Được đăng ngày Thứ hai, 13
Tháng 6 2016 18:21
Ngày 15/05/2016, Bộ trưởng
Ngoại Giao Mỹ John Kerry đã có chuyến sang thăm và làm việc với phía
Việt Nam, chuẩn bị cho chuyến thăm của tổng thống OBAMA, ngày
22/05/2016.
Ngoài ba nội dung được tập
trung quan tâm là việc đối phó với xung đột Biển Đông, việc gỡ bỏ
lệnh cấm vận và việc phê chuẩn TPP, có hai nội dung đặc biệt, nhưng
báo chí chỉ đưa lướt qua, không kèm bình luận, khiến dư luận không
quan tâm. Đó là Hiệp định khung cho chương trình Hoà Bình và Quyết
định thành lập Fulbright Việt Nam. Hai nội dung này là kết quả
những đàm phán dai dẳng suốt hai mươi năm bình thường hóa quan hệ,
được coi là những bước triển khai cụ thể của chương trình phát triển
quan hệ hợp tác hai nước, đắt đầu những bước đi thực chất, phản ánh
việc gạt bỏ những nghi ngại cuối cùng của Hà Nội đối với Mỹ.
Sau đó một ngày, ngày 16
tháng 5 năm 2016, Trường Đại học Fulbright Việt Nam đã chính thức nhận quyết định
thành lập của Thủ tướng Chính phủ theo quyết định số 819/QĐ-TTg do Phó Thủ tướng
Vũ Đức Đam ký.
Một ngày sau khi tổng thống
OBAMA tới Hà nội và tuyên bố gỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát thương,
sáng 24.5/2016, Phó thủ tướng, Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh và Ngoại trưởng
Mỹ Jhon Kerry đã chứng kiến lễ ký kết Hiệp định khung cho chương trình Hoà
bình, về việc VN đồng ý cho phép tình nguyện viên Mỹ của Peace Corps dạy tiếng
Anh tại TP.Hà Nội và TP.HCM như những sứ giả đầu tiên trong Chương
trình hòa bình Việt Mỹ.
Và sáng ngày 25/5/2016,
dưới sự chứng kiến của cả John Kerry và Bí thư Đinh La Thăng, Chủ tịch
UBND TP.HCM Nguyễn Thành Phong đã trao quyết định thành lập Trường ĐH
Fulbright VN (FUV) cho Chủ tịch Hội đồng tín thác FUV Bob Kerrey,
trường Đại học tư thục Việt Nam đầu tiên được tổ chức theo mô thức
độc lập tài chính phi lợi nhuận và độc lập về nội dung giảng dạy
theo các chuẩn mực quốc tế cao nhất.
Quyết định bổ nhiệm ông Bob
KERREY, nguyên cựu chiến binh Mỹ tại Việt Nam, nguyên tác giả của vụ
thảm sát Thạnh Phong vào tháng 2-1969, nguyên thượng nghị sĩ bang Nebraska,
nguyên hiệu trưởng trường NEW SCHOOL NewYork làm Chủ tịch Hội đồng tín
thác FUV đã gây tranh cãi. Ở phía ủng hộ, có cả trăm ý kiến cá
nhân, phần lớn là những trí thức có uy tín, như Giáo sư Chu Hảo, nhà
văn Nguyên Ngọc, nhà giáo Phạm Thị Ly, sử gia Dương Trung Quốc, GS
Nguyễn Minh Thuyết... còn nếu xem trên Facebook thì có hàng ngàn ý
kiến từ nhiều góc nhìn, của rất nhiều tầng lớp quần chúng khác
nhau. Phía phản đối ông
BOB Kerrey ngược lại, chỉ có vài người, là bà Tôn Nữ Thị Ninh và ông
nhà văn Nguyễn Văn Thọ. Ông Thọ sau khi lỡ lời, mặc dù không
cải chính, không thấy ông nói gì thêm, nhưng người ta thấy lạ một
điều là sau cái bài viết với giọng khiêu khích, 'Lẽ nào nước Mỹ
không còn ai ngoài Bob Kerrey? ' bà Ninh lại phóng tiếp bức “Thư ngỏ
gửi người Việt Nam và những người bạn Mỹ”, trong đó người ta bảo là
bà bịa ra cái thông tin rằng số tiền 20 triệu đôla tiền vốn ban đầu
của FUV “là món tiền chính quyền Sài Gòn nợ chính quyền Hoa Kỳ trước 1975(?),
mà nhà nước CHXHCN Việt Nam thống nhất nhận trả phía Mỹ theo thông lệ quốc tế(?).
Nói cách khác, thực chất đây là việc chuyển một món tiền có sẵn - từ mục đích cấp
học bổng hàng năm sang mục đích tài trợ ban đầu cho FUV - chứ không phải do Bob
Kerrey mới gây quỹ đặc biệt cho FUV”. Báo Vnexpresse.net bác bỏ: “Hồi tháng
6/2014, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đồng ý chủ trương đầu tư dự án FUV. Tháng
12/2014, Quốc hội Mỹ phê chuẩn thành luật, cho phép chính phủ Mỹ tài trợ khoảng
20 triệu USD cho dự án FUV trong giai đoạn đầu tiên”, còn chính BOB Kerrey
thì nói : “Năm ngoái, nỗ lực của chúng tôi đã thành công khi Quốc hội quyết định
tài trợ một khoản gần 20 triệu USD để xây dựng FUV, còn phía chính phủ Việt Nam
dành cho trường khu đất. ”
Sau khi ông Đinh La Thăng, uỷ
viên bộ chính trị, bí thư Sài Gòn, có ý dẹp dư luận bằng ý kiến
“vượt lên hận thù chúng ta mạnh mẽ hơn”, đặc biệt là đối diện với
sự khiêu khích lộ liễu của bà Ninh, ngày 07/06/2016, tại New York, ông
BOB Kerrey đã công bố quyết định không từ chức. Dư luận không còn ai
nói tới chuyện chọn hay không chọn. Riêng bà Tôn Nữ Thị Ninh vẫn tiếp
tục bị dư luận ném đá, thậm chí không chỉ có đá mà còn cả cà chua
thối.
Có lẽ không có
gì “dại” hơn những gì bà Tôn Nữ Thị Ninh đã làm.
Không ai hiểu tại sao bà công khai và đích danh công kích cá nhân ông
Bob Kerrey, và cái khó hiểu nhất là bà lại nhân danh lòng “nhân ái
và danh dự trí thức”, cái mà ở chính bà, người ta đã thấy là
thiếu nhất.
Người ta đã chứng kiến ở
bà một trí thức săn đuổi địa vị và tìm kiếm vinh quang như thế nào.
Từ một lưu học sinh của chế độ Việt Nam Cộng Hoà, không biết bằng
cách nào, bà được tuyển dụng làm phiên dịch viên cho nguyên bộ trưởng
ngoại giao Chính phủ lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam Nguyễn Thị
Bình tại hội nghị Paris. Rồi từ một Phó Khoa của Phân khoa Anh ngữ, Đại
học Sư phạm Sài Gòn năm 1972, bà lọt vào mắt ông Xuân Thuỷ, uỷ viên bộ
chính trị, bộ trưởng ngoại giao chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hoà
bắc Việt, để rồi sau đó có thể trở thành một đại sứ đặc mệnh
toàn quyền của chính phủ Việt Nam XHCN tại Bỉ, bên cạnh Liên Hiệp
châu Âu. Với lòng “tự trọng danh dự trí thức”, bà đã có thể chiếm
được sự tin cậy của cả hai chế độ đối kháng không đội chung trời của
nhau, mà không bị gọi là tráo trở.
Khi tự cho mình quyền nhân
danh lòng nhân đạo để nói “Việc ông hối hận về vai trò trong vụ thảm sát Thạnh
Phong tôi không thể biết và chỉ có mình ông Kerrey biết. Không thể coi
việc giữ vị trí lãnh đạo của đại học nhiều tham vọng như ĐH Fulbright là cách sửa
sai cho những hành động trong quá khứ”, bà đã buộc người ta phải hỏi lại
bà rằng: nếu thảm sát là một vụ gây ra nhiều cái chết oan uổng cho
những người vô tội, thì cho dù không thể phủ nhận tội lỗi của mình,
BOB có thể chỉ là kẻ bị lừa. Những thủ lĩnh cộng sản đã đẩy dân ra
phía trước để lãnh đạn cho họ, như chính nhà văn Nguyên Ngọc thú
nhận “chúng tôi vẫn từng “nấp” trong nhân dân vô tội, để họ có thể cùng chết
với chúng tôi” (thực ra ông muốn nói rằng “để họ chết thay cho chúng
tôi”), cách mạng vẫn dùng dân như một lá chắn, vừa làm bia đỡ đạn
sống cho cách mạng vừa lấy cớ buộc tội đối phương.
Bà không thể im lặng để
chối bỏ một sự thật, rằng không có cuộc thảm sát nào lớn hơn cuộc
cải cách ruộng đất mà chính quyền cộng sản tiến hành suốt những
năm 1954-1956, khiến 172.008 bị giết oan uổng một cách thô bạo. Không
có cuộc thảm sát nào lớn hơn là cuộc tổng tấn công mậu thân 1968,
chính quyền cộng sản cố tình đẩy 277.000 người vô tội vào một cuộc
thử nghiệm đẫm máu, khiến 44.842 chết, 61.267 bị thương, 4.511 mất tích.
Và lớn hơn, cuộc chiến tranh hai miền đã khiến người Việt giết lẫn
nhau suốt 30 năm làm cho hơn 6 triệu người chết, trong đó hơn 4 triệu
dân thường. Ai đã gây ra vụ thảm sát nồi da nấu thịt đó. Người Mỹ
không đến để chiếm đất Việt nam. Người Mỹ chỉ đến để chiến đấu
cùng với một nửa người Việt vì một “nỗi lo sợ cộng sản” *. Cá
chết trắng một dải bờ biển từ Hà Tĩnh tới Thừa Thiên Huế, đe doạ
thảm họa cho hàng triệu con người đói khát vô tội, mất nghề nghiệp,
mất nguồn sống, bà và những trí thức như bà đang ở đâu, sao không
thấy bà lên giọng “cao thượng” để giúp đỡ những người không có phương
tiện gì ngoài tiếng nói, xuống đường ôn hoà chỉ để đòi quyền được
biết, quyền được sống trong sạch, vẫn bị chính quyền đàn áp không
thương tiếc bất chấp cả phụ nữ và trẻ em. Lịch sử sẽ có lúc quay
lại để phán xét.
Khi bà công kích đích danh
ông BOB, khích ông BOB từ chức Chủ tịch Hội đồng tín thác vì “danh
dự và lòng tự trọng” và khi bà đặt ra câu hỏi “chẳng nhẽ nước Mỹ
không còn ai ngoài BOB Kerrey”, hình như bà muốn nhắc mọi người rằng,
tại sao không ai thấy sự có mặt của bà, bà thừa sức thay thế ông
BOB?.
Bà từng là nhà giáo, từng
là Đại sứ đặc mệnh toàn quyền tại Bỉ bên cạnh Liên hiệp châu Âu,
từng làm trưởng ban đối ngoại Quốc hội, bà từng là chủ tịch hội
đồng quản trị dự án Đại học tư thục Trí Việt. Nhưng khi còn chưa đã
cơn khát vinh quang thì buộc phải về hưu, bà uất ức, cay đắng: « Quy định
tuổi nghỉ hưu 55 như hiện nay, chị em chưa kịp cất cánh thì đã phải hạ cánh».
Bà đang còn muốn bay.
Năm 2007, nghỉ hưu, bà lập
ra dự ań Đại học Trí Việt, với nung nấu trở thành chủ tịch Đại
học tư thục đầu tiên của nền giáo dục Việt. Nhưng sự thèm khát vinh
quang đã làm cho bạn bè và đồng nghiệp của bà hoảng sợ. Bốn năm
vận động, bà không xin được đất, không một cá nhân, một cơ quan tổ
chức nào, cả trong nước lẫn quốc tế chịu góp vốn. Bà đành chấp
nhận thất bại, buộc phải giải tán hội đồng sáng lập và tuyên bố
huỷ bỏ Dự ań. Tuy vậy, “tâm huyết” của bà với nền Đại học Việt
vẫn chưa tắt trong con người bà. Bà liếc sang Fulbright với cả sự
thèm khát và ganh ghét. Đã có lúc người ta nghĩ đến bà, có một
vài người Mỹ bạn quen cũ đã góp lời . Nhưng có vẻ như người Mỹ đã
hoảng sợ sau khi nghe lời tuyên bố của bà tại buổi họp báo Câu lạc bộ Báo
chí Quốc gia Hoa Kỳ vào tháng 10 năm 2004:
“…Trong gia đình chúng tôi
có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng
trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng
có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi…”
Họ hoảng sợ là đúng, vì
nếu bà là chủ tịch Đại học thì những quan chức do bà đào tạo ra
sẽ chỉ là những quan phụ mẫu, coi dân như con cái trong nhà hết, và
nếu chúng hư đốn thì phải đóng cửa lại mà trừng trị. Bà là một
đặc trưng của tư tưởng chuyên chế phong kiến, của thứ tư duy kiểu nhân
quyền xã hội chủ nghĩa. Bà sẽ là kẻ phá hoại đáng sợ nhất, phản
bội lại tư tưởng giáo dục và đào tạo độc lập của Fulbright. BOB và
những người bạn của ông, thượng nghị sĩ John McCain, bộ trưởng ngoại
giao Jhon Kerry, GSThomas J. Valelly theo đuổi Dự án từ hơn
hai mươi năm đương nhiên không phải để tạo ra những quan lại có tư tưởng
nô lệ cho quyền lực, của thèm khát chức vị và hư danh.
Sự thất bại của bà Tôn Nữ
Thị Ninh trước dư luận cho thấy một thái độ của trí thức Việt không
còn như trước. Những kẻ chuyên kinh doanh lòng trung thành với chế độ
và buôn bán lập trường đã không còn che được mắt xã hội, và không
còn kiếm lời được nưã.
*
Nhưng nếu sự kiện ra đời của
FUV lại chuyển đổi thành sự cãi lộn xung quanh chuyện danh dự hay cao
thượng của bà Ninh thì dư luận đã lạc hướng.
Ít ra người ta cũng tự
hỏi, những việc này chỉ đơn thuần là động cơ cá nhân bà Ninh hay
phía sau bà có thế lực nào. Vietnamnet.vn là tờ báo duy nhất đăng
tải cả hai lần, hai bài viết ngược dòng cuả̉ bà Ninh, có phải là
tình cờ hay có sự chỉ đạo của ai. Sau vài ngày, bài viết đầu bị
xóa, nhưng bài “thư ngỏ” được giữ lại muộn hơn, và hiện cũng chỉ
còn trên các báo mạng khác, Vietnamnet.vn cũng đã gỡ nốt.
Từ sau khi tổng biên tập
Nguyễn Anh Tuấn phải buộc ra đi sau một loạt phóng sự điều tra đất rừng
đầu nguồn dính đến Innov Green Hồng Kông, Vietnamnet.vn hiện nay không
khác gì Vnexpresse.net, nghĩa là chỉ là cái loa không hồn, không đầu. Nếu sự thật phía sau, là
Vietnamnet.vn đã bị điều khiển bởi một bàn tay nào đó, thì hiển
nhiên bàn tay đó thân Trung Quốc. Và chuyện bà Ninh chỉ là chuyện phá
thối.
Bắt đầu từ quỹ học bổng
Fulbright do thượng nghị sĩ, cưụ chiến binh John Kerry vận động. Bước đột
phá đầu tiên của nỗ lực này là trong dự luật ngân sách 1991 khi lần đầu tiên
300 ngàn USD để cấp học bổng cho sinh viên VN (Harvard sau đó góp thêm 300 ngàn
USD) được đưa vào. Đột phá được thực hiện bởi John Kerry cùng cùng với sự hỗ trợ
của các cựu binh như John McCain, Richard Kessler,...
Năm 1992, chương trình học bổng
Fulbright, dưới sự dẫn dắt của Thomas Vallely – một cựu binh Việt Nam khác – bắt
đầu đi vào hoạt động. Từ số tiền này, những nhóm sinh viên đầu tiên của chương
trình Fulbright như Phạm Bình Minh, Nguyễn Thiện Nhân, Cao Đức Phát,
...đã được đưa sang Mỹ để học tại những ĐH hàng đầu.
Fulbright trở thành một Dự
án Đại học tư thục Việt Nam từ năm 1994 kết quả của sự hợp tác giữa
Trường đại học Kinh tế TP Hồ Chí Minh và Trường Havard Kennedy. Ngân
sách do Vụ Giáo dục và văn hoá bộ Ngoại giao Mỹ tài trợ. Trong thời
gian vận động để có giấy phép đầu tư chính thức, dự án có tên là Chương
Trình Giảng Dạy Kinh Tế Fullbright, đã hoạt động hơn 12 năm trong lĩnh vực Giáo dục và đào tạo.
Hiện đang được điều hành bởi Ô/B Benjamin Haxton Wilkinson, có địa điểm tại
địa chỉ: 232/6 Võ Thị Sáu, Quận 3, TP Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Dự án là một trong những
nội dung được bàn thảo trong các hoạt động chuẩn bị cho việc lý kết
Hiệp định đối tác toàn diện Việt Mỹ trong chuyến thăm chính thức
của chủ tịch Trương Tấn Sang năm 2013. Dự án tiếp tục được ủng hộ
và có những cố gắng rất lớn từ cả hai chính phủ, đặc biệt là bộ
ngoại giao hai nước. Những rào cản thiếu sự thông hiểu từ phía
chính phủ Việt Nam chính là nguyên tắc độc lập về tài chính, độc
lập về nội dung giảng dạy và đào tạo trên nền tảng giáo dục khai
phóng. Những môn học chính được giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng
Anh. Giáo trình là sự kết hợp với phương pháp giảng dạy theo nhóm
giảng viên, không theo giáo trình cố định, soạn sẵn. Tuy nhiên, tất cả
những trở ngại đã được vượt qua trong chuyến thăm của Tổng bí thư
Nguyễn Phú Trọng tháng 7/2015, sau khi Quốc hội Mỹ đồng ý tài trợ
khoảng 20 triệu đôla, tháng 4/2014.
Giấy phép Đại học Fulbright
Việt nam được cấp ngày 16/05/2016.
Quyết định thành lập Đại học Tư thục phi lợi nhuận Fulbright
Việt Nam được trao cho cựu Thượng nghị sĩ BOB Kerrey ngày 25/05/2016
trong chuyến thăm Việt Nam của tổng thống Mỹ OBAMA, tại TP Hồ Chí
Minh. FUV có trụ sở chính tại Khu
công nghệ cao TP.HCM với diện tích đất 15 ha, là trường Đại học do Quỹ tín
thác sáng kiến ĐH Việt Nam (TUIV) đầu tư bằng 100% vốn nước ngoài.
Theo chương trình FUV sẽ là
một trung tâm giáo dục đào tạo đạt chuẩn quốc tế đầu tiên tại khu
vực Đông nam Á theo mô hình khai phóng mở còn rất mới đối với thế
giới.
Tuy vậy, bên cạnh những hy
vọng tràn trề, những người mắc bệnh hoài nghi vẫn mơ hồ một điều
gì đấy, hình như không có thật, hay một cái gì quá tốt đẹp đã đến
một cách vội vã, vừa như một phép mầu, vừa mong manh dễ vỡ.
Nhất là khi bên cạnh những
cái tên Mỹ, như Bob Kerrey, Thomas Vallely... lại có những cái tên gây
thắc mắc không có lời giải đáp, chẳng hạn như Henry Nguyễn Bảo
Hoàng, con rể nguyên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, giữ chức phó chủ
tịch hội đồng tín thác, tức là nhân vật thứ hai sau BOB Kerrey, cùng
với sự có mặt của Nguyễn Thanh Phượng trong lễ trao quyết định thành
lập FUV ngày 25/05/2016, không khỏi gây lo sợ cho dư luận. Sự có mặt
của cha con ông Dũng luôn gắn với sự lũng đoạn của âm mưu và lòng
tham. Tại sao, một con người, một gia đình thuộc loại vơ bèo vạt tép,
không cái gì ăn được mà không ăn, không cái gì có lãi mà không đầu
tư, lại không buông tha cả cái trường Đại học tư thục phi lợi nhuận
Fulbright? Họ rưả tiền? Họ rót tiền bất chính vào Fulbright để nhân
danh từ thiện, khoác lên những đồng tiền nhem nhuốc của họ một thứ
danh nghĩa sạch sẽ? Hay họ đã hết thời làm mưa làm gíó, đang đi tìm
chỗ trú thân? Dù là gì thì khi Fulbright đi với ma, người ta phải hỏi
liệu chiếc áo mà FUV sẽ khoác, có phải là áo giấy? Tiền của Quỹ
đầu tư Bản Việt, mà Nguyễn Thanh Phượng là Chủ tịch sẽ từ từ mua
hết cổ phần của FUV, và Henry Nguyễn Bảo Hoàng sẽ trở thành Chủ
tịch Hội đồng Tín thác. Trường Đại Học Fulbright đổi tên thành
Trường Thanh Phượng?!.
Một cái tên khác nữa là Đàm
Bích Thuỷ, nguyên Tổng Giám đốc Tập đoàn ANZ, có tên trong danh sách
Hồ sơ Panama, đang đảm nhiệm chức Hiệu trưởng FUV.
Một nhà buôn tham lam Nguyễn
Bảo Hoàng sẽ phụ trách việc gây quỹ, một chủ ngành ngân hàng có
tài xoay tiền Đàm Bích Thuỷ làm công việc giáo dục và đào tạo. Khó
có thể tiên liệu tương lai của FUV. Nếu ở chỗ nào cũng có mặt mafia
và nếu mafia đã trở thành một bộ phận hữu cơ của chế độ, thì một
định chế không mafia sẽ tất yếu sụp đổ?
Cùng với việc ký kết Hiệp
định TPP, phát triển liên kết Quốc phòng sau dỡ bỏ cấm vận vũ khí,
Peace Corps và FUV được xem là hai mũi nhọn đầu tiên, thâm nhập vào môi
trường xã hội Việt Nam.
Việc chính thức cho ra đời
hai định chế này, một mặt phản ánh những nghi ngại của Hà Nội quan
niệm Mỹ như một thể chế chính trị đối kháng, như kẻ thù của chế
độ có thể đã được gỡ bỏ, một mặt khác, sự nhượng bộ của chính
quyền Hà Nội phản ánh xu hướng chấp nhận một sự chuyển hóa cơ cấu
xã hội từ bên trong.
Đây có thể là một giai
đoạn chuyển tiếp, một dạng quá độ đầy mâu thuẫn và đầy trở ngại,
nhưng chứa đựng những mầm mống thay đổi căn bản?
Quá trình sáp lại gần nhau
đầy nghi kị để đạt tới hợp tác toàn diện hôm nay và đang hiện hình
một hợp tác đối tác chiến lược có thể trong tương lai không xa cho
thấy một vài cảm nhận :
1- Chính quyền Mỹ dù khác
về bản chất thể chế chính trị, không còn là đối tượng thù địch.
Trong khi vẫn còn là nhân tố nghi ngại cho sự tồn vong của chế độ
độc đảng, Mỹ là nhân tố quyết định tới chủ quyền quốc gia, tới
phát triển thịnh vượng và văn minh xã hội.
2- Không có phe thân Trung
Quốc trong nội bộ Đ̣ảng cộng sản từ sau đại hội XII.
3- Chính sách cân bằng Trung
– Mỹ chủ yếu nhằm mục đích tránh một khủng hoảng có tính khủng bố
và áp lực xung đột chiến tranh cục bộ đến từ Bắc Kinh, trong khi Hà
Nội chưa chuẩn bị kịp các điều kiện đối phó cần thiết, không phải
là chính sách vì sự duy trì thân thiện.
4- Hiện trong nội bộ đảng
cộng sản Việt Nam chỉ còn hai quan điểm khác nhau, quan điểm tự
nguyện cải cách theo hướng dân chủ hoá từng bước; và quan điểm tiếp
tục duy trì chế độ độc đảng bằng cách tận dụng mọi cơ hội để tăng
trưởng kinh tế.
Quan điểm tự nguyện cải
cách ủng hộ hoàn toàn các quyết định ký kết TPP, quyết định dỡ bỏ
lệnh cấm vận vũ khí, quyết định ký kết Hiệp định khung cho chương
trình Hoà Bình Việt Mỹ, và quyết định thành lập Đại học FUV. Lực
lượng này xem các định chế trên như những công cụ giúp xã hội Việt
Nam thay đổi dần từng bước từ bên trong.
Ngược lại, quan điểm duy
trì chế độ độc đảng tố cáo các định chế trên là công cụ diễn biến
hoà bình, là vũ khí của chủ nghĩa tư bản Mỹ nhằm xoá bỏ chế độ
cộng sản, tước bỏ thành quả của cách mạng vô sản Việt Nam, tiến tới
tiêu diệt hoàn toàn chủ nghĩa cộng sản quốc tế. Lực lượng này,
đương nhiên là những nhân vật giáo điều, bảo thủ trong đảng, trung
thành mù quáng với tư tưởng của chủ nghĩa Mác Lênin. Lực lượng này
buộc phải bám víu vào Trung Quốc và không tránh được bị Trung Quốc
lợi dụng.
Dù bề ngoài, người ta đang
cố sức che đậy những khuyết tật, cố dựng lên một hình hài đồ sộ
và màu mè, nhưng không có cách gì che chắn được những đổ vỡ. Cuộc
bầu cử quốc hội XIV đã thất bại, một số các cơ cấu của Quốc hội
sẽ buộc phải chắp vá. Đảng viên đang bỏ đảng và từ chối sinh hoạt
với con số tăng lên từng ngày. Những sạt lở từng mảng không thể
chống đỡ đang bắt đầu. Những người còn chút tỉnh táo, khôn ngoan
chắc cũng tự tìm ra cách hành xử thích ứng.
Paris, 13/06/2016
Bùi Quang Vơm
Bùi Quang Vơm
No comments:
Post a Comment