10/02/2017
Trên
trang facebook của mình, luật sư Lê Ngọc Luân có viết rằng ông đột nhiên nhận
được rất nhiều câu hỏi, xin ý kiến, về việc phải làm sao khi bị công an bắt về
đồn. Tóm tắt các thư và tin nhắn hỏi về vấn đề pháp lý, ông Luân nói mối quan
tâm lớn của dân chúng chỉ là “Nếu
bị bắt, phải làm thế nào để tự bảo vệ bản thân và không bị chết?”.
Không phải vô cớ mà ngày 8/2/2017, luật sư Lê Ngọc
Luân phải giải đáp ngay các thắc mắc ấy. Vì chỉ mới trước đó một ngày, tin tức
trên nước Việt Nam lại loan đi chuyện một người đàn ông bị giải về đồn công an
(xã Thọ Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An) và bất ngờ tìm thấy đã chết treo cổ bằng
sợi dây giày của chính ông. Nguyên nhân được công an Nghệ An đưa ra, giống như
là, do đã tấn công vợ nên người đàn ông này hối hận và tự tử.
Có thể đó là một vụ tự tử thật. Nhưng ai ai khi đọc
bản tin này cũng cảm thấy rờn rợn. Bởi ở Việt Nam, tình trạng tự chết trong đồn
công an đã hết sức phổ biến. Chính báo chí nhà nước cũng tiết lộ rằng trong ba năm (từ tháng 10-2011
đến tháng 9-2014) đã có đến 226 thường dân chết trong các trại tạm giam, tạm giữ.
Và phần lớn tin tức đưa trên báo chí, đều có phần định hướng dư luận là tự tìm
đến cái chết. Trong những vụ tự chết này, cũng có không ít vụ bị khám phá rằng
thường dân bị các nhân viên công an tra tấn đến vong thân.
Hình như có chút bất an trong đất nước có chỉ số hạnh
phúc cao ngất thì phải. Trong lời tư vấn của một luật sư tên tuổi như ông Lê Ngọc
Luân, có hai chi tiết đáng nhớ. Đó là ông căn dặn mọi người đừng để bị ai gài bẫy
về việc “nhận tội để được khoan hồng”, cùng với việc “may mắn” thì được các
nhân viên công an hợp tác trong việc tiếp cận vụ án, còn không thì chết dở.
Lời nhắc của ông Luân khiến người ta nhớ rằng trên mọi
con đường đô thị hay làng quê Việt Nam, bất kỳ ở đâu người ta có thể nhìn thấy
tấm bảng đỏ chói với hàng chữ vàng “sống và làm việc theo pháp luật”. Những
tuyên ngôn đó, đôi khi có kích cỡ lớn đến mức không khác gì phông màn của một
sân khấu rẻ tiền.
Trong bộ phim Red Corner (1997), khi Jack Moore (diễn
viên Richard Gere) là một doanh nhân Mỹ bị bắt oan vì tội danh giết người tại
Trung Quốc, luật sư bào chữa của nhà nước cử đến, xuất hiện với câu nói đầu
tiên là “anh nhận tội chưa, nhận tội thì sẽ được khoan hồng”. Khi Jack phản đối
và kêu oan, nữ luật sư này (diễn viên Bai Ling) giải thích rằng một khi đã bị bắt,
tự khắc là có tội, bởi công an không thể sai. Và nếu nhận tội thì hình phạt sẽ
là được chết nhanh chóng và êm ái hơn.
Dĩ nhiên, đó là chuyện phim ảnh. Nhưng so với những
gì đã diễn ra, đặc biệt với những vụ án oan như của ông Huỳnh Văn Nén, Nguyễn
Thanh Chấn… tình tiết ấy xem ra cũng thật gần gũi.
Tháng 4/2015, khi còn là chủ tịch Quốc Hội, ông Nguyễn
Sinh Hùng được báo chí dẫn lời là ông xúc động khi hay tin số thường dân chết
trong đồn công an, theo tổng kết là nhiều đến đơn vị hàng trăm.
Nhưng xúc động thôi thì không đủ. Người lãnh đạo có
nhân cách cần phải biết nhục nhã khi hiện trạng đất nước bất an và vô pháp như
vậy. Một khi đất nước luôn cờ phất trống gióng về chỉ số hạnh phúc, về dự báo
phát triển kinh tế như sấm giật… nhưng thủy điện vẫn mỗi năm thản nhiên nhấn
chìm làng mạc và con người, người bệnh còn chen chúc nhau nằm ở hành lang, ở gầm
giường… thì lãnh đạo phải biết tự sám hối về khả năng của mình.
Khi cá vẫn còn chết nằm dạt trên bãi biển, người dân
cùng cực và nhà máy thủ phạm Formosa vẫn được các lực lượng tinh nhuệ của nhà cầm
quyền bảo vệ, bằng chính tiền thuế của người dân, thì các nhà lãnh đạo đã tạo dựng
nên con quái vật đó phải biết cúi mặt, nhận thấy sự đồi bại của mình.
Người lãnh đạo lừa dối dân chúng, tổ chức trình diễn
việc ăn những con cá đem về từ vùng biển an toàn, để chứng minh biển không nhiễm
độc, thì chính họ cũng cần phải soi gương để nhận ra sự ghê tởm tràn ra từ
chính bộ mặt mình. Quan trọng là họ cần sớm nhận ra quyền lực đang có chỉ là áp
đặt trong sự khinh bỉ của nhân dân.
Thật lố bịch. Khi nhà cầm quyền yểm trợ cho quan điểm
bỏ Tết cổ truyền vì cho rằng ngày lễ cổ hủ, ăn chơi dài ngày. Nhưng chính các
nhà lãnh đạo nơi nơi là người vẽ ra các lễ hội man rợ và phi dân tộc tính.
Không đâu như đất nước này, một năm có hơn 8000 lễ hội, trung bình một ngày có
22 lễ hội diễn ra. Thật khó tìm một người lãnh đạo tử tế trong số đó, vì nếu có
thì ắt họ đã phải biết xấu hổ vì sự suy đồi của họ đang trây trét khắp đất nước,
từ chuyện treo cổ trâu đến phanh thây lợn.
Liệu
năm 2017 này, còn có người dân nào tự chết trong đồn công an nữa không? Đó là một câu hỏi đầy tính dự đoán u ám, nhất là trong bối cảnh báo chí
đưa tin việc thượng cẳng hạ tay của ngành công an nói chung với dân chúng vẫn
nhan nhản xảy ra trên đường phố.
Cũng từng chứng kiến cảnh vô pháp và tàn bạo của
công an trên đất nước mình, Michael Bassey Johnson, nhà thơ và là nhà triết học
xã hội ở Nigeria từng kêu lên rằng “Chính sách khủng bố sẽ không
bao giờ ngừng ở một quốc gia, khi người-được-gọi-là-lãnh-đạo chính là bọn tội
phạm và khủng bố giả danh” (Terrorism will never cease in a country where the
so-called leaders are criminals and terrorists in disguise).
Quả vậy, trừ phi những nhà lãnh đạo là người tốt và
biết xấu hổ về hiện trạng trên đất nước, nhân dân mới có thể hy vọng về sự
đổi thay từ chính nhà cầm quyền.
Tham
khảo
No comments:
Post a Comment