Góc
nhìn cá nhân về bức tường Berlin
Một
phần tư thế kỷ trước, 1990, bức tường Berlin chia cắt Đông và Tây nước Đức,
chia đôi dân tộc Đức hùng mạnh bậc nhất Châu Âu và hàng đầu thế giới, sụp đổ. Bức
tường đó cũng là tượng trưng cho rào chắn phía tây của “phe” XHCN, mà sự sụp đổ
của nó vừa kéo theo vừa là kết quả của sự tan rã của tám nước cộng sản Đông Âu
và hơn 13 nước “cộng hòa” cộng sản thuộc Nga đô hộ, kể cả “cái nôi cộng sản”-
nước Nga…
Tôi
đã nhiều lần đến trước bức tường Berlin khi nó còn tồn tại, từ phía Đông và
nhìn sang phía Tây với nhiều hình dung và câu hỏi về nửa kia của dân tộc Đức mà
tôi ngưỡng mộ hàng đầu Châu Âu (tất nhiên trừ Hitler và giai đoạn Quốc xã của
nước Đức, sau là trừ cả Marx và nước Đức cộng sản…). Giống như suốt thời thơ ấu
đến khi đi du học, sống trên đất Bắc XHCN, hầu như tôi dành trọn trí tưởng tượng
và tình cảm của tuổi thơ để hình dung và nghĩ về nửa nước và nửa dân tộc Việt
phía Nam sông Bên Hải - Miền Nam quê Nội của tôi… Rất may mà tôi đã hình dung
Miền Nam và người dân Nam cho mình qua chính cha mình và những lời kể (hay
không kể, nhưng thể hiện ra) của cha tôi về quê Nội họ Nội, chứ không phải (chỉ)
qua tuyên truyền của xã hội CS miền Bắc. Tôi đã mơ một ngày mình sẽ được qua
sông Bến Hải về quê Nội, nhưng không phải là cầm súng bắn người Nam và nằm lại
đó như nhiều bạn học thời thơ ấu của tôi… Cũng như, khi là sinh viên, tôi mơ một
ngày vượt qua bức tường Berlin để đến với nửa kia của dân tộc Đức vĩ đại (và cả
phương Tây đang “giẫy chết”) mà tìm hiểu và học hỏi, nhưng không phải là đơn giản
là chạy sang Tây Đức như nhiều bạn học của tôi đã làm mà tôi không dám…
Năm
1975, tôi đã kịp được qua sông Bến Hải trước khi đi du học, và đã tưởng là mình
đã trở về quê Nội không cầm súng, rằng không có gì ngăn cách và khác biệt nữa
giữa hai miền quê Nội - Ngoại của tôi. Sau 1990, tôi cũng đã đến miền Tây nước
Đức và Berlin vài lần, tự cho mình cái cảm giác đã “vượt qua bức tường Berlin”
(đã bị đập vỡ nhưng còn ghi trong ký ức sinh viên của tôi) khi đi từ Tây sang
Đông Berlin, và cảm nhận sức mạnh lớn lao của cả dân tộc Đức đã kết lại thành một,
trong hơi thở của Đức – mà tôi gọi là trong tư tưởng tiên phong của nước Đức.
(Tiên phong thì hay lỡ trớn, và hai kẻ lỡ trớn “vĩ đại” của Đức là Marx và
Hitler…)
Ở
đây, tôi xin bật mí lý do tại sao tôi thần tượng dân tộc Đức. Là vì tôi mê Triết
học, mà Nhân Loại có hai cái nôi triết học lớn nhất là nước Hi Lạp cổ đại (với
ba nhà đại triết học Socratet, Platon và Aristote), và nước Đức (với F.Hegel,
I.Kant, G.Leibniz, L.Feuerbach, F.Nietzsche… mà K.Marx chỉ lẻ kẻ hậu sinh
chuyên ăn cắp ý tưởng của tiền nhân rồi xào nấu thành các quái thai như chủ
nghĩa cộng sản). Cái nôi thứ ba, nếu có, hiện đang còn “tranh cãi”, tôi tin rắng
đó là nước Mỹ với hệ tư tưởng dân chủ của số đông người dân, từ gần ba thế kỷ
nay (với các nhà tư tương dân chủ như A.Tocquerville, Waldo Emerson …) – còn
nhiều người lại muốn tin rằng đó là nước Tàu (với Khổng và Mao?!...). Tôi cũng
tin có thể châu Á sẽ là cái nôi triết học-tư tưởng thứ tư của Nhân loại, nhưng
khoảng 3-5 thế kỷ nữa - khi nền dân chủ thế giới mà nước Mỹ đang dẫn đầu, suy
tàn, chăng?!
Bức
tường Berlin của Việt Nam mang tên “ngày 30 tháng 4”
Sau
chục năm du học, tôi về nước khi bức tường Berlin ở Đức vẫn còn đó, và khi tôi
tưởng như sông Bên Hải không còn ngăn cách hai miền nước Việt, thì tôi lại đau
lòng nhận thấy, thực tế một bức tường Berlin vô hình khác của người Việt đã được
CSVN dựng lên (còn vững chắc hơn nhiều) giữa hai nửa dân tộc Việt: bên cộng sản
phản dân chủ và bên dân chủ - không cộng sản, ngay sau ngày 30/4/1975. Đôi khi
người ta nói bức tường Berlin VN đó là giữa “bên thắng cuộc” và “bên thua cuộc”,
nhưng tôi cho đó là nhầm lẫn lớn, vì “bên thắng cuộc” có rất nhiều người hy
sinh chỉ vì độc lập dân tộc và xã hội dân chủ chứ không phải vì chế độ cộng sản
– vốn phản dân chủ và bán độc lập dân tộc cho CS Tàu.
Vâng,
ngay lập tức từ 30/4/1975 CSVN đã dựng lên bức tường Berlin giữa những người Việt
bằng hàng loạt những chính sách, chiến dịch và hành động tán ác, vô nhân tính của
“kẻ chiến thắng” với những người dân “bị thua cuộc”, đi ngược hoàn toàn đạo đức
dân tộc Việt sau mỗi cuộc chiến tranh. Những người Việt trong hàng ngũ quân đội
VNCH và thân nhân, những tổ chức xã hội dân sự dân chủ của VNCH sau 30/4/1975
đã chỉ là những người công dân Việt (vì họ đã chính thức bỏ súng xuống và tự giải
thể để đất nước có Hòa bình), đã lại bị chính quyền CSVN cầm súng trong “hòa
bình” đó đàn áp trả thù tàn khốc và toàn diện suốt mấy chục năm sau, cho đến
nay đã 40 năm còn chưa dứt…
Không
muốn (và không thể) kể lại hết những sự tàn ác của CSVN với nhân dân miền Nam
không theo CS trong suốt 40 năm qua trên phạm vi cả nước, tôi chỉ muốn nói về
“một mẩu” bức tường Berlin VN đó đã được dựng lên và ngăn cản sự hàn gắn trong
gia đình tôi thế nào…
Cha
tôi và bác ruột tôi (hai người tập kết 54) có một người em trai duy nhất năm 75
là sĩ quan thông dịch của quân đội VNCH, và tất nhiên bị bắt đi cải tạo, để lại
thím tôi nuôi 13 đứa em nheo nhóc (đứa lớn nhất bằng tôi). Không biết bằng
cách nào, sau nhiều tháng đi lại, và trong sự phản đối của bác tôi (người cộng
sản chức to hơn và cho rằng chú tôi đáng bị đi cải tạo), ba tôi đã xin cho chú
tôi được về nhà với điều kiện… phải nộp nhà ở SG cho chính quyền quân quản và
đưa gia đình đi kinh tế mới… Thế là 13 đứa em họ tôi đang được ăn học yên ấm ở
Sài Gòn, sau 30/4/75 vui mừng đón hai ông bác CS về để… biến chúng thành người
miền núi đói rách, bệnh tật và thất học… trong chớp mắt kinh hoàng. Còn tôi, một
thằng anh họ, vốn ăn trong hầm ngủ trong rừng ở miền Bắc thì được về thành phố
và du học… Chú tôi đã phải cảm ơn anh mình vì “ơn cứu mạng” nhưng tôi thấy giữa
anh em họ đã có một bức tường vô hình ngăn cách không bao giờ hàn gắn được, đến
trước khi cha tôi mất và rất ân hận vì cả cuộc đời mình, vẫn còn đó bức tường
chia cắt anh em… Và các em con chú thím tôi, liệu chúng có yêu quí được chị em
tôi? Không, ngay lập tức chúng tôi thấy một bức tường dầy và cao khủng khiếp được
dựng lên trong xã hội, giữa chúng tôi…, không phải do các anh chị em tôi tự dựng
lên.
Bà
nội tôi, dù được hai con trai lớn tôn vinh là “Gia đình cách mạng vẻ vang”, là
cả “Mẹ VN Anh hùng nữa”, từ sau 75 lại bỏ đi tu và không “nhìn nhận” hai người
con trai đó – Nội chỉ thương chú út đang khổ ải với đàn con nheo nhóc phương
xa, và thương những người con rể, cháu rể khác của Nội đang bị đi tù cải tạo mà
đa số đã không có ngày trở về trong thế giới này – Nội và họ gặp nhau ở thế giới
của Phật – một lần hiếm hoi Nội đã tâm sự với tôi như thế… Sau 30/4/75 Nội tôi
đã không nhận bác và cha tôi là con mình nữa, cho đến lúc Nội mất vẫn cương quyết
im lặng thế, thì có nghĩa là quê Nội tôi đã hoàn toàn từ chối, chối bỏ những đứa
con cộng sản của mình rồi… Chị em chúng tôi thấm hiểu điều đó, nên chị em chúng
tôi không ai trở thành cộng sản được, vì không ai muốn bị quê hương, giòng tộc
mình chối bỏ… Bức tường băng giá giữa người mẹ miền Nam và các con CS sau 21
năm xa cách đó ai đã dựng lên? Không phải Nội tôi mà chính bác và cha tôi cùng
đảng CS của họ, qua những gì họ làm trên đất nước này sau 30/4/1975. Thực sự
thì tôi thấy cha và bác tôi sau 1975 còn cô đơn ở Sài Gòn hơn 21 năm tập kết
trên đất Bắc của họ trước đó, vì chính họ đã nhận ra những sai lầm theo CS
không thể cứu vãn của mình.
Bây
giờ đã đến thế hệ con cháu chúng tôi, liệu giữa chúng có những bức tường khủng
khiếp như thế của hai ba thế hệ trước? Có, và vì nó truyền kiếp từ hai ba thế hệ,
trong suốt 40 năm qua, nên lại càng khủng khiếp, càng đè nặng lên thế hệ thứ tư
hôm nay…
Từ
sau 30/4/1975 nếu chú thím tôi phải đưa 13 đứa con nheo nhóc làm cuộc hành
trình “tự cải tạo” lên các cái gọi là “kinh tế mới”, thì đó cũng là lúc các anh
chị, các em tôi (con chú thím và con các cô gì chú bác bên Nội tôi khác) bắt đầu
cuộc hành trình ngược lại của họ để trở lại Sài Gòn, ngay từ trong những cơ cực
tuổi thơ. 40 năm qua là 40 năm hành trình tìm về lại Sài Gòn và ra đi (vượt
biên) của các anh chị em họ Nội tôi - bị ngày 30/4/75 bỗng chốc cướp mất tương
lai. Họ hiện nay dù đang định cư ở đâu, hải ngoại hay trong nước, đều cố gắng sống
và giữ một điều: không theo cộng sản. Và điều đó chắc chắn là “tài sản” quí
giá nhất họ truyền lại cho thế hệ thứ tư – vì làm sao các chị họ tôi là vợ những
cán binh VNCH có chồng bị CSVN bắt đi cải tạo sau 30/4/1975 và không bao giờ trở
về lại có thể nuôi dậy con họ trong hơn 40 năm qua để trở thành thân cộng được?!
Mỗi lần đến thăm những người chị đó (mà tôi trong sâu thẳm coi họ như những vị
anh hùng) và những đứa cháu đó, tôi đều thầm cảm ơn những cán binh VNCH- những
anh rể tôi mà chưa hề biết mặt - dù đã bỏ xác đâu đó trên núi rừng miền bắc nhưng
vẫn phù hộ cho vợ con để các gia đình Việt còn có thể hướng tới tương lai không
cộng sản, qua thế hệ các cháu tôi…
Trong
họ nội tôi, tất nhiên, cũng có những con “vịt đen” đáng ghét đáng khinh, mà những
năm qua chúng lớn lên thành bọn “cách mạng 30 tháng 4”. Điển hình trong đó là
hai thằng em con dượng Út tôi. Chúng nó thần tượng cộng sản như cha và bác tôi
nên chúng thành cộng sản cuồng tín và ngu muội, tham ác. Hôm nay, một thằng là
thượng tá trưởng công an phường và một là tổng giám đốc gì đó rất tham nhũng. Với
bọn này thì người dựng lên “bức tường Berlin VN” lại là... tôi.
Vậy
là đến thế hệ thứ tư, cái bức tường Berlin mà CSVN dựng lên sau ngày 30/4/1975
vẫn còn nguyên sức nặng chắc, mà chiều dài và độ cao của nó ngày càng tăng
thêm, số lượng súng đạn và lính lác CS canh gác xung quanh ngày càng nhung nhúc
tham tàn hơn.
Vâng,
chỉ trong một gia đình nhỏ bé có các con và các cháu ở cả hai bên chiến tuyến
trước ngày 30/4/1975 như của Nội tôi, mà cả hai bên đều làm tất cả để hòa hợp
vì cả hai bên đều rất muốn hòa hợp làm một gia đình suốt 40 năm qua, mà không
được! Có vô số những bức tường được chính quyền dựng lên từ sau 1975 đó mà
không cá nhân hay nhóm hội, gia đình nào có đủ sức vượt qua trước những họng
súng trực sẵn nơi của CS – nên nó còn xa cách hơn hai bờ Bến Hải…
Bao
giờ bức tường Berlin VN sụp đổ?
Ngày
30/4/2015 vừa qua CSVN đã lại “ăn mừng chiến thắng” ầm ĩ bằng cả diễu binh tuần
hành – chà đạp và khoét sâu thêm nỗi đau của đa số người Việt, mà trong bài này
tôi phải gọi là CSVN đã dựng cao thêm và đắp dầy hơn nữa, trang bị thêm nhiều
súng đạn để canh gác bức tường Berlin VN đó giữa những người Việt, gia đình Việt,
xã hội Việt, thì làm sao họ hòa hợp dân tộc Việt được đây?
Thực
chất là CSVN không muốn vì không thể hòa hợp dân tộc Việt được. Chúng biết rõ,
điều kiện tiên quyết để hòa hợp dân tộc là không còn những họng súng cộng sản của
chúng canh gác cho những bức tường Berlin vô hình chia cắt giữa người Việt với
nhau khắp nơi nơi và trong mỗi gia đình Việt như tôi đã chỉ ra trên. Nhưng nếu
buông súng đạn canh gác các bức tường Berlin VN đó thì chế độ CSVN này sụp đổ
liền. Vì vậy, chống hòa hợp dân tộc chính là cách để CSVN kéo dài chế độ đảng
trị. Hay, nói như CS tự nhận: “hòa hợp dân tộc Việt đối với CSVN là tự sát”, vì
dân tộc Việt sẽ không chấp nhận CS, như Nội tôi suốt mấy chục năm sau 1975 và
trước khi ra đi cũng không chấp nhận những đứa con cộng sản lạc loài của mình…
Ngày
hòa hợp Dân tộc chỉ đến khi chế độ CSVN sụp đổ, CSVN không thể làm gì cho hòa hợp
dân tộc ngoài “đi chết đi, CSVN!” (hay ngoài khoét cho đau thương hơn như 30/4
vừa qua).
Chỉ
khi nào dân Việt các bên những bức tường Berlin VN đó bẻ gẫy hay làm tịt ngòi
những họng súng đen ngòm thường trực của CSVN, rồi toàn dân “vác búa” đập nhẹ mỗi
người vài vài cái là nó đổ. Nhưng việc đào móng nó để hủy tận gốc CS hôi tanh
thì còn cần thêm ít thời gian nữa, dù cũng chả khó khăn gì ngoài việc cần phải
có tấm lòng dân tộc mà người Việt luôn sẵn có, chỉ không được (cộng sản để)
dùng nó đúng cách mà thôi…
6/05/2015
No comments:
Post a Comment