Cộng sản lấy Nhân dân làm công cụ
Đại Nghĩa sưu tầm
http://www.doithoaionline.org/baimoitrongthang/2010/0710/baimoi0710_351.html
Đảng Cộng sản Việt nam lấy danh nghĩa là của giai cấp vô sản chuyên chính là khi còn phôi thai, họ lợi dụng giai cấp công nhân, nông dân nghèo là để dể dàng thu dụng họ tham gia phong trào đấu tranh giai cấp. Nhưng khi thành công rồi thì họ liền quay lưng lại với giai cấp mà họ đã từng lợi dụng để đi đến thành công. Công nhân cho đến ngày nay vẫn không có được một công đoàn độc lập nhằm bảo vệ cho quyền lợi cho họ mà chỉ có công đoàn quốc doanh lo bảo vệ quyền lợi của giới chủ nhân tư bản nước ngoài và cả chủ nhân tư bản đỏ và hoạt động theo lệnh của đảng CSVN mà thôi.
Qua sự việc trên, bác sĩ Nguyễn đan Quế, người từng ngồi tù vì đấu tranh đòi tự do dân chủ đã nói lên nhận định của mình trong bài viết:“ Nông thôn vùng dậy”như sau:
“ Trong chiến tranh, lợi dụng những chiêu bài như: chính quyền của giai cấp vô sản, nông dân, công nhân là lực lượng tiên phong của đảng…đảng đã bắt nông dân, công nhân chịu đựng gian khổ, hy sinh xương máu nhiều nhất. Trong hòa bình họ lại một lần nữa bị hy sinh và chịu thiệt thòi hơn cả.” ( Đối thoại online ngày 28-1-2008 )
.
Trong bất cứ công việc làm nào người cộng sản cũng đều cần đến sự hợp tác của nhân dân vì họ biết nhân dân là lực lượng nồng cốt mà họ dể “ lãnh đạo” và sai khiến do đó ông HCM nghĩ ra câu châm ngôn chủ trương:
“Dễ trăm lần không dân cũng chiụ, khó vạn lần dân liệu cũng xong”.
Hồi năm 1945, phong trào Việt minh cần vàng, ông Hồ cho phát động chiến dịch “ Tuần lễ vàng” cái thì nhân dân đã ùng ùng mang vàng đem đi nạp, và thành công ngoài sự mong đợi của “ bác”.
“ Chỉ trong vòng bảy ngày,Việt Minh lập ra Tuần Lễ Vàng, diễn ra từ 16 tới 22 tháng 9-1945, kêu gọi dân đóng góp vàng, từ nhẩn đeo tay, hoa tay, vòng xuyến… mà không có vàng thì đóng tiền mặt cũng không sao.“ Chiến dịch” này không ngờ thành công vĩ đại: Việt Minh thu được hơn 800 pounds vàng và 20 triệu bạc.” ( Người Việt ngày 10-6-2010 )
.
Lúc còn chiến tranh, cộng sản lợi dụng lòng ái quốc của nhân dân, nào là nhờ nhân dân làm tai mắt lấy tin tức địch về báo cáo lại, nào là nhờ nhân dân bảo bọc giấu đút chỉ hầm hố cho trốn khi có địch đi càn, nào là nhờ bà má này má nọ cho ăn cho uống, thuốc men khi bệnh hoạn…Cái gì nhất nhất cũng nhờ nhân dân, ấy thế mà khi thành công họ liền trở mặt. Hành động phản bội này được ông Hoàng Tùng, một cán bộ cộng sản cao cấp kể về “ Bí mật HCM”:
“ Nguyễn thị Năm tức là Cát thành Long có một người con làm trung đoàn trưởng ở cục chính trị của Văn tiến Dũng. Gia đình bà trong dịp Tuần lễ Vàng có hiến 100 lượng vàng. Bà còn tham gia công tác của Hội Phụ nữ từ năm 1945 đến 1953. Tôi chưa đến đó lần nào, các anh Trường Chinh, Hoàng quốc Việt, Lê đức Thọ thường hay ăn cơm ở nhà bà…Chọn địa chủ Nguyễn thị Năm để làm trước là do có người mách cho cố vấn Trung quốc…” ( Đàn chim Việt ngày 4-7-2010 )
Qua câu chuyện của bà Năm cho ta thấy được bản chất phản bội, ăn cơm đập nồi, ăn cháo đá bát của bọn người cộng sản. Bà Năm là người phụ nữ đầu tiên “được hưởng phát súng” đền ơn đáp nghĩa của đảng cộng CSVN trong chiến dịch CCRĐ một cách lạnh lùng mà chính ông Hồ cũng tai ngơ mắt lấp!
.
Vào những ngày đầu, sau khi xâm chiếm được Miền Nam thì họ đã thi nhau vơ vét mọi tài nguyên thu tóm về miền Bắc, họ tịch thu hết tài sản của thành phần nầy đến thành phần nọ, ngoài ra còn ép người ta “ hiến tặng” nhà, đất cho cách mạng… làm cho người ta sợ mà phải bỏ nước ra đi. Thưở ấy họ cho rằng những người thuyền nhân vượt biển đi tìm tự do là những thành phần đĩ điếm, ngụy quân, nguỵ quyền chạy theo Mỹ để kiếm bơ thừa sữa cặn. Ấy thế mà sau một thời gian bọn cầm quyền Hà nội ngửi thấy mùi đô la trong thành phần này, con bò sữa mỗi năm đem về cho CSVN khoảng 7-8 tỷ đô la nên bọn họ liền trở giọng gọi là
“ khúc ruột ngàn dặm”, là “ Việt kiều yêu nước”…
.
Đảng cộng sản thường lợi dụng nhân dân qua các tổ chức: Thanh niên xung phong, nghĩa vụ quân sự, nghĩa vụ lao động, lực lượng dân công, phong trào thuỷ lợi… đấy là một sự khai thác công sức của nhân dân mà thường không có một sự đền công xứng đáng. Ngoài ra họ còn tổ chức các đoàn thể chánh trị mượn danh nhân dân như giáo sư Lữ Phương nhận định:
“ Quốc hội nằm trong hệ thống chuyên chính vô sản , là công cụ của đảng mà thôi. Nhà nước là công cụ, Quốc hội là công cụ, các đoàn thể quần chúng, báo chí cũng là công cụ, nằm ở dưới sự chỉ đạo chuyên chính của đảng.”
( Việt tide số 31 ngày 15-2-2002 )
.
Trong các chiến dịch“ dân công”, họ bắt nhân dân cả nam lẫn nữ vận chuyễn vũ khí, đạn dược hoặc lương thực của hậu cần cũng như đưa thương bệnh binh từ chiến trường về hậu trạm… Ngoài ra chánh quyền cộng sản còn bắt hàng trăm ngàn, hàng triệu nhân dân lao động đi làm công tác thuỷ lợi hoặc làm Đường mòn Hồ chí Minh nơi đèo heo hút gío đầy sơn lam chướng khí và nhiều cạm bẩy chông mìn nguy hiểm. Thanh niên là một bộ phận nhân dân trẻ đầy nghị lực và đầy nhiệt huyết mà họ có thể lợi dụng để đưa vào những nơi hiểm nguy nhiều sinh tử một cách không thương tiếc. Họ thường hô hào, kích động bằng những khẩu hiệu nghe đầy phấn khởi:
“Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên”.
.
Họ lập ra không biết bao nhiêu là cơ quan mang nhản hiệu “ Nhân dân”, nào là:
Quân đội Nhân dân, Công an Nhân dân, Hội đồng Nhân dân, Ủy Ban Nhân dân, Tòa án Nhân dân…nhưng tiền thì là Ngân hàng Nhà nước.
.
Hai tổ chức vũ trang nồng cốt bảo vệ đảng là Quân đội Nhân dân và Công an Nhân dân là công cụ có lời thề “ Trung với đảng” và chống lại Nhân dân qua các vụ đàn áp Dân oan khiếu kiện vì bị đảng ăn cướp đất đai. Đàn áp các tín đồ tôn giáo như vụ Tòa Khâm sứ ở Hà nội, nhà thờ ở Thái Hà, Thánh gía ở Đồng Chiêm, hay mới đây nhất vụ cưỡng chiếm đất đai ở Nghi sơn, Thanh hóa công an Nhân dân đã bắn chết Nhân dân:
“ Kể từ ngày 25 tháng 5 vừa rồi tới nay, khi người dân Nghi sơn, Thanh hóa trải qua cảnh công an đánh đập cả phụ nữ, trẻ con, người bị tật nguyền, nhất là bắn chết hai nạn nhân và làm bị thương nhiều người khác…” ( RFA online ngày 10-6-2010)
.
Tổ chức lấy danh nghĩa là công an Nhân dân mà vì đảng bắn dân, vì thân phục vụ. Trên báo Tổ quốc, mục Diễn đàn Tự do Ngôn luận nhân ngày sinh của HCM có bài: “ Công an Nhân dân: Vì đảng quên dân, vì thân phục vụ”, mở đầu bài:
“ Mấy hôm nay dân mạng trong và ngoài nước chuyền nhau bức hình tấm panô treo trước cửa của trụ sở Bộ Công an CSVN tại 44 Yết Kiêu, Hà nội. Tấm panô này có hàng chữ rất…kêu và rất phản động:“ Công an Nhân dân: Chỉ biết còn đảng còn mình” ( Tổ Quốc online ngày 19-5-2010 )
.
Đấy, công an Nhân dân thì là thế còn Tòa án Nhân dân thì sao? Nhân dân chỉ để làm công cụ “ giơ tay” trong các cuộc đấu tố thời CCRĐ hoặc đấu tố những người bất đồng chính kiến hiện đang đấu tranh vì Dân chủ Tự do trong nước. Trong các phiên tòa nhiều khi Nhân dân hưởng ứng lời kích động của cán bộ một cách điên cuồng giết chết nhiều mạng người một cách oan uổn.
Đảng cộng sản sử dụng nhân dân như một công cụ rẻ tiền và xem dân như cỏ rác, ấy thế mà ông Hồ chí Minh lại nói:
“ Tôi chỉ là người đầy tớ trung thành của nhân dân”?
Ô hô! ai cũng biết ông đày tớ này ra sao rồi, cả thế giới có ai còn lạ gì ông đày tớ của Nhân dân Việt nam được gọi là: Bác Hồ. Ngoài người đày tớ số một này còn khoản ba triệu đày tớ con cháu nữa làm tám chục triệu ông bà chủ ( Nhân dân) muốn ná thở luôn. Hể mở miệng ra thì họ nói:
“ Cán bộ là người lãnh đạo, người đày tớ thực sự trung thành của nhân dân và phải luôn luôn xứng đáng là người công bộc của dân”?
- hoặc:“Đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ”?!
.
Đầy tớ của Nhân dân thật ư? Đây xin mời quí vị xem lại báo Tiền Phong online của cộng sản kể trong mục Thời sự- Xã hội bài“ Cán bộ xã ở biệt thự, đi xe hơi xịn” để xem thân phận chủ tớ ra sao:
“ Cả thôn Phú hạ có khoảng 400 hộ dân thì có đến 170 hộ nghèo và cận nghèo. Năm 2005, thu nhập bình quân đầu người của Minh phú chỉ đạt 2, 5 triệu đồng.
“ Thế nhưng cán bộ ở đây có mức sống nổi bật. Ông Nguyễn văn Phố, nguyên chủ tịch xã( bị cách chức do liên quan đến vụ án bán rừng Sóc sơn mới đây), năm 2005 xây đến 3 căn nhà nguy nga. Bản thân ông ngày đêm giao du, nhậu nhẹt trên một chiếc xe
“ Ông chủ tịch đương nhiệm Dương ngọc Oanh thì “ ngự” tại một villa tuyệt đẹp, có hồ sen, sân vườn, garage ô tô. Hàng ngày, ông Oanh cưỡi chiếc Mazda 3 cáu cạnh( biển số 29U-0901) đi làm.” ( Tiền Phong online ngày 18-3-2006 )
.
Vì bức xúc trước một sự lợi dụng và luận điệu tuyên truyền lừa phỉnh của đảng CSVN mà mới đây trong bức thư của tiến sỹ luật sư Trần đình Triển gửi cho ông Tô huy Rứa về việc ông này có ra lệnh cấm báo chí nói đến vụ bê bối của tên chủ tịch tỉnh Hà giang Nguyễn trường Tô, ông Triển chua chát nhắc lại:
“Đường lối chính sách của đảng, sách giáo khoa giảng dạy trong Học viện chính trị Quốc gia đều khẳng định nguyên tắc:“ Nhà nước của ta là nhà nước của dân, do dân và vì dân”, “ dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”, “phát triển nền kinh tế trí thức, nâng cao dân trí, lắng nghe và tiếp thu ý kiến của nhân dân”, “ lấy dân làm gốc”. ( Người Việt ngày 1`7-7-2010 )
.
Mới nghe người ta tưởng rằng người dân nước CHXHCNVN rất có quyền chớ có ai ngờ đâu đó chỉ là luận điệu tuyên truyền lừa phỉnh. Có biết bao vụ việc như chuyện đưa nước Việt nam tiến lên XHCN, mấy cái hiệp định biên giới Việt- Trung năm 1999 và hiệp định về biển Vịnh Bắc bộ năm 2000… dân có biết gì đâu mà bàn với kiểm tra! Còn vụ khai thác bauxite ở Tây nguyên tới chừng dân biết, dân bàn thì thủ tướng Nguyễn tấn Dũng cương quyết tiến hành mặc dù đã được không biết bao nhiêu vị khai quốc công thần và những nhà trí thức chuyên gia lão thành ngăn cản cũng không được, ngoài ra còn hàng trăm ngàn vụ mà dân chưa được biết thì có đâu mà bàn hay kiểm tra.
.
Ở Việt nam ai cũng biết luật đất đai là sở hữu của toàn dân, thế mà dân ở hay canh tác gì có được yên đâu, ngay cả mồ mã ông bà chôn đã mấy đời rồi mà hể đầy tớ cần thì họ cứ “ giải phóng mặt bằng” thôi. Ông bà chủ nào ra cản đản thì công an nhân dân bắn cho vở sọ. Nếu có oan ức thì lo cơm ghe bè bạn đi tới nơi nào có “ Văn phòng tiếp dân” mà thưa kiện. Mấy ông bà chủ đất cũng đã từng khăn gói từ các tỉnh trong
“ Tưởng còn trống kêu oan, tưởng còn đèn trời soi xét, mấy ngàn nông dân và thị dân tay trắng đã kéo đến tận nơi mang danh là “ cơ quan quyền lực cao nhất nước: xin gặp những kẻ gọi là“ đại biểu nhân dân”vốn luôn ngoác mồm tự xưng là “ của dân, do dân, vì dân” không chút ngượng miệng”. (Đối thoại online ngày 28-7-2007 )
.
Như thế chúng ta đã thấy rõ: Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý và Nhân Dân là công cụ !
.
.
.
No comments:
Post a Comment