Lê Anh Hùng | VOA
08/03/2017
Sau Tết Đinh Dậu 2017, Formosa Hà Tĩnh tiếp tục trở
thành chủ đề nóng, thu hút sự chú ý của hàng chục triệu người Việt trong và
ngoài nước, trong bối cảnh nhà cầm quyền Việt Nam vẫn chưa đưa ra được giải
pháp khả thi nào nhằm loại trừ rốt ráo đại hiểm hoạ quân sự - kinh tế - môi trường
này, cũng như đền bù thoả đáng cho những người dân trực tiếp chịu thiệt hại.
Ngày 14/2/2017, hơn một ngàn giáo dân thuộc Giáo xứ
Song Ngọc, Giáo phận Vinh dự định kéo vào Kỳ Anh, Hà Tĩnh để nộp đơn khởi kiện
Formosa. Trước sự đàn áp bạo liệt và hèn hạ của nhà cầm quyền, các giáo dân phải
bỏ dở cuộc tuần hành/khiếu kiện tập thể giữa chừng. Mặc dù vậy, qua vụ việc
này, người ta lại càng nhận ra một thực tế – đó là vai trò nổi bật của cộng đồng
Công giáo trong cuộc cách mạng dân quyền và dân chủ đang diễn ra ở Việt Nam, đặc
biệt là trong bầu không khí khá trầm lắng của các hội nhóm xã hội dân sự.
Lịch sử “tế nhị” của Công giáo ở Việt Nam
Lịch sử “tế nhị” của Công giáo ở Việt Nam
Công giáo có một lịch sử “tế nhị” ở Việt Nam, do bị
cho là liên quan đến cuộc xâm lược Việt Nam của người Pháp năm 1858, nhất là
qua bộ máy tuyên truyền của Đảng CSVN.
Công giáo là một quyền lực có nhiều ảnh hưởng trong
xã hội. Vậy nên, ngay cả khi Marx không cho rằng “Tôn giáo là thuốc phiện của
nhân dân” – lời kết án vốn châm ngòi cho các cuộc trấn áp tôn giáo ở các quốc
gia cộng sản – Công giáo cũng không tránh khỏi xung đột với nhà cầm quyền Việt
Nam, một chính thể độc tài toàn trị luôn tìm cách thâu tóm và kiểm soát mọi quyền
lực trong xã hội. Điểm khác biệt đáng kể nhất ở đây là, trong khi Công giáo sử
dụng sức mạnh tinh thần của mình để đem đến những điều tốt đẹp nhất cho giáo
dân và xã hội thì cộng sản lại sử dụng sức mạnh bạo lực để áp đặt một chế độ
phi nhân hòng gieo rắc tội ác cho chính dân tộc đã sinh thành và nuôi dưỡng họ.
Được khích động bởi lời phán xét của Marx, cộng với
ý thức về mối đe doạ bị thách thức quyền lực toàn trị, từ hàng chục năm nay,
nhà cầm quyền Việt Nam thường xuyên bức hại cộng đồng Công giáo Việt Nam dưới
nhiều hình thức khác nhau, đặc biệt là tước đoạt đất đai và tài sản của Giáo hội,
trước phản ứng yếu ớt của những nạn nhân yếu thế.
Công
giáo trong cuộc đấu tranh vì dân quyền và nhân quyền…
Thế cuộc xoay vần. Cuộc cách mạng Internet và cách mạng
truyền thông xã hội diễn ra trong một thế giới mà ở đó quá trình hội nhập và
toàn cầu hoá diễn ra ngày càng sâu sắc đã tiếp thêm nhiều sức mạnh cho cộng đồng
Công giáo, khiến họ không chỉ dám đương đầu, mà còn trở thành lực lượng đối đầu
mạnh mẽ và kiên quyết nhất trước nhà cầm quyền cộng sản. Không ở đâu trên đất
nước này người ta có thể công khai lên án chính quyền trước một tập hợp quần
chúng đông đảo như trong các nhà thờ Công giáo. Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế ở 38
Kỳ Đồng, Sài Gòn và Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế ở Thái Hà, Hà Nội được coi là những
“pháo đài” bất khả xâm phạm, không chỉ cho những người bất đồng chính kiến trong
cộng đồng Công giáo mà còn là “điểm hẹn” lý tưởng cho những người đấu tranh đòi
tự do, dân chủ và nhân quyền bên ngoài.
Tiếp nối truyền thống bất khuất trước bạo quyền của
Giáo hội Công giáo, lại được dẫn dắt một cộng đồng giáo dân ngày càng ý thức rõ
về dân quyền và nhân quyền, với sự ủng hộ của các lực lượng tiến bộ trong nước
và cộng đồng quốc tế – đó là lợi thế của giới chức Công giáo trong cuộc đấu
tranh với chính quyền cộng sản. Nhược điểm của họ nằm ở chỗ: họ là những chức sắc
tôn giáo, không phải là những chính trị gia hay những người đấu tranh chuyên
nghiệp. Họ chỉ muốn các quyền tự do cơ bản của họ được tôn trọng, giáo dân được
sống yên ổn trong một chế độ tự do, dân chủ. Sau khi cộng sản sụp đổ, một chính
thể dân chủ ra đời, họ sẽ lại trở về với công việc hàng ngày là chăm sóc đời sống
tinh thần cho giáo dân, thay vì sẵn sàng chấp chính, mưu cầu một sự nghiệp
chính trị trong guồng máy chính quyền như nhiều nhà đấu tranh bình thường khác.
Vì thế, trừ một số ngoại lệ như linh mục Nguyễn Văn Lý hay linh mục Phan Văn Lợi,
nhìn chung các chức sắc Công giáo còn thiếu tinh thần đấu tranh quyết liệt, triệt
để.
… và
trước bước ngoặt của công cuộc dân chủ hoá đất nước
Trở lại với cuộc tuần hành khởi kiện Formosa của các
giáo dân Song Ngọc. Cuối cùng, để bảo đảm an toàn cho giáo dân, tránh một cuộc
đổ máu khả dĩ xẩy ra, Đức Cha Phao-lô Nguyễn Thái Hợp, Giám mục Giáo phận Vinh,
đã kêu gọi đồng bào lương giáo ngừng cuộc tuần hành khởi kiện tập đoàn Formosa.
Người ủng hộ quan điểm của Giám mục Nguyễn Thái Hợp
thì cho rằng, khi chưa đủ sức để dịch chuyển một tảng đá mà vẫn cố sức đẩy thì
nó có thể lăn trở lại và gây thương tích cho mình. Người không đồng tình với sự
thoái lui đó lại cho rằng, trong cuộc đấu tranh với các chính thể độc tài, đổ
máu là điều khó tránh khỏi. Trong khi các quyền tự do - dân chủ vẫn còn khá xa
lạ với phần lớn dân chúng Việt Nam thì thảm hoạ môi trường do Formosa Hà Tĩnh
gây ra đã đụng chạm đến quyền con người thiêng liêng nhất của dân chúng – đó là
quyền được sống. Trước tình cảnh nồi cơm của mình bỗng dưng bị kẻ khác phũ
phàng hất đi, những người cùng cảnh ngộ dễ dàng tìm được tiếng nói chung. Và việc
họ đứng lên yêu cầu được xét xử công bằng trong vụ kiện đòi Formosa phải đền bù
thoả đáng đã nhận được sự quan tâm và ủng hộ đặc biệt của dư luận.
Trong cuộc đấu tranh đòi công lý cho mình, những nạn
nhân của Formosa nắm trong tay ba sức mạnh quan trọng nhất: lẽ phải, tinh thần
đoàn kết và sự ủng hộ của công luận. Sức mạnh đáng kể nhất của chính quyền là bạo
lực, song đây lại chính là con dao hai lưỡi. Ở một mức độ nhất định, sự đàn áp
của nhà cầm quyền có thể khuất phục được một tập hợp quần chúng chưa đủ quyết
tâm, trong khi vẫn tránh được sự phản đối mạnh mẽ của công luận. Tuy nhiên, một
khi hậu quả của sự đàn áp đó được tính bằng nhân mạng thì tình thế lại diễn ra
rất khó lường, mà nhiều khả năng là theo chiều hướng bất lợi cho nhà cầm quyền:
(i) họ sẽ vấp phải sự lên án gay gắt của công luận, đặc biệt là cộng đồng quốc
tế; (ii) dân chúng bị kích động, bạo lực châm ngòi cho bạo lực và bạo loạn có
thể diễn ra trên diện rộng, ngoài tầm kiểm soát của nhà cầm quyền; (iii) trước
sự vô nhân đạo, phi nghĩa và phi pháp của hành động đàn áp dã man những nạn
nhân vô tội, lực lượng đàn áp (công an, quân đội…) dễ chùn tay hoặc thậm chí là
đi đến chỗ ủng hộ dân chúng.[i]
Sự đàn áp khốc liệt của bộ máy an ninh cộng sản là một
trong những nguyên nhân khiến phong trào dân chủ thời gian qua có chiều hướng chững lại. Dù vậy, những người mang trong
mình tinh thần đấu tranh thực sự thì khó bị khuất phục bởi bạo lực. Mục sư Nguyễn
Trung Tôn, người bị an ninh cộng sản hành hung dã man tại Ba Đồn, Quảng Bình tối
27/2 vừa qua, tâm sự: “Mình biết con đường mình đi là vậy. Kẻ trước người sau
ai rồi cũng phải gặp cho đến khi đất nước thực sự có tự do.”
Nhà báo Nguyễn Vũ Bình thì nhận định: “Việc sử dụng bạo lực nhắm vào những người đấu
tranh chứng tỏ nhà cầm quyền Việt Nam đã không còn chính nghĩa, bất lực hoàn
toàn về mặt luật pháp và lý lẽ. Họ đã không thể khuất phục được những người đấu
tranh dân chủ bằng phương pháp này. Mặc dù bị người dân phản đối, quốc tế lên
án nhưng nhà cầm quyền Việt Nam vẫn chưa từ bỏ việc sử dụng bạo lực. Nhưng
chúng ta, những người đấu tranh và phản tỉnh cũng không phải e ngại và lo lắng
quá về điều này. Bởi lẽ, trong quy trình tiến tới dân chủ của các chế độ độc
tài, Việt Nam đang đi những bước cuối cùng của quy trình đó: Giết – Giam cầm
(tù đày) – Đánh đập – Đối thoại.”
Cuộc cách mạng dân quyền và dân chủ ở Việt Nam đang đứng
trước bước ngoặt quyết định. Không còn lựa chọn nào khác, những người đấu tranh
vì tự do, dân chủ và nhân quyền, cũng như lớp lớp dân oan của chế độ cộng sản,
bằng sức mạnh chính nghĩa của hình thức đấu tranh ôn hoà, bất bạo động, phải đứng
lên đương đầu trực diện với bạo lực để giành lại quyền được làm người ngay trên
chính quê hương mình, với tinh thần của những Nguyễn Văn Lý, Phan Văn Lợi hay
Nguyễn Trung Tôn.
Và trong cuộc trường chinh vì tương lai dân tộc này,
lịch sử dường như đã phó thác cho cộng đồng Công giáo Việt Nam một sứ mạng đặc
biệt./.
_______
Ghi
chú:
[i] Cần bàn thêm một chút về văn hoá Việt Nam. Tuy cùng ở Á Đông, nhưng xã hội
Việt Nam lại không mang tính chất phong kiến nặng nề như các quốc gia gần gũi về
văn hoá khác là Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên hay Myanmar. Xã hội Việt Nam
truyền thống cởi mở hơn, dân chủ hơn so với các quốc gia đó. Một bằng chứng dễ
nhận thấy là vị thế của người phụ nữ so với nam giới ở Việt Nam cao hơn các nước
kia. Do vậy, mặc dù cùng sống trong chế độ độc tài, nhưng người dân Việt Nam
chưa bao giờ phải chịu cảnh bị đàn áp đẫm máu như đã từng xẩy ra ở Trung Quốc
và Myanmar, hay bị kìm kẹp đến mức nghẹt thở như ở Triều Tiên. (Cuộc cải cách
ruộng đất 1953-1956 ở Việt Nam có thể được xem là cuộc tàn sát của số đông dân
nghèo đối với thiểu số nhà giàu ở nông thôn, dưới sự giật dây của Đảng CSVN.)
Vì thế, cần khẳng định ngay là những cuộc đàn áp với mức độ đẫm máu như ở Trung
Quốc hay Myanmar trước đây không thể xẩy ra ở Việt Nam, đặc biệt là trong bối cảnh
cuộc cách mạng truyền thông xã hội đang diễn ra mạnh mẽ, Việt Nam đang hội nhập
sâu sắc vào một thế giới toàn cầu hoá và nỗi bức xúc trong dân chúng đã bị dồn
nén đến cùng cực, rất dễ bùng nổ thành bạo loạn.
------------------------
* Blog của nhà báo Lê Anh Hùng là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được
đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường
của Chính phủ Hoa Kỳ.
No comments:
Post a Comment