Hà
Hiển chuyển
ngữ
30/11/2015
Chú
thích của CNN: Timothy Stanley là một
nhà sử học và phụ trách một chuyên mục cho tờ Daily
Telegraph của Anh… Những ý kiến trong bài bình luận này chỉ là
của riêng tác giả.
Tác
giả Timothy
Stanley (Ảnh: CNN)
(CNN) Obama đã gọi Nhà nước Hồi giáo (IS) là “bộ mặt của cái
ác“, nhưng bây giờ ông đang chịu áp lực từ những người cho rằng ông đang không làm gì đủ để đánh
bại chúng. Một số người thì khẳng định rằng một cuộc tấn công vào nước Pháp là một cuộc tấn công
vào NATO và rằng đã đến lúc phải đi đến chiến tranh.
Giáo
hoàng Francis thì cho rằng phương Tây đã ở trong
tình trạng có chiến tranh – một dạng của “Chiến tranh thế giới
thứ ba“. Nếu điều Giáo hoàng nói là đúng thì liệu
có phải là không cần thiết phải có một cách phản ứng bền bỉ
hơn? Phải chăng (bây giờ) không thích hợp cho sự thận trọng?
Nhưng
chỉ có một kẻ ngốc mới nhầm lẫn sự thận trọng với sự
yếu đuối. Ngược lại, để đánh bại kẻ thù, chúng ta phải hiểu
rõ ai là kẻ thù, những gì chúng muốn và loại xung đột
nào chúng ta đang tham gia vào ở đây. Có nhiều lý do đúng đắn để
thực thi một cách thận trọng.
Để
làm sáng tỏ một vài điều: Ngay giờ đây, chúng ta đang tiến hành chiến
tranh có hiệu quả với ISIS. Một liên minh do Mỹ dẫn đầu đã ném
bom các mục tiêu ở Syria và Iraq hơn một năm
qua, và trong những tháng gần đây Nga cũng đã làm như
vậy. Vấn đề tranh cãi là điều này được thực hiện có hiệu quả như thế nào:
một cách khoa trương,Obama đã chuyển mục tiêu của ông ta từ
chỗ đè bẹp Isis sang kiềm chế nó.
Tuy
nhiên, vào cuối tuần qua đã có dấu hiệu của sự thành
công. Người Kurd chiếm Sinjar, một khu vực có ý nghĩa
chiến lược ở miền bắc Iraq. Mohammed Emwazi, một kẻ giết
người tàn độc kiêm việc truyền giáo, rất có thể đã thiệt
mạng trong một cuộc tấn công bằng máy bay không người lái.
(Nhưng)
Paris rõ ràng là đã làm lu mờ những tin tức về những bước đột
phá này.
Chúng
ta đang đánh ai hoặc đánh cái
gì? ISIS khác al Qaeda, nhóm đứng sau sự
kiện 11/9. Nhóm này (al Qaeda) hoạt động như là một liên
minh của các tế bào đang lây lan khắp thế giới; ISIS,
ngược lại, tìm kiếm việc tạo ra một không gian địa lý để
xây dựng một vương quốc Hồi giáo trên đó. Sự thay đổi về chiến
lược này có lẽ giải thích lý do tại
sao ISIS đã thu được thành công hơn so với al Qaeda trong
việc tấn công nhiều mục tiêu khác nhau ở nước ngoài với rất nhiều
phương pháp khác nhau – từ Sinai tới Beirut cho đến Paris.
Vương
quốc của ISIS đang cung cấp nơi trú ẩn cho hàng
chục ngàn chiến binh thánh chiến nước ngoài: Họ đến, họ được
đào tạo và sau đó nhiều người trở về nhà để tạo ra sự
tàn phá. Vương quốc này cũng cung cấp tiền bạc và tạo ra
thêm sự phấn khích về tinh thần (cho các chiến binh) về việc có
một “thiên đường” trên trần gian để mà chiến đấu…
Các
chiến binh của nó bị ám ảnh bởi việc tái sinh đạo Hồi
ở hình thức sơ khai nhất của nó (hoặc như chúng giải
thích rằng nó vốn đã là như vậy vì vương quốc Hồi giáo
lúc đầu thuần khiết hơn nhiều) và chúng tin rằng hầu hết
những người theo đạo Hồi khác đã không đáp ứng được tiêu chuẩn (thuần
khiết) ấy. Trong khi al Qaeda giới hạn bản
thân nó với các mục tiêu chính trị tương đối hợp lý,
như trục xuất người phương Tây ra khỏi bán đảo Ả Rập thì ISIS lại muốn
mang đến ngày tận thế. Nó không phải là thứ hư vô chủ
nghĩa. Đó là thứ tôn giáo sâu sắc, cho dù có bị xuyên tạc đi chăng nữa, và chúng
ta cần phải học để hiểu thứ tôn giáo ấy một cách nghiêm túc
Có
một tin mừng là ISIS bị cô lập. Áp dụng cụm từ “chiến
tranh thế giới” ở đây là vô ích bởi vì nó gợi lên hình
ảnh của sự đối địch của các quốc gia thuần chủng (nation states) có
cùng độ lớn tham gia vào cuộc chiến tranh tổng lực. Nhưng trong
khi mục tiêu đạt tới của ISIS là ở phạm vi “toàn cầu”
thì nó lại không có được sự ủng hộ đáng kể bên ngoài ranh
giới đang dịch chuyển của nó. Trong khi đó, liên minh chống lại
nó là một trong những liên minh lớn nhất và đa dạng nhất trong
lịch sử, bao gồm cả Mỹ, Anh, Pháp, Nga và Iran.
Tiền từ Saudi đã
từng tài trợ cho bọn chúng nhưng nay thì Nhà nước Saudi chống lại
chúng. Thực sự là sự tàn ác một cách cá biệt của ISIS đang
khiến chúng ta quan sát nhiều các chương trình nghị sự chính
trị ở khu vực này dưới một ánh sáng khác biệt. Ví dụ Iran chắc
chắn đang xuất khẩu sự cai trị có tính chất thần quyền của
nó sang các nước khác. Nhưng nó không có khát vọng về một
sự kết thúc của thế giới. Chế độ này (chế độ
Iran) là một chế độ giết người và phải bị kiềm chế. Nhưng nó
vẫn còn có thể chơi được.
Sự
phức tạp chính trị của thế giới Hồi giáo đang làm nổi bật một
khía cạnh khác của cuộc xung đột này: Nó không thể được giải
quyết hoàn toàn bằng vũ lực. ISIS đã khai thác sự bất
mãn của người Sunni với chính phủ do người Shia chiếm ưu thế ở Baghdad. Điều này có thể mang một ý
nghĩa là toàn bộ Iraq phải được phân chia ra. Thổ Nhĩ Kỳ có thể phải đáp ứng
mong muốn của người Kurd có được một quê hương. Và, điều quan
trọng nhất là Basharal–Assad, nhà độc tài của Syria, sẽ
phải rời bỏ sân khấu.
Không
thể có một chính phủ mang tính xây dựng ở Syria chừng nào
còn chưa có luật pháp, trật tự và các cuộc bầu cử dân chủ nhằm hợp
pháp hóa các đảng đối lập thích hợp. Nếu chúng ta làm
cho phiến quân nghĩ rằng phương Tây đang muốn ép buộc Assad chấp
nhận họ một lần nữa thì họ cũng sẽ chống lại chúng ta.
Cuối
cùng là câu hỏi về cách chúng ta xử lý đối với sự hiện diện của Hồi
giáo ngay chính tại châu Âu. Điều này một phần là
vấn đề cải thiện các biện pháp an ninh và đảm bảo rằng những
người trở về từ Syria không biến mất vào đám
đông. Ngoài ra còn có một cuộc khủng hoảng tị nạn phải
đối đầu. Nhưng trong khi những áp lực về dân số và các vấn đề an
ninh cho phép hàng trăm ngàn người dân vượt qua châu
Âu phải được giải quyết một cách vững chắc thì cũng
không thoát khỏi thực tế rằng một phần lớn dân số
EU đang được định cư hiện nay là người theo đạo Hồi.
Và cách
mà chúng ta phản ứng với ISIS có hậu quả như thế nào đối với các
mối quan hệ giữa những người có tín ngưỡng khác nhau.
Một
số chính trị gia Mỹ đã đề nghị một thử nghiệm tôn
giáo cho những người tị nạn tìm cách tới Hoa Kỳ. Sự
khoa trương có tính định kiến này làm tăng thêm vào đó cảm giác
sai lầm rằng đây là một cuộc đụng độ theo kiểu chiến
tranh thế giới giữa một bên là giới Hồi giáo bảo thủ và một
bên là nền dân chủ Kitô giáo. Hơn nữa, trong khi người Mỹ có
thể sợ hãi việc Hồi giáo hóa như một khái niệm tồn tại, chúng
ta ở châu Âu có kinh nghiệm thực tế sống với người
Hồi giáo – và tôi có thể nói rằng cuộc sống
này là suôn sẻ.
Những
người theo đạo Hồi là những người bạn, gia đình và đồng nghiệp của
chúng ta. Họ sợ hãi và khinh bỉ ISIS cũng nhiều
như bất cứ ai khác. Và những người ở trung tâm của nền chính
trị châu Âu như chúng ta quyết không xa lánh hoặc phân
biệt đối xử đối với những công dân Anh, Pháp hoặc Đức 100% ấy. Tất
nhiên, cũng không kém phần khó chịu khi có các chính trị
gia dường như chỉ khuyên người ta đừng làm gì và có những người phương
Tây tự làm khổ mình khi họ họ tin rằng đất nước họ hoàn
toàn có lỗi vì sự tồn tại của cái ác trên thế giới. ISIS là cái ác – một
cái ác thực sự rất cụ thể. Nó cần phải bị ngăn chặn. Nhưng
chúng ta phải thực hiện điều đó một cách cẩn thận, với một kế hoạch lớn và với
mong muốn xây dựng các thể chế công bằng và mang tính đại diện
lâu dài ở A rập. Và tất cả đều thấy việc sử dụng những ngôn từ kém
chọn lọc hoặc hành động đơn phương đang để lại hậu quả như thế
nào.
No comments:
Post a Comment