Tuesday, April 20, 2010

THƯ GỞI CÁC BẠN TRẺ TRONG VÀ NGOÀI NƯỚC

Thư Gởi các Bạn Trẻ trong và ngoài nước
Hồ Nguyễn

Melbourne, Úc Châu, tháng 04/10

http://www.lyhuong.net/viet/index.php?option=com_content&view=article&id=2409:2409&catid=37:bandoc&Itemid=56

Các bạn thân mến,

Trước hết tôi phải thú thật một điều với các bạn rằng khả năng tiếng Việt của tôi rất là giới hạn. Cuộc đổi đời nghiệt ngã 30/04/75 đã làm cho tuổi trẻ của tôi vô cùng xáo trộn và một tương lai mờ mịt tối tăm. Chỉ có một cái lớp tám mà học hoài cũng không xong. Mới bắt đầu niên học thì phải bỏ trường, bỏ lớp để khăn gói chuẩn bị vượt biên. Khi cuộc vượt biên không thành thì đã lỡ dở niên học, vì thế cho đến khi vượt biên thành công thì tôi cũng chưa học xong được cái lớp tám. Bạn bè tôi trêu chọc tôi là thằng học lớp tám… cà lăm.

Các bạn thân mến! Thấm thoát mà đã 35 năm kể từ ngày những “đỉnh cao trí tuệ” của loài người từ rừng rú ra khoe khoang là “mùa xuân nhân loại” mở đầu cho một trang sử đen tối và đau thương nhất của dân tộc. Qua các chiêu bài: hợp tác xã, đổi tiền, vùng kinh tế mới, học tập cải tạo và bi thảm nhất đã trực tiếp hoặc gián tiếp đẩy người ra biển cả để làm mồi cho sóng to, gió lớn và cá mập. Trong số những người bất hạnh trên quê hương của mình, nhưng vô cùng may mắn trên bước đường vượt khỏi thiên đàng xã hội chủ nghĩa (XHCN) trong đó có tôi. Các bạn hảy tưởng tượng đi, chiếc ghe dài khoảng 17 thước, chiều ngang khoảng 4 thước rưởi, trong đó có mấy chục con người nheo nhóc ở hai khoang, một vài người may mắn được leo lên mui để hít thở không khí trong lành trên bỉển cả. Chiếc ghe nhỏ bé ấy đôi lúc phải hứng chịu sóng cấp 5 và mạng sống của mấy chục con người trong đó đa số là đàn bà và trẻ em như mành treo chuông nặng. Những tiếng khấn nguyện lâm râm xen lẫn tiếng khóc than, ói mữa vì say sóng, kèm theo tiếng rên la nghe bi thiết não nùng của những đứa trẻ khát nước và thiếu ăn. Lượng nước dự trữ cho khoảng 5 ngày trên biển đã cạn dần. Tình hình lại càng trầm trọng thêm khi người tài công, kiêm thợ máy đã vô ý đỗ dầu vào nước, làm cho lượng nước đã thiếu lại càng thiếu thốn thêm.

Các bạn ơi! Khi chiếc ghe may mắn không bị lật hoặc chìm và ra được đến hải phận quốc tế thì mọi người như được hồi sinh, cả ghe nhốn nháo hẳn lên. Mặc dầu bến bờ TỰ DO (TD) còn xa lắc tận phương trời xanh thẳm, nhưng chúng tôi biết chắc rằng đã thoát khỏi bàn tay của bạo quyền Cộng Sản(CS). Kìa tàu ngoại quốc! mọi người vô cùng mừng rở, có gì thì vẫy bằng cái nấy với hy vọng những chiếc tàu buôn ấy nhìn thấy mà thương tình cứu vớt. Nhưng chúng tôi đã hoàn tuyệt vọng, vì những chiếc tàu kia cứ lẳng lặng ngày một xa tíc, mờ nhạt, rồi biến mình trong làn sương trắng của buổi bình minh. Nước đã cạn và lương thực cũng chẳng còn bao nhiêu. Máy chính trong ghe thì ngưng hoạt động, chỉ còn lại máy phụ hoạt động thay thế. Hai ông thợ trong ghe thì hì hục sửa chữa cái máy chính. Ngày thứ tư đã trôi qua giữa biển cả mênh mông, chẳng thấy bến bờ, không còn thấy một chiếc tàu nào nửa hết, đói khát, đau đớn, cô đơn và tuyệt vọng. Những tiếng khấn nguyện lâm râm bắt đầu trổi dậy, pha lẫn tiếng thở dài buồn thảm. Một tin vui đó là máy chính đã được sửa chữa và chạy lại bình thường, vì thế tốc độ của chiếc ghe đã nhanh hẳn lên. Qua đến ngày thứ sáu của cuộc vượt thoát thì chúng tôi đã thấy được một hòn đảo lờ mờ hiện ra, lúc ấy chỉ có một thiểu số người trên ghe nhốn nháo lên thôi, vì đa số mọi người đã sức cùng lực kiệt trong gần một tuần lễ lênh đênh trên biển cả cộng với sự say sóng và đói khát triền miên.

Chúng tôi phải mất gần 2 ngày và một đêm nửa mới đến được hòn đảo thuộc chủ quyền của Nam Dương. Có lẽ đây là thời gian cao điểm vượt biên, cho nên vừa thấy ghe của chúng tôi từ xa là chính quyền địa phương đã phái nhân viên ra kéo vào liền. Người yếu và bịnh hoạn thì được chăm sóc, còn người khỏe mạnh thì được cho ăn. Thú thật với các bạn đó là một bửa ăn tuy đơn sơ đạm bạc chỉ có cơm trắng với cá mòi hộp, nhưng đó là buổi ăn ngon nhất trong cuộc đời tôi, nó giống như tôi đang ngồi thưởng thức 72 món sơn hào hải vị mà nhà cầm quyền CS Trung Cộng (TC) đã khoản đải tổng thống Nixon của Mỹ sau cái bắt tay lịch sử vào vào năm 1972 vậy.

Tôi ra đi bỏ lại một quê hương yêu dấu, nơi đó có ao cá vườn dừa, mồ mả ông cha trong lúc tuổi còn quá trẻ, chỉ mới 16 mà thôi, không một thân nhân ngoại quốc, vì thế tôi phải lưu lại trại tỵ nạn gần 3 năm trời mới được nhận cho đi định cư theo diện nhân đạo của chính phủ Úc. Trong suốt gần 3 năm trời đó tôi đã trải qua hết trại tỵ nạn Kuku, Galăng I rồi tới Galăng II thuộc nước Nam Dương, cũng hên là Chúa Phật còn ngó lại cho nên không phải vào “định cư” ở Galăng III (nghĩa địa), nơi có những người mà tôi quen biết đã vĩnh viễn nằm xuống trước khi được định cư ở một nước thứ ba.

Trong ba trại tỵ nạn mà tôi đã từng sống qua, phải nói Kuku là kinh hoàng nhất. Kuku là một trong 13 ngàn hòn đảo của Nam Dương. Vào những năm cuối thập niên 70, làn sóng vượt biên ngày càng ồ ạt, trại ty nạn Kuku được dựng lên để đáp ứng nhu cầu cấp thiết lúc ấy. Trại Kuku rất nhỏ, sức chứa khoảng bốn, năm trăm người. Tôi được đưa đến Kuku từ một đảo nhỏ khác tên gọi Sedanau vào những ngày đầu tháng 05/82. Trung bình thì mỗi tháng có một chiếc tàu từ Galăng sang Kuku để rước người tỵ nạn. Tuy nhiên do tàu phải nằm ụ để tu bổ và sửa chửa, cho nên đến hơn hai tháng sau tàu mới sang. Chúng tôi lúc ấy phải mỏi mòn trông bóng con tàu. Số người đến Kuku ngày càng đông có lúc lên đến khoảng 2 ngàn người, gấp bốn lần sức chứa của những ngôi nhà nhỏ và đơn sơ do cao ủy tỵ nạn liên hiệp quốc dựng lên, vì thế hầu hết mọi người phải ở trong những căn liều cho chính quyền địa phương cung cấp và dựng lên.Trong thời gian này tôi đã chứng kiến những cái chết đau thương và nghe được những câu chuyện vượt biên đầy bi thảm và rùng rợn. Có lần chính mắt tôi thấy một người đàn bà mang thai sắp đến ngày sinh nở chết vì bị bịnh sốt rét. Trước khi chết mắt chị ta trợn lên, toàn thân run lên từng chập và sau đó bất động, có bác sĩ người Nam Dương bên cạnh nhưng đành bất lực. Có ít nhất là 2 người bạn thân thiết, hàng ngày chúng tôi thường chơi chung với nhau cũng đã chết tại hòn đảo này vì bị bịnh sốt rét. Hai bạn ấy mấy ngày trước rất là khỏe mạnh cùng tôi còn đánh banh, tắm biển, vậy mà khi ngã bịnh chỉ có mấy ngày sau là chết, tôi hết sức đau buồn, nhưng thú thật tôi đâu còn nước mắt để khóc thương cho những bất hạnh mà người tỵ nạn lúc đó phải trải qua. Nguồn nước ở đảo Kuku vô cùng dơ bẩn và độc hại. Nước chảy từ trên núi xuống, chứa đựng không biết bao nhiêu lăng quăng, muỗi, lá cây độc, xác thú vật, v.v… vậy mà chúng tôi phải sử dụng nguồn nước ấy để tắm rửa và giặt giũ, thậm chí có nhiều người đã uống nửa vì thời tiết rất oi bức, đợi đun sôi để nguội thì lâu quá, còn nước đá ở trên đảo Kuku chỉ là một ước mơ. Vì thế nhiều người bị bịnh hoặc mất mạng vì uống nguồn nước ấy. Muỗi cũng là một sự đe dọa, nhiều người bị bịnh và vong mạng vì ban đêm ngủ không chịu giăng mùng để cho muỗi cắn. Có những câu chuyện vượt biên hết sức kinh hoàng mà chính tai tôi nghe, xin được kể lại một vài câu chuyện điển hình như sau: Có một chiếc ghe bị hư máy lênh đênh trên biển 42 ngày khi được vớt lên chỉ duy nhất có một người đàn ông còn sống sót, nhưng cái ghê rợn là người ấy phải ăn thịt đồng loại và uống nước tiểu của mình để sống sót. Khi được cứu vớt, tàu của anh ta treo lủng lẳng nào là chân, tay người,… cảnh tượng thật hết sức rùng rợn. Có một chiếc ghe chở 82 người, khoảng hơn phân nửa là đàn bà và trẻ em, chỉ còn cách đảo Kuku không xa thì ghe bị đụng đá ngầm chìm, toàn bộ những người trên ghe đều chết hết. Mấy tuần lênh đênh trên biển hầu như hoàn toàn kiệt sức, khi tàu bị chìm còn sức đâu nửa để mà bơi. Tôi có quen một anh, nghe đâu anh ấy hiện đang định cư ở Melbourne, Victoria, Úc Đại Lợi. Anh kể: tàu anh bị hư máy lênh đênh trên biển cả, hết tuần này đến tuần khác, có người nổi điên thay vì nằm chờ chết thì họ phóng xuống biển để “được” chết cho lẹ, dần dần mọi người ghe đều chết hết, do một phép lạ chỉ còn một mình anh may nắm sống sót. Để sống còn, anh phải ăn chính thịt đồng loại và uống nước tiểu của mình. Đoạn anh diễn tả cảm tưởng khi ăn thịt người nghe mà gởn tóc gáy. Anh kể: “Thịt người chổ thì tanh mùi máu chắc tại tui luộc chưa chín tới, chổ thì day như đỉa vì ăn nhằm gân, chổ thì béo khủng khiếp, v.v...” anh còn kể nhiều nửa, nhưng thôi trích một đoạn ngắn ấy cũng đủ rùng mình nổi óc rồi. Tội nghiệp anh ta như người mất trí, nhiều khi nói cười một mình và đôi mắt thỉnh thoảng cứ đăm chỉêu nhìn ra biển và khóc một mình. Trên đây là những gì tôi tường thuật lại theo trí nhớ, đã 28 năm rồi, vì thế nếu có gì sơ sót, kính mong quí ông bà, cô chú, anh chị và các bạn cùng ở đảo Kuku trong khoảng thời gian ấy bổ túc thêm, xin chân thành cám ơn.

Các bạn thân mến! khi CS cưỡng chiếm MN, lúc ấy tôi mới 9 tuổi, cái lứa tuổi ăn chưa no lo chưa tới, chưa từng khoác áo chiến binh hoặc bị tù CS, vì thế tôi hoàn toàn không có một sự thù hận nào đối với CS cả. Nơi tôi sinh ra và lớn lên nằm trên một cù lao, hình thể giống như con trâu, nên người dân địa phương gọi là Cù Lao Trâu. Trước nhà tôi là một cái chợ nhỏ, bước mấy bước là đến bờ sông, một chi nhánh của sông Tiền. Vùng tôi ở hầu như hoàn toàn không bị tàn phá bởi chiến tranh. Nghe Má tôi kể lại bà chỉ ẳm tôi (lúc ấy 2 tuổi) chạy giặc một lần duy nhất vào tết Mậu Thân mà thôi. Nơi tôi ở phải nói là thành trì chống cộng. Không có bất cứ một tên du kích nào dám liều mạng bén mảng đến. Riêng bọn CS nằm vùng, ở xóm tôi gọi là công tác thành, về tên nào là bị xào tên nấy. Vì thế trong thời kỳ chiến tranh ở cao điểm như Mậu Thân, mùa hè đỏ lửa chẳng có một tấn công hoặc pháo kích nào của CS, tôi chỉ nghe tiếng đạn nổ bom rơi từ xa vọng về mà thôi. Vì vậy có người đặt cho vùng tôi ở 2 câu thơ bất hủ: “Đâu đâu cũng mất, Cù Lao Trâu vẫn còn”. Ngày 30/04/75 khi TT Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng thì cả buổi sáng không thấy bóng dáng một tên Việt cộng (VC) nào xuất hiện cả, phải đợi cho đến chiều mới thấy khoảng 5 năm du kích lò mò đến, 3 tên cầm AK-47, hai tên còn lại cầm B40 lúc nào cũng trong tư thế sẳn sàng chiến đấu. ”Giải phóng” chẳng được bao lâu thì một đứa trẻ mới 9, 10 tuổi như tôi phải chứng kiến những cảnh tượng hết sức ghê gợn và kinh khiếp mà cho đến bây giờ đã hơn 30 năm sau, tôi vẫn còn bị ám ảnh. Hầu như tuần nào tôi cũng thấy một vài người bị đem ra đấu tố, bị chửi bới thậm tệ và sau đó bị còng, có lúc thì bị trói thúc ké bằng dây luột dẫn đi, cảnh tượng hết sức thương tâm và đau lòng. Đa số những người ấy là tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo hoặc là lính VNCH nhưng đã giải ngũ. Chiếm MN được khoảng vài tháng thì ngụy quyền (tôi không muốn dùng chử chính quyền ở đây vì CS nắm quyền chẳng có danh chính ngôn thuận chút nào cả) CS địa phương đã đề ra một sáng kiến rất ư là “ưu việt” là cho sang bằng nghĩa địa để xây trường học. Đám thanh niên xung phong lúc ấy phải bốc lên hàng mấy trăm ngôi mộ để cải táng đi nơi khác. Nhiều ngôi mộ đã hơn nửa thế kỷ, có không ít ngôi mộ tôi đoán chỉ mới chôn khoảng trên dưới 2 năm mà thôi. Đa số những ngôi mộ mới là lính VNCH tử trận vì khi đào lên, tôi thấy hòm được phủ cờ vàng, bọn công an địa phương vội chạy đến lột xuống ngay. Nhìn kỷ tôi thấy những giòng nước màu vàng pha lẫn chút màu đỏ (chắc là máu còn đọng lại) rỉ ra từ những chiếc hòm ấy.Vậy mà bọn CS địa phương tán tận lương tâm để những quan tài ấy nằm phơi nắng cả tuần, khi đến gần mùi hôi thối bốc lên nồng nặc không chịu được, đây là một cách trả thù hết sức tàn độc và hèn hạ, người chết mà cũng không yên đối với bọn VC. Những ngôi mộ được bốc lên vội vàng, những nắm xương được bỏ trong những thùng cây vuông và để nằm trên một vùng đất bằng 2 sân banh nhập lại. Cả một vùng đất nồng nặc mùi tử khí, khi màn đêm buông xuống chẳng có mấy ai dám bén mảng đến khu vực đó cả. Chỉ có khoảng 1/3 ngôi mộ là có thân nhân đến đem về để cải táng, số còn lại nằm ở đấy khá lâu không một ai đến nhận và nghe đâu nhà cầm quyền CS địa phương đã đem cải táng đi nơi khác, trở thành những nấm mồ hoang không mộ bia, không tên tuổi. CS cưỡng chiếm MN mấy năm sau thì xảy ra cuộc chiến biên giới giữa Khờ Me Đỏ (KMĐ) và VC, theo sau là cuộc xâm lăng Cambốt của VC vào cuối năm 1978, dẫn đến việc đàn anh Trung Cộng đem mấy trăm ngàn quân tấn công và tàn phá 6 tỉnh phía Bắc để dạy cho thằng đàn em phản phúc CSVN một bài học. Khi cuộc chiến giữa VC và KMĐ lên đến cao điểm, nhà tôi thì ở cạnh giòng sông, vì thế hằng ngày tôi đã phải chứng kiến hàng trăm xác chết của những người Việt sống ở Cam Bốt bị KMĐ giết rồi chặt đầu thả trôi sông, chúng tôi lúc ấy thường gọi những xác chết này là chòng chỏng chết trôi. Có lần tôi thắc mắc hỏi một người lớn đứng bên cạnh: “Thưa Chú! Làm sao biết được xác chết là đàn ông hay đàn bà vì ai cũng bị chặc đầu?” Chú trả lời: “Đàn ông khi chết trôi sông nằm xấp, còn đàn bà thì nằm ngữa”. Những xác chết ấy đa số là đàn bà và trẻ em bị buộc từng chùm khoảng bốn, năm người, tất cả đều bị chặt đầu. Ban đầu thì dân địa phương còn vớt lên đem chôn, nhưng xác chết trôi sông ngày càng nhiều đến nổi không còn ai thiết tha đến việc vớt lên đem chôn cất nửa. Những cái xác trương sình ấy trôi dạt khắp nơi, bị tôm cá rỉa và mục rửa theo thời gian. Có những ngày nước ròng, tôi thấy những đoạn xương người trắng phếu nằm phơi trên bãi cát. Khoảng thời gian này hầu như chẳng ai dám tắm rửa, giặt giũ hoặc ăn những con tôm, con cá trên sông. Thịt trở nên mắc mõ vô cùng, nhiều người không có tiền mua thịt thì thà ăn cơm với nước mắm, nước tương hoặc muối còn hơn ăn cá tôm. Nước thì phải lóng phèn, sau đó đun sôi rồi mới dám uống, vậy mà khi uống tôi vẫn còn cảm thấy ớn ớn vì nhớ đến những cái xác trôi sông.

Các bạn thân mến! sở dĩ tôi phải dài dòng như thế là muốn cho các bạn thấy rằng đời sống dưới chế độ CS hoặc cuộc vượt thoát khỏi chế độ độc tài, hà khắc CS để tìm lại hai chử Tự Do đã mất, đầy dẫy những đau thương, kinh hoàng, chông gai hiểm trở, đói, khát, bệnh hoạn, chết chóc cận kề chớ không phải là một cuộc đi du ngoạn vui chơi bình thường đâu các bạn. Theo thống kê gọi là khiêm nhường thì có ít nhất khoảng 500 ngàn người VN vượt biển đã vĩnh viễn nằm xâu dưới lòng biển Đông, nó còn khủng khiếp hơn cơn sóng thần thổi ập vào Á Châu vào những ngày cuối cùng của năm 2004 và vụ động đất Haiti vào tháng 01/10 gộp lại. Vậy mà khi cộng đồng người Việt tỵ nạn CS hải ngoại vận động chính quyền Mã Lai và Nam Dương để xây tượng đài để tưởng niệm cho những thuyền nhân kém may mắn bỏ mình trên đường vượt biển tìm TD thì ngụy quyền CS đã làm áp lực ngoại giao với nhà cầm quyền sở tại để đập nát những tấm bia tưởng niệm ấy. Đây là một hành động hết sức tàn ác và hèn hạ, điều đó chứng tỏ rằng CS luôn nuôi thù hận ngay cả với những đã chết. Và đây cũng là một bài học thích đáng cho những ai còn ngây thơ muốn hòa hợp hòa giải và hợp tác với CS dưới bất cứ hình thức nào.

Các bạn thân mến! Cái giá mà người VN phải trả cho hai chử Tự Do quá đắc. Ngụy quyền CS thì lúc nào cũng cho rằng những người vượt biển, vượt biên là thành phần đĩ điếm, bất hảo, phản động, ôm chân đế quốc và ra đi chỉ vì chén cơm manh aó và bơ thừa sửa cặn. Thưa các bạn! tôi đâu phải là thằng điên khi đổi lấy mạng sống của mình vì chén cơm manh áo và bơ thừa sửa cặn nơi xứ lạ quê người. Mảnh aó quê nghèo và chén cơm với muối nơi quê hương yêu dấu lúc nào cũng quí và đậm đà hơn là vật chất xa hoa nơi xứ người mà tâm hồn lúc nào cũng hướng vê`cố quốc vạn trùng xa. Tôi trở thành một kẻ lưu vong cũng vì muốn tìm lại hai chử Tự Do đã mất đó các bạn. Trong suốt chiều dài lịch sử gần 5000 năm dựng nước, giữ nước và mở rộng bờ cõi của ông cha chúng ta, chưa bao giờ nước VN phải trải qua những nghiệt ngã đau thương, tang tóc đã khiến cho hàng mấy triệu người phải bỏ nước ra đi như trong gần 60 năm qua kể từ ngày CS thống trị Miền Bắc(MB) và 35 năm CS thôn tính MN.

Trong suốt gần 60 năm độc quyền cai trị ở MB và 35 năm ở MN, ĐCS đã làm được gì cho dân tộc và đất nước VN? Công thì chẳng thấy mà tội ác thì đầy dẫy hết. Trước hết ĐCS đã lợi dụng lòng yêu nước nồng nàn và tinh thần chống ngoại xâm của dân tộc VN, cấu kết với Tàu Cộng(TC) mà cao điểm nhất là từ năm 1950 đến1954 sau khi hồng quân TC dưới sự lãnh đạo của Mao Trạch Đông tiến chiếm toàn bộ Hoa Lục, đã khiến cho hàng trăm ngàn quân dân đã phải chết thảm trong suốt 9 năm cái gọi là “kháng chiến chống Pháp”. Năm 1954 đất nước bị chia cắt từ vĩ tuyến 17, hàng triệu người MB đã di cư vào Nam, vì họ biết chắc rằng ở lại với CS rất là khó sống. Những điều tiên đoán của những người di cư MB hoàn toàn đúng. Sau khi CS nắm quyền ở MB, những cuộc thanh trừng và đấu tố đẫm máu đã xảy ra. Cải cách ruộng đất, đàn áp cuộc nổi dậy ở Quỳnh Lưu, vụ án nhân dân giai phẩm, v.v… đã khiến cho hàng trăm ngàn người bị giết và bị tù tội một cách oan uổng. Rất nhiều người trong số đó từng là sĩ quan, đảng viên cao cấp và công thần của CS. Những đau thương nghiệt ngã ấy vẫn còn tồn đọng đến ngày hôm nay. Nổi uất hận nghẹn ngào của người dân MB chưa phai nhạt thì bộ chính trị CSMB bắt đầu mở rộng chiến tranh vào MN qua những ngụy từ: chống Mỹ cứu nước, Nam Bắc một nhà, giải phóng MN, v.v... với mưu đồ nhuộm đỏ toàn cõi Đông Dương. ĐCS cuồng tín, bảo thủ, khát máu và cực đoan đã can tâm làm tay sai cho CS quốc tế, mượn súng đạn của khối Cộng để đẩy mạnh chiến tranh bằng cách đấp mô, gài mìn, những trận đánh đẩm máu, tàn khốc và những cuộc pháo kích bừa bãi vào làng mạc, trường học, nhà thờ, chùa chiền, thánh thất.v.v… khiến cho hơn 3 triệu quân dân của cả hai miền Nam Bắc phải chết một cách oan uổng trong suốt 21 năm của cuộc chiến. Những kinh hoàng của trận tết Mậu Thân với những hố chôn người tập thể hơn 3 ngàn dân ở Huế, những tan vỡ chết chóc đau thương của mùa hè đỏ lửa với 9 cây số xác người dân vô tội ở Quảng Trị, những cái chết hơn hẳn mọi cái chết ở An Lộc và dọc đường số 13 về Chơn Thành, Lai Khê….người CS hiếu chiến và khát máu tiếp tục đẩy mạnh chiến tranh, xé nát hiệp định Geneve 1954 rồi đến hiệp định Paris 1973 để chiếm cho bằng được MN, bấp chấp công luận thế giới và những hiệp ước mà CS đã long trọng ký kết từ trước. Chúng ta cũng không lạ gì khi Lê Đức Thọ một lảnh tụ cực đoan, bảo thủ và siêu cuồng tín đã từ chối không nhận một nửa giải Hòa Bình với bộ trưởng ngoại giao Mỹ lúc đó là tiến sĩ Henry Kissinger, sau khi hiệp định Paris được ký kết vào ngày 27 tháng 01 năm 1973.

Miền Nam được “giải phóng” không phải bằng những cuộc bầu cử tự do hoặc những cuộc biểu tình vĩ đại của nhân dân mà bằng xe tăng T54, xe lội nước PT76, đại pháo 130ly, cũng như đạn dược và quân trang, quân dụng của cả khối cộng quốc tế. Trong khi đó thì người línhVNCH phải nổ lực chiến đấu, chiến đấu một cách can trường và anh dũng để sống còn bên cạnh sự phản bội của đồng minh và sự làm ngơ của thế giới. Cuối cùng người lính MN phải tức tưởi buông súng để làm một kẻ chiến bại, bất công và tàn nhẩn đối với quân dân MN như thế là cùng.

Khi đã cưỡng chiếm toàn bộ MN, thay vì CS có những chính sách hòa hợp hòa giải dân tộc, giữ những cái hay, loại bỏ những cái gàn dỡ, biết trưng dụng ngươì tài thì CS làm ngược lại. Những cuộc đánh tư sản hết sức tinh vi, qua hình thức đổi tiền 500 đồng VNCH đổi lấy 1 đồng tiền “cụ Hồ” mà chỉ được đổi trong giới hạn. Việc đổi tiền đã được lập đi lập lại nhiều lần một cách có hệ thống, khiến cho nhiều người phải tán gia bại sản và rất nhiều trường hợp tự tử xảy ra. Song song với việc đánh tư sản là những chính sách rất là ngu xuẩn như: hợp tác xả, vùng kinh tế mới, tù cải tạo có ngươì đã bị ở tù gần 20 năm mà chưa được thả ra, đuổi người ra biển để lấy vàng…chỉ trong vòng chưa tới 10 năm ĐCS đã đánh sập toàn bộ nền kinh tế phồn thịnh MN. Khiến cho dân MN từng hảnh diện là vựa lúa cả nước có lúc đả phải ăn độn khoai, sắn, bo bo thay cơm, vì thế dân gian mới có những câu ca dao truyền miệng rất phổ thông, xin được kể ra đây một vài câu điển hình như:

“Năm đồng đổi lấy một xu,
Thằng khôn đi học, thằng ngu dạy đời,
Từ ngày ta có Bác Hồ,
Nhân dân chẳng được ấm no ngày nào,
Trách ai sinh thứ họ Hồ,
Để cho cả nước như đồ vất đi,
Dân đói mà đảng thì no,
Sức đâu ủng hộ, hoan hô suốt ngày,
Đảng béo còn dân thì gầy,
Độn bắp, độn sắn biết ngày nào no…..”

Gom góp tài sản còn lại, bằng bất cứ một phương tiện nào có được, mọi người bồng bế nhau để ra đi trên những con thuyền chật hẹp mong manh, có người thì đã vượt hàng ngàn cây số đường bộ để đi sang Thái Lan. Hãm hiếp, cướp bóc là chuyện xảy ra hàng ngày khiến cho cả thế giới phải chấn động lương tâm vì thảm trạng người VN vượt biên, vượt biển, trong suốt 15 năm CS cưỡng chiếm MN (75-90).

Vào giữa thập niên 80 nền kinh tế VN hoàn toàn kiệt quệ dưới sự lảnh đạo “ưu Việt” của ĐCS. Không phải để cứu sống dân tộc VN mà cốt chỉ để cứu ĐCS trong cơn nguy khốn, một cái quái thai mới được nặng ra là: “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, kể từ đó những cái gì mà ĐCS trước đây đánh đổ, lên án là đồ trị và phản động, thì cấp lảnh đạo cao nhất của ĐCS bắt đầu thu nhặt và làm theo. Ngày xưa chửi Mỹ thì bây giờ tìm mọi cách ve vản. Ngày xưa đã kích kinh tế thị trường của MN, thì bây giờ bắt chước y chang. Trong suốt 24 năm (1986-2010) kể từ cái ngày gọi là “kinh tế thị trường theo định hướng XHCN”- một nền kinh tế hoang dã và khôi hài, phải công nhận kinh tế VN có chút khởi sắc, đời sống người dân tương đối dể thở hơn, ĐCS bắt đầu lên tiếng dạy đời theo kiểu: “thất mùa là tại thiên tai, được mùa là tại thiên tài đảng ta” ĐCS còn đi xa hơn khi huênh oang rằng: “ĐCS đã anh minh sáng suốt lèo lái con thuyền quốc gia vượt qua mọi gian nguy và thử thách để có được ngày hôm nay. VN dưới sự lảnh đạo tài tình của ĐCS kinh tế phát triển trung bình khoảng 8% mỗi năm (nhưng ĐCS lại không đề cập đến nạn lạm pháp cũng ở mức tương đương hoặc tăng gấp đôi, gấp ba như năm 2009 lên đến 27%). Những ngôi nhà chọc trời mọc lên như nấm, những khách sạn 5 sao, mọi người vui vẻ hân hoan trong một đất nước phồn thịnh về kinh tế và ổn định về mặt chính trị, v.v… vì thế người dân VN phải đời đời nhớ ơn Bác và ĐCS ”. Dưới sự tuyên truyền láo khoét và ra rả hàng ngày như thế, chính các bạn ở trong nước đôi lúc đã hiểu lầm và thầm trách chúng tôi ở hải ngoại sao quá bảo thủ và cực đoan. Có bạn trong nước còn đi xa hơn bảo là: tại sao không về để đóng góp công sức xây dựng đất nước ngày một phát triển và phồn thịnh hơn, mà ở hải ngoại chống đối làm gì? Thưa các bạn! ĐCS muốn nói gì thì nói, xuyên tạc sự thật và bưng bô thế nào cũng được, vì hiện nay ĐCS đang nắm trong tay hơn 600 tờ báo quốc doanh, tuy nhiên nhìn từ bên ngoài, ĐCS không thể nào che dấu một sự thật:

1. VN hiện nay là một trong những nước vi phạm nhân quyền và đàn áp tôn giáo trầm trọng nhất thế giới.
2. VN hiện nay là một trong những nước nghèo nhất thế giới.
3. VN hiện nay là một trong những nước tham nhũng nhất thế giới.
4. VN hiện nay là một trong những nước có chỉ số tự do báo chí tệ hại nhất thế giới.
5. VN hiện nay là một trong những nước có chỉ số kinh tế tự do kém nhất thế giới.
6. VN hiện nay có mức rủi ro về đầu tư cao nhất thế giới.
7. VN hiện nay là một trong những nước có chỉ số phát triển con người tồi tệ nhất thế giới.
8. VN hiện nay là một trong những nước có mức độ ô nhiễm môi sinh cao nhất thế giới.
9. VN hiện nay là một trong những nước có tỷ lệ chết vì tai nạn giao thông cao nhất thế giới.
10. VN hiện nay là 1 trong 15 nước kẻ thù của Internet.
11. VN hiện nay là 1 trong những nước có khả năng cạnh kém nhất thế giới.

Trên đây là dựa vào các bản phúc trình, những cuộc thăm dò ý kiến của những tổ chức độc lập, những ủy ban chuyên về nhân quyền, xả hội, thương mại, kinh tế, môi sinh, v.v…vì thế ĐCS không thể tuyên truyền rằng: đây là đòn thù của những thế lực phản động hải ngoại âm mưu “diễn tiến hòa bình” để lật đỗ nước CHXHCNVN.

Các bạn thân mến! Những khách sạn 5 sao nguy nga tráng lệ, những ngôi biệt thự cao tầng đã trang điểm cho thành phố Sài Gòn và thủ đô Hà Nội, một bộ mặt mới và tươi đẹp hẳn ra để ĐCS hòng lừa bịp nhân dân, tiếp tục thu hút khách du lịch và giới đầu tư ngoại quốc vào làm ăn ở VN. Thưa các bạn! Cái nguy nga tráng lệ nhòe nhẹt bên ngoài không che dấu được sự bần cùng hóa toàn thể dân tộc bên trong. Thử hỏi lợi tức đầu người ở VN hiện nay trung bình chỉ vào khoảng 600 Mỹ kim một năm thì làm sao mà người dân có thời giờ và tiền bạc để có thể vào những nơi chốn mà một bửa ăn phải tốn ít nhất là 2/5 tổng số tiền làm cho cả năm. Công nhân VN làm ở những cơ xưởng do giới tài phiệt ngoại quốc làm chủ cấu kết với chính quyền CS qua cái gọi là công đoàn đã bóc lột công nhân đến tận xương tủy. Lương bổng thì chỉ có khỏang 1 triệu đồng VN 1 tháng (tương đương với khoảng 50 Mỹ kim), làm rất nhiều giờ mà điều kiện làm việc thì tồi tệ, thức ăn kém vệ sinh, đi cầu tiêu cũng phải xin phép, ốm đau không được nghĩ và bị thương tật nơi làm việc thì bị trừ tiền lương. Tức nước vỡ bờ, vì thế thời gian gần đây có rất nhiều cuộc đình công, biểu tình có lúc thu hút đến hàng trăm ngàn công nhân từ Nam chí Bắc đòi cải thiện qui chế làm việc và tăng lương, một đòi hỏi rất là chính đáng và bình thường ở những nước TƯ DO DÂN CHỦ. Vậy mà chính quyền CSVN chỉ hứa hẹn suông và có những cách giải quyết rất là hời hợt và tạm thời, không có bất cứ một giải pháp lâu dài nào để bảo vệ quyền lợi của công nhân cả.

Các bạn thân mến! Mức ô nhiễm về môi sinh ở Saì Gòn nói riêng, một thời được mệnh danh là hòn ngọc Viễn Đông ở mức độ cao nhất từ trước đến nay. Đi ra đường phải đeo khẩu trang. Ở đất nước mà tôi đang sinh sống, không bao giờ thấy chuyện đó khi ra đường. Nói về nguồn nước thì đục ngầu và dơ bẩn đến mức độ mà một phóng viên của đài truyền hình số 7 Úc Châu có lần gọi nước sông Cửu Long giống như nước cầu tiêu, có thấy đau lòng và nhục nhã không các bạn? Vì thế những mặt hàng thủy sản nhập cảng từ VN như: Cá he, cá lóc, tôm, cá da trơn, v.v… đều bị kiểm soát một cách một cách gắt gao và rất nhiều lần bị trả về lại VN vì không đủ tiêu chuẩn vệ sinh.

Các bạn thân mến! 35 năm CS cưỡng chiếm MN là có gần 30 năm tôi đã xa xứ ly hương. Gần 3 triệu người VN tỵ nạn CS ở hải ngoại lúc nào cũng hướng về quê cha đất tổ. Người Việt sống ở hải ngoại rất cần cù và chăm chỉ làm việc cũng như học hỏi, vì thế họ đã tạo cho mình một thế đứng vững vàng trong suốt mấy chục năm qua. Vô số người Việt tỵ nạn CS đã làm “vẻ vang dân Việt” khi nắm giữ những chức vụ rất quan trọng như: Giáo Sư, Tiến sĩ, Bác sĩ, Phi Hành Gia, Khoa học gia, Luật sư, Nghị sĩ, dân biểu, kỹ sư, thương gia, v.v…một dẫn chứng hùng hồn nhất là họ đã gởi về cho thân nhân khoảng 10 tỷ Mỹ kim một năm, 35 năm thì là bao nhiêu? khoảng 350 tỷ Mỹ kim đó các bạn. Hiện nay, nước Mỹ chỉ viện trợ cho Do Thái một năm chỉ có khoảng 2.0 tỷ Mỹ kim thôi, vậy mà Do Thái đã phát triển và đứng vững hơn nửa thế kỷ trước sự hăm he và đe dọa của cả khối Ả Rập. Còn ngụy quyền CS đã làm được gì khi trực tiếp hoặc gián tiếp nhận được hàng mấy trăm tỷ MK của những người mà CS một thời gọi là những tên ma cô, ma cậu, ngồi đầu cầu thổi ống tiêu, thuộc hàng đĩ điếm, phản động và ôm chân đế quốc? Số tiền khổng lồ ấy đi đâu và vào túi ai? Bây giờ thì chính quyền CS gọi những “kẻ phản động” ấy là “khúc ruột xa ngàn dặm”, “ Việt Kiều yêu nước”, “một phần thân thể không thể tách rời” v.v…thật không còn sự trơ trẻn và hèn hạ nào hơn khi:

“Ngày đi đảng gọi “Việt Gian,”
Ngày về thì đảng chuyển sang “Việt Kiều” ”
“Chưa đi phản động trăm chiều,
Đi rồi thành khúc ruột yêu ngàn trùng.”

Tại sao ĐCS đã bỏ ra hơn 200 triệu MK để đẩy mạnh cái gọi là nghị quyết 36, vậy mà chúng có đạt được gì không? Bỏ hàng triệu MK xuất cảng “duyên dáng VN” để khoe mông, khoe đùi những thiếu nữ VN, thì chỉ nhận lấy những thất bại chua cay, khi có đến hơn 30 ngàn người Việt tỵ nạn ở Úc Châu biểu tình phản đối quyết liệt, khiến cho cấp lảnh đạo CSVN phải rút ngắn chuyến lưu diễn, và quay về trong vội vả và nhục nhã. Nếu chính quyền CS dùng số tiền vài trăm triệu MK để lo cho người dân nghèo khổ ở VN thì phải có ích lợi hơn không.

Các bạn thân mến! Chế độ CS ngày nay lý đã cùng luận đã kiệt rồi, không còn một sáng kiến nào để lảnh đạo đất nước cả. Tham nhũng thì lan tràn. Vụ án siêu nghiêm trọng TC2-T4 do cha vợ, con rể Vũ Chính và Nguyễn Chí Vịnh cấu kết với những thái thượng hoàng như: Lê Đức Anh và Đỗ Mười được sự hổ trợ của tình báo TC lập ra để ám hại ngay cả những người từng là đồng chí của mình trong đó có cựu đại tướng Võ Nguyên Giáp (VNG), “Người hùng Điện Biên”, được nhà văn Phan Nhật Nam tặng cho cái danh hiệu: “thiên tài quân sự ngu xuẩn” vì khi ra trận VNG chỉ giỏi tài nướng quân. Điển hình là trận Khe Sanh, VNG đã sử dụng lên đến khoảng 4 sư đoàn để tấn công căn cứ Khe Sanh do 6000 TQLC Mỹ và 1 tiểu đoàn BĐQ VNCH trấn giữ. Trong suốt 77 ngày đêm vây hãm đó, VNG đã nưóng khoảng 15 ngàn quân và cuối cùng phải rút quân trong thất bại e chề, xương thịt nào chịu nổi với những trận bom trải thảm của pháo đài bay B52. Trận Mậu Thân thì VNG nướng cũng đã nướng khoảng 60 ngàn quân (2/3 quân số quân tham chiến). Còn ở mặt trận Điên Biên Phủ thì VNG giống như tên bù nhìn, chỉ biết điều binh khiển tướng theo lịnh của quan thầy TC. Chưa giải quyết xong vụ án siêu nghiêm trọng TC2-T4, thì đến vụ bòn rút của công để cá độ lên đến 7 triệu MK do tên Bùi Tiến Dũng giám đốc PMU18 có liên hệ đến những nhân vật khác như Nguyễn Việt Tiến thứ trưởng bộ giao thông vận tải (GTVT), Đào Đình Bình bộ trưởng GTVT, thiếu tướng công an Cao Ngọc Oánh, thủ trưởng cơ quan điều tra vụ án PMU18. Vụ án tham nhũng nghiêm trọng: dự án Xa lộ Đông Tây do chính phủ Nhật tài trợ và Huỳnh Ngọc Sĩ (HNS) làm giám đốc đã làm oen ố hình ảnh VN đối với chính phủ và nhân dân Nhật nói riêng và toàn thế giới nói chung. Cũng may là chính phủ Nhật điều tra ráo riết và khuyến cáo cũng như là hăm dọa cắt viện trợ, vì thế baọ quyền CSVN mới miễn cưỡng cho mở hồ sơ điều tra, chớ nếu không thì chắc các “quan lớn” nhận chìm vụ án luôn rồi. Nghe đâu “tòa án nhân dân” đã tuyên án HNS 3 năm tù. HNS lo gì ở tù cũng giống như đi nghĩ hè vậy thôi, vì có “cấp trên” lo hết rồi, một công 2 chuyện vừa hốt được một mớ tiền để “vinh than phì gia” sau này, vừa chứng minh cho thế gìới thấy sự “anh minh” của tòa án nước CHXHCNVN.

Các bạn thân mến! Thiếu nữ VN thì bị rao bán trên mạng Internet và bị hành hạ đánh đập và bắt phải nô lệ tình dục nơi xứ lạ quê người. Tôi cảm thấy rất là đau lòng khi đọc một bản tin nói về tệ nạn buôn bán những bé gái VN ở Cam Bốt. Các em bé gái tuổi mới 8 tuổi phải dâng mình cho bọn quỉ dâm dục, vậy mà chính quyền CSVN không có bất cứ một giải pháp nào ngăn chận vấn nạn buôn bán trẻ em cả, còn nói rằng: “chuyện ấy nước nào cũng có ” và coi những vấn nạn ở VN hiện nay như “chuyện thường ngày ở huyện”. Gần đây nhất là các thiếu nử VN bị bắt phải ăn mặt hở hang, ngồi trong phòng kiếng để cho bọn đàn ông Hàn Quốc, Đài Loan, v.v… ngắm nhìn lựa chọn, thật không còn sự xúc phạm nhân phẩm người phụ nử nào hơn nửa, rất tiếc chuyện này chỉ có thể xảy ra dưới sự lãnh đạo “ưu việt” của ĐCSVN mà thôi.

Các bạn ơi! Ải Nam Quan và thác Bản Giốc, Hoàng Sa, Trường Sa giờ đây không còn nửa. Ngư phủ VN bị hải quân TC cấm đánh cá, bị giam cầm và thậm chí còn bị bắn chết ngay trong hải phận VN, trong khi đó thì cấp lảnh đạo CSVN nâng ly chúc mừng tình hửu nghị Việt-Trung và đề cao 16 chữ vàng “Láng giềng hửu nghị, Hợp tác toàn diện, Ổn định dài lâu, Hướng về tương lai”. ĐCS quyết bám díu quyền hành bằng cách cô lập, trù dập, đàn áp, chụp mũ, hăm dọa và bỏ tù bất cứ tiếng nói đối lập, ngay cả những người từng là công thần của chế độ trước đây. Trong suốt 35 năm qua ĐCS đã đàn áp các tôn giáo lớn một cách dã man và có hệ thống. Những người lảnh đạo cao cấp của các tôn giáo lớn như: Phật Giáo, Công Giáo, Phật Giáo Hòa Hảo, Tin Lành bị đàn áp, trù dập, quản thúc tại gia hoặc bị cấm hành đạo. CS tìm mọi cách để triệt hạ các tôn giáo chính thống bằng cách đưa những sư sải, linh mục, mục sư, v.v… quốc doanh vào chùa chiền, nhà thờ, hội thánh để lảnh đạo. Tượng Hồ Chí Minh(HCM) bây giờ được đem vào chùa treo ngang hàng với tượng Phật. Khi người CS đụng đến Bồ Đề thì ngày tàn của bọn chúng sắp cận kề rồi đó.

Các bạn thân mến! chính quyền CS cứ xỉ vả chúng tôi là thành phần cực đoan, phản động và mong lật đổ “chính quyền CS” để về mà chia chát quyền hành. Người CS còn la hoảng lên là: “chính quyền CS mà sụp đổ thì cả nước sẻ loạn lên”. Đây là cái lối ngụy biện rất là lưu manh và mưu mô xảo nguyệt mà CS luôn đem ra áp dụng để hù dọa người dân mỗi khi chúng bị lâm nguy. Chúng tôi đã và đang hưởng đầy đủ sự TDDC và quyền con người được tôn trọng ở những nước mà chúng tôi tạm dung, cần gì phải tham quyền ở VN. Một câu hỏi được đặc ra ở đây là: tại sao có những người khác chủng tộc, màu da mà họ đã ân cần chăm sóc, giúp đở và cưu mang khi chúng tôi gặp thảm nạn, còn những người cùng màu da giòng máu, thì lại đối xử với chúng tôi rất là tàn ác và dã man khi họ giành được quyền lực trong tay? Ước mơ nhỏ nhoi của tôi là muốn góp một bàn tay và một ý kiến mong sao đất nước VN sớm được TDDC, thoát khỏi sự độc tài đảng trị, ngu dốt, cực đoan, cuồng tín, hẹp hòi ích kỷ, vọng ngoại và tham quyền cố vị của ĐCSVN. Sự tranh đấu ở đây không phải là cho cá nhân tôi, hay 3 triệu người VN tỵ nạn CS ở hải ngoại mà là cho hơn 80 triệu dân VN. Tôi nói riêng với tài hẹn sức mọn của mình không bao giờ dám hoặc có tham vọng để về lại VN giành quyền cả. Vận mạng đất nước và người lảnh đạo phải do toàn dân VN quyết định, chớ không phải do một cá nhân hoặc bất cứ đảng phái nào quyết định cả. 21 năm về trước toàn bộ hệ thống CS Đông Âu bị sụp đổ tan tành, người dân ở những nước này có loạn lên không? Bây giờ ở các nước ấy đời sống và quyền hạn người dân ra sao so với thời kỳ sống dưới sự cai trị của CS? hỏi tất nhiên là đã trả lời cho sự tuyên truyền láo khoét và bịp bợm của ngụy quyền CS hiện nay.

Các bạn thân mến! Ở những nước TDDC, quyền hạn công dân, dầu là công dân quèn như tôi cũng rất được tôn trọng. Cứ 3, 4 hoặc 5 năm tùy theo nước bạn đang sinh sống, chúng tôi đi bầu một lần. Chính quyền thì lúc nào cũng bị kiểm soát một cách rất là chặt chẻ bởi phe đối lập. Đối lập ở những nước TDDC thể hiện đúng chức năng của mình lắm, chớ không phải như là đối lập cuội hoặc mấy ông bà nghị gật như ở VN. Một vụ tham nhũng nhỏ hoặc tình ái lăng nhăng thôi là có thể làm tiêu tan sự nghiệp của một ông bộ trưởng, thủ tướng hoặc cả một đảng cầm quyền phải bị sụp đổ. Mọi người dân đều có quyền phát biểu ý kiến của mình mà không bị bất cứ một ai đe dọa hoặc bị đàn áp cả. Vấn nạn tham nhũng hầu như là hiếm thấy ở những nước TDDC. Chính quyền ở đây thật sự là do dân bầu ra chớ không phải “đảng cử dân bầu” như VN hiện nay. Ở Úc Châu, tôi chưa từng thấy một đảng nào mà cầm quyền suốt hơn 30 năm cả. Đảng cầm quyền nào mà giỏi dang, biết làm cho dân giàu nước mạnh, thì cũng cầm quyền tối đa là khoảng từ 10 đến 15 năm là cùng. Tuy nhiên muốn được cầm quyền lâu như thế đôi lúc phải chiu đựng rất nhiều búa rìu dư luận, nhất là từ các đảng đối lập. Người dân ở các nước TDDC không có thói quen bầu cho cho một đảng suốt đời, vì họ sợ cầm quyền càng lâu thì cơ hội lạm quyền và tham nhũng càng cao, sẻ gây bất lợi cho quyền lợi của người dân và đất nước.

Các bạn thân mến! Bây giờ đã là năm 2010 rồi, vậy mà người công dân VN bị bỏ tù vì một bản dịch từ Anh Ngữ sang Việt Ngữ về TDDC. Thanh niên sinh viên VN chỉ cần bày tỏ lòng yêu trước họa ngoại xăm của bọn đại Hán TC thì lập tức bị đàn áp và cô lập ngay. Lên mạng Internet để bày tỏ ý kiến về TDDC thì bị mấy chục công an trang bị súng ống tận răng ập đến bắt đi và bị đánh đập một cách rất là tàn nhẫn. Ngoài ra còn nhiều vị lảnh đạo tinh thần và những nhà dân chủ khác ngày đêm phải đối diện với sự đàn áp và bạo lực từ phía chính quyền tự phong cho mình là: vì dân và do dân mà ra. Rất nhiều nhà đấu tranh cho TDDC hiện nay từng là công thần, đảng viên CS hoặc sanh ra và lớn lên dưới chế độ “ưu Việt” XHCN. Họ hiểu được thế nào là dân giàu nước mạnh chớ không phải là dân nghèo mà đảng thì mạnh và giàu. Đảng viên CS ngày nay chỉ biết ích kỷ phát triển kinh tế cho chính họ và gia đình không điếm xỉa gì đến sự an nguy của dân tộc và đời sống cùng khổ của người dân.

Các bạn thân mến! Đã 35 năm rồi, một thời gian đủ dài để chúng ta thấy được sự độc tài, tham nhũng thối nát trong lảnh đạo và bất lực trong quản trị kinh tế của ĐCS. Các bạn còn chần chờ gì nửa mà không góp một bàn tay, một tiếng nói và một khối óc cùng với hơn 80 triệu dân đứng lên đòi hỏi sự TỰ DO và DÂN CHỦ thật sự cho VN. Các bạn đừng ù lì và im lặng nửa, hảy làm những gì CS sợ, đừng nên sợ những gì CS làm. Ngày nay mặt trận quốc tế vận như trong thời kỳ chiến tranh, CS hoàn toàn không có. Qua các cơ quan ngôn luận, đặc biệt là mạng lưới thông tin toàn cầu, bất cứ hành vi bạo ngược và đàn áp nào của CS cũng đều bị người dân VN ở trong nước hải ngoại vạch trần và tố cáo trước dư luận thế giới ngay lập tức. Các bạn ơi! chỉ có một con đường duy nhất để đất nước VN phát triển, giàu mạnh và sánh vai cùng với năm châu bốn bể là ĐCS phải bị giải thể và trao quyền lảnh đạo đất nước lại cho toàn dân VN cũng như những người lảnh đạo tài đức, biết đặc quyền lợi đất nước và dân tộc lên trên quyền của cá nhân và đảng phái.

Các bạn thân mến! chế độ bạo tàn nào rồi cũng sẻ bị thối trào và giải thể, chỉ có dân tộc là trường tồn. Dân tộc VN vốn yêu chuộng hòa bình, sự toàn vẹn lãnh thổ, từ Nam chí Bắc, từ Ải Nam Quan (rất đau buồn và phẩn uất vì Ải Nam Quan đã bị ĐCS dâng hiến cho TC rồi, đâu còn nửa.) cho đến mũi Cà Mau, nhưng dân tộc VN không thể nào chấp nhận một chế độ độc tài tòan trị, tham nhũng thối nát và buôn dân bán nước như ĐCS thống trị quá lâu như thế trên đất nước VN. Niềm tin tuyệt đối trong tôi là chế độ bạo tàn CSVN sẻ bị giải thể một ngày không xa nửa, để toàn dân Việt được hưởng một cuộc sống TỰ DO, DÂN CHỦ và NHÂN QUYỀN được tôn trọng, trong một đất nước thật sự ĐỘC LẬP, THANH BÌNH và AN LẠC. Ôi! Ngày ấy mong lắm thay.

Melbourne, Úc Châu, tháng 04/10
Hồ Nguyễn

.

.

.

No comments: