Từ nhiều năm qua Bụi là độc giả trung thành của
Danlambao. Qua trang báo này Bụi đã học hỏi rất nhiều từ các ông, bà, các bác,
cô, chú và anh chị về tình hình đất nước và vấn nạn của dân tộc. Tuy nhiên, học
mãi vẫn không bao giờ hết vì đầu của Bụi thì nhỏ mà biển học thì bao la, nên
ngày hôm nay, qua tâm sự này Bụi xin được nêu ra một số điều để được các bác và
anh chị chỉ dạy thêm. Những điều Bụi viết, hỏi có thể "đắng" và
"chát" làm một số bác khó chịu, nhưng Bụi nghĩ rằng nếu chúng ta đã
khó chịu với ách độc tài, dối trá mấy mươi năm qua bởi đảng cộng sản đến mức
như nhà thơ Bùi Minh Quốc viết "Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa"
thì những điều Bụi viết nếu có nghịch nhĩ chắc cũng không đến nỗi nào.
Để đơn giản trong việc xưng hô, Bụi xin phép được tự
xưng là Bụi và gọi chung các ông, bà, bác, cô, chú, anh chị là các bác.
Đứa con gái đội nón đỏ trong tấm hình trên là Bụi biểu
tình tại Hà Nội chống Tàu cộng xâm lược. Bụi muốn mở đầu tâm sự của mình bằng
hình ảnh của mình mặc áo màu cờ máu chỉ để thưa với các bác một điều: nhờ các
bác mà Bụi, từ một sinh viên từng tự hào về "lá cờ Tổ Quốc thân yêu"
bây giờ đã hiểu rõ nguồn gốc của lá cờ nô lệ đã được đem về từ Phúc Kiến bên
Tàu và dưới lá cờ đó tội ác đã được diễn ra như thế nào.
Những cuộc biểu tình chống Tàu cộng xâm lược ấy đã để
lại trong lòng Bụi nhiều điều khó quên. Những cảm giác về lòng yêu nước, về sự
tự hào lâng lâng trên đường phố Hà Nội khi Bụi cùng bạn bè hét lớn HS-TS là của
Việt Nam vào những ngày hôm ấy sẽ ở lại trong Bụi cho đến cuối cuộc đời. Nhưng
một câu hỏi vẫn cứ quanh quẫn trong đầu của Bụi cho đến ngày hôm nay: Những lúc
ấy các bác ở đâu?
Bụi tự nghĩ hay là lúc đó tại mình ngu, mình mặc áo
màu cờ máu cho nên các bác thấy... ghét, không tham dự?! Vì vậy mà khi hiểu ra
nguồn gốc của lá cờ, Bụi đã bỏ nhiều công sức để nói với bạn bè về cái màu ác
ôn đó, nhiều bạn cũng từ từ hiểu được chuyện đó qua nhiều bài viết trên các mạng
lề dân về màu cờ máu. Và 1, 2 năm trở lại đây chúng ta đã không còn thấy nhiều
màu cờ đỏ trên thân thể những người yêu nước, rõ nhất là trong cuộc biểu tình
do 20 tổ chức độc lập kêu gọi và sau đó Thành đoàn HCM cũng tổ chức nhập nhằng
để phá rối. Từ Sài Gòn ra Hà Nội trong lúc biểu tình cứ thấy nơi nào có nhiều
màu đỏ là anh em nói với nhau đó là "chúng nó". Tuy nhiên, những lúc ấy
Bụi cũng không thấy các bác ở đâu!?
Có bác nói rằng phải đánh đổ đảng cộng sản trước,
còn đảng độc tài bán nước thì chống Tàu xâm lược cũng vô ích. Đó cũng là điều
mà Bụi học hỏi được và Bụi đồng ý hoàn toàn. Sau những lần chứng kiến các bạn của
Bụi bị chính an ninh Việt Nam đánh, bắt vào đồn, tống cả nhóm về trại phục hồi
nhân phẩm chỉ vì biểu tình chống Tàu khựa cắt cáp, bắt giết ngư dân Việt Nam là
Bụi biết rõ rằng phải dẹp bỏ độc tài thì mới có dân chủ, có dân chủ thì toàn
dân mới có thể bảo vệ độc lập, mới bầu ra những người lãnh đạo xứng đáng để chống
ngoại xâm, chứ nếu với một đảng và nhà nước mà trong đó người đứng đầu quân đội
như ông Phùng Quang Thanh lại lo lắng về xu thế dân Việt ghét Tàu thì đúng là
chúng ta có đứng lên chống Tàu bao nhiêu đi nữa thì nước cũng mất.
Nhưng làm cách nào để đánh đổ một đảng độc tài đã
cai trị đất nước hơn 70 năm qua, có trong tay bộ máy công an, quân đội, tòa án,
truyền thông... hùng hậu? Làm thế nào để tiêu diệt độc tài như các bác muốn khi
chỉ mới viết blog, tọa kháng tại nhà thì đã bị cầm tù như trường hợp của chị Phạm
Thanh Nghiên, chú Nguyễn Ngọc Già... và nhiều người khác nữa!?
Có bác nói rằng chỉ cần toàn dân Việt Nam đứng lên
đánh đổ bạo quyền là cộng sản sẽ tiêu ngay. Bụi đồng ý! nhưng câu hỏi trong
lòng Bụi là làm thế nào để toàn dân nổi dậy trong khi chính nhiều bác cũng nói
rằng dân tộc Việt Nam bây giờ rất là vô cảm, hèn nhát!? Và những bác ngày ngày
viết còm kêu gọi toàn dân nổi dậy thì những khi anh em tụi Bụi xuống đường -
lúc ấy các bác ở đâu?
Có bác khẳng định rằng chỉ cần dân Việt biết rõ sự thật về Hồ Chí Minh thì chế độ cộng sản sẽ tan. Bụi vẫn luôn mong ngóng những bác đó ở tượng đài Lý Thái Tổ trong những lần xuống đường nhưng Bụi chưa bao giờ được may mắn gặp. Vừa rồi nhìn các cô chú, anh chị Hà Nội tổ chức tưởng niệm các chiến sỹ VNCH hy sinh bảo vệ Hoàng Sa làm Bụi rất cảm động. Những người đó Bụi biết ngày xưa cũng quen miệng gọi những người lính miền Nam là nguỵ nhưng bây giờ họ thắp nén hương tưởng niệm và thành kính ghi ơn. Nhưng rồi Bụi lại buồn đau nhói trong lòng! Những chú bác ở Sài Gòn, những con cháu hậu duệ VNCH lúc nào cũng viết còm nói lên niềm hãnh diện VNCH thì làm gì vào ngày tưởng niệm những người lính hải quân, những chiến hữu anh dũng của mình đã hy sinh vì Tổ quốc?
Có bác khẳng định rằng chỉ cần dân Việt biết rõ sự thật về Hồ Chí Minh thì chế độ cộng sản sẽ tan. Bụi vẫn luôn mong ngóng những bác đó ở tượng đài Lý Thái Tổ trong những lần xuống đường nhưng Bụi chưa bao giờ được may mắn gặp. Vừa rồi nhìn các cô chú, anh chị Hà Nội tổ chức tưởng niệm các chiến sỹ VNCH hy sinh bảo vệ Hoàng Sa làm Bụi rất cảm động. Những người đó Bụi biết ngày xưa cũng quen miệng gọi những người lính miền Nam là nguỵ nhưng bây giờ họ thắp nén hương tưởng niệm và thành kính ghi ơn. Nhưng rồi Bụi lại buồn đau nhói trong lòng! Những chú bác ở Sài Gòn, những con cháu hậu duệ VNCH lúc nào cũng viết còm nói lên niềm hãnh diện VNCH thì làm gì vào ngày tưởng niệm những người lính hải quân, những chiến hữu anh dũng của mình đã hy sinh vì Tổ quốc?
Có bác nói rằng phải hợp lực biểu tình đòi quyền sống,
quyền làm người, phải tổ chức tổng đình công trên toàn quốc, phải đoàn kết tổng
bãi thị, học sinh sinh viên tổng bãi khóa, thầy cô tổng bãi dạy... thì chỉ
trong vòng một tuần là chế độ toàn trị sẽ sụp đổ. Nhưng!!! Làm thế nào để có được
chuyện bác muốn? Các bác nghĩ rằng chỉ cần đưa ra một lời hiệu triệu là ngay lập
tức công nhân bỏ việc để ào ra đường, học sinh không đến trường, thầy cô bỏ dạy?
Ngay cả bây giờ nếu Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Hưng Đạo Vương... sống lại liệu có hiệu
triệu được không nếu các bác nói rằng chỉ cần có lãnh tụ? Và nếu có một vài
công nhân, học sinh, thầy cô nghe theo lời hiệu triệu nào đó, liệu các bác có mặt
để đồng hành cùng họ? Bụi rất mong có được câu trả lời của các bác để biết mình
còn có chút niềm tin vì Bụi rất băn khoăn, có lúc tuyệt vọng khi nhìn lại trong
những năm qua, đã có rất nhiều lời kêu gọi xuống đường nhưng quanh đi quẩn lại
chỉ chừng đó những khuôn mặt quen thuộc, vẫn chừng đó những người bị đánh đập,
bắt giam, bầm dập nhưng vẫn ráng có mặt để giữ lửa đấu tranh. Không biết những
lời kêu gọi đó, mục tiêu của nó tệ hại và dỡ đến mức nào để rốt cuộc vẫn chỉ có
vài trăm người tham gia! Phải có một hiệu triệu như thế nào để các bác, chứ
chưa nói đến "toàn dân", nhập cuộc? Hay là các bác có một lý do,
nguyên nhân thầm kín nào đó mà không tiện nói ra?
Bụi là người đã từng thờ ơ, hèn nhát và đến bây giờ
vẫn còn sợ hãi. Điều này không phải chỉ xảy ra với Bụi mà ngay cả với những người
đang tranh đấu mà Bụi biết. Khi nói chuyện riêng với nhau, Bụi nghe được tâm sự
của các anh chị, họ vẫn luôn luôn lo lắng nếu bị bắt ai sẽ nuôi con của các anh
chị ấy còn nhỏ, lấy gì để mẹ già ở nhà sống, bị đuổi việc thì lấy gì mà ăn...
Nhiều người nghĩ họ là anh hùng, là can đảm nhưng Bụi biết họ cũng là những người
bình thường, như con trai, con gái của các bác chứ không khác gì!
Bụi đọc một phản hồi của vài bác mà cảm thấy buồn.
Có bác viết về chuyện các anh chị bị côn an đánh đập và lên tiếng vừa mắng vừa
dạy bảo rằng: sao hèn thế, sao cứ để chúng đánh đập mãi vậy, sao không đánh lại,
đem theo hơi cay xịt vào mặt chúng... Khi các chị bị côn an vây quanh nhà, có
bác "khuyên" rằng phải kêu giang hồ "làm thịt" chúng. Có
bác nói rằng phải như Đặng Ngọc Viết mới được... Bụi đọc và nghĩ thầm: nếu các
chị ấy là con gái của bác thì bác có "khuyên" như vậy không? Bụi ước
ao có được một ngày chứng kiến tận mắt một bác nói với con gái, con trai của
bác ấy là: con ơi, hãy trở thành Đặng Ngọc Viết.
Trong 2, 3 năm qua, Bụi chứng kiến nhiều cuộc xuống
đường, chiến dịch tranh đấu. Sau mỗi lần như vậy khi về lại nhà Bụi vào
Danlambao thấy rất nhiều phản hồi, nhiều lời khen ngợi những bạn đã can đảm vượt
vòng vây côn an để đến dự phiên tòa của chị Phương Uyên, cô Bùi Hằng... và rất
nhiều còm chửi chế độ bạo tàn, côn an ác ôn khi đàn áp người tham dự. Bụi đọc
thì cũng có phấn khởi đôi chút nhưng cảm giác chua chát thì nhiều hơn khi nhận
ra rằng những bác căm thù chế độ nhất, có nhiều ý kiến nhất, bày tỏ lòng yêu nước
dữ dội nhất... thì vẫn ngồi nhà xem bạn bè Bụi đang lẻ loi, đơn độc đối diện với
bầy sói dữ như là đang xem phim, hay thì các bác vỗ tay, dỡ thì các bác chê, diễn
viên anh hùng các bác ca ngợi, diễn viên ác độc các bác lên án, chưởi té tát.
Các bác có biết nếu các bác cùng đến thì chính các bác đã giải quyết dùm việc
các bạn của Bụi bị côn an canh giữ trước nhà từ nhiều ngày trước không cho đi đến
địa điểm biểu tình hay phiên toà xử! Các bác có biết chỉ vì các bác không tham
gia nên côn an chỉ cần tập trung vào một số người là xem như vô hiệu hóa cả một
phong trào đấu tranh?
Mấy tháng trước, khi các anh chị trong Mạng Lưới
Blogger Việt Nam phát động phong trào Chúng Tôi Muốn Biết, kêu gọi mọi người
tham gia thì Bụi thấy hết 99% tham gia... bàn thảo. Có vài bác còn lên tiếng
Chúng tôi biết hết cả rồi, không cần phải đòi để biết! Có thật các bác biết
không? Các bác biết gì đã xảy ra ở Thành Đô? Và ngay cả các bác biết thì liệu tất
cả dân Việt có biết không? Bụi biết chắc chắn là bản thân Bụi và bạn bè Bụi
không biết gì cả. Đó là chưa nói đến phong trào Chúng tôi Muốn biết chỉ là một
chiến thuật để kêu gọi mọi người lần đầu tiên tham gia vào việc vạch trần tội
bán nước của đảng cộng sản qua cách đặt câu hỏi, đặt vấn đề.
Trong tuần qua Khối 8406 kêu gọi biểu tình trên mạng
đòi xóa điều 4 hiến pháp. Tại sao các cô chú trong khối 8406 không kêu gọi xuống
đường biểu tình, cầm bảng và hô to khẩu hiệu chống và đòi xoá bỏ điều 4?Vì theo
Bụi hiểu và biết chắc rằng trong lúc này sẽ không có nhiều người dám xuống đường
để chống điều 4. Đó là thực tế tại Việt Nam. Bụi hiểu rằng để một ngày nào đó
có được chuyện đó thì cần làm chuyện nhỏ hơn, thí dụ như biểu tình trên mạng.
Cho dù chỉ như vậy nhưng không phải ai cũng tham gia, vì chỉ cần lộ diện hình ảnh
cũng là nỗi sợ của nhiều người.
Vậy mà Bụi vẫn đọc được những lời trên DLB như tôi
không tham gia vì tôi... khinh chuyện chỉ dám đưa hình lên mạng. Có bác còn cho
rằng các ông bà 8406, trong đó có Linh mục Phan Văn Lợi đáng kính, có nhà văn
Nguyễn Xuân Nghĩa vừa ở tù ra, là muốn xóa điều 4 HP để có đa nguyên nhằm sau
đó mưu đồ bắt tay chia ghế với cộng sản!!! Bụi tự nghĩ nếu khối 8406 phát động
một cuộc xuống đường, mang khẩu hiệu Xóa bỏ độc tài, tiêu diệt cộng sản, mỗi
người là một Đặng Ngọc Viết... liệu bác ấy sẽ có mặt nếu bác ở Việt Nam, hay
bác sẽ tham gia bằng một hình ảnh của bác với những khẩu hiệu đó như là một sự
đồng hành cùng người trong nước!? Hay là bác lại sẽ có những "góp ý vận động"
chống cộng kiểu khác mà bác cũng chẳng tham gia vào chính những gì mà bác đề
nghị.
Kính thưa ông, bà, các bác, cô chú, anh chị...
Các bác là những người hiểu rõ và căm ghét cộng sản
hơn ai hết, lên án Hồ Chí Minh, lãnh đạo đảng từ đầu đời đến cuối đời và những
người ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản mạnh mẽ nhất. Theo những gì Bụi đọc được
thì các bác là những người đang lo lắng hơn ai hết về việc nước ta sẽ trở thành
một tỉnh của Trung cộng. Nhưng các bác chưa bao giờ đứng cạnh Tạ Phong Tần, Phạm
Thanh Nghiên, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Phương Uyên, Bùi Hằng, Trần Thị Nga,
Nguyễn Hoàng Vi, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh... những người phụ nữ tay yếu chân mềm,
để cùng họ bày tỏ lòng yêu nước, tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền.
Các bác chỉ đứng từ xa để cổ võ, khen ngợi lẫn phê bình, chê trách.
Đến lúc nào Bụi mới hân hạnh thấy được hình ảnh các
bác cầm biểu ngữ viết Tôi ghét đảng CSVN, Chúng tôi Muốn biết Hội nghị Thành
Đô, Xóa bỏ điều 4 Hiến Pháp...? Nếu các bác cho rằng chuyện chụp hình đưa lên mạng
là còn sợ hãi, còn hèn thì đến bao giờ Bụi mới được thấy các bác ở đường phố
Sài Gòn, Hà Nội với những biểu ngữ ấy. Và sẽ hạnh phúc, phấn khởi biết bao khi ở
đó có một số bác mặc áo vàng, giương cao cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng thiêng
liêng của Tự do và hô lớn "đả đảo cộng sản bán nước hại dân", "đảng
cộng sản đi chết đi"... Ngày đó, Bụi nghĩ thôn Danlambao sẽ không còn nhộn
nhịp nữa vì các bác đang bận chuyện khác - chuyện mà cô Bùi Hằng đã làm, chị
Phương Uyên đã làm và những cô gái đáng tuổi con cháu của các bác đang làm. Và
đó là điều đáng mừng!!!
Bây giờ Bụi chỉ mong các bác đã phản hồi ủng hộ lời
kêu gọi của 8406 chụp một bức ảnh hưởng ứng lời kêu gọi của Khối. Bụi nghĩ đó
là chuyện nhỏ, trừ khi như có bác nói: làm vậy chẳng khác gì tự cho an ninh cộng
sản nó biết mình là ai. Bác đó nói cũng... bị đúng! Nhưng cũng may mắn có nhiều
người đã không làm theo ý đúng của bác chứ nếu không thì Việt Nam chỉ thuần những
con người cả đời không thấy mặt như bác chứ đời nào lại có những Nghiên, Hằng,
Uyên, Hạnh... và bao nhiều khác đang "dại dột" lộ diện công khai để
an ninh nó biết.
No comments:
Post a Comment