Trên báo mạng Tre Làng, mới đây tôi đọc được
một bài viết của người ký tên Lâm Trực, với tựa đề Về cái
gọi là Văn Đoàn Độc Lập Việt Nam. Đây là một bài viết của báo
đảng nhằm chửi bới cái văn đoàn mới được vận động thành lập bởi
nhà văn Nguyên Ngọc và một số văn hữu của ông. Tôi chả phải là thành
viên của VĐĐLVN, nên tôi không rảnh hơi lên tiếng cho họ. Tôi chỉ thấy
gai mắt khi đọc những phản biện vô cùng gian manh, xảo trá của một
tên bồi bút của đảng CSVN. Thế nên bài viết này chỉ để vạch mặt
những tuyên truyền rẻ tiền mà tên bồi bút Lâm Trực đã ra sức ngoa
ngôn xảo ngữ, bưng bô cho đảng.
Lâm Trực viết: "Bản sắc văn hóa
Việt Nam vẫn luôn được trân trọng và ngày càng được phát huy. Văn hóa
Việt Nam chưa bao giờ đánh mất giá trị nhân bản căn cốt nhất."
Một người làm ngành truyền thông như Lâm Trực
hẳn có nhiều cơ hội tiếp cận với những thông tin về những gì đang
xảy ra trên đất nước này. Nếu Lâm Trực không mù, không điếc, không câm
thì phải thấy, phải nghe, về tình trạng xuống cấp của truyền thống
văn hóa dân tộc chứ? Mới đây ở Hà Tĩnh, nổi trội lên câu chuyện một
trưởng phòng giáo dục ăn rơ với một chủ tịch UBND Thị Xã Hồng Lĩnh
ép buộc các cô giáo đi phục vụ các quan ăn nhậu hát hò, bất kể đến
thanh danh của nhà giáo. Dư luận phẫn nộ thì ông Phùng Xuân Nhạ, Bộ
Trưởng Giáo Dục, phát biểu "trách nhiệm trước hết ở các
cô giáo, thấy không đúng thì phải kiến nghị lên trên". Dư luận
quần chúng phẫn nộ thế nào thì chúng ta đã rõ, không cần nhắc lại
ở đây.
Rồi đến ông Nguyễn Minh Mẫn, quyền vụ trưởng
vụ thanh tra, đặc trách văn hóa, ra lệnh cho cán bộ, giáo chức không
được đưa ra ánh sáng những xấu xa bỉ ổi trong những công trình, phải
che đậy cái xấu, đuổi thẳng tay những thằng phóng viên báo chí muốn
chỏ mũi vào.
Đó là mới nhắc sơ hai vụ trong giới cán bộ
đảng viên, mà trong thực tế thì hằng hà sa số, làm sao kể hết những
trò ruỗng mọt của cán bộ đảng viên, tất cả đều theo chủ nghĩa thực
dụng, đồng tiền giải quyết tất cả mọi chuyện. Như ông Trịnh Văn
Chiến bỏ ra 60 tỉ đồng để chạy chức Chủ Tịch UBND tỉnh Thanh Hóa năm
2010 rồi sau đó gom lại vừa vốn vừa lời sụ từ những phi vụ đất đai,
mỏ đất đá, quặng sắt. Có tiền rồi rửng mở, nuôi bồ nhí chân dài
Quỳnh Anh, dư luận ì xèo nên ông phải ra thanh minh um sùm trên báo
chí.
Đó là chuyện các quan, còn trong đời sống xã
hội thì như thế nào?
Hãy kể chuyện nóng sốt cho ông Lâm Trực nghe
nhé. Hôm nay trên mạng tôi thấy một clip quay hình con trâu bị xe đụng
chết, ngay lập tức những người đi đường tay dao tay thúng nhào vô xẻo
thịt, người thì xẻo đùi, người thì móc thịt mông. Họ không quan tâm
đó là tài sản của ai. Cũng giống như trước đây, thấy cảnh xe tải
chở hàng bị lật, anh tài xế đứng khóc ròng khi mọi người bu vô hôi
của. Người đi đường bị giựt túi xách, tiền văng tung tóe ra đường,
người ta nhào vô chụp giựt. Ở những nhà hàng ăn buffet, người ta dùng
tất cả sức lực, nhào lên hốt đồ ăn càng nhiều càng tốt, ngay ở
chùa trong ngày lễ Vu Lan cũng thế, tất cả đều không kể gì tới mặt
mũi, tranh nhau miếng ăn một cách tồi tàn. Trong sân trường, người ta
thấy ngày càng nhiều những học sinh nam có nữ có, bạo lực dữ dằn,
năm sáu đứa nhào vô đánh hội đồng một cá nhân. Ba bốn phụ nữ to lớn
đè một bà xuống trong một vụ đánh ghen, cắt tóc, đá vào hông, đạp
liên tiếp vào chổ kín của người ta. Tất cả như đang lên cơn động kinh
ghê tởm!
Còn gái mãi dâm thì ngày xưa chế độ cứ đổ
thừa cho tàn dư Mỹ Ngụy, bây giờ sau bốn mươi năm, Mỹ Ngụy mất tiêu
rồi mà số gái mãi dâm bây giờ đếm không xuể, mà còn phát triển đa
dạng, phong phú. Đủ hạng chân dài, từ sinh viên, tới ca sĩ, hoa hậu
v.v... miễn có tiền là có má mì và ma cô cung cấp đầy đủ.
Thưa ông Lâm Trực, những gì tôi vừa kể ở trên
chỉ là một phần rất nhỏ trong cái thực tế đáng tởm của xã hội do
đảng của ông gầy dựng trong gần nửa thế kỷ qua, kể từ ngày đất
nước thống nhất.
Những cái đó ông Lâm Trực bảo là "Bản
sắc văn hóa Việt Nam luôn được trân trọng và phát huy" đó
sao? Ông Lâm Trực có ghé ăn cháo chửi, bún chửi ở Hà Nội chưa nhỉ?
Dám ông LT lại viết một bài ca ngợi, cho đó là nét đẹp văn hóa của
Hà Thành chứ chả chơi?
Ở một phần khác của bài viết, ông Lâm Trực
bác bỏ nhận định của những nhà văn cho rằng không có tự do trong tư
duy, viết theo chỉ thị nên thiếu vắng sáng tạo, không viết gì ra hồn.
Ông Lâm Trực biện luận: "Chính các vị thờ ơ và thiếu
trách nhiệm với cộng đồng, vô cảm với thân phận con người, quen đi
trên đôi chân của người khác, dẫn tới thiếu sáng tạo, thui chột khả
năng lao động nghệ thuật."
Thưa ông Lâm Trực. Tôi thấy thật tội nghiệp cho
ông. Ông vừa ngửa mặt lên trời mà phóng bãi đờm, dĩ nhiên bãi đờm
đó chả trúng ai, mà nó rơi ngay lên cái miệng thúi của ông, ông lại
nuốt vô cho đúng với thân phận bưng bô, dốt nát. Thờ ơ và thiếu trách
nhiệm với cộng đồng, vô cảm với thân phận con người ư? Thì đó chính
là những thằng bưng bô cho đảng chứ còn ai trồng khoai đất này! Khi
vụ Vũng Áng, Hà Tĩnh nổ ra, một vùng biển chết và hằng vạn ngư dân
đồng bào đau khổ vì mất nguồn sống, vùng biển quê hương bị nhiễm
độc, cái dư độc đó còn ảnh hưởng mấy chục năm sau như thế nào còn
chưa biết, các ông, những nhà văn biên chế, những nhà báo, có dám hó
hé gì đâu, có dám lên tiếng bênh vực cho người dân đen chút nào đâu.
Bao nhiêu vụ người dân lương thiện bị bắt vô đồn công an một cách vô
cớ, rồi bức cung để buộc người nhận tội một cách vô pháp vô thiên,
dân chết hay bán thân bất toại thì đe dọa thân nhân của họ phải ngậm
miệng, có ai vì họ mà đứng ra mà kêu đòi công lý? Ông và mấy tên
đồng chí đồng rận của ông, theo lệnh đảng, ngậm câm cái miệng để bảo
vệ nồi cơm, bảo vệ quyền lợi của mình. Bây giờ ông lại bảo những
nhà văn, nhà thơ đòi tự do sáng tạo trong nghệ thuật là thờ ơ với
cộng đồng, vô cảm với đồng bào ư? Thật là vô sỉ cho một lũ ngợm!
Còn cái gì mà "Quen đi trên đôi chân của người khác"?
Lại nữa rồi! Họ muốn có tự do tư tưởng, tự do sáng tạo, họ không
muốn viết theo chỉ thị, theo cây gậy định hướng khốn nạn của đảng
chỉ vô thùng rác XHCN. Chính ông và những kẻ luôn ngửi trung tiện của
đảng rồi hít hà khen thơm mới là luôn quen đi trên đôi chân của đảng,
đảng bảo đi hướng bắc, ca ngợi bốn tốt, mười sáu chữ vàng, thì
không có đứa nào dám bảo một chữ KHÔNG. Đúng không ông Lâm Trực?
Khi những nhà văn cho rằng vì tự do căn bản
của con người không có nên đè nặng tâm lý sáng tạo, mờ nhạt tài
năng. Ông Lâm Trực đã đặt câu hỏi: "Vậy chứ tác phẩm Tắt
Đèn của Ngô tất Tố ra đời lúc xã hội đương thời có tự do hay không?
Người Cùng Khổ ra đời trong hoàn cảnh nào? Đất Nước Đứng Lên ra đời
trong điều kiện nào?"
Thưa ông Lâm Trực. Tôi thực tình không rõ ông
là dốt thật hay là giả bộ dốt vậy? Ông Lâm Trực có từng đọc qua câu
thơ của Nguyễn Chí Thiện chưa nhỉ? Câu thơ thế này:
Nhờ nanh vuốt của lũ thú rừng
Mà bàn tay cai trị của tên thực dân hóa ra êm
ả.
Ông Trực có biết "Lũ Thú
Rừng" mà NCT dùng trong câu thơ là chỉ ai không? Ông NCT
chỉ cái lũ bạo tàn, dốt nát, khôn vặt, là cái đảng cướp mà ông
Trực đang cầm củ cho nó đái đó. Ông phải hiểu rằng thời ông Ngô Tất
Tố viết Tắt Đèn, đó là thời nửa phong kiến, nửa thực
dân, người dân Việt Nam mang tiếng là sống dưới hai ách thống trị, và
qua những chiêu trò tuyên truyền nói không cần ghi âm, nói lấy được,
miễn sao thuyết phục mấy anh nông dân chơn chất, nhắm mắt đi theo họ
Hồ, cái chế độ nửa thực dân nửa phong kiến đó đã trở thành cái gì
ghê gớm lắm, ác nhân lắm, bóc lột ghê lắm. Nhưng hỡi ơi, tụi thực dân
Pháp nó văn minh gấp trăm lần cái lũ bò ra từ hang Pắc Pó, nó cũng
bóc lột nhân lực, tài nguyên đem về nước nó, nhưng nó không đối xử
với dân Nam một cách tàn bạo, vô lương như cái lũ lúc nào cũng kênh
kiệu đứng trên đỉnh cao trí tuệ, nhưng thật ra cư xử với dân của nó
chẳng khác nào kẻ thù cần phải tiêu diệt. Phong kiến Á Đông là tệ
hại nhất nếu so với phong kiến Tây phương, nhưng thời đó ở nước ta
chỉ là mấy ông cai tổng, địa chủ, bá hộ v.v... tham lam mảnh ruộng,
mảnh vườn của nông dân, tham sắc của mấy cô thôn nữ v.v... chứ đâu có
ghê gớm như bây giờ hả ông Lâm Trực? Ông Trực hãy về Bắc Ninh, Thanh
Hóa, Hà Tĩnh và nhiều địa phương nữa để tận mắt thấy mấy tên quan
đồng chí của ông đang hành hạ, tra tấn, cướp bóc đất đai của dân như
thế nào nhé. Ông làm biếng thì ra tạm vườn hoa Mai Xuân Thưởng cũng
được, hỏi thăm vài dân oan ở đó, cũng hiểu được cường hào ác bá bây
giờ nó đáng bậc thầy, bậc tổ sư của mấy tên phong kiến như Bá Kiến,
như cái tên Nghị Quế tính hiếp chị Dậu đó. Chị Dậu vùng chạy ra
ngoài, bầu trời tối đen như mực. Chắc sau đó chị Dậu nghe theo họ
Hồ, gia nhập cách mạng, hy vọng đổi đời, nhưng rồi chị gặp phải
hủi, bây giờ chị Dậu trở thành dân oan khiếu kiện rồi đó ông
Trực.
Ông Trực cũng đề cập tới Người Cùng Khổ (Le
Paria), tờ báo mà HCM đã thành lập, làm cơ quan ngôn luận cho Hội Liên
Hiệp Thuộc Địa, ra mắt số đầu tiên vào ngày 01 tháng 04 năm 1922.
Ông Trực hẳn có ý kể khổ dùm cho ông Hồ, sao
ông không nói luôn ra những vụ như ông Hồ buổi tối trời đông lạnh lẽo,
nằm ôm cục gạch chân dài của hoa lệ Paris? Sao ông Trực không nhắc tới
lá đơn xin vào học trường thuộc địa của Nguyễn Tất Thành và những
hứa hẹn phục vụ cho mẫu quốc của ông ta nhỉ? Nếu Pháp Quốc mà cũng
toàn trị, độc tài, thiếu tự do như cái chế độ hiện ông Trực đang ra
sức phục vụ, thì quả thật là phúc hạnh của dân tộc Việt Nam, có
nghĩa là tên Nguyễn Tất Thành cũng mất xác trong ngục tù tụi Tây,
có đâu mà tự do hoạt động theo cộng sản, rước cái chủ nghĩa bá vơ
về làm khổ dân tộc, đất nước?
Cái đảng của ông hô hào Độc Lập Tự Do Hạnh
Phúc, nhưng cái bánh vẽ đó dân Việt Nam, nếu kể luôn miền bắc, gần
trọn thế kỷ qua, nhai trệu trạo gần gãy răng mà có nuốt xuống được
miếng nào đâu? Ngay như đàn anh của ông Lâm Trực, nhà thơ Chế Lan Viên,
chết mất tiêu rồi, người ta mới lôi ra trong ngăn kéo mấy cái di cảo,
cho thấy ông ta cũng ngán tới cổ rồi ông Trực ơi. Ông Trực là cái
thá gì mà bày đặt cả vú lấp miệng em, ông chưa đủ trình độ đâu.
Mới đây Tổng Biên Tập Báo Đại Đoàn Kết Lý Tiến Dũng bạo bệnh qua
đời. Tôi đọc lá thư ông ấy gửi cho bộ sậu tứ trụ của cơ chế CSVN,
mới lòi ra một chuyện khá thú vị. Ông Lâm Trực còn nhớ vụ án Lương
Quốc Dũng hãm hiếp trẻ nít chứ? Chính tên Phó Ban Tuyên Giáo Trung
Ương ra văn bản 46-BC/ BTGTW ngăn cấm Báo ĐĐK, và tôi tin là những báo
khác nữa, không được đưa tin, thực hiện châm ngôn đừng ném chuột kẻo
bể bình quý của Tổng Trọng, phải bảo vệ đảng như bảo vệ con ngươi
của mắt mình? Bất quá thì rút kinh nghiệm cho đúng quy trình, sau đó
từ từ chìm xuồng. Đây là sách lược nhất quán của "đảng ta"
phải không ông Lâm Trực? Ông Hồ xảo trá, dâm tặc, bất nghĩa, bất nhân,
nhưng mà phải bảo vệ hình ảnh cha già dân tộc đến cùng, làm thành
trì cho đảng phải không ông Lâm Trực?
Ở một phần khác, ông Lâm Trực phát biểu: "Ai
không cho các vị sáng tác, miễn sao các tác phẩm đó đi đúng chức
năng quan trọng nhất của văn học là thức tỉnh lương tri và bồi đắp
đạo đức xã hội."
Cái câu này mà Ban Tuyên Giáo coi kỹ thì không
chừng ông Lâm Trực mất mẹ nồi cơm đó nghe! Ông Lâm Trực biết tại sao
không? Đảng bao năm qua chỉ muốn người dân càng ngu càng tốt để dễ cai
trị, bảo sao nghe vậy. Bây giờ ông Trực muốn xúi những nhà văn đánh
thức họ dậy à? Thức tỉnh lương tri của người dân, có nghĩa là giúp
họ phân biệt ĐÚNG SAI chứ gì, thế thì bỏ mẹ đảng rồi, đảng của ông
Trực mấy chục năm qua toàn là nhơ nhớp, thất bại, khốn nạn, bây giờ
mà nhà văn, theo lời xúi bậy của ông Trực, thức tỉnh lương tri của
họ thì coi chừng nghe, vài trăm người xuống đường thì an ninh và du
côn có thể đàn áp, chứ vài chục ngàn là khốn đốn đó, lúc đó không
biết ông Lâm Trực chạy có dính cái quần không? Còn bồi đắp đạo đức
xã hội? Ông Lâm Trực thực là tội nghiệp. Đảng muốn xã hội nát bét
như hiện giờ để dễ bóc lột, tham nhũng. Bộ ông Lâm Trực không nghe
người ta nói "Cái cơ chế này tạo ra tham nhũng, rồi tham
nhũng quay lại bảo vệ chế độ này" sao? Tổng Trọng chỉ
làm màu cho dân coi thôi, chứ không còn tham nhũng nữa thì ông ta nào
còn lực lượng gì, phải không ông Trực? Thế nên tôi thấy ông Trực coi bộ
không hiểu ý của đảng, đừng tuyên bố bậy bạ như vậy, coi chừng mất
nồi cơm.
Ông Lâm Trực cho biết Hội Nhà Văn hoạt động
từ quyết định 325 của Bộ Nội Vụ từ năm 1957, và tới nay đã cống
hiến hằng ngàn tác phẩm văn học, hội họa, điện ảnh, âm nhạc v.v...
Và dạy dỗ những nhà văn đòi tự do sáng tác là các vị ấy chớ có
đổ thừa tất cả cho cơ chế, mà hãy tự kiểm thảo mình, mình bất
tài, chỉ ăn hại đái nát thì trách ai?
Tôi rất tò mò, khi nào ông Lâm Trực có thì
giờ, xin ông liệt kê xem hằng ngàn tác phẩm để đời trong mọi lãnh
vực cho bàng dân thiên hạ thưởng thức với, hay chỉ toàn loại hoa vạn
thọ, được vun bón bởi những chỉ thị của đảng? Tôi nghi lại phải bịt
mũi để thưởng thức thì thật là thảm cho nền văn học XHCN của mấy
ông.
Phần chót hết, mà cũng là phát biểu đệ
nhất ngu của ông Lâm Trực, ông nói rằng: "Không có nơi nào
trên thế giới mà nhà nước tài trợ cho văn học như ở Việt Nam. Trên
thế giới, nhà văn phải tự túc mọi thứ cho tác phẩm của mình. Nhà
văn nước ngoài cực kỳ khổ sở khi không có sự quan tâm của nhà
nước."
Tới đây thì coi như tôi hiểu ông Lâm Trực tới
bến rồi. Ông Lâm Trực sinh hoạt trong hội nhà văn, mỗi tháng ông ngửa
tay nhận tiền lương của đảng, nếu viết được tác phẩm nào đó mà
khiến đảng đọc lên cái lỗ mũi nở to như trái cà chua, cho phép in ra
và phổ biến là ông Lâm Trực trúng mánh. hehe còn nhà văn nước ngoài
thì làm gì được như thế? Ông Lâm Trực ơi, tui thật tình tội nghiệp
cho ông, ông giống như con ếch nằm dưới đáy giếng, bầu trời trong mắt
của ông không lớn hơn cái nia. Ông không biết thì ngậm miệng lại, không
ai nói ông bị câm đâu. Nhà văn nước ngoài họ không nghèo nàn ti tiện
như cái thứ ông đâu. Những nhà văn tầm tầm không nổi tiếng thì chả
đáng nhắc ở đây, riêng những nhà văn có độc giả, họ viết một cuốn
sách có khi thu về vài chục triệu đô la, tỉ như nhà văn người Anh J.K.
Rowling với tác phẩm Harry Potter. Những nhà văn nước ngoài,
họ có tinh thần độc lập cao, nếu viết văn là nghề tay trái cho vui
thì họ tự bỏ tiền ra in ấn và cũng không có độc giả nhiều, còn
những nhà văn nổi tiếng thì sách của họ như tôm tươi. Họ đâu cần
ngửa tay xin tiền lương như thằng ăn mày trong cái hội nhà văn cà chớn
của ông đâu. Bởi vì lệ thuộc vào đồng lương của đảng, không có nó
thì đói vêu mũi nên những đứa như ông không hề biết nhục là gì, suốt
đời cắm cúi đi theo cây gậy chỉ huy của đảng, trông giống những con
chó. Ủa mà tôi nói có sách đó nghe, Nguyễn Như Phong từng nhận mình
là con chó đó. Ông Lâm Trực còn mắc cở, không lỳ lợm như Nguyễn Như
Phong, nhưng trong mắt tôi, ông cũng chỉ là một con chó mà thôi.
Nói cho chính xác, thì ở ngoại quốc, vấn đề
tài trợ của chính phủ hay của những tổ chức (Foundations) dành cho
những nhà văn, nhà khoa học cũng có,nhưng phần lớn dành cho những
công trình nghiên cứu. Tư tưởng tây phương phóng khoáng, không có hẹp
như cái góc tam giác nhà ông đâu, ông Lâm Trực à. Nhà văn VN trong cái
hội nhà văn của ông trong mấy chục năm qua như những con gà ăn quẩn
cối xay, có làm nên trò trống gì đâu mà ông khoe lên là hằng ngàn
tác phẩm, đủ mọi lãnh vực?
Tóm lại, ông Lâm Trực ba hoa về chuyện văn hóa
dân tộc vẫn được trân trọng và phát huy là ông mồm loa mép dãi, nói
xạo.
Lý do đơn giản là vì khi đã không có tự do
trong văn học nghệ thuật, mọi sáng kiến, mọi tư tưởng đều bị kiểm
soát bởi cây gậy chỉ huy của đảng, thì lấy gì làm nền tảng để giữ
gìn và phát huy văn hóa dân tộc? Cơ chế toàn trị độc tài, nuôi dưỡng
và khích lệ chủ nghĩa thực dụng, sinh hoạt văn học thì định hướng
vào thùng rác XHCN, thì văn hóa dân tộc chỉ ngày càng chạy nhanh
xuống vực, chứ thăng hoa cái nổi gì hở trời?
06.12.2016
No comments:
Post a Comment