03:33:pm 18/06/15
Tiếp theo phần
I
Phần 2- Hận thù qua, lịch sử sẽ đánh giá đúng
công và tội
Tác giả “ Chung
quanh vấn đề nhận thức và đánh giá Hồ chí Minh hiện nay » (Lê Kỳ
Sơn,Viet-studies, 17-05-2015, internet) tỏ ra lương thiện – vì chắc không phải
đảng viên – khi phê phán những người lãnh đạo đảng cộng sản hà nội « sau
30/04/75 không biết đối xử có tình có nghĩa với dân miền nam để đoàn kết
dân tộc, không biết tận dụng cái thế chiến thắng mà có một đường lối
đối ngoại tốt đẹp giúp đưa Việt nam sớm phát triển, hàn gắn những đau thương của
cuộc chiến dài » !
Tiếp theo, ông chỉ
ra nền « kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa » ngày
càng suy thoái, sản sanh ra những « nhóm lợi ích » dựa vào chức quyền
cướp giựt tài sản của dân làm cho xã hội băng hoại, đời sống cơ cực và dân
chúng khắp nơi phản ứng mạnh, công khai chưa từng thấy . Người có nhận thức
không tránh khỏi lo âu sự tồn vong của chế độ .
Tác giả phê phán để
muốn nói rằng nguyên nhân của bi kịch này là « lỗi hệ thống »
do những người theo cộng sản Staline và Mao Trạch-đông gây ra, chớ không phải Hồ
Chí Minh vì Hồ theo Lê-nin . Và Hồ là nhà cách mạng yêu nước, dân tộc, dân chủ
vì suốt đời, ông tâm niệm « Không có gì quí hơn Độc lập, Tự
do » !
Từ quan điểm này,
tác giả đã không ngần ngại bảo vệ vị trí Hồ Chí Minh trong lịch sử việt nam
« Chúng ta vững tin rằng năm tháng qua đi, hận thù được xóa bỏ, dân tộc
hòa hợp lại, lịch sử sẽ đánh giá đúng công lao, sự nghiệp của Hồ Chí Minh :
“Anh hùng giải phóng dân tộc, nhà yêu nước vĩ đại, chiến sĩ tiên phong của
phong trào giải phóng các dân tộc thuộc địa trong thế kỷ XX ” » .
Vậy chúng ta thử, học
theo tác giả Lê Kỳ Sơn, nhìn lại Hồ Chí Minh qua vài sự kiện đơn giản cũng đủ đễ
ghi nhận Hồ Chí Minh là người có công hay tội đối với đất nưóc Việt nam, dân tộc
Việt nam .
Nên đưa « Bác ” ra khỏi lò hấp
« Made in Hà Nội ”
Để bênh vực quan điểm
của mình, Ông Lê Kỳ Sơn cho rằng Hồ Chí Minh là người việt nam theo cộng sản đầu
tiên nhưng không phải ông du nhập cộng sản vào Việt nam . Vì từ « bài phát biểu
ở Đại hội Tours, đến các bài báo trên Le Paria, rồi tác phẩm Bản án chế độ thực
dân Pháp xuất bản tại Pháp năm 1925,… không có bài viết nào trực tiếp tuyên
truyền cho chủ nghĩa cộng sản, tất cả đều đứng trên lập trường người dân thuộc
địa mất nước mà tố cáo tội ác cai trị tàn bạo, cướp bóc man rợ của chủ nghĩa thực
dân ; kêu gọi đồng bào thức tỉnh, đứng dậy, đoàn kết đấu tranh giành lại độc lập,
tự do » .
Nhắc lại chuyện củ
« lẩm cẩm » chung quanh Hồ Chí Minh do người công sản ở Hà nội vì vô
minh và vì sống trong vòng kìm kẹp của chế độ thiếu thông tin đưa ra nhằm tâng
bốc lãnh tụ, thật ra, không phải là điều hay ho gì cho lắm . Nhiều thông tin về
Việt nam từ ngày Pháp truyền gìáo và Pháp thuộc địa tới đều có thể tìm đọc được
ở thư viện Quốc gia, các Trung tâm Văn khố về Quân sự, Thuộc địa và Ngoại giáo ở
Pháp . Cả phim ảnh, âm thanh những buổi nói chuyện, hội kiến của Hồ Chí Minh với
những nhà cầm quyền pháp . Nóí như vậy để cho biết việc thẩm định Hồ Chí Minh một
cách trung thực không còn là điều mơ hồ phụ thuộc tưởng tượng của vài người
tâng bốc ông một cách lấy được .
Trở lại với quan điểm
của Ông Lê Kỳ Sơn về Hồ chí Minh . Ông nói rất đúng khi viết « Hồ Chí
Minh lúc này không tuyên truyển cộng sản, mà đứng trên lập trường người dân thuộc
địa mất nước, …kêu gọi đồng bào thức tỉnh, đứng dậy, đoàn kết, đấu tranh giành
độc lập, tư do » .
Đúng lắm . Hồ Chí
Minh lúc này « chưa cộng sản » vì chính ông cũng chưa kịp bìết cộng sản
là gì . Ông chưa đọc về cộng sản vì không có thì giờ và cũng không đủ sức đọc
loại sách tư tưởng bằng tiếng pháp tuy vốn liếng cơ bản về pháp văn thời đó đã
đậu « Sơ Đẳng Tiểu học Văn bằng » là khá hiếm ( Ông Chouquet, Hiệu
trưởng Quốc Học Huế, ngày 7/8/1908, trả lời thư ngày 4/8/1908 của Khâm sứ Trung
kỳ « sẽ có thể nhận » tên Nguyễn Sinh Côn sanh ở Nghệ an, đã học trường
pháp-an nam ở Thừa thiên, vào học niên khóa 1908-1909 . Nếu được học, Hồ Chí
Minh sẽ học Lớp Nhì năm thứ I – Cours Moyen 1ère Année . Việc Hồ Chí Minh tham
dự biểu tình chống thuế nên bị đuổi học lại là một thứ chuyện « Cây Đuốc
yêu nước Lê văn Tám ! ») .
Hồ Chí Minh vốn là
người nuôi dưởng một tham vọng mảnh liệt phục hận « ta phải có danh gì với núi
sông » nên khi tàu vừa cặp bến Marseille là ông viết đơn xin học Trường Thuộc địa
. Biết sai thủ tục, ông gởi đơn lại từ Chánh quyển thộc địa ở Việt nam . Rất tiếc
tây thuộc địa đã không sáng suốt đánh giá đúng Hồ nên mất một người phục vụ đắc
lực, tốn 9 năm chiến tranh xương máu . Sau đó, trong thời gian ở lại Paris, hể
thấy chổ nào đình đám là Hồ xáp vô . Ông đã từng theo Đệ II Quốc tế, gia nhập
Thợ Hồ ( La Franc-maçonnerie gồm tiêu tư sản và tư sản trí thức) nhưng hai tổ
chức này phần lớn gồm những người học giỏi, có địa vị xã hội cao nên Hồ phải
rút lui sớm . Nói Hồ Chí Minh « đứng trên lập trường người dân thuộc địa mất
nước tranh đấu chống thực dân đòi độc lập dân tộc… » là đúng vì ông lúc đó
chịu ảnh hưởng tư tưởng ái quốc không cộng sản của các Cụ Phan văn Trường, Phan
Chu Trinh, Nguyễn Thế Truyền, Nguyễn An Ninh . Còn những lời tuyên bố, những
bài báo, bản kiến nghị, …đều do các Cụ viết và Hồ Chí Minh chỉ là người đứng
tên và phổ biến . Cả cái tên Nguyễn Ái Quốc cũng là cái tên chung ký dưới những
bài « phong » . Mang tên Nguyễn Ái Quốc chỉ vì Hồ sẳn sàng trình diện cảnh
sát Paris (Hồ nói với cảnh sát : may quá, chú tôi kịp đưa giấy của các ông
cho tôi . Kỳ tới, các ông đưa thẳng cho tôi hoặc căn dặn chú tôi đưa cho tôi) để
nếu có ở tù, sẽ ở tù thế cho các Cụ . Vậy mà không thấy lịch sử đảng cộng sản
hà nội ca ngợi lòng can trường hiếm có này của « Bác » ta . Trong quyển hồi
ký « Une histoire de conspirateurs annamites à Paris – Còn bán trên
Amazon » (Một âm mưu của những người an-nam ở Paris) của Phan văn Trường
do L’Insomniaque, Paris, xuất bản năm 2003, tác giả ghi lại kỷ niệm với những
người cùng tranh đấu chống thực dân lúc đó nhưng tuyệt nhiên không nhắc tới
Nguyễn Tất Thành tuy Thành ở với ông suốt 2 năm dài . Là điều dễ hiểu
thôi !
Phan văn Trường là
một trong những người trí thức việt nam đầu tiên đặt nền móng Cách mạng Đông
dương đầu tiên mà tới những năm 1930 người ta mới biết nhưng lịch sử chánh thức
ở Hà nội không nhắc tới . Trong những năm 1911- 1920, Phong trào Ái quốc của
người Việt nam ở Pháp do Phan văn Trường lãnh đạo, qua năm 1924-1927 do Nguyễn
Thế Truyền nối tìếp . Tới năm 1927, Nguyễn Thế Truyền về nước, Phong trào tranh
đấu ái quốc không cộng sản này được trao qua nhóm Tạ Thu Thâu, Phan văn Hùm, Huỳnh
văn Phương, Trần văn Thạch, Hồ Hữu Tường kế tục . Trong mặt trận cùng chống thực
dân giành độc lập ở Việt nam những năm 45, tất cả những người ái quốc chơn
chánh này đều bị Việt Minh của Hồ Chí Minh giết hết, chỉ còn Hồ Hữu Tường sống
sót nhờ lúc đó lánh mặt ở Hà Nội .
Thế mà Nguyễn Tất
Thành, qua tên Trần Dân Tiên (Những mẫu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chụ tịch),
khi làm Chủ tịch nước, chánh thức tự nhận mình là Nguyễn Ái Quốc và tác giả các
bài báo, là lãnh tụ Phong trào Người Việt nam Ái quốc ở Pháp . Một người viết những chuyện
không đúng sự thật để nhằm tự ca tụng chính mình như vậy, thử hỏi tư cách lãnh
tụ ở đâu ? Vậy chuyện gì lãnh tụ không dám làm miển phục vụ mục
tiêu của lãnh tụ ? Cả cái đảng cộng sản đưa « tác phẩm văn của
Bác » vào văn học thì cái đảng này có từ chối việc gì không làm vì vi phạm đạo
đức và cả luật pháp ?
Hồ Chí Minh
« chọn Đệ 3 Quốc tế » ? Có lẽ nên nói cho phù hợp vói hoàn cảnh
lúc đó là chính ông được Quốc tế 3 tuyển dụng nhờ có hồ sơ ở cảnh sát pháp là
« tác giả » những bài báo chống thực dân, đòi đôc lập, qua mạng lưới cộng
sản âu châu . Và cũng nhờ mạng lưới này mà ông tới Mạc-tư-khoa được năm 1923.
Staline đã không coi Hồ Chí Minh là người « cộng sản chơn chính » vì
ông chưa kịp hiểu cộng sản . Ông bắt đầu « phấn đấu », trui rèn để sau đó
trở thành người « cộng sản chân chính » .
Một nhận xét nhỏ .
Trong bài viết về Hồ Chí Minh, Ông Lê Kỳ Sơn đã cho « Bác ta » vừa uống
nước đường khá ngọt, vừa son phấn cho Bác khá sặc sở với những lời thái thậm « Bác
đặt chân lên đất … », « Bác ra đi khảo sát thế giới từ Á sang Âu … »
. Tưởng nên trả « Bác » về nguyên vẹn với « Bác
ta » để như vậy hình ảnh của « Bác » đừng bị những người tâng bốc
« Bác » vô tình làm cho hoen ố, rất khó nhận ra « Bác » lắm.
Trái lại, nên ca tụng « Bác » là người con chí hiếu lúc này, nhờ chưa
phải cộng sản chơn chánh, ngược xuôi lao động gian khổ, gởi tiền về nuôi cha thất
nghiệp vì bị đuổi việc do say rượu, hunG bạo, đánh chết phạm nhơn khi xử án .
Khi « Bác » trở thành lãnh tụ cộng
sản theo Lê-nin
Năm 1930, Hồ Chí
Minh đứng ra tổ chức lại hàng ngũ cộng sản, soạn Cương lĩnh, Điều lệ đảng, Lời
kêu gọi, … và được suy tôn làm lãnh tụ sáng lập đảng cộng sản ở Việt Nam .
Theo Lê Kỳ Sơn, Hồ
Chí Minh trước sau vẫn là người cộng sản lê-ni-nít, « hoàn toàn khác với
chủ nghĩa tả khuynh của Staline và Quốc tế cộng sản sau khi Lê-nin qua đời, nhất
là từ sau Đại hội VI năm 1928 . Đặc điểm của chủ nghĩa tả khuynh dưới sự áp đặt
của Staline là nhấn mạnh độc quyền lãnh đạo của giai cấp vô sản …, đề cao
chuyên chính vô sản và bạo lực cách mạng, sử dụng guồng máy chuyên chính để đàn
áp, sẵn sàng bắt bớ, thủ tiêu những người có ý kiến khác biệt, … Staline đã từ
bỏ những quan điểm đúng đắn của Lênin mà Nguyễn Ái Quốc đã tiếp thu và kiên trì
bảo vệ » .
Vậy để thấy bản chất
con người cộng sản của Hồ Chí Minh, tưởng không gì bằng kiểm điểm qua quan điểm
cách mạng cộng sản của Lê-nin và tiếp theo, kiểm điểm sự nghiệp cách mạng cộng
sản của Hồ Chí Minh thực thi quan điểm Lê-nin vào cách mạng việt nam khi ông
làm Chủ tịch nước, nắm trọn quyền chánh trị trong tay, cho tới năm 1963, bị
cánh Lê Duẩn và Lê Đức Thọ hạ bệ .
1 – Quan điểm cách mạng cộng sản của Lê-nin
Trong bài
« Chung quanh vài luậm điểm mới về Hồ Chí Mnh », chúng tôi có trích dẩn về
Lê-nin theo tài liệu của Văn khố ở Mạc-tư-khoa do sử gia Nicolas Werth công bố
năm 2003 . Nay, chúng tôi cũng xin giới thiệu tiếp về Lê-nin, để qua đó, độc giả
sẽ thấy rỏ con người cộng sản chơn chánh Hồ Chí Minh .
Tài liệu cho thấy
Lê-nin đã từng « khuyến khích đưa cách mạng và bạo lực xâm nhập nhằm
khuynh đảo tất cả những Quốc gia độc lập » và nhằm « tạo ra những xung đột
quốc gia và chủng tộc để biến thành công cụ phục vụ mục tiêu cách mạng » .
Một phần khác của tài liệu nói « Lê-nin công khai hô hào một chánh sách khủng
bố, đàn áp và thanh lọc trên qui mô lớn » nhằm vào nhiều thành phần xã hội khác
nhau và vào những thời điểm mà chế độ cách mạng không hề bị hăm dọa .
Ngày 19/03/1922,
trong một mật lệnh gởi cho Bộ Chánh trị – năm 1970 lần đầu tiên được một cơ
quan thông tin công giáo phổ biến ở Paris bằng tiếng Nga – nhưng nhiều người
không tin tính xác thật của tài liệu vì, theo đó, chẳng lẽ Lê-nin tàn bạo và dã
man đến như vậy sao, chủ trương khai thác trận đói khủng khiếp ở Nga làm chết 6
triêu sanh mạng để đánh một cú cho Giáo hội Cơ đốc sụp đổ theo luôn ?
Chuyện thật như
sau :
« Năm 1922,
chánh quyền bôn-sơ-vít tung ra một chiến dịch vĩ đại nhắm tịch thâu của cải,
tài sản của nhà thờ để bán lấy tiền giúp nạn nhơn trận đói vùng Volga . Thực tế,
từ nhiếu tháng nay, Giáo hội, qua trung gian Ủy Ban Nga cứu trợ nạn đói, giúp nạn
nhơn . Việc tịch thâu tài sản của Giáo hội gây ra nhiều xung đột.
Ngày 15/03/1922, tại
thành phố Chouia, ngoại ô của Mạc-tư-khoa, lực lượng võ trang bắn vào giáo dân
vì những người này phản đối vìệc tịch thâu tài sản Giáo hội » .
Lê-nin muốn trông
thấy trong những vụ xung đột đẩm máu này Giáo hội có tổ chức chống đối hay
không vì Giáo hội là tổ chức độc lập cuối cùng trong chế độ nhân dân . Lê-nin gởi
tới Bộ Chánh trị một bản chỉ thị khá dài, có vài điểm chánh :
Tăng lữ đang lập kế hoặch chống ta và đưa ta vào một cuộc chiến quyết định
.
Về phía chúng ta, đây là lúc thuận lợi để chúng ta giết chết kẻ thù, giử
thế mạnh cho những ngày tới .
Mọi người đang chết đói, họ ăn thịt nhau, đường xá đầy ngặp xác người,
đây đúng là lúc thuận lợi và duy nhứt để chúng ta tịch thu hết tài sản của Giáo
hội, không tội nghiệp, thanh toán ngay mọi chống đối . Chỉ có lúc này, quần
chúng sẽ ủng hộ ta hoặc họ không ủng hộ Giáo hội hay thiểu số tư sản phản động
chống lại ta… Như vậy tôi (Lê-nin) kết luận cụ thể là ta tiêu diệt được đám
tăng lữ một cách tàn bạo để mọi người nhớ đời . Số người bị giết nhiều càng tốt
cho ta . Nhờ đó ta cho chúng nó một bài học là đừng bao giờ hồng chống lại
ta » .
Hằng ngày, Lê-nin
nhắc báo cáo cho ông số tăng lữ bị hành hình . Ít tháng sau, ông nhận được báo
cáo có 8000 linh mục, nữ tu bị xử tử không cần xét xử hoặc có đưa ra tòa án
nhơn dân .
Một năm sau
« Chánh sách Kinh tế mới » (NEP ) ban hành, Lê-nin kết thúc giai đoạn
« cộng sản chiến tranh», tổ chức quan hệ mới chánh quyền bô-sơ-vít với xã
hội nhưng chánh sách mới từ đây là « lê-nin-nít khủng bố » vả
« thanh lọc quốc gia, thanh lọc xã hội, thanh lọc tất cả những kẻ thù, tất
cả những thành phần có hại cho xã hội », tất cả những « thành phần
ăn bám » …
Trong tất cả tài liệu
do Lê-nin viết, Lê-nin luôn luôn kêu gọi mở rộng khủng bố xã hội vì đây là động
cơ của giai cấp đấu tranh . Và khi cướp được chánh quyền thì giai cấp đấu tranh
là hình thức đấu tranh tiếp tục. Trong một buổi nói chuyện trước quần chúng
cách mạng tại Nhà Nhơn dân, Lê-nin lấy làm tiếc, năm 1905, nông dân chỉ tiêu diệt
có 1/15 cơ sở nông nghiệp, 1/15 của cái phải thủ tiêu vỉnh viển vì ô nhiểm mùi
tanh hôi địa chủ .
Lê-nin dạy « bạo
lực có tổ chức và có hướng dẫn » sẽ khai thông dòng lịch sử trong những quốc
gia kém phát triển và một khi « quá khứ đã thanh toán sạch » .
Với Lê-nin, chánh
sách thanh lọc không chỉ giới hạn ở xã hội, mà còn áp dụng trong đảng, trong
cán bộ hành chánh, …Nhưng cách thức khác hơn với xã hội, nó chính xác như đi từ
thanh toán cá nhơn tới giam giử tập trung hoặc cho đi lao động cải tạo .
Lê-nin hỏi phải ứng
xử thế nào với những cán bộ đảng viên không thiệt cộng sản ? Những phần tử
xâm nhập vào đảng để « lặn sâu, trèo cao » ? Phần tử này,
Staline gọi là « hai mặt » .
Lê-nin dạy phải chậm
rải, kỷ lưởng nhưng phải « thanh toán sạch », « quét sạch », và
« thanh toán nữa, quét nữa, làm hoài … » .
Có người hỏi « Giửa Lê-nin và Staline, ai dữ hơn ? » . Viatcheslav Molotov, người phục vụ dưới trướng cả hai, không ngần ngại trả lời :
- Lê-nin, chớ còn
ai nữa !
« Vì chính ông
ấy đã đào tạo tất cả chúng tôi . Nếu hình ảnh Staline có bị phai nhạt vì nhà độc
tài khát máu, bị hạ bệ, thì Lênin, trái lại, vẫn chiếm giử ngôi vị thần tượng
nhà cách mạng, nhà chiến lược, người cướp chánh quyền, sáng lập chế độ cộng sản,
chẳng rìêng ở xứ Nga mà cả ở nhiếu nơi trên thế giói ngày sau này » .
Nhưng ngày nay, ở
nhiều nơi ở Đông Âu và xứ cộng sản củ, tượng Lê-nin đã bị dân chúng lật đổ,
tháo bù-lon . Cách đây không lâu, Lê-nin bị dân chúng Ukraine hạ bệ .
2 – Sự nghiệp cách mạng cộng sản của Hồ Chí
Minh
Hồ Chí Minh là người
việt nam đầu tiên theo cộng sản . Và thiết lập chế độ cộng sản sau khi làm cách
mạng tháng 8/1945, cướp được chánh quyền sau khi Chánh phủ Trần Trọng Kim từ
nhiệm . Ông bắt đầu áp dụng những bài học lê-ni-nít : ra lệnh (thanh lọc)
giết tất cả những người kháng chiến yêu nước thật sự không cộng sản . Ở
trong Nam, ông chỉ thị Trần văn Giàu lập một danh sách 2500 trí thức để lần lược
thanh toán (Hồi ký Trịnh Hưng Ngẫu) .
Ở Hà nội, ông khủng
bố trí thức, văn nghệ sĩ một cách ác ôn chưa từng thấy . Vâng lệnh Mao Trạch-đông
ngày 2/3/1953, Hồ Chí Minh ban hành lệnh làm cải cách ruộng đất, ông giết không
dưới 500 000 người vô tội vì tuân theo tiêu chuẩn do Tàu đưa ra phải đủ 5,
65% địa chủ .
Cùng với cải cách
ruộng đất, còn là cuộc thanh lọc hàng ngũ quân đội, cán bộ gốc kháng chiến yêu
nước thật sự, không thuộc bần nông, cố nông, không cộng sản, dưới sự cố vấn chỉ
đạo của Trưởng đoàn Kiều Hiếu Quang, Phó Bí thư Quảng Tây . Theo Kiều Hiếu
Quang, áp dụng thuyết mác-lê, thanh lọc sạch để đưa «gìai cấp vô sản » lên
lãnh đạo cách mạng việt nam nhưng thực tế, là Kiều Hiếu Quang chọn thay thế bằng
những ngưởi mà anh ta tin vì vô học, gốc bần cố nông .
Cuộc thanh lọc này
gìết hại hơn 3000 người kháng chiến yêu nước thật sự .
Riêng trường hợp Bà
Năm, người cống hiến tài sản ủng hộ kháng chiến, có 3 người con đi quân đội, bị
giết trong cải cách ruộng đất vì qui tội địa chủ . Hồ Chí Minh, sau khi khóc
thương tiếc cái chết của người phụ nữ, viết một bài báo kết tội Bà Năm là địa chủ
ác ôn với những tội do Hồ Chí Minh bịa ra, dưới tên CB (Của Bác / Can Bộ – được
xác nhận là của Hồ Chí Minh) . CB đúng là một tên đại gian, đại ác và cực kỳ
hèn hạ chỉ vì muốn giử tác phong chuyên chính vô sản !
Tổng kết sơ khởi sự
nghìệp cách mạng cộng sản của Hồ Chí Minh từ lúc cướp được chánh quyền, giết được
700 000 người dân việt nam vô tội (500 000 trong cải cách ruộng đất
và 200 000 dân trong Miền nam, theo báo Anh, bài trước) .
Nếu Hồ Chí Minh
không theo Lê-nin, yêu nước thật sự, có thêm chút học thức, có thể tranh đấu
giành độc lập cho Việt nam được không ? Được lắm chớ . Tại sao cứ phải cộng
sản mới lấy được độc lập ? Mà có độc lập không từ 1954 tới nay ? Có Tự
do, có Hạnh phúc không ? Có gì quí hơn độc lập, tự do không ?
Nhìn lại lịch sử
Trong lúc Hồ Chí
Minh chạy theo Quốc tế cộng sản học làm chiến tranh bạo lực giải phóng dân tộc
thì 11 nước ở Đông Nam Á lần lược thu hồi độc lập, không đổ máu như 3 nước Đông
dương có cộng sản can thiệp. Và nhờ độc lập thật sự không bị lệ thuộc hệ thống
cộng sản mà ngày nay họ đều phát triển, Việt nam trong 30 năm nữa chưa chắc
theo kịp .
Năm 1919 tại Hội Quốc
Liên ( tiền thân của Liên Hiệp Quốc), Tổng Thống Hoa Kỳ Woodrow Wilson đề xướng
quyền Dân Tộc Tự Quyết để khuyến cáo các Đế Quốc Tây Phương từng bước trả tự trị
và độc lập cho các thuộc địa Á Phi. Từ đó trào lưu tiến hóa tất yếu của lịch sử
là sự giải thể từ từ các Đế Quốc Tây Phương. Cũng trong năm này, Đế Quốc Anh đã
trả chủ quyền độc lập cho Canada tại Bắc Mỹ và A Phú Hãn tại Nam Á .
Năm 1941, khi Thế
Chiến II còn đáng tiếp diễn, theo đề nghị của Tổng Thống Hoa Kỳ Franklin
Roosevelt, các Đế Quốc Tây Phương Anh, Mỹ, Pháp, Hòa Lan họp nhau tại
Newfoundland, Canada, để công bố Hiến Chương Đại Tây Dương theo đó, các thuộc địa
và bảo hộ Á Phi sẽ được trao trả độc lập khi Chiến Tranh kết thúc.
Qua mùa xuân 1945,
với sự đầu hàng của Đức Quốc Xã, 50 quốc gia đồng minh họp tại San Francisco để
thành lập Liên Hiệp Quốc và ban hành Quyền Dân Tộc Tự Quyết .
Tìếp theo, từ 1946
đến 1949, các Đế Quốc Mỹ, Anh, Pháp, Hòa Lan đã lần lượt tự giải thể để trả độc
lập cho :
- l946 : Phi Luật
Tân thuộc Hoa Kỳ, Syrie và Liban thuộc Pháp
- l947 : Ấn Độ và Đại Hồi thuộc Anh.
- l948: Miến Điện, Tích Lan và Palestine thuộc Anh.
- l949: Việt Nam, Ai Lao, Cao Miên thuộc Pháp, và Nam Dương thuộc Hoà Lan .
- l947 : Ấn Độ và Đại Hồi thuộc Anh.
- l948: Miến Điện, Tích Lan và Palestine thuộc Anh.
- l949: Việt Nam, Ai Lao, Cao Miên thuộc Pháp, và Nam Dương thuộc Hoà Lan .
Như vậy Hồ chí Minh
không phải là người tiên phong phất ngọn cờ giải phóng dân tộc cho các quốc gia
bị đô hộ .
Làm cộng sản, giết dân, tìêu diệt sản xuất xã hội,
phá hoại luân thường đạo lý, Hồ chí Minh không gì khác hơn là tên tội phạm diệt
chủng, tức tên tội chống nhơn loại .
Hồ chí Minh sẳn
lòng làm những chuyện gian ác tàY trời như vậy chỉ để thỏa mản tham vọng làm
quan, quan cộng sản , để phục hận cha bị bải chức, lưu đày biệc xứ, bản thân phải
tha phương cầu thực !
Có làm quan cộng sản,
thì cũng chẳng có gì đáng lấy làm danh dự . Bởi cộng sản chỉ đi vào lịch sử bằng
ngả sau, với thái độ lắm lét, trốn tránh . Chỉ một khi đứng được trên sân khấu
lịch sử thì bắt đầu kèn trống, hia mảo, công kênh nhau lên .
Ngày nay vẫn còn những
người bênh vực Hồ Chí Minh và cộng sản vì họ không thể cộng sản được và không
bao giờ dám sống thật sự tại nước cộng sản . Cũng giống như những người hồi
giáo, tìm tới những nước không hồi giáo ở, hưởng phúc lợi xã hội ở đó, nhưng
thích tranh đấu cho hồi giáo .
Thế mới hợm mình!
© Nguyễn văn
Trần
© Đàn Chim Việt
.
.
THƯỢNG NGÀN says:
PHƯƠNG PHÁP LUẬN VÀ
CƠ SỞ KHOA HỌC ĐỂ NHẰM ĐÁNH GIÁ VỀ Ý NGHĨA VÀ VỊ TRÍ CỦA ÔNG HỒ CHÍ MINH TRONG
GIAI ĐOẠN LỊCH SỬ CẬN ĐẠI CỦA ĐẤT NƯỚC TA
Ông Hồ Chí Minh là
một nhân vật lịch sử cũng giống như bao nhân vật lịch sử quan trọng khác của đất
nước, bởi vậy đánh giá ông Hồ phải đánh giá đúng mức, không thể quá đề cao hay
quá hạ thấp ý nghĩa và vị trí của ông trong lịch sử cận đại của nước ta. Bởi nếu
đánh giá cao quá chỉ mang tính cách tâng bốc một chiều tầm thường, còn đánh giá
thấp quá có thể lệch lạc, chủ quan, thiếu đúng đắn.
Thật vậy đánh giá một
người hay một đối tượng sự việc luôn luôn tùy trình độ nhận thức và bản chất của
người đánh giá. Trình độ là khả năng nhận thức, năng lực phân tích suy luận, và
bản chất là có ngay thẳng, trung thực, vô tư và vì lợi ích chung của đất nước,
dân tộc hay không.
Ngoài ra đối với mọi
nhân vật chính trị, không thể không xem xét đến ý nghĩa tham vọng cá nhân
riêng, tinh thần công tâm công lý của họ, cả hoàn cảnh, sự may mắn, ý nghĩa của
sự thành công và sự nghiệp mang lại đích thực gì cho dân cho nước mà họ có.
Có nghĩa đánh giá về
ông Hồ không thể không đánh giá về học thuyết Mác cũng như sự nghiệp của Lênin.
Bởi xuất phát điểm hay mục đích của ông Hồ không thể tách rời được với ý nghĩa
và tính cách của học thuyết Mác, cũng không tách được hệ thống đệ tam quốc tế cộng
sản do Lênin sáng lập, xây dung và điều hành.
Nói khác đi không
có các yếu tố như trên cũng không thể có sự thành công của sự nghiệp bản thân của
ông Hồ. Nhưng rất tiếc sự nghiệp của Lênin sau 70 năm đã hoàn toàn phá sản ở
Nga và các nước cựu XHCN khác. Và đến ngày nay, học thuyết Mác cũng đã hoàn
toàn mất hết uy tín ban đầu và mọi người trên thế giới đều biết về mọi nhược điểm
và thất bại khách quan, tự nhiên không thể chối bỏ được của nó.
Như thế không thể bảo
ông Hồ là người theo chủ nghĩa dân tộc được, mà thực chất ông là người theo chủ
nghĩa quốc tế vô sản mà ai cũng rõ. Đó là giai đoạn sau khi ông Hồ đã đi vào hệ
thống hoạt động của đệ tam quốc tế như một thành viên, một cán bộ quốc tế mà
không phải là người ái quốc hoàn toàn độc lập nữa. Còn chuyện các thư từ ông gởi
cho Pháp để xin học trước đó trong trường đào tạo thuộc địa của Pháp, có thể
xem như khuynh hướng ban đầu lúc ông chưa tự định hướng rõ ràng theo hoàn cảnh
thúc đẩy về sau này của ông.
Mà ai cũng biết khi
đã vào hoạt động trong hệ thống cộng sản thì đã như đã cỡi trên lung cọp, không
thể nào tách rời, tách riêng hay xuống lung cọp được nữa. Suốt đời phải hoạt động
theo hướng đó bởi do tính cách khắc nghiệt của tổ chức, đó cũng là hoàn cảnh suốt
đời của ông Hồ, và ai cũng biết về cuối đời, ông còn bị khống chế cả bởi nhóm
trẻ hơn như Lê Duẩn hay Lê Đức Thọ cũng chỉ như thế.
Nên cái cơ bản
chính là mục đích không tưởng của chủ thuyết Mác cũng như nguyên tắc chuyên
chính của nó. Nguyên tắc này đã được Lênin tổ chức thực tế hiệu quả và sau này
còn được Stalin cũng như Mao Trạch Đông gia cố hơn rất nhiều nữa. Mà mọi cãi cốt
lõi đều không ra ngoài chính nguyên lý bạo lực và nguyên lý tuyên truyền. Nên
đây là con đường một chiều mà ông Hồ khi đã đi vào trong đó rồi thì dù muốn dù
không, dù tài cán cỡ nào cũng đều không thể thoát ra được nữa.
Thế nên nếu bảo đây là lỗi, rõ ràng lỗi lý thuyết là chính. Bởi vì chính mặt lỗi lý thuyết đã đưa đến lỗi hệ thống và lỗi thực tế tức trong đời sống cụ thể hiện thực. Các thất bại về kinh tế trong thời kỳ của Lênin ở Nga, của Mao ở Trung Quốc, ở mọi nước cộng sản nói chung trong đó kể cả Việt Nam trong các giai đoạn bao cấp đều nói lên rất rõ điều đó.
Thế nên nếu bảo đây là lỗi, rõ ràng lỗi lý thuyết là chính. Bởi vì chính mặt lỗi lý thuyết đã đưa đến lỗi hệ thống và lỗi thực tế tức trong đời sống cụ thể hiện thực. Các thất bại về kinh tế trong thời kỳ của Lênin ở Nga, của Mao ở Trung Quốc, ở mọi nước cộng sản nói chung trong đó kể cả Việt Nam trong các giai đoạn bao cấp đều nói lên rất rõ điều đó.
Đặc biệt chính sách
đấu tranh giai cấp sai lầm mà hậu quả là đấu tố, hợp tác hóa bằng cưỡng bức, cải
cách ruộng đất theo kiểu cảm tính phi khoa học, mà cụ thể như ở miền Bắc nước
ta năm 1953 do học từ Trung Quốc mà ra, trong đó có vụ điển hình về bà Nguyễn
Thị Năm, một tư sản dân tộc, mà ông Hồ đã thông qua một phần nào, đều nói lên
tính cách bị động hay phải tuân thủ kỹ luật tập thể của ông trong nguyên tắc lãnh
đạo tập thể của xã hội cộng sản mác xít lêninít.
Như vậy nên nếu chỉ
phân tích ông Hồ như một người yêu nước kiểu độc lập hay kiểu tư sản thì hoàn
toàn không đúng, bởi như vậy là lấp liếm, bất chấp sự thật khách quan và cũng
không nhằm chân lý lịch sử đúng đắn thật sự. Bởi thế luận các mặt về ông Hồ là
phải luận trong chuỗi hệ thong của con đường mà ông gia nhập. Điều đó ảnh hưởng
tới đất nước và dân tộc như thế nào chỉ là hệ lụy hay hệ luận của nó, tức đó chỉ
là kết quả mà không hề là nguyên nhân ngược lại.
Hơn thế nữa, ngày
nay mọi sử gia chân thực nhất cần phải tìm ra các tài liệu trong các thư tịch
và hồ sơ tại Pháp về ý định quay lại Việt Nam khi đó của chính phủ Pháp thế
nào, nguyên nhân do đâu, có thể mới xác lập được thực tế ý nghĩa và vai trò của
ông Hồ trong tính cách 9 năm chiến tranh chống Pháp. Điều đó cũng cho thấy được
ý nghĩa cuộc chiến tranh này là nhằm xây dung chủ nghĩa cộng sản mác xít tại nước
ta hay chỉ nhằm giải phóng dân tộc thuần túy như các sách báo tuyên truyền
chính thống vẫn thường nói.
Nên tóm lại, mọi sự
đánh gia của mọi bên về ông Hồ đều không thể đầy đủ, không thể đích thực, không
thể sâu xa được. Trái lại chính lịch sử nói chung sau này mới đánh giá được
khách quan, trung thực và toàn diện nhất. Đó là lý do để mọi người cần sống lâu
hơn nữa và kiên nhẫn cũng như cố gắng để chờ xem, vì càng lùi xa vào quá khứ lịch
sử sẽ càng ngày cáng sáng tỏ ra, càng minh bạch, sáng suốt, trầm tĩnh và nhiều
tính cách phong phú, đầy đủ thêm. Bởi chỉ cần đọc bài thơ do Hồ Chí Minh làm
vào năm 1953 khi đến thăm đền Kiếp Bạc thờ Hưng Đạo Vương cùng với toán bộ đội
cũng hoàn toàn thấy rõ được toàn bộ chí hướng của ông ta rồi, đâu thể nào tự tiện
phiên diễn đi khác được nữa.
Võ Hưng Thanh
(19/6/15)
(19/6/15)
---------------
Minh
Đức says:
Bài viết của ông Lê
Kỳ Sơn này nhằm chứng tỏ ông Hồ Chí Minh là người yêu nước chứ không phải là
người cộng sản. Những điểm đưa ra để chứng minh rằng ông Hồ Chí Minh là người
yêu nước thật ra không nói lên dược điều gì vì một người theo đúng sách lược của
Lê Nin thì dùng chủ nghĩa quốc gia làm chiêu bài để đi đến cái đích cuối cùng
là chủ nghĩa cộng sản. Việc mà ông Hồ Chí Minh chống Pháp là việc làm của một
người yêu nước thật hay là một người dùng chủ nghĩa quốc gia làm cái vỏ để đi đến
chủ nghĩa cộng sản? Không có gì khác nhau nhiều giữa những những người yêu nước
chống xâm lăng thật và những người dùng yêu nước chống xâm lăng làm chiêu bài
trong một giai đoạn. Cái khác nhau là sau khi đoạt được quyền lực rồi thì người
đó tiếp tục đi đến chủ nghĩa cộng sản hay là đi theo một con đường nào khác.
Sau khi đã đoạt được quyền lực rồi thì ông Hồ Chí Minh tiếp tục đi theo con đường
chủ nghĩa cộng sản.
Một người yêu nước
thật không thể nào viết bài vu khống cho bà Nguyễn Thị Năm, một người đã hết
lòng giúp công cuộc chống Pháp, rồi đem xử bắn. Một người yêu nước thật sự
không thể nào chấp nhận Trung Quốc lấy Hoàng Sa, Trường Sa mà vẫn tiếp tục xin
Trung Quốc viện trợ, vẫn ca tụng đảng Cộng Sản Trung Quốc.
Những gì ông Lê Kỳ
Sơn đem ra chứng minh ông Hồ là người yêu nước lấy từ sách của Trần Dân Tiên, từ
Hồ Chí Minh Toàn Tập nghĩa là lấy các bài của ông Hồ Chí Minh viết . Nếu ông Hồ
dùng chiêu bài yêu nước chống xâm lăng để sau đó đi đến chủ nghĩa cộng sản thì
ông Hồ phải viết sao cho người đọc tưởng ông Hồ là người yêu nước thật chứ. Nếu
ông Hồ không làm cho người dân tin ông là yêu nước thật thì ông đã không trở
thành một lãnh tụ được.
Ông Hồ có theo chủ
nghĩa CS thật thì mới tịch thu ruộng đất, xóa bỏ tư hữu đất đai, cấm tư nhân
buôn bán.
Nếu ông Hồ quả là
người yêu nước thì ông Hồ cũng phải chống Trung Quốc giống như chống Pháp vì
Trung Quốc chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam . Cùng là kẻ xâm phạm lãnh thổ
mà ông Hồ chỉ chống Pháp mà không chống Trung Quốc vì Pháp là tư bản còn Trung
Quốc là cộng sản. Ông Hồ chỉ chống Pháp mà không chống Trung Quốc thì ông Hồ
theo chủ nghĩa cộng sản, không theo chủ nghĩa quốc gia.
No comments:
Post a Comment