Hồ Thị Bích Khương
Tháng Tư 17, 2010
http://baotoquoc.com/2010/04/17/hay-tr%e1%ba%a3-l%e1%bb%9di-toi/#more-11250
Lại một lần nữa nhà nước độc tài toàn trị Cộng Sản Việt Nam tưng bừng phát động cả nước kỷ niệm 30-4-1975 ngày gọi là “Giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước thu giang sơn về một mối ”!!!…
Tôi muốn lấy đầu đề bài hát chống cộng khá nổi tiếng và rất quen thuộc “Hãy trả lời tôi” để làm chủ đề của bài viết này. Đây là bài hát tôi rất tâm đắc mà thường nghe và mở cho nhiều người dân quanh làng xóm tôi được cùng nghe trên các trang VN Sydney radio Úc Châu, Đối thoại… Bởi cho đến nay cuộc chiến tranh bạo tàn, ác liệt 2 miền Nam – Bắc do đảng CSVN là thủ phạm phát động đã kết thúc được 35 năm mà người dân Việt Nam vẫn mò mẫm mãi chẳng thấy “ấm no, hạnh phúc, tự do dân chủ” đâu cả, trái lại chỉ thấy đầy rẫy sự bất công, độc đoán bởi nền độc tài cai trị của đảng CS mà thôi !!!
Người dân Việt-Nam nhìn nhận thế nào về cuộc chiến tranh đã chấm dứt được đúng 35 năm qua. Một cuộc chiến tranh như nhiều người đã nhận xét chỉ là: “Cuộc chiến nồi da xáo thịt ” hay “ huynh đệ tương tàn” đẫm máu nhất trong lịch sử đất nước ta… Đây là cuộc chiến gây thảm họa đau thương cho nhân dân cả hai miền Nam Bắc mà hết sức tàn nhẫn và tàn ác nhất. Dù ai phân tích cuộc chiến theo bất kỳ cứ hướng nào; thì thực chất cuộc chiến từ 1954 đến năm 1975 tại Việt Nam là cuộc chiến xẩy ra giữa người Việt của hai miền Nam – Bắc được khởi sự từ tham vọng bành trướng chủ thuyết CS ngoại lai do ông Hồ Chí Minh cùng phe đảng CSVN của ông ta gây ra.
Đối với người dân miền Nam thì đây là cuộc chiến đấu bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nước nhà khỏi sự xâm lược của Cộng Sản Bắc Việt; đối với người dân miền Bắc thì lại bị bộ máy tuyên truyền CS nhồi sọ cho rằng mình đang tham gia vào một cuộc chiến “giải phóng đồng bào miền Nam anh em ruột thịt ra khỏi sự xâm lăng của Đế Quốc Mỹ và Ngụy quyền tay sai “… vv…!!!…
Vì thế dân chúng miền Bắc trong suy nghĩ lúc nào cũng đinh ninh cho mình đang nắm lẽ phải và chính nghĩa !!! Thật là sự nhồi nhét ngu dân kinh khủng nhất mà CSVN đã làm mấy chục năm trường. Còn người dân miền Nam thì đương nhiên phải đứng lên tự vệ để chống lại sự xâm lăng của CS miền Bắc là lẽ dĩ nhiên rồi.
Ngày nay nhìn lại cuộc chiến tranh, nhiều người lính cả hai miền cũng như nhiều người dân Việt Nam đã hiểu, nhìn nhận ra được sự phi lý cùng cực của nó. Như nhiều nhà báo đã viết đây chính là “Cuộc chiến huynh đệ tương tàn”, hay đây chẳng qua là cuộc nội chiến “nồi da xáo thịt” mà thôi. Máu xương của người Việt Nam đã đổ ra trên quê hương Tổ Quốc mình một cách oan uổng, đau thương, uất nghẹn quá nhiều trong hơn 20 năm ròng rã cho đến ngày 30/4/1975. Cho đến nay nhiều người dân Việt Nam hiểu được rằng, cuộc chiến này không phải là sự mong mỏi của cả dân tộc Việt Nam, mà thực chất là cuộc chiến tranh bành trướng của Cộng Sản Quốc Tế với ý đồ nhuộm đỏ toàn thế giới mà trong đó có các nước khu vực Đông Nam Á do ĐCSVN đích thân tiến hành trên chính đất nước thân yêu của mình trước tiên đã.
Những người Cộng Sản Việt Nam đứng đầu là ông Hồ Chí Minh; người đã từng tuyên bố: “Tôi theo Đảng Cộng Sản khi hầu như chưa biết gì về chủ nghĩa Cộng Sản”. Thế mà họ ra sức tuyên truyền cho nhân dân Bắc Việt và sau này là cả Nam Việt về chủ nghĩa Tư Bản chỉ toàn là sự xấu xa, độc ác và bóc lột nhân dân tệ hại hơn cả thời đại Phong Kiến…Nào là “Chủ Nghĩa Tư Bản đang giẫy chết và tự đào hố chôn mình; nào là Chủ Nghĩa Cộng Sản sẽ đưa người dân tới một Thiên Đàng trên mặt đất, ở đó con người có được cuộc sống làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu và sẽ không còn người bóc lột người, không còn giai cấp, không còn nhà nước, mọi người bình đẳng hoàn toàn tự giác sống và làm việc hết mình vv…và v.v…”.
Thực tế người dân Việt Nam đã phải trải qua thời gian dài làm nô lệ, thuộc địa cho thực dân Pháp và chế độ Phong Kiến nên ai cũng mong muốn đất nước mình có độc lập tự do thật sự. Từ những suy nghĩ đơn thuần đó mà người dân Bắc Việt không hề nhận biết được cuộc sống của nhân dân miền Nam dưới thể chế đa đảng Việt Nam Cộng hòa trước kia; họ bị tuyên truyền nhồi sọ rồi bị cưỡng bức đưa vào Nam theo lời kêu gọi của Đảng Cộng Sản là: “ Cứu nhân dân miền Nam thoát khỏi sự cai trị của Đế Quốc Mỹ và Ngụy quyền Sài Gòn”, nơi có một phần nửa đất nước đang đi theo chủ nghĩa Tư Bản thực dân đế quốc tệ hại…. Đảng Cộng Sản Việt Nam đã biến nhân miền Bắc tự mình trở thành tay sai không điều kiện cho Cộng Sản Quốc Tế do Liên xô và Trung Quốc đứng đầu, bởi vì họ quá tin tưởng mù quáng vào nhân vật Hồ Chí Minh- người đã được đảng Cộng Sản VN bằng mọi cách biến từ một con người bình thường trở thành thần thánh kể cả đời tư lẫn chính trị. Trong khi trên thực tế, ông Hồ Chí Minh chính là tay sai đắc lực của Quốc Tế Cộng Sản, người đã mang chủ nghĩa tàn ác và ngoại lai này về làm hại đất nước và dân tộc mà thôi.
Còn ở miền Nam trước ngày 30/4/1975 thì nhân dân đang được sống trong một chế độ tự do, dân chủ mà phần lớn họ bằng lòng với cuộc sống của họ ngày đó. Vì vậy họ cũng cương quyết đứng lên bảo vệ cuộc sống của mình cũng như là bảo vệ lãnh thổ quốc gia có chủ quyền. Người dân Việt Nam cả hai miền Bắc-Nam sẵn sàng chiến đấu hy sinh đến cùng, họ hiên ngang, bất khuất, vì cho rằng phần chính nghĩa thuộc về mình. Nhân dân miền Bắc sẵn sàng hy sinh để toàn thể dân tộc Việt Nam có “độc lập, tự do, hạnh phúc” được định hướng của chủ nghĩa Cộng Sản một chủ nghĩa hoang tưởng mà ngày nay thực tế nghị quyết 1481 của Châu Âu đã cho nó là chủ nghĩa tội ác chống lại nhân loại. Người lính, người dân cả hai miền, tất cả những người đã hy sinh, cũng như các thần dân đều tự hào hãnh diện vì đã hi sinh xương máu cho sự tồn vong của đất nước. Quan niệm, cách hiểu của người dân bị những nhà lãnh đạo cộng sản VN thực hiện chính sách ngu dân, ra sức bưng bít thông tin, ra sức nhồi sọ định hướng một cách mù lòa hết sức tai hại như vậy đấy.
Kết quả là hàng triệu người Việt Nam của cả hai miền phải chết oan uổng cho mục tiêu của Cộng Sản Quốc Tế trên thế giới còn đất nước thì hoang tàn, khánh kiệt vì bị đạn bom tàn phá. Một nước Việt Nam đã trở thành tan hoang, tiêu điều và xơ xác, nhà cửa nhân dân đổ vụn, người Việt Nam hai miền nhìn nhau với sự hận thù cao độ mà nguyên do tất cả từ bàn tay của Hồ Chí Minh cùng học thuyết CS Mác – Lê nin của bè đảng và những cuồng vọng điên rồ của ông ta mà ra.
Tôi còn nhớ, lúc tôi còn rất bé, hồi ức của tôi chỉ nhớ về cuộc chiến tranh là những ngày tiếng máy bay Mỹ gầm rú bay lượn liệng trên bầu trời, những tiếng bom nổ xa gần đâu đó…. Mà vùng miền trung khu 4 cũ nơi quê tôi thì ai ai cũng biết là nơi bom đạn Mỹ tập trung hỏa lực cao điểm nhất vì đây là trọng điểm con đường huyết mạch tiếp vận quân và vũ khí vào Nam của CS Bắc Việt. Những lúc có tiếng máy bay thì cả làng tôi từ già tới trẻ chạy trốn vào hầm qua những đường hào giao thông đào quanh thôn xóm để trú ẩn. Cứ mỗi lần như thế thì y như rằng bố mẹ tôi hốt hoảng ôm hết lượt con cái của mình đẩy xuống những đường hào được đào sẵn ngay trong nhà dẫn ra vườn để vào hầm. Khi tiếng bom đã tạm lặng yên, các gia đình trong làng, nhà nào nhà nấy lại tìm kiếm để kiểm tra lại các thành viên trong gia đình mình ai còn ai mất. Có lần máy bay Mỹ thả bom, khi tiếng máy bay vừa ngừng, nhìn quanh không thấy chị tôi đâu, mẹ tôi chạy ra đường tìm kiếm vì chị tôi đi học chưa trở về. Tôi còn nhớ mẹ tôi đã khóc lịm đi khi nhặt được chiếc mũ rơm, chiếc mũ mà những người dân trong chiến tranh ai cũng có để tránh mảnh bom đạn sát thương. Mẹ tôi thì buồn bã nghĩ là chị gái tôi có thể đã bị chết vì đạn bom Mỹ rồi. Thế rồi Bà dùng bàn tay bới đất tìm chị tôi cho đến khi mệt lả ngất lịm bên hố bom còn vương vấn khói thuốc, vì nghĩ rằng con mình đã bị chết chìm trong đất. Khi chị tôi thoát chết trở về nhà, thì mọi người bổ đi tìm mẹ tôi; thấy mẹ tôi ngất lịm bên hố bom mới hoảng sợ làm sao.
Sự sợ hãi đó của những người dân quê Nghệ An chúng tôi ở miền Bắc dù chỉ là những người ngoài vĩ tuyến 17, không thuộc địa bàn chiến tranh ác liệt trong miền Nam hồi ấy. Lúc này những người dân miền Bắc được Cộng Sản tận dụng cơ hội kích động gia tăng “mối căm thù Mỹ – Ngụy” thật là ghê gớm. Vì lúc này tôi còn nhỏ nên không hiểu nhiều về sự thật cuộc chiến tranh, chỉ biết trên khắp quê hương đâu đâu cũng căng đầy những khẩu hiệu kêu gọi mọi người “hãy vì miền Nam ruột thịt thân yêu”…. Trong tầm nhận thức của tôi lúc đó thì “Đảng CSVN” là tuyệt vời, lãnh tụ Hồ Chí Minh là vị cứu tinh của dân tộc, chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội là chân lý mà đất nước Việt Nam này sẽ phải nỗ lực phấn đấu vươn tới….vv…và vv… Tôi chỉ mong mình thật sự đã lớn nhanh chóng như có phép lạ để được góp sức mình tham gia vào cuộc chiến đấu “giải phóng đồng bào miền Nam” cùng người lớn được đánh Mỹ – Ngụy !!!
Tôi không thể quên ngày 30-4-1975, khi đất nước được gọi là “giải phóng hoàn toàn”. Tất cả mọi người, mọi nơi trên miền Bắc đều háo hức ăn mừng chiến công trong những hy sinh mất mát, nước mắt và niềm vui. Tôi, một đứa trẻ ngây thơ, khờ dại đã từng thắc mắc với mẹ và cô giáo: “Chừ đánh hết giặc rồi lớn lên con không được đi bộ đội để được trở thành anh hùng, được hy sinh cho nước Việt thân yêu nữa, thật đáng tiếc vô cùng… ”. Bởi tất cả các trường học ở miền Bắc thời bấy giờ đều rao giảng giảng đến những tấm gương anh dũng dám xả thân vì đất nước, mỗi người dân Việt Nam phải biết hy sinh cho công cuộc giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước …vv…vv
Trước những thắc mắc của tôi ấu trĩ, ngây thơ và đơn giản lúc ấy như vậy, Mẹ tôi đã ôm hôn tôi trong nước mắt mà giải thích rằng: “Chiến tranh chấm dứt rồi không ai còn phải chết vì chiến tranh, giờ hy sinh cho đất nước là học giỏi làm việc giỏi. Sau này con cũng sẽ trở thành anh hùng nhưng mà là anh hùng trong lao động để đem đất nước tiến lên giàu đẹp làm mọi người được vui vẻ sum vầy hạnh phúc vì có cơm no áo đẹp, chứ không phải là anh hùng để giết hại nhau giữa người với người nữa con ạ…”.
Tôi đâu biết được ngày mà tôi và nhiều người dân khác tại miền Bắc đang vui mừng chiến thắng, thì tại miền Nam thân yêu của tôi có bao nhiêu người phải chết oan uổng, có bao nhiêu gia đình phải chia ly, tan nát… Và còn nữa; có không biết bao nhiêu người phải làm mồi cho cá cá mập trên đường vượt biển đi tìm tự do sau khi ĐCS ở miền Bắc đã xâm chiếm hoàn toàn Nam VN để thiết lập ách cai trị độc ác lên nốt nửa đất nước mà họ đã tốn bao máu xương của dân chúng cả nước xây dựng nên. Không biết bao nhiêu người vợ, người mẹ, người con ở miền Bắc trông ngóng chẳng thấy người thân trở về trong nỗi đau thương, uất hận vô bờ bến…
Cho đến bây giờ đất nước Việt Nam đã thống nhất được 35 năm, đảng Cộng Sản VN đã đoạt được mọi quyền lực tuyệt đối theo ý muốn của bè đảng riêng của mình thì nhân dân Việt Nam đã đạt được những gì nào ??? Đảng Cộng Sản đã độc tôn thống lĩnh cả đất nước. Nhân dân Việt Nam đã đón nhận được những gì khi đất nước thống nhất ??? Độc lập thống nhất có thật sự chưa, còn tự do, ấm no, hạnh phúc của cả xã hội có ở đâu ??? Những điều này nó chỉ thể hiện trên lời nói, sách vở và báo chí cộng sản mà thôi.
Có phải chăng chủ nghĩa Cộng Sản ở đất nước này vẫn còn lừa dối người dân Việt Nam hôm nay rằng sẽ có một Thiên Đàng trên mặt đất thông qua chủ nghĩa Cộng Sản chăng ? Đảng Cộng Sản VN trả lời thế nào khi mức độ chênh lệch giàu nghèo giữa nhà cầm quyền với nhân dân, giữa nông thôn thành thị càng ngày càng lớn ra ??? Những khoản tài sản khổng lồ nằm trong tay những lãnh đạo Cộng Sản VN ở trong nước và nằm trong các tài khoản ở ngoại quốc là thế nào đây ??? Đảng Cộng Sản VN này sẽ trả lời thế nào trước nhân dân Việt Nam và toàn thế giới về 2 quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, Biển Đông đã mất về tay Trung Cộng vĩnh viễn, vụ cho Trung Cộng khai thác Bô xít ở Tây Nguyên và các phần lãnh thổ ở biên giới phía Bắc đã mất như thác Bản Giốc, ải Nam Quan, cao điểm Lão Sơn cũng vậy ? Đảng Cộng sản trả lời thế nào về những tổ chức tôn giáo, giáo hội bị cấm đoán, những người giáo dân thuộc Công giáo, Tin Lành, Hòa Hỏa…hiền lành bị bức hại dã man, bị đánh đập đổ máu thê thảm và cả bị bắt giam hết sức tùy tiện nữa ??? Có phải chăng đảng cộng sản vì muốn xây dựng một Thiên đàng trên mặt đất nên bắt buộc phải tìm mọi cách để triệt tiêu tất cả các tôn giáo đang có mặt tại Việt Nam mà chưa bị quốc doanh hóa để bá chủ độc quyền làm những chuyện xấu xa chăng ??? Biết bao nhiêu người dân bị cướp mất nhà mất đất, ruộng vườn, bị mất người thân, mất quyền căn bản vốn có của con người phải vác đơn tố cáo khiếu kiện khắp nơi kêu cứu hàng chục năm ròng rã ? Vậy tóm lại là đảng Cộng Sản đã làm được những gì trên xương máu, mồ hôi nước mắt của hàng chục triệu nhân dân Việt Nam mấy chục năm qua ??? Các vị hãy trả lời nhân dân Việt Nam mà trong đó có cá nhân tôi nữa xem nào !
Cho đến bây giờ tôi hiểu tại sao cứ mỗi lần các chị tôi được giới thiệu vào Đảng CSVN đều bị mẹ tôi cản trở kiên quyết nhất định không cho vào. Phải chăng làm vợ của một cựu cán bộ Đảng Viên Cộng Sản lâu năm, nên mẹ tôi đã chứng kiến nỗi đau bị dày xéo trong lòng chồng mình, một người sinh ra trong một gia đình trí thức, giàu có bị nhà cầm quyền CS triệt hạ theo chủ trương mà kẻ đứng đầu đảng CS đầu tiên là tổng bí thư Trần Phú đã nêu lên làm khẩu hiệu, và tiêu chí để hành động tiêu diệt đến cùng: “ Trí, phú, địa, hào đào tận gốc trốc tận rễ ”. Mà trong những năm 1930 gia đình họ tộc chúng tôi phải miễn cưỡng cho thân nhân của mình tham gia vào hoạt động trong hàng ngũ đảng Cộng Sản để thoát chết nhằm duy trì nòi giống…. Thời ấy cả bố và anh trai của bố chồng bà đều là cán bộ của đảng Cộng Sản, đã hoạt động từ năm 1930-1931, ngay từ ngày đảng CS mới khai sinh ngày 3/2/1930. Nhưng chính anh của bố chồng bà là ông Hồ Duy Vinh đã bị những người bị cộng sản giết hại vào năm 1954. Bố của chồng bà là Hồ Duy Định cùng người cháu trai con ông Vinh là Hồ Duy Hợi phải bỏ trốn vì chế độ Cộng Sản tàn ác. Khi có chủ trương gọi là ” sửa sai minh oan” thì Ông Định đã mới dám trở về làng. Cho đến nay thì ông Hồ Duy Hợi – con ông Vinh, người bị cộng sản giết hại vẫn bị mất tích sống chết thế nào đến nay không ai hay, cả họ tộc tôi gắng công tìm kiếm vẫn không tìm ra. Trong thời gian làm việc cho Cộng Sản tại Hà Nội chồng bà (tức bố tôi) nhìn thấy anh trai nhưng chỉ kịp gọi được mấy tiếng : “ Anh Hợi ơi !.. ” nhưng hình như bác tôi sợ liên lụy nên không trả lời mà lẩn trốn cả em mình để bỏ đi biệt tích, cũng từ đó tới nay bác tôi bặt vô âm tín. Có lẽ bác tôi lúc đó chắc sợ bố tôi là một “Cộng sản” sẽ bắt nộp ông cho bè lũ cộng sản cấp trên để chúng giết hại nên không dám trả lời mà lẩn trốn đi chăng ???
Tôi còn nhớ khi giảng bài tại một lớp học Kinh thánh, mục sư Tin lành Nguyễn Trung Tôn ở xã Quảng Yên, huyện Quảng Xương, tỉnh Thanh Hóa có trích một câu kinh thánh để mọi người suy ngẫm và lúc này tôi muốn trích câu trong Thánh Kinh này làm lời nhắn nhủ người dân Việt Nam, đặc biệt là những người cộng sản VN là :
(“Có một con đường mới trông tưởng chính đạo, nhưng cuối nẻo của nó là sự chết” Kinh thánh Châm ngôn 14:12).
Có phải chăng tôi cũng như nhiều người dân khác đã lầm tưởng Chủ nghĩa Cộng Sản là chính đạo ? Có chắc chắn rằng kết cục của chủ nghĩa Cộng Sản chỉ là sự diệt vong ??? Không cần giải thích nhiều, chúng ta cứ nhìn vào sự phát triển tưởng là mạnh mẽ của chủ nghĩa này vào đầu thế kỷ 20 và sự tan vỡ của nó tại Đông Âu cũng như trên toàn địa cầu vào cuối thế kỷ đó thì chúng ta có ngay câu trả lời rồi !!!
Đảng Cộng Sản Việt Nam giờ này phải trả lời dân tộc Việt Nam ngay lập tức mà hành động nên làm nhất để chuộc những tội lỗi, sai lầm hiện nay và trong quá khứ là ngay lúc này, hãy trả lại quyền lãnh đạo đất nước Việt Nam cho người dân Việt Nam để mọi người cùng nhau đưa đất nước thoát khỏi nguy cơ trở thành thuộc địa của Trung Cộng- một lũ “Sa Tan trá hình Cộng sản”. Hãy trả lại ngay lập tức cho người dân Việt Nam những quyền vốn có của họ ! Hãy thả ngay những người yêu nước đang bị tù đầy để họ góp sức vào công cuộc cứu nguy dân tộc !!!
Đức Chúa Trời sẽ cho quý vị có cơ hội ăn năn nên hãy ăn năn khi còn cơ hội !!!
.
Cuối cùng tôi xin mượn lời bài “Hát hãy trả lời tôi” của tác giả Trường Hải hiện sống lưu vong nơi hải ngoại mà ông vốn là đồng bào tỵ nạn CSVN đã sáng tác ra để làm lời kết cho bài viết này :
Này kẻ cướp nước ngươi giải phóng cho ai ???
Người nói tự do sao ta bị tù đầy ???
Người nói ấm no sao ta bị đói rét ???
Người nói hạnh phúc sao ta bị khổ đau ???
Là kẻ nói láo sao lại bắt ta tin ???
Đoàn kết toàn dân sao ngươi gây hận thù ???
Độc đảng độc tôn sao ngươi gọi dân chủ ???
Người nói công lý nhưng lại chơi luật rừng ???
Một lần không tin, trăm lần không tin !!!
Vạn lần không tin, người ơi !!!
Một lần nói dối, trăm lần nói dối !!!
Vạn lần cũng thế mà thôi !!!
Làm sao ta tin được, làm sao ta tin được, làm sao ta tin được !!!
Những lời xáo trá trơn tru, những lời chót lưỡi đầu môi !!!
Đỉnh cao trí tuệ sản sinh ra người !!!
Là kẻ lắt léo, ngươi đổi trắng thay đen !!!
Ngươi muốn loài giun rế lên thay làm người !!!
Và bắt toàn dân trở thành người câm điếc !!!
Vì mất tự do nên liều chết ra đi !!!
Vì mất tự do nên liều chết ra đi !!!
.
Bài viết nhân kỷ niệm ngày Quốc hận 30/4/1975 sắp tới và được viết từ ngày 25 Tháng 3 Năm 2010
Hồ Thị Bích Khương
Điện thoại : 0984 – 980 – 597
Thành viên Khối đấu tranh dân chủ – 8406
Địa chỉ hiện nay : Xóm 2, xã Nam Anh,huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An
Chú thích : Tôi xin trân trọng cám ơn nhà báo Nguyễn Khắc Toàn từ Hà Nội đã đóng góp cho tôi nhiều ý kiến quý giá, chân thực để bài viết này được hoàn chỉnh
.
.
.
No comments:
Post a Comment