệp
Nhượng, Mặc Đỗ, Duy Thanh, Lữ Hồ, Trần Lê Nguyễn,… Sáng Tạo không phải là một
văn đàn hay bút nhóm với chủ trương và hoạt động khắng khít như Tự Lực Văn Đoàn
và nhóm Hàn Thuyên của thời tiền chiến. Các văn nghệ sĩ hợp tác như Nguyên Sa,
Viên Linh, Thanh Tâm Tuyền, Dương Nghiễm Mậu, vv. sau tách riêng làm văn nghệ
hoặc không tiếp tục chủ trương của Sáng Tạo nữa.
Sáng
Tạo
đã góp phần làm mới văn học về văn cũng như thơ, về hình thức, thể cách cũng
như nội dung. Thanh Tâm Tuyền cổ võ thơ Tự do, không vần, bất ngờ về ý và chữ
dùng, dùng ngôn ngữ để phá hủy ngôn ngữ, phó mặc mạch thơ, nhạc điệu cũng như
ngôn ngữ thơ, để ngôn từ tự do trôi chảy như sự vật vô tri vô nghĩa từ nguyên
thủy. Với Nguyên Sa, thơ tự do là thơ phá thể (1), trong khi Thanh Tâm Tuyền đi
xa hơn, "thơ hôm nay không dừng lại ở thơ phá thể, thơ hôm nay là thơ tự
do" mà cao điểm sẽ là thơ văn xuôi (2). Dù gì thì Thanh Tâm Tuyền rồi
Nguyên Sa đã khai pháo mở đường cho dòng thơ sẽ được gọi là Thơ Tự Do, một vận
động đã bắt nguồn từ thời kháng chiến nguyên thủy là phản ứng lại Thơ Mới và
thơ thời tiền chiến. Thơ lục bát đã được canh tân với một số nhà thơ thời Thơ Mới,
nay trên tạp chí Sáng Tạo, lục bát được tiếp tục hiện đại hóa với ngôn
ngữ tân kỳ, hình ảnh mới hơn, bất ngờ, cũng như trong cách dùng chữ, ngắt câu;
khởi xướng bởi Cung Trầm Tưởng, tiếp đó có Sao Trên Rừng, Trần Tuấn Kiệt, Trần
Đức Uyển, Hoài Khanh, Kim Tuấn, Hoàng Trúc Ly,…
Mai
Thảo là người đã đóng góp cho một cách làm mới hành văn. Những sáng tạo về ngôn
từ, cách chấm câu, văn tùy bút, cảm giác. Cách dùng chữ trang trọng, chấm câu
theo tình cảm và diễn tiến câu chuyện. Mai Thảo cổ võ lối viết văn như vẽ
tranh. Chỗ chấm phá, chỗ chi tiết. Chỗ nâng cao chỗ xuống thấp. Những chữ dùng
nay đã quen nghe quen thấy, nhưng vào những năm 1956-61 là những cái mới đã làm
hơn một người chau mặt! Truyện Thanh Tâm Tuyền tiêu biểu qua Bếp Lửa
(1957) và Khuôn Mặt (1964), coi cuộc đời là một vô nghĩa toàn diện. Con
người "hôm nay" lên đường, lữ hành, tự vạch đường, tự thoát khỏi tầm
thường và khuôn sáo. Cô đơn trong trừu tượng sâu thẳm của con người, nhưng cuối
cùng cái phi lý vẫn bủa vây, đẩy con người lún sâu thêm vào trong thực tại mà ý
nghĩa nguyên thủy bất động của sự vật vẫn chưa tìm thấy. Thảo Trường dùng những
tra vấn khắt khe nhưng chân thành của con người trí thức có đức tin, để nhìn
con người và chiến tranh! Cả ba dụng văn nhưng nếu Mai Thảo làm xiếc với chữ,
Thanh Tâm Tuyền khiến con chữ sắc lạnh và Thảo Trường nung lửa cho từng chữ
dùng! Sáng Tạo đã mở đường cho những người làm văn nghệ mới từ nay rủ nhau lên
đường, đã có công gây hứng khởi, khai phá những cái mới. Trong phỏng vấn của tạp
chí Văn vào năm 1971, Mai Thảo đã nhìn nhận : "Tờ Sáng Tạo là của
những thí nghiệm và những mở đường (…) Tôi không nhìn Sáng Tạo như nơi phát xuất
và hình thành một dòng văn học nghệ thuật. Lớn chuyện quá. Một tinh thần nào, một
cách thế nào thì có" (3). Sau khi đã thử "phóng cái lao ý thức về
đằng trước" và chối bỏ đằng sau, những thành quả của văn nghệ tiền chiến –
Mai Thảo và nhóm của ông rất dị ứng với quá khứ! Họ khẳng định:"Những
khuynh hướng mới là những trở thành tất yếu và biện chứng của một quá trình đổi
thay và tiến hóa của nghệ thuật hiện đại Việt Nam" (4). Nói chung,
Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Tô Thùy Yên là những thành công, mới mẻ – nhưng xét
cho cùng Mai Thảo, Tô Thùy Yên vẫn chưa rời cái nền cũ, hồn xưa. Quách Thoại,
Doãn Quốc Sỹ, Nguyễn Sỹ Tế xưa, khuôn phép hơn nữa, còn Duy Thanh, Thạch Chương
đã sớm dừng lại ở những thử nghiệm hiện sinh buông thả như người Âu-châu!
Nhóm
"Bách Khoa" lúc đầu là nơi tụ tập những người kháng chiến cũ như Huỳnh
Văn Lang, Phạm Ngọc Thảo, Nguiễn Ngu Í, Lê Ngộ Châu, Võ Phiến,,…, một số xuất
thân, xuất hiện, nhưng không quần thành “nhóm văn-học” theo đúng nghĩa hẹp, khởi
hành từ mục-đích chính-trị với nhiều thể loại, đề mục chứ không chỉ thuần
sáng-tác. Với 18 năm hiện diện, Bách Khoa đã có những đóng góp văn-học
đáng ghi nhận: hai cuộc phỏng vấn của nhà báo Nguiễn Ngu Í về truyện ngắn Việt
và ngoại quốc hay nhất, bắt đầu từ ngày 15-11-1958, và về quan niệm sáng-tác của
các nhà văn, từ số 101 (11-3-1961), cùng nhiều bài viết, nghiên cứu có giá trị.
Bách Khoa còn là đất thử mùa của chủ nghĩa hiện sinh, với những bài viết
về trào lưu văn-học và triết học cũng như một số tác giả, triết gia. Cũng là
nơi để các những tác-giả xuất hiện lần đầu hoặc những cây bút trẻ về thơ
cũng như về văn.
Nhóm
"Nhân Loại"
của những người miền Nam, một số tiếp tục … kháng chiến xoay ra chống chính quyền
miền Nam, sau báo đình bản và nhiều người vô bưng theo cộng sản như Lý Văn Sâm,
Trang Thế Hy, Lê Vĩnh Hoà hoặc tiếp tục nằm vùng như Ngọc Linh, Sơn Nam,…
Nhóm
Quan Điểm
gồm Nguyễn Đức Quỳnh, Vũ Khắc Khoan, Mặc Đỗ, Nhuệ Hồng,… với nhiều tham vọng
chính-trị, văn-hóa. Đứng đầu nhóm là Nguyễn Đức Quỳnh chuyển từ Đệ Tứ sang trí
thức tiểu-tư-sản, lập thuyết, xây dựng một nền nhân bản mới, với đồng chí mới
cũ, nay đề cao vai trò của giới này trong một xã hội tiến bộ, đề cao và chứng tỏ
sự tự do của lý trí, Họ tin tưởng vai trò lãnh đạo của những người nhận sự giáo
dục Âu Tây, chống lại sự lãnh đạo của giái cấp vô sản, cộng-sản, chống cả giới
tư bản và thành phần nho sĩ. Đối với giới làm văn nghệ từ đất văn vật vào, Nguyễn
Đức Quỳnh đã một thời ảnh hưởng một số trí thức, văn nghệ sĩ và "lý thuyết
gia" văn nghệ trong số có những thành viên của Sáng-Tạo, Quan Điểm, qua những
buổi gọi là "đàm trường viễn kiến".
Nhóm
Đại Học: Đây
không phải là nhóm văn-nghệ nhưng “xúc tác” cho nền văn học hiện đại, gồm các
giáo-sư các môn ngành khác nhau (Văn, Triết, Sư phạm, Sử địa, Nhân chủng, v.v.)
đã cộng tác hoặc biên tập tờ tạp-chí Đại Học của Đại học Huế. Bài vở
trên tạp-chí này vượt ra ngoài khuôn khổ giáo khoa cổ điển để đưa độc giả (và
sinh viên) đến những chân trời mới, khác, hiện-đại hơn, khai mở hơn! Nhà xuất-bản
Đại Học từ 1958 in các tác phẩm triết học, giáo khoa, sử địa, v.v. Viện
Đại học Huế đã đi tiên phong trong việc dùng tiếng Việt giảng dạy ở bậc đại học,
nhờ thể chế tân lập, đã là bằng chứng hùng hồn cho thể chế tự trị đại học ở miền
Nam.
Nhóm
Chỉ Đạo chủ
động ban đầu gồm một văn nghệ sĩ di cư từ phía Bắc vào hợp với những sĩ quan trẻ
của Quân đội Quốc Gia Việt-Nam (do người Pháp trao quyền lại ngày 25-4-1956).
Nhóm muốn trực diện với chủ nghĩa Cộng sản, đương đầu không lựa chọn đối
mặt với chủ nghĩa CS và CS Hà Nội; việc làm và thái độ được các biến cố dồn dập
xác nhận là đúng đắn và thiết yếu (chính CSVN chia đôi đất nước lúc đó là Quốc
Gia Việt-Nam đã được nhiều quốc gia thừa nhận; rồi vụ Nhân Văn giai phẩm ở miền
Bắc, Hà Nội thành lập MTGPMN,…). Chính quyền cần có một chính sách văn hóa và cố
dựng một chủ thuyết cho miền Nam không cộng-sản, nhóm đã góp phần đi tìm và gầy
dựng căn bản cho một nền văn hóa chính trị mới, đã phải ngưng sau biến cố 1-11-1963.
Nhóm
Văn Hóa Ngày Nay do Nhất Linh chủ trì làm sống lại không khỉ tiền chiến
nhưng cập nhật để nhắm thành văn-chương vượt không gian vượt thời gian,…
Ngoài ông ra, là những cây viết mới Nguyễn Thị Vinh, Linh Bảo, Duy Lam, Tường
Hùng, Nhật Tiến,… Nguyễn Thị Vinh và Nhật Tiến là những cây bút vững vàng: người
trước từ luận đề cách-mạng pha lãng-mạn đi đến khai thác tâm lý, người sau đi
sâu và những vấn-đề xã-hội và giáo dục. Nhất Linh cũng như dư vang của Tự Lực
văn-đoàn đã không được những người làm văn nghệ mới đón nhận tích cực lắm; trở
thành đề tài tranh luận chối bỏ của những người làm văn nghệ "hôm
nay" trên Sáng Tạo và cả trên Nghệ Thuật khi nhóm này đã rã.
Tác phẩm của Tự Lực văn-đoàn được đưa vào chương trình Việt văn, đã được chính
yếu đọc bởi giới học sinh. Độc giả nói chung tìm đến những tác giả và tác phẩm
mới hơn, trong số có những tác giả mới của nhóm Tự Lực văn-đoàn như đã nói ở
trên. Nhất Linh thất bại đến với giới trẻ, hết sinh lực và hợp thời đại, qua bộ
Xóm Cầu Mới cũng như tạp chí Văn Hóa Ngày Nay, nhưng tinh thần gọn sáng
được tiếp nối với Nguyễn Thị Vinh, Nhật Tiến. Chính Thế Uyên, một người cháu của
Nhất Linh cũng là một nhà văn mới vô nghề cũng đã phủ bác văn chương của Tự Lực
văn-đoàn (5). Từ năm 1960 trên các tạp chí văn nghệ Sài-Gòn đã có những bài luận
công tội của Nhất Linh đối với văn học.
Nhóm
Tinh-Việt văn-đoàn
gồm Phạm Đình Khiêm, Phạm Đình Tân, BS Nguyễn Văn Thọ, …. chủ trương đem Đạo
vào Đời và Đời vào Đạo. Họ có cơ quan Văn Đàn và từ năm 1958 lập hai giải
thưởng văn học Trương Vĩnh Ký và Lecomte de Nouy. Nhóm viết và dịch với mục
đích phổ biến giới thiệu những tư tưởng mới, nhất là của Thiên Chúa giáo! Văn
Đàn đã chống văn chương hiện sinh ngoại nhập với các giáo sư Nguyễn Văn
Trung, Trần Bích Lan, Nguyễn Khắc Hoạch và các nhà văn mới của Sáng Tạo, Hiện
Đại và Thế Kỷ Hai Mươi – như đặt vấn-đề “luân lý và văn-học” hay
tính cách luân lý trong văn-học – tức lý luận theo Camus và Sartre của giáo-sư
Nguyễn Văn Trung mà có người gọi lối viết đề cao tình dục và nghệ-thuật đen
“cũng là phiến loạn văn-hóa” (6). Nhóm còn chống Trần Thanh Hiệp lý thuyết gia
nhóm Sáng Tạo, diễn thuyết "Về viễn tượng văn nghệ miền Nam" tại Câu
Lạc Bộ Văn Hóa (1-8-1960) đã đi quá xa khi xổ toẹt văn học miền Nam trước khi
ông di cư vào.
Hai
nhóm khác của Thiên Chúa giáo cũng đã đóng góp nhiều cho nền văn học giai đoạn
này: Văn Bút Trần Lục khi di cư vô Nam đã xuất bản hàng trăm tài liệu và tác phẩm,
phía các thành viên của Học-hội Ra Khơi thuộc địa phận Bùi Chu như các linh mục
Kim Định, Trần Văn Hiến-Minh, Vũ Ngọc Trác, Trần Thái Đỉnh, Lê Tôn Nghiêm,
Hoàng Sỹ Quý, Đỗ Quang Chính, Nguyễn Hưng,… đã xuất bản nhiều tác phẩm về triết
học Đông Tây, Việt học và ngữ học rất đáng kể. Riêng linh mục Kim Định đã có
công đặt nền móng khoa học cho triết học Việt Nam.
Các “nhóm” khác có thể
kể:
nhóm có thể gọi là “hiện-đại” với các tạp-chí ban đầu như Hiện Đại, Thế Kỷ
Hai Mươi,… Nhóm Văn với Trần Phong Giao, Mai Thảo, Trần Thiện Đạo,
Nguyễn Xuân Hoàng, Hoàng Ngọc Tuấn, và nhiều cây bút trẻ. Nhóm Văn Học
lúc đầu Dương Kiền, Phan Kim Thịnh tiếp nối và chủ động phần lớn nhà văn thơ miền
Trung. Nhóm Ngàn Khơi (1963 tiếp với Tiếng Nói 1966) lạc lõng
tách khỏi một số nhóm đã dẫn với Trần Đức Uyển, Nguyễn Hữu Đông,Trần Dạ Từ, Nhã
Ca, Đỗ Quí Toàn, Nguyễn Nghiệp Nhượng,… Nhóm Thái Độ của Thế Uyên, Nguyễn
Đông Ngạc và Nguyễn Tường Giang với sự góp mặt của Duy Lam, Thái Lãng,… Nhóm Trình
Bầy gồm nhiều giáo-sư, trí thức và văn-nghệ sĩ `dấn thân` "tiến bộ",
cổ xúy một loại văn-chương phản chiến, chính trị nhập cuộc,… Nhóm Giữ Thơm
Quê Mẹ chuyên văn hóa dân tộc và Phật giáo. Các nhóm trẻ có Ý Thức, Trước
Mặt, v.v. Vào những năm cuối trước 1975 có những nhóm khác muốn làm mới văn
chương như Chủ Đề, Văn Chương,…
Về
báo chí, thời đầu bình lặng, thời sau biến cố 1-11-1963 đa dạng, trăm
hoa cùng nở; nở theo chính trị và biến động của một miền Nam hết an bình. Nhà
báo làm chính trị, "chầu rìa" như một số đảng phái bắt đầu hết hậu
thuẫn của dân chúng. Khi chiến tranh và xáo trộn lên cao độ, đã có những tờ báo
chui của sinh viên và trí thức, "góp phần" gây xáo trộn thêm miền
Nam. Cũng là thời của nhiều nhóm tranh đấu chính trị tập trung quanh các báo Thái
Độ, Việt, Lập Trường, Hành Trình, Đối Diện, … với những nhà văn dấn thân
như Phan Nhật Nam, Ngô Thế Vinh, Nguyên Vũ, Thế Uyên,… hay phản chiến như Kinh
Dương Vương, Nguỵ Ngữ, Trần Hữu Lục, Thế Vũ, v.v. – những phẫn nộ của họ không
được chú tâm của người cùng chiến tuyến, vài người trong số sẽ bị đối phương xử
dụng, tác phẩm của họ trở nên vô dụng trong một xã hội quay cuồng bởi những giá
trị khác hơn.
Về
tạp chí văn học, Sáng Tạo đã mở lối đi mới cho văn chương “hôm nay”, tờ Văn
(số 1, 1-1-1964), tương đối sống lâu nhất và đã đóng góp nhiều cho việc hiện đại
hóa văn nghệ miền Nam. Qua ba đời Trần Phong Giao, Mai Thảo và Nguyễn Xuân
Hoàng, nhưng thời họ Trần tạp chí phẩm chất cao, có chiều hướng xây dựng một nền
văn nghệ mới, hiện đại và đa dạng đông-tây; đã có công giới thiệu các tác giả,
công bố nhiều văn liệu đặc biệt và khám phá nhiều cây viết trẻ (như Y Uyên), có
những số báo độc đáo về Triều Sơn, Nhất Linh, Nguyễn Đức Quỳnh, Hàn Mặc Tử, Hồ
Biều Chánh, v.v. Văn Học của Phan Kim Thịnh là tạp chí cũng đã góp nhiều
công sức cổ võ một nền văn chương mới và ghi dấu nhiều chủ đề văn học Việt Nam
và thế giới. Báo-chí đã là đất dụng võ và sinh kế của nhiều nhà văn, do đó
báo-chí đã vô tình hại đến sự nghiệp các nhà văn nhà thơ đó. Nhưng nói chung,
các tạp-chí cũng như tuần báo, nhật báo nếu không thiên về nghệ-thuật,
văn-chương thì cũng chính-trị đảng phái, phe nhóm, … nhưng tất cả đã không tích
cực chống Cộng (ngoại trừ báo của chính phủ và quân đội)! Đó cũng là lý do người
Việt sẽ bỏ nước ra đi và một nền báo-chí hải-ngoại hình thành sau ngày
30-4-1975!
Về
thi-ca, nếu Thơ Mới dù tự do hơn, phóng túng hơn thơ cũ nhưng thường ở
trong khuôn tế nhị, thơ mộng, thì thơ Tự do đã “giải thoát” thi tứ cho một số
nhà thơ, và đến thời sau 1-11-1963 nhất là ở những năm chiến tranh tăng cường độ,
tâm tình con người giao động nhiều, mất mát thua thiệt nhiều, như bất lực trước
tàn bạo của chính trị và chiến tranh, đã có những giọng thơ khinh bạc, như Nguyễn
Bắc Sơn, cũng là thời thơ văn bốc lửa của miền Trung địa đầu của miền Nam. Miền
Trung đã xôi động với những biến cố Phật giáo 1963, 1965, đại học Huế, nhóm Lập
Trường, rồi biến cố Tết Mậu Thân, cổ thành Quảng Trị, v.v. , với những cây viết
trẻ Trần Vàng Sao, Thái Luân, Nguyễn Nho Sa Mạc, Luân Hoán, Mường Mán, Hoàng Lộc,
Thành Tôn, Thái Tú Hạp,…Miền Trung đã chứng tỏ thiết yếu cho văn học miền Nam;
so với tỉ lệ dân số, người đọc ở đó đã nhiều mà người viết cũng nhiều!
Thơ
thời này còn có những khuynh hướng triết lý, về phận người và vũ trụ như thơ Phổ
Đức, thơ Thiền Bùi Giáng: một phương tiện giải thoát cuộc sống khó khăn hoặc
chính trị không lối thoát. Thơ ảnh hưởng Phật giáo có Phạm Thiên Thư, Nhất Hạnh,
Hoài Khanh, Phạm Công Thiện, Xuân Phụng,… Song hành có thơ Vũ Hoàng Chương với Rừng
Phong (1954) và nhiều thi tập sau đó lúc đầu còn phong cách, dù vẫn cái buồn
chán chường cuộc đời và tâm sự sống sót sau cuộc chiến tranh, nhưng sau thành
thù tạc và lạc lõng giữa thời đại hết còn là của thi nhân. Đinh Hùng với Mê
Hồn Ca đem đến cho văn học Việt Nam một thế giới huyền sử hoang đường của
thời huyền thoại, như cánh tay nối dài của tuyên ngôn Dạ Đài thuở 1943, sẽ
trong sáng gần cuộc đời hơn với Đường Vào Tình Sử năm 1961. Thơ tình yêu
có hiện tượng Nhất Tuấn với các tập Truyện Chúng Mình, tình ngang trái
vì hoàn cảnh phân ly của đất nước nhưng vẫn có chỗ cho hy vọng, không bi thảm,
của người thanh niên đã khoác áo lính. Nguyên Sa là một hiện tượng đáng kể khác
nhưng chỉ vào đầu giai đoạn. Trần Dạ Từ đã có Thuở Làm Thơ Yêu Em, Phạm
Thiên Thư với Động Hoa Vàng, v.v. Hoàng Trúc Ly, Cung Trầm Tưởng, Kiên
Giang, Trần Tuấn Kiệt, Lệ Khánh, Cao Mỵ Nhân, … đã để lại nhiều bài thơ tình đẹp.
Miền Đông có Nguyễn Tất Nhiên đã là hiện tượng với những vần thơ học trò ca tụng
tình yêu được phổ nhạc và phổ biến rộng rãi nhất là trong giới học sinh, sinh
viên!
Về
kịch, Bão Thời Đại của Trần Lê Nguyễn, Thành Cát Tư Hãn của
Vũ Khắc Khoan đáng được ghi nhận, bên cạnh những đóng góp của Thanh Tâm Tuyền,
Doãn Quốc Sỹ, Ngô Xuân Phụng, Nghiêm Xuân Hồng, Phan Tùng Mai, v.v.
Ngôn
ngữ
phong phú ra, nhiều ngành triết học, khoa học, văn chương bành trướng với sự lớn
mạnh của các phân khoa Văn và các viện đại-học công cũng như tư. Triết lý, văn
học Phật giáo phát triển với sự thành lập Viện đại học Vạn hạnh, với những tạp
chí Tư Tưởng, Vạn Hạnh, Giữ Thơm Quê Mẹ, các nhà xuất bản Lá Bối, An
Tiêm, Ca Dao… các tác giả Nhất Hạnh, Võ Hồng, Hoài Khanh, … Phía Công giáo với
các viện đại học Đà-Lạt, Minh Đức, Thụ Nhân,… góp phần phát triển bộ môn triết
học và ngôn ngữ học cũng như văn học với các công trình của các giáo sư và linh
mục Trần Thái Đỉnh, Lê Tôn Nghiêm, Lê Văn Lý, Cao Văn Luận, Nguyễn Văn Thích,
Hoàng Sỹ Quý, Nguyễn Khắc Xuyên, Kim Định, v.v. Về văn học, Bùi Xuân Bào, Bùi
Tuân, Võ Long Tê, Phạm Đình Tân, Nguyễn Văn Trung, Thảo Trường, v.v. cũng như
các nhóm Nhận Thức (Huế), Tinh-Việt văn-đoàn, Sống Đạo, Phương Đông, Đối Diện,
v.v. đã góp phần gây ý thức tôn giáo và góp phần nhận thức trách nhiệm trần
gian, bám sát thời sự của chiến tranh và xã hội nhiều giao động.
Ở
miền Nam từ sau đệ nhị thế chiến, một luồng gió tự do cá nhân đến từ Âu châu hiện
sinh. Cá thể là chính, là khởi điểm đồng thời là trạm tới của mọi giá trị. Ý
nghĩa cuộc đời chỉ có thể có từ kinh nghiệm cá nhân mỗi người, và tự do lựa chọn,
như một số nhân vật của Thanh Tâm Tuyền, Dương Nghiễm Mậu và Nguyễn Đình Toàn.
Nay không còn khuôn mẫu văn hóa chung, phổ quát, trừu tượng; nay chỉ có chủ thể
mà không còn khách thể! Ngôn ngữ trở thành âu lo chính, trở thành sống chết,
quan trọng, chứ không phải không có cũng chẳng sao. Văn chương với ngôn ngữ như
hình với bóng; có văn chương, ngôn ngữ mới sống và trưởng thành. Ngôn ngữ trong
một hoàn cảnh nào đó, có thể đem đến tự tin, nói như Jean-Paul Sartre, văn
chương một thời đại vong thân khi tự nó không dứt khoát làm chủ mà còn lệ thuộc
những quyền lực đời hoặc một ý thức hệ, khi văn chương tự xem như phương tiện,
công cụ thay vì phải là mục đích vô điều kiện. Thành ra văn chương khoác chiếc
áo siêu hình, như từ chối hiện thực, đời thường. Đi xa đến những tưởng là vô
nghĩa, phi lý, trong thực tế là những tư duy thâm sâu, và chính ngôn ngữ và sáng
tạo trong ngôn ngữ đã đem lại tính cách văn chương cho văn, thơ, và kịch.
Văn
nghệ trở thành phương tiện hành động, phản kháng, trong một cuộc đời phi lý,
như chiến tranh, như những cái chết oan khiên của người thân hay bạn hữu, của nạn
nhân đời thường. Người tuổi trẻ nhận ra văn chương không phải là chốn trốn
tránh sự thực, thực tại, mà là phải đáp ứng nhu cầu hôm nay và là để thuyết phục.
Tiếng bom, những viên đạn lạc, những người bạn nằm xuống vì lựa chọn chiến tuyến
hoặc nạn nhân vô tình. Nhiều người làm văn nghệ trẻ thập niên 1960-1970 đã đi đến
dấn thân – hoặc tưởng là như vậy, để gạt bỏ những sợ hãi bất tường của đời thường
– cái hãi sợ mà Heidegger từng nói đến, đưa cá nhân đến đối đầu với hư vô và sự
phi lý trước cái phải lựa chọn! Cuộc kiếm tìm cái nhân cách, một cái tính cách
hiện đại hóa, thời thượng,… Khởi từ ý tưởng định mệnh khó hiểu, cái số mệnh nghịch
thường với con người, với tự do chân chính. Con người luôn bị định mệnh đe dọa,
vậy thì viết là để xác định tự do vì hãi sợ không có thật!
Văn
học miền Nam thời này (cũng như của thế kỷ XX nói chung) cũng đã có cái thị kiến
to lớn, loại viễn kiến, có tham vọng sâu xa, đụng đến phần sâu thẳm: văn học
này vì thế có hai đặc điểm trội bật là chính trị và siêu hình, triết lý. Tình cảnh
của một tập thể dù muốn hay không cũng tự chính trị hóa, trong mọi sinh hoạt, kể
cả văn chương đã ảnh hưởng chăng? Có thể nói công việc nghị luận, nghiên cứu
hay quan sát sinh hoạt văn học cũng là một cách làm văn học, vì tập thể, vì
tương lai, mà nội dung cũng có thể tải những tâm tình, nguyện vọng của một thế
hệ, của những người chứng. Đưa đến tính cách thời gian của văn học, nhất là văn
học ở ngoài nước, vì những công việc văn chương này luôn hàm ý phê phán quá khứ
và hiện tại, luôn như tìm cách rọi ánh sáng vào bóng tối ám của bạo lực, của một
tập thể chuyên quyền, như tìm cách nói lên tiếng nói bị vùi dập, bị đẩy vào câm
lặng tuyệt đối!
Nhiều
phương-pháp nghiên cứu và phê-bình được thử nghiệm và sử-dụng. Phương
pháp phân tâm từ Freud đi tìm trong tiềm thức, tuổi thơ của tác giả
– bỏ ý thức để đi vào lãnh vực tiềm thức, trực giác, những ấn tượng, cảm xúc,
ám ảnh đau thương thời thơ ấu của nhà văn thơ chẳng hạn, như Đỗ Long Vân khi viết
về Chế Lan Viên. Phương pháp xã hội học thì tìm trong bối cảnh
kinh tế, chính trị và xã hội chung quanh tác giả để cắt nghĩa tác phẩm. Đi xa
và một chiều biến thành phương pháp phê bình duy vật của K. Marx, dựa trên lập
trường gọi là giai cấp, cách mạng và chủ nghĩa hiện thực xã hội chủ nghĩa, dựa
trên quá trình phát triển của xã hội và của lịch sử. Phê bình hiện sinh,
nói đến con người như một cái gì do con người tự tạo, một hiện hữu tiên thiên
trước yếu tính. Thuyết phê bình văn học "thi tứ không gian" (La
poétique de l’espace) của Gaston Bachelard được Lê Tuyên áp dụng trong các giáo
trình ở đại học văn khoa Huế vào thập niên 1960, về ca dao tục ngữ, Kiều, Cung
Oán ngâm khúc và đã xuất bản tập Chinh Phụ Ngâm Và Tâm Thức Lãng Mạn Của Kẻ
Lưu Đày năm 1961. Cấu trúc luận (Lévi-Strauss, Michel Foucault, …) từ
thập niên 1960 khai tử "tác giả", chỉ nhắm văn bản, cấu trúc của tác
phẩm là cái xuất hiện trí thức của tác giả, của con người. Phương pháp chống
nhân bản, có thể đưa đến phong trào sinh viên 1968, chống chiến tranh Việt Nam
và đưa đến phong trào "tiểu thuyết mới" chủ trì cái chết của tác giả.
Người viết mang mặt nạ, cũng là thời của tiểu thuyết thực nghiệm (experimental
novels), tiểu thuyết phá thể – gốc gác, dấu vết triết học Marx đặt nặng vai trò
sản xuất và vai trò của nó trong lịch sử. Huỳnh Phan Anh ít nhiều xử dụng những
phương pháp này. Đỗ Long Vân tìm "con đường tơ lụa" trong Kiều và tìm
dấu ấn ngôn ngữ giúp tìm dấu vết con người trong Nguồn Nước Ẩn Trong Thơ Hồ
Xuân Hương. Các phương pháp, lý thuyết đó có thể là những phương tiện, những
lăng kính, những cách thức để hiểu văn học Việt Nam, đã là những đóng góp tốt đẹp
và thiết yếu.
Một
nền văn nghệ mới khai sinh từ kinh nghiệm thế chiến thứ nhì với những Jean-Paul
Sartre, Albert Camus, Simone de Beauvoir, Françoise Sagan,… là một nền văn nghệ
có tính chất triết lý "gần" con người và cuộc đời trần gian, xa thần
quyền. Nhiều khuynh hướng văn nghệ mới được các giáo sư trẻ du học từ Âu châu về
phổ dương, các ông Nguyễn Nam Châu, Nguyễn Văn Trung (Hoàng Thái Linh), Nguyên
Sa Trần Bích Lan, Nguyễn Khắc Hoạch,… trên các tạp chí Đại Học của viện
đại học Huế và các tạp chí văn nghệ mới Sáng Tạo, Thế Kỷ Hai Mươi, Hiện Đại,
v.v. Nhiều cây viết khác cũng góp phần giới thiệu những trào lưu văn nghệ mới,
hiện tượng luận, Heidderger, và siêu hình học, Nietzche,… như Bùi Giáng, Tam
Ích, Phạm Công Thiện, Đặng Phùng Quân, Trần Đỗ Dũng, Lê Huy Oanh, Trần Thiện Đạo,
Trần Phong Giao, Nguyễn Nhật Duật, Huỳnh Phan Anh, Cô Liêu Vũ Đình Lưu, Hoài
Khanh, v.v. Những cây viết thiên Cộng ở miền Nam như Vũ Hạnh, Lữ Phương, Thế
Nguyên, Nguyễn Trọng Văn liên tục theo dõi và tấn công những người làm văn nghệ
khác, luôn nhân danh những "giá trị" chính họ không áp dụng. Cô-Liêu
Vũ Đình Lưu, Bùi Đức Uyên, Trần Văn Nam, … có những đóng góp phê bình nghiêm chỉnh
hơn!
Từ
1964, trong số những người làm văn nghệ xuất hiện một khuynh hướng triệt để
hơn. Họ không bằng lòng với thành quả đang đạt được. Một trong những người đó
là Nguyên Sa chủ trương nghệ thuật phải hay và không làm văn nghệ theo phe nhóm
hẹp hòi vẫn thường hay "múa gậy vườn hoang như ông viết trong Một Bông
Hồng Cho Văn Nghệ " (7). Ông đã nhìn lại quãng đường văn nghệ thời vừa
qua, và đã kết án đó là một "nền văn chương trú ẩn" (8). Ông kết tội
những người làm văn nghệ thời Sáng Tạo trong đó có ông, đã phủ nhận văn học
"lãng mạn" của tiền chiến "một cách mù mờ". Ông cho rằng chủ
trương văn nghệ mới của Sáng-Tạo đã "vội vã, làm giản lược nhãn quan phán
xét, làm phủ nhận thiếu vững chắc". Theo ông, các nhà văn thời Sáng Tạo
"chỉ chê văn chương lãng mạn. Tức là chúng tôi có thể làm văn chương hiện
sinh. Chúng tôi có thể làm văn nghệ dấn thân. Chúng tôi có thể làm tiểu thuyết
mới". Tuy nhiên "đó là sự buồn bã ghê gớm của thế hệ năm mươi sáu
mươi. Tiền chiến buồn bã bao nhiêu thì chúng ta buồn bã bấy nhiêu. Bởi vì những
động đá trú ẩn. Tiền chiến và năm mươi sáu mươi vẫn là những nền văn nghệ trú ẩn
trong những động đá kiên cố. Vẫn là những nền văn nghệ bình an và kỹ lưỡng"
vì "chúng ta chỉ yêu mến cái mới đã được chấp nhận. Chúng ta chỉ sáng tạo
trong khuôn khổ (…) làm mới trong kích thước của cái mới đã được mang lại bởi
những người làm văn học nghệ thuật không phải là chính mình. (…) Ta chỉ là những
người học trò tốt" bắt chước hiện sinh, hiện thực xã hội. Nguyên Sa và một
số trí thức của tờ Đất Nước đi đến quyết định "Nhớn rồi, … phải rời
bỏ những vùng trú ấn cũ,… những động đá cần thiết cho mùa Đông nhưng tù hãm lắm,
tê liệt lắm" để "dấn thân", "dân tộc" "đi về trước
mặt. Đi đâu? Chưa biết. Đó là cuộc phiêu lưu". Có thể "sự khám phá thần
thánh" mà "cũng có thể là sự gục ngã. Gục ngã vì dại khờ. Gục ngã vì
điên loạn. Nhưng trong văn nghệ, cũng như trong tình ái, chẳng thà gục ngã
trong dại khờ còn hơn sống mãi trong khôn ngoan. Chết ở chân trời thử thách, chết
trong cuộc phiêu lưu còn hơn sống mãi tầm gửi trong động đá trú ẩn êm ấm".
Khi Nguyên Sa viết những dòng trên là lúc văn chương "chính trị" của
những Nguyễn Mạnh Côn, Mai Thảo, Võ Phiến, Doãn Quốc Sỹ, v.v. không còn đánh động
được người đọc, làm như đã xong nhiệm vụ những năm đầu xây đựng nền tảng của một
miền Nam không cộng sản. Thời gian sau đó cũng đã trả lời một cách oái oăm rằng
văn chương hướng về dân tộc và tôn giáo sẽ là một thất bại khác – ít ra đã không
tạo ,được những cây bút nỗi tiếng như vào thời cuối thập niên 1950 và đầu thập
niên 1960.
Trào
lưu hiện sinh đã đến với các nhà văn thơ miền Nam thuộc nhóm Sáng Tạo, tạp
chí Văn, Văn Học, Nghệ-Thuật,… Đời là phi lý, là hố thẳm không thể
vượt qua vì luôn hiện hữu giữa con người và thế giới, giữa khát vọng con người
và sự bất lực của thế giới bên ngoài thoả mãn cá nhân! Con người xa thần quyền,
chỉ biết giá trị của hiện tại và thực tại, lo sống cho cá nhân và hôm nay (Bếp
Lửa, Tuổi Nước Độc,..), đời sống thì buồn tẻ mà cá nhân thì xác thịt và cảm
tính mạnh hơn (Bốn Mươi, Vòng Tay Học Trò, Tôi Nhìn Tôi Trên Vách, Sám Hối,…).
Từ những rã rời, tuyệt vọng do xã hội thời chiến đưa tới, vài năm sau làn sóng
hiện sinh thời thượng là mốt "tiểu thuyết mới" đến từ Pháp với Huỳnh
Phan Anh, Hoàng Ngọc Biên, Nguyễn Xuân Hoàng,…. Một loại "phản tiểu thuyết",
nói như Jean-Paul Sartre, đối thoại và độc thoại cùng tình cảm nội tâm trộn lẫn,
thứ tự thời gian đảo lộn, không cần đến cốt truyện, có khi không cả người kể.
Nhân vật thường ở ngôi thứ ba (il, elle, on). Một thế giới rất
"khách quan", ở ngoài! Alain Robbe-Grillet, người từng được R.
Barthes gọi là "tiểu thuyết gia của cái nhìn khách quan", đề nghị tiểu
thuyết mới để đáp ứng với cuộc sống mới, nơi đó thế giới hết vững lặng, hết còn
ý nghĩa hiển nhiên, con người vừa chính diện vừa phản diện, đổi luôn và đầy trục
trặc. Hết cái thời tiểu thuyết với nhân vật có cá tính như những nhân vật của
Balzac chẳng hạn, vững vàng và rõ nét!
Khuynh
hướng tiểu thuyết về dấn thân và thân phận con người nổi từ thập
niên 1930 ở Pháp, một thể loại không chấp nhận giải trí xuông, mà đánh động lý
trí bằng cách đưa tới phạm trù bi đát của phận người. Nhân vật thường tiêu biểu
cho một giá trị. Tiểu thuyết từ nay là một dấn thân, một nếp sống hoạt động.
Céline, rồi Malraux xem tiểu thuyết hiện đại là "một phương tiện thích hợp
nhất để nói đến cái bi đát, chứ không chỉ là một khám phá cá nhân". Khuynh
hướng tiểu thuyết dấn thân đậm nét văn học miền Nam từ giữa thập niên 1960 với
những Thế Uyên, Phan Nhật Nam, Trần Hoài Thư,… trước khi trở thành phản chiến.
Dấn thân tự do trình bày, đem cái Tôi, cả trần truồng, trong một thế giới suy đồi,
dù tự do, bên cạnh những đòi hỏi giá trị văn hóa hoặc lòng tin. Văn chương thật
sự phản kháng khi có đe dọa, bủa vây : Ngô Thế Vinh, Phan Nhật Nam, Nguyên Vũ,…
Từ phản kháng, có những nhà văn đi đến đối đầu đòi lật đổ chế độ, sau rõ ra do
chỉ thị chứ chẳng lòng thành gì: Vũ Hạnh, Thế Nguyên, Trần Hữu Lục, Nguỵ Ngữ,
Trần Vàng Sao,…
Kỹ
thuật
viết thay đổi! Phải chăng có thể nói đến những "thử nghiệm", "tiến
bộ", "cải đổi" theo thời gian sự nghiệp và kinh nghiệm? Nguyễn
Đình Toàn là một thí dụ điển hình. Tiểu thuyết đầu Chị Em Hải xuất bản
năm 1961, cốt truyện, nhân vật rõ rệt và động tác giản dị. Tác giả chi tiết ở
những mô tả y phục và cử chỉ nhân vật. Ý tưởng làm nền có thể đạo đức, triết
lý, nhưng chỉ mới ở ngưỡng cửa những ý tưởng phi lý, buồn nôn. Tình yêu như một
"thú" đau thương. Hải ham đọc sách, thông minh nhưng lãnh đạm đến với
tình yêu, lần đầu là căn gác lỡ lầm đáng tiếc! Những người tuổi trẻ này sống với
"những khắc khổ đau đớn của cuộc đời vấy lấy họ. Vì họ đọc sách và biết
nhiều họ sống lý tưởng nhưng lại biết rõ mình viễn vông và sự thất vọng tàn của
họ (…) Họ thu mình trong chiếc vỏ cứng của cô đơn. Đó là một sự kiêu ngạo vô
lý. Nhưng chính đó cũng là cứu cánh của họ. Nếu đập vỡ cái vỏ ấy, họ không còn
là họ nữa, có thể họ sẽ tự tử vì không chịu nổi cái vô lý của hiện hữu
mình…". Đến Những Kẻ Đứng Bên Lề (1964), nhân vật phức tạp hơn, có
sinh khí hơn, trong một cuộc sống đày bất trắc của chiến tranh. Thái, nhân vật
chính, sống buông thả, sa đọa, nhưng cuối cùng bỏ Sài Gòn để trở về với biển cả.
"Tôi là một kẻ viễn vông, ưa suy nghĩ như một cái cây tự mọc lá" (Bản
Giao Điểm, 1964, tr. 25). Con Đường (1967) đánh dấu một chặng đường mới
trong việc tìm kiếm kỹ thuật và ngôn ngữ, trước đó, ông "thường bận tâm về
vấn đề của cuốn tiểu thuyết sẽ viết, kể từ cuốn Con Đường tôi bận tâm về
vấn đề viết chính cuốn tiểu thuyết đó nhiều hơn" như lời ông xác nhận trong
một phỏng vấn của tạp chí Văn (số 207, tr 101). Đến Áo Mơ Phai
(1972), giải thưởng Văn-học Nghệ-thuật 1973, yếu tố "truyện" nhường
chổ cho "truyện kể" để tác giả kể hồi ức, kỷ niệm. Truyện là cuộc sống
bình thường của những nhân vật vốn là bạn hữu và gia đình trong chốn không gian
đó! Mất mát và đợi chờ là nội dung của truyện, nếu người đọc muốn ngừng lại ở một
nội dung, một cốt truyện, một thảm kịch. Kỹ thuật tiến đổi, như tác giả xác nhận:
"Mỗi tác phẩm đã viết ra như que diêm đã được đốt cháy, nhà văn có bổn phận
phải sang tạo, dù rằng toàn bộ tác phẩm chỉ là sự nối dài từ cuốn đầu tiên. Nhiều
người đã nói tôi dùng lối viết quá dài, cả trang không chấm trong Áo Mơ Phai
này mới mang đủ sắc thái không khí của Hà Nội. Nhân vật chính trong tác phẩm
không phải là những nhân vật được nhắc tới trong sách mà chính là thành phố Hà
Nội. Ai sống ở nơi này thường có cái cảm tưởng đang song trong một giấc mơ, có
lẽ là giấc mơ không bao giờ phai nhạt với sương mù cơn mưa sướt mướt hơi lạnh của
mùa thu… Áo Mơ Phai thoát ra từ cơn mơ đó từ khi tôi xa Hà Nội mới 17 tuổi…"
(9).
Kỹ
thuật của Dương Nghiễm Mậu trong Đêm Tóc Rối trộn lẫn quá khứ hiện tại
và chuyện ao ước hoặc chưa xảy ra; con người ở đây sống trong bất toàn, trái
ngang – sống bám, già bám trẻ, trẻ bám đĩ điếm . Với Gia Tài Của Mẹ, Nhan Sắc,
cốt truyện chỉ là cái cớ cho những tra vấn trí thức, chính trị – những kỹ thuật
từng bị phê phán chung với Thanh Tâm Tuyền là "cố làm vẻ snob, trí thức một
cách hợm hĩnh (…) đời sống nội tâm của họ lúc nào cũng bị xâu xé, khích động vì
sống trong sự mê sảng chuộng thời thức của tác giả (…) chuyên đề cập tới thân
phận con người trong một bộ đồng phục" (10).
Kỹ
thuật tiểu thuyết ở những thập niên 1960-1970 trở thành tư tưởng và mỹ học của
chính tác giả. Nhà văn triết lý khi miêu tả sự vật, sự việc, khi tả tình và xâm
nhập vào đời sống của nhân vật. Đặt nền trên mỹ học, siêu hình của vô thể hay
đang-hình-thành! Nguyễn Thị Hoàng nhiều năm sau Vòng Tay Học Trò, tiểu
thuyết gợi tò mò nơi người đọc tìm kiếm tiểu sử tác giả của nó, tiểu thuyết làm
dáng hiện sinh, đã trở lại gây bất ngờ với Cuộc Tình Trong Ngục Thất (1974)
viết về những bi hài của cuộc đời, những thăng trầm của những con người trẻ ham
sống, trong khi chiến tranh hoành hành. Địa ngục ở ngay trước mặt, đời sống trở
thành ngục thất cho mỗi cá nhân. "trước khi dành đêm cho mình, vợ bảo chồng
nhỏ nhẹ Anh hãy mặc quần áo tử tế và thắp nhang lên bàn thờ Phật" (Tr.
152). Nói chung, đối với các tác giả mới này, có hai khuynh hướng: hoặc tiểu
thuyết trở thành cái khung, cảnh ít quan trọng và nhân vật thứ yếu hoặc ngược lại,
chỉ có nhân vật, thế giới tiểu thuyết chỉ là cái khung vì đó là một không gian
nội tâm hóa, cái cớ để suy tư, phân tích nội tâm. Cuộc đời có đấy nhưng không
quan trọng, ý nghĩa cuộc đời là do con người gán cho; câu chuyện xoay quanh
nhân vật, nhân vật trở thành tâm điểm! Có tàc giả như Thảo Trường đưa thêm yếu
tố tinh thần, tâm linh, cho cái không gian vô nghĩa đó! Như vậy, kỹ thuật tiểu
thuyết trở nên quan trọng, là cái riêng của mỗi tác giả, trong cách kể, cách viết,
trong không khí mà tác phẩm tạo nên được!
20
năm sinh hoạt văn nghệ này còn có những hiện tượng như tiểu thuyết đăng nhật
báo từng kỳ với Bình Nguyên Lộc, Ngọc Linh, Trọng Nguyên, Thanh Thủy, Văn
Quang, Dương Hà, Tô Nguyệt Đình, Duyên Anh, Mai Thảo, Hoàng Hải Thủy, … Duyên
Anh đi vào thời sự của báo chí sau khi đã là hiện tượng với tiểu thuyết viết về
tuổi thơ và tuổi trẻ, để đời với tập truyện Hoa Thiên Lý và bộ truyện Vẻ
Buồn Tỉnh Lỵ. Nhật Tiến với lương tâm nhà giáo và trách nhiệm xã hội, viết nhiều
về những đứa trẻ bất hạnh hay những người nghèo khổ và nạn nhân của chiến
tranh. Cũng là thời của những nhà văn mà tác phẩm vẫn sống mạnh nơi người đọc:
Bình Nguyên Lộc, Võ Hồng, … Các tiểu thuyết Yêu, Sống, Loạn, Ghen,
… của Chu Tử một thời đã là hiện tượng bán chạy cũng như đề tài sống vội sống
cuồng theo F. Sagan và mốt hiện sinh! Bùi Giáng là một hiện tượng khác với các
tác phẩm triết lý và dịch thuật tài tình, ngoài những tập thơ đổi mới ngôn ngữ
và đầy ắp những ý tình khác người!
Đây
cũng là thời giới cầm bút phái nữ đông đảo hiện diện và nổi tiếng về nội
dung: Nguyễn Thị Vinh, Đỗ Phương Khanh và Linh Bảo với những khúc mắc của những
mảnh đời tương đối an bình, Nguyễn Thị Hoàng với Vòng Tay Học Trò từng
làm chau mặt giới giáo dục, đề tài tình yêu "cấm kỵ" ở chốn học đường,
một vấn đề của thời đại mới, Túy Hồng tâm tình nóng bỏng phẫn nộ thân phận phụ
nữ mà khi xuất hiện đã gây hy vọng làm sống nền văn nghệ mới, Minh Đức Hoài
Trinh người nữ lữ hành gây sôi nổi với Sám Hối, Nhã Ca thời thượng vẽ lại
những cuộc đời bị chiến tranh giao động, gây nhiều đổ vỡ, Trùng Dương náo động
ngôn ngữ và tâm hồn người nữ, Lệ Hằng no đầy những mối tình sinh viên lãng mạn
vẫn khao khát tự do, tìm kiếm, Nguyễn Thị Thuỵ Vũ viết về hiện thực của thời buổi
chiến tranh, xã hội xáo trộn, Vân Trang, Minh Quân,… theo khuynh hướng giáo dục,
cuối giai đoạn có Trần Thị NgH văn chương quan sát hiện thực. Về thơ có Trần Thị
Tuệ Mai, Mộng Tuyết Thất Tiểu Muội, Hoàng Hương Trang, Trần Thy Nhã Ca, …, đi từ
những tình ý ngập ngừng kín đáo đến những nghi vấn khúc mắc, táo bạo!
Trong
Nam, có chính sách văn hóa, thông tin thì cũng vì chiến tranh mà có chế độ kiểm
duyệt, nhưng không có cưỡng bách hay cô lập kinh tế, tinh thần như ở miền Bắc cộng-sản.
Chính quyền còn trợ cấp tài chánh cho Bút Việt (PEN Club VN) từ năm 1957 dù có
những vị chủ tịch độc lập và cả đối lập với chính quyền, như chủ tịch Thanh
Lãng đã bênh vực nhà văn "nằm vùng" Vũ Hạnh,… Thời 1954-1963, không
khí văn nghệ lịch sự, nhẹ nhàng,… đến 1964-1975 đa dạng, có nạn bè phái nhưng
cũng có đối thoại. Các Giải thưởng văn học được tổ chức hàng năm để trả công và
vinh danh một số người làm văn học nghệ thuật nhưng có những năm gây tranh luận,
nghi vấn về vai trò của các giám khảo cũng như giá trị thật sự của những tác phẩm
được giải.
Miền
Nam lục tỉnh
Văn
học thuần Nam lục tỉnh phát khởi từ 1865 đã tiếp tục vững mạnh với sự nhập cuộc
của các nhà văn miền Bắc thời 1925-1945, đã dần dà nhường chủ-động cho người
làm văn-nghệ cả nước từ nay tập trung ở phía Nam vĩ-tuyến XVII. Mai Thảo trong
số ra mắt tạp chí Sáng Tạo cho rằng văn nghệ từ thủ đô Hà Nội đã chuyển
vào thủ đô văn hóa Sài Gòn (11). Cao Huy Khanh trong loạt bài biên khảo về 20
năm tiểu thuyết miền Nam (1954-1973, ông dùng thời điểm hiệp định Paris) đăng
nhiều kỳ trên tạp chí Thời Tập trước 1975 đã phân tích nền văn học đó
như sự lớn dậy của một con người từ mới sinh đến khi khôn lớn. Họ Cao là người
đầu tiên viết về giai đoạn văn học này (12)! Nhà văn Võ Phiến, trong Hai
Mươi Năm Văn Học Miền Nam (1986), đã có cái nhìn phần nào tổng hợp hơn và
dành cho miền Nam "lục tỉnh" một vai trò hình thành và xuất phát cho
nền văn học 1954-1975 (13). Tuy nhiên, Võ Phiến đã không đánh giá đúng mức tác
phẩm của các nhà văn miền Nam thời kháng Pháp ngay trước đó là thời Sài-Gòn rất
sôi động về chính trị và cách mạng trong khi Hà Nội sôi nổi về quân sự. Khuynh
hướng văn nghệ đấu tranh này đã lớn mạnh và đa dạng ở Sài-Gòn trong khi văn nghệ
kháng chiến ở phía Bắc đã phải chịu sự chỉ đạo trực tiếp của đảng cộng sản ngay
từ những ngày đầu; một khuynh hướng nẩy mầm từ những Trương Duy Toản, Lê Hoằng
Mưu, Phạm Minh Kiên, Tân Dân Tử, … của những thập niên 20 và 30 là thời văn học
miền Bắc đang lãng mạn đến đẫm lệ và tự tử với những Cành Hoa Điểm Tuyết,
Tuyết Hồng Lệ Sử, Tố Tâm, v.v.
Viết
về 20 năm văn học này mà cứ nói đến các nhóm Sáng Tạo, Quan Điểm, Văn Hóa Ngày
Nay, v.v. mà quên các nhóm "bản địa" khác là một thiếu sót lớn! Văn học
miền Nam đã có từ 1865, vẫn tiếp tục phát triển song hành hoặc hoà nhập nền văn
học Việt Nam nói chung, hay từ năm 1954, miền Nam có văn học khác, mới? Theo
thiển ý nên phân biệt ba dòng văn học tại miền Nam từ 1954 đến 1975 mà nếu công
bằng ta có thể ghi nhận : một thuần Nam, từ Petrus Ký qua Hồ Biểu Chánh đến Phi
Vân, Bình Nguyên Lộc, Sơn Nam, Vương Hồng Sển, Trang Thế Hy, Lê Xuyên,… bình
dân hoặc trưởng giả trí thức với những đòi hỏi thông thường những giá trị dân
chủ của Cách mạng Pháp 1789; một dòng giữa gồm miền Nam cộng với Trung và một
ít Bắc đã khởi từ trước 1954, thiên chính trị cách mạng và công bằng xã hội; và
dòng cuối là dòng nước mới từ miền Bắc di cư vào từ 1954, dòng trí thức tiểu tư
sản và chính trị lý thuyết. Trong hơn 20 năm, ba dòng văn học đó đã sống chung,
đã nhập làm một dưới biểu tượng tự do, dân chủ và cộng hòa.
Không
khí tự do nói trên sẽ khiến một số nhà văn nghệ phải xét lại những nền tảng văn
nghệ theo đuổi như thuyết đệ tứ quốc tế, thuyết giải phóng dân tộc, thuyết quốc
dân và chống ngoại xâm, thực dân mới cũ. Dĩ nhiên có nhiều người sẽ tiếp tục
"công tác" như trước 1954, sẽ vào tù hoặc vô bưng, tập kết, hay sẽ bị
bắn chết khi vượt ngục như Dương Tử Giang. Những nhà đệ tứ Thiên Giang, Thê Húc
sẽ đi vào con đường thuần giáo dục, Tam Ích sẽ pha Phật giáo nhưng vẫn bế tắc đến
phải tự kết liễu cuộc đời, Hồ Hữu Tường xét lại thuyết của mình sau khi bị tù
vì làm quân sư cho tướng Bảy Viễn nhưng sẽ vẫn không thuyết phục được nhiều người,
Phú-Đức Nguyễn Đức Nhuận, Tô Nguyệt Đình Nguyễn Bảo Hóa, Quốc Ấn, Phi Vân,
Bình-Nguyên Lộc, … sẽ hoạt động báo chí, Thẩm Thệ Hà sẽ chuyên hơn về giáo
khoa, Sơn Khanh, .. sẽ bỏ viết, làm luật sư và thủ tướng, v.v. Vũ Anh Khanh sẽ
tập kết và vượt tuyến trở lại và sẽ bị bắn chết nơi đất nước bị qua phân. Lý
Văn Sâm sẽ vô bưng khi đã lộ, riêng Thái Bạch, Sơn Nam, Trang Thế Hy,… sẽ tiếp
tục "nằm vùng" vững vàng trong một miền Nam quá tin người và
"quá" đề cao những giá trị dân chủ, tự do!
Trong
bầu không khí đó, các nhà văn thuần lục tỉnh và Sài-Gòn sẽ làm gì? Trước hết, họ
tụ tập hoạt động báo chí và xuất bản. Các nhà xuất bản Phạm Văn Tươi, Phù Sa, Bến
Nghé, Nam Cường,…, các nhật báo Tiếng Chuông, Sài Gòn Mới, Sài Gòn Mai, Tia
Sáng, … và các tạp chí Vui Sống, Nhân Loại, Đời Mới, Mới, Sinh Lực, Đông
Phương, … sẽ là đất văn nghệ chính của các nhà văn miền Nam này trước khi họ
sẽ hội nhập vào dòng văn học "miền Nam cộng hòa" với các tạp chí Phổ
Thông, Văn Học, Văn, Bách Khoa, Nghệ Thuật, vv. Tạp chí Nhân Loại ra
đời năm 1956 (có thời do Đông Hồ làm giám đốc) chuyên về văn nghệ và ít về nghị
luận chính trị nhưng dần dà thiên Cộng. Đời Mới của nhóm Trần Văn Ân, sẽ
đóng cửa khi ông Ân bị bắt ở Rừng Sát, là tạp chí có nhiều ảnh hưởng về chính
trị cũng như văn học nghệ thuật trong khi tờ Đông Phương của Hồ Hữu Tường
chuyên về chính trị, cổ võ thuyết trung lập. Về sau có thêm báo chí Phật giáo
như Giữ Thơm Quê Mẹ, Hải Triều Âm, Vạn Hạnh. Giai đoạn sau tiêu biểu có
tờ Hoà Đồng do Hồ Hữu Tường chủ trương tổng hợp văn minh mới và Cấp
Tiến của nhóm Nguyễn Văn Bông với chủ trương như một thay thế những thế lực
chính trị cổ truyền đã "mỏi mệt"!
Một
cách tổng quát, tạm có thể phân biệt một số khuynh hướng chính: phong tục và đời
sống nơi vùng đất mới khai hoang và phù sa: Bình Nguyên Lộc, Sơn Nam, Phi Vân,
Lê Xuyên, Vương Hồng Sển, Mộng-Tuyết thất tiểu-muội, …; xã hội và đời sống thị
tứ : Nguyễn Thị Thuỵ Vũ, Hoài Điệp Tử,…; chính trị, đấu tranh: Phạm Thái, Thẩm
Thệ Hà, Trang Thế Hy, Tô Nguyệt Đình, …; tình cảm, lãng mạn, diễm tình bình
dân: Ngọc Linh, Sĩ Trung, Dương Hà, Phú Đức, bà Tùng Long, Phi Long, Dương Trữ
La, Thanh Thủy, Trọng Nguyên… và luận đề, triết lý và tôn giáo: Hồ Hữu Tường,
Phạm Công Thiện, Tô Thùy Yên, …
Ấn
phẩm xám và những người viết trẻ
Hai
hiện tượng ấn phẩm xám và những người viết trẻ theo thiển ý quan trọng và đáng
kể nếu muốn có cái nhìn nghiêm chỉnh về giai đoạn văn học này. Cả hai hiện tượng
sống động ở những năm cuối của thập niên 1960 đầu thập niên 70. Khi chiến tranh
chính thức chấm dứt ngày 30-4-1975, các nhà văn thơ trẻ chưa kịp phát triển,
thi thố hết tài năng đã phải vứt bỏ hết vì ngay bản thân đã còn phải tù tội, cải
tạo, đi chui, cả chết chóc, thất tán. Tác phẩm, sách báo của người trẻ cùng
chung số phận của cả miền Nam bị kẻ cưỡng chiếm cấm đoán, thủ tiêu.
Hiện
tượng thứ nhất văn chương xám qua các tạp chí phần lớn in ronéo và không
giấy phép cũng như nạp bản : tờ Hành Trình của nhóm giáo sư Nguyễn Văn Trung
(10-1964 đến 12-1965, tức ra được 9 số thì đình bản vì bị bộ Tâm lý chiến ra lệnh
tịch thu), Thái Độ (7-1966, các số sau cùng khá hơn được in ấn bản typo
nhưng bị kiểm duyệt bôi đen hoặc loang lỗ những đoạn trống) do Thế Uyên chủ động,
Trình Bày (10-1966) của Thế Nguyên, Diễm Châu. Cùng với ca nhạc phản chiến
của Trịnh Công Sơn, mảng văn học này đã gióng lên tiếng nói tiêu cực, phản diện,
ngược dòng,… cho văn nghệ miền Nam thời chiến tranh cao độ. Học sinh, sinh viên
cũng đã có những ấn phẩm thơ truyện và báo chí in ronéo, nhiều người về sau tiếp
tục sinh hoạt văn nghệ chung, những "tác phẩm" đầu tay này thường hực
lửa hoặc tích cực năng nổ canh tân, làm mới thơ văn cũng như lý luận. Một số
"nhà xuất bản" như Đại Nam Văn Hiến của Thế Phong cũng in sách bằng
máy ronéo, từ thơ, truyện đến cả biên khảo, dù cá nhân người chủ trương có
"hiện tượng" nhưng dù gì thì nhờ phương pháp "xuất bản" này
mà Cao Mỵ Nhân có tập Thơ Mỵ đầu tay (1960), Hoàng Khởi Phong có tập Mặt
Trời Lên (1967), riêng Thế Phong để lại nhiều tập biên khảo và bút ký văn học
đáng kể! Nhưng tiền phong xuất-bản roneo là nhà Sùng Chính Viện của Uyên Thao,
từ năm 1960, đã in Mây Hà Nội của Nhị Thu, Thiết Tha của Hoàng Nguyên (Bùi
Khải Nguyên), Vô Cùng của Đào Minh Lượng, Sai Biệt của Thế Phong,…
Trước
1968, sách báo in roneo được xem là văn-chương xám (có người gọi là đen)
chống sự kiểm duyệt của Nha Bộ Thông Tin hoặc phản đối chính sách của nhà cầm
quyền chung chung hoặc về chiến-tranh hoà-bình. Nhưng sau năm 1968, nói đến
hoà-bình không còn là cấm kỵ, bị kiểm duyệt nữa thì hình-thức in roneo trở
thành phương pháp xuất-bản của những nhà xuất-bản nhỏ hoặc những nhóm thi văn
đoàn trẻ.
Ở
thủ đô Sài-Gòn, nhà Trình Bày cho ra đời một số tác phẩm "nóng" như
truyện của Thế Nguyên (Hồi Chuông Tắt Lửa,..), truyện của Trần Quang
Long (Vực Thẳm Và Hy Vọng 1966, Bông Cúc Vàng 1967), truyện dịch
của Diễm Châu (Câu Chuyện Năm Mới, dịch A New Year’s Fairy Tale của V.
Dudintsev, 1966), … Ở Phan Rang, nhà Ý Thức in ba cuốn Nỗi Bơ Vơ Của Bầy Ngựa
Hoang, Ngọn Cỏ Ngậm Ngùi và Những Vì Sao Vĩnh Biệt của Trần Hoài
Thư, Cát Vàng của Lữ Quỳnh,.., những "nhà" xuất bản Con Đuông,
Sóng Việt ở Cần Thơ cũng in ronéo. Nhà Văn Mới ở Sài-Gòn in truyện, biên khảo
cũng như Thi Vũ ở Paris in thơ với chừng một trăm bản để tặng chứ không bán;
"ấn bản cho thân hữu" mở một khuynh hướng thụt lùi đáng ngại ngay từ
thời đó chứ không riêng gì sau này ở hải ngoại cũng như trong nước! Lữ Quỳnh in
xong tập thơ, nhắn tin trên tạp chí Văn "Thơ Lữ Quỳnh đã in xong.
Các thân hữu liên lạc với tác giả ở KBC 4781 để nhận sách" (Văn,
138, 1969). Nhóm Khai Phá ở Châu Đốc ra tạp chí và xuất bản tác phẩm của Ngô
Nguyên Nghiễm như Người Hành Giả Và Khúc Trường Ca Sinh Tử, Dấu Chân Gió Ngược,
Ngọn Gió Hơi Cuồng (chung với Lưu Nhữ Thụy), Lên Đồi Hùng Bát Trăng Vàng
của Nguyễn Thành Xuân, v.v.
Tạp
chí Văn số 51 (1966) tuyển đăng một số nhà thơ trẻ viết về tuổi trẻ,
tình yêu và chiến tranh và giới thiệu rằng "Thơ buồn nhưng không có giọng
than van. Hình như tuổi trẻ Việt Nam đã tập chấp nhận, đứng thẳng trước mọi
hoàn cảnh…" (tr. 143). Trong số đó có thơ của Lâm Chương, Thành Tôn, Chu
Trầm Nguyên Minh, Nhữ Đình Toàn,… và một số khác mà về sau người đọc không còn
nghe nói đến. Cũng tạp chí Văn, số 187 (1-10-1971) với chủ đề Khi Mùa
Thu Tới làm một tuyển tập những cây bút trẻ, ban biên tập ghi là nỗ lực giới
thiệu sau cùng, trong số này có thơ của Hoàng Lộc, Yên Ngàn, Nguyễn Văn Ngọc,
Võ Chân Cửu, Khê Kinh-Kha,… và văn của Nguyễn Mộng Giác, Hồ Minh Dũng và Mường
Mán.
Về
truyện ngắn, tạp chí Văn số 197 (1-3-1972) giới thiệu sáu người viết trẻ
là Trần Hoài Thư (Bệnh Xá Cuối Năm), Mang Viên Linh, Mường Mán, Định Nguyên,
Phan Cung Nghiệp, Phạm Quang Phước. Nhà văn đàn anh Mai Thảo khi giới thiệu hiện
tượng người viết trẻ truyện ngắn cho rằng họ "làm sống lại thể truyện
ngắn, đem lại cho truyện ngắn hơi thở, một kích thước và những triển vọng mới
sau một thời gian bị lu mờ trước ngọn triều tràn ngập của thơ tự do và các tác
phẩm truyện dài. (…) Chúng ta không chỉ nhìn thấy những nhà văn trẻ sống và viết.
Chúng ta còn nhìn thấy họ lên đường. Và mang theo thể truyện ngắn vào một lên
đường mới" (tr. 2). Thời Tập cũng làm một tuyển tập nhà văn trẻ
(số 7, 6-1974), giới thiệu Nguyễn Mộng Giác, Trần Hoài Thư, Phạm Thiên Thư,
Cung Tích Biền, Nguỵ Ngữ, Nguyễn Tôn Nhan, Nguyễn Đạt, Phù Hư, Nguyễn Mai,
Hoàng Ngọc Tuấn, Tạp chí Văn trở thành giai-phẩm với luật mới số 007 về
kiểm duyệt, trong số áp chót (3-1975), Mai Thảo đã giới thiệu những triển vọng
mới, 13 cây viết trẻ nhất của giai đoạn lần đầu xuất hiện, về sau phần lớn
không thấy tiếp tục ngoại trừ Phạm Ngũ Yên với truyện ngắn Bóng Mát. Mai Thảo
là nhà văn lớp đàn anh có công giới thiệu và khám phá nhiều tài năng mới.
Họ
lên đường, không những trên tạp chí Văn và Thời Tập mà cả trên
các tạp chí khác như Bách Khoa, Văn Học, Vấn Đề, Khởi Hành, Chủ Đề, Văn
Chương, Thời Tập,… nhưng chưa đủ thời gian để thẩm định vai trò, giá
trị, thì cả miền Nam chính trị cũng như văn học đã bị xóa bỏ.
Thi
ca và văn xuôi trước tình cảnh cực đoan, cùng khốn vẫn lớn dậy, vươn lên. Tình
yêu, niềm tin và ngậm ngùi cay đắng, bất lực. Phân chia tả hữu không cần thiết
vì tiếng nói của họ là tiếng phản kháng, tiếng dân kêu, tiếng nói tuổi trẻ
không chỗ đứng, chỗ thở,… Người viết phần lớn không lập thuyết cao siêu, nhưng
họ tỏ ra sống những tấn nặng nề của oan khiên lịch sử. Họ đã đứng thẳng trên
trường văn thơ (cũng như xã hội), xác định cái tôi, như những người trẻ, và
cũng đã nằm xuống đổ máu cho tổ quốc hoặc phải lê lết thân tàn phế trên khắp mọi
vùng đất nước lo sống còn. Trẻ ở đây là nói đến hiện tượng xuất hiện, và họ đã
đem đến cho văn học lúc bấy giờ tinh thần làm mới, tinh thần trẻ cần thiết cho
một văn học và xã hội đang thoái hóa hoặc tự thoả mãn với những thành tựu của lớp
văn nghệ đàn anh. Lớp đàn anh này trên các tạp chí như Tin Sách, Bách Khoa,
Văn Học, … đã nhìn những người viết trẻ như những người làm văn nghệ rời rạc,
lẻ loi, thiếu hợp tấu, mà ngay Nguyễn Mộng Giác, một cây viết mới xuất hiện thời
bấy giờ sớm nhập quỹ đạo Võ Phiến, cũng đã phê bình "lớp người mới lâu lâu
gióng lên một tiếng đàn chùng lẻ loi, không thành được một hợp tấu khúc"
(14). Bi quan chăng, nhưng chính Võ Phiến lúc bắt đầu cũng đã tự lập nhà xuất bản
Bình Minh ở Qui Nhơn để in hai tập truyện đầu tay, sau nhờ văn phong chống Cộng
hợp thời và công việc đúng ngành thông tin, kiểm duyệt, nên nhập vào dòng chính
ở thủ đô sớm!
Họ
là những ai? Ở đây chúng tôi xin nhắc một số người viết đã có tác phẩm xuất bản:
Phạm Cao Hoàng (Đời Như Một Khúc Nhạc Buồn 1972, Tạ Ơn Những Giọt
Sương 1974 ), Lữ Quỳnh (Sông Sương Mù 1971, Cát Vàng 1972, Những
Cơn Mưa Mùa Đông 1974), Nguyễn Nho Nhượn (Tiếng Nói Giữa Hư Vô,
1972), Phan Nhự Thức (Đốt Tuổi 1969), Nguyễn Bắc Sơn (Chiến Tranh Việt
Nam Và Tôi 1972), Đynh Hoàng Sa (Vùng Trú Ẩn Hoang Đường 1968), Trịnh
Bửu Hoài (Thơ Tình 1974), Nguyễn Thanh Trịnh (tức Đoàn Thạch Biền, Ví
Dụ Ta Yêu Nhau 1974), Hoàng Khởi Phong (thêm Phục Hồi Quyền Chức Làm Người
1972), Trần Vàng Sao (Khoảng Tối Sau Lưng 1965), Đông Trình (Khi Mùa
Mưa Bắt Đầu 1967, Lót Ổ Cho Đại Bác 1968, Rừng Dậy Men Mùa
1972), Lê Văn Thiện (Một Cách Buồn Phiền 1969, Sao Không Như Ngày Xưa
1971), Mang Viên Long (Trên Đỉnh Sa Mù, Mùa Thu Trống Trải, Có Những Mùa
Trăng 1972, Như Giọt Sương, Nói Với Người Yêu, Một Đời Mơ Ước), Tô
Đình Sự (Vùng Trú Ngụ 1967), Hoàng Ngọc Tuấn (hàng chục cuốn tiểu thuyết
trước 1975, phần lớn cho thanh thiếu niên), Trần Hữu Lục (Cách Một Giòng
Sông 1969), Cung Tích Biền (Ai Tỉnh Ai Điên 1968, Hoà Bình Nàng
Tình Rỗng, 1968, Nỗi Buồn Thắp Sáng 1969,v.v.),… Mường Mán năm 1974
ra 2 cuốn truyện dài Lá Tương Tư và Một Chút Mưa Thơm. Vũ Hữu Định
(1942-1981) lúc bấy giờ chưa có tác phẩm xuất bản, chỉ sau khi ông mất bạn hữu
mới in được Còn Một Chút Gì Để Nhớ. Họ tập trung nhiều nhất ở miền Trung
nhưng cũng có ở miền Tây cũng như Đông Nam phần. Vùng Quảng Đà tụ được nhiều nhất,
như Luân Hoán, Hoàng Lộc, Đông Trình, Thái Tú Hạp, trong đó Nguyễn Nho Sa-Mạc mệnh
yểu, mất khi mới 20 tuổi, thơ như oan trái vận vào cuộc đời.
Cao
Huy Khanh là cây viết nghiên cứu văn học sáng giá đầu tiên của miền Nam xử dụng
những phương pháp hiện đại, tác giả một loạt bài trên tạp chí Thời Tập –
bài đầu "20 Năm Tiểu Thuyết Việt Nam Từ 1954 đến 1973" (12) và trên tờ
Khởi Hành, cùng một số bài về thi ca và các tác giả miền Nam Bình Nguyên
Lộc, Ngọc Linh, Sơn Nam, Lê Xuyên, v.v.
Nói
đến địa phương để tạm phân biệt, tìm hiểu, nhưng khó xếp vì các nhà văn thơ trẻ
ngoại trừ "học sinh/sinh viên" như Nguyễn Tất Nhiên và Hoàng Ngọc Tuấn,
phần lớn thuộc hai giới quân đội và giáo chức – cũng như các nhà văn lớp trước,
nên thường di chuyển công vụ hoặc theo bước quân hành, đó là trường hợp của
Luân Hoán, Y Uyên, Doãn Dân, Hoàng Khởi Phong, Trần Hoài Thư,… bên lính tráng
và Trần Hữu Lục, Nguyễn Trung Hối, v.v. bên "gõ đầu trẻ". Nói chung,
các nhà văn thơ đều xuất hiện trên các báo và tạp chí ở thủ đô, và xuất bản tác
phẩm cũng ở thủ đô ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt rất là ngoại lệ của một
vài các nhóm kể trên. Y Uyên chết trận ở Phan Thiết khi trong tay đã có sự vụ lệnh
đổi vê Sàigòn, Doãn Dân chết trận trong hầm chỉ huy ở Quảng Trị là hai trong số
những cây bút có nhiều triển vọng. Y Uyên tác giả các tập truyện Tượng Đá Sườn
Non 1966, Quê Nhà 1967 và truyện dài Ngựa Tía 1967. Doãn Dân
tác giả hai tập truyện dài Chỗ Của Huệ 1968 và Tiếng Gọi Thầm
1972, nhưng văn tài của ông là ở truyện ngắn đăng trên Chỉ Đạo, Tân Phong và
Bách Khoa chưa được xuất bản.
*
Nhìn
chung, chỉ với một thời-gian hiện diện hơn 20 năm, văn học miền Nam đã chứng tỏ
một sức sống mãnh liệt, đa dạng và có một số đặc điểm có thể ghi nhận: – khai
phóng, rộng tay và tâm hồn đón nhận những trào lưu và hương hoa văn học thế giới
đông-tây; – nhân bản, có nỗ lực đào sâu tâm linh, đặt những vấn-đề căn bản, cấp
thiết (phản kháng, …). Văn học đã gắn liền với vận mạng dân tộc, được coi trọng
và trở nên một phần quan trọng của học thuật quốc gia và đã được đưa vào chương
trình giáo dục! Về ngôn-ngữ sử-dụng, về hình thức cũng như nội dung, trong mọi
thể loại, các tác phẩm văn học đã tiến bước, sâu sắc, xúc tích ra, chứng tỏ có
sáng tạo, có mới. Đó là nhờ tiến bộ của khoa học nhân văn và kiến thức thời đại
và cũng nhờ ý thức và tài-năng, thiên bẩm của người làm văn nghệ, trong một môi
trường văn-hóa xã-hội tự-do, dân-chủ và nhân-bản. Nhưng, ngày 30 tháng Tư năm
1975, nền văn-học đó, cũng như cả nước Việt Nam Cộng-hòa, đã bị bức tử!
Nếu
miền Nam cộng-hòa không bị Hiệp định Paris 1973 dẫn đến thua trận, các tác giả,
tác phẩm và tạp-chí có thể sẽ tiếp tục xuất-bản trong một sinh hoạt văn-nghệ
bình thường của một quốc-gia và hôm nay sẽ được một thế hệ đã được chuẩn
bị để tiếp nối sứ mạng văn-hóa theo định luật trẻ già măng mọc và cũng sẽ
theo khuynh hướng toàn cầu hóa văn-chương học thuật. Nhưng biến cố ngày 30
tháng 4 năm 1975 đã xảy ra, một nền văn-học đã bị cưỡng ép “đình bản”, các
thành viên từng làm sống nền văn-học đó phần lớn đã phải tan nhà nát cửa, nhân
thân bị đày đọa, tử vong và lưu xứ. Toàn bộ của hơn 20 năm dù vẫn là gia tài
văn-hóa dân-tộc, nhưng nay tiếc thay vẫn phải xem là di sản văn-hóa văn-học của
miền Nam và cả nước Việt Nam!
(Hết
phần I )
Chú-thích:
1-
"Kinh nghiệm thi ca", Sáng Tạo, 21, 6-1958.
2-
"Nỗi buồn trong thơ hôm nay". Sáng Tạo, 31, 9-1959.
3-
Văn, 192, 15-12-1971, tr. 79-87.
4-
"Con đường trở thành và tiến tới của nghệ thuật hôm nay". Sáng Tạo,
6, 12-1960 & 1-1961, tr. 4.
5-
Văn, 14, 15-7-1964.
6-
X. Văn Đàn các số 24, 25, 27 (1960); Thế Kỷ Hai Mươi, 4, 10-1960.
7-
"Tình cảnh nhà văn VN những năm 50 và 60". Một Bông Hồng Cho Văn
Nghệ. (Irwine CA: Đời tb, 1991), tr. 18.
8-
"Rời bỏ nền văn chương trú ẩn". Đất Nước, 2, 12-1967, tr.1-15.
9-
Văn Học, 179, 3-1974, tr. 94-95.
10-
Hồ Trường An phê bình cuốn Tuổi Nước Độc, Tin Sách, 4-1966, tr. 29 &
30.
11-
"Sài gòn, thủ đô văn hóa". Sáng Tạo, 1, 10-1956, tr. 1-5.
12-
"20 năm tiểu thuyết miền Nam từ chia cắt đến ngưng bắn". Thời Tập,
14-12-1973, tr. 21-34.
--------------
HỘI THẢO
về 20 NĂM VĂN HỌC MIỀN NAM 1954-1975
Xem toàn bộ (Tạp
chí điện tử Da Màu)
No comments:
Post a Comment