Xuân Hùng
Tác
giả gởi đến cho Dân Luận
22/07/2015
Một Thương Phế Binh
VNCH sau cuộc chiến
Chiến tranh Việt Nam (1954- 1975) là một cuộc nội
chiến, chứ không phải là một cuộc chiến tranh giải phóng như tuyên truyền. Ngày
nay, tài liệu về chiến tranh Việt Nam rất phong phú, cho phép chúng ta nhìn nhận
lại hầu hết mọi khía cạnh của cuộc chiến. Miền Nam nhận hổ trợ của khối tư bản,
có sự tham chiến trực tiếp của Mỹ, miền Bắc nhận sự giúp đỡ của khối cộng sản,
có sự tham gia của hàng vạn cố vấn, binh lính Trung Quốc, Liên Xô. Cuộc chiến
đó đã gây ra một vết thương rất sâu và rất dài cho dân tộc Việt Nam.
Ngày 27/7 hàng năm, khắp cả nước, nơi nào cũng có
nhiều việc làm để tri ân những thương binh, tưởng nhớ các liệt sĩ, những người
ngã xuống cho đất nước độc lập thống nhất. Còn những người thương binh bên thua
cuộc thì sao, họ bị lãng quên ?.
Chiến tranh là mất mát, là đau thương, người mẹ lính
bên nào mà không đau lòng khi nghe tin con mình chết trận, trên chiến trường
viên đạn xuyên qua tim một người lính, ngày mai, khi tin về, viên đạn sẽ xuyên
qua tim một người vợ trẻ đang chờ chồng. Cuộc chiến chỉ chấm dứt khi có một bên
thắng, một bên thua, vì đất nước phải thống nhất. Nhưng những việc làm của bên
thắng cuộc đối với bên thua cuộc sau chiến tranh thật không công bằng. Nhất là
đối với các tử sỉ, thương phế binh. Họ dường như bị loại ra khỏi lịch sử, bị
coi là tội đồ, là ngụy là tay sai cho ngoại bang đế quốc, những trang sách viết
về họ nào là ác ôn, nào là tàn bạo, những đóng góp của họ cho lịch sử dân tộc bị
phủi sạch.
Khắp cả nước nơi nào cũng có đền, đài, để vinh danh
chiến thắng trong cuộc nội chiến ấy, các ngày lễ cũng được tổ chức long trọng.
Trong khi những người ngã xuống vì cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc 1979
-1984, bảo vệ Biển đảo thì lại bị lãng quên.
Người lính bên thua cuộc nằm xuống không nghĩa
trang, không đài tưởng niệm. Mộ phần nơi an nghỉ cũng không được yên, hầu hết
nghĩa trang đều bị đập phá, san bằng. Hành động này không khác gì những hành động
của vua chúa ngày xưa, thật không nên, vì nó chỉ gieo thêm hận thù vào lòng những
người bên kia chiến tuyến.
Khi vào miền Nam nơi nào tôi cũng thấy có nhiều người
cụt tay, cụt chân, mù mắt thậm chí có người bị cụt cả hai chân, xin ăn, đàn
hát, bán vé số ở các bên xe, chợ, quán ăn...khi hỏi mới biết đó là những người
thương binh VNCH. Điều này tôi không hề được biết khi còn đang ở miền Bắc, vì
không ai kể, sách báo cũng không viết về họ.
Dù chiến tranh đã đi qua 40 năm, nhưng người thương
binh miền Nam vẫn còn bị chính quyền phân biệt, kỳ thị. Nhìn họ, tôi lại nghĩ tới
những người thương binh miền Bắc, được nhà nước trả công cho những hi sinh của
mình trong chiến tranh, có chế độ, được chăm lo khi bệnh tật, con cái học hành
cũng được ưu tiên, nghĩ mà thấy bất công cho những người thương binh miền Nam.
Họ bị coi là ngụy quân, lính đánh thuê, quân bán nước, bị dồn vào các "trại
chăn nuôi", đẩy đi các vùng kinh tế mới. Thậm chí có người còn kể, khi mới
vào Sài gòn người ta đã đuổi những thương binh miền Nam ra khỏi Bệnh viện khi vết
thương con đang rỉ máu.
Họ, những thương phế binh Miền nam, sống thoi thóp,
bị phân biệt, kỳ thị và chết đi trong uất hận căm hờn. Qua nhiều câu chuyện kể
của những nhân chứng còn sống ta có thể hình dung được sự phân biệt đối xử đó
tàn bạo và để lại hệ quả như thế nào. Có nhiều người không chịu nổi cái khổ,
cái nhục, không muốn tấm thân tàn phế của mình làm gánh nặng cho gia đình đã
tìm đến cái chết. Tất cả những bất công đó chỉ do họ là thương binh bên thua cuộc.
Mặc dù bị phân biệt đối xử, sống cuộc đời khốn cùng
nhưng những thương binh miền Nam vẫn an ủi, giúp đỡ nhau sống. Những người chiến
hữu của họ định cư ở nước ngoài cũng gửi tiền về giúp đồng đội của mình. Sự thiếu
thốn về vật chất và bị đầy đọa về thể xác nhưng tinh thần họ vẫn tự do. Là lính
họ vẫn còn tình đồng đội, họ cũng có quyền tự hào về những vị tướng, về binh chủng
mà mình từng phục vụ.
Chiến tranh kết thúc, đất nước thống nhất, theo thời
gian vết thương nào rồi cũng được hàn gắn. Bên thắng, bên thua cũng điều là người
Việt, cùng chung cuội nguồn, chung lịch sử, người nằm xuống cũng đã xanh cỏ,
người còn thì nay cũng đã ở cái tuổi xưa nay hiếm. Rồi đây đất nước là của những
thế hệ kế cận, họ không liên quan tới cuộc chiến, vậy tại sao cứ mãi gieo rắc hận
thù vào thế hệ trẻ để lòng người một nước mãi ly tán.
Các vị lãnh đạo Đảng khi nào cũng hô hào "Hãy
quên đi quá khứ, đoàn kết lại để xây dựng đất nước", nhưng việc làm của họ
lại không đi đôi với lời kêu gọi nên tất cả điều vô nghĩa.
Thế hệ chúng ta là sản phẩm của hoàn cảnh lịch sử ấy,
không thể cải tạo lịch sử vì nó đã là quá khứ. Vì vậy hãy đấu tranh cho thực tại
để có một tương lai tốt đẹp, vì một nước Việt Nam phồn vinh, thịnh vượng.
No comments:
Post a Comment