Hà
Giang/Người Việt
Friday,
November 6, 2015 7:41:47 PM
LTS
- Trong cảnh cuối của cuốn phim tài liệu “Terror in Little Saigon,” phóng viên
A.C. Thompson cả quyết với con trai của nhà báo Nguyễn Ðạm Phong: “Mặt Trận có
một đội sát thủ. Tên gọi là K9. Các thành viên của Mặt Trận nói với chúng tôi rằng
K9 đã giết cha của em.”
Câu
kết khiến người con của nhà báo Nguyễn Ðạm Phong nhìn A.C. Thompson với cặp mắt
long lanh biết ơn. Nhưng khẳng định của nhà làm phim khiến một số khán giả cảm
thấy thất vọng, hụt hẫng.
Phóng viên A.C. Thompson trong một cảnh quay phim
“Terror in Little Saigon.” (Hình: ProPublica)
Người
xem phim kỳ vọng rằng A.C. Thompson sẽ trưng ra những bằng chứng cụ thể, rõ
ràng và thuyết phục, để làm sáng tỏ nghi vấn Mặt Trận là tổ chức đã ra lệnh thủ
tiêu một số nhà báo trong thập niên 1980s. Nhưng nhiều người cho rằng trong suốt
gần 60 phút chăm chú theo dõi phim, họ không thấy A.C. Thompson đưa ra được chứng
cớ nào rõ ràng và thuyết phục đủ, để ông có thể cả quyết rằng Mặt Trận là thủ
phạm. Người khác cho rằng các nguồn tin giấu tên không đáng tin cậy. Nhiều người,
muốn hiểu rõ hơn về kết luận của A.C. Thompson, đã tìm đọc kỹ tài liệu dài 72
trang, do chính A.C. soạn và cho đi kèm cuộn phim, để tìm chứng cớ rõ ràng và
thuyết phục. Nhưng vẫn không thấy có chứng cớ nào đủ mạnh.
Người Việt phỏng vấn phóng viên A.C. Thompson để thảo luận về những nhận định của khán giả và hỏi rõ thêm về những chứng cứ dựa vào đó ông đi đến kết luận của mình.
Dưới đây là nguyên văn cuộc phỏng vấn.
Người Việt phỏng vấn phóng viên A.C. Thompson để thảo luận về những nhận định của khán giả và hỏi rõ thêm về những chứng cứ dựa vào đó ông đi đến kết luận của mình.
Dưới đây là nguyên văn cuộc phỏng vấn.
***
Hà
Giang (NV): Chào
ông A.C. Thompson, ông làm ký giả cho cơ quan ProPublica được bao lâu rồi? Ông
làm việc toàn thời gian với họ hay là một phóng viên độc lập?
A.C.
Thompson:
Tôi làm việc với ProPublica toàn thời gian từ năm 2008. Và mỗi khi tôi làm phim
cho ProPublica thì tôi làm luôn một tài liệu đi kèm cho Frontline.
NV: Vào thập niên 1980,
khi những nhà báo người Mỹ gốc Việt bị ám sát, ông đang ở đâu, làm gì?
A.C.
Thompson: Lúc
ấy tôi là một cậu bé, còn đang học ở vườn trẻ (cười).
NV: Mọi việc xảy ra đã
hơn 30 năm rồi, các hồ sơ điều tra cũng đóng lại hơn 15 năm rồi, nguyên do nào
khiến ông có ý định làm cuốn phim Terror in Little Saigon trong thời điểm này.
A.C.
Thompson:
Cách đây mấy năm, tôi đang làm một loạt bài về việc một ký giả ở Oakland bị giết
chết, tên của ký giả đó là Chauncey Bailey. Tôi gặp một nhà làm phim trẻ người
Việt Nam tên là Tony Nguyễn. Anh ta nói với tôi rằng việc này (ký giả bị giết)
xảy ra trong cộng đồng Việt Nam hoài, mà chẳng ai trong làng truyền thông Mỹ
quan tâm. Ðiều này khiến tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc điều tra về cái chết của
những ký giả gốc Việt. Tony Nguyễn sau này cũng hợp tác với tôi trong phim
“Terror in Little Saigon.” [Vào năm 2011, Tony Nguyễn đã làm cuốn phim có tên
“Enforcing the Silence” nói về việc ký giả Dương Trọng Lâm, 27 tuổi, chủ bút tờ
Cái Ðình Làng, bị bắn chết Tháng Bảy, 1981, tại San Francisco, California.
Trong cuốn phim này, Tony Nguyễn cũng kết luận rằng Mặt Trận là thủ phạm giết
chết Dương Trọng Lâm - NV]
NV: Vai trò của Tony
Nguyễn trong phim Terror in Little Saigon là gì?
A.C.
Thompson:
Anh ta là một trong những nhà sản xuất phim này. [Trả lời phỏng vấn của nhật
báo Người Việt sau đó, Tony Nguyễn xác định là anh cùng làm việc với A.C.
Thompson từ những ngày đầu tiên, và đóng vai trò định hình cho cuốn phim - NV]
NV: Trước khi bắt tay vào
việc làm phim Terror in Little Saigon, ông có hiểu gì về cuộc chiến Việt Nam, về
người tị nạn Việt Nam và về cộng đồng người Mỹ gốc Việt không?
A.C.
Thompson:
Tôi không hiểu nhiều. Tôi có thân nhân đã phục vụ trong quân đội Mỹ trong cuộc
chiến Việt Nam, và tôi biết về cuộc chiến và những người tị nạn, nhưng không biết
nhiều. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu và nói chuyện với càng nhiều
người càng tốt để hiểu về lịch sử đó.
NV: Ai là người tài trợ
để làm cuốn phim này?
A.C.
Thompson:
Phim này do Frontline tài trợ, và Frontline thì được Corporation for Public
Broadcasting (CPB) tài trợ một phần. Tiền của CPB do Quốc Hội Hoa Kỳ cấp.
NV: Ðể được làm phim,
ông có phải thuyết phục cấp trên không? Việc thuyết phục có khó khăn không và
phải kéo dài bao lâu?
A.C.
Thompson:
Tôi phải viết bài tường trình, viết email giải thích, trình bày những gì mình
có thể làm và không thể làm. Các sếp của tôi ở ProPublica cũng tốn một thời
gian khá lâu mới quyết định đây có phải là một dự án họ muốn theo đuổi hay
không. Rồi bên Frontline cũng phải đi qua những tiến trình như thế. Nói chung
là khá lâu, nhưng tôi không nhớ rõ là bao lâu. Việc này xảy ra cũng hơn hai năm
rồi.
NV: Chủ đề chính của
ông trong cuốn phim có phải là, lý do duy nhất mà cơ quan FBI sau bao nhiêu năm
điều tra vẫn không thể tìm ra chứng cớ rõ ràng và thuyết phục, để xác định thủ
phạm, là vì không ai chịu lên tiếng, phải không?
A.C.
Thompson:
Ðó chắc chắn là một chủ đề, những không phải là chủ đề duy nhất. Một trong những
điều mà chúng tôi cố gắng vạch ra là FBI không tìm được người trong cuộc, hay gặp
khó khăn phát triển những nguồn tin gần với, hay nằm trong, những sự kiện, có
thể có đủ chi tiết để giúp họ đạt kết quả của cuộc điều tra.
NV: Một điều khác hình
như ông cũng muốn ám chỉ là, chính phủ Hoa Kỳ, qua nhiều cơ quan khác nhau, như
FBI, CIA, Bộ Quốc Phòng, Bộ Tư Pháp, biết rất rõ về hoạt động của Mặt Trận,
nhưng hình như ngầm hỗ trợ họ, để yên cho họ gây quỹ để có tiền hoạt động trong
chiến khu, phải không?
A.C.
Thompson:
Hoàn toàn đúng sự thật và không có gì tranh cãi về việc đó cả. Họ được sự hỗ trợ
của mọi nơi trong chính phủ. Chúng tôi có một điện tín từ cấp cao của CIA gửi
cho nhân viên của họ trong thập niên 1980 cho thấy họ biết rất rõ tổ chức của
ông Hoàng Cơ Minh làm gì. Chúng tôi có những lá thư từ Quốc Hội Mỹ, từ Bộ Ngoại
Giao, nói với người nhận rằng chúng tôi muốn quý vị hỗ trợ những người này.
Chúng tôi có tài liệu cho thấy ông Hoàng Cơ Minh đã gặp gỡ giới chức ngoại giao
Hoa Kỳ ở Bangkok. Chúng tôi có điện tín của Hội Ðồng An Ninh Quốc Gia cho thấy
rõ những gì nhóm Hoàng Cơ Minh đang làm, và tôi muốn nói đến việc Mặt Trận muốn
xâm nhập Việt Nam từ Thái Lan. Vì vậy, việc chính phủ Hoa Kỳ hồi đó hỗ trợ Mặt
Trận không có gì là nghi vấn cả.
NV: Trở lại cuốn phim.
Trong khi đội ngũ của FBI trong 15 năm điều tra không thể buộc tội ai vì thiếu
chứng cớ, vậy thì ông có thể cho biết trong những điều ông đã khám phá ra trong
thời gian hai năm điều tra, chứng cớ nào rõ ràng và thuyết phục nhất đã khiến
ông có thể khẳng định rằng K9, một bộ phận của Mặt Trận, đã giết chết, ít nhất
là ký giả Nguyễn Ðạm Phong?
A.C.
Thompson:
Có nhiều yếu tố. Tôi không thể nói một cách xác quyết (conclusively) rằng người
nào đó chịu trách nhiệm cho tội ác đó. Tôi chỉ có thể nói là tất cả chứng cớ
tôi tìm được đều chỉ về một hướng, chứ không trỏ đến một hướng khác. Và tôi đã
xem hàng ngàn và hàng ngàn trang tài liệu của FBI, của cảnh sát, nói chuyện với
các thân nhân, và đơn giản không thấy có một manh mối nào cho người nào khác
ngoài Mặt Trận chịu trách nhiệm cho những tội ác đó. Con của ký giả Nguyễn Ðạm
Phong cho biết ông đã nhận được đe dọa thường xuyên, và theo hiểu biết của
chúng tôi, một số thành viên của Mặt Trận đã gặp ký giả Nguyễn Ðạm Phong, tìm
cách cho tiền ông để đừng viết những bài chỉ trích họ nữa. Chúng tôi biết rằng
họ đã gặp gỡ các thành viên của Mặt trận tại một nhà hàng ở đường Highland
Street ở Houston, trước khi ông ta bị giết. Trong cuộc điều tra chúng tôi cũng
gặp một người, vốn là thành viên cũ của Mặt Trận. Người này khẳng định là Mặt
Trận chịu trách nhiệm cho việc giết hai ký giả đó, Dương Trọng Lâm và Nguyễn Ðạm
Phong.
NV: Nhân chứng đó là
ai? Tôi xem đi xem lại cuốn phim bốn lần mà không thấy. Tôi có bỏ sót chi tiết
nào trong phim không?
A.C.
Thompson:
Không, người này là một người ẩn danh, và ẩn mặt. Người ấy không xuất hiện trên
ống kính, và lúc đó, sau khi chúng tôi nói chuyện với người đó, chúng tôi tổng
hợp tất cả những chứng cớ mình đã tìm thấy, những điều người khác nói, thì
chúng tôi thấy là nhiều phần Mặt Trận là thủ phạm.
NV: Nếu đây là một nhân
chứng ẩn mặt giấu tên, như vậy chúng ta không thể xác định thẩm quyền người ấy
cũng như sự đáng tin cậy của họ, và dựa vào lời khai của người này, ông cảm thấy
mạnh dạn hơn để đi đến kết luận, thì ông có nghĩ là sự đáng tin cậy của cuốn
phim bị giảm đi không?
A.C.
Thompson:
Vâng, chắc chắn là như vậy. Ðối với bất kỳ phóng viên nào, khi phải lấy tin của
một người giấu mặt, giấu tên, thì đó không phải là tình huống lý tưởng. Chúng
tôi chấp nhận sự hoài nghi của một số độc giả và khán giả. Ðó là bản chất của sự
việc. Nhưng sự thật của vấn đề là, khi bạn đang tường trình câu chuyện về những
người bị ám sát và bị khủng bố, thì rất ít người muốn liên lụy đến tội ác, hay
dính líu vào để làm lụy đến bản thân. Ðó là lý do tại sao FBI đã gặp khó khăn.
Vì thế trong trường hợp này, đối với chúng tôi, khi cân nhắc mọi điều, lời khai
của người giấu tên được đánh giá cao.
NV: Câu hỏi cuối của
tôi: Nhân chứng Nguyễn Xuân Nghĩa, khi tôi phỏng vấn ông ấy, khẳng định rằng
mình không hề nói với ông [A.C. Thompson] rằng bản thân “đã tham gia một buổi họp
của Mặt Trận, trong đó các thành viên thảo luận việc ám sát một biên tập viên của
một nhật báo nổi tiếng ở Quận Cam.” Xin ông cho biết ý kiến về việc này?
A.C.
Thompson:
Thật là hay khi ông Nghĩa nói như thế. Chúng tôi nghĩ rằng ông Nghĩa là một người
tốt, và là một người rất thông minh, chúng tôi rất thích nói chuyện với ông.
Nhưng vấn đề là không chỉ riêng tôi, mà ba người khác, ông Joseph Sexton, ông
Cliff Parker, và ông Richard Rowley, đều nghe thấy điều ông ấy nói. Và vì điều
ông nói quá quan trọng, nên sau đó, chúng tôi bàn luận với nhau, rồi tôi gọi điện
thoại ngay cho sếp của tôi. Ðiều này không phải chỉ một mình tôi nghe thấy.
NV: Lạ thật, ông Nguyễn
Xuân Nghĩa nằng nặc nói rằng không hề nói câu đó. Ông khẳng định là không nói
câu nào “off the record” cả.
A.C.
Thompson: Chúng
tôi không bao giờ nói [với ông Nghĩa - NV] là chúng tôi đang “off the record”
[thảo luận không ghi xuống và sẽ không được tường trình - NV]. Chúng tôi không
nói với ông ấy là chúng tôi sẽ không tường trình những gì ông ấy nói. Chúng tôi
chỉ tháo cái microphone ra, tắt đèn của máy ảnh, và rồi câu nói đó bật ra từ
ông Nghĩa.
NV: Ông có ghi notes
trên giấy không?
A.C.
Thompson:
Vâng, tôi ghi notes, và tôi nhớ rất rõ vì ngay sau đó chúng tôi thảo luận và gọi
điện thoại nói chuyện với cấp trên của tôi, như tôi đã nói lúc nãy. [Ngày hôm
sau, cả ba đồng nghiệp của
A.C. Thompson, gồm Joseph Sexton, Cliff Parker, và Richard Rowley, đều gửi
email cho Người Việt, xác định là ông Nguyễn Xuân Nghĩa có nói với họ như thế.
- NV].
NV: Ông còn điều gì muốn
trình bày?
A.C.
Thompson:
Vâng, tôi muốn nhật báo Người Việt chuyển lời xin lỗi của tôi. Tôi thật tình
không muốn làm buồn lòng cộng đồng người Việt, không muốn vẽ lên một hình ảnh xấu
cho cộng đồng người Việt. Chỉ là chúng tôi rất nóng lòng trong việc tìm công lý
cho những ký giả gốc Việt, mà chúng tôi xem là đồng nghiệp, bị giết. Làm việc
cùng với chúng tôi còn có những phóng viên người Việt khác, chăm chú đọc
scripts, biên tập phim, không phải chỉ có đám phóng viên người Mỹ chúng tôi mà
thôi.
NV: Cảm ơn ông.
---------------
Bài liên quan
No comments:
Post a Comment