09/02/2015
Đã
có 24 bình luận
Gửi
anh em, đồng chí, chiến hữu,
Tôi
viết những dòng này dưới tiết trời Thành phố Hồ Chí Minh nóng gắt. Những ngày
qua, các cuộc tranh luận đã nổ ra kể từ sau khi anh Nah – hay Nguyễn Vũ Sơn, xuất
bản một bài hát có nội dung có ca từ kịch liệt lên án và phê phán chế độ nhà nước
hiện tại của chúng ta. Tôi hiểu được tại sao các bạn chửi. Tôi hiểu được tại
sao các bạn nóng giận. Tôi cũng là một con người Việt Nam, nên tôi nghĩ rằng
tôi hiểu được những điều đó.
Có
những bạn lên án hành động của Nah, cho rằng anh phản động, bán nước, làm tay
sai cho các thế lực thù địch, nội gián, gây mâu thuẫn và chia rẽ nội bộ, thù
trong để tiếp tay cho giặc ngoài, phát triển các diễn biến hòa bình. Tôi biết tại
sao các bạn lên án như vậy, vì tôi cũng đã từng đọc qua những lời đó ở trong
sách vở, trong những tài liệu đường lối cách mạng của chúng ta.
Tôi
là con dân Việt Nam. Và tôi là một con người chủ nghĩa dân tộc. Các bạn ở đây,
các bạn liệu có bằng lòng với việc mỗi khi nhắc đến dân tộc mình, người ta luôn
gán thêm 2 chữ ở trong cùng câu nói: Xấu hổ? Liệu hàng triệu người Việt Nam có
bằng lòng không, với việc dân tộc mình bị chà đạp lên danh dự, bởi tất cả các
dân tộc khác, và bởi chính những người trong dân tộc của chúng ta? Hằng ngày đọc
báo xem đài, các bạn có vui sướng và hạnh phúc khi thấy các tệ nạn cướp của, giết
người, hiếp dâm, lừa đảo xảy ra với tần suất càng ngày càng dày đặt?
Cha
tôi là một người nông dân, và là một người lính Cộng Sản. Tôi tự hào về ông.
Tôi tự hào vì ông đã cầm súng lên và chiến đấu trong Chiến tranh biên giới 1979
Việt – Trung. Bởi vì ông đã tâm niệm rằng mình phải đứng lên và bảo vệ cho dân
tộc, bảo vệ cho nhiều triệu người Việt Nam, bảo vệ cho sự ấm no của họ. Ông
không đứng lên vì tiền, vì quyền lực, mà vì lòng yêu quý chính mảnh đất đã sinh
ra ông. Và tới hiện tại ông vẫn sống mà không có cả tiền lẫn quyền lực. Liệu
các bạn có dám đứng lên vì an nguy dân tộc, vì chính hai chữ Việt Nam thiêng
liêng khắc ghi trong tim mình như ông? Những lời Nah nói ra có gai góc, có thô
tục, nhưng tôi tin đó là những lời được thốt ra từ chính trái tim của anh, từ
chính những điều nhỏ nhoi như vậy.
Các
bạn bảo chúng tôi phản động. Đúng, chúng tôi là những con người phản động.
Chúng tôi phản lại chính những sai lạc và bất công trong xã hội mà chúng tôi thấy
được, trải nghiệm được. Chúng tôi không chấp nhận những thứ đó.
Các
bạn bảo chúng tôi bán nước. Đúng, chúng tôi đã bán nước. Chúng tôi đã bán đất
nước mình cho những con người có quyền hành, có thế lực, để vận mệnh dân tộc nằm
trong tay những kẻ mà dân chúng không kiểm soát nổi. Chúng tôi đã không biết được
mình có được quyền lợi gì, nghĩa vụ gì cho đất nước mà chỉ mong có được lợi lộc
cho bản thân, sống an nhàn trong sung sướng để bỏ mặc những người nông dân,
công nhân phải chịu đau khổ.
Các
bạn bảo chúng tôi làm tay sai cho những thế lực thù địch. Đúng, chúng tôi chỉ
là con rối. Chúng tôi chỉ hành động theo những gì được bảo để những kẻ ngồi
trên có thể mặc nhiên hưởng thụ công sức của chúng tôi, xem chúng tôi tranh
giành từ chiếc xe, lon bia đến từng đồng bạc; hưởng thụ nền giải trí cục súc và
thấp kém để thỏa mãn nhục dục cho bản thân mà không biết được từng đồng xu mình
làm ra có thể cải tạo cho xã hội như thế nào.
Các
bạn bảo chúng tôi nội gián, gây chia rẽ tình đoàn kết dân tộc. Đúng, dân tộc
tôi là Việt Nam. Tôi là người máu đỏ da vàng như các bạn, tôi đau khổ vì đất nước
mình lầm than. Tôi muốn dân tộc mình phát triển, không phải làm thuê cho ngoại
bang mà tự đứng lên trên đôi chân mình. Và ước muốn của tôi đã đi ngược lại
mong muốn của những con người muốn đất nước mình mãi là xưởng gia công bậc thấp
cho thế giới, và là thị trường tiêu thụ những sản phẩm thừa, lỗi, độc hại cho
hành tinh này. Và tôi không thể đoàn kết được với những con người như thế.
Các
bạn bảo thù trong giặc ngoài. Đúng, giặc ngoài rất mạnh, rất hung hăng. Chúng
muốn chiếm biển Đông, chúng muốn nhìn dân ta mâu thuẫn để xâu xé. Nhưng thù
trong không là gì với giặc trong cả. Giặc trong hàng ngày vơ vét từng đồng thuế,
chiếm từng mảnh đất ruộng vườn của người dân, xây những con đường nguy nga
tráng lệ ở tỉnh, ở huyện, để thỏa mãn cho bản thân và làm giàu cho dòng họ. Bác
Hồ đã nói “Phải phòng ngừa giặc đói, giặc dốt, giặc ngoại xâm”. Tôi sợ giặc đói
và giặc dốt cũng như các bạn sợ giặc ngoại xâm vậy.
Các
bạn đề cập đến diễn biến hòa bình của các nước đế quốc. Đúng, diễn biến hòa
bình là một động thái của các nước đế quốc. Nhưng chúng tôi không bao giờ làm
theo diễn biến hòa bình đó. Chúng tôi tự đứng lên, nói tiếng nói của chính
chúng tôi, cho đồng loại của chúng tôi, không lệ thuộc vào tài chính, viện trợ,
huy động của bất kì đế quốc hay xã hội nào. Chúng tôi nói bằng lời, bằng câu, bằng
ca từ, để mong các bạn suy nghĩ nhiều hơn về tương lai của đất nước, chống lại
cả diễn biến hòa bình từ bất kì đâu.
Các
bạn bảo các bạn không đồng tình với quan điểm của Nah. Đúng, chính tôi cũng
không đồng tình. Lời văn của anh mơ hồ, không mạch lạc, đầy mùi thù hằn và oán
trách. Nhưng tại sao chúng ta không dám lên tiếng và nói với lời văn của chính
chúng ta, như tôi đang nói với các bạn lúc này? Anh có cách của anh, và chúng
ta cũng có cách của chúng ta.
Đến
đây thì có nhiều bạn sẽ nói rằng, cách của chúng tôi là đợi dân trí cao lên, đất
nước thay đổi, xã hội tốt hơn. Đúng, đó là phương án tốt nhất. Nhưng liệu xã hội
có tự làm được điều đó? Chính chúng ta là những nhân tố cấu thành nên xã hội,
chính chúng ta là xã hội. Bạn thờ ơ, xã hội sẽ thờ ơ với thay đổi. Rồi con cái
bạn cũng sẽ thờ ơ, cháu chắt bạn sẽ không để tâm đến. Như vậy nghĩa là quốc nhục
của chúng ta truyền mãi lại sao?
Tôi
là một người theo chủ nghĩa dân tộc, và tôi yêu Việt Nam. Tôi yêu áo dài, yêu
ca Huế, yêu ngày Tết có bánh chưng bánh dày. Yêu đức tính cần cù chịu thương chịu
khó của những người nông dân, tự hào về truyền thống 4000 năm dù đứng dưới ách
đô hộ của ngoại bang vẫn giữ được bản sắc dân tộc.
Và tôi đau, đau lắm mỗi khi đọc những biểu tượng văn hóa đó dần mai một mà không có cách gì cứu vãn nổi. Và vì một nguyên nhân thôi: Tiền.
Tôi
nhìn qua một nước Đông Á gần chúng ta, một đất nước mà họ giữ được sự độc đáo đến
lạ kỳ trong nền văn hóa dị biệt của họ dù có bao lần đứng trước sự đe dọa của
thế giới. Đó là Nhật Bản. Tại sao những nghệ nhân đàn koto, shamisen của họ có
thể sống được, và sống hạnh phúc, nhờ tình yêu với nghệ thuật dân tộc? Trong
khi chúng ta cũng có cả một nền văn minh từ thời Âu Lạc và phát triển rực rỡ với
nhiều tinh hoa mà không thể qua nổi vòng gửi xe của chuyện lương bổng? Xứ từng
xâm lược ta, bị ta lên án và phê phán, lại có một nền văn hóa như vậy đấy. Tôi
mong các bạn hãy bắt đầu suy nghĩ, chỉ suy nghĩ thôi, về những thứ bạn tự hào
trong dân tộc, và những thứ bạn không tự hào. Và rồi, một lúc nào đó, bạn sẽ muốn
thay đổi những thứ không tự hào ấy, như chúng tôi.
Thân,
8/2/2015
T.N
T.N
----------------------
No comments:
Post a Comment